Vay nóng Tima

Truyện:Bắc Tống phong lưu - Hồi 1448

Bắc Tống phong lưu
Trọn bộ 1753 hồi
Hồi 1448: Cuối cùng Ngưu Cao cũng giữ ấn soái
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-1753)

Siêu sale Lazada

Khi trở lại phủ nha thì trời đã tối rồi, nhưng Lý Kỳ không có nhiều thời gian trì hoãn, đượng nhiên, hắn không vội vã đi báo cáo Hoàng đế, bởi vì Triệu Giai đã cho hắn làm chủ toàn bộ rồi. Đối với việc mở mang bờ cõi, trước nay Triệu Giai sẽ không phản đối, cho nên việc cấp bách của Lý Kỳ chính là thương lượng chiến lược đổ bộ Nhật Bản với một đám tướng lĩnh.

Trong nội đường của Lý Kỳ, Ngưu Cao, Hàn Thế Trung và một đám đại tướng ngồi bên trong.

Lý Kỳ nói lại tỉ mỉ tình hình Nhật Bản cho bọn họ nghe, lại hỏi: - Các ngươi thấy thế nào?

Hàn Thế Trung nheo mắt lại, nói:

- Ta cho rằng nên sớm ngày xuất binh. Nhật Bản chính là một quốc đảo, chỗ khó khăn nhất khi chinh chiến Nhật Bản chính là chiến tranh đổ bộ, nếu không có bến tàu, chúng ta rất khó đổ bộ. Theo ta được biết, hai bến tàu mà Bình thị có được ở Bắc Lục đều được xây dựng dựa theo tiêu chuẩn thuyền hàng lớn nhất của chúng ta, đủ cho chiến hạm lớn của chúng ta cập bến. Ngoài ra, không có bến tàu nào lớn như vậy để chiến thuyền của chúng ta ngừng được. Cho nên, hai bến tàu ở Bắc Lục tuyệt đối không được mất, chúng ta nên nhanh chóng xuất binh, chiếm lấy hai bến tàu kia, củng cố phòng ngự ở địa phương, nhưng vậy binh lính của chúng ta mới có thể liên tục không ngừng mà đổ bộ Nhật Bản, bằng không thì cho dù chúng ta thắng được nhất thời, nhưng ngày tháng lâu dài, cũng sẽ bị kẻ địch tiêu diệt sạch sẽ.

- Hàn Tướng quân nói có lý. Ánh mắt Lý Kỳ lại liếc sang người ngồi bên cạnh Hàn Thế Trung, nói: - Ngụy Minh, chiến thuyền Lai Châu hiện đã chuẩn bị thế nào rồi?

Ngụy Minh đáp: - Hồi bẩm Xu Mật Sứ, thủy quân Lai Châu có ba trăm chiến thuyền lớn, hơn bốn trăm chiến thuyền vừa, hơn sáu trăm chiến thuyền nhỏ, nhưng chiến thuyền nhỏ không tiện ra biển, hơn nữa Hàn Tướng quân cũng điều hơn phân nửa chiến thuyền nhỏ đến phủ Yến Châu và châu Hồn Nguyên rồi, chân chính có thể xuất chinh Nhật Bản cũng chỉ bảy tám trăm chiếc.

Ngụy Minh này trước kia là bộ hạ ở Phúc Châu của Hàn Thế Trung, sau hiệp ước Vân Tang, y liền ở lại Lai Châu, phụ trách thủy quân Lai Châu và xưởng tàu Lai Châu.

Lý Kỳ ừ một tiếng, nói: - Thật ra chỗ mà thủy quân có thể dùng không nhiều, dù sao thì chúng ta không cần dựa vào thủy quân để đổ bộ, quan trọng là binh tướng vận chuyển đến địa khu Bắc Lục Nhật Bản.

Hàn Thế Trung lắc đầu nói: - Ta không thấy thế.

Lý Kỳ ồ một tiếng, nói: - Hàn Tướng quân có đề nghị gì?

Hàn Thế Trung nói: - Nhật Bản là do từng đảo nhỏ tạo thành, trong ngũ kỳ thất đảo của Nhật Bản, Nam Hải Đạo và Tây Hải Đạo đều là đảo lớn, cách địa khu Quan Đông một eo biển, nhưng một khi Quan Đông bị tập kích, Nam Hải Đạo và Tây Hải Đạo chắc chắn sẽ xuất binh viện trợ, vậy thì họ nhất định phải vượt qua eo biển. Thật ra chúng ta có thể dùng thuyền hàng vận chuyển binh lính, chiến thuyền hộ tống bên cạnh, đợi sau khi quân đội đổ bộ, chiến thuyền lại nam hạ tiến vào Nam Hải Đạo và Tây Hải Đạo, ngăn cản hai đạo cứu viện, chia ra mà diệt.

Ngưu Cao lo lắng nói: - Nhưng nhiều chiến thuyền như vậy, cần rất nhiều nhân lực, Lai Châu khó có thể chiêu mộ nhiều người đến thế.

Lý Kỳ nói: - Việc này thì ngươi không cần lo, phía Cao Ly đã hứa xuất ra hai vạn lao dịch, phía Bình thị còn có sáu vạn quân đội thêm vào không ít lao dịch, phía chúng ta lại xuất thêm sáu vạn quân nữa, hai vạn lương binh, đến lúc đó trực tiếp bảo thủy quân làm thuyền phu, khi đến Cao Ly đổi một lượt, khi đến Nhật Bản lại đổi một lượt, hẳn là cũng không sai biệt lắm. Có điều

Nói đến đây, hắn cảm thấy sầu lo nói: - Theo như tin tức dò thám, binh sĩ Nhật Bản cực kỳ hung hãn, năng lực tác chiến một mình không thua quân Kim, hơn nữa chế độ trong nước của bọn họ, dân chúng đều tham gia huấn luyện, ai ai cũng là binh, không thể khinh thường.

Ngụy Minh cau mày nói: - Hơn nữa, vũ khí, khôi giáp của Nhật Bản cũng cực kỳ lợi hại, không thua kiếm của Tây Hạ bao nhiêu. Về mặt đao kiếm thì mạnh hơn Đại Tống chúng ta, hơn nữa khôi giáp của bọn họ vô cùng cứng. Chúng ta từng thử qua, ngoài một trăm bước, cung tiễn bình thường không thể xuyên qua khôi giáp của bọn họ, chí ít cũng phải là Sàng tử nỏ cỡ trung mới có thể xuyên qua khôi giáp của quân Nhật Bản. Còn nữa, địa thế của Nhật Bản hơn phân nửa là không thể triển khai kỵ binh, nhưng kỵ binh lại không thể thiếu, do vậy bộ binh và kỵ binh nhất định phải cân đối, bằng không e rằng sẽ được cái này mất cái khác.

Lý Kỳ nói: - Về mặt kỵ binh, ta dự định phái một vạn kỵ binh, hai lộ binh mã mỗi lộ năm ngàn. Ngoài ra, ta còn chuẩn bị hai vạn con điền mã, dùng để tiếp tế cho chiến xa và tiếp viện. Còn chuyện đối phó với khôi giáp của kẻ thù, các ngươi có ý kiến gì không?

Ngưu Cao trầm ngâm nói: - Nói như vậy, tuy rằng Sàng tử nỏ có thể giết chết kẻ thù hữu hiệu, nhưng kẻ địch hẳn sẽ không tụ tập xung phong giống như quân Kim, bọn họ rất có thể phân tán ra tác chiến, e rằng sử dụng Sàng tử nỏ sẽ không phát huy được tác dụng. Ta nghĩ nên tăng thêm nhiều tên độc trong quân bị, dựa vào khói độc và sắt độc để giết chết kẻ thù.

Hàn Thế Trung liên tục gật đầu nói:

- Ngưu Tướng quân nói đúng, khôi giáp của kẻ địch có dày hơn nữa cũng không ngăn được sự xâm nhập của khói độc.

Lý Kỳ cũng khẽ gật đầu, nói: - Thật ra ta cũng đã tích trữ tên độc ở Lai Châu từ sớm rồi. Có điều lần trước chúng ta chinh chiến Nam Ngô, phát hiện rất nhiều thực vật có thể chế thành tên độc ở địa phương, Quân Khí Giám đã có đột phá rất lớn về mặt này, vượt xa những tên độc được tích trữ ở Lai Châu hiện nay. Nhưng lúc này tạm thời không thể vận chuyển đến, tạm thời chỉ có thể dùng tên độc vốn tích trữ ở Lai Châu thôi. Có điều, các ngươi yên tâm, ta sẽ lập tức cho người điều động tên độc ở các địa khu, tranh thủ vận chuyển đến Nhật Bản trong lần tiếp viện đầu tiên.

Nói tới đây, hắn đột nhiên thở dài, nói: - Bởi vì quân Kim tây chinh có thể sẽ gây ra uy hiếp vô cùng lớn cho Đại Tống chúng ta, vì vậy Hoàng thượng không phê chuẩn cho ta đích thân dẫn binh đi, lần này phải nhờ vào các vị rồi.

Các tướng sĩ lập tức tức đứng dậy đồng thanh nói: - Xin Xu Mật Sứ yên tâm, chúng ta nhất định không làm nhục sứ mệnh.

- Ta đương nhiên vô cùng có lòng tin với các ngươi.

Lý Kỳ cười gật đầu nói: - Ngưu Cao, bây giờ ta bổ nhiệm ngươi là Đông Hải Tuyên Phủ Sứ kiêm Viên Bình Đại Tướng quân, toàn quyền chưởng quản chiến sự Nhật Bản.

Tuyên Phủ Sứ thông thường đều bổ nhiệm quan văn nhị phủ, nhưng vấn đề là Xu Mật Viện hiện tại trên thực tế đều do một tay Lý Kỳ nắm quyền kiểm soát, đại quyền trong tay, nếu hắn không đi, Xu Mật Viện không phái được người khác. Hơn nữa lúc trước cải cách binh chế, nhấn mạnh vô điểm này, trên chiến trường văn võ nhất định phải phân chia rõ ràng, không thể cưu chiếm thước sào, cho nên Lý Kỳ mới có thể bổ nhiệm võ tướng Ngưu Cao làm Tuyên Phủ Sứ.

Hơn nữa, cho dù mục đích của Lý Kỳ ở đâu, chí ít ngoài mặt bọn họ đi viện trợ Bình thị, đối với tình huống trước mắt mà nói, lá cờ vô cùng quan trọng, nhất định phải bày tỏ trắng ra.

- Mạt tướng tuân mệnh.

Lý Kỳ lại nói: - Ngụy Minh.

- Có mạt tướng.

*****

- Hiện tại ta bổ nhiệm ngươi làm Đông Hải Phòng Ngự Sứ kiêm Viện Bình Phó Tướng quân, quản lý thủy quân.

- Mạt tướng tuân mệnh.

Hàn Thế Trung nghe được thì sửng sốt. Y vốn cho là lần này nhất định do y thống quản thủy quân, nào ngờ Lý Kỳ nói một câu thì giao lại nhiệm vụ này cho Ngụy Minh, trong lòng rất kinh ngạc, nhưng quân lệnh như núi, Xu Mật Sứ có quyền bổ nhiệm tất cả, chỉ cần Hoàng thượng gật đầu thôi. Cho dù Lý Kỳ muốn bổ nhiệm một tên ăn mày làm Nguyên soái, Hàn Thế Trung ngươi cũng không có tư cách phản đối.

Tiếp theo các tướng lĩnh đều được bổ nhiệm, chỉ trừ một mình Hàn Thế Trung ra.

Bởi vì chiến thuật cụ thể vẫn phải đợi khi bọn họ đến Nhật Bản rồi mới có thể định đoạt được, Lý Kỳ cũng không hiểu về mặt này lắm, trách nhiệm chủ yếu của hắn là cố gắng thỏa mãn mọi yêu cầu của những tướng lĩnh này về mặt quân bị.

Sau khi bổ nhiệm xong, Lý Kỳ bảo bọn họ lui xuống nhanh chóng chuẩn bị việc xuất binh.

- Hàn Tướng quân xin dừng bước.

Lý Kỳ đột nhiên gọi Hàn Thế Trung đang muốn cáo lui lại.

Vẻ buồn bực trên mặt Hàn Thế Trung hiện rõ không thể nghi ngờ, nhưng y cũng không dám nghịch ý Lý Kỳ, còn vô cùng cung kính nói: - Không biết Xu Mật Sứ có chuyện gì dặn dò?

Lý Kỳ cười ha ha nói: - Hàn Tướng quân hình như không vui nha, đến đến đến, mời ngồi.

Hàn Thế Trung lại ngồi trở xuống.

Lý Kỳ tự mình bước lên châm một ly trà cho Hàn Thế Trung, nói: - Ta biết hiện tại trong lòng Hàn Tướng quân vô cùng buồn bực. Là ta bảo Hàn Tướng quân dẫn thủy quân đến Lai Châu chuẩn bị cho kế hoạch Nhật Bản, nhưng bây giờ lại không có chuyện của Hàn Tướng quân, ta vô cùng cảm thấy có lỗi về chuyện này. Thật ra ta vốn định như vậy, nhưng quân Kim xuất binh cũng làm rối loạn kế hoạch của ta. Hoàng thượng cho rằng chiến trường Nhật Bản có Ngưu Cao là đủ rồi, nếu còn phái Hàn Tướng quân thì có chút đại tài tiểu dụng rồi. Hoàng thượng còn hi vọng Hàn Tướng quân ở lại Lai Châu một mặt giám sát chiến sự Nhật Bản, một mặt chiếu cố cho Tây bắc.

Hàn Thế Trung nói: - Nhưng Tây bắc có Chủng lão tướng quân, Chiết Tướng quân, còn có Nhạc Phi và Ngô Giới nữa.

Lý Kỳ cười nói: - Nhưng Chủng lão tướng quân và Tông Tri phủ tuổi tác đã cao, rất nhiều chuyện đều có lòng mà không đủ sức. Thật ra Hoàng thượng vô cùng coi trọng Hàn Tướng quân, hi vọng Hàn Tướng quân có thể tiếp bước bọn họ.

Nói rồi hắn đột nhiên lấy một tờ thánh chỉ từ trong lòng ra đưa qua, nói:

- Đây là thánh chỉ mà Hoàng thượng cho tướng quân.

Hàn Thế Trung giật nảy, vội vàng đứng dậy, kính cẩn nhận lấy thánh chỉ. Vừa mở ra thì không khỏi mừng rỡ, hóa ra Triệu Giai bảo y cùng lúc nắm giữ thủy quân, thì cũng từ từ tiếp quản quân đội phủ Yến Sơn, chia sẻ một chút áp lực cho Tông Trạch.

Sắp xếp này đã vô cùng rõ ràng, chính là muốn y nối bước Tông Trạch, dù sao thì Tông Trạch đã lớn tuổi, rất khó cùng lúc chưởng quản quân chính và chính vụ.

Lý Kỳ cười nói: - Nước ta luôn bị nước lớn phương bắc áp chế, Hoàng thượng cảm thấy vô cùng bất mãn với chuyện này, ra sức muốn thay đổi hiện tượng này. Xét tình hình trước mắt, ngày bắc phạt không còn xa nữa, nhưng bọn Nhạc Phi, Ngô Giới chỉ có thể chiếu cố Tây bắc, mà phía bắc thì còn thiếu một trụ cột. Hoàng thượng hi vọng Hàn Tướng quân có thể đảm nhiệm Thống soái Bắc phạt, gánh lấy trọng trách này.

Bắc phạt đối với triều Tống mà nói, ý nghĩa của nó không cần nói cũng biết, cả triều Tống chỉ Bắc phạt hai lần, một lần là Tống Thái Tống bắc phạt, một lần là Tống Huy Tông bắc phạt, nhưng đều thất bại, tỷ lệ thắng là không.

Cho nên chữ "Bắc phạt" cũng vô cùng trầm trọng ở triều Tống, có rất nhiều khuất nhục, gánh nặng này còn nặng hơn nhiều trọng trách trên vai bọn Nhạc Phi, Ngô Giới, bởi vì Bắc phạt là đánh kẻ địch lớn nhất của Đại Tống là nước Kim.

Đây thật sự là phá mây thấy trăng sáng.

Thật ra Hàn Thế Trung vẫn luôn vô cùng buồn bực, bởi vì y cảm thấy bọn hậu bối Nhạc Phi, Ngô Giới bây giờ đều một mình đảm đương một phía, gánh vác trọng trách, chỉ một mình y có chút dở dở ương ương. Phải, thủy quân Đại Tống đều do y nắm giữ, nhưng vấn đề là chỗ có thể dùng được thủy quân thật sự không nhiều, có sức mà không có chỗ dùng nha.

Y thậm chí có chút bất mãn với Lý Kỳ. Dù sao thì Lý Kỳ vô cùng bao che cho con cái, chuyên đề bạt người mình, Thống soái Tam Nha đều do một tay hắn đề bạt lên, đặc biệt là càng chiếu cố Nhạc Phi nhiều hơn, khiến Nhạc Phi thăng tiến rất nhanh. Bây giờ dưới sự giật dây của Lý Kỳ, còn liên hôn với Chiết gia quân, bất cứ ai đều biết tiền đồ của Nhạc Phi không thể lường được, tương lai đích thị là trụ cột vững vàng của Đại Tống.

Hàn Thế Trung cũng là một người vô cùng kiêu ngạo. Y tự hỏi không thua kém Nhạc Phi, nhưng vẫn không có cơ hội bộc lộ tài năng. Tuy rằng thủy quân của y chưa từng thua, nhưng cũng không ai chú ý cả, mọi người đều chú ý Nhạc Phi bình định Đăng Châu, Nhạc Phi nam chinh Nam Ngô, Nhạc Phi truy kích Hoàn Nhan Tông Vọng trăm dặm, Ngô Giới nam chinh Đại Lý, Ngô Giới tây chinh Thổ Phiên, Tông Trạch đại hiển thần uy đánh lui Hoàn Nhan Tông Vọng ở Yến Vân, không ai nhớ rõ y.

Y giống như luôn bị bài xích ra ngoài, may mà luôn có Lương Hồng Ngọc khuyên nhủ bên cạnh, mới khiến trong lòng y dễ chịu một chút, nhưng tháng ngày vẫn cứ lặng lẽ trôi qua, vừa rồi y thấy ngay cả đánh Nhật Bản cũng không có phần y, tâm tình thật sự là không xong.

Nào ngờ đột nhiên quanh co một vòng, Triệu Giai lại bảo y tiếp quản quân đội phủ Yến Châu, tuy rằng không thăng quan cho y, chỉ bảo y hỗ trợ Tông Trạch, nhưng căn cứ vào tuổi tác của Tông Trạch, dụng ý đã vô cùng rõ ràng rồi, nghĩ cũng biết, một khi bắc phạt thắng lợi, vậy thì Hàn Thế Trung y chính là đệ nhất nhân của Đại Tống, Địch Thanh cũng không thể sánh bằng. Đương nhiên, thua rồi cũng không có áp lực, dù sao thì khả năng thắng cũng không thay đổi.

Hàn Thế Trung kích động đến nước mắt rưng rưng, không nói nên lời.

Lý Kỳ ha ha nói: - Mấy năm nay vất vả cho Hàn Tướng quân chuẩn bị chiến đấu ở phủ Yến Sơn rồi, lần này chúng ta không thể thua nữa.

Hàn Thế Trung lui ra phía sau một bước, vái dài, nói: - Hàn Ngũ quyết không phụ lòng thánh ân.

Lý Kỳ đột nhiên cười ha hanói:

- Xem ra trong lòng Hàn Tướng quân vẫn là trách ta nha.

Chẳng lẽ hắn đã sớm đoán được những gì ta nghĩ trong lòng. Hàn Thế Trung lúc trước thật sự có chút bất mãn Lý Kỳ, hơi chột dạ nói: - Xu Mật Sứ nói vậy là sao?

Lý Kỳ thở dài: - Tướng quân chỉ nhớ tạ thánh ân, không nhắc một chữ nào đối với Lý Kỳ, nghĩ cũng biết mà.

- Xu Mật Sứ đã hiểu lầm: Hàn Thế Trung vội nói: - Hàn Ngũ có thể có hôm nay, toàn nhờ ơn tri ngộ lúc trước của Xu Mật Sứ. Hàn Ngũ luôn ghi nhớ việc này trong lòng, ngày khác nhất định báo đáp.

Lý Kỳ nói: - Vậy ta coi như là thật, Tướng quân phải nhớ rõ, Tướng quân thiếu ta một phần nhân tình đó.

Hàn Thế Trung vốn chỉ là nói khách sáo, người ta đường đường là Xu Mật Sứ, thế lực, quyền lực, tài lực đều vượt xa y, ngơ ngác gật đầu nói: - Dạ, Hàn Ngũ không dám quên.


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Hồi (1-1753)


<