Vay nóng Tinvay

Truyện:Cô lâu quái kiệt - Hồi 59

Cô lâu quái kiệt
Trọn bộ 60 hồi
Hồi 59: Ô Mộc Hoạt Phật
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-60)

Siêu sale Lazada

Gia Cát Ngọc đang sốt ruột về Thạch Cổ hòa thượng tại Lạc Phách phong, nên vừa nói dứt lời, liền vội vàng giã từ Cùng Thần và Túy Quỷ, hối hả vượt ra khỏi Cửu Hồi cốc, nhằm Lạc Phách phong chạy bay tới.

Lạc Phách phong và Cửu Hồi cốc là hai địa điểm một ở hướng Đông nam Huyết Hải Địa Khuyết, và một ở hướng Tây bắc, do đó, muốn đi theo con đường gần nhất là phải xuyên qua góc trái của Huyết Hải Địa Khuyết.

Vì chàng tài nghệ cao cường, nên lòng dạ cũng can đảm hơn, bèn chọn ngay con đường tắt ấy chạy tới như bay, và chỉ trong chớp mắt đã tiến sâu và Huyết Hải Địa Khuyết.

Lúc bấy giờ, khắp trong Huyết Hải Địa Khuyết mây mù đỏ ối đã tan hẳn, trên nền trời trăng sáng như gương, các cao thủ của Huyết Hải đều tập trung tại gian đại sảnh tọa lạc nơi góc phía phải của Huyết Hải nên Gia Cát Ngọc đã tiến vào hang cọp, nhưng vẫn thung dung thong thả như tiến vào chỗ không người.

Giữa lúc chàng đang tiếp tục chạy bay tới, và sắp sửa vượt qua một vách núi cao để thoát ra khỏi Huyết Hải, thì bỗng nhiên phía sau vách đá có hai bóng người bất thần xuất hiện...

Gia Cát Ngọc vừa nhìn qua hình dáng của đối phương, thì không khỏi giật nẩy mình. Thì ra, hai người ấy chính là hai lão già có thân hình bé nhỏ đã mấy phen dùng lời lẽ khôn ngoan, mưu gian khéo léo để dẫn dụ chàng sa vào cạm bẫy.

Do đó, đôi mày chàng liền nhướng cao, nhanh nhẹn vung hai cánh tay lên, định sẽ hạ sát đối phương. Bất thần lão già đứng ở phía trước cất giọng khô khan cười nói:

- Lão đại. Thanh Liên hòa thượng đã không bằng lòng đầu phục Huyết Hải, vậy chi bằng cho lão ta đi cùng Hắc Y Diêm La Lãnh Ngọc Thu quách cho rồi, vì làm như vậy mới khỏi để hậu hoạn về sau...

Mấy tiếng "Hắc Y Diêm La" vừa lọt vào tai Gia Cát Ngọc làm chàng lại không khỏi giật mình. Chàng chợt nhớ lại trước đây, mình đã bí mật trao cho lão ta nửa lọ thuốc "Linh Thạch Hàn Bích Lộ" và bảo lão ta lo giải trừ chất độc "Thất Tình Ảo Hồn Sa" cho số người của Ca Đà đại sư, vậy chả lẽ...

Chàng còn đang suy nghĩ, lão già đứng phía sau đã cất giọng lạnh lùng:

- Nếu chẳng phải có ý muốn đẻ lão ta tự nộp "Linh Thạch Hàn Bích Lộ" ra, thì đâu lại để cho hắn ta sống đến giờ này? Chỉ đáng tiếc là "Thất Tình Ảo Hồn Sa" hiện giờ đã dùng hết, nếu chẳng phải thế thì trong khi thế cô sức yếu này, chúng ta có thể lợi dụng được hai lão già đó.

- Nhưng, vạn nhất nếu trong đêm nay đại sự không thành, và vì thế, hai lão ta lại trốn thoát được thì chẳng phải lại thêm hai tên cường địch nữa hay sao?

- Ôi. Nếu vậy thì hãy cứ để cho bọn chúng đi thôi.

Gia Cát Ngọc nghe đến đây, trong lòng không khỏi kinh hãi. Và, chàng trông thấy lão già đứng phía trước nhanh nhẹn đưa tay lên, để nhẹ vào vách đá, tức thì, có tiếng kêu kèn kẹt nổi lên, rồi tại bức vách đá ấy đã hiện lên một khung cửa...

Gia Cát Ngọc trông thất hai lão già bé nhỏ kia đưa chân định bước vào khung cửa đó, lẽ nào lại bỏ qua? Chàng nhanh nhẹn phi thân lướt tới nhẹ nhàng, thế là đã tiến đến sát lưng hai lão ta rồi.

Vì tài nghệ của chàng đã tiến đến mức cao thâm, nên dù chàng cách đối phương chỉ trong gang tấc mà hai lão già vẫn không hay biết chi cả.

Gia Cát Ngọc thấy thế không khỏi tức cười thầm, cất giọng tằng hắng lên một tiếng.

Hai lão già giật mình quay người lại, trông thấy cách ăn mặc của Gia Cát Ngọc không khỏi ớn lạnh cả xương sống.

Bởi thế, cả hai cùng cất giọng kinh hoàng hỏi:

- Ngươi... ngươi... là... Kim Cô Lâu?

Gia Cát Ngọc cười cười nói:

- Đúng thế.

- Ngươi... ngươi chưa chết hay sao?

- Xin cảm tạ sự lo lắng của các hạ. Tại hạ vừa được may mắn nên thoát chết.

- Ngươi đến đây để làm gì?

- Tại hạ đến để tiễn chân nhị vị.

Giọng nói của Gia Cát Ngọc lạnh lùng như băng, mỗi tiếng mỗi câu đều như những mũi tên bén, đâm thẳng vào tim hai lão già, hai lão già biết nguy, đâm liều quát to rằng:

- Kim Cô Lâu. Anh em Âm Ty song tú ta đây đâu phải là dễ trêu chọc, nếu ngươi biết tự lượng sức, sớm rời khỏi nơi này thì anh em ta tha chết cho, bằng không, chắc ngươi phải nếm mùi thống khổ.

- Trước đây tại hạ đã được nhị vị ban cho nhiều ân huệ, vậy hôm nay tại hạ đến đây để viếng thăm, thế sao nhị vị lại đành xuống lệnh đuổi khách như vậy?

Gia Cát Ngọc trong lòng vô cùng căm tức, chỉ muốn vung chưởng đánh chết Âm Ty song tú cho rồi, nhưng chàng biết trong Huyết Hải Địa Khuyết, đâu đâu cũng có cạm bẫy đầy dẫy, nên e rằng trong gian nhà đá này cũng có những sự mai phục bí mật chi nên chưa dám mạo hiểm bước vào.

Nhưng, đôi chân của chàng cũng bước từng bước một, thong thả tràn tới nên càng làm cho Âm Ty song tú phải kinh hoàng thất sắc, không ai bảo ai, đều thối lui ra sau liên tiếp. Cuối cùng, cả hai lão cùng gầm lên một tiếng to, rồi vận dụng toàn thân chân lực quét ra một chưởng mãnh liệt.

Gia Cát Ngọc thấy thế đoán biết trong gian nhà đá này chắc chắn không có cạm bẫy chi đáng sợ, nên đã an lòng, bất giác phá lên cười to khanh khách, rồi vung chưởng xô ra một luồng kình phong mãnh liệt.

Tức thì, Âm Ty song tú liền gào lên một tiếng thảm thiết, miệng trào máu tươi, ngã lăn ra đất chết tốt.

Gia Cát Ngọc cất tiếng cười lạnh lùng, rồi nhanh như chớp tràn tới hai bước, trông thấy trên sườn nhà tại đấy có treo hai chiếc túi lưới màu đen lủng lẳng, bên trong hai túi lưới ấy tựa hồ có bóng người nằm khoanh.

Chiếc túi lưới thứ nhất rõ ràng dùng để nhốt Hắc Y Diêm La Lãnh Ngọc Thu, mặt ông ta gầy đét, da thịt tái nhợt, trông vô cùng tiều tụy. Chiếc túi thứ hai, thì không ai khác hơn là Thanh Liên hòa thượng, trụ trì Kim Địch tự ở phía Bắc quan ải. Lão ta không ngớt giãy giụa, nhưng chiếc túi lưới ấy vô cùng dẻo dai, dù cho công lực ông ta cao cường đến đâu cũng không làm sao thoát ra được.

Gia Cát Ngọc vừa nhìn qua đã biết hai chiếc túi ấy không phải vật thông thường, nên nhanh nhẹn tuốt thanh đoản kiếm "Phỉ Thúy Hàn Tinh Tỷ" ra, chiếu ngời áng sáng xanh lục, chặt đứt hai chiếc túi lưới, giải cứu cho Hắc Y Diêm La và Thanh Liên hòa thượng.

Thanh Liên hòa thượng không ngờ được kẻ đến đây giải cứu cho mình lại chính là kẻ thù của mình, mà theo lời đồn đãi thì đã mất mạng tại Lạc Hồn trì. Do đó, trước tiên sắc mặt lão ta hết sức kinh ngạc, nhưng cuối cùng cất tiếng thở dài nói:

- Gia Cát thiếu hiệp, cậu có biết trong lòng bần tăng đây căm thù cậu đến mức nào không?

Gia Cát Ngọc thi lễ nói:

- Thấy việc nghĩa thì can đảm làm, ấy là cái lẽ đương nhiên, phương chi, đây chỉ là một việc làm quá dễ dàng? Riêng về ân hay oán, xin tiền bối nghĩ sao cũng được.

Thanh Liên hòa thượng không khỏi kinh ngạc, nhưng liền đó lại cất tiếng thở dài nói:

- Mọi việc xảy ra trước kia, cũng không thể hoàn toàn trách thiếu hiệp. Nếu bần tăng cũng có được một lòng dạ như thiếu hiệp thì... Ôi. Một kẻ tu hành nhưng thất tình chưa dứt, tứ đại chưa gác bỏ được, thì nói ra bần tăng lại cảm thấy hết sức xấu hổ.

Hắc Y Diêm La sau khi đứng yên trên đất, liền ngồi xếp bằng xuống, tĩnh tọa vận công để trị thương. Lúc ấy, chân lực trong người lão ta đã lần lần bình phục, nên cũng mở to đôi mắt, cất giọng vô cùng xấu hổ và áy náy nói:

- Cái ơn tái tạo của thiếu hiệp, già đây thực không khi nào dám quên. Song có điều là những việc thiếu hiệp ủy thác trước kia hoàn toàn chưa làm được gì, nên nói ra trong lòng già thực vô cùng xấu hổ.

Gia Cát Ngọc thấy mọi sự phán đoán của mình không sai, thì trong lòng không khỏi lo lắng, nhưng ngoài miệng vẫn ôn tồn nói:

- Mưu sự tại nhân, thành sự tại thiên, Lãnh đại hiệp hà tất phải canh cánh bên lòng. Chỉ có điều là nửa lọ "Linh Thạch Hàn Bích Lộ" ấy chẳng hay bây giờ ở đâu?

Hắc Y Diêm La nói rất khẽ rằng:

- Lão bị giam cầm nơi đây, nguyên nhân chính là vì vừa rồi thiếu hiệp đến đây đại náo trong Huyết Hải Địa Khuyết, nên Đông Phương Tuyệt nghi già là kẻ tư thông với địch, tuy nhiên, bọn chúng không hay biết chi về việc "Linh Thạch Hàn Bích Lộ" đang cất trong người của già, nên mãi cho đến ngày hôm nay...

Nói đến đây, lão ta bỗng ngước mắt nhìn về phía Thanh Liên hòa thượng.

Thanh Liên hòa thượng biết Hắc Y Diêm La có ý nghi kỵ mình nên vội vàng nói:

- Vật ấy tuy là vật trấn tự của Kim Địch tự chúng tôi, nhưng trời đã sanh ra kỳ vật, tất phải có chỗ dùng. Vậy nếu có chỗ dùng cho đúng thì bần tăng cũng rất vui lòng, nếu hiện nay vật ấy còn ở trong người của Lãnh đại hiệp thì xin Lãnh đại hiệp hãy trao ra mau đi.

Thanh Liên hòa thượng sau cơn hoạn nạn này thái độc đã hoàn toàn thay đổi, vì vậy Gia Cát Ngọc không khỏi hết sức kính phục.

Hắc Y Diêm La nghe thế, bèn thò vào áo, lấy nửa lọ "Linh Thạch Hàn Bích Lộ" ra, cầm hai tay run rẩy trao cho Gia Cát Ngọc.

Gia Cát Ngọc cầm nửa lọ "Linh Thạch Hàn Bích Lộ" trong tay rồi thì sốt ruột muốn làm sao đến cho được ngay Lạc Phách phong. Nhưng vì chàng trông thấy Hắc Y Diêm La đã bị liên lụy vì mình, bấy lâu nay bị giam cầm trong một gian nhà tối tăm, không thể thấy bóng mặt trời, chịu bao nhiêu cảnh đầy ải hiện giờ chân lực chưa khôi phục được nên chàng không đành lòng bỏ rơi lão.

Thanh Liên hòa thượng nhìn qua thái độ của chàng liền đoán biết được tâm trạng của chàng lúc ấy, bèn vội vàng nói:

- Thiếu hiệp nếu có việc chi quan trọng, thì xin hãy đi ngay đi. Lãnh đại hiệp vì bị giam cầm lâu ngày nên chân lực chưa khôi phục lại được, bần tăng sẽ giúp ông ấy đả thông huyệt đạo trong người, và có lẽ độ chừng hai canh thì Lãnh đại hiệp sẽ bình phục như cũ.

Gia Cát Ngọc nghe qua trong trong hết sức vui mừng, vội vàng lên tiếng cảm tạ rồi phi thân lướt đi ngay.

Đôi chân của chàng phi nhanh như gió, nên chỉ trong chớp mắt đã tới bên dưới Lạc Phách phong rồi.

Đây quả là một khung cảnh hiểm nguy như chỉ mành treo chuông. Vì khi chàng vượt được lên ngọn Lạc Phách phong thì cũng chính là lúc Thạch Cổ hòa thượng sắp sử dụng "Hòa Hợp thần công". Bởi thế, chàng hết sức kinh hãi vì số người của Thiết Chỉ Cái tại sao đến giờ phút này vẫn chưa đi đến đây? Nhưng chàng không có đủ thì giờ để nghĩ ngợi nhiều, kinh hoàng gọi to:

- Thạch Cổ tiền bối.

Trong khi Thạch Cổ hòa thượng sắp sửa vung chưởng lực đánh ra thị bị tiếng kêu bất thần ấy của chàng làm giật mình ngưng tay ngay lại, rồi nhanh nhẹn thối lui ra sau hai bước.

Lúc bấy giờ, Âm Sơn Quỷ Tẩu bỗng kinh hoàng kêu to:

- Kim Cô Lâu.

Gia Cát Ngọc tràn nhanh tới mấy bước, ưỡn ngực đứng sừng sững cất giọng lạnh lùng cười nói:

- Đến nay mà ông còn nhận ra được tại hạ thì thật là quí hóa thay.

Âm Sơn Quỷ Tẩu Bính Hạo giật nẩy mình, bất giác thối lui ra sau một bước dài.

Tuy nhiên, lão ta cố lên can đảm quát rằng:

- Kim Cô Lâu. Nếu ngươi tràn tới một bước nữa thì chớ trách sao Bính mỗ xuống tay vô tình đó.

Gia Cát Ngọc lộ vẻ khinh miệt, cất tiếng cười to nói:

- Khách sáo quá thì cũng chẳng có lợi gì, vậy ông muốn làm chi, thì hãy cứ làm đi nào.

Câu nói vừa dứt, chàng lại nhanh nhẹn tràn tới trước hai bước.

Thạch Cổ hòa thượng không rõ tài nghệ của chàng đã tiến bộ vượt bực, nên trông thấy thế, khẩn cấp nhắc nhở:

- Xin thiếu hiệp hãy thận trọng.

Âm Sơn Quỷ Tẩu quả là một con người gian manh vô cùng, lão ta thừa lúc Thạch Cổ hòa thượng lên tiếng nhắc nhở và Gia Cát Ngọc bị phân tán sự chú ý, liền nhanh như chớp khoát hai tay rồi gằn giọng quát to rằng:

- Thái Sơn tam tử. Người này là kẻ thù bất cộng đái thiên, vậy sao các ông không ra tay?

Câu nói chưa dứt thì ba bóng người đã phi thân lướt tới vung chưởng lực đánh ra chập chờn, gây thành cuồng phong ầm ầm như sấm động, nhằm ngay Gia Cát Ngọc cuốn thẳng tới.

Vì bản tính của ba người đã bị mất, nên vừa nghe những lời nói "kẻ thù bất cộng đái thiên" thì liền vung chưởng đánh ra ngay với một sức mạnh được vận dụng đến chân phần chân lực, tạo nên một luồng kình lực vô cùng mạnh mẽ, khiến cho Mạc Sầu sư thái và Thạch Cổ hòa thượng trông thấy đều không khỏi kinh hoàng.

Nhưng Gia Cát Ngọc lúc bấy giờ tài nghệ đã cao cường tuyệt đỉnh, không ai có thể tưởng tượng nổi. Do đó khi ba người tràn tới tấn công, chàng vẫn đứng sững một nơi không tránh rồi cất tiếng cười ha hả đưa cao bàn tay lên búng ra ba lượt nghe vèo vèo.

Chàng đã bí mật đổ "Linh Thạch Hàn Bích Lộ" trong móng tay của mình, nên giờ đây, chàng dùng chân lực búng ra, tức thì ai nấy đều trông thấy có những đốm sáng xanh li ti từ trong bàn tay chàng bay vèo vèo vào thẳng mặt của Thái Sơn tam tử.

Thủ pháp của chàng vừa nhanh nhẹn lại vừa chính xác nên Thái Sơn tam tử dù muốn tránh cũng chẳng tránh được nào. Do đó, sau ba tiếng "bốp bốp bốp" tức thì ba giọt "Linh Thạch Hàn Bích Lộ" đã bay thẳng vào giữa tam tinh của ba người.

Âm Sơn Quỷ Tẩu trông thấy Thái Sơn tam tử lộ vẻ kinh ngạc thì trong lòng không khỏi hãi kinh, gằn giọng quát to:

- Kim Cô Lâu. Ngươi dùng ám khí để hại người thì nào phải là anh hùng? Nếu ngươi có bản lĩnh thì nên ra tay đánh nhau ít thế võ với họ, mới đúng là kẻ có chân tài thực học...

Vừa nói lão ta vừa vung ta khoát ra, tức thì Đông Hải tam hữu, Ca Đà đại sư, Thiết Phiến Tẩu tràn tới tấn công Gia Cát Ngọc.

Thạch Cổ hòa thượng trong lòng hết sức hãi kinh, đang định vọt tới để tiếp tay với chàng. Nhưng, thân hình lão vừa mới chao động đã nghe Mạc Sầu Tiên Tử quát to rằng:

- Ông sợ chi thế? Võ công của thằng bé ấy chẳng những không kém sút ông, mà e rằng nó còn có thâm ý chi đó.

Thạch Cổ hòa thượng nghe qua câu ấy, không khỏi sửng sốt. Khi lão ta đưa mắt nhìn kỹ thì mới như hiểu ra mọi lẽ.

Thì ra, Gia Cát Ngọc lúc ấy đã tràn nhanh tới trước, và trong khi vung chưởng lên, đều nhắm ngay khuôn mặt của đối phương. Hơn nữa, cứ mỗi thế võ của chàng đánh ra, đều có một giọt nước màu xanh lục sáng lóng lánh, mùi thơm ngào ngạt bay thẳng tới.

Một việc làm cho ai cũng phải kinh ngạc là số người ấy đều đang tỏ ra vô cùng hung tợn, răng nghiến trèo trẹo, đôi mắt nẩy lửa, sắc mặt tràn đầy sát khí, thế mà khi giọt nước kia chạm vào mặt rồi thì tỏ ra kinh hoàng sửng sốt, tựa hồ như vừa tỉnh khỏi một cơn ác mộng.

Tất cả mọi việc ấy đều xảy ra trong một cái chớp mắt. Cả đám người đang hung hăng cuồng bạo kia bỗng đều đứng trơ trơ ngơ ngác.

Âm Sơn Quỷ Tẩu thấy vậy hết sức kinh hoàng. Lão ta đang luống cuống không biết phải đối phó ra sao thì bỗng nghe một giọng nói lạnh lùng cất tiếng:

- Các vị đều là kẻ tài danh trong võ lâm, vậy tại sao lại đi tiếp tay cho lũ gian ác ấy, bằng lòng để cho Âm Sơn Quỷ Tẩu Bính Hạo sai khiến?

Số người của Ca Đà đại sư nghe qua lời nói ấy, thì đôi mắt liền xoay chuyển liên tiếp như kẻ vừa ngủ mới dậy, hối hả đáp rằng:

- Các hạ là ai? Các hạ đang nói chi thế?

Gia Cát Ngọc cười nói:

- Tại hạ chính là Thiên Nhai Du Tử Gia Cát Ngọc đây. Tại hạ bảo rằng các vị đều là người tài danh trong võ lâm, thế mà chẳng ngờ lại bị "Thất Tình Ảo Hồn Sa" của Âm Sơn Quỷ Tẩu Bính Hạo ám hại, nên đã mất hết lý trí, cam tâm để cho...

Đến chừng ấy, Âm Sơn Quỷ Tẩu mới hiểu ra là chất độc "Thất Tình Ảo Hồn Sa" mà số người này bị trúng đều đã được Gia Cát Ngọc giải trừ hết, nên không khỏi kinh hoàng thất sắc, mồ hôi lạnh tuôn ra như mưa...

Hắn ta nào phải là một kẻ ngốc, nên đâu lại đứng yên chờ chết? Vì vậy hắn vung mạnh đôi tay lên, định sẽ phi thân trốn thoát.

Nhưng, số người của Đông Hải tam hữu vừa được khôi phục lý trí, lại được Gia Cát Ngọc cảnh tỉnh nên liền chợt nhớ lại mọi việc đã xảy ra trước đây. Ấy là trong dịp sau khi đại hội ở Hạ Lan sơn, bọn họ vội vàng cùng nhau kéo về, chuẩn bị tìm đến Huyết Hải chuyển Luân Vương để thanh toán mối cựu thù, nhưng không ngờ bị trúng "Thất Tình Ảo Hồn Sa", bị mất cả lý trí đi.

Bởi thế, số người ấy càng nghĩ đến mọi việc đã xảy ra, thì lại càng căm hận, nên lửa giận cũng chảy ngùn ngụt trong lòng, cất tiếng thét to, rồi không ai bảo ai, vận dụng hết sức bình sinh ra, nhắm ngay Âm Sơn Quỷ Tẩu công thẳng tới.

Mọi người tuy đã đánh nhau đến mức sức cùng lực kiệt, nhưng đây, vì đang cơn phẫn nộ căm hờn nên sức mạnh của họ đánh ra vẫn vô cùng đáng sợ. Bởi thế, liền nghe một tiếng gào nhức óc đinh tai, thế là, thân hình của Âm Sơn Quỷ Tẩu đã bị luồng chưởng lực ấy quét làm ba khúc, máu thịt tung bay từ trên ngọn núi, rơi rớt thẳng xuống hố sâu.

Một luồng gió đêm lùa qua, mang theo mùi máu tanh nồng nặc. Thế là thân xác của một tên ma đầu đầy tội lỗi cũng tan biến đi theo ngọn gió thu.

Không khí ngột ngạt trên ngọn Lạc Phách phong vừa tan, thì Gia Cát Ngọc lại lo lắng cho số phận của Thiết Chỉ Cái, nên hối hả đem mọi hiểm nguy tại khu vực này nói lại cho mọi người cùng biết rồi lại hối hả cáo từ Thạch Cổ hòa thượng và Mạc Sầu Tiên Tử, nhanh nhẹn phi thân lướt thẳng xuống ngọn núi cao.

Chàng đưa chân chạy như bay vòng theo vùng núi đồi bên ngoài Huyết Hải Địa Khuyết, nhưng trong lòng vẫn không kiêng dè chi cả. Chàng đoán biết tuy chung quanh Huyết Hải Địa Khuyết núi non trùng trùng, đường đi hiểm trở, nhưng bằng vào tài nghệ của bọn người Thiết Chỉ Cái thì chắc chắn không thể nào đi quá chậm chạp như vậy. Do đó, chắc hẳn là bọn họ đã bị cường địch chặn đầu chẳng sai.

Sự thực thì quả đúng như chàng phán đoán. Số người của Thiết Chỉ Cái sau khi chia tay với Gia Cát Ngọc liền hối hả nhằm hướng Lạc Phách phong chạy bay tới, nhưng bất ngờ, có hai bóng người từ trong sườn núi lướt thẳng ra...

Hai bóng người ấy là ai?

Thì ra, đấy chính là Hắc Hà Đại Quái Lâu Nhất Biểu và Sa Mạc Hắc Tâm Hồ. Hai người này có vẻ thập thò như không tìm được lối đi, và khi chúng nhìn thấy số người của Thiết Chỉ Cái thì không khỏi kinh ngạc, nhưng kế đó lại cất giọng ngạo nghễ cười khanh khách:

- Lão hóa tử. Trước đây ông đã diệu võ dương oai tại ven Lạc Hồn trì, vậy ngày hôm nay ông nên trả lại món nợ máu cũ ấy chứ?

Thiết Chỉ Cái chưa kịp trả lời, thì Thạch Kinh Thiên đã bất thần tràn tới, quát to rằng:

- Lão đại. Lão hãy tiếp tục đi thôi. Cái bọn cóc nhái này để cho tôi trị chúng là được rồi.

Câu nói vừa dứt, thì y liền vung chưởng quét thẳng ra, đồng thời phi thân vọt lên cao như một áng mây bay, nhanh nhẹn lao thoát về phía Hắc Tâm Hồ, công ra ba chưởng.

Hắc Tâm Hồ trông thấy vậy vô cùng hãi kinh, nên cũng đánh ra liên tiếp ba thế võ, rồi nhanh nhẹn nhảy lui ra sau ba thước để tránh.

Nhưng thân pháp của Thạch Kinh Thiên không thua chi một cơn gió hốt, vừa đánh hụt, đã thấy y tiếp tục vọt người bay lên rồi co năm ngón tay như năm chiếc móng sắt nhắm ngay Hắc Tâm Hồ chụp tới. Tức thì, chỉ phong liền rít vèo vèo, gây thành những luồng gió lạnh buốt cả da thịt, khiến cho Hắc Tâm Hồ phải đánh ra liên tiếp bảy thế võ mới gắng gượng đỡ được thế công của y.

Thạch Kinh Thiên vừa mới đánh nhau với đối phương, thì chẳng mấy chốc lại có Mai Thiểu Thanh cũng đã nhanh nhẹn lướt tới cất giọng trong trẻo nạt to rằng:

- Hãy tránh ra.

Tức thì, nàng phi thân lao thẳng lên cao, như một con chim phượng hoàng, vung ngọc chưởng nhắm ngay Hắc Hà Đại Quái Lâu Nhất Biểu giáng thẳng xuống.

Lâu Nhất Biểu nào biết cô gái ấy lợi hại đến mức nào, nên cất giọng ngạo nghễ cười nói:

- Con tiện tỳ kia, ngươi muốn chết mà.

Dứt lời, lão ta hơi ngã ngửa thân trên ra sau, trong khi đôi chưởng cùng một lúc xô thẳng tới, gây thành hai vầng khói đen, cuốn nhanh về phía Mai Tiểu Thanh.

Mai Tiểu Thanh trông thấy thế, hết sức tức giận, cất tiếng cười khanh khách, rồi xoay nhẹ nửa thân người lách ngang qua phía trái ba bước, vung chân đá thẳng ra nghe một tiếng vút.

- Ối chao.

Thế là, Lâu Nhất Biểu vì xem thường đối phương nên thế võ của hắn đánh ra đã đánh hụt vào khoảng không, trong khi đôi chân của Mai Tiểu Thanh đã đá tới nơi. Và qua một tiếng "rốp", tức thì bàn tay trái của hắn ta đã bị gãy lìa, đau đớn đến buột miệng kêu lên thành tiếng, mồ hôi tuôn ướt đẫm cả vầng trán.

Mai Tiểu Thanh chiếm được thượng phong, trong khi đó, Thạch Kinh Thiên cũng liền hăng hái tràn nhanh tới trước, vung chưởng đánh ra một tiếng "ầm", hất bắn Hắc Tâm Hồ ra xa tám bước dài, gã rú lên một tiếng to rồi hộc ra một ngụm máu bầm đen, trông thực ghê sợ.

Thạch Kinh Thiên phá lên cười dài, định lên tiếng gọi mọi người cùng rời đi...

Bất thần, từ nơi con đường quanh trên sườn núi có tiếng quát to đầy giận dữ, khiến cho núi đồi cơ hồ đều rung chuyển, lá vàng trên nhành tuôn đổ lào xào.

Thiết Chỉ Cái và số người chung quanh đều không khỏi kinh hoàng, tim nhảy nghe thình thịch, đưa mắt ngơ ngác nhìn khắp chung quanh.

Giữa lúc đó, ai nấy đều trông thấy ngay trước mặt có những áng mây đỏ bay chập chờn, rồi lại thấy có trên người vị Lạt ma mặc áo đỏ, phi thân bay thoắt tới như những vì sao sa.

Thiết Chỉ Cái vừa trông thấy thì đã biết mọi việc vô cùng nghiêm trọng.

Quả nhiên, vị Lạt ma cầm đầu có thân hình vừa cao vừa to, khi vừa vừa đứng vững thân người liền xoay đôi mắt, rồi cất giọng ngạo nghễ cười to nói:

- Con chó nào mà to gan đến mức này? Dám hạ độc thủ với đệ tử của Hoạt Phật ta?

Ở vùng biên cương Tây Tạng, nới ngọn núi Can Nê Tư Sơn có một ngôi chùa tên là Nhiếp Đề tự, vị trụ trì gọi là Ô Mộc Hoạt Phật, từ bấy lâu nay nổi tiếng trong thiên hạ về ngành Mật Tông võ học, trong võ lâm ít người được biết. Thiết Chỉ Cái nghe qua lời nói của đối phương, cũng như nhìn qua hình dáng và cách ăn mặc của họ, thì bỗng như chợt nhớ ra, nên trong lòng thầm nghĩ rằng:

- "Ô Mộc Hoạt Phật đây chăng?"

Suy nghĩ thế, nên lão liền cất tiếng cười ha hả nói:

- Bọn người khét tiếng là gian ác này sao lại là thủ hạ của Hoạt Phật được?

Vị Lạt ma ấy lại cất giọng ngạo nghễ đáp:

- Lời Phật có dạy là quay đầu trở lại liền thấy bến bờ, buông đao sát nhân xuống tức thì thành Phật. Hai người này tuy vô cùng gian ác, nhưng họ đã vào làm đệ tử của đức Phật rồi thì nào còn phải là kẻ gian ác nữa? Lão hóa tử ngươi không hiểu cặn kẽ mọi việc, vậy hãy mau nói ra cho ta biết hung thủ là ai?

Vị Lạt ma ấy tuy là người Tây Tạng, nhưng nói tiếng Hán rất rõ ràng. Thiết Chỉ Cái trông thấy Hắc Tâm Hồ và Hắc Hà Đại Quái cố đè nén cơn đau, há miệng định nói chi, thì không biết làm thế nào nói cho qua mọi việc, đành cười to đáp:

- Hai người này bất luận là trọng thương dưới tay ai, đều do một mình lão hóa tử ta chịu trách nhiệm hết.

Vị Lạt ma ấy lại cất tiếng cười, nói:

- Ha ha. Ô Mộc Hoạt Phật ta sống cho đến ngày hôm nay, chưa hề gặp một con người nào lại tỏ ra ngông nghênh đến mức này. Lão hóa tử, ngươi có tất cả mấy chiếc đầu thế?

Thạch Kinh Thiên trông thấy Thiết Chỉ Cái đứng ra gánh trách nhiệm một mình, thì nào lại chịu tỏ ra kiêng sợ đối phương? Do đó, liền phá lên cười to như sấm nổ, nói:

- Thạch Kinh Thiên ta sống cho đến ngày nay, thực cũng chưa thấy có một vị Lạt ma nào lại ăn nói ngang ngược như ngươi. Này Ô Mộc, cho dù ngươi có đến mười chiếc đầu đi chăng nữa, Thạch Kinh Thiên ta cũng muốn thử tài cho biết ngay bây giờ.

Nói đoạn, y liền vung chưởng lên đánh ra một tiếng vút, gây thành một luồng chưởng phong nóng bỏng và rắn như sắt thép, cuốn thẳng về phía đối phương.

Ô Mộc Hoạt Phật trông thấy luồng chường phong cuốn tới, thì bỗng cất tiếng khẽ "Hừ", tức thì, một vị Lạt ma miệng rộng, mũi lân, đứng sát bên cạnh lão ta liền nhanh như chớp vung quyền lên công thẳng về phía lồng ngực của Thạch Kinh Thiên.

Qua một tiếng nổ ầm rung chuyển cả vùng, Thạch Kinh Thiên và vị Lạt ma ấy cùng một lúc bị hất bắn ra xa ba bước.

Ô Mộc Hoạt Phật cất tiếng cười ngạo nghễ nói:

- Tài nghệ của ngươi cũng khá lắm, song vẫn chưa đáng là đối thủ của ta đâu.

Thạch Kinh Thiên lúc bấy giờ trong lòng vừa kinh hoàng, vừa tức giận, nhanh nhẹn đưa tay tuốt ngọn kích thép xuống, rồi công tới ba thế võ như bão táp.

Vị Lạt ma ấy liền cất giọng quái dị gầm thét như sấm nổ, nhanh nhẹn tràn ngay người tới vung chưởng đánh ra, khiến kình lực va chạm vào nhau gây thành những tiếng nổ ầm ầm như trời long đất lở. Và, chẳng mấy chốc lão ta cũng công trả lại Thạch Kinh Thiên ba chưởng dồn dập.

Thạch Kinh Thiên từ bấy lâu nay là một tay khét tiếng vùng Trung Nguyên, nhưng vị Lạt ma trước mặt này cũng là kẻ oai trấn vùng biên thùy xa xôi, qua ba thế võ đánh mạnh đỡ thẳng, Thạch Kinh Thiên vẫn không thể đụng đến được một sợi lông của đối phương.

Thiết Chỉ Cái trông thấy vậy thì không khỏi giật nảy mình, trong lòng đắn đo chưa dám hành động liều lĩnh. Nhưng, nếu lão ta chậm chạp, để mất cả thì giờ như thế, lại chẳng hóa ra làm hỏng cả việc lớn hay sao?

Với thái độ đắn đo dè dặt quá của lão đã làm cho Mai Tiểu Thanh sốt ruột cũng không còn chịu được nữa. Nàng bèn cất giọng trong trẻo nạt to, rồi phi thân lướt tới, và giữa lúc thân hình nàng còn đang lơ lửng trên giữa khoảng không, đã vung chưởng ngọc quét ra hai luồng kình lực về phía Ô Mộc Hoạt Phật.

Ô Mộc Hoạt Phật trông thấy thế, lại cất tiếng "Hừ" lạnh lùng qua giọng mũi đầy vẻ kiêu căng, tức thì một vị Lạt ma đầu to tai lớn đang đứng trong hàng đã nhanh như chớp tràn thẳng đến phía trước như một áng mây đỏ, vung hai quyền đánh vút ra khoảng không, gây thành hai đạo kình lực, chạm thẳng vào thế công của đối phương, nổ lên một tiếng "ầm" làm rung chuyển cả vùng.

Vị Lạt ma ấy ấy quả hết sức tự cao tự đại, với ý nghĩ của lão ta, nếu hai thế quyền vừa đánh ra không làm cho Mai Tiểu Thanh tan xương nát thịt, thì ít nhất cũng phải hất bắn nàng ra ngoài ba trượng chứ chẳng chơi.

Thế nhưng, Mai Tiểu Thanh là một con người hết sức khôn ngoan ranh mãnh, vậy thử hỏi nàng nào chịu dùng chân lực để đánh mạnh đỡ thẳng với đối phương?

Do đó, khi nàng trông thấy luồng chưởng phong cuốn tới ào ào của vị Lạt ma nọ thì liền dồn hơi xuống Đan điền, rồi rùn thấp thân mình, lách tránh khỏi thế võ của đối phương.

Vị Lạt ma ấy đã đánh hụt một thế võ vào khoảng không, nhưng giữa lúc đó thì tiếng cười trong trẻo như chuông bạc lại vang lên sát bên tai, rồi đồng thời lại thấy bóng chưởng chập chờn như lá rụng, nhắm ngay Ô Mộc Hoạt Phật đánh thẳng xuống.

Ô Mộc Hoạt Phật không ngờ được một cô gái trẻ tuổi như thế ấy, mà lại có thể tránh được một thế đánh toàn lực của một vị hộ pháp trong bốn vị hộ pháp hầu cận của lão ta. Do đó, kịp khi trông thấy thế công của nàng cuốn tới, lão ta không khỏi luống cuống cả tay chân, lắc mạnh thân người rồi nhanh nhẹn nhảy lùi ra sau ba trượng.

Thiết Chỉ Cái trông thấy Ô Mộc Hoạt Phật nhẹ nhàng và nhanh như một ngọn gió hốt, chứng tỏ tài khinh công đã cao siêu tuyệt đỉnh thì không khỏi thầm kinh hãi trong lòng. Nhưng, Mai Tiểu Thanh nào biết sợ chi, vừa trông thấy thái độ luống cuống của Ô Mộc Hoạt Phật, thì nàng cất giọng cười to, nói:

- Hà hà. Té ra Hoạt Phật ông cũng là người chỉ biết khoác lác mà thôi.

Trong khi tiếng cười của nàng còn đang vang dội, thì lưng ong lại xoay mạnh, rồi ngọc chưởng lại chập chờn, trông chẳng khác nào những cánh hoa lê tuôn rơi lã chã trước gió, công thẳng về phía đối phương liên tiếp chín chưởng mãnh liệt.

Thiết Chỉ Cái trông thấy vậy liền hết sức hãi kinh, liền vội vàng quát to rằng:

- Tiểu Thanh, không thể được.

Nhưng, tiếng quát của lão ta vừa mới thốt ra khỏi miệng, thì Mai Tiểu Thanh đã lướt tới trước mặt Ô Mộc Hoạt Phật ba thước rồi. Bởi thế, Thiết Chỉ Cái hết sức kinh hãi, nhanh nhẹn quát to một tiếng, rồi cũng phi thân lao tới nơi.

Nhưng, bốn vị hộ pháp hầu cận của Hoạt Phật, không có lão nào là tài nghệ kém cỏi, ngoại trừ Lạt ma miệng rộng mũi lân đang đánh nhau kịch liệt với Thạch Kinh Thiên không phân thắng bại kia, còn ba người khác đều đang thủ thế, sẵn sàng ứng chiến với đối phương.

Do đó, thân hình của Thiết Chỉ Cái vừa mới xê dịch, thì một vị Lạt ma gầy đét như que củi, nhanh nhẹn tràn ngay người tới.

Vị Lạt ma ấy cũng sử dụng thế võ đặc biệt của Nhiếp Đề tự, năm ngón tay siết chặt lại, vung quyền lên đấm thẳng về phía trước.

Chớ nên thấy lão ta gầy đét mà xem thường, vì tài nghệ của lão thuộc hàng cao cường bậc nhất trong số bốn hộ pháp của Nhiếp Đề tự. Chính vì vậy, khi luồng chân lực của Thiết Chỉ Cái va chạm thẳng vào luồng chân lực của lão ta, thì liền bị hất lui ra sau ba bước, quả tim không ngớt nhảy thình thịch.

Cùng một lúc ấy, Ô Mộc Hoạt Phật cũng sử dụng ngay tuyệt nghệ Mật Tông Môn, từng làm bá chủ ở vùng biên thùy của mình, nhanh nhẹn xoay thân hình, tức thì bóng chưởng chập chờn hàng vạn cái ở giữa khoảng không, dày đặc và vững vàng như một bức tường thép, chẳng những có thể che chở được cho bản thân lão ta, mà đồng thời còn chia từng bốn phương tám hướng công thẳng về phía đối phương.

Mai Tiểu Thanh tuy tài nghệ khá cao cường, nhưng nếu nói cho đúng, chẳng qua chỉ có thể so sánh với một người rèn luyện trong mười năm mà thôi. Do đó, thử hỏi làm sao nàng có thể lách tránh khỏi thế công tuyệt nghệ của Ô Mộc Hoạt Phật.

Chính vì vậy, nên nàng không khỏi kinh hoàng, thét lên một tiếng kinh hãi.

Thạch Kinh Thiên và Thiết Chỉ Cái đều đang bị hai vị hộ pháp chận đánh nên không làm sao tiếp cứu nàng được, bởi thế, nên khắp châu thân người của cả hai đều toát mồ hôi lạnh vì sợ hãi.

Xem ra, Mai Tiểu Thanh không làm thế nào thoát khỏi độc thủ của Ô Mộc Hoạt Phật. Nhưng bất thần, từ giữa không trung bỗng có một tiếng hú dài vang dội, và sau đó, có một bóng người từ trên chín từng mây, nhanh nhẹn lướt xuống, trông chẳng khác nào một con ó đang chụp gà, thò tay chụp lấy Mai Tiểu Thanh lướt ra khỏi vùng chưởng phong của Ô Mộc Hoạt Phật.

Hiện nay trong chốn giang hồ, ngoại trừ Gia Cát Ngọc là người có tài nghệ cao cường đến mức ấy, còn không thì làm sao kiếm được người thứ hai.

Mai Tiểu Thanh dù quả tim đang nhảy nghe thình thịch, nhưng cũng nhanh nhẹn liếc đôi mắt xinh xắn nhìn về phía người bất thần xuất hiện kia. Và, quả nhiên đúng như sự ức đoán của nàng, người ấy chính là Gia Cát Ngọc, mình đang mặc bộ cô lâu bảo y. do đó, lòng nàng cảm thấy hết sức ngọt ngào, liền nằm yên cho chàng bồng mình tiếp tục lao ra xa, đồng thời cất tiếng cười nói:

- Gia Cát ca ca, gã Lạt ma ấy thực là đáng chết, anh hãy ra tay giáo huấn hắn đi.

Gia Cát Ngọc tự biết trong cuộc đại hội đêm nay không nên gây thêm nhiều kẻ đại địch, nên nghe qua lời nói của nàng, liền khẽ quát rằng:

- Thanh muội. Chớ nên nói càn.

Dứt lời, chàng nhanh nhẹn dừng chân đứng yên, rồi quay về phía Ô Mộc Hoạt Phật thi lễ, mỉm cười nói:

- Đại sư giá lâm đến vùng đất Trung Nguyên, chắc là nhằm mục đích tranh đoạt ngôi vị Minh chủ võ lâm chứ gì?

Lúc ấy, hai vị hộ pháp đang đánh nhau quyết liệt với Thiết Chỉ Cái và Thạch Kinh Thiên cũng đã dừng tay lui về sát bên cạnh Ô Mộc Hoạt Phật. Trên mười vị Lạt ma áo đỏ ấy nhìn chòng chọc vào cách ăn mặc quái dị của Gia Cát Ngọc, quả tim không ngớt nhảy nghe thình thịch.

Cũng may là Gia Cát Ngọc đã lên tiếng kịp thời chứng thực chàng là một con người chứ không phải là ma quỷ. Nhưng số Lạt ma ngạo mạn ấy, khi biết chàng chẳng phải là ma quái, liền tự trấn tĩnh trơ lại và lửa giận bừng dậy trong lòng. Ô Mộc Hoạt Phật vì không đè nén được sự tức giận, ngửa mặt cười ngạo nghễ nói:

- Phật gia từ xa xôi đến vùng Trung Nguyên này, một mặt là có ý tranh đoạt ngôi vị Minh chủ võ lâm, nhưng mặt khác cũng muốn tìm hiểu võ học ở vùng Trung Nguyên nữa. Nhưng nào ngờ đâu suốt dọc đường chỉ gặp toàn phường giá áo túi cơm, làm cho Phật gia đây vô cùng thất vọng.

Gia Cát Ngọc nghe qua lời khinh miệt võ học Trung Nguyên ấy của lão ta, liền "Hừ" một tiếng lạnh lùng qua giọng mũi, nói:

- Đại Lạt ma là người lớn lối. Tại hạ nếu không vì bận việc gấp, rất chắc chắn đêm nay sẽ sẵn sàng lãnh giáo mấy thế tuyệt học của ông cho biết.

Nói đoạn, chàng liền quay người lại nhìn về phía Thiết Chỉ Cái nói tiếp rằng:

- Thời giờ đã quá gấp rút, e rằng trong Huyết Hải Địa Khuyết mọi việc đang tiến tới giai đoạn gay go quyết liệt, vậy chúng ta nên đi ngay thôi.

Gia Cát Ngọc vì không để ý đến việc Hắc Hà Đại Quái và Hắc Tâm Hồ vừa bị đánh trọng thương, nên vừa nói dứt lời thì liền đưa chân lướt đi...

Nhưng, thân người của chàng vừa mới xê dịch, thì bỗng nghe Ô Mộc Hoạt Phật gầm lên một tiếng như điên dại nói:

- Khá khen cho thằng bé kia. Ngươi muốn đi cũng được, nhưng mấy người này phải để lại đây cho ta.

Gia Cát Ngọc là người có tính tình cứng cỏi, nên vừa nghe qua, đôi mắt liền chiếu sáng ngời, rồi bất thần quay mặt lại cất giọng lạnh lùng nói:

- Nếu tôi không bằng lòng thì sao?

Ô Mộc Hoạt Phật phá lên cười to, nói:

- Trong võ lâm Trung Nguyên này, chưa có ai dám ăn nói ngang tàng như vậy đối với ta.

Gia Cát Ngọc không muốn gây sự đánh nhau với đối phương, nhưng chàng thầm nghĩ, nếu không làm cho lão tăng nhân Tây Tạng này phải khiếp sợ thì dù cho có chiếm được ngôi vị Minh chủ võ lâm đi chăng nữa, cũng nào rạng rỡ uy danh. Do đó, khi tiếng nói của Ô Mộc Hoạt Phật vừa dứt, thì chàng liền gằn giọng tiếp rằng:

- Tại hạ hôm nay sẽ đại diện cho võ lâm Trung Nguyên xin nói cho đại sư rõ là nơi này không phải là nơi để ông đến tác oai tác phúc. Nếu thức thời vụ, thì ông hãy sớm lui ra khỏi vùng Trung Nguyên, bằng không...

- Ha ha. Trong số các nhân vật võ lâm Trung Nguyên, tìm một người có xương cốt và khí phách ngang tàng như ngươi thực là hiếm có. Thôi, cũng được. Hôm nay Phật gia sẵn sàng hé mở một góc lưới, và chỉ cần người có thể không bị hại dưới tay ta trong vòng mười chiêu, thì Phật gia sẽ bỏ qua mọi sự hiểu lầm ngày hôm nay, đồng thời sẽ rút lui trở về vùng Tây Tạng, không đến Trung Nguyên này lần thứ hai.

- Tấm thịnh tình của Đại Lạt ma tôi xin ghi nhận, nhưng tại hạ hứa rằng, nếu trong vòng ba chiêu không thắng được ông, thì ngày hôm nay nhất nhất điều gì, tôi cũng sẵn sàng nghe theo lời ông sai khiến.

Lời nói ấy của Gia Cát Ngọc vừa thốt ra khỏi miệng, thì Thiết Chỉ Cái và Thạch Kinh Thiên đều bất giác kinh hoàng thất sắc.

Đôi mắt của Mai Tiểu Thanh chớp qua một lượt, quả tim cũng không ngớt nhảy nghe thình thịch, nhưng nàng cũng không dám lên tiếng nói chi cả.

Trong khi đó, một người cảm thấy tức giận nhất chính là Ô Mộc Hoạt Phật.

Đôi mắt của lão ta chiếu ngời ánh sáng giận dữ, ngửa mặt nhìn trời, cất tiếng cười ngạo nghễ nói:

- Khá khen cho thằng ranh ngông cuồng kia. Ngươi hãy ra tay đi nào.

- Xin Đại Lạt ma hãy ra tay trước.

- Vậy, ngươi hãy xem chừng đây.

Câu nói vừa dứt, thì thân hình lão ta tự nhiên xê dịch, mặc dầu trời im lặng không hề nổi gió, rồi phi thân bay bổng lên chẳng khác nào một ngọn gió lốc.

Thiết Chỉ Cái và Thạch Kinh Thiên trông thấy vậy không khỏi âm thầm vận dụng đến chín phần mười chân lực để chuẩn bị tiếp tay với Gia Cát Ngọc khi chàng bị lâm nguy.

Đôi mắt của Mai Tiểu Thanh cũng không ngừng chớp lia, hơi thở dồn dập, chứng tỏ tâm trạng nàng hết sức căng thẳng, tựa hồ không làm sao giữ được bình tĩnh.

Giữa lúc ba người chung quanh đang phập phồng kinh sợ, thì Ô Mộc Hoạt Phật đã nhanh nhẹn như một luồng điện chớp, tràn tới công ra ba chiêu.

Võ công của lão Lạt ma này vô cùng cao cường, vượt ra ngoài sức tưởng tượng của mọi người. Do đó, sau ba tiếng nổ "ầm ầm ầm" rung chuyển cả vùng rừng núi, tức thì kình phong dấy động khắp nơi, khiến trong vòng ba trượng vuông không ai có thể đứng yên được.

Thiết Chỉ Cái, Thạch Kinh Thiên và Mai Tiểu Thanh đều toát mồ hôi lạnh.

Nhưng, Ô Mộc Hoạt Phật lúc ấy cũng đang kinh ngạc không kém chi ba người hiện diện. Vì ba chiêu công kích như trời long đất lở của lão ta sau khi đánh ra, vẫn không thể hạ được đối phương, trái lại, hình bóng của đối phương bỗng dưng biến mất, chẳng biết đã đi về đâu nữa.

Vị Lạt ma từng xưng hùng ở một vùng biên thùy ấy, có thể nói từ trước đến nay chưa từng gặp một việc kỳ quái như thế bao giờ. Nhưng lão ta thực sự tài nghệ cao cường không phải những người tầm thường có thể sánh kịp. Chẳng qua vì nhất thời lão ta không phán đoán được chân lực của đối phương đến mức nào, nên mới lâm vào cảnh bối rối ấy mà thôi. Trong khi lão ta đang mất bình tĩnh và cũng đang vô cùng tức giận ấy, thì bỗng trông thấy được nơi Gia Cát Ngọc đang đứng. Bởi thế, lão ta lại gầm to lên một tiếng, rồi vung cả hai quyền một cước vừa đánh vừa đá về phía Gia Cát Ngọc.

Ba thế võ ấy đánh ra, làm cho không khí như trở thành lạnh buốt, luồng chưởng phong chẳng khác nào một tảng băng từ bốn bên nhằm ngay phía trước chụp tới.

Gia Cát Ngọc vì nhất thời quá tự phụ, nên bỗng cảm thấy khắp người đã bị cuốn vào luồng chưởng phong của đối phương, phải vội vàng vận dụng "Cửu Cửu huyền công" để che chở cơ thể rồi lách mình tránh ngang với một bộ pháp tuyệt diệu phi thường. Thế là, chàng đã tránh khỏi thế công của Ô Mộc Hoạt Phật trong đường tơ kẽ tóc.

Tuy nhiên sự lách tránh ấy vô cùng hiểm nguy, nên tuy chàng đã tránh khỏi thế công của đối phương, nhưng trong lòng vẫn không khỏi thầm cho là may mắn.

Ô Mộc Hoạt Phật trông thấy thế, thì tâm thần bình tĩnh trở lại, cất tiếng cười to nói:

- Khá khen cho thằng tiểu bối kia. Hãy chờ xem, trong vòng ba thế võ nữa, Phật gia sẽ lấy mạng của ngươi đó.

Câu nói vừa dứt thì thân người của lão ta liền lắc mạnh, tức thì trông thấy khắp bầu trời đâu đâu cũng một màu đỏ ối, vầng trăng cũng tối sầm lại. Thế là lão Lạt ma Ô Mộc Hoạt Phật từ bấy lâu nay xem coi dưới mắt không người kia, đã biến thành không biết bao nhiêu là bóng mờ, từ bốn phương tám hướng chụp về phía Gia Cát Ngọc.

Gia Cát Ngọc cất tiếng quát to rằng:

- Ô Mộc Hoạt Phật. Nếu trong vòng ba thế võ mà tại hạ không thắng được ông, thì không còn xứng với cái tên Kim Cô Lâu nữa.

Câu nói vừa dứt, thì chàng sử dụng ngay ba thế võ khoáng cổ tuyệt kim. Hai thế đầu chính là "Minh Lôi Kinh Ngũ Nhạc" và "Vi Vũ Ấp Khinh Trần" trong Thiên Ma chỉ, và thế sau cùng chính là một thế tuyệt học trong di bảo của Diễm Lôi.

Ba thế võ ấy đều là ba thế tinh hoa nhất trong võ học Trung Nguyên, từ trước đến nay chưa có dịp nào để so sánh với Mật Tông của vùng Tây Tạng. Khi đôi bên sử dụng tuyệt nghệ, hầu đã đến một sự chứng thực, xem ai thấp ai cao, thì khiến gió lạnh rít ào ào, những mảnh đá to cỡ bằng nắm tay, cũng bị cuồng phong hốt bay tung khắp không trung.

Trong khi tất cả số người hiện diện đang hoa cả mắt và đang kinh hoàng không hiểu mọi sự diễn biến sẽ ra sao, thì bỗng nghe một tiếng cười khẽ, rồi cuồng phong đều tắt hẳn, và Ô Mộc Hoạt Phật đã thối lui ra sau tám bước. Dưới ánh trăng thanh, trông thấy sắc diện của lão ta tái nhợt, đầy vẻ kinh hoàng sợ hãi.

Trong lòng Gia Cát Ngọc lúc ấy không khỏi có một tia hối hận nên mỉm cười cất giọng cung kính nói:

- Đại Lạt ma là người tài cao học rộng, tại hạ rất lấy làm xấu hổ vì không thể nào sánh kịp.

Nói đúng ra, số người của Thiết Chỉ Cái đến giờ phút này vẫn chưa biết ai thắng ai bại, nên khi nghe câu ấy của Gia Cát Ngọc thì trong lòng không khỏi thầm hãi kinh.

Nào ngờ đâu Gia Cát Ngọc vừa nói dứt lời, thì Ô Mộc Hoạt Phật to tiếng cười đáp:

- Thực không ngờ trong võ lâm Trung Nguyên lại có một nhân vật như ngươi. Thôi được rồi. Được rồi. Một ngày nào có mặt Kim Cô Lâu, thì ngày ấy cả môn đồ của Nhiếp Đề tự sẽ không bước chân đến vùng Trung Nguyên này nữa.

Câu nói vừa dứt, thì lão ta bỗng quay người lại, đưa hai tay lên một lượt, tức thì Hắc Hà Đại Quái Lâu Nhất Biểu và Hắc Tâm Hồ đồng thanh gào lên một tiếng thảm thiết, rồi hộc ra một ngụm máu tươi đỏ ối, té lăn quay ra đất chết tốt.

Cùng một lúc với hai tiếng gào ghê rợn ấy, Ô Mộc Hoạt Phật đã phá lên cười dài, rồi dẫn trên mười môn đồ phi thân lướt đi như những áng mây đỏ, chỉ trong chớp mắt là mất hút.

Gia Cát Ngọc chỉ trong cái vung tay múa chân, là đã cứu vãn được cho võ lâm Trung Nguyên một cuộc sát phạt đẫm máu. Chàng đưa mắt nhìn theo những chiếc áo đỏ lẩn khuất giữa bóng trăng đêm, thì đôi mắt hiện lên những tia sáng vui mừng, nhưng cũng đầy vẻ bàng hoàng.

Thốt nhiên, trong khi đó, bỗng từ chốn núi đồi chớm nở, vang lên liên tiếp hai tiếng nổ to, rung chuyển cả đất trời. Tức thì ai nấy trông thấy tại Cửu Hồi cốc và Lạc Phách phong, khói đen xông thẳng lên nền trời cao, cây đá ngã đổ ầm ầm.

Thiết Chỉ Cái giật mình quay đầu lại, nói:

- Không xong. Thất Khuyết lão đạo đã xuống tay rồi. Này, tam đệ hãy đi ngay, chớ nên để hỏng cả việc lớn.

Gia Cát Ngọc cũng không khỏi giật nẩy mình, nhanh như chớp vọt người phi thân lướt đi, nhằm ngay vùng Huyết Hải Địa Khuyết bay nhanh tới như một vì sao sa trên nền trời.


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Hồi (1-60)


<