Vay nóng Tinvay

Truyện:Bắc Tống phong lưu - Hồi 1430

Bắc Tống phong lưu
Trọn bộ 1753 hồi
Hồi 1430: Bất an
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-1753)

Siêu sale Lazada

Vào thời kỳ này giao thông cũng không thuận tiện, mà phương tiện giao thông nhanh nhất chính là ngựa, nếu mọi chuyện đều do Hoàng đế định đoạt, đến một hồi như lúc này, ý chỉ của Hoàng đế còn chưa ban ra ngoài, có khả năng kẻ thù đã đánh tới trước mắt rồi, hơn nữa trước mắt còn chưa hoàn toàn biết rõ động cơ của quân Kim, cho nên hoặc là Triệu Giai tự mình đi tới, hoặc là phái người tới đó, làm vậy để làm gì, chính là qua đấy ra lệnh, tránh cho việc lúc nào cũng phải xin chỉ thị của Hoàng thượng, làm hỏng mất thời cơ chiến đấu.

Người như vậy trừ Lý Kỳ ra thì không còn có thể là ai khác được rồi, bởi vì trước mắt Lý Kỳ là người duy nhất biết được toàn bộ kế hoạch của Triệu Giai, vậy thì chỉ có hắn mới có thể cân nhắc được quan hệ lợi hại, quyết định hắn đưa ra nhất định là xuất phát từ đại cục, bất kể là tiến hay là lùi, đều là dựa trên cơ sở kế hoạch của Triệu Giai.

Vì vậy, Triệu Giai cũng không dặn dò Lý Kỳ gì cả, nói cách khác, chính là ngươi tự mình nhìn tình huống mà xử lý, dù sao thì hắn cũng hiểu rất rõ về tình hình rồi.

Phủ Xu Mật Sứ.

- Phu quân.

Lý Kỳ vừa mới vào cửa, Bạch Thiển Dạ đã bước nhanh tới, nói: - Phu quân, nghe nói Hoàng thượng truyền huynh vào cung, có phải là đã xảy ra chuyện lớn gì rồi hay không?

Hôm nay nàng chạy vào triều, nào biết đợi cả nửa ngày, Triệu Giai đột nhiên hôm nay không vào triều sớm, đây chính là lần đầu tiên kể từ khi đăng cơ Triệu Giai hủy bỏ buổi triều sớm, mà Bạch Thiển Dạ lại thấy Tần Cối không có mặt, trong lòng đã có chút nghi hoặc, vừa ra khỏi hoàng cung đã lập tức khẩn trương về nhà muốn thương lượng cùng Lý Kỳ, đợi đến sau khi nàng về đến nhà mới biết được Lý Kỳ đã bị Hoàng thượng truyền triệu nhập cung rồi, nàng mới khẳng định rằng nhất định đã xảy ra chuyện gì, cũng không có tâm tình gì lại đến nha môn nữa, nàng ở nhà chờ Lý Kỳ trở về luôn.

Lý Kỳ sầu mi khổ kiểm nói: - Đi vào trong rồi nói sau.

Đi vào trong phòng, Lý Kỳ nói tóm gọn lại chuyện ngày hôm này với vài vị thê tử một lần.

- Huynh --- huynh nói quân Kim có thể sẽ xuôi nam một lần nữa sao?

Bạch Thiển Dạ nghe vậy cả người chấn động, không dám tin nhìn Lý Kỳ.

Lý Kỳ thở dài: - Nhìn từ tình huống trước mắt, xem ra là cực kỳ có khả năng này.

Bạch Thiển Dạ bỗng nhiên trợn to hai mắt, nói: - Chúng ta đây ---.

Lý Kỳ không đợi nàng nói hết lời, đã giơ tay lên ngắt lời: - Nếu quả thật sẽ khai chiến, có thể sống sót coi như là không tồi, không nên suy nghĩ nhiều về những thứ khác làm gì.

Phong Nghi Nô lo lắng nói: - Vậy thì chẳng phải chuyến đi này của phu quân sẽ rất nguy hiểm ư.

- Đánh giặc đương nhiên là có nguy hiểm. Lý Kỳ thở dài nói: - Điều ta không muốn gặp phải nhất là giao chiến cùng nước Kim, bởi vì cuộc chiến đấy là cuộc chiến duy nhất ta không nắm chắc được bất kỳ được gì, nửa thắng nửa bại đi.

Da Luật Cốt Dục nhăn chặt mày, nói: - Không xong, nếu mục tiêu của quân Kim thật sự là Đại Tống, vậy thì lúc đầu thu, bọn họ nhất định sẽ phát động tiến công, phu quân, huynh chỉ có hơn một tháng để chuẩn bị thôi.

- Ta biết điều đó, cho nên Hoàng thượng mới khiến cho ta lập tức lên đường ngay hôm nay.

Lý Kỳ gật gật đầu, lần lượt cầm tay Phong Nghi Nô và Quý Hồng Nô, cười nói: - Tốt lắm, tốt lắm, bọn muội cũng đừng lo lắng quá, hiện tại mọi việc còn chưa biết thế nào, lúc trước ở Khai Phong gặp phải hoàn cảnh xấu như vậy, chúng ta đều có thể đánh thắng, huống chi là hiện tại, yên tâm đi, năng lực của phu quân tuy rằng chỉ bình thường, nhưng vận khí thì lại cực kỳ tốt. Bọn muội cứ ở nhà chờ ta trở về.

Trong số những người vợ của hắn, chỉ có hai người Phong Nghi Nô và Quý Hồng Nô là đa sầu đa cảm nhất, giống như Bạch Thiển Dạ và Da Luật Cốt Dục đều đã từng trải qua cảnh đời, sẽ không bị dọa ngã đâu.

Quý Hồng Nô đỏ mắt nói: - Đại ca. Lần đi này huynh nhất định phải mọi việc cẩn thận, Hồng Nô ở nhà chờ huynh trở về.

Lý Kỳ gật gật đầu, lại nói với Bạch Thiển Dạ: - Thất Nương, Tần Cối phải vội vàng bố trí lương thực cho thích hợp, gần nhất sẽ không thể có hành động gì được, muội cũng không cần quan tâm vào những tranh đấu trên triều đình, toàn lực lo cho tốt vấn đề kinh tế. Phải chuẩn bị cho chu đáo, thời gian không còn nhiều nữa, nếu chẳng may khai chiến, kinh tế nhất định sẽ bị thiệt hại nghiêm trọng, kinh tế chính là gốc rễ để quốc gia ta sống yên ổn, cũng không thể để nó sụp đổ được.

Bạch Thiển Dạ nhẹ nhàng gật đầu.

Lý Kỳ lại nói: - À, phương diện này này muội cần bàn bạc nhiều với bọn Thái thái sư, bọn họ chung quy có nhiều kinh nghiệm, phàm là có việc cần suy nghĩ nhiều một chút, bọn muội đợi lát nữa đến Học viện Thái sư nói cho bọn Vương thúc thúc, để cho bọn họ thương lượng ra đối sách càng sớm càng tốt, nhất định phải ổn định được tình hình trong nước.

- Vâng, đợi chút bọn muội sẽ đi.

Da Luật Cốt Dục nói: - Phu quân, muội cùng với huynh đi đi.

Lý Kỳ quyết đón từ chối: - Không được, muội còn phải ở đây chăm lo cho cái nhà này cùng với bọn Hồng Nô, không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất, có muội ở nhà này, ta cũng đỡ phải lo lắng hơn nhiều, có Tửu Quỷ và Mã Kiều ở bên cạnh ta là được rồi. Nói xong, hắn lại bảo Lưu Vân Hi: - Thập Nương, muội cùng đi với ta đi.

Lưu Vân Hi nhẹ nhàng gật đầu.

Bởi vì đột nhiên xảy ra chuyện, căn bản không có thời gian dư thừa cho Lý Kỳ, thậm chí ngay cả thời gian gặp mặt cùng bọn Thái Kinh cũng không có, hắn qua loa thu thập chút hành lý, tùy tiện ăn chút gì đó, rồi xuất phát trong sự quyến luyến của những người phụ nữ.

Bởi vì Lý Kỳ thực sự cực kỳ gấp gáp, vì vậy cũng không mang theo quá nhiều người, ngoại trừ Mã Kiều, Tửu Quỷ, Thập Nương ra, còn có mấy người Dương Tái Hưng và Vương Quý, Đổng Tiên, hơn nữa vì để tránh cho xảy ra khủng hoảng không cần thiết, mấy người đều chọn dùng thường phục.

Đoàn người đi đến trước cửa bắc của thành, chỉ thấy một vị công tử diện mạo như ngọc cưỡi ngựa đứng chờ trước cửa thành, vị công tử này thấy xe ngựa tiến đến đây thì khẩn trương cưỡi ngựa nghênh đón.

Lý Kỳ vén rèm cửa xe, cười khổ nói: - Không ngờ rằng vợ chồng chúng ta lại muốn kề vai chiến đấu nữa rồi.

Người tới đây chính là Triệu Tinh Yến, cũng không biết vì lý do gì, chỉ cần có Triệu Tinh Yến ở cạnh, trong lòng Lý Kỳ liền an ổn hơn một ít, ít nhất bên người có một người cùng bàn bạc, dù sao có rất nhiều việc, hắn không thể thương lượng cùng với bọn Nhạc Phi được, vì thế ngay sau khi ra khỏi hoàng cung, hắn lập tức sai người đến phủ Khánh Quốc Công, báo tin cho Triệu Tinh Yến, bảo nàng chờ ở cửa bắc.

Triệu Tinh Yến nhảy lên xe ngựa, hơi kinh ngạc nhìn Lý Kỳ, nàng nói: - Rất ít khi thấy huynh không tự tin như vậy, xem ra việc này thật sự không phải là chuyện nhỏ nha.

Khi Lý Kỳ sai người báo cho Triệu Tinh Yến, cũng không có nói tỉ mỉ, chỉ nói muốn Triệu Tinh Yến cùng hắn đi một chuyến xa nhà thôi.

Lý Kỳ đầu tiên vung tay lên, khiến người đánh xe mau chóng chạy đi, sau đó mới nói: - Khả năng là trời cũng muốn sụp đổ rồi.

*****

Triệu Tinh Yến nghe vậy trợn to hai mắt, hoảng sợ nhìn Lý Kỳ, từ những lời này của Lý Kỳ, nàng biết rằng nhất định đã xảy ra chuyện lớn rồi.

Lý Kỳ nói rõ sự tình từ đầu đến cuối một lần với Triệu Tinh Yến.

Triệu Tinh Yến nghe xong, trên mặt hoảng sợ trầm ngâm nửa ngày, mới hỏi: - Huynh nói xem đây là âm mưu, hay là trùng hợp?

Lý Kỳ thở dài nói:

- Đây cũng là điều ta lo lắng nhất, nếu như là trùng hợp thì chúng ta sẽ thoải mái hơn rất nhiều, nếu như thật sự là âm mưu, vậy thì sẽ cực kỳ hỏng bét, bên phía Nhật Bản, ta phỏng chừng không có quan hệ gì nhiều lắm, mấu chốt là Thổ Phiên, Tây Hạ, nước Kim, giữa bọn họ có hiệp nghị âm thầm gì hay không, đây là điều chúng ta không thể biết được. Chủ yếu vẫn là Tây Hạ, nếu như mẹ nó thật sự lại đầu phục với nước Kim, vậy thì bên phía Thổ Phiên nhất định là có dự mưu đấy, điều này sẽ cực kỳ bất lợi đối với chúng ta, nếu như thật sự là vậy, một khi ta vượt qua kiếp nạn này, ta nhất định sẽ không tha cho bọn tiểu nhân Tây Hạ đâu.

Trước kia hắn rất có lòng tin với Tây Hạ đấy, nhưng một khi bắt đầu đánh trận, vậy thì cái gì cũng có khả năng xảy ra, bất cứ ai cũng không thể dự tính được. Bất kỳ một nhân tố bất ngờ nào cũng có thể làm thay đổi toàn bộ bố cục của cuộc chiến này.

Triệu Tinh Yến hỏi: - Bên phía nước Kim điều động bao nhiêu binh mã?

- Trước mắt vẫn chưa biết, cho dù là Tông tri phủ ở phủ Yến Sơn cũng đều là đoán, nhưng không có lửa làm sao có khói a!

Lý Kỳ cảm thán một tiếng, lại nói tiếp: - Tục ngữ nói rất hay, không sợ bị ăn trộm, chỉ sợ bị kẻ trộm nhớ kỹ, bởi vì ngươi không biết khi nào kẻ trộm này sẽ ra tay, dùng thủ đoạn gì đi ăn trộm, kỳ thật ta đã sớm dự tính được giữa Tống Kim sớm hay muộn gì cũng có một trận chiến. Chỉ là không nghĩ nó đến nhanh như vậy thôi.

Triệu Tinh Yến hỏi: - Vậy bây giờ chúng ta đi đâu đây?

- Vân Châu.

Lý Kỳ nói: - Hiện giờ đã thời gần ngày mùa thu hoạch rồi, ta không có thời gian suy nghĩ quá nhiều, nhìn từ tình huống trước mắt, nếu đối phương muốn tiến công, rất có thể sẽ tập trung binh lực từ Vân Châu xuôi nam, nhân lúc tại thời điểm trước khi viện quân của chúng ta tới nơi, sẽ tiêu diệt Tây Quân, chặt đứt một cánh tay của quân ta. Sau đó lại giết xuống Trung Nguyên. Lúc trước khi xảy ra đại chiến ở Yến Vân, Hoàn Nhan Tông Vọng, Hoàn Nhan Tông Hàn có ý đồ xuất binh đánh cả hai châu Bình, Vân, chia nhỏ quân ta ra mà tiêu diệt. Nhưng Tông tri phủ cùng Hàn Thế Trung đồng thời đánh lui Hoàn Nhan Tông Vọng cả trên bộ lẫn dưới nước, điều này đã trực tiếp bóp chết kế hoạch xuất binh của Hoàn Nhan Tông Hàn từ trong trứng.

- Ta nghĩ bọn chúng cũng đã rút ra được bài học, chúng ta có nhiều người, nếu chia ra, chúng ta sẽ không sợ chúng, nhưng nếu như bọn chúng tập trung binh lực tốc chiến tốc thắng, không để cho quân ta có cơ hội hội hợp, như vậy có thể đánh tan từng nhóm một, một khi Tây Quân có điều gì sơ xuất, sẽ là đả kích không nhỏ với sĩ khí của quân ta, điều này sẽ tạo thành rất nhiều ảnh hưởng tiêu cực.

- Huynh nói rất có lý, lúc trước trong trận chiến phủ Khai Phong, chính là vì Chiết Gia Quân giữ chân được đại quân của Hoàn Nhan Tông Hàn, cộng thêm Chủng Gia Quân tới Kinh thành cứu viện, mới có thể khiến cho Hoàn Nhan Tông Vọng thất bại thảm hại, nếu lúc ấy Hoàn Nhan Tông Hàn có thể đến Khai Phong trước Chủng Gia Quân, vậy thì nói không chừng Khai Phong đã sớm bị công phá, cho nên bọn chúng vô cùng có khả năng sẽ tập trung binh lực để tiêu diệt Tây Quân trước, thứ nhất là có thể khiến quân ta bị thiệt hại nghiêm trọng, thứ hai còn có thể cắt đứt liên hệ giữa chúng ta với Tây Hạ, mặc dù bọn chúng không thể tiến thêm một bước nữa, nhưng nếu như khống chế được Thái Nguyên, cũng tương đương là chiếm được một phần giang sơn của chúng ta rồi.

Triệu Tinh Yến nói xong đột nhiên nhíu mày: - Nhưng lúc trước bọn chúng vốn không có đánh chiếm được Khai Phong, hiện giờ thực lực quốc gia ta càng thêm cường thịnh, dũng khí của bọn chúng từ đâu mà đến, chẳng lẽ bọn chúng thật sự không có một chút băn khoăn gì ư, lúc này một khi khai chiến, đối với nước Kim cũng không phải là một gánh nặng nhẹ nhàng gì cả.

Lý Kỳ nói: - Nếu như bọn chúng đã lấy được sự trợ giúp của Tây Hạ và Thổ Phiên, đổi lại là ta, ta cũng sẽ liều mạng một lần đấy.

- Nếu như không phải thì sao?

- Có phải là muội nghĩ tới điều gì rồi không?

Triệu Tinh Yến nói: - Ta nghĩ nước Kim không có khả năng không có chút lo ngại gì cả, bằng không bọn chúng cũng sẽ không lặng lẽ tập kết binh lực, ẩn núp ý đồ của mình, có thể thấy là bọn chúng muốn đánh lén, đánh cho quân ta trở tay không kịp. Lần đầu tiên bọn chúng xuôi nam vẫn còn tuyên bố trước một lời, đủ thấy được rằng lần này bọn họ vẫn là vô cùng kiêng kị đấy. Nói xong nàng đột nhiên liếc nhìn Lý Kỳ: - Phu quân, huynh còn nhớ kế hoạch khuếch trương phía tây mà huynh đã nói ở Nam Ngô sao?

Lý Kỳ ngẩn người, nói: - Muội nói là nước Kim có hai tính toán, nếu như không có cơ hội xuống tay ở Yến Vân, thì lập tức tiến quân về phía tây ư.

Triệu Tinh Yến nhẹ nhàng gật đầu, nói:

- Nếu như nước Kim có tính toán như vậy, thì lý do cho việc xuất binh ở Vân Châu sẽ hoàn thiện hơn, bởi vì Vân Châu đúng là cổ họng của tây bắc, có thể xuôi nam, cũng có thể tiến bắc, tiến về phía tây. Ta nghĩ nước Kim cũng sẽ không đi đánh một cuộc chiến không có nắm chắc, chúng ta không được phép thua, bọn họ đồng dạng cũng như vậy, bởi vì theo ta được biết, nước Kim là do các bộ tộc khác nhau tạo thành đấy, nếu như hoàn toàn không có chút lợi ích nào để kiếm chác thì bọn họ sẽ không làm đâu.

- Nghe muội nói như vậy, đúng là thật sự có khả năng này. Lý Kỳ hơi chút suy nghĩ gật đầu, lại ảo não nói: - Đáng tiếc là chúng ta biết được quá ít, đến tột cùng là tình huống như nào, còn phải đợi đến Vân Châu mới biết được, chỉ mong là như lời muội đã nói đi.

....

Vương phủ.

Tần phu nhân ngồi sững sờ trong hoa viên, giữa hai đầu lông mày để lộ ra một tia sầu muộn.

Tiểu Đào đứng bên cạnh nàng bĩu môi mắng: - Xu Mật Sứ này thật sự là quá không biết giữ chữ tín, hôm nay hẹn phu nhân đi Học viện Thái sư, nhưng hiện tại vẫn còn chưa tới, mặt trời đều sắp xuống núi rồi này.

Tần phu nhân ngẩn ra, hơi có vẻ thất vọng nói: - Thôi đi, nói vậy là hắn cũng có chuyện bị trì hoãn.

- Vậy thì cũng phải phái người đến báo tin chứ, để cho phu nhân chờ thế này.

Tần phu nhân hơi nâng mí mắt lên, cười mắng: - Ai nói ta đang đợi hắn, ngươi cái cô bé này thật sự là càng ngày càng đáng ghét rồi.

Tiểu Đào thè cái lưỡi thơm tho, cười không nói.

Lúc này, tôi tớ báo lại, nói là Vương Trọng Lăng đã trở lại.

- Ta đã biết rồi.

Tần phu nhân nhẹ nhàng gật đầu, sau đó đứng dậy đi đến tiền viện, nhưng vừa mới tới cửa, chợt nghe đến bên trong truyền tới một tiếng thở dài bất đắc dĩ, lại nghe thấy Vương Trọng Lăng nói: - Đám người Kim này cũng thật là, đang yên đang lành, lại muốn đánh nhau gì chứ, lần trước bọn chúng còn chưa nhận đủ giáo huấn sao.

- Đánh giặc cái gì đấy, ông nghe được điều này từ nơi nào vậy.

- Mới vừa rồi Thất Nương đến Học viện Thái sư một chuyến, tuy rằng nàng chưa nói kỹ lưỡng, nhưng ta cũng đã hiểu được, nhất định là nước Kim lại có động tĩnh gì ở Yến Vân, nếu không thì Lý Kỳ cũng không có khả năng vội vàng đi phương bắc như vậy, nghe nói Hoàng thượng hôm nay còn không lên cả buổi triều sớm nữa.

- Ông nói cái gì? Lý Kỳ đi phương bắc rồi hả?

- Còn không phải thế sao.

Ngoài cửa Tần phu nhân nghe được vậy không hiểu sao trong lòng hơi co rút lại một chút.

- Vậy có thể gặp nguy hiểm hay không?

- Ta đây sao mà biết được.

- Ôi, lúc này mới được yên bình bao lâu đâu, lại muốn đánh giặc nữa rồi.


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Hồi (1-1753)


<