Vay nóng Homecredit

Truyện:Bắc Tống phong lưu - Hồi 1526

Bắc Tống phong lưu
Trọn bộ 1753 hồi
Hồi 1526: Châu tự trị
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-1753)

Siêu sale Lazada

Nhớ ngày trước Lý Kỳ còn dám chỉ trích khuyết điểm của Hoàn Nhan A Cốt Đả trước mặt Hoàn Nhan A Cốt Đả, lúc ấy Hoàn Nhan A Cốt Đả thiếu chút nữa làm thịt hắn, hắn tuy lúc ấy dám nói, nhưng quả thật sợ tới mức hai chân run bần bật, đối diện lại là Hoàn Nhan A Cốt Đả, là Kim thái tổ đứng tên ngàn vạn bộ xương khô, hạng người như Thái Du thì có lẽ ngay cả nói cũng không dám.

Nhưng hiện tại, Lý Kỳ thật sự không sợ hãi một chút nào. Không còn cách nào, Đại Tống ta hiện tại chính là ngang ngược như vậy, chính là tùy ý như vậy, hiện giờ xung quanh đều là quân Tống, chỉ cần ra lệnh một tiếng, trong vòng ba ngày là có thể san bằng Đông Nữ Quốc.

Lý Kỳ thật sự tìm không ra lý do để sợ hãi.

Hắn cũng không phải là thật sự ức hiếp người khác, địa vị của ta ở đây, ta là Xu Mật Sứ Trung Nguyên đại quốc, tôn nghiêm của ta không thể so sánh với tôn nghiêm của ngươi, thứ đầu tiên được chú ý chính là thực lực. Thực lực của ta mạnh, ta phải đạt được trọng đãi nhiều hơn nữa, đây là đạo lí không thể nào thay đổi, đây chính là sự thật, nếu mỗi người đều bình đẳng, ta tại sao phải tốn hết trăm nghìn đắng cay để biến mình trở nên mạnh mẽ, đây không phải là làm điều thừa sao, tên ăn mày cũng như thế, Xu Mật Sứ cũng như thế, ta làm tên ăn mày được, sao không làm Xu Mật Sứ được.

Kỳ thật nếu đổi lại là một bộ lạc khác, căn bản đã không xuất hiện loại tình huống này, đã sớm đầu hàng, chỉ bằng hai ba con mèo nhỏ Đông Nữ Quốc các ngươi, quân Tống còn không để vào mắt.

Triệu Giai cũng không bảo Lý Kỳ đến đây đàm phán, mà là bảo hắn xử lý chuyện này, nói Đông Nữ Quốc quy thuận chính là chuyện ván đã đóng thuyền, không có bất cứ đường sống thương lượng nào.

Hiện giờ Đại Tống đã không xuất binh với các ngươi, hơn nữa Xu Mật Sứ đến nói chuyện với các ngươi, đã là cho các ngươi mặt mũi rồi.

Nhưng vấn đề chính là, Đông Nữ Quốc chính là một bộ tộc nữ quyền, cho tới nay đều như thế, cho nên trong tiềm thức các nàng, nam nhân chắc chắn sẽ ti tiện hơn, các nàng cảm thấy như vậy đã cho Lý Kỳ đầy đủ trọng đãi, hiển nhiên các nàng ở ngoài tình huống, còn trong tiềm thức chính mình.

Nhưng dáng vẻ kiêu ngạo bệ vệ của Lý Kỳ đã hoàn toàn chọc giận các đại thần nữ nhân, không ngừng bô lô ba la.

Sự chú ý của mọi người ở đây đều tập trung trên nường nữ vương lạnh lùng trên bục.

Mà Trác Mã nữ vương căm tức nhìn Lý Kỳ, trong lòng cũng rất buồn bực, vì sao Lý Kỳ cứ như vậy, dám kiêu ngạo, ngông cuồng, chẳng lẽ hắn thật sự không sợ chết sao?

Nhưng khi nàng suy nghĩ tới đây, trước mắt không khỏi vụt lên một cái, dường như trước mắt Lý Kỳ là Đông Nữ Quốc các nàng.

Hai người cực kì giống nhau.

Chẳng lẽ ta thật sự vì một khẩu khí này mà bồi thường toàn bộ Đông Nữ Quốc sao?

Đáp án dĩ nhiên là phủ định.

Chuyện Đông Nữ Quốc quy thuận Đại Tống đã là chuyện không thể ngăn cản được nữa rồi. Một khi quy thuận, địa vị các nàng chắc chắn sẽ không cao hơn Lý Kỳ, nếu chọc giận Đại Tống, hậu quả thật sự nàng không thể nhận nổi, dân chúng trong Đông Nữ Quốc chắc chắn sẽ lầm than. Trác Mã nữ vương bắt đầu tỉnh táo lại, hít sâu một hơi, bình tĩnh lại lửa giận trong lòng, nhấc tay về phía bên cạnh, nói: - Ban thưởng ghế ngồi cho Xu Mật Sứ Đại Tống.

Quần thần bên dưới đều kinh ngạc nhìn nữ vương các nàng, dường như không thể tin được lỗ tai của mình.

Coi như ngươi là một nữ nhân lí trí. Đối phương đã hiểu ra sai lầm của mình, Lý Kỳ đương nhiên sẽ không gây sự, cười gật đầu nói: - Đa tạ.

Sau đó dưới con mắt chăm chú của quần thần cùng Gia Luật Cốt Dục đi lên bục, công khai ngồi ở bên trái nữ vương, chắp tay người nói: - Mới vừa rồi đã đắc tội, xin Trác Mã tộc trưởng thứ lỗi.

Hắn đương nhiên sẽ không gọi đối phương là Nữ vương trong trường hợp chính thức, chuyện này rất kì cục, ngươi để Triệu Giai ở chỗ nào.

Trác Mã nữ vương thấy Lý Kỳ bỗng nhiên trở nên khiêm tốn, cảm giác có chút không thích ứng, nhưng khi nghe hắn gọi mình là tộc trưởng, trong lòng phiền muộn vạn phần, ngoài miệng thản nhiên đáp lại: - Ta cũng có chỗ cấp bậc lễ nghĩa không chu toàn, cũng mong Xu Mật Sứ thông cảm.

- Nào có, nào có. Lý Kỳ cười, lại nói: - Ồ, không nghĩ Trác Mã tộc trưởng có thể nói tiếng Hán tốt như vậy.

Trác Mã nữ vương nói: - Văn hóa Trung Nguyên bác đại tinh thâm, ta từ nhỏ đã vô cùng thích, vì vậy từ nhỏ đã học Hán ngữ.

- Thì ra là thế.

Lý Kỳ ý vị thâm trường nói: - Trác Mã tộc trưởng thật sự mưu tính sâu xa! Khâm phục! Khâm phục!

Trác Mã nữ vương nghe được hơi nhíu mày, cũng không đáp lời lại.

Lý Kỳ cũng không để ý, tiếp tục nói: - Hoàng thượng chúng ta nghe nói liên quân Thổ Phiên lúc trước từng muốn mượn đường ở đây, nhưng lại bị tộc trưởng từ chối, Hoàng thượng chúng ta đối với chuyện này vô cùng cao hứng, càng thêm tán thưởng tộc trưởng.

Tán thưởng? Cái này thật đúng là nhìn không ra. Trác Mã nữ vương âm thầm mắng một câu, giọng điệu vẫn còn bình thản nói: - Đông Nữ Quốc chúng ta và quý quốc vẫn luôn qua lại chặt chẽ, cũng không có ý đối nghịch với quý quốc.

Lý Kỳ cười gật đầu, chợt nghiêm mặt nói: - Trác Mã tộc trưởng, có một số việc nói đến phần sau, cuối cùng vẫn phải nói ra gọn gàng dứt khoát. Ta sẽ không vòng vo với ngươi nữa, hiện giờ các bộ lạc xung quanh cũng đã quy thuận Đại Tống ta, chỉ còn lại Đông Nữ Quốc các ngươi, không biết Trác Mã tộc trưởng có tính toán gì không?

Trác Mã nữ vương thoáng chần chừ, nói: - Kỳ thật chúng ta cũng đã từng nghĩ giống các bộ lạc khác, nhưng bộ lạc chúng ta từ trước đến nay đều do nữ nhân làm chủ, hoàn toàn khác quý quốc, tình huống không giống với các bộ lạc khác, cho nên chúng ta chỉ nguyện ý xưng thần với quý quốc, làm nước chư hầu của quý quốc.

Sau khi Triệu Giai cầm quyền, vốn không nói đến nước chư hầu, nước chư hầu nói trắng ra vẫn là quốc gia độc lập, mà Đại Tống lại muốn thu nhận hoàn toàn Thổ Phiên, các bộ lạc còn lại là làm tan rã chính quyền của họ, toàn bộ quyền lực thu về trung ương, nếu hình thức tồn tại của Đông Nữ Quốc là nước chư hầu, như vậy chính là quốc gia trung gian, chính sách khác một trời một vực Đại Tống.

Lý Kỳ đương nhiên sẽ không đồng ý, nói: - Đinh nghĩa nước chư hầu quá mơ hồ, hơn nữa Đông Nữ Quốc các ngươi hiện giờ đang ở trong Đại Tống chúng ta, nếu như vậy, thì bất lợi cho việc quản lý của Đại Tống với Thổ Phiên, chuyện này rất khó thực hiện.

Trác Mã nữ vương hiện giờ trong tay không có nửa điểm tư cách đàm phán, đơn giản vứt vấn đề cho Lý Kỳ, nói: - Vậy không biết quý quốc có ý gì?

Lý Kỳ nói: - Kì thật về vấn đề quan hệ tôn ti nam nữ, cũng là vấn đề Đại Tống ta luôn luôn suy tính. Sở dĩ phái ta đến đây, cũng chính là vì giải quyết vấn đề này. Kỳ thật Trác Mã tộc trưởng nói rất có lý, bộ tộc các ngươi từ trước đến nay đều là bộ tộc nữ quyền, nếu phải thay đổi tập tục các ngươi, thậm chí là đảo ngược hoàn toàn, đây cũng là chuyện rất khó khăn, triều đình chúng ta vẫn luôn suy nghĩ phải làm thế nào để các ngươi hoàn toàn dung nhập Đại Tống ta.

*****

Trác Mã nữ vương hỏi: - Vậy không biết quý quốc đã nghĩ ra giải pháp gì?

- Đương nhiên, bằng không ta sẽ không đến đây. Lý Kỳ nói: - Triều đình định áp dụng hình thức quản lý châu tự trị, để cho các ngươi dung nạp vào Đại Tống ta.

- Châu tự trị?

Trác Mã nữ vương hiếu kì nói: - Cái gì gọi là châu tự trị?

Lý Kỳ giải thích: - Cái gọi là châu tự trị, nói đơn giản, chính là do người trong tộc các ngươi tự quản lí, nhưng có hai điều kiện cơ bản. Thứ nhất, cơ cấu chính trị nhất định phải thống nhất, các ngươi không thể sử dụng lại chính trị các ngươi, mà phải sử dụng chính trị Đại Tống ta. Trong đó có ba mấu chốt lớn, chính là Châu phủ, Nhị viện, Tthương vụ cục, ba cái này chính là cơ cấu chính trị cơ bản của Đại Tống ta. Thứ hai, các ngươi không thể độc lập quân sự, các ngươi cũng nên biết, ở Đại Tống ta, binh mã thiên hạ xuất phát từ Tam nha, binh quyền thiên hạ thu hết về Xu Mật Viện.

Nàng vẫn không nói gì, bên dưới bục đã xôn xao ồn ào, không ít nữ quan đã mở miệng nói.

Trác Mã nữ vương vung tay lên bảo các nàng im lặng, lại nói với Lý Kỳ: - Các nàng nói nếu giao binh quyền ra, vậy ai sẽ bảo vệ chúng ta?

Lý Kỳ cười nói: - Tất nhiên là cấm quân Đại Tống chúng ta, chuyện này cô có thể yên tâm, nếu cấm quân Đại Tống đến ngay cả con dân của mình cũng không bảo vệ được, thì nói gì đến Trung Nguyên đại quốc. Hơn nữa cấm quân Đại Tống chúng ta có một chế độ nghiêm khắc chặt chẽ, sẽ không làm bất cứ chuyện gì vi phạm quy định, càng không ức hiếp con dân của mình. Đây là gốc rễ cấm quân Đại Tống ta.

- Hơn nữa, căn cứ vào quy hoạch quân khu của triều đình, cũng sẽ không đóng quân ở nơi này các ngươi, bởi vì phụ cận này vô cùng yên ổn, chỉ có xuất hiện tình huống bạo động, quân đội mới có thể đến nơi này, cho nên các ngươi không cần lo lắng sẽ động chạm tới quân đội. À, còn nữa, hai điểm này là cơ bản, không thể thay đổi, trên cơ sở này, tất cả có thể đàm phán.

Chính trị, quân sự ngươi đều dùng một hơi nói chết rồi, ta đây còn có thể nói gì. Trác Mã nữ vương tức giận không vui nói: - Cơ sở này dường như bao gồm tất cả?

- Cũng không thể nói như vậy.

Lý Kỳ cười nói: - Cơ cấu quân sự và chính trị thống nhất, chính là để cho dễ dàng quản lí. Nói thật, chẳng qua là biến danh xưng của cô từ nữ vương thành tri phủ, các thần tử dưới cô cũng đổi danh xưng thành chức quan Đại Tống ta, nơi này vẫn do cô quản lý, tương lai vẫn sẽ như thế, đây là nội dung trung tâm châu tự trị, cái gọi là châu tự trị, chính là người trong tộc các ngươi trị vì nhà của mình.

- Đương nhiên, triều đình sẽ giành cho các ngươi nhiều chính sách ưu đãi, thậm chí tương lai có thể sẽ cho phép nữ tử châu các ngươi lên kinh dự thi, bổ nhiệm châu huyện ở Đại Tống. Ta đảm bảo, một khi Đông Nữ Quốc các ngươi quy thuận Đại Tống ta, tộc nhân các ngươi sẽ giàu có gấp bội so với hiện tại.

Vẻ mặt Trác Mã nữ vương vẫn lãnh đạm, lạnh lùng dường như đã là trời sinh, dù sao Lý Kỳ nói với nàng lâu như vậy, còn chưa bao giờ thấy nàng cười, lại nghe nàng nói: - Có quan hệ gì với tôn ti nam nữ?

Lý Kỳ nói: - Ở Đại Tống ta đã không còn tồn tại nô lệ, bởi vì Hoàng thượng chúng ta cho rằng nô lệ chính là một loại nhục nhã với con dân Đại Tống ta, quân vi phu, dân vi tử, làm nhục nhã con dân của Hoàng thượng, không phải là làm nhục nhã Hoàng thượng sao? Cho nên mỗi người đều được đều được hưởng quyền tự do dưới luật pháp. Gần đây nhất Đại Tống ta lại đẩy mạnh quyền bảo vệ phụ nữ, chính là đề cao địa vị của nữ nhân, nói đến luật pháp này, đây là luật pháp cơ bản của Đại Tống ta, một khi nơi này thành lập nhị viện, vậy thì mỗi người phải tuân thủ luật pháp cơ bản này, đây là ranh giới cuối cùng, trên luật pháp cơ bản, các ngươi có thể căn cứ vào tình hình bản thân mà đẩy mạnh một số luật pháp độc lập, chuyện này có thể được.

- Cho nên, chúng ta sẽ không bắt các ngươi thay đổi hiện tượng nữ tôn nam ti, nhưng cũng không cho pháp nam nô tồn tại, tất cả đều phải chiếu theo luật pháp, lấy pháp trị nước, dựa vào pháp để trị châu, đây chính là dự tính ban đầu thành lập nhị viện. Ồ, còn một điều nữa, ta muốn đặc biệt nói rõ một chút, chế độ các ngươi nơi này là một vợ nhiều chồng, về điểm này, triều đình thật ra vẫn chưa suy nghĩ, nhưng ở Đại Tống ta cho phép một chồng nhiều vợ, vậy cũng có thể, còn phải xem Lập Pháp Viện các ngươi có thông qua hay không, nguyên tắc là không thể có tính chất mua bán, bắt buộc, nhất định hai bên phải bằng lòng, bằng không mà nói chính là trái pháp luật, đây thuộc về luật pháp cơ bản.

Trước đó không riêng gì Đại Tống, mà bất cứ một triều đại nào, bất cứ một quốc gia nào đều rất khó để nghĩ ra một biện pháp thống trị dị tộc. Triều Đường, triều Tống lúc đầu đều chọn hình thức nước chư hầu để thống trị dị tộc, kỳ thật không thể nói là thống trị, chẳng qua là các ngươi đừng gây cho ta phiền toái là được.

Nhưng có nhị viện, vấn đề khó khăn này giải quyết cũng dễ dàng hơn, dựa vào luật pháp để trị quốc, chỉ cần ngươi quy thuận Đại Tống ta, bắt buộc phải tuân theo luật pháp cơ bản, trên những điều này, ngươi có thể thành lập một bộ luật đặc sắc nhất có lợi cho người trong tộc các ngươi.

Luật pháp, có thể để người dân tộc thiểu số và Hán tộc cùng trên một tầng, trước mặt luật pháp, mỗi người đều bình đẳng, sẽ không xuất hiện đấu tranh giữa các dân tộc, chỉ cần là con dân Đại Tống ta, các ngươi có thể hưởng thụ đãi ngộ công bằng.

Đối với Trác Mã nữ vương, những chuyện này nàng tạm thời chưa thể tiêu hóa, dân tộc các nàng còn là một văn minh khá lạc hậu, không thể so sánh được với văn minh Trung Nguyên.

Kỳ thật điểm này mới là khó khăn lớn nhất mà triều đình Đại Tống gặp phải, không riêng gì Đông Nữ Quốc, mà còn bao gồm toàn bộ chính quyền Thổ Phiên.

Làm thế nào để nâng cao văn minh của những địa khu lạc hậu cho bằng với người Hán, phải để cho mỗi người đều bình đẳng, ít nhất là trên mặt trình độ văn minh phải đồng đều.

Đừng để cho bên ngươi đã bắt đầu nói đến tố chất văn minh, bên kia vẫn là văn minh nguyên thủy, bên này gặp chuyện biết dùng luật pháp giải quyết, bên kia một lời không nói, trực tiếp lấy đao giết người, vậy thì rất khó để làm được chuyện mọi người đều bình đẳng dưới luật pháp.

Chuyện này không phải là ngày một ngày hai, phải từ từ làm, từng bước giúp bọn họ thoát khỏi văn minh lạc hậu. Chữ cái của Đông Nữ Quốc chỉ có chừng một trăm chữ, hơn phân nửa đều là khẩu thuật, cho nên lịch sử ghi lại về các nàng đã ít lại còn ít, mấu chốt là các nàng không có văn tự, ghi lại từ đâu, những thứ các nàng phải nâng cao thật sự quá nhiều.

Trác Mã nữ vương đột nhiên nói: - Nếu chúng ta vẫn kiên trì lấy hình thức nước chư hầu quy thuận quý quốc thì sao?

Lý Kỳ cười nói: - Có một số việc phải theo xu thế tất yếu, không phải ngươi hoặc các ngươi có thể kiên trì là được.

Giọng điệu trước sau vẫn cứng rắn, mạnh mẽ! Trác Mã nữ vương hơi gật đầu, nói: - Ý của quý quốc, ta đã hiều toàn bộ, nhưng việc này chúng ta phải thương lượng một chút.

Lý Kỳ ha hả nói: - Chuyện này là đương nhiên.

---------- oOo ----------


Đấu Thần Tuyệt Thế

Hồi (1-1753)


<