Vay nóng Tinvay

Truyện:Bắc Tống phong lưu - Hồi 1429

Bắc Tống phong lưu
Trọn bộ 1753 hồi
Hồi 1429: Ba tuyến báo nguy
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-1753)

Siêu sale Lazada

Từ khi Triệu Giai lên ngôi tới nay, gần như là mọi việc đều thuận lợi, hết thảy đều tiến hành như những gì y đã dự tính, điều này cũng bồi dưỡng cho y sự tự tin, khi đối mặt với bất cứ chuyện gì y đều bình tĩnh, nhưng mà như y bây giờ, cũng không kìm nổi vẻ mặt lo âu, thậm chí lúc nói chuyện trong giọng điệu còn chứa một ít không toại nguyện.

Cuối cùng là đã xảy ra chuyện gì a!

Lý Kỳ kinh ngạc nhìn Triệu Giai.

Triệu Giai từ trên bàn cầm lấy ba bản tấu, đưa tới, nói:

- Ba tin cấp tốc tám trăm dặm này được đưa vào cung trước khi lâm triều một khắc đấy, theo thứ tự đến từ Lai Châu, phủ Thành Đô, phủ Yến Sơn.

Lý Kỳ ngẩn người, theo bản năng nhận lấy

Triệu Giai không đợi Lý Kỳ mở ra xem, liền đầy mặt sầu lo nói: - Cũng không phải tin tức tốt, Pháp hoàng Bạch Hà của Nhật Bản đã chết bệnh ở cuối mùa xuân năm nay rồi, triều chính Nhật Bản đã xảy ra biến động lớn, rơi vào trong một mảnh hỗn loạn.

Pháp hoàng Bạch Hà tại vị mấy chục năm nay, mở ra chế độ nhị viện ở Nhật Bản, bồi dưỡng thế lực võ sĩ đối kháng với thế lực quý tộc cũ, mâu thuẫn của hai bên càng ngày càng nghiêm trọng, mà ông ta vừa chết, mâu thuẫn này chắc chắn sẽ bạo phát ra, đến tột cùng là thế lực võ sĩ đoạt quyền hay là quý tộc cũ một lần nữa cầm quyền, đây hết thảy đều chưa biết được, thế lực võ sĩ và thế lực quý tộc nhất định sẽ xuất hiện sự đối kháng phi thường kịch liệt.

Đây là chuyện nằm trong dự liệu của Lý Kỳ, cũng là chuyện hắn mong muốn nhìn thấy đấy, nhưng điều kiện tiên quyết chính là không có lời nói phía dưới của Triệu Giai, lại nghe Triệu Giai nói tiếp: - Mười ba bộ lạc ở Thổ Phiên kết thành liên minh, muốn đuổi quân Tống ta ra khỏi lãnh thổ của Thổ Phiên. Cuối cùng chính là ---.

Nói tới đây, Triệu Giai khẽ hít thở thật sâu, nói: - Nước Kim dường như chuẩn bị xuôi nam một lần nữa.

- Cái gì?

Lý Kỳ kinh hãi hô lên, tấu chương cầm trong tay rơi xuống trên mặt đất, hai tin tức phía trước tuy rằng khó giải quyết, nhưng còn chưa phải là phiền toái lớn, nhưng câu nói sau cùng của Triệu Giai lập tức khiến tính chất của hai chuyện trước cũng thay đổi, đây không thể nghi ngờ gì là đang báo nguy ở cả ba tuyến, nếu thật sự là như vậy, thì vương triều Đại Tống có khả năng nguy ngập sớm tối.

- Tại sao có thể như vậy. Lý Kỳ không thể tin nổi nói: - Các bộ lạc ở Thổ Phiên tạo sao phải kết thành liên minh để đối phó với chúng ta. Chẳng lẽ là do Ngô Giới gây ra, tên đáng chết này, thần muốn làm thịt y.

Hắn thật sự là nôn nóng.

Tần Cối vội vàng nói: - Xu Mật Sứ xin bớt giận, việc này không có liên quan gì tới Ngô Giới hết, sau khi Ngô Giới lĩnh binh tiến vào địa giới của Thổ Phiên, tuy rằng trước sau cũng thu phục một ít bộ lạc nhỏ ở biên cảnh Đại Lý, nhưng cũng không có sử dụng vũ lực gì cả, mà là đem sự chú ý đặt ở việc củng cố phòng thủ ở địa khu Hoàng Hà, nhưng những năm gần đây quốc gia của ta có nhiều giao dịch buôn bán với quốc gia Tây Vực, có một số lượng hàng hóa lớn đi qua địa khu Hoàng Hà, điều này cũng đưa tới sự ghen tị của các bộ lạc ở Thổ Phiên, bọn họ mưu toan muốn chiếm lĩnh một số tuyến đường trọng yếu ở địa khu Hoàng Hà, đặc biệt là khu vực Thanh Đường, vì thế đã từng có rất nhiều lần giao thiệp với Đại Tống ta, không chỉ như thế, bọn họ còn âm thầm ra lệnh cho thủ hạ cướp bóc những thương thân qua lại địa khu Hoàng Hà, ý đồ đục nước béo cò.

- Chẳng qua là khi đó nước ta một lòng đối kháng với nước Kim, vì vậy đã nhiều lần nhượng bộ. Mà tại đầu năm nay, bởi vì vừa qua khỏi cửa ải cuối năm, vì thế Ngô Giới ra lệnh cho Trương Hiến tiến đến bảo vệ thương đội, nhưng ở trên đường gặp phải cường đạo của Thổ Phiên, hai bên giao chiến với nhau, Trương Hiến tiêu diệt sạch sẽ nhân mã của đối phương, nhưng trong đó có một người chính là con trai của thủ lĩnh một bộ tộc ở Thổ Phiên, bộ tộc này bắt đầu thổi phồng việc Đại Tống ta muốn dùng binh với bọn họ, rất nhanh bọn họ đã liên hợp lại với ý đồ đuổi Trấn tây quân ra khỏi Thổ Phiên.

Lý Kỳ hừ một tiếng, nói: - Gì mà đuổi Trấn tây quân ra khỏi Thổ Phiên, điều này thật sự là quá nực cười, bọn chúng rõ ràng chính là mơ ước địa khu Hoàng Hà, muốn đoạt lại Hoàng Hà, sau đó lại vơ vét tài sản chi phí qua đường của Đại Tống ta thôi.

Tần Cối gật đầu nói: - Đúng là như thế, bởi vì tuyến đường quan trọng ở phía tây đã bị quân Kim chiếm lĩnh, hơn nữa bởi vì Tây Hạ không yên ổn, tạm thời đang ở trong thời kỳ rung chuyển, vì vậy thương nhân Tây Vực đều lựa chọn đi đường vòng qua địa khu Hoàng Hà thuộc sự quản chế của Đại Tống, nếu như để bọn chúng nắm giữ được Hoàng Hà, vậy thì tương đương với việc chặn lại mối liên hệ giữa chúng ta và phía tây.

Đây là điển hình chính là việc lợi ích thúc đẩy chiến tranh.

Thổ Phiên không giàu có, hơn nữa còn khá nghèo, nhưng hàng xóm Đại Tống lại giàu nứt khố đổ vách, bọn họ tận mắt thấy được số lượng lớn của cải từ Tây Vực chảy vào Đại Tống, hơn nữa còn ngay dưới mí mắt bọn họ, cũng là qua cổng mà không vào, điều này làm cho các bộ lạc ở Thổ Phiên cực kỳ hâm mộ ghen tị, mà địa khu Hoàng Hà vốn là thuộc về Thổ Phiên đấy, chỉ là ở thời kỳ Tống Huy Tông, hai lần xuất binh, thừa dịp loạn lạc quy nạp địa khu Hoàng Hà vào trong bản đồ của Đại Tống, nhưng tài phú ẩn chứa ở con đường này, là vô cùng to lớn đấy, thậm chí có thể nói là không thể đo lường được.

Hiện giờ triều Tống hoàn toàn mở cửa buôn bán, ở địa khu Hoàng Hà không bị bất kỳ chính sách gì kéo lại, đã trở nên vô cùng giàu có, còn giàu có hơn so với đa số những châu huyện ở Đại Tống, bởi vì trước mặt đây chính là con đường duy nhất có thể đi qua Tây Vực, những thương nhân đi qua đây một chuyến, đều phải để lại hoặc nhiều hoặc ít của cải ở địa khu Hoàng Hà, chỉ trong vài năm, kinh tế ở địa khu Hoàng Hà bắt đầu phát triển, vùng này là một miếng thịt béo nha, không đỏ mắt thì chính là người mù.

Đúng là một miếng thịt béo mới thúc đẩy các bộ lạc ở Thổ Phiên liên hợp lại đối kháng Đại Tống, nguyên bản bọn họ chỉ là tiểu đánh tiểu nháo, nhưng do sự xuất hiện của Trấn tây quân, hơn nữa Đại Lý và Nam Ngô lần lượt diệt vong khiến cho bọn họ cảm giác vô cùng khẩn trương, điều này càng khiến cho bọn họ thêm đoàn kết nhất trí để chống cự lại kẻ địch mạnh.

Lý Kỳ lại hỏi: - Vậy đối phương có bao nhiêu nhân mã?

Tần Cối cau mày nói: - Theo như trong thư Ngô Giới gửi về, ước chừng có mười tám vạn, mà binh mã của chúng ta ở địa khu Hoàng Hà cộng thêm cả Trấn tây quân thì tính đi tính lại cũng chỉ có sáu vạn quân.

- Kém nhau hơn mười vạn a!

Lý Kỳ gõ cái trán, binh lực chênh lệch nhiều như thế, khiến hắn cảm thấy cực kỳ đau đầu.

Triệu Giai nói: - Kỳ thật điều này cũng không phải mấu chốt, nếu như không có nước Kim, trẫm lập tức có thể triệu tập Tây Quân đến trợ giúp cho Ngô Giới, chỉ là một đám ô hợp mà thôi, trẫm còn chưa đặt vào mắt, nhưng vấn đề ở chỗ, nước Kim không ngờ lại muốn vứt bỏ minh ước, tiến công Đại Tống ta, thật sự là nực cười.

*****

Y nói không sai, triều Tống đánh Thổ Phiên vẫn là có khá nhiều chiến tích đấy, thắng nhiều mà bại thì ít, ngay tại một đêm trước khi Bắc Tống diệt vong, đều có thể chinh phục Hoàng Hà hai lần là có thể thấy được rồi, mà cường địch của Đại Tống vẫn luôn là nước lớn ở phương bắc, nếu lúc này nước Kim xuất binh, một khi Đại Tống rơi vào hoàn cảnh phải tác chiến ở cả hai tiền tuyến, đội quân hùng mạnh nhất Đại Tống là Tây Quân lập tức gặp phải tình huống hai mặt giáp công, đây tuyệt đối không phải chiến trường lý tưởng trong lòng Triệu Giai cùng Lý Kỳ.

Lúc này Lý Kỳ cũng đã bình tĩnh lại, hắn nói:

- Hoàng thượng, tin tức này có phải thật hay không, nếu như quân Kim muốn xuôi nam, nhất định phải có những hành động lớn rồi, không có khả năng lúc này chúng ta mới thu được tin tức được.

Triệu Giai nhíu chặt hai hàng lông mày, nói: - Trước mắt còn chưa có tin tức xác thực, hành động lần này của nước Kim tương đối bí mặt, Tông Trạch cũng là từ việc nước Kim điều động lương thảo mà nhìn ra được một ít manh mối thôi.

- Lương thảo?

- Ừ.

Triệu Giai nói: - Căn cứ vào những lời trên thư của Tông Trạch, những thương nhân ở Yến Vân đến nước Kim buôn bán, bắt đầu từ đầu năm này, đã nhiều lần thấy có không ít đoàn xe vận chuyển hàng hóa đi hướng quan đạo Vân Châu, mới đầu cũng không có ai để ý, sau lại vẫn là Tông Trạch quả quyết nghe người ta nói đến. Lúc này mới phái người đi hỏi thăm, không chỉ phát hiện đoàn xe với số lượng lớn, hơn nữa còn phát hiện một số bộ tộc ở nước Kim di chuyển cả tộc đàn theo phương hướng đến Vân Châu.

Lý Kỳ nghe vậy sửng sốt, nói: - Việc này kỳ quái, Vân Châu chính là vùng yếu địa chiến lược, nếu là người buôn bán đi đến bên kia còn nói cho qua được, dù sao nói đến Vân Châu, xuống phía nam có thể đến quốc gia ta ở phía nam, đi về phía Tây là vào Tây Hạ, bắc sẽ vào Mông Cổ. Nhưng tới đó sinh sống, thì cũng không phải là một lựa chọn sáng suốt, bởi vì một khi chiến tranh bùng nổ, Vân Châu sẽ là nơi đứng mũi chịu sào, không có đạo lý gì khiến dân chúng nước Kim di chuyển hướng về phía Vân Châu cả.

Tần Cối nói: - Ta nghĩ điều này là do quân Kim giấu đầu hở đuôi, bí mật tập kết binh lực đến Vân Châu, sau đó bất ngờ xuôi nam, muốn đánh cho quân ta trở tay không kịp.

Lý Kỳ cau mày nói: - Cũng có thể là muốn dùng binh nhằm vào Tây Hạ.

- Cũng không bài trừ khả năng này.

Triệu Giai gật đầu, lại hỏi: - Nhưng nếu chẳng may, bọn họ là nhằm vào chúng ta dùng binh thì sao?

Lý Kỳ thở dài: - Vậy thì thật sự là đại sự không ổn rồi, hiện giờ Đại Tống ta sợ nhất đúng là động binh ở bản thổ, một khi phát động chiến tranh, kinh tế của chúng ta sẽ lại nhận phải tổn thất vô cùng nghiêm trọng.

Triệu Giai cau mày hỏi: - Vậy thì ngươi thấy như thế nào?

Lý Kỳ nhặt ba bản tấu chương lên nhìn kỹ. Lúc này càng xem thì sắc mặt hắn càng ngưng trọng, hắn trầm ngâm nửa ngày, mới nói: - Nếu tất cả những điều này đều là thật, vậy thì vi thần nghĩ rằng khả năng dùng binh nhằm vào chúng ta còn lớn hơn nữa. Đám người Hoàn Nhan Tông Vọng không phải người ngu, bọn chúng tận mắt thấy thực lực của gia tăng trưởng một cách nhanh chóng, cứ để tiếp tục thế này, sớm muộn gì cũng dẫn trước bọn chúng ở mọi phương diện, mà muốn phá hỏng sự phát triển của quốc gia ta, chỉ có một biện pháp, chính là dùng vũ lực, nếu đứng ở góc độ của bọn chúng, khả năng cũng sẽ làm như thế thôi, lúc này không đánh chúng ta, sau này chính là chúng ta đánh bọn chúng.

Triệu Giai nói: - May mắn lúc trước Chủng Công đã nhắc nhở cho trẫm, vì vậy việc cải cách nội quy trong quân đội còn không có thi hành ở Yến Vân, nhưng cũng không tiếp tục tăng binh, hơn nữa, các quân khu lớn đều đang trong quá trình tổ chức lại, hiện tại muốn điều động nhân mã là cực kỳ khó khăn, có khả năng là những cố gắng thay đổi lúc trước đều sẽ uổng phí. Hiện tại trẫm lo nhất chính là giữa Thổ Phiên, Tây Hạ và nước Kim có mưu đồ bí mật gì, nếu thật sự như thế, chúng ta sẽ gặp phải công kích ở toàn bộ phía tây, phía tây bắc và phía bắc.

Lý Kỳ nghe vậy có chút ủ rũ, nếu như đây thật sự là một âm mưu rất lớn, vậy thì Đại Tống thật sự là nguy ngập sớm tối rồi, hắn nói: - Chỉ mong rằng đây chỉ là một sự trùng hợp thôi.

Triệu Giai nói: - Có phải là trùng hợp hay không thì chúng ta đều phải chuẩn bị cho trường hợp xấu nhất.

Lý Kỳ hỏi:

- Vậy không biết Hoàng thượng có tính toán như thế nào?

Triệu Giai nói: - Địch nhân chân chính của chúng ta là nước Kim, cũng chỉ có nước Kim mới có thể tạo thành uy hiếp đối với chúng ta được, đám bộ lạc ở Thổ Phiện không đáng để lo nghĩ, chỉ có điều hiện tại chúng ta nhất định phải tập trung binh lực đối kháng nước Kim, ở bên phía Thổ Phiên trẫm tạm thời tính toán rút Trấn tây quân lại, khiến cho Trấn nam quân bảo vệ Đại Lý và những cứ điểm mấu chốt ở Thổ Phiên, mà Ngô Giới thì dẫn Trấn tây quân đến đóng ở địa khu Hoàng Hà, quyết không thể để mất địa khu Hoàng Hà được, nếu không, chúng ta sẽ phải chịu tổn thất vô cùng lớn, sau đó lại phái người đi đàm phán, ổn định lại bọn họ trước, mà bên phía Nhật Bản, hiện tại chúng ta còn chưa lo xong cho bản thân mình, trước hết cứ gác lại kế hoạch về Nhật Bản đi đã.

Lý Kỳ vội vàng nói: - Nhưng cái chết của Pháp hoàng Bạch Hà, đúng là một cơ hội vô cùng tốt đối với chúng ta nha.

- Ngươi cho rằng trẫm không biết sao.

Triệu Giai lo âu nói: - Nhưng hiện giờ thời gian cho trẫm đã không còn nhiều nữa rồi, mọi người đều biết, từ trước thời gian xuất binh của nước Kim đều là là vào đầu thu, cách hiện tại chỉ còn hơn một tháng nữa thôi.

Lý Kỳ nắm chặt hai tay, trên khuôn mặt tràn đầy vẻ không cam lòng, nhưng lập tức hắn vẫn cúi đầu nói: - Thực xin lỗi, là vi thần suy xét không chu toàn.

- Điều này cũng không thể trách ngươi được, dù sao ngươi đã hao phí rất nhiều tâm huyết đối với Nhật Bản, nhưng mọi việc có thong thả cũng có cấp bách, nước Kim mới là mối họa lớn chân chính của chúng ta. Triệu Giai nói xong, thì lại nói tiếp: - Nhưng hiện tại mọi chuyện vẫn còn không rõ ràng lắm, trên thư Tông Trạch cũng chỉ nói lập lờ nước đôi, nhưng trẫm cũng không có khả năng đợi đến thời điểm đối phương thật sự tấn công thì mới nghĩ biện pháp ứng đối, trẫm nhất định phải phái người đến Yến Vân trước để thay thế trẫm tiếp quản hết thảy mọi công việc ở địa phương. Lý Kỳ.

- Có vi thần.

- Việc này đành vất vả ngươi rồi.

- Vi thần tuân mệnh.

- Vậy được rồi, ngươi hiện tại lập tức về nhà chuẩn bị, ngay hôm nay lập tức khởi hành đi tới địa khu Yến Vân, sau đó trẫm sẽ phái Ngưu Cao lĩnh năm vạn cấm quân trung ương tiến đến giúp đỡ.

Hiện tại trong tay y cũng chỉ còn lại có cấm quân trung ương là có thể chi viện được, quân đội phía nam căn bản là không còn kịp nữa rồi, dù sao cũng chỉ có thời gian khoảng một tháng, mặc dù cấm quân trung ương có thể trước tiên đuổi tới hay không thì đều là một ẩn số. Y lại nói với Tần Cối: - Tần thiếu tể.

- Có vi thần.

- Về chuyện lương thảo, trẫm toàn quyền giao cho ngươi đi xử lý, nhớ kỹ, trẫm không hy vọng có quá nhiều người biết việc này để tránh cho tạo thành khủng hoảng không cần thiết.

- Vi thần lĩnh mệnh.


Đấu Thần Tuyệt Thế

Hồi (1-1753)


<