Vay nóng Tima

Truyện:Bắc Tống phong lưu - Hồi 1536

Bắc Tống phong lưu
Trọn bộ 1753 hồi
Hồi 1536: Câu chuyện về cáo và thợ săn
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-1753)

Siêu sale Lazada

Hiện giờ Thái Mẫn Đức thật sự là đường làm quan rộng mở nha, kỳ thật vào mấy năm trước, khi lão ta hoàn toàn thất bại bởi Lý Kỳ ở Biện Lương, lão ta đã từng có một lần nản lòng thoái chí, ngay lúc đó trong giới quán rượu ở Đông Kinh, có hai đại tân quý, một người là Trương Xuân Nhi, một người là Lý Kỳ, vì sự có mặt của hai người này, Thái Mẫn Đức muốn lũng đoạn việc kinh doanh quán rượu, thì không thể nghi ngờ gì người si nói mộng.

Vì thế lão ta quyết định không chơi với hai người bọn họ nữa, chuyển dời toàn bộ trọng tâm đến Giang Nam, lão chưa từng nghĩ rằng sau khi đến nơi này, lão làm ăn như cá gặp nước, tuy rằng Túy Tiên Cư vẫn cứ đè lão ta một đầu, nhưng không có vấn đề gì hết, đế quốc thương nghiệp mộng tưởng trong lòng lão ta đã bắt đầu xuất hiện rồi.

Tối hôm qua chuẩn bị cả một đêm, lão đã đọc thuộc làu làu bản thảo kia rồi, hả lòng hả dạ, trên khuôn mặt dữ tợn đầy thịt biểu lộ ra hết sức tự tin, lão ta tràn đầy thích thú chuẩn bị đi ra ngoài.

Một trận chiến này sẽ áp đặt quy tắc buôn bán cho mười năm trong tương lai, chỉ cần thành công, như vậy thì thương nhân sẽ là chúa tể của thành thị kinh tế hạng nhất Hàng Châu này.

So sánh với lợi ích, thì bộ quy tắc mới này càng khiến cho lão ta động tâm.

Nhưng lúc lão ta đang hưng phấn chuẩn bị đi ra ngoài thì tôi tớ đột nhiên báo lại: - Lão gia, bên ngoài có một khách nhân cầu kiến.

- Không gặp, không gặp.

Thái Mẫn Đức không thèm suy nghĩ chút nào đã xua tay nói: - Không nhìn thấy lão gia đang chuẩn bị đến Lập Pháp Viện hay sao, lúc này bất luận là khách nhân nào cũng đều không gặp.

Người tôi tớ kia lại nói: - Nhưng mà lão gia, khách nhân kia còn nói, nếu như lão gia không gặp hắn, vậy thì sau này lão gia đừng nghĩ lăn lộn ở địa giới Hàng Châu này nữa.

Thái Mẫn Đức nghe vậy nổi trận lôi đình, vỗ bàn một cái đứng phắt lên, cái tên đui mù này từ đâu ra, dám nói chuyện như vậy với Thái viên ngoại ta, đến tột cùng là ai không nghĩ lăn lộn đây. Nhưng đột nhiên, lão ta lại ngồi xuống, thầm nghĩ rằng, lời này nghe có chút quen tai nha, đột nhiên lão trợn tròn hai mắt, nói: - Chẳng lẽ là hắn, nhất định là hắn. Lão ta vội vàng vươn tay nói:

- Mau mau mời vào. Thôi đi, thôi đi, vẫn là ta tự mình đi thôi.

Lý sư phó ngoại trừ tay nghề làm bếp ra, nổi danh nhất đó chính là cái mồm kia, hơn nữa phong cách nói chuyện của hắn cực kỳ độc đáo, Thái Mẫn Đức là đối thủ cũ của Lý Kỳ, tất nhiên là cực kỳ quen thuộc với điều này, sở dĩ lão ta không kịp phản ứng, đó cũng là bởi vì đã lâu rồi lão không có nhìn thấy Lý Kỳ thôi.

Đến lúc này đi ra bên ngoài, chỉ thấy Lý Kỳ và Mã Kiều đang ngồi trong phòng, tuy rằng Thái Mẫn Đức đã đoán được, nhưng lúc này nhìn thấy Lý Kỳ, vẫn là không tránh khỏi cảm thấy có chút kinh ngạc, ngay cả chuyện hành lễ đều quên mất:

- Xu Mật Sứ, ngài đến đây lúc nào?

Lý Kỳ đứng dậy, chắp tay cười nói: - Mới hai ngày qua thôi, viên ngoại, đã lâu không gặp rồi.

Thái Mẫn Đức ngẩn ra, khẩn trương hành lễ nói: - Thái Mẫn Đức bái kiến Xu Mật Sứ.

- Chúng ta đều là người quen cũ. Những chuyện này thì miễn đi.

- Vâng, Xu Mật Sứ mau mau mời ngồi. Người đâu, chuẩn bị trà nhanh lên, còn có điểm tâm nữa. Nhanh lên, nhanh lên.

Lúc Thái Mẫn Đức nói chuyện nhìn như có vẻ có chút bối rối, nhưng đôi mắt của lão ta lại lắc lư trái phải, hiển nhiên là đang tự hỏi.

Lý Kỳ đều nhìn ở trong mắt, thầm nghĩ, lão cáo già này vẫn là khôn khéo trước sau như một, lúc này mới được bao lâu, đã đoán ra được mục đích tới đây của ta rồi. Nhưng hắn cũng không một lời nói thẳng ra, mà ngồi xuống, vội nói: - Viên ngoại, ngươi cũng ngồi a.

- Vâng.

Sau khi Thái Mẫn Đức ngồi xuống, lão ta vội hỏi:

- Thật là có lỗi quá, Thái mỗ thật sự là không biết hôm nay Xu Mật Sứ sẽ đến, cho nên có chỗ chiêu đãi không được chu toàn, kính xin Xu Mật Sứ rộng lượng bỏ qua cho.

Lý Kỳ cười ha ha nói: - Ta chính là qua đây xem xem, gì mà chiêu đãi không chu toàn chứ, viên ngoại khách khí rồi.

Thái Mẫn Đức bật cười mấy tiếng, dò hỏi: - Thái mỗ cũng không có nghe nói Xu Mật Sứ muốn xuống Giang Nam, không biết lần này Xu Mật Sứ đến là vì chuyện gì? Nói xong lão ta lại nói:

- Ai ôi!!! Thái mỗ lắm mồm, thật có lỗi, coi như Thái mỗ chưa từng nói gì đi.

Mẹ. lão cáo già này vẫn cứ khôn khéo trước sau như một, ngươi nha cho dù chỉ còn lại nửa cái lưỡi, cũng không có khả năng nói sai nha. Lý Kỳ cười nói: - Ta chỉ là đi ngang qua nơi này thôi, thật sự cũng không có chuyện gì khác.

- Đi ngang qua?

Thái Mẫn Đức sửng sốt, trong lòng âm thầm nói thầm, ngươi đi đường này cũng thật sự quá là trùng hợp đi.

Thật không ngờ rằng chính là trùng hợp như thế đấy.

Lý Kỳ lặng lẽ liếc nhìn lão ta, cười thầm, ta không nói, ta hù chết ngươi nha. Hắn cười nói: - Không dối gạt viên ngoại, lần này ta đến đây, đều có điểm không tìm được đường, Hàng Châu này biến hóa thật sự là quá nhanh đi, vào lúc ta đi ngang qua vùng ngoại ô, còn tưởng rằng ta đã vào thành rồi chứ, vùng ngoại ô ở đây từ khi nào thì trở nên phồn hoa như thế rồi, còn có, ta đều đi qua mấy con phố, ngay cả một tên ăn mày cũng không nhìn thấy, thật sự là khiến cho người ta nghẹn họng nhìn trân trối a.

Câu này đúng là lời nói thật, hiện giờ Hàng Châu đúng là thay đổi nghiêng trời lệch đất, bởi vì vị trí địa lý của Hàng Châu vô cùng tốt, phía đông là biển, không có uy hiếp, phía nam là Nam Ngô, Đại Lý đã được thu phục, cũng không có uy hiếp, phía tây là Thổ Phiên cũng được thu phục rồi, phương bắc có vài đạo phòng tuyến là Yến Vân, Hoàng Hà, Biện Kinh, có đánh trận như thế nào thì cũng không đánh đến Hàng Châu được, cho nên Hàng Châu không cần suy xét đến áp lực từ phía ngoài, cũng không cần suy xét về phương diện chính trị, chỉ cần chuyên tâm phát triển kinh tế là đến nơi.

Thái Mẫn Đức gật đầu nói: - Xu Mật Sứ nói rất đúng, trong hai ba năm nay Hàng Châu đúng là biến hóa rất nhanh, ta luôn luôn tại Hàng Châu mà còn có chút không kịp phản ứng, về chuyện những người ăn mày, ngược lại là có chút nguyên nhân.

Nói xong, lão ta liền tự hào kể lại cuộc vận động "Tiêu diệt tên ăn mày", đây là niềm kiêu ngạo của người Hàng Châu, lần đầu tiên xuất hiện trong lịch sử, không có biện pháp, người có tiền quá nhiều, hơn nữa làm như vậy cũng kích thích một ít tiêu phí, dù sao có tiền mọi người cùng kiếm là được.

Lý Kỳ cười nói: - Vậy lúc ấy viên ngoại nhất định cũng quyên góp không ít tiền đúng không?

Thái Mẫn Đức nói: - Thật ra thì Thái mỗ cũng muốn quyên nhiều một ít, nhưng kỳ thật lúc ấy ở Hàng Châu cũng không có nhiều ăn mày, hơn nữa lại có nhiều thương nhân muốn quyên tiền, chia đều ra thì cũng không phải quyên góp bao nhiêu cả.

Lý Kỳ gật gật đầu, cười nói: - Ta mới tới đây một hai ngày, đã nghe được vô số người nói đến viên ngoại, những người này vừa nhắc đến viên ngoại, thì đều là giơ ngón cái lên nha, nói rằng viên ngoại giỏi làm ăn như thế nào này, còn nói viên ngoại chính là lá cờ đầu của Hàng Châu, thật sự là khen không dứt miệng a.

Thái Mẫn Đức vội nói: - Không dám nhận, không dám nhận, Thái mỗ có tài đức gì đâu, Xu Mật Sứ đừng nói nữa, chỉ nói đến Điền viên ngoại của Túy Tiên Sơn Trang thôi, đã cao hơn so với Thái mỗ không biết bao nhiêu lần rồi, mới đây Kim Lâu cũng bắt đầu phát triển ở Hàng Châu, lá cờ đầu gì đâu, Thái mỗ cũng không đảm đương nổi a.

Tuy rằng lão ta đã sớm qua thời điểm cần khiêm tốn, nhưng trước mắt lão là ai chứ, ngồi trước mặt lão ta chính là khổ chủ của lão đấy, cũng may là Lý Kỳ một lòng đi làm chính trị, bằng không thì lấy đâu ra nhiều cơ hội cho lão ta như vậy chứ, nếu như Lý Kỳ là một thương nhân thuần túy, vậy thì đã sớm khiến cho Thái Mẫn Đức thành kẻ vô dụng rồi, cũng là Thái Mẫn Đức gặp may, sau khi liên tiếp thất bại ở Biện Kinh, đột nhiên gặp được cơ hội phát triển ở Giang Nam, lúc này liền lủi lên đây. Lúc trước nhóm thương nhân đầu tiên đến Giang Nam toàn bộ đều phát tài, không có ngoại lệ nào hết.

Lý Kỳ cười nói: - Viên ngoại quá khiêm nhường rồi, ta còn nghe nói gần đây viên ngoại lại làm một vụ lớn, từ Nam Ngô vận chuyển đến một số lượng gỗ lớn a.

Thái Mẫn Đức nghe vậy tâm thần nhoáng lên một cái, khuôn mặt cáo già muốn cười đều không cười nổi.

Lý Kỳ cười ha ha nói: - Viên ngoại làm vô cùng tốt, bên Nam Ngô rất cần tiền, đám gỗ này tuy rằng rẻ mạt, nhưng khoản tiền này đối với Nam Ngô cũng là không ít, hai bên đều có lợi, lại lập tức hùa theo chính sách của triều đình a.

Thái Mẫn Đức cười gật đầu nói: - Thái mỗ thân là một thành viên của Thương Vụ Cục, tất nhiên là muốn phân ưu cho triều đình rồi.

- Phân ưu? Đó cũng không phải là tất nhiên đi.

Lý Kỳ nói xong nhẹ nhàng quét nhìn xuống đùi, chân phải gác lên chân trái, cánh tay dựa vào trên bàn, đầu khẽ tựa về hướng bên kia của Thái Mẫn Đức, cười nói: - Viên ngoại, vụ kinh doanh này đều để ngươi làm đến ra hoa rồi. Quá đẹp, gỗ ở Nam Ngô rẻ đến mức nào, ta cũng không biết rõ ràng lắm, nhưng khẳng định là còn muốn rẻ hơn ta nghĩ nữa. Nếu như bán hết được toàn bộ chỗ hàng lần này, cho dù là ấn theo nửa giá ở Hàng Châu, ngươi cũng là kiếm được một món rất lớn nha.

*****

Thái Mẫn Đức nghe vậy sắc mặt có chút xấu hổ, không đáp lại lời này. Bởi vì lão ta hiểu Lý Kỳ rất rõ, căn bản là không thể gạt được hắn.

Lý Kỳ lại nói: - Nếu như đám gỗ này đến sớm một chút, còn có thể toàn bộ dùng cho Túy Tiên Sơn Trang. Đáng tiếc hiện tại Túy Tiên Sơn Trang đã làm xong rồi, như vậy thì trước mắt trên thị trường, người duy nhất có thể nuốt vào hết đám gỗ này, ha ha, chỉ sợ cũng chỉ có quan phủ thôi, ta không phải muốn nói thương nhân Hàng Châu không có tiền, chỉ là không có người cần nhiều gỗ như vậy thôi. Hai mươi khu học viện, ngươi đây là mua bao nhiêu gỗ a! Ta đây thật sự rất tò mò.

Thái Mẫn Đức xấu hổ cười nói: - Thực không dám dấu diếm, ta cũng không nghĩ đến gỗ ở Nam Ngô rẻ đến như vậy, ta chỉ nghĩ rằng mua vừa vừa thôi, nào biết vừa không chú ý, lúc vận chuyển tới mới biết được có nhiều gỗ như vậy, nhưng Xu Mật Sứ à, Thái mỗ ta cũng không gạt ngài, đám gỗ này tuy rằng rẻ mạt, nhưng tốn tiền toàn bộ ở chi phí chuyên chở, như vậy thì gỗ vận chuyển từ Nam Ngô đến Hàng Châu, cũng tốn không ít tiền a, tính xuống dưới, cũng không phải rất rẻ a.

Lý Kỳ cười ha ha nói: - Thế sao? Nói về nhân lực của Nam Ngô, ta còn là biết vô cùng rõ ràng, viên ngoại làm ăn buôn bán nhiều năm như vậy, chắc chắn sẽ không sai người từ Hàng Châu đến Nam Ngô vận chuyển gỗ đi.

- Này ---.

Thái Mẫn Đức trên trán toát ra kín mồ hôi, vụ mua bán này đều bị người nhìn thấu như vậy, thật là không có chút ý tứ gì hết cả.

Lý Kỳ nói: - Viên ngoại, ta với ngươi có giao tình nhiều năm rồi, ta cũng không vòng vo với ngươi làm gì, ngươi bức bách triều đình như vậy, có lẽ triều đình sẽ vì uy tín của Lập Pháp Viện, có thể sẽ đáp ứng, nhưng làm thế cũng không được lâu dài, tiền này là kiếm không hết đâu, có câu là năng nhặt chặt bị, ngươi không cần phải nóng lòng ăn một miếng mà béo được, lại nói ngươi cũng đủ béo rồi.

Thái Mẫn Đức theo bản năng cúi đầu liếc nhìn bụng của mình, xấu hổ a, vội vàng hóp bụng lại, làm một người nam nhân nhất định cần phải nổi trội, nhưng cũng không phải là ở bụng, điều này sẽ làm bại lộ ra rất nhiều thứ đấy.

Nếu như Lý Kỳ cũng đã nói đến mức này rồi, Thái Mẫn Đức có giả bộ mềm mỏng nửa thì cũng không hay, lão ta nói thẳng: - Xu Mật Sứ, phổ cập học viện, chính là chính sách của triều đình, Hàng Châu có dân số đông đúc, hơn nữa dân chúng lại có tiền, hai mươi khu học viện chia ra ở các châu huyện của Hàng Châu kỳ thật cũng không nhiều, hơn nữa ta cũng không dám ra giá rất cao đối với triều đình, chỉ là muốn kiếm miếng cơm ăn thôi.

Ngươi nha đây là kiếm miếng cơm ăn sao? Ngươi đây là ăn luôn cả miếng cơm của người khác rồi. Lý Kỳ nói: - Nhưng các ngươi cũng không thể chỉ nhìn riêng Hàng Châu thôi được, những châu huyện khác thì sao?

Thái Mẫn Đức nói: - Những châu huyện khác cũng không phải rất giàu có, xây dựng nhiều học viện như vậy, cũng sẽ không có người đi học.

Lý Kỳ tức giận nói: - Ngươi cũng biết là không giàu có nha, dân chúng Nam Thùy hiện tại muốn ăn cơm còn khó, các ngươi đã bắt đầu lo lắng cho mỗi người đều đi học, ngươi làm vậy khiến cho Hoàng thượng không dễ làm người rồi, tất cả mọi người đều là con dân của đại tống, dựa vào cái gì mà đãi ngộ ở Hàng Châu tốt như vậy, chúng ta ngay cả cơm cũng không có mà ăn, Hoàng thượng muốn giải thích như thế nào với dân chúng ở các châu huyện khác đây.

Lúc này Lý Kỳ đã nâng cả Hoàng thượng ra rồi, Thái Mẫn Đức sao còn dám nói thêm gì nữa, chỉ hỏi: - Vậy không biết là Xu Mật Sứ có ý gì?

Nói đến phần sau, lão ta còn dùng vẻ mặt tủi thân nói nhỏ: - Nhưng trong tay ta còn có rất nhiều gỗ a.

Người này thật sự là một con bạc, vừa ra tay thì thật là không để lại đường lui. Lý Kỳ nói: - Xây dựng học viện là chuyện tốt, nhưng triều đình cũng có quy hoạch của triều đình, các ngươi không thể để cho triều đình một mình gánh vác trách nhiệm này được. Như vậy đi, chúng ta đều kiếm ít đi một chút, hai mươi khu học viện thì hai mươi khu đi, triều đình bỏ thêm một phần tiền đi ra, Túy Tiên Sơn Trang của chúng ta cùng với Phỉ Thúy Hiên của các ngươi quyên góp một phần, phần còn lại thì để cho các thương nhân khác góp vào, chúng ta cùng cộng lại, tranh thủ tất cả mọi người cùng kiếm chác được, hơn nữa chính sách của triều đình vừa có thể chấp hành tốt được.

Thái Mẫn Đức không cam lòng nha, việc này chắc chắn sẽ kiếm được một món lớn rồi đấy, vòng vo đến hiện tại, tiền còn không có mò được, còn phải bỏ ra một số nữa, làm vụ mua bán này đích thật là rất tổn thương tình cảm, lão ta nói: - Thái mỗ thì thật ra không có vấn đề gì, nhưng những thương nhân còn lại không chắc sẽ đáp ứng, nếu như bọn họ không đáp ứng, vậy thì khoản tiền này chỉ có hai nhà chúng ta bỏ ra, nếu thế thì sẽ không ít nha, Túy Tiên Sơn Trang của các vị nhiều tiền thế lớn tất nhiên là không cần quan tâm, nhưng Thái mỗ thì không đủ sức a.

Ngươi đi gặp quỷ đi thôi, muốn lừa ai chứ. Lý Kỳ nói: - Nhưng bệnh viện, học viện, là ngành sản xuất cực kỳ lâu dài, có thể nói là một đường dây tiêu phí tổng hợp, học sinh, thầy giáo thì cũng đều phải đi ăn cơm đi, việc này liên lụy đến thương nhân bán lương thực, bát đũa, quần áo, giầy, còn có thể kéo lên tiêu phí xung quanh, nếu như triều đình áp dụng chính sách ai quyên tiền thì có thể duy trì hợp tác lâu dài với học viện, thì bọn họ có thể không đáp ứng sao?

- Còn có những gia tộc sĩ đại phu nữa, bọn họ là có tiền, còn đang lo không có chỗ dùng, bọn họ muốn là có danh khí, từ học viện đi ra đều là người đọc sách, nếu chúng ta tùy tiện lập khối bia cho bọn họ, bọn họ còn không cướp đoạt muốn ném tiền vào ấy à, hai mươi khu học viện nhìn mất không ít tiền, nhưng nếu chia ra nhiều người như vậy, còn có chiều đình ở phía sau chống đỡ nữa, hai nhà chúng ta chắc chắn là kiếm không ít tiền, mấu chốt là một vụ này có thể nuốt hết được số gỗ của viên ngoại nha.

Nói tới đây, hắn vỗ cánh tay của Thái Mẫn Đức, cười nói: - Không lỗ được đâu.

Thái Mẫn Đức tuy rằng lớn tuổi, nhưng đầu óc cũng không chậm hơn ai cả, suy nghĩ vòng vo nhanh chóng, nếu thật sự như lời nói của Lý Kỳ, vậy thì thật sự là lãi nhiều, hơn nữa còn có thể làm lâu dài nữa, vụ mua bán này làm được, tuyệt đối là làm được, lão ta cười ha ha nói:

- Xu Mật Sứ đã chỉ bảo, Thái mỗ đâu dám không theo.

Ngươi lại lừa ai đấy, rất biết lừa người đi. Lý Kỳ vội nói: - Ngươi cũng đừng nói vậy nha, ta hôm nay cũng không phải dùng thân phận Xu Mật Sứ đến đây, miễn cho người khác nói ta lấy công mưu tư, ngươi nếu như muốn cự tuyệt, thì cũng không có vấn đề gì hết, coi như ta chưa nói gì cả là được.

- Thật có lỗi, thật có lỗi, là Thái mỗ nói sai. Hợp tác, hợp tác.

- Nói thế thì còn tạm được.

Thái Mẫn Đức đột nhiên giống như nhớ tới việc gì, lại nói với vẻ mặt khó xử: - Nhưng Xu Mật Sứ à, hiện giờ việc này đã náo loạn đến tận Lập Pháp Viện rồi, hơn nữa còn giằng co thật lâu, đã rất khó để bình ổn được, chiều nay còn có một buổi hội nghị nữa, một mình ta không làm chủ được nha.

Lý Kỳ nói: - Việc này ngươi yên tâm, ta sẽ không để cho ngươi phải làm người xấu đâu, đợi ta cùng đi đến Lập Pháp Viện với ngươi, ngươi chỉ cần ở dưới giúp ta nói chuyện là được rồi.

Thái Mẫn Đức vui vẻ đáp ứng, chỉ cần đừng để lão ta làm phản đồ là được, lão ta nói: - Việc này không thành vấn đề.

...

----------oOo----------


Cửu Mộng Tiên Vực

Hồi (1-1753)


<