Vay nóng Tinvay

Truyện:Bắc Tống phong lưu - Hồi 1563

Bắc Tống phong lưu
Trọn bộ 1753 hồi
Hồi 1563: Hết sức căng thẳng
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-1753)

Siêu sale Shopee

Chính cái gọi là lòng chân thành, đến đá gỗ cũng phải mềm.

Có người có tình cuối cùng sẽ thành thân thuộc.

Vì vậy, Lý Kỳ và Vương Dao trong lòng cũng cảm thấy vui mừng cho ba cặp tình nhân này.

Điều này thực sự không hề dễ dàng gì, A Nam, Tiểu Ngọc cũng tốt, có thể nói là thanh mai trúc mã. Nhưng Mã Kiều và Tiểu Lục Tử chờ được tới ngày hôm nay, có lẽ là đã tan nát trái tim rồi. Đặc biệt là Mã Kiều, đơn giản chính là thời đại Dương Quá. Không y còn phải hơn cả thời đại Dương Quá. Bởi vì thằng nhãi Dương Quá này dù chung tình với Tiểu Long nữ, nhưng khi già vẫn đi khắp nơi lăng nhăng, lăng nhăng thì lăng nhăng, vấn đề vẫn là đi lăng nhăng hắn ta mặc kệ tất cả, khiến cho Tiểu Tương Nhi người ta cuối cùng cũng xuất gia làm ni cô, thật đúng là đáng giận!

Bắt đầu so sánh, Mã Kiều cũng còn tốt hơn, cả đời chỉ yêu Mỹ Mỹ. Mặc kệ người phụ nữ trước mặt đẹp thế nào, y vẫn không thèm chú ý tới.

Mã Kiều ngàn chén không say, cuối cùng hôm nay cũng gục ngã rồi. Có lẽ không thể nói là uống say, chỉ là y thực sự là quá vui, say dưới váy lựu của Mỹ Mỹ.

Khi Tửu Quỷ thấy Mã Kiều đã say rồi, nước mắt cũng sắp nhỏ xuống, điều này thực sự không hề dễ dàng chút nào. Cái cảm giác này giống như là Đại Tống thu phục 16 châu Yến Vân vậy, thực sự là quá tuyệt vời.

Đương nhiên, A Nam, Ngô Tiểu Lục cũng đều say. Họ đều quá vui, thực sự là không thể kìm nổi.

Nhưng Lý Kỳ lại không có trong đám người điên đó, sớm đã cùng Vương Dao ra đi rồi. Sau đó họ lại tới xưởng thủy tinh, xưởng đồ hộp xem xem, chúc mừng năm mới những người công nhân đó, mãi cho tới khi chạng vạng tối, họ mới quay trở về phủ.

30 tết, Xu Mật Sứ phủ vẫn luôn làm xủi cảo, không có nguyên nhân nào khác, bởi vì đó là món ăn duy nhất những người phụ nữ của Lý Kỳ đều có thể làm được. Ngày này, những người phụ nữ của hắn đều đi vào bếp rất sớm, gói một chiếc bánh sủi cảo, dường như đã trở thành thói quen rồi. Nhưng, hôm nay, ngoài đám người Thất Nương ra còn có Bạch gia, những người phụ nữ của Vương gia cũng tham gia vào đó. Sau khi Lý Kỳ và Vương Dao trở về cũng đã tham gia vào đó. Trước đây Vương Dao cũng ở Tần phủ gói bánh xủi cảo cùng với Lý Kỳ, chỉ là lâu rồi không luyện tập, nhưng gói một lúc cũng nhanh chóng lên tay rồi.

Đêm đó, Xu Mật Sứ phủ rất náo nhiệt, đám trẻ con đều ngồi nghiêm chỉnh trên bàn, người lớn thì ngồi ba bàn, rất là náo nhiệt.

Sau khi ăn xong, Lý Kỳ lại dẫn Lý Chính Hi và đám con nít tới trước sân đốt pháo hoa. Đây chính là Lý Kỳ lén để cho Ô Hữu Hoa làm. Ô Hữu Hoa là một thiên tài hỏa dược. Pháo hoa mà y làm ra trên thế giới đương kim đều nổi tiếng vô cùng, lại cộng thêm mấy năm gần đầy trong quân sự, y về cơ bản đã học được không ít kiến thức hỏa dược, cũng đã khiến cho pháo hoa mà y làm ra càng lên một tầm cao mới.

Đương nhiên, vui mừng nhất vẫn là Lý Chính Hi. Dù sao cậu cũng là chủ nhân nhỏ mà, hơn nữa hôm nay cuối cùng cậu cũng có thể tự tay đốt pháo hoa, mà không phải đứng ở xa nhìn các tỷ tỷ chơi. Càng quan trọng hơn là, vẫn còn có rất nhiều bạn chơi cùng nó.

Rầm rầm rầm!

Pháo hoa tuyệt đẹp nổ tung trên trời, màu đỏ, vàng, da cam, lục, xanh, tím lần lượt tỏa ra, sáng cả một vùng trời, song cũng đã sáng cả vùng trời phía tây.

Thủ đô Bát Lạt Sa Cổn của vương triều Đông Khách Lạt Hãn ở xa tương tự cũng đang hiện lên một cảnh náo nhiệt. Họ có lẽ cũng có phong tục ăn tết. Sở dĩ họ chúc mừng là vì trong cuộc giao chiến giữa họ với vương triều Tây Khách Lạt Hãn đã giành được thắng lợi lớn, không chỉ đánh bại được kẻ địch, mà còn chiếm được mấy tòa thành trì.

Nhưng đây có lẽ không phải là công lao của Y Bặc Lạp Hân Nhị Thế, hơn nữa chiến thắng do một tay Hoàn Nhan Tông Vọng dựng lên. Gã thậm chí còn không cử thân quân của mình tới, chỉ là để các đại tướng Lưu Ngạn Tông, Thuật Liệt Tốc dẫn ba nghìn kỵ binh tới tiền quyến tiếp quản chiến sự. Vùng thảo nguyên rộng lớn hai bên đều có một cuộc chiến quy mô lớn, cuối cùng dưới sách hoạch của Hoàn Nhan Tông Vọng, đã đánh bại vương triều Tây Khách Lạt Hãn. Mà từ khi phản công giành được đại công, đã cướp được không ít đất đai của vương triều Tây Khách Lạt Hãn. Chỉ là do vì trước đây không có sự chuẩn bị, chiến tuyến quá dài, cỏ khô không đủ để bổ sung, chỉ có thể rút lui về. Nhưng, đây đã không còn đủ nữa.

- Chuyến này quả thực là đa tạ sự giúp đỡ lớn của nhị Thái tử chúng ta mới có thể đánh bại được Tây Khách Lạt Hãn. Ta kính Nhị Thái tử một ly.

Trong cung điện của vương triều Đông Khách Lạt Hãn, Y Bặc Lạp Hân Nhị Thế ngồi ở trên cao, nhưng hai bên trái phải của gã vẫn còn có người ngồi. Bên trái đương nhiên là Hoàn Nhan Tông Vọng, còn bên phải là thủ lĩnh của Cao Xương Hồi Cốt Tất Lặc Ca. Gã ta cũng đã nhận lời mời của Hoàn Nhan Tông Vọng, mới tới.

- Ta cũng kính Nhị Thái tử một ly.

Tất Lặc Ca cũng nâng ly lên.

Sau khi trải qua trận chiến này, bất kỳ ai cũng không dám xem thường Hoàn Nhan Tông Vọng. Thực sự diệt kẻ địch giống như là bẻ gãy nghiền nát vậy, rất sảng khoái, đồng thời cũng khiến cho họ thấy được thực lực của quân Kim, cũng may mà mình ban đầu đã đưa ra quyết định.

Hoàn Nhan Tông Vọng chỉ mỉm cười, biểu hiện vô cùng thản nhiên, nói: - Hai vị Quốc vương quá khách khí rồi. Các vị nếu đã quy thuận Đại Kim ta, sao ta có thể để các bị bị ức hiếp được chứ? Ly này xem như là chúc mừng thắng lợi của các ngươi, nào nào, mọi người cùng cạn ly này.

Mọi người cùng nâng ly, ngửa cổ, uống một hơi cạn.

Sau khi đặt ly xuống, Y Bặc Lạp Hân Nhị Thế liền chậc chậc một tiếng, quẹt miệng một cái, quay sang nói với Hoàn Nhan Tông Vọng: - Nhị Thái tử, bây giờ Tây Khách Lạt Hãn đã bị liên quân của chúng ta đánh cho chạy về nước rồi, rắc rối sau này đã được giải quyết rồi. Bước tiếp theo có nên cướp Sơ Lặc từ tay quân Tống về hay không?

Sơ Lặc này còn ẩn chứa nguồn tài nguyên vô cùng, sao y lại chắp tay dâng cho quân Tống được chứ?

Hoàn Nhan Tông Vọng thở dài một tiếng, nói: - Đã muộn rồi, quân viện trợ của họ hiện giờ đã tới Sơ Lặc rồi, hơn nữa còn củng cố phòng ngự của Sơ Lặc. Nếu mấy tháng trước, chúng ta chắc chắn có thể tiêu diệt hoàn toàn quân Tống. Còn bây giờ, chỉ sợ là chiến thắng cũng thắng thảm, bây giờ tấn công Sơ Lặc, tuyệt đối là một cử chỉ sáng suốt.

Y Bặc Lạp Hân Nhị Thế liền nói: - Lẽ nào quân Tống chiếm lĩnh Sơ Lặc?

Hoàn Nhan Tông Vọng nói: - Đương nhiên không thể rồi, nhưng cũng không cần phải vội vã nhất thời, hơn nữa, ta còn có một nhiệm vụ nữa. Ồ, đây cũng là nguyên nhân mời Tất Lặc Ca tới.

Tất Lặc Ca nói: - Nhiệm vụ gì?

- Tây Hạ!

Hoàn Nhan Tông Vọng rất thản nhiên nói ra hai từ này.

Nhưng nghe thấy trong lời nói của Y Bặc Lạp Hân Nhị Thế và Tất Lặc Ca lại giống như một quả bom tấn.

Y Bặc Lạp Hân Nhị Thế nuốt xuống một ngụm, liền rung giọng nói: - Tây Tây Hạ?

*****

Hoàn Nhan Tông Vọng cười nhẹ như mây nói: - Nhị vị có lẽ đều đã biết, Tây Hạ vốn đã thần phục Đại Kim ta rồi, vì vậy Đại Kim ta vẫn trả lại cho họ không ít đất đai mà vốn bị Liêu quốc chiếm lĩnh. Nhưng Tây Hạ lại không biết có ơn tất báo, ngược lại còn dựa vào Nam triều, phản lại Đại Kim ta. Hơn nữa, khi quân ta đi xuống phía nam, đã mạnh mẽ chém sau lưng ta một đao. Nếu Đại Kim ta không dạy cho họ một bài học, sao còn có uy nữa.

Lời này nói ra cũng thật nhẹ nhàng mà khéo léo. Kỳ thực cũng là thầm dọa họ. Các ngươi đừng học Tây Hạ làm cái gì độc lập, nếu không ta không tha cho các ngươi đâu.

Tất Lặc Ca nói: - Vậy không biết Nhị Thái tử định làm thế nào?

Hoàn Nhan Tông Vọng bật cười ha hả nói: - Sự việc đã tới bước này rồi, còn có thể làm thế nào chứ? Người Đảng Hạng tương lai chỉ có một thân phận, đó chính là nô lệ của chúng ta. Ngoài ra, không có kết quả thứ hai. Tuy nhiên, cuộc chiến này ta cần sự giúp đỡ của hai vị.

Ngụ ý này chính là phải tiêu diệt Tây Hạ tới cùng!

Tất Lặc Ca, Y Bặc Lạp Hân Nhị Thế đều vã mồ hôi hột. Mặc dù đất nước Tây Hạ không lớn, nhưng binh lực lại rất mạnh, không phải ngươi nói diệt là có thể diệt được.

Hoàn Nhan Tông Vọng dường như đã nhìn thấu tâm tư của họ, liền cười nói: - Thế nào? Các ngươi có phải còn cho rằng ta nói bừa sao?

- Không dám, không dám.

Tất Lặc Ca thận trọng hỏi lại: - Vậy không biết Nhị Thái tử cần chúng ta làm gì?

Hoàn Nhan Tông Vọng nói: - Ta cần các ngươi giúp ta hai điểm. Thứ nhất, lương thảo, thứ hai đóng quân ở biên giới Hà Hoàng và biên giới Sơ Lặc.

Lương thảo này thực là là dễ hiểu, nhưng cũng không thể so được với Đại Tống, khắp nơi đều là ruộng tốt. Trong nước Tây Hạ vẫn còn có rất nhiều sa mạc, nếu đi sâu vào, tất phải có sự tiếp viện. Vấn đề là đóng quân ở khu vực biên giới Hà Hoàng, chuyện này nên nhớ khu vực Hà Hoàng có lẽ là địa bàn của Đại Tống. Ngươi đây là có ý gì?

Hoàn Nhan Tông Vọng nói: - Các ngươi yên tâm đi, ta không phải để các ngươi đi khai chiến với Nam triều. Ta chỉ là lo lắng quân Tống sẽ thừa dịp mà vào, quấy nhiễu hậu phương của quân ta. Ta cần họ giúp ta chấn áp quân Tống, củng cố hậu phương. Ta không muốn rơi vào cảnh khó khăn giữa hai đường chiến tuyến.

Tất Lặc Ca và Y Bặc Lạp Hân Nhị Thế nhìn nhau, đều không ai nói lời nào. Kỳ thực đánh Tây Hạ bọn họ đều rất vui, đặc biệt là Cao Xương Hồi Cốt. Bởi vì Tây Hạ là đối thủ cũ của họ. Nhưng vấn đề là chúng ta tận tâm tận lực giúp Kim quốc ngươi đánh Tây Hạ, chúng ta có được lợi lộc gì chứ? Đây có lẽ không phải là một cuộc chiến tranh giáo huấn, mà là một cuộc chiến diệt quốc, chắc chắn không phải là một hai tháng có thể đánh xong, e là cung cấp hết lương thực, cũng phải trả một cái giá vô cùng lớn.

Hoàn Nhan Tông Vọng đương nhiên là biết họ đang nghĩ gì, liền cười nói: - Các ngươi yên tâm đi, Hoàn Nhan Tông Vọng ta tuyệt đối không phải là người vong ân phụ nghĩa. Các ngươi giúp ta, ta tuyệt đối không thể để các ngươi thiệt thòi. Nói xong, gã liền quay sang nói với Tất Lặc Ca: - Một khi công hạ được Tây Hạ, ta sẽ tặng các ngươi toàn bộ hành lang Hà Tây cho Cao Xương Hồi Cốt các ngươi.

Tất Lặc Ca nghe xong chỉ thấy tim mình đập mạnh. Kỳ thực họ không có thâm thù đại hận gì với Tây Hạ. Quan trọng vẫn là hành lang Hà Tây này. Bởi vì hành lang Hà Tây ở thời đại đường bộ này, thực sự là quá đáng giá. Hơn nữa hành lang Hà Tây hiện tại là vùng đất phì nhiêu. Điều này đối với các nước phía tây mà nói, đó thật sự có thể gọi là không còn gì hơn thế. Vì vậy hai nước đã giao chiến nhiều lần, nhưng Tây Hạ vẫn luôn chiếm cứ toàn bộ hành lang Hà Tây. Hiện tại Hoàn Nhan Tông Vọng đã nói nếu tặng hành lang Hà Tây cho gã, ngươi bảo gã sao không động lòng chứ?

Nhưng động lòng thì động lòng, đây lại không phải là chuyện nhỏ. Trong lòng gã lại đắn đo một hồi, thầm nghĩ, hành lang Hà Tây này ở ngay bên cạnh Cao Xương Hồi Cốt ta, có lẽ cách Kim quốc hàng ngàn vạn dặm. Đại Kim cho dù muốn thống trị ở đây, cũng không có đủ sức. Gã ta có lẽ không phải lừa ta, dù sao cũng không phải là ta xuất binh. Nếu tặng chút lương thực, là có thể có được hành lang Hà Tây, đó tuyệt đối chẳng có gì là thiệt thòi.

Sau khi suy nghĩ một hồi, gã liền gật đầu nói: - Nhị Thái tử khách khí rồi, Cao Xương Hồi Cốt ta nếu đã thần phục Đại Kim, đương nhiên là phải nghe theo sự phân phó của Nhị Thái tử rồi.

- Được!

Hoàn Nhan Tông Vọng lại quay sang nói với Y Bặc Lạp Hân Nhị Thế: - Nếu vương triều Đông Khách Lạt Hãn các ngươi giúp ta công hạ Tây Hạ, ta hứa với người không chỉ giúp người cướp lại Sơ Lặc, mà còn giúp ngươi thống nhất vương triều Tây Khách Lạt Hãn.

Thực lực của quân Kim, Y Bặc Lạp Hân Nhị Thế vừa mới chứng kiến rồi. Đến giờ vẫn còn đang hiện lên mồn một trước mắt, nếu quân Kim chắc chắn giúp đỡ, gã thống nhất thực sự chỉ là vấn đề thời gian. Đó cũng là giấc mộng của gã. Hơn nữa, trước mặt Hoàn Nhan Tông Vọng giúp gã đánh lui vương triều Tây Khách Lạt Hãn, gã đã nợ Hoàn Nhan Tông Vọng một ân tình. Ngoài ra, Hoàn Nhan Tông Vọng cũng không có để gã xuất binh, cho dù Hoàn Nhan Tông Vọng không giữ lời hứa, gãcũng không dễ từ chối, liền nói: - Tất cả đều nghe theo sự chỉ bảo của Nhị Thái tử.

Hoàn Nhan Tông Vọng bật cười ha hả, nâng ly lên nói: - Nhị vị quả nhiên là nhanh mồm nhanh miệng, ta kính hai vị một ly.

Ba người lại uống cạn một ly.

Tất Lặc Ca dò hỏi: - Không biết Nhị Thái tử định khi nào tiến quân?

Hoàn Nhan Tông Vọng liền cười: - Sau 3 ngày nữa.

Nhật Bản.

Điểm tiếp giáp giữa Việt Tiền Châu và kinh đô được gọi là Nhược Hiệp Châu, vùng đất không lớn, nông nghiệp cũng không phát triển, nhưng vì đường biển ở hai bờ Nhược Hiệp Châu khiến cho ngư nghiệp, vận chuyển đường biển và ngành sản xuất muối lại vô cùng phát triển, là một nói có thể sản xuất được sản lượng lớn trong thời gian hòa binh. Do vì vẫn ở gần Kinh Đô phủ, cho nên vẫn luôn được vương triều Nhật Bản đánh giá cao.

Bình Thị mặc dù nắm trong tay không ít bến tàu của đường phía tây Nhật Bản, nhưng duy chỉ có Nhược Hiệp Châu là không bị nhúng chàm. Đó cũng là hải cảng lớn nhất trong tay triều đình. Hơn nữa, toàn bộ hải cảng có lẽ là thiên nhiên hình thành, môi trường địa lý là tốt nhất ở Nhật Bản.

Tuy nhiên, lúc này một nơi giữa giữa Việt Tiền Châu và Nhược Hiệp Châu có tên gọi là Dã Bàn Sơn, đang bắt đầu vào mùa xuân. Tuyết trắng bao phủ đỉnh núi Dã Bàn Sơn vẫn chưa tan chảy, ánh nắng ban mai của mủa xuân đã không kìm nổi sự tĩnh mịch, lặng lẽ nhô lên từ phía đông. Nhưng cảnh tượng trước mắt dường như đã khiến no cảm thấy sợ hãi, trong ánh nắng ấm áp còn có chút run rẩy.

Chỉ thấy trên một đồng bằng gần Dã Bàn Sơn, một cảnh hoang tàn, thi thể ngổn ngang khắp cánh đồng, chân cụt tay đứt, chỗ nào cũng có, dường như vùng đất rộng lớn này đã bị nhuốm máu đỏ vậy, duy chỉ còn lại một khoảng trời màu xanh, phủ lên cỏ khô, run sợ trong buổi sớm đầy sương. Thật đúng là thiên địa sầu, cây cỏ cũng thê lương, đại kỳ rơi rụng trên chiến sa, nhưng đã bị đốt cháy chỉ còn lại một khoảng nhỏ, phía trên còn lại một vệt đen, nhưng đã không nhìn rõ trên đó viết gì nữa rồi. Vừa nhìn thấy, cả Nhược Hiệp Châu dường như đã chìm vào trong biển người chết.


Stickman AFK: Liên Minh Bóng Đêm

Hồi (1-1753)


<