Vay nóng Tinvay

Truyện:Bắc Tống phong lưu - Hồi 1560

Bắc Tống phong lưu
Trọn bộ 1753 hồi
Hồi 1560: Hoa ngữ và hoa vị
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-1753)

Siêu sale Lazada

Mới đầu, mọi người còn cho rằng mình nhìn lầm, đã nói bánh ngọt rồi, vì sao lại là bồn hoa? Nhưng nghe thấy giọng nói của người phụ nữ khác, đó mới quyết định mình không nhìn lầm, không khỏi dụi dụi mắt, nhưng vẫn là từng bồn hoa!

Không sai, họ đều không nhìn lầm, mang lên đều là bồn hoa.

Chỉ thấy đám nữ tỳ đi lên cầu thang, mà trong tay mỗi người bọn họ đều bê một bồn hoa nhỏ, trong bồn hoa còn nở đầy hoa, vô cùng diễm lệ.

Bạch phu nhân kinh ngạc nói: - Lý Lý Kỳ, ta nói là bánh ngọt, sao ngươi lại làm bồn hoa chứ? Hơn nữa, bồn hoa đặt phía dưới là được rồi, chúng ta cũng có thể thưởng thức được rồi. Kỳ thực cũng không cần chuyển tới đây.

Mẹ kiếp! Các ngươi thật ra hãy nhìn kỹ lại đi! Lý Kỳ ngượng ngùng nói: - Đây chính là bánh ngọt mà.

- Nhưng đây rõ ràng chính là bồn hoa mà!

Trong lúc nói chuyện, những thiếu nữ đó đều đã đi tới ban công. Lý Kỳ cũng đúng lúc đứng dậy, cười nói: - Mẹ vợ, Vương di, Cao di, các vị, các ngươi nhìn thấy chính là bánh ngọt điểm tâm của chúng ta cho năm tới, tên là bánh ngọt bồn hoa. Bên trong đều là bánh ngọt.

Mời khách ấy mà, kỳ thực chính là đang làm quảng cáo, không còn cách nào khác, ai bảo Lý sư phó có trái tim của thương nhân.

- Bánh ngọt?

Không ít phu nhân đều kinh ngạc hô lên, đây hoàn toàn là không thể nhìn ra được!

Nhưng chờ tới khi từng bồn hoa đặt trước mặt họ, đó mới nhìn ra thứ này thật sự là có sự khác biệt với bồn hoa. Nhìn kỹ lại, cũng không có gì là khó phát hiện cả.

Nhưng không thể không nói thêm, bánh ngọt bồn hoa này quả thực là giống nhau như đúc. Nhìn từ xa, cũng đủ để thật giả lẫn lộn rồi.

Bồn hoa đó thật sự chính là chậu sành, không khác gì bồn hoa bình thường, đặc biệt là bùn đất, không khác gì thật, chính là đóa hoa đó có thể nhìn thấy được làm từ bơ. Nếu không có đóa hoa này, không chừng họ vẫn thật sự có thể cho rằng đây là bùn thật.

Vương Dao là một người yêu hoa, đối với bồn hoa lại càng quen hơn, ngay cả nàng cũng đều cảm thấy không thể tin nổi, liền nói: - Đây đây thực sự không phải là bùn sao?

Hoa này, thật ra rất dễ nhìn ra, vấn đề là bùn này thực sự là rất giống, cho dù là hình dạng, hay màu sắc, quả thực là rất giống.

Lý Kỳ cười nói: - Đương nhiên không phải rồi, ta nào dám làm bùn cho các người ăn chứ?

Bạch Thiển Dạ tò mò nói: - Vậy bùn này là dùng để làm gì?

Lý Kỳ nói:

- Là dùng cà phê.

- Lại là cà phê?

Tô Vân nhìn kỹ lại một chút, nói: - Nhưng cà phê không phải là nước sao?

Lý Kỳ bật cười ha hả nói: - Cà phê không phải nước, cà phê là một loại quả. Cà phê mà các người uống đều là pha rồi. Lớp bùn phía trên này là dùng cà phê làm thành bánh khô, sau đó nghiền nhuyễn rắc lên trên mặt, bởi vì màu cà phê rất giống với màu bùn, cho nên thoạt nhìn quả thực là rất giống.

- Hóa ra là như vậy.

Mọi người đều lần lượt gật đầu, nhưng trong lòng vẫn luôn tán thưởng, không hổ là Kim Đao Trù Vương. Ý tưởng này đều có thể nghĩ ra được, nếu bánh ngọt làm giống như bồn hoa, chỉ dựa vào điểm này dường như cũng không ai có thể sánh bằng.

Phong Nghi Nô lại nói: - Hoa phía trên là bằng bơ sao?

Lý Kỳ gật đầu nói: - Không sai.

Phong Nghi Nô quan sát bồn hoa của người khác, phát hiện thấy một hiện tượng vô cùng kỳ quái. Đó chính là cô và Bạch Thiển Dạ, Vương Dao, Da Luật Cốt Dục, Quý Hồng Nô khác với những đóa hoa trong bồn này. Nhưng ngoài ra, hoa trong những bồn còn lại đều là hoa bách hợp, thầm nghĩ, bên trong nhất định có huyền cơ. Vì vậy đã nói: - Vậy hoa này tương trưng cho cái gì?

Lời này vừa nói ra, những người còn lại dường như cũng đã chú ý tới, chính là hoa của mấy vị phu nhân Lý Kỳ khác nhau. Mà họ lại đều là người rất hiểu hoa, cũng vô cùng tò mò, lần lượt nhìn Lý Kỳ.

Lý Kỳ mỉm cười nói: - Mỗi một loại hoa đều có ý nghĩa riêng của nó. Ví dụ như hoa hồng của Phong Nghi Nô, tính cách của nàng mạnh mẽ, lại nhiệt tình, đã từng rất kỳ vọng vào tình yêu. Đối với tình yêu càng kiên trinh không thay đổi, dường như chính là vì yêu mà sinh ra. Mà hoa hồng chính là hóa thân của tình yêu, tặng hoa hồng cho nàng chính là phù hợp nhất.

Phong Nghi Nô nghe mà đỏ bừng mặt lên, trong lòng cảm thấy ngọt ngào. Nàng và Lý Kỳ yêu mến nhau tới ngày hôm nay có lẽ cũng đã trải qua không ít sóng gió, cũng có thể nói oanh oanh liệt liệt, dùng hoa hồng là thích hợp nhất. Chỉ là nàng không ngờ Lý Kỳ lại nói thẳng ra như vậy, không khỏi có chút ngượng ngùng, liền quay sang Quý Hồng Nô nói: - Vậy hương thạch trúc của Hồng Nô có nghĩa là gì?

Hương thạch trúc ở Bắc Tống này chính là hoa cẩm chướng sau này.

Quý Hồng Nô có lẽ là khác ngượng ngùng, cúi đầu nói nhỏ: - Phong tỷ tỷ, tỷ nói tỷ là tốt rồi, sao lại còn dính tới muội chứ.

Lý Kỳ nhìn Quý Hồng Nô, cười ha hả nói: - Hương thạch trúc ở quê chúng ta có một ý nghĩa khác, chính là tượng trưng mẫu ái. Hồng Nô là mẹ của con ta, cũng là một trong những người mẹ tốt nhất mà ta gặp. Nàng tuyệt đối có thể xem như là mẫu thân vĩ đại, tương phu giáo tử. Nàng đã làm tất cả những gì có thể làm được, hơn nữa nàng còn mang tới cho cái nhà này sự ấm áp. Có nàng ở đây, mãi mãi không thể thiếu được sự ấm áp. Điều này trong lòng ta vẫn luôn cảm kích và kính phục, đương nhiên càng thấy yêu hơn.

Quý Hồng Nô nghe thấy mà cảm động vô cùng, trong mắt đã bốc lên một làn sương mù, đỏ mặt lên nói: - Đại ca, ta mới không tốt như huynh nói đâu.

Lý Kỳ lại nghiêm mặt lại nói: - Muội còn tốt hơn lời ta nói rất nhiều.

Phong Nghi Nô mỉm cười, lên tiếng:

- Vậy hoa mai của Da Luật tỷ tỷ là tượng trưng cho điều gì?

Lý Kỳ liền nhìn về phía Cốt Dục, cười nói: - Hoa mai luôn được các thi nhân Trung Nguyên chúng ta sùng bái. Bởi vì hoa mai tượng trưng cho ngạo tuyết lăng sương, kiên cường bất khuất. Vì vậy hoa mai cũng được xem là hoa quân tử. Mà Cốt Dục là một người phụ nữ kiên cường nhất mà cả đời ta từng gặp, cho dù là gió rét lạnh căm thế nào, nàng cũng không hề khuất phục. Cho dù là có rất nhiều đàn ông cũng không thể bằng nàng được.

Điều này thật sự là ca ngợi trắng trợn, dù là từ những thứ mà Da Luật Cốt Dục không quan tâm này, cũng không khỏi cảm thấy có chút ngượng ngùng.

Bạch phu nhân thấp giọng nói với Vương phu nhân bên cạnh nói nhỏ: - Tiểu tử này khen nữ nhân mình, đó thật đúng là vắt hết óc ra.

Vương phu nhân cười nói: - Ai nói không phải chứ.

Bạch phu nhân bỗng nhiên quay sang nói với Lý Kỳ: - Vậy hoa lan của con gái ta tượng trưng điều gì?

- Mẹ.

Bạch Thiển Dạ khẽ dậm chân một cái, nhưng ánh mắt lại thẹn thùng nhìn Lý Kỳ.

Lý Kỳ cười nói: - Thất Nương xưa nay được gọi là đệ nhị tài nữ Đông Kinh, kiến tức văn chương tự nhiên không nói chơi được, so với người làm chồng ta cũng còn giỏi hơn ngàn vạn lần. Mà hiện giờ Thất Nương lại là Kinh tế sử, tạo phúc cho dân. Có thể gọi là cúc cung tận tụy, được người dân tôn trọng, phẩn chất cao quý thanh lịch, quân tử chẳng qua cũng chỉ như vậy. Mà hoa lan còn được gọi là quân tử trong hoa, vì vậy mà ta đã dùng hoa lan để tặng cho Thất Nương, tỏ ý nữ trung quân tử.

- Ta nào có tốt được như lời huynh nói.

Mặc dù Bạch Thiển Dạ rất thích lời khen ngợi của Lý Kỳ, nhưng Lý Kỳ khen nàng trước mặt nhiều người như vậy, nàng vẫn cảm thấy rất xấu hổ, liền chỉ sang phía Lưu Vân Hi nói: - Hoa sen của Thập Nương thì giải thích thế nào?

Lý Kỳ lại quay sang Lưu Vân Hi, chỉ thấy Lưu Vân Hi cũng đúng lúc nhìn lại, trong ánh mắt đầy kỳ vọng, liền cười nói: - Đại học sỹ triều ta Chu Đôn Di đã từng nói một câu đề hình dung về hoa sen, tin chắc các vị cũng đều biết, chính là "Vào nước bùn mà không tanh, trạc thanh sóng gợn mà không yêu". Hoa sen vẫn luôn được người ta xem là kiên trinh thuần khiết, băng thanh ngọc khiết, tự do thoát tục. Thập Nương từ trước đến nay vẫn luôn được người ta xem là quái Thập Nương, quái nghĩa là gì? Cũng chính là tính cách khác với mọi người. Đó không chỉ là "vào nước bùn mà không tanh". Câu nói này, người trên thế giới này đều là như vậy, khắp nơi đều là chuyện không công bằng. Cho dù là quan trường, hay là thương trường, đều vô cùng hắc ám. Chính cái gọi là lòng người hiểm ác, mà Thập Nương lại luôn giữ được trái tim thuần khiết. Tuy nhiên, người thuần khiết quá ít, vì vậy sự thuần khiết của Thập Nương dù sao cũng không được thế nhân tiếp nhận. Vì vậy gọi nàng là Quái Thập Nương, nhưng theo ta thấy, nàng ở trong bùn mà không tanh. Từ "quái" này không phải là nghĩa xấu, mà ca ngợi vô cùng.

Lý sư phó mà mở miệng ra, đó thật sự là thị phi trắng đen, đều do hắn nói mới tính, quan trọng là hắn vẫn không phải là già mồm cãi lý, nói có sách mách có chứng, điều này vô cùng khó.

Không ít người đều vỗ tay.

Lưu Vân Hi thật ra không hề có ngượng ngùng, mà vui mừng không ngớt, đúng như Lý Kỳ đã nói, nàng vẫn luôn giữ trái tim thuần khiết. Trong lòng nàng thích nghe Lý Kỳ khen nàng. Sắc mặt của nàng như vậy cho thấy tự nhiên chính là niềm vui. Sở trường của người phụ nữ là tâm khẩu bất nhất. Nàng lại một chút cũng không thể, yêu hay không yêu, yêu và ghét. Nàng cũng có thể biểu đạt rất trực tiếp, thị phi đúng sai. Nàng không biết, nhưng nàng không làm chuyện trái với lương tâm.

*****

Lý Kỳ đối với các phu nhân của hắn đều tỏ ý ca ngợi, duy còn có một người, người đó chính là Vương Dao.

Mà Vương Dao và Lưu Vân Hi thì lại ngược nhau hoàn toàn, vừa rồi nghe Lý Kỳ đánh giá về đám người Bạch Thiển Dạ. Trong lòng nàng vẫn luôn rất đắn đo, chỉ hy vọng Lý Kỳ đừng kéo nàng xuống nước. Tâm lý này cũng là xuất phát từ tâm thái tự ti, dù nói thế nào, rốt cuộc nàng vẫn là một quả phụ. Mặc dù Da Luật Cốt Dục tương tự cũng vậy. Nhưng, Da Luật Cốt Dục là con gái Khiết Đan. Con gái Khiết Đan từ trước tới giờ chính là dám yêu dám hận, không chú ý tới những điều này. Nhưng phụ nữ Trung Nguyên thì khác, dù Nam Tống trước đây, phụ nữ Trung Nguyên không có cổ hủ, cải giá, ly hôn khắp nơi như trong tưởng tượng. Nhưng, dù nói thế nào, đây không phải là một chuyện đáng để ca ngợi. Vì vậy trong lòng nàng rất sợ, nhưng sợ nàng có chút kỳ vọng. Nếu Lý Kỳ có thể lén nói với nàng, nàng cũng nhất định rất thích.

Nhưng mẹ nàng cũng không phải là người như nàng muốn, Vương phu nhân vẫn luôn đều cho rằng ba người con gái của bà trên thế giới này cũng là long phượng sừng lân. Nếu không phải lúc đầu sớm gả vào Tần gia, có lẽ còn có thể phân cao thấp với tài nữ số 1 thiên cổ, vì vậy bà đối với người con gái này vẫn luôn rất thấy kiêu ngạo. Đương nhiên, một nguyên nhân trong đó cũng là Vương Dao hoàn toàn kế thừa sắc đẹp của bà. Hơn nữa còn kế thừa trí tuệ của Vương thúc thúc, đơn giản chính là tài hoa của họ. Thấy Lý Kỳ đánh giá người con gái của bà một lượt, còn lại con gái mình, do đó liền nói: - Vậy con gái ta thì sao?

Giọng nói cũng không hề nhỏ.

Lời này vừa nói ra, tất cả đều yên lặng trở lại. Mặc dù chuyện giữa Lý Kỳ và Vương Dao lại truyền đi ồn ào, lời đồn đại chưa bao giờ bị cắt đứt. Nhưng con người họ từ trước đến giờ đối ngoại, hơn nữa Vương Dao hôm nay cũng đã cùng với cha mẹ nàng tới Tần gia. Vì vậy mọi người đều chỉ có thái độ hoài nghi về chuyện này, không có chứng thực. Nhưng câu nói này của Vương phu nhân, cho dù là có bán rẻ họ, ánh mắt của mọi người cũng đều mang chút kinh ngạc nhìn về phía Vương Dao, cũng chí ý tới bồn hoa mẫu đơn đặt trước mặt Vương Dao.

Không thể nghi ngờ là điều này ai cũng biết.

Vẻ mặt Vương Dao đỏ bừng lên, sắp chảy nước ra rồi, ngón tay út run rẩy. Nếu là trước đây, nàng nhất định sẽ đứng dậy phủ nhận. Nhưng lúc này đã là sự thực rồi, nàng chỉ muốn đào một cái hố mà chui xuống.

Lý Kỳ cười hì hì liếc nhìn Vương Dao, bỗng quay sang hỏi Vương phu nhân: - Vương di, người có biết sở thích thứ hai của Tam Nương là gì không?

- Sở thích thứ hai?

Vương phu nhân sửng sốt, nói: - Ta chỉ biết con gái ta thích nhất là hoa.

Lý Kỳ sách một tiếng, nói: - Trước đây là vậy, bây giờ thì khác rồi, bây giờ con gái người thích nhất là. Nói xong, hắn ho khẽ một tiếng, vỗ ngực mình.

- A ồ, đúng rồi, đúng rồi.

Vương phu nhân nói xong cũng mỉm cười, người con rể như vậy, bà cũng thật sự là lần đầu tiên được thấy.

Bà đã cười rồi, những người phụ nữ còn lại cũng không cần phải nói, đều lần lượt mỉm cười.

Các ngươi cười cái gì? Đây vốn là sự thật mà! Trong lòng Lý Kỳ thầm lẩm bẩm một câu, lại thấy Vương Dao đã sắp chui đầu xuống gầm bàn rồi, liền ho một tiếng, nói: - Sở thích thứ hai của Tam Nương chính là hoa, không biết ta có nói sai không?

Vương phu nhân vẫn cười luôn miệng. - Ngươi nói không sai.

Lý Kỳ lại hỏi: - Vậy Vương di chắc cũng biết sở thích thứ hai của Tam Nương ở đâu rồi chứ?

Vương phu nhân nói: - Sở thích thứ thứ hai của Tam Nương chính là hoa. Nơi yêu thích thứ hai của Tam Nương đương nhiên chính là hoa viên. Nói tới đây, bà thật ra rất hiếu ký, lại hỏi: - Vậy nơi mà con gái ta thích nhất là ở đâu?

Lý Kỳ cười ha hả nói: - Đương nhiên là chỗ có ta rồi.

Tiếng cười vang lên, nhưng đây không phải là cười nhạo, mà là tiếng cười ngưỡng mộ.

- Cũng đúng.

Vương phu nhân gật đầu.

Lý Kỳ lại nói: - Ngoài ra, nơi mà Tam Nương thích nhất chính là hoa viên, mà hoa viên của nàng trồng hoa khắp nơi. Mỗi đóa hoa đều vô cùng diễm lệ, nhưng mỗi khi ta thấy nàng đứng một mình trong vườn hoa, những đóa hoa đó đều ảm đạm thất sắc, không còn ai quan tâm tới những đóa hoa đó nữa. Cho nên, vua của loài hoa này, Tam Nương hoàn toàn xứng đáng. Mà Tam Nương cũng là quốc sắc thiên hương, ung dung hoa quý, phong tư yểu điệu, át hết hoa thơm cỏ lạ, vì vậy mà tặng mẫu đơn.

Lời giải thích này Vương phu nhân vô cùng hài lòng. Nhưng Bạch phu nhân thì không vui, liền nói:

- Ý của ngươi cũng chính là nói mỗi khi nhìn thấy Tam Nương, đám con gái ta đều ảm đạm thất sắc.

Trời, nói hơi quá rồi, Lý Kỳ cứng lưỡi, xung động mà chửi cũng đã có rồi. Điều này quả thực là một cái thùng không đáy rồi, liền nói: - Mẹ vợ, người đây là có ý gì? Ta không phải có ý này, mọi thứ ở đây đều chỉ là hoa trong vườn hoa, không bao gồm con người. Thất Nương, Nghi Nô, Hồng Nô, Cốt Dục, Thập Nương, bao gồm cả Tam Nương trong lòng ta đều có địa vị độc nhất vô nhị, bình đẳng như nhau. Thất Nương, Hồng Nô, các muội đừng có hiểu lầm như mẹ vợ ta.

Đám người Bạch Thiển Dạ hiểu Lý Kỳ, sao còn để ý được chứ. Nhưng thấy bộ dạng tay chân Lý Kỳ luống cuống, đều bật cười.

Bạch phu nhân xưa nay đều lấy việc đùa giỡn Lý Kỳ làm niềm vui, liền bật cười khanh khách nói: - Vậy những loại hoa bách hợp trước mặt chúng ta ngươi nói thế nào đây?

Lý Kỳ ho khẽ một tiếng, nói: - Hoa bách hợp là tương trưng của bách niên hòa hợp. Đây là đại diện cho ta chúc phúc tới các vị. Còn về cụ thể nên tặng hoa gì, đó cũng là do trượng phu của các vị tới tặng, ta tặng thì có chút hơi kỳ. Song cũng không vội, nhà bánh ngọt của Túy Tiên Cư chúng ta sẽ bán toàn bộ các loại bánh ngọt bồn hoa này vào ngày tết Nguyên Tiêu. Nếu trượng phu của các vị mua loại bánh ngọt bồn hoa xinh đẹp này làm quà tặng cho các vị, đó chắc chắn là rất có ý nghĩa rồi, tin chắc các vị cũng nhất định sẽ rất thích.

Câu cuối cùng này, thực sự đã mang lời ngon tiếng ngọt, tuyên ngôn tình yêu, đầy thâm tình tới, đôi khi chỉ là quảng cáo đầy lợi ích.

Đây chính là Lý sư phó mà!

Mãi mãi đều xuất kỳ bất ý như vậy, đương nhiên, trong hoàn cảnh nào, hắn cũng không thể quên được quy tắc của một thương nhân. Đó chính là có chết cũng phải kiếm tiền.

Bạch phu nhân nghe thấy mà không nhịn được cười, liếc nhìn xung quanh, chỉ thấy những người phụ nữ khác đều tỏ ý ngưỡng mộ. Điều này cũng không cần nghĩ cũng biết, một khi nhà bánh ngọt bán loại bánh ngọt bồn hoa này ra, những người phụ nữ này đều giật giây trượng phu của họ đi mua về tặng mình. Thầm nhủ, tiểu tử này quả thật là quá xảo quyệt, nói nhiều như vậy e rằng đây mới là điều mà hắn muốn nói nhất, liền thấp giọng nói:

- Ngươi lại khoe khoang rồi.

Lý Kỳ xoa mũi ngượng ngùng nói: - Đâu có, đâu có, kiếm miếng cơm ăn thôi.

Bạch phu nhân liếc nhìn vẻ mặt đắc ý của hắn, bỗng lên tiếng nói: - Loại bánh ngọt bồn hoa này thực ra rất đẹp, về phần ăn có ngon hay không, thì phải ăn mới biết được.

Lý Kỳ liền bật cười hì hì nói: - Mẹ vợ cứ yên tâm, tài nghệ nấu nướng của con rể vàng không sợ thử lửa.

Về phương diện này Lý Kỳ đương nhiên là rất tự tin rồi.

Những người còn lại vừa rồi lắng nghe Lý Kỳ giảng giải, dường như đã quên mất đây không phải là hoa, mà là bánh ngọt, tất cả đều không ai động đũa, giờ nhắc tới, mới bàng hoàng tỉnh ngộ. Suy cho cùng, bồn hoa này hấp dẫn người ta nhất vẫn là mỹ vị trong đó. Bởi vì đây có lẽ là Kim Đao Trù Vương tự tay làm, lều cầm chiếc thìa lên.

Tuy nhiên, họ còn vẫn chưa bắt đầu phá hoại đóa hoa được làm từ bơ đó, mà cào cào chút "bùn", chỉ thấy một cảm giác trơn trợt, qua thìa truyền tới ngón tay, chỉ thấy phía dưới là lớp bơ màu trắng. Từ sau khi bánh ngọt bơ được dời đi, lập tức trở thành món thích nhất của phụ nữ, chỉ muốn ăn thử một miếng.

Nhưng miếng bơ có "bùn" này vừa cho vào miệng, họ liền nhíu mày lại. Ấn tượng của bơ mang tới cho họ chính là một từ "ngọt", nhưng chiếc bánh ngọt này lại mang lại cho người ta cảm giác chua xót. Điều này dường như là có chút khác với sự mong đợi của họ, thậm chí lúc đầu còn có chút mâu thuẫn.

Tuy nhiên, sau khi họ thưởng thức, phát hiện thấy hương vị của loại bánh ngọt này so với bánh ngọt bơ trước đây, hương vị của nó càng phong phú hơn, đầy hứng thú, khi ăn vào miệng có cảm giác thơm, trượt, ngọt, ngậy, mềm, cảm giác man mát, trong miệng có cảm giác sảng khoái. Bơ dính xung quanh môi, lưỡi, răng, khiến cho người ta phải từ từ nuốt xuống, cảm giác ngọt ngào trong miếng, đi thẳng vào tim, khiến cho trong lòng cảm thấy như có mật ngọt đi vào, tâm tình rất tốt.

Một món điểm tâm thành công nhất định có thể mang lại cho người ăn cảm giác vui vẻ. Đây là điều kỳ diệu nhất của món điểm tâm. Đương nhiên, bất kỳ chuyện gì cũng đều có hai mặt của nó, tác dụng phụ chính là dễ khiến người ta béo lên, vì vậy điều này cũng đã khiến người phụ nữ vừa yêu vừa hận điểm tâm ngọt.

Một muôi.

Hai muôi.

Cái này càng ăn càng thích, vừa rồi còn có cảm giác hơi đắng, bây giờ lại trở nên hấp dẫn người ta vô cùng, giống như món bánh ngọt này chính là vì có nó mà càng trở nên cuốn hút người ta.

Ngọt và đắng giống như thiên sứ và ma quỷ, hài hòa mà lại xung đột kết hợp với nhau, cảm giác thực sự là quá kỳ diệu.

Tuy nhiên, khi họ ăn bánh ngọt xong chỉ cảm thấy bánh ngọt này rất mềm, cho vào miệng là biến mất, lại uống thêm một ngụm cà phê, cái cảm giác đó quả thực không thể nào diễn tả được.

Ăn ngon quá chừng!

Những người phụ nữ ăn không nói được lên lời, căn bản là không thể dừng lại được. Đúng trong lúc bất tri bất giác, bồn hoa này đã nhìn thấy đáy rồi.

- Hả? Hồng Nô, các muội sao lại không ăn nữa!

Khi Tô Vân vẫn còn chưa thỏa mãn ngẩng đầu lên, bỗng phát hiện thấy những người vợ của Lý Kỳ động tác nhất trí thần kỳ, không ai động đũa tới, bồn hoa vẫn hoàn chỉnh trước mặt họ.

Đám người Bạch phu nhân cũng phát hiện thấy, nhưng họ chỉ mỉm cười, không lên tiếng.

Bánh ngọt bồn hoa này đối với họ mà nói chỉ là một loại bánh ngọt đẹp mà lại ngon mà thôi. Nhưng đối với đám người Thất Nương, bên trong bánh ngọt này lại còn ẩn chứa tình cảm nồng nàn của Lý Kỳ dành cho họ, họ đương nhiên là muốn giữ lại lâu hơn chút rồi. Nếu muốn ăn, cũng chắc chắn là một mình trốn trong phòng từ từ thưởng thức. Như vậy, có thể lặng lẽ thưởng thức tình yêu của Lý Kỳ.

Nhưng lời này Quý Hồng Nô lại không dễ nói ra, bỗng nhiên hai má ửng hồng.

Bạch Thiển Dạ mỉm cười nói: - Vừa rồi chúng ta đã ăn no rồi, cái này chờ tới tối sẽ ăn.

Đám người Phong Nghi Nô cũng liền gật đầu.

Đây rõ ràng chính là giấu đầu hở đuôi. Những người phụ nữ đó cũng đều hiểu, nhưng ai cũng không muốn vạch trần ra, bởi vì trong lòng họ vẫn còn đang ngưỡng mộ.


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Hồi (1-1753)


<