Vay nóng Tinvay

Truyện:Bắc Tống phong lưu - Hồi 1440

Bắc Tống phong lưu
Trọn bộ 1753 hồi
Hồi 1440: Hải sản chia thành ba loại
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-1753)

Siêu sale Shopee

Lý Kỳ cười khan vài tiếng, câu hỏi này thật sự không dễ trả lời.

Triệu Tinh Yến nào có cho Lý Kỳ suy nghĩ, liền nói: - Ta nghĩ phu quân là đi tới tình nhân cũ ở Lai Châu của huynh ấy.

Lưu Vân Hi nghe mà sắc mặt không vui. Chúng ta vất vả cùng huynh đi một đoạn đường xa như vậy tới đây, đây mới là một đêm mà thôi, huynh đã chạy đi tìm người xưa rồi. Điều này không khỏi quá là không tôn trọng người ta rồi.

Lý Kỳ liền nói: - Yến Phúc, lời này không thể nói linh tinh được. Ta ở Lai Châu cũng không có người xưa, ta là đi

Triệu Tinh Yến nói: - Đi làm gì?

Cô nàng này thật là xảo quyệt, nếu ta không đưa ra một lý do hợp lý, Lưu Vân Hi đó chắc chắn sẽ cho rằng ta thực sự đi gặp người xưa. Điều này nếu truyền tới tai đám người Thất Nương, như vậy còn được, không được thay đổi. Lý Kỳ bỗng nhiên trong cái khó ló cái khôn, liền lắc đầu nói: - Không thể nói, không thể nói.

Lưu Vân Hi buồn bực nói: - Phu quân, huynh thực sự là đi gặp người xưa sao?

Lý Kỳ bật cười ha hả, nói: - Đi đi đi, ta bây giờ dẫn các muội đi.

Huynh đi gặp người xưa, còn dẫn theo chúng ta đi, quá là ức hiếp người ta.

Hai người phụ nữ đứng trước cửa, vẫn không nhúc nhích, cực kỳ không vui nhìn Lý Kỳ.

Lý Kỳ nhìn vẻ mặt của họ, liền biết là hiểu lầm rồi. Nhưng hắn cũng không buồn giải thích, bước lên một tay nắm lấy, hưng phấn hét lên nói: - Đừng có vặn vẹo nữa, đi đi, đi đi, tới nơi các muội sẽ biết ngay.

- Nhưng vẫn chưa ăn cơm trưa. Lưu Vân Hi bỗng lên tiếng.

- Ăn cơm trưa gì chứ, các muội thật sự là không biết hưởng thụ, mang theo cái bánh bao lót bụng là được rồi.

Nói chúng ta không biết hưởng thụ, lại để cho chúng ta ăn bánh mỳ, đây là.

Trên trán Lưu Vân Hi, Triệu Tinh Yến còn lộ ra ba đường đen, nhưng họ vẫn cùng Lý Kỳ đi ra ngoài. Trước tiên Lý Kỳ lại dặn dò tùy tùng bên cạnh vài câu, sau đó dẫn Mã Kiều, Tửu Quỷ, còn có Hoắc Nam Hi và Hồ Bắc Khánh xuất phát rồi.

Triệu Tinh Yến ngồi trong xe ngựa lắc lư, nghi ngờ nhìn Lý Kỳ, hỏi: - Phu quân, huynh đây là muốn đưa chúng ta đi đâu?

Lý Kỳ mỉm cười thần bí nói: - Tới nơi các muội sẽ biết ngay thôi.

Trong lòng Triệu Tinh Yến càng thêm nghi ngờ.

Lý Kỳ thấy vẻ mặt nghi thần nghi quỷ của họ, trong lòng thầm thấy vui vui, muốn chính là hiệu quả như vậy, chờ khi tới nơi, ta có thể vượt qua được cửa ải rồi.

Nhưng nơi mà Lý Kỳ dẫn họ đi thật sự không xa chút nào, trên xe ngựa hai giờ đồng hồ, Triệu Tinh Yến đã không kiên trì được nữa rồi. Nên nhớ, buổi trưa nàng còn thực sự chính là ăn hai chiếc bánh mỳ, buồn rầu nói: - Sao còn không tới chứ?

- Sắp rồi, sắp rồi.

Dù nói như vậy, nhưng trong lòng Lý Kỳ cũng đang bồn chồn, sao còn vẫn chưa tới. Đây còn bao xa, giao thông thời xưa chính là không thuận tiện!

Lại đi được chừng khoảng nửa giờ, mặt trời đã sắp xuống núi.

Cuối cùng xe ngựa cũng đã dừng lại, phu xe liền nói: - Đại nhân, tới rồi.

Ba người trong xe đồng thời thở phào một tiếng.

Triệu Tinh Yến thấy Lý Kỳ cũng thở hắt ra, liền cảnh giác, nói: - Huynh vẫn chưa từng tới sao? Đúng rồi, ở đây xa như vậy, đi về một chuyến cũng phải mất hơn 4 canh giờ, huynh không thể quay về nhà chính ngọ được. Buổi sáng huynh không phải tới đây chứ?

Bá đạo! Như vậy, nha đầu muội đang thẩm án à! Vợ chồng còn có thể vui vẻ làm tiếp sao, Lý Kỳ nói: - Ta không nói sáng nay là tới đây!

- Vậy sáng nay huynh đi đâu?

- Ách. Là đi tìm hiểu tin tức nơi đây.

Lý Kỳ không dám nói tiếp, liền nói: - Mau xuống xe đi.

Chuyến xe này, bỗng nhiên có cơn gió thổi tới, Lưu Vân Hi hiếu kỳ hỏi: - Sao lại có cơn gió biển lớn như vậy?

Phu xe nói: - Phu nhân có điều không biết, trước mặt không xa chính là biển rồi.

Triệu Tinh Yến kinh ngạc nói:

- Phu quân, huynh dẫn chúng ta chạy đi xa như vậy tới đây là để ngắm biển sao?

- Ngắm biển?

Lý Kỳ cũng kinh ngạc, liền nói: - Muội thấy ta nhàn rỗi tới nước này sao?

Lưu Vân Hi hiếu kỳ nói: - Không ngắm biển, huynh dẫn chúng ta tới đây làm gì?

Lý Kỳ bật cười ha hả nói: - Tới biển không phải chỉ có biển là có thể ngắm, còn có thể ăn hải sản!

- Ăn hải sản?

Lưu Vân Hi nói: - Dù nói như vậy, đó cũng có lẽ là đi tới chợ cá mua hải sản, à, lẽ nào phu quân người là muốn đích thân xuống biển bắt cá?

Lý Kỳ thực sự không muốn giải thích, khoát tay nói: - Các muội đi cùng ta là đúng rồi, bảo đảm các muội không thể thất vọng. Nói xong, hắn lại kéo hai thê tử đi về phía biển.

Mã Kiều với vẻ mặt nghi ngờ hỏi người phu xe đó: - Biển này có hải sản sao?

Người phu xe đó lắc đầu nói: - Thật ra là không có, nhưng vừa rồi nơi chúng ta đi qua cũng có mấy cửa hàng chuyên bán hải sản.

- Tiểu Kiều, ngươi không thể hỏi như vậy, sao Xu Mật Sứ có thể ăn sẵn chứ? Đó không phải là xỉ nhục huynh ấy sao, nếu như vậy, ta cũng không thể tới cùng. Nếu ăn thì phải ăn thứ mà huynh ấy tự tay làm, ngươi nên hỏi như vậy.

Tửu Quỷ khẽ ho một tiếng, sau đó bật cười ha hả hỏi người phu xe đó: - Gần đây có nơi bán hải sản sao?

Người phu xe đó vẫn lắc đầu nói: - Cũng không có, thường thì ngư dân đều sáng sớm đã mang tôm cá tới chợ cá trong thành bán rồi.

Chỉ thấy vẻ mặt đắc ý đó của Tửu Quỷ bỗng nhiên cứng đờ.

Ba người Mã Kiều, Nam Hi, Bắc Khánh vừa nghe thấy thế xuýt chút nữa đã không thể bật cười thành tiếng được.

Mã Kiều khẽ hừ một tiếng nói: - Ông cũng không có được bao nhiêu thông minh.

Tửu Quỷ ho khan một tiếng, mặt đỏ bừng lên, nói: - Xu Mật Sứ này thật sự là khó hiểu.

Do vì bốn người trong lòng rất hiếu kỳ liền bước nhanh theo sau.

Lai Châu chính là bên cạnh bờ biển, là một thành phố ven biển, nói thật Lý Kỳ tới triều Tống lâu như vậy, non nước hắn đều thấy được bảy tám phần rồi, duy còn không có tới bờ biển. Quan trọng là không có máy bay, ra ngoài một chuyến thực sự không dễ dàng. Hiện giờ hắn cũng có thể thấy được biển của Đại Tống rồi.

Lý Kỳ kéo hai người đẹp chạy tới bờ biển, thấy bờ biển vô biên vô hạn, khiến cho người ta vui vẻ. Nước biển ở đây xanh hơn trời, bọt trắng còn trắng hơn cả đám mây trên trời.

Mặc dù Lý Kỳ ở kiếp sau thường thấy biển, còn vô số lần bay tới Thái Bình Dương, nhưng hắn thực sự chưa từng thấy biển nào đẹp như vậy. Đây đều là nhờ phúc của những xưởng công nghiệp, xe hơi kia a.

Dừng lại bên cạnh bờ biển, nhìn ra xa, chỉ thấy một bờ biển mênh mông rộng lớn. Nước biển và bầu trời hợp lại làm một, đều không phân biệt đâu là nước đâu là trời, có thể nói là: Sương tỏa trên đầu núi, núi tỏa sương, trời liền nước nước liền trời.

Nước biển phía xa, dưới ánh chiều tà, giống như vẩy cá trải dài trên mặt nước, lại giống như đứa trẻ bướng bỉnh không ngừng nhảy múa bên bờ, tin chắc bất kỳ người nào cũng đều không thể từ chối sự quyến rũ của biển.

Đây cũng là điểm mà Lý Kỳ thích nhất ở thời cổ đại. Cái gì đều là thiên nhiên thuần khiết, mỗi cảm nhận đều nhận được những thứ này. Hắn cảm thấy mình hoàn toàn có lý do để sống tới lúc trăm tuổi.

Triệu Tinh Yến vốn có chút không kiên nhẫn, hơn nữa nàng cũng đã từng thấy biển rồi. Dù sao ngày xưa nàng cũng vì chiêu binh mãi mã mà đi khắp nơi. Nhưng thấy biển lại là một chuyện khác, tâm tình thoải mái, những nỗi phiền phức đó đều ném ra phía sau, cảm thấy chạy xa như vậy cũng đáng.

Ba người đứng bên biển ngắm nhìn ánh chiều tà, ngây người ra hồi lâu, bỗng nghe thấy bên trái truyền tới từng hồi náo nhiệt, mấy người nhìn về phía tiếng động, chỉ thấy ở bến tàu phía xa rất nhiều tàu cá dừng lại. Các ngư phu trên thuyền dường như đang tháo dỡ hải sản vừa mới đánh bắt trở về, rất náo nhiệt.

Lý Kỳ chỉ vào bên đó, hưng phấn nói: - Hải sản không tới sao? Mau đi đi.

Triệu Tinh Yến vừa đi vừa hỏi: - Hải sản này ở chợ cá không mua được, vì sao lại muốn chạy đi xa như vậy mà mua?

Lý Kỳ sách một tiếng. - Yến Phúc, muội muốn ta nói muội cái gì mới tốt đây, thật đúng là không có phẩm vị gì cả, vừa nghe lời này của muội là biết muội không có nhu cầu ăn uống lớn lắm.

Ta không có phẩm vị? Huynh có? Triệu Tinh Yến bật cười khanh khách nói: - Nếu ta có nhu cầu ăn uống, e là bếp của huynh hết sạch rồi.

- Khinh thường người ta sao, phu quân ta còn có rất nhiều thủ đoạn chưa có lấy ra sử dụng. Lý Kỳ nói xong thật là bất mãn, liền nói với Lưu Hi Vân: - Thập Nương.

Lời vừa nói ra, Lưu Hi Vân liền nói: - Mặc dù ta cũng rất thích nấu nướng, nhưng ta cũng không có nhu cầu ăn uống nhiều lắm.

Triệu Tinh Yến trêu ghẹo nói: - Xem ra không chỉ một mình ta sợ phu quân huynh bếp tận.

Muội chờ đi, sớm muộn gì ta cũng sẽ cho muội rời xa ta, ngay cả cơm cũng không muốn ăn, bắt đầu từ hôm nay. Lý Kỳ có chút sắp điên lên rồi, bước đi cũng đã nhanh hơn, xem ra là sắp chứng minh bản thân rồi.

Lưu Hi Vân theo sau hỏi: - Nhưng ta cảm thấy hiếu kỳ khi tới đây mua hải sản.

Xem ra không giải thích rõ, thì rất khó qua được cửa ải này. Lý Kỳ mỉm cười giải thích: - Cái này tươi nhất là hải sản, nhưng tươi nhất cũng chia làm ba loại, loại thứ nhất là dưới nước, loại thứ hai là trên thuyền, loại thứ ba là chợ cá. Ngoài ra không thể nói là tươi được.

Triệu Tinh Yến hiếu kỳ nói:

- Có ý gì?

- Muội không phải la khá thông minh sao.

Lý Kỳ chế nhạo một câu, nhưng cũng sợ Triệu Tinh Yến hồi lại hắn một câu, muội không nói thì thôi. Do dó liền nói tiếp: - Loại một dưới nước, cũng chính là chỉ hải sản trong biển, hải sản của biển bên cạnh là tươi nhất, chỉ xét về độ tươi mà nói, tươi vẫn mãi là chế biến ngon rồi. Nhưng đồ tươi loại một này khó mà được thưởng thức, chỉ là trong lý tưởng.

Tươi loại hai, trên thuyền, cũng chính là hải sản vừa mới bắt lên, trực tiếp chế biến trên thuyền. Hải sản lúc này có thể nói là có thể ăn tươi số 1. Phụ thân ta đã từng nói với ta, trên thế giới này hải sản ngon nhất chính là ngư phu, biết ăn hải sản tươi nhất cũng chính là ngư dân. Ngư dân này trên thuyền ăn chính là hải sản. Họ bắt được gì thì ăn nấy, thưởng thức được hải sản, sao chế biến hải sản, đó điều là tích lũy kinh nghiệm. Hải sản họ chế biến, đó tuyệt đối là nhất tuyệt, cho nên tươi loại hai chỉ có ăn trên thuyền.

Tươi loại ba, chợ cá, cũng chính là ngư dân đem cá đánh được vớt lên, qua một đêm, lại vận chuyển tới chợ cá. Điểm này Thập Nương có lẽ là hiểu, cá vốn sống trong biển. Ngươi sẽ để chúng vào trong một chiếc thùng gỗ trật hẹp, thân tâm đều bị đả kích rất lớn, thời gian kéo dài, như vậy cá sẽ không khỏe mạnh, ngươi đừng thấy cá của chợ cá cũng là sống nhảy nhót, nhưng kỳ thực đều là thuộc cá yếu, độ tươi của nó đã giảm đi rồi, chỉ có thể xem như tươi độ ba. Về phần những hải sản được vẩn chuyển đó tới Đông Kinh, đó đều không thể gọi là tươi nữa, chỉ có thể nói là vị. Ta thà ăn khô, cũng không muốn ăn sống. Đó cũng là vì sao ta muốn tới đây mua hải sản, bởi vì chỉ có tới đây mới có thể ăn được hải sản loại ba.


Cửu Mộng Tiên Vực

Hồi (1-1753)


<