Vay nóng Homecredit

Truyện:Bắc Tống phong lưu - Hồi 1576

Bắc Tống phong lưu
Trọn bộ 1753 hồi
Hồi 1576: Gọt binh quyền
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-1753)

Siêu sale Shopee

Tần Cối có phải thiên tài hay không, tạm thời chưa luận đến, nhưng Tần Cối tuyệt đối là một người vô cùng cố gắng, Đại Tống có thể tứ hải thái bình, cũng không phải là công lao của một mình Lý Kỳ, Tần Cối thân là Thiếu Tể, đồng dạng cũng là không thể bỏ qua công lao của y.

Nhưng không thể để cho Thất Nương nói thêm nữa, nếu không nói nhiều sai nhiều. Lý Kỳ thầm than một tiếng, đứng ra cười nói: - Tần Thiếu Tể nói vô cùng chính xác, nếu không có như thế, Bộ tổng tham mưu còn có ý nghĩa gì đáng nói, hơn nữa võ tướng vào Xu Mật Viện, vốn là một loại lãng phí tài hoa, nhưng mà võ tướng nếu là tiến vào Bộ tổng tham mưu, tài hoa của bọn họ lại có thể được đến phát huy hết mức, đây cũng là nguyên nhân chủ yếu mà ta đề nghị Bộ tổng tham mưu.

Bạch Thiển Dạ thoáng sửng sốt, nhưng nếu Lý Kỳ đã đứng ra rồi, như vậy nàng cũng không nhất định phải nói tiếp nữa.

Triệu Giai cười gật đầu nói: - Nhị vị ái khanh nói rất đúng, tài năng của Hàn Thế Trung, trẫm vô cùng khẳng định đấy, giang sơn của trẫm cần Hàn Thế Trung, điểm này trẫm chưa bao giờ hoài nghi, nhưng trẫm cũng hiểu được Hàn Thế Trung là thí sinh tốt nhất cho Bộ tổng tham mưu, mà không phải là Xu Mật Viện. Nói xong y lại thở dài, nói: - Xem ra còn chưa có ứng cử viên tốt.

Nói xong y lại nói với Lý Kỳ: - Ái khanh, ngươi còn phải một vai khiêng lên gánh nặng này a!

Y vừa dứt lời, Tần Cối đột nhiên nói: - Khởi bẩm Hoàng thượng, vi thần thật ra có một ứng viên thích hợp.

Triệu Giai ồ một tiếng, nói: - Không biết ái khanh muốn đề cử người nào?

Tần Cối nói: - Thông phán Lý Quang của phủ Đại Danh.

Trịnh Dật nhướn mày, quái, Lý Quang này không phải là người của y a!

- Lý Quang?

Triệu Giai thoáng chìm lông mày bắt đầu suy nghĩ.

Tần Cối tiếp tục nói: - Lý Quang vốn chỉ là một gã Chưởng thư ký nho nhỏ của phủ Đại Danh, lúc trước quân Kim xuôi nam, khi Đồng Quán, Thái Du và gian thần giật dây thái thượng hoàng di giá Hàng Châu, Lý Quang này liền nhiều lần thượng tấu, thuyết minh rõ quan hệ lợi hại trong đó, nói rõ phải thủ vững Hoàng Hà, cùng quân Kim quyết một trận tử chiến, đáng tiếc chính là, toàn bộ tấu chương của ông ta bị gian thần Lương Sư Thành kia ngăn lại, mãi đến sau này có thể nhìn thấy mặt trời, sau khi quân Kim phá được phủ Đại Danh, Lý Quang biến thành kẻ tù tội, nhưng ông ta lại không chịu dựa vào quân Kim, suýt nữa bởi vậy mà chết, may mắn lúc ấy quân Kim vội vã qua sông mới không hạ sát thủ đối với ông ta, tuy nhiên Lý Quang mắng những gì phản thần Nhiếp Hạo vô sĩ đã làm, nhưng cũng bởi vì vậy mà đã nhận hết tra tấn, nếu không có Tông Tri phủ đánh bất ngờ Yến Sơn Phủ, chỉ sợ Lý Quang không thể sống đến ngày hôm nay. Lý Quang sau khi được Tông Trạch cứu, vẫn luôn đi theo ở bên cạnh Tông Trạch, thống trị Yến Sơn Phủ, còn tham dự Yến Vân đại chiến lúc trước. Sau Hiệp ước Vân Tang, Tông Trạch lại cực lực đề cử Lý Quang, bởi vậy Lý Quang đã được điều tới phủ Đại Danh đảm nhiệm chức Thông phán.

- Trẫm nhớ ra rồi.

Triệu Giai liên tục gật đầu.

Tần Cối lại nói: - Tấu chương lúc trước Lý Quang thượng tấu hiện giờ vẫn còn nằm trong tay vi thần, từ những tấu chương mà nhìn, có thể thấy người này tuyệt đối có tài lương đống, kính xin Hoàng thượng xem qua.

- Mau mau, trình lên.

Triệu Giai cẩn thận nhìn một lần, liên tục gật đầu nói: - Người này xác thực là một nhân tài a! Nói xong y lại nói với Lý Kỳ: - Xu Mật Sứ, ngươi cũng xem đi, dù sao việc này liên quan đến Xu Mật Viện. Trẫm vẫn lấy ý kiến của ngươi làm chủ.

- Tuân mệnh.

Lý Kỳ tiếp nhận từ trong tay tiểu thái giám mấy đạo tấu chương kia, kỳ thật không cần nhìn, hắn cũng biết Lý Quang này là một nhân tài, bởi vì trong lịch sử đều nhắc tới ông ta là một danh thần, có tài Tể tướng, hơn nữa ban đầu khi hắn ở Yến Sơn Phủ, cũng đã gặp người này, chẳng qua là khi đó bận bịu quá nhiều việc, hắn nhất thời cũng bất chấp những chuyện này. Nhưng hắn vẫn vô cùng nghiêm túc nhìn một lượt, sau khi cẩn thận cân nhắc một lần, mới nói:

- Hồi bẩm Hoàng thượng, vi thần cũng biết được người này là ứng viên tốt nhất.

Tần Cối nghe nói như thế, không khỏi nhíu mày, trong mắt lộ ra một tia hoang mang.

Lý Kỳ liếc mắt nhìn Tần Cối, âm thầm cười lạnh một tiếng, tiểu tử, lại muốn hát đôi cùng lão tử cơ đấy, lão tử là tổ sư gia hát đôi đó nhé, con mẹ ngươi còn dám cùng lão tử chơi cái trò này à, nhìn không hiểu rồi chứ gì.

Triệu Giai thoáng chần chờ một lát, lại hỏi: - Vậy ngươi cũng cảm thấy người này rất tốt?

Lý Kỳ cười nói:

- Do Lý Quang đến đảm nhiệm chức Xu Mật Sứ Phó sứ, đó là thích hợp nhất rồi, vi thần vô cùng đồng ý, hoàng thượng không biết đó thôi, vi thần một mình chưởng quản Xu Mật Viện cũng cảm thấy rất mệt mỏi, nhưng Hoàng thượng cũng biết, người tài trí bình thường ấy mà, vi thần thà rằng không cần, nhưng từ những đạo tấu chương và phân tích tình huống lúc đó của Lý Quang này mà nói, người này cũng không phải là tài trí bình thường, đương nhiên, trong đó còn một chút tâm tư nhỏ, thì chính là Lý Quang cũng họ Lý, nói không chừng ngày sau còn có thể lưu truyền ra thanh danh tốt đẹp là Xu Mật nhị Lý rồi, ồ, nếu lại thêm viện trưởng Tư Pháp Viện, còn có đệ nhất tài nữ Lý Thanh Chiếu của Đại Tống ta, trong lịch sử khả năng còn có thể ghi lại thanh danh tốt đẹp là 'Đại Tống tứ Lý', lưu danh thiên cổ ấy chứ, không phải triều đình của ta đã có tam Tô vừa nói ấy ư, nhưng vi thần tin tưởng, tứ Lý này bất kể là về mặt nhân số hay là phương diện năng lực, đều còn hơn cả tam Tô, vi thần hiện tại đang nghĩ đến việc nói một tiếng xin lỗi với Tô Thức Tô đại học sĩ rồi đây.

Ngài đây là đang nói tướng thanh sao?

Nghe được một phen nói chuyện không đâu của Lý Kỳ, quần thần đều buồn cười, đồng thời cũng như lọt vào trong sương mù, lúc này nói những điều đó, thật sự thích hợp sao?

Lý Cương cũng dở khóc dở cười, vội nói: - Xu Mật Sứ nâng đỡ rồi, Lý Cương cảm thấy hổ thẹn.

Lý Kỳ ai một tiếng, nói: - Tư Pháp viện trưởng quá khiêm nhường ròi, hơn nữa ngươi cho ta là đang khoe khoang sao, không phải đâu, nếu sau này sách sử ghi lại thật sự xuất hiện thanh danh tốt đẹp 'Tứ Lý', như vậy có thể nghĩ, đây nhất định là thời kì cường thịnh nhất Đại Tống ta, chúng ta chẳng qua là nhờ ánh sang của Đại Tống mà thôi.

Lý Cương sửng sốt, thở dài nói: - Xu Mật Sứ cao kiến, Lý Cương thụ giáo.

Triệu Giai cười ha hả, nói: - Hay một cái 'Tứ Lý" trẫm cũng vô cùng chờ đợi sau này trên sử sách có thể có thanh danh tốt đẹp này, liền hướng về phía thanh danh tốt đẹp 'Tứ Lý' này đi, trẫm hiện tại quyết định ngay hôm nay thăng chức Lý Quang làm Xu Mật phó sứ.

- Hoàng thượng thánh minh.

Quần thần hô lớn.

Theo một tiếng bãi triều, Triệu Giai dưới sự cung kính của quần thần, đi ra đại điện.

Quần thần cũng bắt đầu chậm rãi rời khỏi đại điện.

- Xu Mật Sứ mời.

Đi tuốt ở đàng trước khẳng định chính là Lý Kỳ và Tần Cối rồi, nhưng khi hai người tới trước cửa, đều ngừng lại.

Lý Kỳ cười nói: - Mời Tần Thiếu Tể đi trước.

Tần Cối nói: - Không dám, không dám, thân mỗ có thể có hôm nay toàn bộ nhờ Xu Mật Sứ, Xu Mật Sứ mời đi trước.

*****

Hai người bọn họ ngươi đẩy ta đẩy, người phía sau sốt ruột nha, bọn họ lại không dám tranh ra cửa trước.

Ơ, lời này nghe có điểm giống như là đang phúng viếng nha! Lý Kỳ chắp tay nói:

- Ta đây mà từ chối thì bất kính rồi.

Sau khi Lý Kỳ và Tần Cối lần lượt đi ra đại điện, lập tức chia làm hai bên trái phải hướng ngoài điện bước ra, xu thế đấu tranh lúc này đã không cần nói cũng biết.

- Phu quân.

Bạch Thiển Dạ theo sau đi ra, chạy đuổi theo Lý Kỳ, hạ giọng nói:

- Phu quân, cuối cùng là chuyện gì xảy ra?

Lý Kỳ khóe miệng mang cười, rất nhanh nói: - Trở về rồi hãy nói.

Còn đối với bên kia, Hồ Nghĩa cũng đuổi theo Tần Cối, gã đồng dạng cũng tò mò đầy mặt, nói: - Thiếu Tể, mới vừa rồi đến tột cùng là chuyện gì xảy ra?

Tần Cối đồng dạng cũng là khóe miệng mang cười, nhưng giọng điệu lại vô cùng thong thả, kiên quyết: - Lúc này đây Xu Mật Sứ là nhất định phải thua, hơn nữa rất khó xoay người rồi.

Trịnh Dật đứng ở trên bậc thang nhìn chung quanh, ánh mắt lộ ra một tia hoang mang, thay đổi không khỏi cũng quá nhanh rồi, đến tột cùng chuyện gì xảy ra?

....

....

Lý Kỳ nói trở về rồi hãy nói, nhưng Bạch Thiển Dạ làm sao có thể đợi được đến lúc trở về. Đây cũng không phải là việc nhỏ nha, vừa lên được xe ngựa, liền vội vàng hỏi: - Phu quân, đến tột cùng là phát sinh chuyện gì chứ?

Lý Kỳ cũng không vội vã trả lời, mà là dặn dò xe ngựa hồi phủ, theo sau một tiếng thở dài, dừng ở Bạch Thiển Dạ, nói:

- Muội cũng đã nhìn ra rồi?

Bạch Thiển Dạ nói: - Cái này cũng không khó coi ra, nhưng vấn đề là tại sao phải như vậy?

Lý Kỳ thở dài: - Kế hoạch của ta có lẽ đã bại lộ.

- Cái --- cái gì?

Đôi mắt của Bạch Thiển Dạ nháy mắt mở to lên, kinh hãi nói: - Điều --- điều này sao có thể?

- Điều này cũng làm cho ta bất ngờ.

Lý Kỳ lắc đầu. Đem chuyện của biểu đệ Vương Phủ kia nói một lượt với Bạch Thiển Dạ.

Bạch Thiển Dạ nghe vậy đổ mồ hôi đầy đầu, thân mình cũng có chút lay động, nàng vốn đã có tính toán từ trước, nhưng tại thời khắc này không khỏi cũng có vẻ thất kinh, nói: - Vậy phu quân ---- phu quân có ý tứ là Hoàng thượng đã biết rồi sao?

- Hẳn là rồi.

Lý Kỳ gật gật đầu, nói: - Kỳ thật ban đầu ta cũng ôm tâm tính may mắn, nhưng từ chuyện hôm nay mà xem, Hoàng thượng hẳn là đã biết rồi.

- Vậy hành động này của Hoàng thượng là vì --- Trong cổ họng Bạch Thiển Dạ phát ra một tiếng phiền muộn.

Lý Kỳ cười khổ nói: - Gọt binh quyền của ta.

Bạch Thiển Dạ chợt ngẩn ra, chỉ cảm thấy đầu có chút choáng váng. Lo lắng nắm lấy tay Lý Kỳ, nước mắt rơi như mưa nói: - Phu quân, nếu Hoàng thượng cũng biết, vậy thì toàn bộ đều xong rồi. Chúng ta --- chúng ta nên làm cái gì bây giờ?

Lý Kỳ không biết một hồi chính biến lúc trước kia, Bạch Thiển Dạ có phải cũng bộ dáng như vậy hay không, nhưng hắn thật sự là lần đầu tiên nhìn thấy Bạch Thiển Dạ như thế, rốt cuộc vẫn là một nữ nhân a. Nhẹ nhàng cầm tay nàng, cười nói:

- Yên tâm, có ta ở đây. Ta sẽ không để cho bất cứ kẻ nào thương tổn các muội.

Chỉ một câu vô cùng đơn giản như thế này, thì làm sao có thể khiến Bạch Thiển Dạ yên tâm, nói: - Nhưng Hoàng thượng nhất định sẽ không bỏ qua cho chúng ta.

Lý Kỳ nói: - Trước mắt còn không biết Hoàng thượng đến tột cùng biết bao nhiêu, nhưng cho dù Hoàng thượng muốn động đến ta ấy mà, cũng không phải là một chuyện dễ dàng, vợ chồng chúng ta một đảm nhiệm Xu Mật Sứ, một đảm nhiệm Kinh Tế Sử, toàn bộ kiến thiết kinh tế đều ở trong tay của ta và muội, hơn nữa ta trên vai còn khiêng kế hoạch lớn của hoàng thượng, Hoàng thượng nếu muốn đụng đến ta, trừ phi có thể lấy ra một lý do làm dân chúng tâm phục khẩu phục, bằng không mà nói, y quyết không dám hành động thiếu suy nghĩ. Hôm nay Hoàng thượng chẳng qua là thử ta thôi, Xu Mật phó sứ vốn là nên sớm có người nhậm chức rồi, nhưng chậm chạp chưa có động tĩnh, đại khái cũng là Hoàng thượng không muốn quá nhiều người can dự quân lệnh, lúc này đây vừa lúc dùng để xò xét ta, nếu ta chết sống không chịu uỷ quyền, như vậy Hoàng thượng nhất định sẽ càng thêm nghi kỵ ta đấy. Cho nên trước mắt chúng ta còn không có việc gì, ta cũng tin tưởng trời không tuyệt đường người, việc này còn chưa tiến vào góc chết, mặc dù là góc chết, vậy trong đó không phải cũng có cách nói 'Làm công việc' đó sao.

Bạch Thiển Dạ nói: - Phu quân, chúng ta có chạy không.

Lý Kỳ lắc đầu nói: - Hiện tại chạy, chẳng phải là không đánh đã khai, ta sẽ cùng Hoàng thượng chu toàn một chút, nhìn xem có cách nào làm dịu đi hay không, nếu không có, chạy trốn tiếp cũng không muộn, hừ, mặc dù đến một bước này, đến tột cùng ai thắng ai thua, vẫn còn chưa thể biết được, ta còn có một tấm bùa hộ mệnh lớn.

- Bbùa hộ mệnh gì?

- Hoàn Nhan Tông Vọng. Lý Kỳ cười nói.

- Hoàn Nhan Tông Vọng?

Lý Kỳ gật gật đầu nói: - Ta hiểu rất rõ hoàng thượng, y là một người trong lòng còn có chí lớn, chỉ là một Xu Mật Sứ, sao có thể ở trong pháp nhãn của y, họa lớn trong lòng của y trước sau vẫn là Kim quốc, là Hoàn Nhan Tông Vọng đã cho y nhiều nhục nhã, mà ta ấy à, ha hả, nói tuyệt không khoa trương thì, là vì có ta ở đây, mới khiến cho hai nước Tống Kim có thể cùng ngồi cùng ăn, nếu ta xảy ra chuyện gì, người vui vẻ nhất định không phải Hoàng thượng, mà là Kim quốc, Hoàng thượng sẽ không để cho Kim quốc vui vẻ đâu, cho nên, y sẽ chưa đụng đến ta.

Bạch Thiển Dạ vội la lên: - Nhưng --- nhưng đây chẳng qua là suy đoán của phu quân huynh thôi.

Lý Kỳ cười lắc đầu nói: - Không phải đoán, những thứ này đều được thành lập ở trên rất nhiều chứng cứ thực tế, chẳng qua là muội không biết thôi.

Bạch Thiển Dạ hồ nghi liếc nhìn Lý Kỳ, thấy hắn bình thản ung dung, trong lòng khó tránh khỏi cảm thấy có chút tò mò, hỏi: - Phu quân, đây--- đây cũng không phải là việc nhỏ, nếu làm chuyện không tốt, người một nhà chúng ta đều phải gặp hại, huynh--- huynh tại sao lại giống như tuyệt không khẩn trương vậy?

Lý Kỳ ha hả nói: - Lúc mới bắt đầu biết được, ngược lại cũng khẩn trương, nhưng hiện tại đã qua thời kỳ khẩn trương rồi, trước kia ta từng đề cập với muội vị tôn trưởng nào đó từng nói cho ta biết, con người khi còn sống gặp phải rất nhiều rất nhiều khó khăn, không có người nào là thuận buồm xuôi gió, cho dù là Hoàng thượng, nhưng gặp được khó khăn, đầu tiên cần phải làm là hiểu biết khó khăn, sau đó chính là giải quyết khó khăn, khẩn trương, sợ hãi đây chẳng qua là một loại cảm xúc tự nhiên, quá độ một chút là được rồi, dù sao khẩn trương và sợ hãi tuyệt đối không phải phương pháp xử lý giải quyết khó khăn, đó chỉ là kẻ tầm thường thôi, muội thấy ta giống kẻ tầm thường sao.

Nói xong hắn đem Bạch Thiển Dạ kéo vào trong ngực của mình, cười ha hả nói: - Sợ hãi chính là kẻ yếu, mà thắng lợi nhất định không phải là kẻ yếu, nếu là chúng ta hiện tại đã sợ rồi, vậy nhất định sẽ thua, chúng ta nên làm cái gì thì cứ làm cái đó, không cần lo sợ không đâu, xuất diễn này diễn đến lúc này, dường như mới bắt đầu có chút thú vị.

Bạch Thiển Dạ nhìn ái lang, một lòng dần dần vững vàng xuống dưới, dựa ở trong ngực Lý Kỳ, nói: - Phu quân nói rất đúng, không đến một khắc cuối cùng, không thể luận định là ai thua ai thắng.

Lý Kỳ đột nhiên nói:

- Tuy nhiên chuyện này tạm thời đừng cho đám người Nghi Nô biết rằng, miễn cho các nàng lo lắng hãi hùng.

Bạch Thiển Dạ ừ một tiếng: - Cái này muội biết rồi.


Khởi Nguyên Mobile

Hồi (1-1753)


<