Vay nóng Homecredit

Truyện:Bắc Tống phong lưu - Hồi 1449

Bắc Tống phong lưu
Trọn bộ 1753 hồi
Hồi 1449: Độ khó không nhỏ
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-1753)

Siêu sale Lazada

Bình thị hiện nay đã nguy trong sớm tối, thời gian còn lại cho bọn Ngưu Cao thật sự không nhiều, qua đó càng sớm thì ưu thế của bọn họ càng lớn. Nếu chủ lực của Bình thị đều bị tiêu diệt, thì chỉ dựa vào mấy vạn đại quân của họ rất khó làm được gì lớn, nói về làm việc thì binh sĩ Nhật Bản cũng không phải là ăn không.

Ngày thứ hai, Ngưu Cao triệu tập tướng sĩ dưới trướng nghiên cứu chiến thuật đối với Nhật Bản.

Vào giữa trưa, Lý Kỳ đột nhiên giá lâm, hắn nhìn các tướng sĩ nói: - Ta biết các ngươi đều vô cùng cố gắng, nhưng kết hợp giữa làm việc và nghỉ ngơi mới là vương đạo, giờ ăn cơm thì nên đi ăn cơm, chúng ta cũng không thiếu chút thời gian đó.

- Tuân lệnh.

Đại tướng dưới trướng Ngưu Cao đều là thân binh của Lý Kỳ, là do một tay hắn cất nhắc lên. Danh hiệu "Quỷ kiến sầu" là do mấy tên này gọi. Quỷ kiến sầu nói một câu, bọn họ sao dám ngỗ nghịch, lập tức ra ngoài ăn trưa.

Ngưu Cao nhếch môi cười nói: - Xu Mật Sứ, ngài đến tìm ta sao.

Lý Kỳ lại chỉ Ngưu Cao nói: - Tướng mạo của thằng nhãi ngươi thật quá gạt người mà.

Ngưu Cao tò mò nói: - Có ý gì?

- Dáng vẻ giống mãng phu, nhưng đầu óc xoay chuyển nhanh hơn bất cứ ai.

Nụ cười trên mặt Ngưu Cao nhất thời cứng đờ.

Lý Kỳ quay đầu ra ngoài, nói: - Đi dạo với ta.

- Dạ.

Hai người ra khỏi phòng, thong thả đi đến giáo trường của quân doanh.

Lý Kỳ đột nhiên hỏi: - Ngưu Cao, ta đối với ngươi thế nào?

Ngưu Cao sửng sốt, vội vàng nói: - Xu Mật Sứ đối với ta ân trọng như núi, nếu không có Xu Mật Sứ thì không có ta của hôm nay.

- Sặc! Nói lưu loát như vậy, chắc không phải thuộc lòng từ sớm rồi chứ. Lý Kỳ kinh ngạc nói.

Ngưu Cao ha ha nói: - Sao có thể, câu nào cũng là lời nói thật lòng.

- Vậy ta tạm tin ngươi. Lý Kỳ cười ha ha nói: - Ân trọng như núi ta cũng nhận được, có điều nói theo phương diện khác là do người không chịu thua kém thôi. Nếu ngươi không có bản lĩnh, thì ta cũng sẽ không cất nhắc ngươi. Trước nay ta là người công tư phân minh, nếu ngươi không có bản lĩnh, e rằng cho dù quan hệ chúng ta có tốt hơn nữa, ta cũng không thể để ngươi dẫn quân, bằng không thì từ lâu ta đã phái Cao Nha nội dẫn quân rồi.

Ngưu Cao ai ui một tiếng, nói: - Vậy thì Đại Tống nguy rồi.

- Thằng nhãi ngươi.

Lý Kỳ cười ha ha, lại nói: - Nhưng ngươi cảm thấy ngươi so với bọn Nhạc Phi, Ngô Giới thì ai có bản lĩnh hơn?

Ngưu Cao sửng sốt, há miệng, nhưng cuối cùng không nói ra lời.

Lý Kỳ gật đầu nói: - Ta biết ngoài miệng ngươi không nói, nhưng trong lòng rất không cam tâm. Bọn Nhạc Phi đã bay vút lên trời, từ lâu đã trở thành Thống soái, nhưng trên đầu người luôn gắn với chữ phó. Còn nhớ khi ta vừa mới đảm nhiệm Tam Nha đã từng nói, binh lính không muốn làm tướng thì tuyệt đối không phải là một binh lính tốt. Ngươi không cam tâm, ta hiểu rất rõ, nhưng nói đi nói lại, luận về tài Thống soái, ngươi vẫn kém bọn Nhạc Phi, Ngô Giới một bậc.

Ngưu Cao gật đầu nói: - Việc này ta biết.

Lý Kỳ nói: - Ngươi cũng sinh ra không gặp thời, gặp được những soái tài trăm năm khó gặp như Nhạc phi, Ngô Giới, Ngô Lân, Hàn Thế Trung, bằng không thì với năng lực của Ngưu Cao ngươi thì chức Thống soái không phải là nói chơi. Nhưng thật ra đây không phải là mấu chốt, thiên phú có thể dùng cố gắng sau này để bù lại. Mấu chốt ở chỗ triều đình nhất định phải để nhân tài đảm nhiệm, có bọn Nhạc Phi ở đây, chức Thống soái này rất khó rơi xuống người ngươi. Ngươi không thể có được sự rèn luyện về mặt này, việc này cũng bức ngươi phải chuyển hướng làm tướng tài, dùng để phò tá bọn họ, nhưng ta cho rằng như vậy là lãng phí tài thống soái của ngươi. Cho nên, ta mới giao lại chiến trường Nhật Bản cho ngươi, đây cũng là khảo nghiệm dành cho ngươi. Có thể một mình đảm đương một phía ở Đại Tống đầy rẫy nhân tài hay không thì phải coi trận chiến này của ngươi rồi.

Thật ra trước kia Lý Kỳ cũng từng đề cập nguyên nhân này với Ngưu Cao. Ngưu Cao cũng hiểu trận chiến này đối với y mà nói, ý nghĩa ra làm sao, thu lại nụ cười cợt nhả học được từ Lý Kỳ, sắc mặt ngưng trọng nói: - Ngưu Cao tuyệt đối sẽ không phụ sự dụng tâm lương khổ của Xu Mật Sứ.

- Không phải phụ ta, mà là không phụ chính ngươi. Lý Kỳ lại nói: - Hơn nữa, trận chiến này không đơn giản như trong tưởng tượng của ngươi, hơn nữa còn vô cùng phức tạp. Nếu chỉ muốn đánh thắng, ta tin rằng ngươi có thể làm được, nhưng vấn đề là làm sao thắng, ai mới là người thắng cuối cùng trong trận chiến này.

Ngưu Cao nghe được thì có chút hoang mang, nói: - Ý của Xu Mật Sứ là?

- Bình thị.

Lý Kỳ nói: - Ngươi đừng quên, lý do xuất binh lần này của chúng ta là viện trợ Bình thị, giúp Bình thị thống trị Nhật Bản, nhưng mục đích thực tế là chúng ta phải chinh phục Nhật Bản, cho nên, bất luận là Bình thị, hay là bất cứ phe hoàng thất nào của bọn họ giành được thắng lợi, chúng ta đều là kẻ thất bại lớn nhất. Lần này thoạt nhìn thì giống với chính sách đối với Đại Lý lần trước, thật ra không phải.

- Lúc trước Đoàn Chính Nghiêm là do ta một tay nâng đỡ lên. Lương thảo, trang bị của bọn họ đều do chúng ta cung cấp, hơn nữa Đại Lý là quốc gia nhiều bộ tộc, nội bộ vốn đã có mâu thuẫn. Quan trọng nhất chính là, Đại Lý đụng đến Đại Tống chúng ta, quân đội chúng ta có thể rất ung dung mà tiến quân, tạo ra uy hiếp trực tiếp đối với Đại Lý. Nếu lúc trước không có Chiết gia quân tiến quân quận Thạch Thành, Đoàn Chính Nghiêm không thể nào khuất phục nhanh như vậy. Nhưng lần này chúng ta ở Nhật Bản lại không giống vậy, quân đội chúng ta muốn đi Nhật Bản không phải là chuyện dễ dàng.

- Hơn nữa Nhật Bản chỉ có một dân tộc, bọn họ vô cùng đoàn kết. Nếu không phải Nguyên thị đâm Bình thị một đao, bức Bình thị đến tuyệt lộ, e rằng Bình thị sẽ không mượn binh của chúng ta. Căn cứ vào sự quy thuận lúc trước của Đại Lý, họ nhất định sẽ đề phòng chúng ta, cho nên ta không thể dùng lại chiến lược của Đại Lý ở Nhật Bản được. Ngoài trừ bản thân các ngươi ra, những kẻ còn lại đều là kẻ thù.

Nói đến nước này, Ngưu Cao coi như là đánh hơi được rồi, nói: - Vậy không biết Xu Mật Sứ định xử trí Bình thị thế nào?

Bởi vì Điểu Vũ Pháp Hoàng và Bình thị vốn là kẻ địch, nhưng Lý Kỳ còn nhấn mạnh một lần, vậy thì rất rõ ràng là ám chỉ Bình thị.

- Đây chính là mấu chốt.

Lý Kỳ ngưng mày nói: - Nếu không có Bình thị, chúng ta rất khó đạt được mục đích. Chúng ta nhất định phải dựa vào thanh danh của Bình thị ở Nhật Bản mà lấy được sự giúp đỡ của thế lực địa phương Nhật Bản, nhưng nếu để Bình thị tay nắm quyền to, chúng ta cũng sẽ thất bại. Nếu là như vậy, sao ta không trực tiếp liên hệ Nguyên thị, chẳng qua chỉ là đổi một nhà khác mà thôi, đối với Đại Tống chúng ta thì không có chút ảnh hưởng nào cả, máu của binh lính Đại Tống chúng ta không thể uổng phí được. Nhưng vấn đề này cũng khiến cho trận chiến này trở nên vô cùng phức tạp, một khi không khống chế tốt, thì có thể sẽ thất bại.

*****

Ngưu Cao gãi đầu nói: - Thật ra ta cũng từng nghĩ đến vấn đề này. Nếu muốn làm suy yếu lực lượng của Bình thị, chỉ cần chậm một chút thì Nguyên thị dĩ nhiên sẽ giúp chúng ta làm suy yếu thế lực của Bình thị.

Lý Kỳ lắc đầu nói: - Vậy không được. Bây giờ chúng ta phải tác chiến ở hai tuyến đông tây, còn phải phòng thủ phương bắc, căn bản không có binh lực dư thừa, nhất định phải nhanh chóng tiến lên. Bây giờ quân đội của Bình thị vô cùng quan trọng đối với chúng ta. Mấu chốt bây giờ là làm sao xử lý Bình thị, không thể vừa đổ bộ liền xử lý Bình thị, chúng ta cũng không có năng lực này, nhưng cũng không thể kéo đến cuối cùng. Nếu chúng ta chiến thắng kẻ địch, vậy thì thế lực của Bình thị nhất định sẽ mạnh lên, đến lúc đó sẽ mất đi khống chế. Cho nên phải xử lý Bình thị trong quá trình này, hơn nữa còn không thể do chúng ta đích thân động thủ.

- Hả?

Ngưu Cao kinh ngạc nói: - Không đích thân động thủ? Vì sao vậy?

Lý Kỳ liếc mắt xem thường, nói: - Chúng ta muốn chiếm lĩnh Nhật Bản, chứ không phải lên đó giết người. Nếu ngươi xử lý Bình thị, vậy thì thế lực Bình thị nhất định sẽ nương nhờ Nguyên thị, dù sao thì chúng ta là ngoại địch, hơn nữa chúng ta cũng không có đủ binh lực lấn áp bọn họ, bọn họ đương nhiên nương nhờ người của mình. Đến lúc đó các ngươi có bình an vô sự trở về hay không còn là điều chưa biết. Tốt nhất là mượn tay Nguyên thị xử sạch Bình thị, như vậy người dưới của Bình thị nhất định sẽ có chung mối thù, đến lúc đó các ngươi chỉ cần bồi dưỡng ra một con rối là được. Trước cuộc chiến, chúng ta nhất định phải lợi dụng lá cờ của Bình thị, nếu mất rồi thì cả dân tộc Nhật Bản sẽ cùng nhau đối phó chúng ta, đây là chuyện chúng ta không muốn thấy nhất.

Ngưu Cao nhăn nhó mặt mày nói: - Nguyên thị là kẻ địch, sao có thể nói mượn là mượn chứ.

- Việc này đương nhiên không dễ, bằng không ta còn cần ngươi đi làm gì. Lý Kỳ nhỏ giọng nói: - Nhưng ngươi có thể đào hố để Bình thị nhảy vào mà. Ngươi đâu phải là tướng quân Thường Thắng, bách chiến bách thắng chứ, ngẫu nhiên thất bại một lần rất bình thường, đây chỉ là thất sách về mặt chiến thuật, không thể coi như là gạt người, hiểu chưa?

Ngưu Cao coi như nghe hiểu rồi, nhưng chợt thấy gió lạnh vù vù sau lưng, sai lầm này hại chết bao nhiêu người nha. Xu Mật Sứ bình thường luôn cười ha ha, thoạt nhìn thì cả người lẫn vật đều vô hại, không ngờ khi muốn hại người thì thật sự không chút hàm hồ nha. Trước kia thấy hắn và đám người Bình Võ Lang, Y Hạ xưng huynh gọi đệ, quan hệ tốt đến không thể tốt hơn, nhưng chỉ chớp mắt thì muốn tính mạng cả nhà người ta, thật sự quá độc ác.

Lý Kỳ nghiêng mắt nhìn sang, thấy Ngưu Cao đang cúi thấp đầu nhìn đôi bàn tay to thô ráp của mình, trầm mặc không nói, ghé sát qua, nhỏ giọng nói: - Có phải ngươi cảm thấy ta quá độc ác, chuyên đâm sau lưng người ta một đao không.

- Phảià, không phải, không phải, mạt tướng tuyệt đối không nghĩ như vậy.

Ngưu Cao toát mồ hôi đầy mặt, thầm nghĩ, Xu Mật Sứ thật sự là thần mà, ngay cả mình nghĩ gì cũng biết.

Lý Kỳ ha ha nói: - Không sao, không sao, ngươi có nghĩ như vậy hay không, ta không quan tâm, dù sao thì kẻ giết người là ngươi, ta còn chẳng đi tới đó, muốn trách cũng không trách đến ta được.

Sụp bẫy rồi!

Ngưu Cao nghe được mà muốn hộc máu, gặp được một lão đại như vậy, cũng thật sự là gánh đủ mà.

Lý Kỳ đột nhiên biến sắc, nói:

- Nhưng ngươi không thể để cho người khác cũng nghĩ như vậy, đặc biệt là dân chúng Nhật Bản, bằng không, chúng ta nửa bước khó đi ở Nhật Bản. Nhớ kỹ, lần này ngươi xuất chinh không phải là giết hại dân chúng Nhật Bản, ngươi làm như vậy sẽ chỉ khiến bọn họ có thêm càng nhiều kẻ thù. Dân chúng Nhật Bản vì mạng sống chỉ có thể cầm đao lên liều mạng với chúng ta. Đối với tù binh nhất định phải dùng chính sách trấn an, trong quá trình chiến tranh thì thu phục lòng dân, đừng có cả ngày giống như lưu manh, lợi dụng, thể hiện chút phong phạm quân tử ra.

Nói tới đây, hắn ho nhẹ một tiếng, nói: - Đương nhiên, quân tử là mặt ngoài thôi, người vẫn phải giết. Quá nhiều người không dễ thống trị, nhưng phải giết trên chiến trường. Trên chiến trường giết bao nhiêu người đều là việc nên làm, không ai lại chú ý chúng ta giết bao nhiêu người trên chiến trường, bọn họ sẽ chỉ chú ý tới chúng ta giết bao nhiêu dân chúng, ngươi nhất định phải nắm chắc mức độ đó.

- Vẫn là xử trí Bình thị là mấu chốt. Khi chúng ta bị vây trong thế yếu, đừng xuống tay với Bình thị, nhất định phải đợi khi thế lực của chúng ta đủ hùng mạnh, có thể không mượn thế lực của Bình thị nữa, hơn nữa cũng thay đổi được cục diện bất lợi trên chiến trường, nhưng cũng không thể tạo ra quá nhiều kẻ địch. Tốt nhất là khi ngang bằng lực lượng với kẻ thù, hoặc hơn một chút, thì mới thích hợp xử sạch Bình thị. Nếu chúng ta quá mạnh, Bình thị cũng sẽ trở nên mạnh mẽ, ngược lại không tiện xử trí Bình thị. Ngươi nghe rõ chưa?

Ngưu Cao nghe rất rõ, nhưng thao tác này thật sự quá phức tạp, vừa muốn gật đầu, vừa không dám gật đầu.

Lý Kỳ cười ha ha, vỗ vỗ bờ vai hắn nói: - Có phải bây giờ cảm thấy có chút khó khăn không hả.

Ngưu Cao lúc này không dám khoác lác, vẻ mặt đưa đám nói: - Xu Mật Sứ, ta chỉ biết đánh giặc, luận về chuyện lục đục đấu đá, đâm sau lưng người, ta còn kém xa so với ngài.

Hức, ngươi đang thầm mắng lão tử chuyên làm loại chuyện này sao, thật buồn cười. Lý Kỳ nhíu mày khiển trách nói: - Ngươi có ý gì, ta giở trò này rất lành nghề sao? Ta luôn chú trọng lấy đức phục nhân đó.

- Phải phải phải, Xu Mật Sứ luôn lấy đức phục nhân. Ngưu Cao vội vàng phụ họa, lại nói: - Nhưng Xu Mật Sứ à, gần đèn thì sáng, ta ở bên cạnh ngài lâu như vậy, cũng trở nên chính khí lẫm liệt, làm việc đều lấy đức phục nhân, cho nên ta không chút nắm chắc về chuyện này.

Hức, thằng nhãi này thật sự là ngày càng không biết xấu hổ mà, một võ phu như ngươi thì lấy đức phục nhân khi nào chứ. Lý Kỳ âm thầm khinh bỉ con trâu hư này một phen. Nhưng đã vuốt mông ngựa đến vậy, nếu không dạy y hai chiêu thì cũng được, cười nói: - Ngươi yên tâm, ta đã sắp xếp một đội quân thần bí đến giúp ngươi rồi. Nhưng bọn họ chỉ có thể giúp ngươi giải quyết chuyện ngoài chiến tranh, suy cho cùng làm sao đào được cái hố chôn vùi Bình thị thì vẫn phải do ngươi động não, bởi vì việc này nhất định phải giải quyết trên chiến trường.

Đội quân thần bí? Ngưu Cao tò mò nói: - Đội quân thần bí gì?

Lý Kỳ cười nói: - Đến lúc đó ngươi sẽ biết.

Nói đến đây, hắn giống như chợt nhớ đến cái gì, nói: - À, còn một chuyệt, suýt chút ta quên nhắc nhở ngươi. Căn cứ theo lời đám người Đằng Cát, ta phỏng chừng Đằng Nguyên thị thật ra không thật lòng đối xử với Nguyên thị. Bọn họ phái Nguyên thị đi chinh phạt Bình thị chỉ là muốn võ sĩ bọn họ tự giết lẫn nhau, như vậy quý tộc bọn họ mới vững như Thái Sơn, đây cũng chính là cơ hội của chúng ta.

Ngưu Cao nghe được như thoáng suy nghĩ, khẽ gật đầu nói: - Dạ, ta biết rồi.


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Hồi (1-1753)


<