Vay nóng Tinvay

Truyện:Bắc Tống phong lưu - Hồi 1551

Bắc Tống phong lưu
Trọn bộ 1753 hồi
Hồi 1551: Ngươi thật độc ác!
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-1753)

Siêu sale Lazada

Miệng miệng chuột rút?

Vương Dao liền ngây người ra, đôi mắt phượng trợn trừng lên, nàng đã lớn thế này, nhưng vẫn là lần đầu tiền nghe thấy miệng bị chuột rút.

Kỳ thực không cần nói nàng, Lý Kỳ cũng là lần đầu tiên gặp phải. Quả thực là quá kích động, bởi vì trước đây phu nhân trong mắt hắn, đó thực sự là thần thánh không thể xâm phạm. Mặc dù hắn ban đầu không có bất kỳ suy nghĩ nào, nhưng trong đầu ngẫu nhiaan cũng đã hiện lên một số cảnh tuyệt đẹp. Tuy nhiên, hắn cảm thấy đó chẳng qua chỉ là ảo tưởng mà thôi, song hôm nay ảo tưởng đó khả năng sắp thành sự thật rồi, ngươi bảo hắn sao không kích động cho được. Sự kích động này đã bắt đầu khiến miệng hắn run run. Cái run run này căn bản là không thể dừng lại được.

Kỳ thực vừa rồi hắn đã cố gắng cứu vãn, nhưng sự thực miệng run run quá mạnh, căn bản không thể kiềm chế được, nên đã lệch sang một bên.

Người ta hôn cao thủ, là hôn đầu lưỡi người khác run lên. Hắn tự xưng là cao thủ hôn, ngay cả môi đối phương cũng chưa chạm tới, miệng mình đã bị co giật trước rồi.

Điều này quả là quá nhục nhã!

Vương Dao sửng sốt hồi lâu, cũng đã hiểu ra, thổi phù một tiếng, lại ngậm miệng lại. Chuyện này vừa muốn cười, cũng ngượng ngùng cười, thật là đau khổ.

- Ây. Ây da, hô. !

Lý Kỳ đã mất khá lâu, cuối cùng miệng cũng đã trở lại bình thường, xoa nhẹ, bỗng thấy nụ cười trong mắt Vương Dao, không khỏi đỏ bừng mặt lên. Khuôn mặt đỏ bừng đó giống như mông khỉ vậy.

Vương Dao thấy vẻ mặt Lý Kỳ bỗng nhiên đỏ bừng lên, giống như uống hết mấy vò rượu vậy. Nên nhớ da mặt Lý sư phó dày như tường thành vậy. Nàng cũng là lần đầu tiên thấy Lý Kỳ lại đỏ bừng lên như vậy, sao còn nhìn nổi, bật cười khanh khách, thân người ngả về phía trước, cười run cả người lên.

Lý Kỳ cảm thấy không thể mê nổi, liền đứng lên chuẩn bị cởi áo nới dây lưng.

Vương Dao kinh hãi nói: - Chàng làm gì thế?

Lý Kỳ bình thản nói: - Treo cổ tự tử.

Vương Dao lại thổi phù một tiếng, cố nhịn cười, bỗng nhiên đứng dậy. Lý Kỳ liền nói: - Nàng đừng có can ta, nói cho nàng biết, ta đã không thể yêu được rồi.

Vương Dao nói: - Chàng hiểu lầm rồi, ta chỉ là muốn nói chàng cứ tự nhiên, ta ra ngoài trước.

- Ách. Trên đầu Lý Kỳ nổi lên ba đường gân đen, trầm giọng nói: - Vương Dao.

- Hả?

- Nàng không thông cảm gì cả ư! Mắt Lý Kỳ ngấn lệ nói: - Vì sao ta lại có thể bị co giật miệng, còn không phải là vì nàng sao, ngay cả một câu an ủi cũng không có.

Khóe miệng Vương Dao rung rung, nói: - Vậy ta nên làm thế nào.

Nàng vẫn chưa nói hết câu, Lý Kỳ bỗng nhiên kéo nàng vào lòng.

Bốn mắt nhìn nhau, dù gần trong gang tấc, đầu Vương Dao ngả ra phía sau, sợ hãi nói:

- Chàng muốn làm gì?

Lý Kỳ cười lạnh một tiếng, ôm vòng eo đẫy đà lại không mất nhỏ nhắn của nàng, hôn mạnh lên đôi môi kiều diễm đó.

Lần này thì nhanh, mạnh, chính xác. Lý Kỳ cũng không sợ nữa, lại có thể co giật miệng, nhưng thật sự khi hắn hôn lên đôi môi đầy đặn đó, trong đầu mình là một sự trống rỗng.

Lần này Vương Dao thực sự không có chuẩn bị tốt, hai mặt trợn trừng, trong đầu cũng tương tự là một sự trống trải.

Đây. Đây là thật sao? Ta thật sự đã hôn phu nhân rồi.

Mãi cho tới giờ, hắn vẫn còn không dám tin, nhưng khi hắn ngửi thấy hương thơm nhẹ nhàng đó trong miệng phu nhân, trong đầu vẫn chưa hồi tỉnh lại liền đắm chìm xuống, hai tay ôm chặt lấy Vương Dao, dường như là muốn dung nhập cơ thể nàng vào cơ thể mình, miệng cũng trở lên tham lam vô cùng.

Vương Dao bỗng nhíu màu, hai tay cố sức đẩy ra.

Lý Kỳ hoàn toàn đã chìm vào mê đắm, căn bản không còn chú ý gì nữa. Hơn nữa, phu nhân có dùng tận lực, cái đẩy này suýt chút nữa đã đẩy hắn ngã xuống đất, cả người bỗng như bừng tỉnh, kinh ngạc nhìn phu nhân, chỉ thấy Vương Dao dùng mu bàn tay bịt lấy miệng, nhíu chặt mày nói: - Chàng đang làm cái gì thế?

Lý Kỳ nghiêm túc nói:

- Tục ngữ nói là phá, dùng thuật ngữ chuyên nghiệp gọi là hôn, từ phổ thông gọi là kiss.

Cái gì gọi là chuyên nghiệp, đây chính là chuyên nghiệp.

Vương Dao nghe mà như mơ hồ, lát sau, nàng mới xì một tiếng nói: - Chàng vừa rồi nói là cái gì, thật là quá hạ lưu.

Lý Kỳ buồn bực nói: - Hôn phu nhân của mình sao lại gọi là hạ lưu.

Vương Dao nói: - Nhưng. Nhưng chàng cũng không thể.

Lý Kỳ buồn bực nói: - Không thể cái gì?

Vương Dao hừ một tiếng nói: - Chàng tự biết rồi.

Lý Kỳ thật sự không biết, hắn hoàn toàn là làm theo quy trình, miệng cũng không có run run. Tất cả đều nghiêm túc như vậy, kích động nói: - Chuyện này ta thực sự không biết, ta rốt cuộc đã làm sai điều gì chứ?

Vương Dao trừng mắt nhìn hắn một cái, thấy hắn không giống như là đang nói dối, liền đỏ mặt lên nói: - Chàng. chàng vừa rồi rõ ràng chính là muốn đưa đầu lưỡi của chàng tới. Nói tới đây, dường như là có chút lí nhí.

Lý Kỳ nghiêng tai lắng nghe, mới nghe thấy rõ ràng, không hiểu nói: - Hôn đều là như thế mà!

Vương Dao nói: - Nói bậy, chàng muốn lừa ta.

Lý Kỳ sắp phát điên rồi, nói: - Ta lừa nàng là con lợn, không tin nàng đi hỏi Thất Nương và đám người Phong Nghi Nô đi. Nàng đừng có đùa ta được không.

Vương Dao cau mày, vẻ mặt chán ghét, nói: - Chuyện. Chuyện này không khỏi quá là ghê tởm.

- Ghê tởm?

Hai tay Lý Kỳ xoa xoa mạnh lên mặt, buồn bực nói: - Lẽ nào nàng và Tần ách, xin lỗi, ta không phải cố ý.

Vương Dao sửng sốt, lại khẽ lắc đầu.

- Chuyện này.

Lý Kỳ trừng mắt nhìn, vậy nàng há chẳng phải là thể xem như là hôn lần đầu, ta quả thực nên vui mừng, vẫn là nên vui mừng. Thôi đi, vẫn là nụ hôn đầu tiên của nàng, ta nên giảng giải cho nàng hiểu.

Hắn ho nhẹ một tiếng, nghiêm chỉnh nói: - Phu nhân, chuyện là thế này, vì sao gọi là nước bọt hòa quyện vào nhau, từ này thì kỳ thực rất là có thâm ý. Lý giải về mặt chữ nghĩa, nàng có lẽ cũng đã biết, đó là chuyện rất bình thường. Người khác đều là như vậy, chuyện này nói thể nào nhỉ thôi đi, chuyện này chỉ có thể ý hội, dùng tim để cảm nhận.

Vẻ mặt Vương Dao ghê tởm nói: - Không được, chuyện này ta không chịu được, chỉ nghĩ tới thôi cũng đã thấy buồn nôn rồi.

Lý Kỳ buồn bực nói: - Vậy thì làm sao bây giờ?

Vương Dao ngượng ngùng nói: - Nhiếu nhất chỉ có thể hôn nhẹ thôi.

Hôn nhẹ, mẹ kiếp, chuyện này ở Châu Âu chỉ là lễ nghi cơ bản thôi! Lý Kỳ kích động hươ chân múa tay nói: - Không phải đâu, nàng nói đạo lý chút đi được không, nàng đây là vi phạm thủ tục luân lý rồi.

Vương Dao hừ nhẹ một tiếng nói: - Ta và chàng ở bên nhau đã vi phạm luân lý rồi.

- Ách.

Lý Kỳ thấy đạo lý không thông, chỉ có thể đáng thương, tủi thân nói: - Phu nhân, nàng thương hại ta.

Vương Dao thực sự là không thể chịu nổi, vẫn lắc đầu.

- Thật sự không thể thương lượng được?

- Đương nhiên là không rồi.

Trái tim Lý Kỳ tan nát, nhéo trán vài cái, thấy vẻ mặt nàng vẫn cương quyết, cũng biết phàm là chuyện mà nàng quyết định rồi, thì rất khó thay đổi. Thầm nghĩ, xem ra chỉ có thể từ từ cảm hóa nàng thôi, lão tử thật sự con mẹ nó thích hợp với việc phổ độ chúng nữ, thở dài nói: - Được rồi, chuyện này một cây làm chẳng lên non, ta tôn trọng ý kiến của nàng.

*****

Nói xong, hắn vẫn không cam lòng, lại nói: - Mỗi người lùi một bước được không, ta chỉ đưa ra một nửa.

Vương Dao thật sự là muốn bịt miệng người này lại, lạnh lùng đáp: - Ghê tởm.

- Được rồi, xem như ta chưa nói gì.

Dù nói như vậy, khóe mắt Lý Kỳ đã ngân ngấn lệ rồi. Hắn nghĩ là hắn đã đạt được rồi, nào ngờ phu nhân lại còn trong trắng như vậy, thật đúng là chuyện tốt thường gian nan, khẽ thở dài một tiếng, đưa tay ra kéo tay Vương Dao.

Vương Dao dường như sợ hắn cưỡng ép, liền thu tay về. Song Lý Kỳ lại nắm chặt lấy, nói: - Phu nhân, nàng cũng đừng xem thường người ta quá thế. Lý Kỳ ta có khi nào ép buộc nàng bất kỳ chuyện gì chứ? Nào nào nào, ngồi xuống đi đã, ta có chuyện muốn bàn với nàng.

Vương Dao bán tín bán nghi ngồi xuống cạnh hắn.

Lý Kỳ nói: - Phu nhân, chuyện này sau này, nàng cũng không thể từ chối ta được.

Vương Dao cẩn thận nói: - Chuyện gì?

Lý Kỳ ho nhẹ một tiếng, nói:

- Ta muốn nàng chuyển tới phủ ta ở.

- Hả?

Vương Dao dường như bị dọa cho sợ hãi rồi.

Lý Kỳ liền nói: - Ta biết theo lý thì phải đưa kiệu tám người khiêng tới đón nàng về. Nhưng ta lại có nỗi sợ không tên với chuyện hôn lễ. Nhưng nàng yên tâm, ta nhất định sẽ bù cho nàng và đám Thất Nương một hôn lễ hoàn chỉnh. Tuy nhiên, trước đây, ta hy vọng nàng có thể sống cùng ta, ồ, nàng đừng hiểu lầm, ta không phải chỉ chuyện phương diện nào, cho dù là giống như trước đây chúng ta ở Tần phủ cũng được. Ta chỉ là muốn ngày ngày có thể nhìn thấy nàng, có thể sống chung với nàng. Trong lòng lại nói thêm, nếu có thể ngày ngày động phòng với nàng thì càng tốt.

Vương Dao nghe thấy thế mặt liền tái đi, nhưng vẫn trầm mặc không nói.

Lý Kỳ liền nói: - Nàng không muốn sao?

Vương Dao liền nói: - Không phải là nghĩ như vậy. Kỳ thực một quả phụ ta nào muốn người dùng kiệu tám người khiêng đón ta đi, cho dù chàng bằng lòng, ta cũng không có mặt mũi nào, chỉ là Nàng vẫn thầm thở dài.

Lý Kỳ cau mày nói: - Có phải nàng để ý tới ánh mắt của người khác không?

Vương Dao không lên tiếng, vẫn im lặng xem như chấp nhận.

Lý Kỳ vẻ mặt đầy thất vọng, trong lòng có chút chua xót. Ngày xưa nàng vì Tần Mặc có thể không để ý tới sự phản đối của tất cả mọi người mà gả vào Tần gia, nhưng bây giờ lại, nghĩ tới nàng vẫn còn yêu Tần Mặc, liền nói: - Vậy nàng định mãi mãi như vậy sao?

- Ta.

Vương Dao ngẩng đầu lên, thấy vẻ mặt thất vọng của Lý Kỳ nhìn nàng, chỉ cảm thấy như dao cắt, quầng mắt đỏ lên, dù thế nào cũng không thể nói lên lời.

Lý Kỳ thấy nàng sắp khóc rồi, trong lòng cũng mềm đi, liền cười nói: - Không sao, không sao, chuyện này cũng không gấp, nàng cứ suy nghĩ kỹ đi, dù sao hai nhà cũng không có xa nhau, ta có thể tới thăm nàng thường xuyên.

Nhưng vẫn không thể giấu nổi nỗi thất vọng của hắn. Kỳ thực hắn để ý không phải Vương Dao từ chối hắn hay không, mà là Tần Mặc. Bởi vì hắn vẫn mãi không thể bằng Tần Mặc, thua Tần Mặc, khiến cho hắn khó chịu vô cùng, chẳng qua là trong lòng hắn không muốn thừa nhận điểm này.

Vương Dao liếc mắt nhìn Lý Kỳ, trong lòng lại càng khổ sở, bỗng đặt một tay lên mu bàn tay Lý Kỳ, nói: - Lý Kỳ, kỳ thực cho tới giờ ta vẫn luôn nợ chàng một câu "cảm ơn". Vốn ta cho rằng sống trên đời này chỉ là để chờ chết. Từ sau khi chàng tới, mới khiến ta cảm thấy mình là một người có máu có thịt, cũng có nỗi buồn, cũng có niềm vui, cũng có hoài niệm. Còn chàng đã làm tất cả vì ta, trong lòng ta luôn ghi nhớ, cũng rất cảm kích. Bây giờ ta cũng nên vì chàng mà làm cái gì đó. Nếu chàng thực sự muốn như vậy, vậy ta cũng sẽ chuyển tới sống cùng với chàng.

Nhưng Lý Kỳ nghe thấy câu này, sao lại không thể vui được? Ngược lại lại có chút tức giận, suy nghĩ hồi lâu, nhà đầu ngươi vẫn là báo ơn, không khỏi đứng lên nói: - Vương Dao, nếu nàng chỉ là vì cảm kích ta, muốn báo đáp ta, thì không cần phải làm như vậy. Nếu nàng muốn rõ ràng như vậy, vậy chúng ta cũng không ai nợ ai, nếu không phải lúc đầu nàng giữ ta lại, cùng hợp tác với ta, ta cũng không thể có ngày hôm nay.

Vương Dao kinh ngạc nhìn Lý Kỳ, dường như có chút kinh ngạc và sợ hãi, nói: - Chàng chàng sao lại nghĩ như vậy?

Lý Kỳ nói:

- Vậy nàng muốn ta nghĩ thế nào? Ta đã nơm nớp lo sợ, cẩn thận, sợ làm tổn thương nàng. Ta không phải muốn ép nàng làm bất kỳ chuyện gì, cũng không phải muốn nàng thương hại ta điều gì. Nếu nàng không bằng lòng, điều đó cũng không sao cả. Nhưng vợ chồng sống chung với nhau, đây vốn là chuyện thiên kinh địa nghĩa, không phải nàng vì ta mà làm gì. Điều này khiến cho ta cảm thấy nàng luôn vì muốn bù đắp cho ta mà làm. Có thể thấy nàng căn bản không phải xem ta là chồng nàng.

Chuyện này càng nói hắn càng cảm thấy rất tức giận, khoát tay nói: - Thôi đi, thôi đi, gần đây ta cũng mệt mỏi rồi, chúng ta vẫn nên để hôm khác nói tiếp đi, ta về trước đây.

Nói xong, hắn liền bước đi.

Vương Dao gần như bối rối, đứng ngây người nhìn theo Lý Kỳ ra đi. Nàng căn bản không ngờ Lý Kỳ bỗng nhiên là nổi giận như vậy.

Ra khỏi dân của Vương Dao, Lý Kỳ chỉ cảm thấy tâm phiền ý loạn, vùi đầu bước đi, bỗng ngửi thấy mùi hoa thơm, liền dừng lại, ngẩng đầu lên nhìn, ồ lên một tiếng. - Sao ta lại tới vườn hoa?

Hiện giờ là mùa đông, chỉ có góc đông nam hoa mai nở rộ. Lý Kỳ bước tới phía dưới hoa mai, ngửi mùi hoa, dần bình tĩnh lại, thầm nhỉ, mình làm sao thế? Bỗng nhiên sao lại nổi giận như vậy? Lẽ nào lẽ nào là vì Tần Mặc? Ta đang ghen với Tần Mặc sao?

Nghĩ tới đây, hắn tự cười giễu mình, Lý Kỳ, ngươi quả thật càng ngày càng tụt lùi, đi ghen với một người đã chết rồi, ta khinh ngươi.

Kỳ thật Tần Mặc chỉ là một nguyên nhân. Quan trọng là chuyện của Lý Sư Sư lúc trước, đã khiến cho hắn cảm thấy buồn bực rồi, chỉ là vẫn luôn đè nén trong lòng, Vương Dao lại làm như vậy, hắn càng thấy không vui. Kỳ thực hắn tức cũng là chính mình.

Lời hắn vừa nói liệu có nặng quá không? Hỏng rồi, Vương Dao lại là một người phụ nữ khá buồn bực, ngộ nhỡ. Liệu nàng có làm chuyện gì ngốc nghếch không?

Bình tĩnh lại, Lý Kỳ càng nghĩ càng sợ, nếu Vương Dao vì hắn mà xảy ra chuyện gì, vậy thì cả đời này e là phải sống trong áy náy.

Liền quay người vội vã đi ra khỏi vườn hoa, lại tới sân của Vương Dao, tới trước phòng, Lý Kỳ nhìn vào cửa vẫn chưa đóng, trong lòng càng hoang mang hơn. Hắn nhẹ nhàng nhìn xung quanh nhà, chỉ thấy đôi chân treo phía trước giường ngủ phía sau bàn, không cần nghĩ cũng biết chủ nhân của đôi chân đó là ai.

Lý Kỳ sợ hãi thất sắc, liền xông vào. - Vương Dao, Vương.

Trước khi hắn xông tới giường, chỉ thấy Vương Dao nằm nghiêng trên giường, mấy giọt nước mắt vẫn còn chảy ở khóe mắt, đôi mắt lạnh lùng nhìn hắn, rõ ràng là đau lòng vô cùng rồi.

Lý Kỳ thấy nàng không có nguy hiểm tới tính mạng, trong lòng thở phào nhẹ nhõm. Nhưng thấy bộ dạng này của nàng, cũng như dao cắt trong lòng, rất đau lòng.

- Chàng còn đến đây làm gì nữa?

Ngữ khí của Vương Dao vô cùng lạnh lùng.

Lý Kỳ rõ ràng là rất chột dạ, đều không dám nhìn vào mắt nàng, cúi đầu nói: - Xin lỗi, vừa rồi ta có hơi nặng lời chút.

Ánh mắt lạnh lùng của Vương Dao nhìn lên, quay người đi, nhìn về phía bức tường, ngữ khí vô cùng bình thản nói: - Chàng không cần nói nữa, chàng đi đi.

Lý Kỳ lại thở dài, nói: - Kỳ thực ta cũng không biết vì sao lại như vậy, có lẽ có lẽ là ta đã ghen với Tần Mặc. Có lẽ là vì những chuyện khác, nhưng bất luận thế nào, ta cũng không nên nổi giận với nàng, ta nên hiểu nỗi khổ của nàng, tiếc là tiếc là ta vẫn không kiên nhẫn. Ta đã không đứng trên lập trường của nàng mà suy nghĩ. Nếu. Nếu nàng thật sự không muốn gặp lại ta nữa, vậy ta ta có thể đi. Nhưng ta chỉ mong nàng đừng làm tổn hại bản thân.

Nói xong, hắn đứng ngồi không yên nhìn Vương Dao, thấy Vương Dao toàn thân run rẩy, rõ ràng là đang khóc. Điều này khiến cho tim hắn đau đớn, bước lên phía trước, ngồi xuống giường, muốn đưa tay ra nắm lấy tay Vương Dao, nhưng lại bị Vương Dao né tránh. Hắn lại đưa tay ra, lại bị né tránh.

Hắn liền đưa hay tay ra, ôm Vương Dao vào lòng.

- Buông ta ra, chàngbuông ta ra.

Vương Dao giằng co mãnh liệt, bàn tay ngọc ngà đánh liên tiếp vào người Lý Kỳ. Trong lúc đại hỉ đại bi này, dù là Vương Dao vẫn luôn đoan trang, nhã nhặn cũng khó mà khống chế được tình cảm của mình, tủi nhục, nỗi đau nhiều năm nay được bùng phát hoàn toàn vào lúc này, nước mắt như mưa, không khỏi khóc lớn lên.

Nhưng, mặc cho nàng giãy dụa, Lý Kỳ vẫn ôm chặt lấy nàng, thế nào cũng không muốn buông ra, chỉ thấy sống mũi cay cay. - Ta thật không có ý muốn nổi giận với nàng. Chỉ là ta quá quan tâm tới cảm nhận của nàng, thậm chí là một sợi tóc của nàng cũng quý hơn cả mạng sống của ta.

Vương Dao nghe mà trong lòng càng thấy hỉ nộ, cũng không còn sức để giãy dụa nữa, đập mạnh đầu vào ngực Lý Kỳ, khóc nói: - Cho dù ta nói sai, chàng sao có thể đi được? Chàng thực sự là quá ác độc.


Cửu Mộng Tiên Vực

Hồi (1-1753)


<