Vay nóng Homecredit

Truyện:Bắc Tống phong lưu - Hồi 1497

Bắc Tống phong lưu
Trọn bộ 1753 hồi
Hồi 1497: Lại đợi nàng thêm mười năm làm thê tử của ta
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-1753)

Siêu sale Shopee

Vương Dao chỉ cảm thấy trái tim mạnh mẽ đập mãnh liệt, trong đầu trống rỗng, chuyện này tới thật sự là quá đột nhiên, nàng mặc dù đã làm vợ người ta, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên được người cầu hôn, bởi vì ban đầu là nàng thổ lộ tiếng lòng với Tần Mặc trước, bằng không cái tên ngốc kia chỉ sợ cả đời cũng sẽ không mở miệng.

Hiện giờ kỳ thật hoàn toàn là do Lý Kỳ kích động mà nói ra khỏi miệng, chính hắn cũng sửng sốt một lúc, lại vừa cảm thấy lo sợ, nhưng lời đã ra khỏi miệng, khó có thể thu hồi, trong lòng của hắn lại có chút chờ mong nho nhỏ, không khỏi vụng trộm liếc mắt nhìn phu nhân, có thể thấy được phu nhân ngây ngốc không nói, nghĩ thầm rằng, chắc là nàng bị ta dọa đến rồi, đây chính là thời điểm mấu chốt, nên không thể đi quấy rầy nàng.

Một lát sau, Vương Dao đột nhiên thoáng cúi đầu xuống, nhưng vẫn không nói được lời nào.

Trong mắt Lý Kỳ hiện lên một chút thất vọng, cho rằng hẳn là nàng vẫn không bỏ được quá khứ xuống, miễn cưỡng mỉm cười, bật cười ha hả nói: - Không có việc gì, ta nguyện đợi thêm nàng mười năm.

Lời này vừa ra, Vương Dao đột nhiên ngẩng đầu lên, mắt phượng trợn lên nhìn Lý Kỳ, trong mắt rưng rưng, dường như cực kỳ phẫn nộ.

Chẳng lẽ là ta lại nói sai rồi hay sao? Lý Kỳ đang muốn hỏi, nhưng Vương Dao đột nhiên rút tay ra, quay lưng bước đi.

Tình huống gì thế này? Lý Kỳ không khỏi có chút ngơ ngẩn.

Vương Dao càng chạy càng nhanh, trong lòng cực kỳ thương tâm, thầm nghĩ, mười năm, ngươi nói cũng thật nhẹ nhàng đơn giản, nhưng ta còn có mấy cái mười năm, sau mười năm nữa, chỉ sợ ta đã là một lão phụ nhân, chẳng lẽ ngươi muốn ta mang một khuôn mặt đầy nếp nhăn làm thê tử ngươi sao.

Nhưng lại nghĩ, Vương Dao a Vương Dao, việc này nào có thể nào trách hắn, muốn trách cũng chỉ có thể trách chính ngươi, kỳ thật hồi còn ở Tây Hồ, ngươi đã biết tâm ý của hắn, cũng biết tâm đã hứa cho hắn rồi, nhưng lại trở ngại mặt mũi, luôn do dự, nếu ta là hắn, kiên nhẫn cũng bị ngươi mài mòn hết, đây hết thảy đều là ngươi gieo gió gặt bão, không oán người khác được.

Nghĩ tới đây, nàng lại vô cùng căm hận chính mình, hai hàng nước mắt chảy xuống, không khỏi ngoái đầu thoáng nhìn lại, thấy Lý Kỳ vẫn đứng tại nguyên chỗ, cũng không có đuổi theo, trong lòng nhiều loại ý niệm bắt đầu dâng lên, hắn nhất định là hiểu lầm ý tứ của ta, lúc này đích thị là hết sức tức giận, sợ là đã vô cùng thất vọng đối với ta.

Nghĩ đi nghĩ lại, hạnh phúc mới vừa rồi còn tràn ngập trái tim đang dần dần lặng xuống, nàng càng muốn bắt lấy, nhưng hạnh phúc lại xói mòn càng nhanh, dường như trời quay cuồng, trời đổi thay, mộng đẹp bị phá nát, tất nhiên là thương tâm muốn chết, lại nghĩ, hắn nói nguyện chờ ta mười năm, đủ thấy hắn đối với ta tình thâm ý trọng, cũng ứng với lời hứa hẹn đối với ta của hắn trước đó khi còn ở trên xe, vì sao ta lại tức giận như thế, nếu ta trở về tìm hắn, ta sẽ tha thứ cho bản thân mình sao, nhưng ta lại nên nói như thế nào đây?

Hoá ra đây chẳng qua là một hiểu lầm, mà hiểu lầm này hoàn toàn lại là vì sai biệt trong văn hóa của hai người tạo thành.

Lý Kỳ đến từ hậu thế, những chuyện giống như cầu hôn, đương nhiên phải chính mồm nói ra mới có thành ý, nhưng đương đại chú ý chính là lệnh của cha mẹ, lời của người mai mối, có vài người trước khi kết hôn còn chưa từng gặp đối phương, thành hay không đều là lén thương lượng, sau đó thông qua mai mối trao đổi ý kiến, rất ít người tự mình ra mặt.

Hiện giờ nếu Vương Dao như hồi tuổi còn trẻ, phỏng chừng nàng sẽ không cảm thấy không tốt, dù sao khi đó tuổi nhỏ không hiểu những điều này, nhưng hiện tại Vương Dao sớm đã thành thục, suy nghĩ cũng nhiều hơn, mà nàng cho tới nay cũng đều là thanh tao lịch sự thủ lễ, đoan trang tự trì, lúc ấy nàng thật sự rất muốn một lời đáp ứng Lý Kỳ, nhưng lời này đến trên cổ họng, thì như thế nào cũng không nói ra được, trong lòng rất sốt ruột.

Hơn nữa nàng hoàn toàn không nghĩ đến Lý Kỳ sẽ không bị cản trở như vậy, trong lúc nhất thời không biết mình nên gật đầu hay là lắc đầu, kỳ thật sự trầm mặc của nàng đã biểu đạt tâm ý, nếu nàng phản đối, nhất định sẽ lập tức từ chối, thuận tiện còn chọc Lý Kỳ một tiếng.

Đáng tiếc nàng lại không biết cách biểu đạt tình cảm của mình, phải biết rằng việc cầu hôn này, bất kỳ một chi tiết nào đều sinh ra ảnh hưởng rất lớn, cho nên Lý Kỳ đã cúi đầu rồi, nghĩ đến nàng chỉ là sợ mình thương tâm, ngượng ngùng cự tuyệt mình, cho nên thuận miệng nói ra câu nói kia, là để tạo lối thoát thay mình.

Nhưng hắn sao có thể nghĩ đến, nguyên bản Vương Dao còn đang rất rối rắm, nhưng không phải nàng rối rắm giữa đồng ý và từ chối, mà là nội tâm ngượng ngùng, nhưng vừa nghe lời này của Lý Kỳ, trong lòng vừa là vội vàng, vừa là giãy dụa, bàng hoàng không liệu, thì càng thêm không biết nên đáp lời này như thế nào, tất cả nhân tố chung vào một chỗ, làm cho nàng rối tinh rối mù, không biết nên làm thế nào, thế cho nên đột nhiên nổi giận.

Lý Kỳ tuy rằng kinh nghiệm tán gái không ít, nhưng hắn duy chỉ có đoán không ra tâm tư của Vương Dao, cũng sợ sẽ thành ép Vương Dao, bởi vì hắn biết ở hậu thế rất nhiều tình lữ đều là vì một câu, một chút chuyện nhỏ, bộc phát ra mâu thuẫn, sau đó ai cũng không chịu nhún nhường nhận sai với đối phương, làm cho lãng phí một đoạn nhân duyên tốt đẹp, thậm chí khả năng hối hận cả đời, cho nên hắn mới có thể nói như vậy, nhưng thật ra là để lại lối thoát cho song phương, không đến mức sau này gặp mặt sẽ xấu hổ.

Nào biết ngược lại đem sự tình biến thành càng thêm phức tạp.

Đây là chân tình không nói rõ được, không nói rõ được a!

Ngược lại những tình yêu mang đầy ích lợi, vật chất thì càng thêm đơn giản sáng tỏ.

Kết hôn?

Được! Nhà, xe, sính lễ.

Ly hôn?

Được! Tài sản nên phân chia như thế nào.

Bất kể là yêu hoặc không yêy, chúng ta lập một tờ hiệp ước trước rồi nói sau.

- Phu nhân, sao người lại khóc vậy?

Chợt nghe phía trước có người nói chuyện, Vương Dao ngẩng đầu lên, chỉ thấy tiểu Đào đứng ở trước mặt nàng, hoá ra nàng vô tri vô giác, trái lo phải nghĩ, vô tình về tới phụ cận thôn xóm, vừa quay đầu, lại chỉ có thể nhìn thấy một dòng suối nhỏ, làm sao còn có thân ảnh của Lý Kỳ.

- Phu nhân, phu nhân.

Tiểu Đào thấy Vương Dao nước mắt đầy mặt, bộ dáng mất hồn mất vía, tất nhiên là vô cùng lo lắng.

Vương Dao a một tiếng, ồ một tiếng, vội vàng lau nước mắt trên mặt, nói: - Ngươi tại sao lại ở chỗ này?

Tiểu Đào nói:

- Là Ngô thúc bảo muội tới gọi người và đại nhân về ăn cơm, phu nhân, người không sao chứ?

Vương Dao lúc này làm sao còn có tâm tư ăn cơm, nói: - Thân thể của ta có chút không khoẻ, không đói bụng, các ngươi tự ăn trước là được, ta vào trong xe nghỉ ngơi một chút trước đã.

Dứt lời, nàng cũng nhanh bước ly rời khỏi.

Vương Dao lên xe ngồi ngơ ngác nhìn bó hoa trên bàn kia, trong lòng là ngũ vị tạp trần, nói không rõ được là chua xót hay là đắng cay.

Không biết qua bao lâu, ngoài xe Ngô Phúc Vinh nói: - Phu nhân, chính ngọ sắp qua rồi, ta bảo tiểu Lục tử nấu cho ngươi chút cháo, ngươi tốt xấu cũng ăn chút đi.

- Thôi đi, ta không có khẩu vị gì cả. Nói xong, nàng đột nhiên hỏi: - Lý Kỳ ăn chưa?

Ngô Phúc Vinh nói: - Hắn cũng không ăn, tiểu Đào đi gọi hắn rồi, nhưng hắn nói còn muốn ngồi ở đó một lát nữa.

Vương Dao nghe vậy trong lòng cũng không biết là tư vị gì, khẽ cắn môi, đột nhiên chui ra ngoài xe, nói: - Ngô thúc, ngươi đem đồ ăn của Lý Kỳ tới đây đi, ta đưa đi cho hắn.

Ngô Phúc Vinh cũng không hiểu ra sao, không biết giữa bọn họ đã xảy ra chuyện gì, gật gật đầu, khẩn trương kêu Ngô Tiểu Lục đem đồ ăn đưa tới, kỳ thật Lý Kỳ đã chuẩn bị từ sớm, chính là một ít bánh mì, bánh ngọt cac loai.

Đợi Ngô Tiểu Lục đem đồ ăn tới, Vương Dao xách theo điểm tâm đi dọc theo bên bờ dòng suối tới khoảnh đất trồng rau bên kia.

Đi tới gần chỗ đất trồng rau, chỉ thấy Lý Kỳ một người ngồi ở trên cỏ, bóng dáng có vẻ cực kỳ cô đơn, điều này làm cho nàng cảm thấy áy náy, đi tới.

Lý Kỳ nghe được tiếng bước chân, quay đầu nhìn lại, thấy là Vương Dao, không khỏi kinh ngạc nói: - Sao nàng lại tới đây?

- Ta đưa thức ăn đến cho ngươi đây.

Vương Dao có thể nói là người không biết biểu đạt mình nhất, rõ ràng chính là mang một mảnh tình thâm, nhưng những lời nói ra, luôn có vẻ bình thản.

- Ồ, thật sự cảm ơn nàng.

Lý Kỳ khẩn trương tiếp nhận cái giỏ cơm, rồi lại nhìn Vương Dao, thấy trên mặt nàng nước mắt chưa tiêu, vẻ mặt áy náy nói: - Rất xin lỗi, ta lại chọc nàng tức giận rồi, mới vừa rồi tiểu Đào hộ vệ đã qua đây dạy dỗ cẩn thận ta một phen rồi. Kỳ thật mới vừa rồi ta nói như vậy, không phải là muốn bức nàng hiện tại gả cho ta, chẳng qua là khi ta nghe được bài từ kia của Thanh Chiếu tỷ tỷ, trong lòng có chút hướng tới, không kìm lòng nổi mới nói ra được, nàng --- nàng không có trách ta chứ.

Kỳ thật hắn cho đến hiện tại vẫn còn chưa biết mình đã nói sai câu nào, bản thân hắn cảm thấy câu nguyện đợi thêm mười năm nữa kia, vẫn là khá cảm động cơ mà, nhưng vì sao Vương Dao lại nổi giận lớn như vậy, hắn trầm tư suy nghĩ, thậm chí đã quên đuổi theo Vương Dao, nhưng nghĩ nửa ngày, hắn cũng không nghĩ ra một nguyên cớ nào.

Về sau tiểu Đào lại đây nói hắn khi dễ phu nhân, còn nói phu nhân đang khóc, lúc này hắn lại càng bất an, nhưng hắn lại không dám trở về tìm Vương Dao, vì thế ngồi ở chỗ này đau khổ suy nghĩ, hy vọng có thể tìm ra sai lầm trước, sau đó mới hốt thuốc đúng bệnh được, nhưng chính là không nghĩ ra được, bởi vì sai không phải là tại bản thân hắn, đây chỉ là do sự xung đột văn hóa mà thôi.

*****

Hiện tại thấy Vương Dao đã trở lại, vì thế xuất lời dò xét, dù sao nhất định là những lời này đắc tội nàng, cho nên nhận sai đối với những lời này nhất định là không sai đâu.

Nhưng, hắn dường như là lại sai lầm rồi.

Vương Dao thấy Lý Kỳ chẳng những không có tự trách mình, ngược lại còn nói với mình lời xin lỗi, áy náy không giảm, nhưng lại càng cao hứng, tuy vậy ngoài miệng lại nói: - Vậy --- vậy lời ngươi nói lúc nãy có tính không.

- Nói cái gì?

- Nguyện đợi ta thêm mười năm nữa.

- A?

Lý Kỳ buồn bực nói: - Thật sự phải đợi mười năm?

Vương Dao suýt nữa cười ra tiếng, gật đầu nói: - Đây chính là tự ngươi nói đấy, xem ra ngươi vẫn muốn đổi ý.

- Này --- ta không phải muốn đổi ý, kỳ thật đừng nói mười năm, cho dù là một trăm năm ta cũng nguyện ý chờ, chỉ là---.

- Chỉ là cái gì?

Lý Kỳ ngượng ngùng nói:

- Nếu quả thật cho ta một kỳ hạn, ta hy vọng có thể làm chút chiết khấu, năm năm thì thế nào? Khi nói chuyện, hắn yếu ớt đưa ra năm ngón tay.

Mặc cho Lý Kỳ phía trước đó đã nói bao nhiêu lời ngon tiếng ngọt, Vương Dao tối đa cũng chỉ động tâm một lát, nhưng một kỳ hạn này, lại làm cho nàng cảm động đến cực điểm, nước mắt rưng rưng, mang đầy ngôn ngữ, nhưng vì vài lần nghẹn ngào, cuối cùng là cũng không nói ra miệng được, chỉ nói: - Mau chút ăn đi.

Lý Kỳ mới vừa rồi nghĩ đến mức trong đầu đều biến thành bột nhão rồi, hoàn toàn không hoạt động được nữa, ồ một tiếng, lại nói: - Vậy nàng nói cho ta biết trước, nàng có còn giận ta nữa hay không, bằng không bữa cơm này ta ăn không yên ổn a!

Vương Dao vừa nghe, nước mắt trào ra, rồi lại nín khóc mỉm cười, nói: - Ngươi thật sự là một tên ngốc.

Tên ngốc?

Xưng hô thế này nhưng thật ra rất khác biệt đấy.

Lý Kỳ cho tới nay đều là một nhân vật cực kỳ tranh luận, người yêu mến hắn, kính trọng hắn rất nhiều, người hận hắn, mắng hắn đồng dạng rất nhiều, nhưng lý do yêu mến hắn và hận hắn cũng đều giống nhau.

Có người mắng hắn gian thương, có người mắng hắn lộng thần, có người mắng hắn là đầu bếp thối, nhưng thật sự là chưa có người nào mắng hắn là đồ ngốc đâu.

Bởi vì Lý Kỳ nổi danh là khôn khéo, nên thuộc về hắn, hắn tất sẽ tranh giành, bất kể là theo phương diện nào mà xem, hắn đều vô duyên với ngốc.

Cho dù là tán gái, hắn cũng gần bằng với tình thánh Cao Nha Nội, thủ đoạn còn nhiều hơn.

Đồ ngốc? Ta hiện giờ đều sắp bị nàng biến thành thiểu năng trí tuệ rồi. Lý Kỳ nhìn Vương Dao vừa khóc vừa cười, cũng không biết nàng là cao hứng, hay là thương tâm, nhưng ta thấy là thương tâm, hắn bắt đầu muốn lau đi nước mắt còn đọng lại trên mặt Vương Dao, nhưng ngẫm lại vẫn là thôi đi, đầu năm nay người tốt khó làm, nếu chẳng may lại rơi vào cái tội khinh bạc, vậy chẳng phải khóc chết hay sao.

Kỳ thật tâm lý của Vương Dao là khó để đoán nhất đấy, bởi vì bản tính của nàng không phải như bây giờ, mà là vì nhân tố bên ngoài đã xảy ra thay đổi, nhưng giang sơn dễ đổi, đánh chết cái nết không chừa, có thể nói Vương Dao có được hai tính cách hoàn toàn tương phản.

Nhưng mà, luôn luôn đoan trang nhã nhặn lịch sự, bách độc bất xâm như Vương Dao, hôm nay không ngờ vừa khóc vừa cười, đây tuyệt đối là một kỳ cảnh, Lý Kỳ nhìn vậy cũng có chút sợ hãi, thấp thỏm nói: - Tam nương, nàng có phải bị cái gì kích thích hay không? Nói xong lại dùng ngón tay chỉ đầu của mình.

Tên ngốc này. Vương Dao thầm nhủ một tiếng, hừ nói: - Ngươi mới bị kích thích.

Lý Kỳ gật gật đầu nói:

- Thật sự là nàng đã kích thích ta, đã nói ta là đồ ngốc rồi, lương tâm phải nhiều muội lắm mới nói ra được những lời như thế này.

Vương Dao nghe vậy là vừa bực mình vừa buồn cười, bình thường thằng nhãi này so với khỉ còn khôn khéo hơn, hôm nay cũng ngây ngây ngốc ngốc cơ đấy, nhưng nàng cũng không có vạch trần, nói: - Chớ nói chuyện nữa, ăn nhanh lên đi.

Lý Kỳ ồ một tiếng, cầm lấy điểm tâm bắt đầu ăn, nhưng tâm tư căn bản cũng không ở đây, thường thường vụng trộm liếc về hướng Vương Dao, muốn tìm ra một chút dấu vết để lại, nhưng Vương Dao trời sinh tính tình nội liễm, nhìn nửa ngày, cũng không nhìn ra một chút sơ suất nào.

Vương Dao đều nhìn tất cả ở trong mắt, làm sao không rõ tâm tư của hắn, e thẹn nói: - Ngươi người này thật sự là kỳ quái, nhiều điểm tâm như vậy để ở chỗ này không ăn, cố tình cầm ngón tay của mình ăn.

Ngón tay?

Lý Kỳ cúi đầu vừa thấy, phát hiện điểm tâm mình mới lấy vừa rồi đã sớm ăn xong, nhưng mình lại hoàn toàn không phát giác, còn đem ngón tay cho vào miệng, nhất thời cảm thấy vô cùng xấu hổ, khẩn trương xoa xoa lên người.

Vương Dao thấy bộ dáng quẫn bách của Lý Kỳ, không khỏi che miệng cười phá lên khanh khách, bộ ngực sữa đầy đặn cũng như đang cười run rẩy, dâng lên từng trận sóng tuyệt vời.

Lý Kỳ nhìn xem hoa cả mắt, nuốt nước miếng ực một cái, ánh mắt đăm đăm.

Vương Dao thấy Lý Kỳ lại lộ ra nguyên hình, mày ngài nhướng lên, tựa như nổi giận, sẵng giọng: - Ngươi nhìn cái gì?

Những lời này nàng đã nói rất nhiều lần, nguyên nhân chính là do Lý Kỳ đang ngây người nhìn như vậy rất nhiều lần, nhưng lúc trước khi nàng nói xong lời này, hai đầu lông mày đều lộ ra một tia chán ghét, là chán ghét từ trong lòng, nhưng hôm nay lại có chứa một tia thẹn thùng, khiến người thần hồn điên đảo.

Nàng mỉm cười nên không sao. Lý Kỳ tuy rằng vẫn không rõ về người này, nhưng giờ đã không trọng yếu nữa, không khỏi tâm tình thật tốt, võ mồm bắt đầu tuôn ra, nói:

- Nghĩ tới Chu U Vương kia vì thu được nụ cười của mỹ nhân, không tiếc đốt khói lửa lừa chư hầu, nhưng Lý Kỳ ta chỉ cần dùng một đầu ngón tay, liền giành được nụ cười của mỹ nhân, dùng một cái giá nhỏ nhất đổi lấy được hồi báo trân quý nhất, hì hì, ta thật sự là một thương nhân a.

- Đức hạnh.

Vương Dao lườm hắn một cái, nhưng tâm tình cũng trở nên tốt, không khỏi cũng cảm thấy đói bụng, liền cầm lấy một khối điểm tâm bắt đầu ăn.

Lý Kỳ kinh ngạc nói: - Nàng cũng chưa ăn sao?

Vương Dao nói:

- Bị ngươi chọc giận đến no rồi.

Lý Kỳ trầm ngâm nói: - Nàng mới vừa rồi bị ta chọc giận no rồi, vì vậy không muốn ăn, nhưng hiện tại nàng muốn ăn rồi, có phải đã bớt giận rồi hay không?

Vương Dao thấy hắn vắt hết óc, chỉ muốn biết là mình có còn đang tức giận hắn hay không, thầm nghĩ, ta không phải giận dữ với ngươi, ta là giận dữ với chính mình a! Mỉm cười nói: - Ngươi đã biết rồi, còn hỏi thêm lời này làm gì.

Lý Kỳ thở dài một hơi, cười ha hả, dịch chuyển cái mông, ngồi vào bên cạnh Vương Dao, đem toàn bộ điểm tâm đặt đến trước mặt nàng, nói: - Nàng ăn nhiều một chút, nàng ăn nhiều một chút.

Vương Dao khẽ ừ, nói: - Ngươi cũng ăn đi.

- Dạ dạ dạ. Chúng ta cùng nhau ăn.

Hiện giờ Lý Kỳ tâm tình tốt lắm, ăn uống tăng nhiều, cắn từng miếng từng miếng điểm tâm, ăn vô cùng vui vẻ. Lại nói: - Đúng rồi, Đại đệ bọn họ đã ăn chưa?

Vương Dao ừ một tiếng, nói: - Đã ăn rồi, hiện tại đang ở bên kia chơi đá cầu rồi.

Lý Kỳ cười nói: - Nàng hình như rất thích đám người Đại đệ?

Vương Dao sửng sốt, gật đầu nói: - Đại đệ bọn họ đều rất thuần phác thiện lương, ta xác thực vô cùng thích bọn họ, hơn nữa trẻ nhỏ có ai lại không làm cho người khác thích.

Lý Kỳ lẩm bẩm: - Nếu là đứa bé của mình, khả năng sẽ càng thêm được người thích.

Vương Dao sao không rõ tâm tư của hắn, trên gương mặt bay tới hai đóa mây đỏ, không đáp lời này.

Lý Kỳ vụng trộm liếc mắt Vương Dao, xoa xoa tay, ngại ngùng nói: - Nếu là nàng có ý, tiểu đệ ngược lại có thể cống hiến sức lực. Ha hả ---

Thằng nhãi này kỳ thật đã sớm biết, Vương Dao vô cùng thích trẻ nhỏ, hơn nữa cũng vẫn ảo tưởng chính mình một ngày kia có thể làm mẫu thân, nhưng trước đây, chỉ là ảo tưởng, vì vậy mới thả mồi câu xuống, đã dẫn đến nàng mắc câu.

Vương Dao chỉ cảm thấy hai má nóng lên, lúm đồng tiền xinh đẹp nở ra nhiều đóa hoa đào kiều diễm, giống như màu mây. Xì nói: - Ngươi người này mới thành thật một hồi, lại bắt đầu động tâm tư xấu rồi, vừa nãy còn nói có thể đợi năm năm đấy, ta mới không bị ngươi lừa đâu, ngươi tự mình ăn đi. Nói xong nàng liền vội vàng đứng dậy rời khỏi.

Lý Kỳ vội vàng hét lên: - Này này này, thí chủ, nàng đã sai lầm rồi, việc sinh con này là vô cùng thần thánh đấy, không thể chứa một chút bụi bẩn đâu, lão nạp cũng có thể chờ nàng năm năm, nhưng chúng ta hoàn toàn có thể chưa kết hôn mà có con mà.

...


Cửu Mộng Tiên Vực

Hồi (1-1753)


<