Vay nóng Tima

Truyện:Cô lâu quái kiệt - Hồi 48

Cô lâu quái kiệt
Trọn bộ 60 hồi
Hồi 48: Một Chiêu Bão Tố
5.00
(một lượt)


Hồi (1-60)

Siêu sale Shopee

Cái chi gọi là "Thực Cốt Băng Ty"?

Nó lợi hại đến đâu mà lại làm cho số người trong Càn Khôn ngũ bá phải tỏ ra sợ hãi.

Thì ra, "Thực Cốt Băng Ty" chính là một thứ ám khí vô cùng hiểm độc, có một không hai trong võ lâm ngày nay. Thứ ám khí ấy có một chỗ khác hẳn các loài ám khí được sử dụng trong giới giang hồ.

Thứ "Thực Cốt Băng Ty" ấy chính là dùng các loại chất độc bên dưới lớp băng giá ở miền Bắc Cực để luyện nên, hơn nữa kẻ đã trui luyện được nó, lúc bình thường thì nó ẩn kín trong lớp da thịt của người ấy, hoàn toàn không thấy được dấu vết gì cả, nhưng khi họ muốn sử dụng thì vận dụng chân lực xô ra, tức thì loài "Thực Cốt Băng Ty" đó sẽ từ bên trong thân người ấy xuyên qua da thịt bắn thẳng về phía đối phương với một uy thế mãnh liệt không làm sao đỡ nổi.

Sở dĩ người võ lâm đều kinh sợ trước uy lực của nó chính là vị nó có một sức lạnh buốt ghê rợn. Khi nó đã xâm nhập vào da thịt của nạn nhân rồi, thì liền chui vào xương tủy của người ấy ngay.

Tức thì, sức lạnh buốt của nó liền nổi lên tác quái và sẽ làm cho nạn nhân cứng đờ thân người, xương tủy bị vỡ nát mà chết ngay tức khắc.

Trước đây, khi Càn Khôn ngũ bá xuất hiện trong giới giang hồ thì họ thường nghe tên tuổi của Bắc Sát Thất Khuyết đạo nhân. Và cũng biết được lão ta đã dùng loại ám khí tuyệt độc đó sát hại liên tiếp hai mươi tám cao thủ của các môn phái Phật giáo và Đạo giáo. Thứ ám khí đó ngay đến "cương khí" của Đạo gia và "Thiền công" của nhà Phật cũng không làm sao chống đỡ nổi.

Tuy nhiên, trước sự kiện đó đã làm cho hai môn phái Phật, Đạo đều công phẫn nên Nhất Diệp đạo trưởng trong phái Võ Đang liền ra mặt chiêu tập Đại Hoang chân nhân của phái Hoa Sơn và Thiên Thanh đại sư của phái Thiếu Lâm đến, xếp đặt việc báo thù.

Ba vị ấy đều là tôn sư của những môn phái lớn, họ cùng kéo đến Đại Hưng An Lãnh đánh nhau quyết liệt với Thất Khuyết đạo nhân suốt cả một ngày.

Nhưng cuối cùng Thất Khuyết đạo nhân vì cô thế, không địch lại nổi số đông, nên đã bị Thiên Thanh đại sư dùng "Ban Nhược chưởng" đánh trọng thương. Hơn nữa, Thất Khuyết đạo nhân trời sinh ra vốn chỉ có ba ngón tay mà thôi, thế mà trong trận đánh đó, lão ta cũng bị Nhất Diệp đạo trưởng và Đại Hoang chân nhân chém rụng cả ba ngón tay ấy và từ đó dã trở thành Thập Khuyết đạo nhân.

Tuy nhiên, mặc dù ba vị ấy là bậc trưởng thượng của những môn phái lớn, song vẫn không làm sao hạ được đối phương, vì Thất Khuyết đạo nhân đã sử dụng "Thực Cốt Băng Ty" uy hiếp cả ba người và ung dung rút lui đi mất.

Nói về Huyết Hải Võ Tướng tức Du Hồn đạo nhân, khi đưa đôi chưởng lên xô nhẹ nhàng ra thì ai nấy đều thấy có hai tia sáng lóng lánh như băng giá, nhắm ngay Gia Cát Ngọc bay vèo vèo tới như hai luồng điện xẹt.

Cùng Thần, Túy Quỷ và Đồng Chung đạo nhân tuy từ trước đến nay chưa hề mục kích "Thực Cốt Băng Ty", nhưng vì Du Hồn đạo nhân vừa rồi đã sử dụng "Ngũ Quỷ Âm Phong chỉ" và bị Gia Cát Ngọc vạch trần được lai lịch, nên cả ba người đã biết Huyết Hải Võ Tướng chính là môn hạ của Thất Khuyết đạo nhân trước kia. Kế đó, cả ba lão lại trông thấy đối phương vung chưởng đánh ra hai luồng gió lạnh rít vèo vèo, đồng thời lập lòe ánh sáng của loài băng giá dưới bóng trăng đêm, thì họ liền đoán ra ngay được loại võ công ấy là gì.

Gia Cát Ngọc vì mới dấn bước giang hồ chẳng được bao lâu, nên nào biết được "Thực Cốt Băng Ty" lợi hại đến đâu, nên trông thấy thế liền vung chưởng đánh ra, trong khi "Cửu Cửu huyền công" trong người chàng cũng đang cuốn thẳng về phía địch.

Khi chàng sử dụng "Cửu Cửu huyền công" để chống đỡ lại với "Thực Cốt Băng Ty" thì bất thần nghe khắp nơi tiếng kêu kinh hoàng vang dội khiến ai nấy cũng phải giật mình. Vì ngay lúc đó, những tia gió lạnh đang rít vèo vèo đột phá được lớp huyền công bao gồm đủ các mặt mềm dẻo và cứng rắn kia, tiếp tục công thẳng về phía Gia Cát Ngọc.

Việc này quả là một việc mà từ ngày Gia Cát Ngọc dấn bước giang hồ đến nay chưa hề gặp lần nào. Tuy nhiên, chàng đã kịp thời đối phó ngay sau đó. Chàng quát to lên một tiếng, rồi nhanh nhẹn đè mạnh chưởng thế xuống trong khi thân người đã nương vào thế võ ấy vọt thẳng lên không trung...

Song, vì khoảng cách giữa đôi bên quá gần, hơn nữa vì thế đánh tới quá nhanh nhẹn, nên chàng làm sao tránh cho khỏi?

Do đó, thân người chàng vừa mới vọt cao lên không độ bảy thước thì ngọn gió lạnh lập lòe ánh băng tuyết kia đã nhắm ngay từ eo lưng chàng trở xuống đến đôi chân quét tới.

- Ôi chao.

Ai nấy đều buột miệng kêu lên một tiếng kinh hoàng.

Cùng Thần, Túy Quỷ và Đồng Chung đạo nhân thảy đều biến sắc.

Thạch Cổ hòa thượng trông thấy thế cũng tựa hồ như bị chạm điện trời, nhanh nhẹn đứng phắt dậy.

Đôi mắt của Bát Chỉ Phi Ma vốn đang lờ đờ khó hiểu, giờ đây bỗng trợn to rồi bất thần tràn người về phía trước...

Huyết Hải Chuyển Luân Vương trái lại phá lên cười to ha hả.

Tích Hoa công tử sắc mặt tràn đầy nét vui tươi như hoa nở mùa xuân...

Trong khi đó, Du Hồn đạo nhân cất tiếng gầm lên, chẳng khác gì tiếng chim vụt kêu giữa đêm khuya giá lạnh, nói:

- Tên tiểu tặc đáng chết kia. Sao ngươi còn chưa chịu...?

Câu nói của hắn ta chưa dứt thì bỗng nghe một tiếng nổ ầm chẳng khác gì tiếng sấm động tháng ba, làm cho ai nấy lại một phen kinh hoàng thất sắc. Kế đó khắp cả vùng liền bị một lớp khói sương mù mịt che kín, đồng thời luồng gió mát dịu cũng không ngớt phe phẩy thổi. Và trong khi đâu đâu cũng có khói mù che phủ, gió mát phơi phới, thì khắp mọi nơi như đang có hàng nghìn hạt mưa lất phất rơi thẳng vào trong sơn cốc.

Bởi thế Cùng Thần, Túy Quỷ, Mộ Cổ, Thần Chung đều dừng chân đứng yên cả lại...

Bát Chỉ Phi Ma cũng thở phì ra một hơi dài như vừa trút bỏ được một gánh nặng, nhanh như chớp nhảy lui trở về vị trí cũ đứng yên.

Tích Hoa công tử tràn đầy sắc kinh ngạc, đưa mắt nhìn kỹ thì thấy chung quanh đều trở thành im phăng phắc. Và Kim Cô Lâu vẫn còn đang đứng sững tại nơi đó, trong khi Huyết Hải Võ Tướng đã biến đi đâu mất dạng.

Bởi thế, hắn ta ngơ ngác và ngó sững sờ về phía Gia Cát Ngọc nói không nên lời.

Ngọn gió đêm vẫn phe phẩy thổi, ánh trăng trên nền trời như trở thành nhợt nhạt hơn và đang soi buồn bã trước ngọn Lạc Phách phong đứng cao trọc trời đầy ngạo nghễ.

Đôi mắt của Huyết Hải Chuyển Luân Vương không ngớt lay động, giữa bầu không khí ngột ngạt khó thở. Sắc mặt của lão ta cũng thay đổi không ngừng. Lão ta đưa đôi mắt ngó đăm đăm vào bộ xương hô chiếu ngời ánh sáng, đang đứng sững trước mặt, tựa hồ không tin đấy là sự thật...

Vì từ bấy lâu nay, trong võ lâm có ai thoát khỏi được "Thực Cốt Băng Ty" bao giờ?

Quả nhiên, hình bóng của Kim Cô Lâu đang chiếu ngời ánh sáng kia, bỗng rùng mình giữa ngọn gió đêm lạnh lùng.

Huyết Hải Chuyển Luân Vương trông thấy thế thì trong lòng không khỏi vui mừng, cất giọng cười khanh khách nói:

- Kim Cô Lâu. Ngươi giả thần giả quỷ như vậy, tưởng đâu ta không hiểu được thâm ý của ngươi hay sao? Ha ha. Từ bấy lâu nay ta đã biết ngươi chính là môn đồ của Bát Chỉ Phi Ma, là con trai của Bát Đẩu thư sinh rồi. Ngươi đã bao nhiêu lần chống đối lại với bản vương, nhưng ta vì nể tình sư phụ của ngươi nên không hề gây điều khó khăn gì cho ngươi cả. Ôi. Nhưng với một con người đi ngược lại với thiên mệnh như vậy, thì chắc chắn quả báo sẽ giáng xuống đầu ngươi. Do đó, hôm nay "Thực Cốt Băng Ty" đã đánh trúng ngươi rồi dù cho bản vương có ý tha thứ cho ngươi, nhưng lẽ trời cũng không buông tha cho ngươi được... ha ha...

Giọng cười của lão ta nghe âm u gian xảo, tựa hồ đấy không phải là tiếng cười của một con người nữa.

Nhưng, tiếng cười của lão ta chưa dứt thì đã thấy Kim Cô Lâu nhanh nhẹn đưa tay lên, dùng vuông lụa che kín lại mặt như trước, rồi lại nhanh nhẹn gỡ chiếc mặt nạ đang mang trên mặt xuống, cất giọng lạnh lùng cười ngạo nghễ nói:

- Huyết Hải lão ma, ông đoán không sai tí nào cả, tôi chính là Thiên Nhai Du Tử Gia Cát Ngọc đây. Song... Hừ. "Thực Cốt Băng Ty" ông mô tả nghe lợi hại đến mức đó nhưng Gia Cát Ngọc tôi cảm thấy nó nào có gì lạ lùng đâu?

Qua câu nói và thái độ của chàng, chẳng những Huyết Hải Chuyển Luân Vương phải kinh hoàng thất sắc mà ngay đến Cùng Thần và Túy Quỷ cũng không khỏi vô cùng ngạc nhiên.

Vì rõ ràng ai nấy đều trông thấy một vầng "Thực Cốt Băng Ty" chụp vào hạ bộ của chàng, thế mà tại sao chàng lại...?

Giữa lúc ai nấy còn đang trầm ngâm nghĩ ngợi thì Gia Cát Ngọc bỗng lại rùng mình một lượt.

Bởi thế, tất cả mọi người đều không khỏi giật bắn người. Song Huyết Hải Chuyển Luân Vương lại phá lên cười to, nói:

- Người đã dùng hai thế tuyệt học "Minh Lôi Kinh Ngũ Nhạc" và "Vi Vũ Ấp Khinh Trần", lợi dụng lúc Võ Tướng của bản Khuyết không đề phòng đánh tan nát cả xương thịt của hắn ra, ấy là đã đi phạm vào luật lệ so tài trong võ lâm ngày nay...

Cùng Thần vừa nghe qua thì buột miệng la to lên rằng:

- Đông Phương Tuyệt. Gã đạo sĩ ấy đã sử dụng đến môn ám khí "Thực Cốt Băng Ty", là một thứ ám khí ác độc mà trong võ lâm ai nấy đều nguyền rủa, vậy thử hỏi đấy là luật lệ so tài trong võ lâm hay sao? Ha ha, nếu sợ chết thì so tài với nhau làm gì?

Huyết Hải Chuyển Luân Vương cất tiếng cười ha hả, nói:

- Nếu nói như vậy thì các người chớ trách ta tại sao lại không thể tha thứ được cho nó.

Lão ta nói đến đây thì sắc mặt liền thay đổi hẳn, gằn giọng quát lên rằng:

- Gia Cát Ngọc. Ngươi tự xét ngươi so với sư phụ của ngươi là Bát Chỉ Phi Ma có cao cường hơn không?

Qua mấy lần rùng mình vừa rồi, sắc mặt Gia Cát Ngọc đã trở thành tím ngắt, đôi môi tái nhợt tựa hồ đang bị lạnh buốt cả thân người và không còn cách nào gắng gượng được nữa. Nhưng nào ngờ đâu chỉ trong chớp mắt, thì sắc mặt của chàng lại khôi phục trở lại như cũ, cất tiếng cười ha hả, nói:

- Nếu được như vậy thì còn gì là tốt hơn nữa? Tôi đang có ý muốn xem ai lại dám giả mạo danh nghĩa của sư phụ tôi đây.

Nói dứt lời, đôi mắt chàng chiếu ngời ánh sáng như hai luồng điện, nhanh nhẹn tràn về phía trước hai bước.

Bát Chỉ Phi Ma không khỏi hãi kinh, nhanh nhẹn lùi ra sau liên tiếp hai bước.

- Ha ha. Đời nay thực cái gì cũng thay đổi cả. Sư phụ trông thấy đồ đệ mà lại sợ hãi như chuột thấy mèo.

- Lão Thâu nhi. Ngươi đã dám cả gan mạo danh người ta, thì hà tất phải tỏ ra sợ hãi như vậy? Đã gan thì phải gan đến cùng chứ?

- Ha ha. Theo ý ta, ngươi nên sớm gỡ chiếc mặt nạ ấy xuống, thì ta sẽ đảm bảo Gia Cát thiếu hiệp bằng lòng tha chết cho ngươi một lần.

Cùng Thần, Túy Quỷ và Đồng Chung đạo nhân kẻ này xướng kẻ kia họa làm cho bao nhiêu người hiện diện, đều lĩnh hội được những lời châm biếm chua cay khắc nghiệt của họ. Nhưng trong khi đó Bát Chỉ Phi Ma tựa hồ như đang khiếp sợ đến vỡ mật nên chẳng hề dám lên tiếng nói gì cả.

Mọi sự thật đã bày ra trước mắt nên dù cho khuôn mặt thực của lão ta ẩn kín dưới một chiếc mặt nạ, song ai nấy cũng đều có thể biết chắc chắn Bát Chỉ Phi Ma trước mặt mình là giả mạo chứ không còn gì nghi ngờ nữa.

Nhưng Gia Cát Ngọc trái lại có một điểm ngờ vực. Vì trước đây tại phía Bắc quan ải, lão ta tỏ ra tài nghệ rất cao cường ngay đến Tư Đồ Uyển, Tiểu Thanh và con thần điêu Lăng Vân hợp sức lại đánh nhau với lão ta, thế mà vẫn chưa hề thủ thắng được. Trái lại, giờ đây lão ta sao có vẻ kinh hãi đến mức đó? Chả lẽ, đây chính là một con người khác sao?

Trong khi Gia Cát Ngọc còn đang nghĩ ngợi, thì Huyết Hải Chuyển Luân Vương cất tiếng cười nhạt nói:

- Hừ. Kim Cô Lâu tuy có cái tội đáng chết, nhưng bản Vương không lý lại để cho hai thầy trò họ phải cùng đánh nhau chết sống...

- Nếu thế thì ông muốn đích thân ra tay hay sao?

- Ha ha. Với tài nghệ của hắn thì bản Vương nào đáng ra tay.

- Nếu vậy thì...

Thốt nhiên, đôi chân của Gia Cát Ngọc bỗng lảo đảo, đôi hàm răng nghiến chặt rồi cả thân người như muốn té khuỵu xuống đất.

Số người của Cùng Thần và Túy Quỷ trông thấy thế, ai nấy đều không khỏi kinh hãi. Vì họ đoán biết Gia Cát Ngọc vừa rồi đánh nhau với Du Hồn đạo nhân, chắc hắn đã bị luồng "Thực Cốt Băng Ty" đánh trúng. Song có một điều khiến cho ai nấy đều lạ lùng là tại sao chàng lại có thể đứng vững cho đến bây giờ? Trong khi ai nấy đều chưa tìm hiểu được lý do đích xác bên trong hiện tượng này, thì bỗng nghe có một chuỗi cười lạnh lùng từ sau ngọn núi vọng đến rằng:

- Với một tên tiểu tặc sắp chết như vậy, xin Đại vương hãy giao nó lại cho tiểu thần.

Tiếng nói vừa dứt thì bóng người ấy cũng đã xuất hiện, vạt áo tía không ngớt bay phất phơ trong ngọn gió đêm, sắc mặt đầy vẻ gian manh xảo trá. Thì ra, bóng người ấy chính là Ngân Bài lệnh chủ của Huyết Hải, tức gã Lãnh Hồn Cư Sĩ.

Lão ta nhanh nhẹn tràn người tới trước vung chưởng lên rồi nhắm ngay lồng ngực của Gia Cát Ngọc chém thẳng xuống...

Sắc mặt Gia Cát Ngọc lúc bấy giờ trở thành xanh như chàm, khắp cả thân người đang run lẩy bẩy, chứng tỏ hoàn toàn không còn sức mạnh để chống chọi lại được nữa.

Cùng Thần trông thấy thế không khỏi giật bắn người, nhanh như chớp vung chưởng lên, nhắm ngay Lãnh Hồn Cư Sĩ quét ra một luồng kình phong lạnh buốt.

Nhưng Huyết Hải Chuyển Luân Vương đâu lại để cho lão ta ngăn chặn hành động của Lãnh Hồn Cư Sĩ? Lão ta liền phá lên cười to ha hả, nói:

- Công Tôn lão quỷ. Hãy chờ cho đôi bên giao tranh xem ai thắng ai bại, rồi ông ra tay sẽ chưa muộn.

Vừa nói lão ta vừa tràn ngay người tới, vung chưởng lên đánh ra một luồng kình lực như triều dâng sóng dậy, cuốn thẳng về phía luồng chưởng lực của Cùng Thần.

Qua một tiếng ầm thực to, đi đôi với một tiếng gào thảm thiết nghe kinh hồn khiếp đảm, làm cho Túy Quỷ phải thất sắc, Mộ Cổ và Thần Chung cũng trợn to đôi mắt, há hốc chiếc mồm vì kinh ngạc.

Trong khi đó, người giả dạng Bát Chỉ Phi Ma kia cũng thất sắc kêu lên một tiếng "ối chao"...

Sau đó, kình phong đã im lặng, cát bụi đã lắng xuống, ánh trăng sáng vằng vặc, gió thổi vi vu...

Cùng Thần và Huyết Hải Chuyển Luân Vương vì sức mạnh ngang nhau nên mỗi người đều bị sự va chạm hất bắn ra sau ba bước. Trong khi đó, giữa Lãnh Hồn Cư Sĩ và Gia Cát Ngọc, một người thì ngồi bẹp xuống đất còn một người khác thì té nằm sóng sượt chết tốt.

Người ngồi bẹp đó là ai? Người té nằm ngay đơ ra đất ấy lại là ai?

Thực mọi việc đã xảy ra khiến ai nấy đều hết sức kinh ngạc, vì người ngồi trên đất ấy lại chính là Gia Cát Ngọc, còn kẻ té lăn quay ra đất chết tốt kia lại là Lãnh Hồn Cư Sĩ.

Huyết Hải Chuyển Luân Vương và Cùng Thần đều không ai nhìn thấy rõ, nhưng trong óc đều đinh ninh Gia Cát Ngọc trong trường hợp quá nguy cấp đã vung chưởng đánh chết tốt Lãnh Hồn Cư Sĩ. Nhưng mọi người hiện diện ai nấy đều mục kích rõ ràng. Họ trông thấy Lãnh Hồn Cư Sĩ vung chưởng đánh ra thì Gia Cát Ngọc chẳng những hoàn toàn không còn đủ sức chống trả, mà ngay đến việc lách tránh cũng hoàn toàn mất hết khả năng. Do đó chàng chỉ gắng gượng bước lùi ra sau mấy bước...

Thế nhưng, trong lúc đó, thân người của Gia Cát Ngọc tựa hồ như nặng đến nghìn cân, chàng hoàn toàn không xê dịch được đúng theo ý muốn của mình mà chẳng qua chỉ ngã nửa phần thân trên ra sau ít nhiều mà thôi. Do đó, thế chưởng của Lãnh Hồn Cư Sĩ đã giáng thẳng vào ngang eo lưng của chàng một chưởng đích đáng...

Tuy nhiên, chỗ đáng cho mọi người phải kinh ngạc đấy chính là chỗ Lãnh Hồn Cư Sĩ tuy đánh trúng được đối phương một chưởng mãnh liệt, thế mà bất thần lại cất tiếng gào thảm thiết, rồi tứ chi run rẩy ngã lăn quay ra đất, chỉ trong chớp mắt thì thịt đã tím bầm, thân xác cứng đơ chết tốt.

Số người hiện diện lúc ấy đều không hiểu tại sao lại xảy ra một việc lạ lùng như vậy. Do đó chung quanh đã trở thành im lặng như một cõi chết.

Giờ phút trôi qua từng giây một và cuối cùng, Huyết Hải Chuyển Luân Vương bỗng cất tiếng quát to rằng:

- Xin Thạch Cổ hòa thượng hãy hành động theo lời thỉnh cầu thứ ba của tôi.

Thạch Cổ hòa thượng không khỏi giật mình tỏ ra đắn đo trong giây lát rồi mới chấp tay nói:

- A Di Đà Phật. Lời nói phải lắm. Lời nói phải lắm. Vậy xin thí chủ hãy dạy bảo đi nào.

Đôi mắt của Huyết Hải Chuyển Luân Vương chiếu ngời sáng rực, đưa tay chỉ vào Gia Cát Ngọc, gằn giọng nói:

- Xin đại sư hãy giết chết tên tiểu tặc ấy giúp cho bản vương.

Thạch Cổ hòa thượng không khỏi kinh hoàng, cất tiếng nói:

- A Di Đà Phật. Đông Phương thí chủ muốn bảo bần tăng phải lội vào nước sôi hay lửa bỏng, bần tăng đều không khi nào chối từ, nhưng nếu bảo bần tăng...

- Ông không bằng lòng hay sao?

- Bần tăng tuyệt đối không khi nào nghe theo mệnh lệnh đó được.

- Ha ha. Kẻ nào giữ thanh đoản kiếm "Phỉ Thúy Hàn Tinh Tỷ" thì có thể sai bảo ông làm ba việc to tát, và đấy chính là lời hứa trước đây của ông kia mà...?

- Hừ. Việc thứ nhất chính là do đứa con gái yêu quý của ông yêu cầu tôi hãy chấm dứt cuộc giao tranh và đầu phục Huyết Hải, tôi đã làm đúng theo lời rồi. Việc làm thứ hai là ông yêu cầu tôi truy đuổi theo Bát Đẩu thư sinh, hầu đòi lại Huyết Thần cửu kinh, việc ấy vô cùng khó khăn, chưa thể làm được nhưng bần tăng đã tận lực của mình trong công việc đó rồi.

- Ha ha. Tuy hai công việc trước ông đã làm đúng theo sự yêu cầu của chúng tôi, nhưng nếu việc thứ ba này ông chối từ, thì chẳng hóa ra tất cả những việc kia đều trở thành vô dụng vì ông không làm sao tránh khỏi cái tiếng là người thất tín...

Huyết Hải Chuyển Luân Vương nói đến đây bèn ngừng lại trong giây lát, rồi đổi giọng nói tiếp rằng:

- Xin đại sư hãy suy nghĩ kỹ lại, chớ để cho nhân vật giang hồ phải cười chê ông...

Đồng Chung đạo nhân nghe thế, bèn ngắt lời rằng:

- Hoa hòa thượng. Ông tuyệt đối chớ nên nghe lời nói của Đông Phương lão quỷ. Phàm công việc gì cũng phải biết uyển chuyển, không thể cứng đờ. Dù hôm nay ông có bị thất tín trong việc này, thì tôi cũng dám quả quyết là nhân vật trong giới giang hồ không khi nào cười chê ông cả.

Đôi mắt của Thạch Cổ hòa thượng bỗng chiếu sáng ngời, tựa hồ...

Huyết Hải Chuyển Luân Vương thấy thế bèn cuống quít nói:

- Thạch Cổ hòa thượng. Nếu ông khiếp sợ trước những võ học quái dị của thằng ranh Gia Cát này, thì tôi không khi nào nài ép ông. Vậy ông chớ nên tìm lời tránh né bảo là việc gì cũng có thể uyển chuyển được.

Người giỏi võ công, dù cho sự trui rèn cá tính có thâm sâu tới đâu cũng vẫn không tránh khỏi danh dự, bởi thế Thạch Cổ hòa thượng nghe qua thì bất giác "Hừ" một tiếng lạnh lùng rồi dõng dạc bước tới trước.

Đồng Chung đạo nhân cũng nhanh nhẹn tràn tới chặn ngang trước mặt Thạch Cổ hòa thượng, gằn giọng nói rằng:

- Vô Lượng Thọ Phật. Hoa hòa thượng nếu muốn đánh nhau thì hãy để tôi cùng đánh với ông mấy thế võ, hầu tiếp nối trận so tài chưa phân thắng bại trước kia ở Hoàng Sơn được không?

Huyết Hải Chuyển Luân Vương ngửa mặt nhìn trời, cười to nói:

- Lão đạo sĩ mũi trâu kia. Nếu ông muốn bước ra để ngăn cản cũng không có gì là không được, nhưng nếu ông bước ra để thay thế như vậy thì thằng ranh Gia Cát Ngọc kia xem như đã bị thua rồi. Và trong cuộc so tài để tranh ngôi vị Minh chủ võ lâm hôm nay, nó hoàn toàn bị loại ra ngoài rồi đó.

Đồng Chung đạo nhân gật đầu liên tiếp, nói:

- Việc ấy...

Lão ta vốn muốn nói: "Việc ấy là tất nhiên". Nhưng bỗng nghe có một tiếng "Hừ" lạnh lùng vọng đến, tức thì ai nấy trông thấy Gia Cát Ngọc ưỡn ngực bước tới, đôi mắt chiếu ngời đầy vẻ oai vệ.

Hành động bất ngờ ấy của chàng đã làm cho mọi người kinh dị vô cùng.

Huyết Hải Chuyển Luân Vương cất giọng kinh ngạc, hỏi rằng:

- Gia Cát Ngọc, ngươi thực sự đánh nhau nữa chăng?

Đôi mày của Gia Cát Ngọc liền nhướng cao, cất giọng lạnh lùng cười nói:

- Nếu ông tự nhận mình đã bại rồi, thì hôm nay tôi có thể không cần phải đánh nhau nữa.

Huyết Hải Chuyển Luân Vương phá lên cười to ha hả, nói:

- Tốt. Ngươi quả là người có khí phách. Này đại sư, những lời nói ấy ông đã nghe rõ rồi chứ?

Nói dứt lời, lão ta bèn đưa tay lên vỗ ba tiếng, tức thì có trên mười bóng người từ phía xa phi nhanh đến như những ngọn gió hốt.

Đồng Chung đạo nhân trông thấy thế không khỏi kinh hãi, thầm nghĩ rằng:

- "Gia Cát Ngọc dù cho có là một con người bằng sắt thép đi nữa, thì cũng không làm thế nào giao tranh nổi với bao nhiêu cao thủ hiện diện. Xem ra, Đông Phương Tuyệt đã có dự mưu trước, muốn dùng số đông để thay nhau đánh bại bọn người của mình rồi đến giờ phút chót, lão ta mới bước ra để tranh đoạt ngôi vị Minh chủ võ lâm. Hừ...

Cùng một lúc với tiếng hừ lạnh lùng ấy, Đồng Chung đạo nhân đã tràn tới trước một bước, nói:

- Đông Phương lão ma. Trước đây ông đã gạt tôi để lấy chiếc đồng chung tại Lục Chiêu sơn, nhưng ngày hôm nay thì chiếc đồng chung ấy đã trở về với chủ cũ, thế thì tiện đây chúng ta cũng nên thanh toán món nợ ấy vậy.

Cùng Thần nghe qua không khỏi kinh hãi, vội vàng nói:

- Đạo sĩ mũi trâu kia. Chẳng phải chính ông đã bảo chiếc đồng chung của ông là do ông tự nguyện biếu cho kẻ khác hay sao? Thế tại sao bây giờ...?

Huyết Hải Chuyển Luân Vương cất tiếng cười ha hả, nói:

- Không sai tí nào cả. Ba năm về trước lão ta vì muốn cứu bệnh cho kẻ khác, nên sẵn sàng biếu chiếc đồng chung cho một lão bà đang bệnh nặng...

Đồng Chung đạo nhân cất tiếng cười nhạt, nói:

- Nhưng người đàn bà mang bệnh nan y đó chính là do ông đã ngầm ám hại.

- Tôi đã trị được chứng bệnh ấy cho bà ta rồi, vậy chả lẽ còn chưa đủ nữa hay sao?

- Hừ. Ông đã giả vờ là một vị y sư ngao du sơn thủy, đồng thời rêu rao là có thể chữa tất cả bệnh nan y, nhưng từ chối không chịu nhận vàng bạc, trái lại gạt gẫm người đàn bà nọ bảo cầu xin chiếc đồng chung của tôi thì ông sẽ chữa lành bệnh cho bà ta. Và thủ đoạn đó thử hỏi ông không phải là gian manh độc ác sao?

- Ha ha. Bản vương từ bấy lâu nay mang tiếng là kẻ gian manh độc ác, chẳng phải chỉ có việc đó không mà thôi đâu.

- Chính vì vậy, nên ngày hôm nay tôi muốn thử qua cho biết.

Nói đoạn, lão ta bèn xô thẳng cánh tay về phía trước, khiến cho chiếc đồng chung rít gió bay vèo vèo, nhắm ngay Huyết Hải Chuyển Luân Vương bay tới như điện chớp.

Huyết Hải Chuyển Luân Vương nhanh nhẹn nhảy ngang để tránh thế công của Đồng Chung đạo nhân, rồi cất giọng ngạo nghễ cười khanh khách, nói:

- Đạo sĩ mũi trâu kia. Ông nên biết bản vương đây chẳng hề sợ ông đâu, nhưng ông muốn ra tay đánh nhau thì nên đợi giữa bọn họ xem ai thắng ai bại trước đã.

Đồng Chung đạo nhân nghe thế, bèn đưa mắt quét qua khắp nơi một lượt, trông thấy Gia Cát Ngọc vung tay lên vai rồi rút nghe một tiếng "rẻng" tức thì đã siết chặt thanh đoản kiếm cất tiếng cười nhạt nói:

- Tiền bối có lẽ nhận biết thanh đoản kiếm trong tay tôi đấy chứ?

Thạch Cổ hòa thượng không khỏi sửng sốt, lão ta vừa kinh ngạc nhưng cũng vừa vui mừng, nói:

- Ồ. Đây chính là lưỡi "Phỉ Thúy Hàn Tinh Tỷ".

- Đúng thế. Tiền bối trước đây đã có lời hứa là sẵn sàng nghe theo mệnh lệnh của vị chủ nhân cất giữ thanh "Phỉ Thúy Hàn Tinh Tỷ", vậy hôm nay vãn bối xin thất lễ, nhờ tiền bối...

Huyết Hải Chuyển Luân Vương cất tiếng cười to, rồi ngắt lời rằng:

- Ha ha. Tiểu bối. Ngươi đã lầm rồi, Thạch Cổ hòa thượng có hứa là sẵn sàng nghe theo mệnh lệnh của chủ nhân giữ thanh kiếm có cả lưỡi lẫn vỏ kia... Ha ha. Việc ấy là một giai thoại của võ lâm trước đây, xong vì kiến thức của ngươi quá nông cạn, lại không được ai nói đến bao giờ. Tóm lại hôm nay thanh đoản kiếm của ngươi không hề có vỏ, thì chắc chắn Thạch Cổ hòa thượng không khi nào lại chịu nghe theo mệnh lệnh của ngươi đâu.

Thạch Cổ hòa thượng cau chặt đôi mày nói:

- Gia Cát thiếu hiệp, chiếc vỏ thanh "Phỉ Thúy Hàn Tinh Tỷ" thực sự không có ở trong tay thiếu hiệp hay sao?

- Đúng thế.

- A Di Đà Phật. Xem ra ngày hôm nay bần tăng đành phải bó tay rồi.

- Gia Cát Ngọc xin tiền bối hãy chỉ giáo.

- Thế võ "Kinh Thần Cửu Tuyệt Truy Hồn Cổ" vốn không thể đối địch nổi "Thiên Ma tam thức", xong về nội lực của thiếu hiệp kém cỏi nên cho dù tôi không thủ thắng được thì cũng ngang nhau mà thôi. Tuy nhiên...

- Thế nào?

- Suốt mười năm bế quan của bần tăng, ngoại trừ "Kinh Thần cửu chiêu" bần tăng lại còn có ba đường tuyệt nghệ...

- Vãn bối dù cho có bị hại dưới tay của lão tiền bối, cũng không có gì gọi là mất mặt kia mà.

- Lời nói phải lắm. Lời nói phải lắm. Bần tăng không có ý thắng thiếu hiệp, nhưng khi đã ra tay đánh nhau rồi thì không làm sao nhân nhượng được, vậy xin thiếu hiệp hãy lưu ý.

Mọi việc đã đến mức này thì chẳng khác gì tên đã lắp vào cung không làm sao không bắn ra được. Do đó, Gia Cát Ngọc bèn lên tiếng nói:

- Vãn bối xin sẵn sàng.

Nói đoạn, chàng hạ thấp thanh "Phỉ Thúy Hàn Tinh Tỷ" xuống, vung tay phải lên thủ thế "Huyền Thiên Lưu Hận" là thế thứ nhất trong "Thiên Ma thập tam thức" giương tay nhắm đánh thẳng vào vai và nách trái của Thạch Cổ hòa thượng, xem nhẹ nhàng nhưng ngầm chứa vô số biến hóa.

Thạch Cổ hòa thượng cất tiếng niệm Phật to, rồi đánh trống đá nghe một tiếng "tùng". Tức thì chiếc thạch cổ được sử dụng dưới thế "đảm lạp", trong khi một bên lão ta lại vung chưởng dùng thế "Di Lặc Hồn Tiêu" cùng đánh ra một lúc, khiến bóng chiếc trống đá cũng như bóng chưởng đều chập chờn cùng công tới một lúc.

Gia Cát Ngọc nhìn qua không khỏi kinh hãi, vội vàng lách mình để tránh, rồi diễn biến ngay thế chưởng trong khi lưỡi "Phỉ Thúy Hàn Tinh Tỷ" cũng nhanh như chớp hất xéo trở lên, dùng thế "Lao Sơn Hoa Phóng" công tới. Đồng thời, tay phải đã dùng hai thế "Hận Hải Tàn Thiên" và "Thiên Võng La Hồn" đánh ra cùng một lúc vào những hư ảnh của đối phương.

Thế là chỉ trong chớp mắt cả ngọn Lạc Phách phong đều bị kình phong trùm kín, tiếng trống không ngớt kêu "tùng tùng" vang rền cả núi đồi chung quanh, trong khi kiếm khí cũng không ngớt rít vèo vèo trong gió gây thành những tiếng lạnh buốt và cao vút tận mây xanh, tựa hồ khắp cả Lạc Phách phong đều đang lắc lư rung động.

- Này, đạo sĩ mũi trâu. Ông hãy xem thế "Oan Hồn Bất Tán" của thằng ranh Gia Cát Ngọc kia, nếu so với Bát Chỉ lão ma trước đây thực có cao cường hơn chứ không hề kém sút.

- Ờ. Nhưng lão Hoa hòa thượng này đã bế quan mười năm, nê thế võ của chiếc thạch cổ cũng tựa hồ không phải là tầm thường như trước kia đâu.

- Ồ. Hãy xem kìa. Ai lại đến thế?

- Đấy chính là Âm Sơn Quỷ Tẩu, Hắc Y Diêm La... mà có cả Thái Sơn tam tử, Thiết Phiến Tẩu của phái Chung Nam, Đông Hải tam hữu và Ca Đà hòa thượng ở Kim Sơn nữa.

- Bọn họ tựa hồ đều bị trúng một thứ chất độc rất nguy hiểm nên tâm thần đều bị mất cả.

- Chỉ với một lão Thạch Cổ hòa thượng này là đã gây ra không biết bao nhiêu sự khó khăn, vậy nếu Đông Phương Tuyệt cho gọi thêm số người ấy đến thay phiên đánh nhau mãi với bọn chúng mình thì chẳng hóa ra...?

Cùng Thần, Túy Quỷ và Đồng Chung đạo nhân thì thầm bàn tán với nhau, ai nấy đều không khỏi lộ vẻ cuống quít.

Giữa lúc cả ba người không ai kịp nghĩ ra một cách đối phó nào cho hữu hiệu, thì bất thần nghe một tiếng thét dài như tiếng rồng gầm cao vút lên tận mây xanh, bay dìu dặt trên nền trời và chẳng mấy chốc đã lan truyền ra xa hàng mười dặm.

Hơn nữa, cùng một lúc với tiếng thét ấy, Gia Cát Ngọc đã sử dụng hai thế tuyệt học "Minh Lôi Kinh Ngũ Nhạc" và "Vi Vô Ấp Kinh Trần" để đối phó với Thạch Cổ hòa thượng.

Vừa rồi chàng đã sử dụng hai thế võ khoáng cổ tuyệt kim, vô cùng hiểm hóc cao sâu ấy đánh Huyết Hải Võ Tướng tan ra thành tro bụi, thì cũng đủ hiểu được uy lực của hai thế võ ấy đến đâu. Chính vì vậy, khi mọi người vừa nhìn thấy thì không khỏi kinh hoàng thất sắc.

Tuy nhiên, Thạch Cổ hòa thượng từ bấy lâu nay tên tuổi được liệt vào hàng Càn Khôn ngũ bá. Hơn nữa, lão ta lại bế quan suốt mười năm, nên trình độ võ học nào phải tầm thường?

Do đó, lão ta bèn hạ giọng niệm Phật rằng:

- A Di Đà Phật. Đây chính là "Dương Quan Tam Điệp" do bần tăng đã khổ luyện mười năm, vậy xin thiếu hiệp hãy coi chừng.

Tiếng nói vừa dứt thì tiếng trống lại nổi lên, kế đến bóng người lại chập chờn, kình khí cuốn tới ào ào như triều dâng sóng dậy.

Kình lực cuốn ra cuồn cuộn chẳng khác gì muôn ngàn đợt sóng to ngoài bể cả, thao thao như không bao giờ dứt. Và, khi hai thế võ tuyệt học bao gồm cả mềm dẻo và cứng rắn của Gia Cát Ngọc va chạm thẳng vào thế võ của Thạch Cổ hòa thượng thì đã gây nên tiếng nổ to, tựa hồ rung chuyển cả trời đất.

Tiếng nổ ấy không thua gì tiếng trời long đất lở và cũng chẳng khác nào tiếng muôn binh sáp chiến thét gào đinh tai nhức óc kéo dài một lúc lâu.

Cuối cùng, kình phong đều tắt, khung cảnh chung quanh đều yên lặng, cắt bụi đã lắng xuống, bóng trăng sáng vằng vặc...

Thạch Cổ hòa thượng xem qua như còn đầy nghị lực, gằn giọng quát rằng:

- Khá lắm. Khá lắm. Tiểu thí chủ còn chưa chịu nhận thua hay sao?

Tức thì, ai nấy lại nghe tiếng kình phong dấy động ầm ầm chẳng khác phong ba bão táp, rồi lại thấy chiếc thạch cổ từ trong tay Thạch Cổ hòa thượng vung ra, gây nên những tiếng gầm rít ầm ầm như sấm động.

Trong khi tất cả số người hiện diện hãy còn hoa cả mắt, thì lại không khỏi kinh hoàng thất sắc. Vì không ai có thể tin được rằng, Gia Cát Ngọc vẫn thoát khỏi được sự tấn công liên miên bất tuyệt của Thạch Cổ hòa thượng...

Hơn nữa, Gia Cát Ngọc cũng cất tiếng cười to, rồi lắc mạnh thân người vọt bay đi mất hình bóng...

- Đại sư, xin ông hãy đỡ thêm thế võ "Quần Ma Vũ Thiên Đình" của tôi đây xem sao đã.

Tiếng nói vừa dứt, thì khắp xung quanh người của Thạch Cổ hòa thượng bỗng xuất hiện hàng trăm, hàng nghìn bóng người. Những bóng người ấy đều tay phải dùng chưởng, tay trái cầm đoản kiếm y hệt như nhau, ùn ùn nhắm các huyệt đạo quan trọng của Thạch Cổ hòa thượng công tới.

Thế võ "Quần Ma Vũ Thiên Đình" ấy của Gia Cát Ngọc nếu so với lối đánh của Bát Chỉ Phi Ma trước đây thì có nhiều điểm khác nhau rất xa. Vì đôi chân của chàng đã sử dụng bộ pháp do Cùng Thần và Túy Quỷ dạy cho và được chàng gia công kết hợp lại thành ra bộ pháp "Thần Hành Quỷ Ảnh bộ". Hơn nữa, thế kiếm của chàng lại sử dụng thế "Phong Động Trường Hà Thiên Xích Lăng" do Thương Lãng Vũ Sĩ đã dạy cho trước đây. Bởi thế, chưởng phải vừa vung lên đánh ra thì đã thấy bao nhiêu sự diễn biến kỳ tuyệt không ai có thể đoán trước được cả.

Bóng của hai đối phương sắp sửa chạm thẳng vào nhau và qua sự va chạm ấy, nếu không có kẻ chết người sống thì cũng lập tức biết được ai thắng ai bại rồi.

Bởi thế tất cả số người hiện diện đều giương tròn xeo đôi mắt, tim nhảy thình thịch, nín hơi chờ đợi...

Nhưng, bất thần giữa lưng chừng trời có tiếng chim ưng kêu dài và liền đó, một cái bóng đen đã từ trên không trung sa xuống ngọn núi, nhanh như một vì sao xẹt đồng thời, lại nghe có một giọng trong trẻo quát rằng:

- Nhị vị hãy lui ra mau.

Tức thì, ai nấy đều trông thấy có một tà áo trắng bay phất phới trong gió, chẳng khác gì một con bướm từ trên không đáp nhanh xuống. Hơn nữa, bóng người ấy đã nhanh nhẹn vung chưởng vạch mạnh ra và quét thẳng vào hai đối phương đang sắp đánh nhau chết sống.

Gia Cát Ngọc khi nghe được tiếng chim ưng kêu, thì đã nhanh nhẹn thu thế võ trở về, nhảy lùi ra sau.

Trong khi đó, Thạch Cổ hòa thượng vừa nghe tiếng quát, cũng không khỏi giật mình nhất thời đứng trơ trơ ra tại giữa sân trống, xem ngơ ngác như một người đã mất cả hồn.

Dưới bóng trăng sáng, ai nấy đưa mắt nhìn kỹ thì trông thấy bóng người vừa xuất hiện đó chính là một người đàn bà xinh đẹp, đứng tuổi, răng trắng như ngọc, mày ngài mắt phượng, phong độ cao sang, tuy tuổi đã lớn nhưng vẫn có một sắc đẹp kiều diễm khó tả.

Gia Cát Ngọc nhìn qua là đã biết ngay đấy chính là Mạc Sầu Tiên Tử trong Vô Tình cốc.

Bà ta khi đáp yên trên đất liền mỉm một nụ cười hiền hòa nói:

- Cậu đây có phải là Gia Cát thiếu hiệp không?

- Chả dám. Vãn bối chính là Gia Cát Ngọc.

Mạc Sầu Tiên Tử mỉm cười rồi quay người qua phía Thạch Cổ hòa thượng sa sầm nét mặt quát rằng:

- Vệ Vô Kỵ. Ông là người đã chán ngán cảnh hồng trần, việc đó tôi chẳng hề trách ông, nhưng tại sao ông lại phụ tình bạc nghĩa, đang tâm hạ độc thủ đối với đứa con rể của ông như vậy?

Gia Cát Ngọc nghe qua không khỏi sửng sốt. Trong khi Thạch Cổ hòa thượng lại càng lộ sắc kinh hãi hơn, nói:

- Mai Phân. Ồ. Tô thí chủ, thí chủ nói gì thế.

Vệ Vô Kỵ và Tô Mai Phân chính là một đôi tình lữ sung sướng như thần tiên trong võ lâm trước đây. Nhưng về sau vì Vệ Vô Kỵ xúc cảm trước tình trạng nước nhà bị bọn giặc Hồ chiếm đóng, chán ngán tìm đến không môn để gửi thân.

Tô Mai Phân đi khắp chân trời góc bể để tìm kiếm ông ta, xong khi được gặp mặt nhau thì Vệ Vô Kỵ đã xuống tóc và đã nghiễm nhiên là Thạch Cổ hòa thượng. Sau đó, ông ta bèn tĩnh tọa khổ thiền, đồng thời tuyên bố nếu không chặt đứt được ba sợi tơ căng trước mặt, thì nhất định không rời khỏi chùa đi đâu cả.

Tô Mai Phân vì việc đó mà đau khổ vô cùng, tức giận lấy thanh "Phỉ Thúy Hàn Tinh Tỷ" mang theo người ném ra trước mặt Thạch Cổ hòa thượng, có ngụ ý là nếu ông ta sau này hối hận việc làm của mình thì có thể dùng thanh bảo kiếm ấy để chặt đứt ba sợi tơ hầu trở lại hồng trần.

Song, Vệ Vô Kỵ đã hoàn toàn ngao ngán việc đời, nên chỉ nói nếu có ai chặt đứt được ba sợi tơ ấy, thì sẽ bằng lòng tặng cho thanh "Phỉ Thúy Hàn Tinh Tỷ", hơn nữa có thể làm giúp cho người đó ba việc gì mà người ấy cần đến ông ta, bằng trái lại thì ông ta sẽ vĩnh viễn ở mãi một nơi cho đến chết.

Bởi thế, mười năm trôi qua chỉ trong chớp mắt và chẳng ngờ Gia Cát Ngọc bất thần xâm nhập vào Kinh Thần tự, dùng chưởng lực đánh đứt hai sợi tơ, vì vậy Thạch Cổ hòa thượng mới bước ra khỏi chùa đi đây đó.

Thế nhưng giờ đây Mạc Sầu Tiên Tử bất thần xuất hiện, khiến cho Thạch Cổ hòa thượng tuy đã xuống tóc qui y đức Phật, đối với mọi việc quá khứ đều cắt đứt, tâm tư vốn đã lắng xuống phẳng lì như mặt nước hồ thu, song vẫn không làm thế nào tránh khỏi được những gợn sóng lăn tăn dấy động. Kịp khi ông ta nghe Mạc Sầu Tiên Tử nói mình đã hạ độc thủ đối với chàng rể của mình thì bất thần lại nhớ đến mối tình máu mủ giữa cha con, nên không khỏi kinh hoàng thất sắc, buột miệng kêu lên thành tiếng.

Trên nét mặt của Mạc Sầu Tiên Tử thoáng hiện vẻ buồn rầu đau khổ, cất tiếng nói:

- Tôi đã được Gia Cát phu nhân đồng ý nên hứa gả Tiểu Thanh cho thiếu hiệp đây rồi, vậy ông là người đã lánh xa trần tục còn hỏi làm gì nữa.

Cùng Thần và Túy Quỷ nghe qua bèn nhìn về phía Gia Cát Ngọc nhếch mép như trêu cợt, Gia Cát Ngọc tỏ ra do dự trong giây lát liền bước tới thi lễ nói:

- Tiểu tế xin ra mắt nhạc phụ và nhạc mẫu.

Thạch Cổ hòa thượng dù cho lòng dạ sắt đá đến đâu, cũng phải mềm nhũn vội vàng nói:

- Còn Thanh nhi đâu rồi?

Gia Cát Ngọc chợt nhớ lại Tiểu Thanh bị nạn tại Kim Địch tự và đến hôm nay tung tích ra sao chưa rõ, thì không khỏi lộ sắc luống cuống muốn nói nhưng lại ngừng.

Mạc Sầu Tiên Tử đưa tay đỡ chàng đứng lên, cười nói:

- Ngươi chớ nên sốt ruột. Thanh nhi và Tư Đồ cô nương đã hộ tống tôn đại nhân đi đến Vô Tình cốc rồi.

Qua sự việc diễn biến bất ngờ đó, số người của Huyết Hải Chuyển Luân Vương giương mắt nhìn thẳng vào Gia Cát Ngọc và Thạch Cổ hòa thượng mới chợt hiểu ra là ý định muốn lợi dụng Thạch Cổ hòa thượng để diện trừ Gia Cát Ngọc, đã hoàn toàn tan rã. Do đó, Huyết Hải Chuyển Luân Vương đang cố tìm một mưu lược khác để đối phó thì bỗng thấy Mạc Sầu Tiên Tử tươi cười nói:

- Đông Phương đại hiệp, ông có ý muốn nhất thống võ lâm ở vùng Trung Nguyên, quả là người có chí to sức cả khiến cho ai nấy cũng đều phải ngưỡng mộ và kính phục vô cùng.

Huyết Hải Chuyển Luân Vương biết ngụ ý hư thực trong lời nói của bà ta, nên vội vàng cười đáp:

- Tiên tử quá khen đấy thôi. Ý ấy của bản Vương hoàn toàn xuất phát từ lòng dạ thương người.

- Như vậy thực là đáng kính. Nhưng với tài nghệ cũng như thực lực của ông hiện nay, chẳng rõ có thể thủ thắng được với Cùng Thần, Túy Quỷ, Mộ Cổ và Thần Chung không?

- Ha ha. Bản vương sẽ có cách đối phó, vậy Tiên tử chờ đợi rồi sẽ biết.

- Hà tất phải chờ đợi? Hiện giờ chúng ta đã biết rồi.

- Bà...?

Huyết Hải Chuyển Luân Vương hết sức kinh ngạc trong khi Mạc Sầu Tiên Tử lại cười nói:

- Những người được ông hẹn tới đây để tiếp tay vì giữa đường gặp việc bất ngờ nên võ công tuyệt đỉnh của họ đang rèn luyện đến nay vẫn chưa thành công, nên họ vẫn chưa thể tới được.

- Có phải bà muốn nói Thất... Bà là ai thế?

- Chẳng sai tí nào cả. Chính là Thất Khuyết lão đạo đó. Lão ta đã sai môn đồ là Câu Hồn đến nơi để báo tin, vậy Đông Phương đại hiệp trở về thì sẽ rõ.

Câu nói ấy vừa dứt thì số người hiện diện đều không khỏi giật nảy mình.

Cùng Thần, Túy Quỷ và bao nhiêu người khác tựa hồ đều không ngờ được Đông Phương Tuyệt lại có mời cả Thất Khuyết Ác Đạo. Hơn nữa, Huyết Hải Chuyển Luân Vương lại càng không thể ngờ được, nhân vật mà chính mình dựa vào vững chắc như một bức tướng thần, tức Thất Khuyết đạo nhân, lại không thể đến đúng như lời hẹn.

Mạc Sầu Tiên Tử thừa cơ hội lão ta còn đang hoang mang, lại lên tiếng nói:

- Theo ý tôi thì cuộc hội họp đêm nay đến đây ngưng lại là vừa. Nếu Đông Phương đại hiệp vẫn chưa chịu phục, thì nên dùng Huyết Thủ lệnh để truyền khắp võ lâm, mời tất cả anh hào đến ngày Trung Thu năm nay cùng tập hợp đến nơi này để so tài định lại kẻ thắng người bại, được không?

Huyết Hải Chuyển Luân Vương chưa kịp trả lời thì Mạc Sầu Tiên Tử đã quay mặt lại nói với Gia Cát Ngọc rằng:

- Lịnh đường ngày đêm mong nhớ thiếu hiệp, vậy công việc nơi đây xong xuôi, thiếu hiệp nên mau trở về Hạ Lan sơn để gặp từ mẫu, kẻo người phải buồn rầu tội nghiệp.

Gia Cát Ngọc không ngớt cất tiếng vâng lời và Mạc Sầu Tiên Tử tươi cười không ngớt liếc mắt nhìn Thạch Cổ hòa thượng và khẽ cau đôi mày. Kế đó, bà ta lại thở phì ra một hơi dài rồi rảo gót sen nhắm phía dưới ngọn núi phi thân lướt đi.

Thạch Cổ hòa thượng có vẻ trầm ngâm trong giây lát, rồi cũng phi thân về phía chân núi bay đi mất.

Cùng Thần đưa mắt quét qua khắp bốn bên một lượt, rồi cất tiếng cười ha hả, nói:

- Ai có nhà thì về nhà, ai không nhà thì về chùa miếu. Túy Quỷ, tôi và ông không nhà lại không chùa miếu, vậy chúng ta tốt nhất là nên đi đến Ẩn Chân quán để ăn nhờ lão đạo sĩ mũi trâu này thôi.

Nói đoạn, lão ta lại cất tiếng cười ha hả thực to, rồi cả ba cùng phi thân lướt đi, chỉ trong chớp mắt là đã lẩn khuất giữa vùng núi đồi chập trùng.

Gia Cát Ngọc đang định quay người bỏ đi, thì bỗng trông thấy dưới chân núi có một bóng đen phi thân vọt lên. Bóng người đó bước thẳng đến trước mặt Huyết Hải Chuyển Luân Vương và quì xuống, khẽ thì thầm bẩm báo gì đó một lúc khiến Huyết Hải Chuyển Luân Vương bỗng kinh hoàng thất sắc, khoát đôi tay một lượt rồi dẫn số cao thủ của Huyết Hải lướt đi mất.


Chiến Giới 4D
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Hồi (1-60)


<