Vay nóng Homecredit

Truyện:Bắc Tống phong lưu - Hồi 1427

Bắc Tống phong lưu
Trọn bộ 1753 hồi
Hồi 1427: Đánh là thân, mắng là yêu
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-1753)

Siêu sale Lazada

Đám ống trúc được đốt trọi này cũng không xa lạ với Tần phu nhân và Mã Kiều, chẳng qua là cơm lam mà thôi, Lý Kỳ trước kia cũng từng làm cho bọn họ ăn qua. Nhưng đối với những đứa bé này, là vô cùng xa lạ đấy, đám nhóc đều ngơ ngác nhìn những ống trúc này, vẻ mặt thật sự mờ mịt.

Lý Kỳ liếc nhìn bọn nhỏ một lượt, dùng dao bổ ống trúc ra, trong nhày mắt lúc ống trúc vỡ ra, một cỗ mùi trúc thơm ngát cùng với mùi cơm bắt đầu phiêu tán, cơm trắng lẫn với thịt băm hiện ra tại trước mặt mọi người.

Bảy đứa nhóc đều há hốc mồm, nhìn cơm thơm ngào ngạt trước mắt, nước miếng đều sắp chảy đầy đất rồi, đừng nói xa hơn, bọn nó sống đến lớn như vậy, còn thật sự chưa từng nếm qua vị cơm trắng.

Sau khi Lý Kỳ bổ ống trúc ra, cũng không có vội vã đưa cho mấy đứa bé kia, mà dùng một cái thìa gỗ múc nước canh từ trong nồi ra rưới vào trên cơm, chỉ thấy hơi nóng bốc lên hổi hổi, khi nước canh nóng bỏng rưới xuống cơm, phát ra những âm thanh xì xì tuyệt vời.

Thật là thèm quá, những đứa bé kia đều sắp nuốt cả đầu lưỡi vào rồi, chúng mở thật to hai mắt ra.

Lý Kỳ đem sốlươn còn lại chia ra đặt lên ống cơm, lại chọc người thèm chảy nước miếng thêm.

Lý Kỳ cười nói: - Có thể ăn rồi, tuy nhiên phải cẩn thận không bị bỏng.

Một đứa nhóc đột nhiên đưa tay vào ngực móc móc, chỉ chốc lát sau, nó lấy ra một bọc lá sen, nó mở lá sen ra, chỉ thấy bên trong có một khối gì đó đen thui, nhìn giống như là bánh mì, nhưng bánh mỳ hẳn là không đen như vậy, thằng nhóc kia đặt miếng bánh mì đen thui qua một bên, sau đó dùng lá sen bọc lấy ống trúc kia.

Những đứa bé còn lại thấy vậy, đều noi theo, từ trong ngực mình lấy ra một bọc lá sen.

Tần phu nhân thấy vậy tò mò, cầm lên một khối bánh, dò hỏi: - Đây là cái gì?

Đặng Trung nói: - Ồ, đây là cơm trưa của chúng ta.

- Cơm trưa?

Tần phu nhân sắc mặt cả kinh.

Thằng nhóc kia nói mơ hồ không rõ: - À à, cha mẹ của chúng ta phải xuống ruộng làm việc, cho nên làm cơm trưa luôn vào buổi tối, để cho chúng ta mang bên người, đói bụng thì lấy ra mà ăn.

Khó trách lúc này bọn nhỏ không quay về, cũng không thấy cha mẹ đến tìm bọn nhóc. Tần phu nhân lại hỏi: - Cái này dùng gì làm ra?

Lý Kỳ nói: - Đây là dùng một chút gạo nếp cùng với một số lượng lớn rau dại làm ra đấy.

Tần phu nhân kinh ngạc hỏi: - Ngươi cũng biết sao?

Lý Kỳ gật đầu: - Lúc trước khi ta đến Phượng Tường, từng thấy dân chúng địa phương cũng ăn thứ này, bởi vì lương thực quá đắt, bữa nào cũng ăn gạo trắng thì bọn họ ăn không nổi, mà rau dại thì chính mình có thể lên núi hái được, phối hợp như vậy, có thể tiết kiệm được rất nhiều lương thực, hơn nữa lại còn có thể ăn no bựng, chỉ là không thể cứ ăn lâu dài được.

Tần phu nhân nghe vậy hơi gật đầu. Nhưng lại không nói được ra lời, chỉ cảm thấy trong cổ họng có chút ngột ngạt.

Lý Kỳ cầm lấy bánh gạo nếp của một đứa nhóc, hắn cười hỏi: - Nhóc con, có thể mời đại ca ăn cái bánh gạo nếp này được không?

Đứa nhóc kia kinh ngạc hỏi: - Đại ca muốn ăn thứ này sao?

Lý Kỳ nói: - Đương nhiên, đây chính là một món ngon ẩn chứa trí tuệ đấy, đại ca cực kỳ thích nó.

Thằng nhóc kia vội lau miệng, vô cùng hào sảng nói:

- Đa ca ăn hết luôn đi, nếu không đủ, ở nhà ta vẫn còn có.

- Vậy thì phải cảm ơn ngươi rồi.

Lý Kỳ lặng lẽ đẩy phần cơm của mình đến trước mặt đứa nhóc kia, sau đó cầm lấy miếng bánh gạo nếp đen thui bắt đầu ăn.

Tần phu nhân thấy vậy, hơi cúi đầu, khóe miệng lộ ra một nụ cười mỉm, cũng đưa ống trúc của mình cho những đứa bé trước mặt, chính mình thì dùng tay bẻ chút bánh gạo nếp cho vào miệng. Chưa nói tới nó có ăn ngon hay không, có thể nuốt được xuống đã coi như không tệ rồi, có chút chua xót, chỉ không biết là chua xót ở đầu lưỡi hay là chua xót trong lòng nữa.

Mã Kiều cùng người đánh xe kia vốn là đã cầm cơm lam lên rồi, nhưng nhìn thấy Lý Kỳ cùng Tần phu nhân đều đem cơm lam của mình cho những đứa bé kia ăn, vì vậy cũng đều đưa cơm lam của mình cho những đứa bé đó. Chính mình thì lại cầm lấy bánh gạo nếp rau dại của bọn nhóc bắt đầu ăn.

Chưa ăn hết một miếng, đều đã phải uống một ngụm nước mới nuốt được xuống.

Sau lại học theo Lý Kỳ, ngâm bánh này trong bát canh đợi chốc lát rồi ăn, mới miễn cưỡng nuốt xuống được.

Nhưng cứ ăn ăn, trong lòng mấy người đều cảm thấy không thể tiếp thu!

Mà mấy đứa nhóc đều là ăn ngấu ăn nghiến, canh và cơm đều không đặt xuống, chỉ đợi trong chốc lát, một nồi canh và những ống trúc cơm đã bị bọn họ tiêu diệt sạch sẽ.

Mỗi đứa đều giống như một ông lớn vậy, vỗ cái bụng tròn xoa, có thể nói là thoải mái nha.

Lý Kỳ cười ha ha hỏi: - Như thế nào rồi? Ăn ngon không?

Tất cả những đứa nhóc đều dùng sức gật đầu. Thằng nhóc kia nói: - Đại ca, đồ ăn do ngươi làm thật sự là quá ngon luôn.

Tần phu nhân cười nói: - Hắn chính là ---.

- Đầu bếp.

Lý Kỳ giành nói trước, hắn sợ khi chính mình bộc lộ ra thân phận chân thật, sẽ dọa sợ những đứa bé này.

Đặng Trung nói: - Đại ca nhất định là một đầu bếp trong quán rượu lớn đi.

Lý Kỳ cười hỏi: - Ngươi còn biết cả quán rượu lớn a.

Đặng Trung cười ha ha, nói: - Thật ra chỉ biết một chút thôi.

Lý Kỳ nói:

- Vậy ngươi thử nói xem, ở Đông Kinh ta có những quán rượu lớn nào.

Đặng Trung nói: - Nói đến những quán rượu lớn ở Đông Kinh, xếp hạng nhất ngoại trừ Túy Tiên Cư ra thì không còn nơi khác.

Lý Kỳ ồ một tiếng, nói: - Nhưng ta nghe nói Đông Kinh đệ nhất lâu chính là Phàn Lâu mà.

- Đấy đều là chuyện trước kia rồi. Đặng Trung phất tay nói:

- Đại ca, đại tỷ tỷ, các ngươi đã từng nghe đến Kim Đao Trù Vương chưa?

Tần phu nhân mấp máy môi, hỏi: - Tất nhiên là đã nghe qua, sao nào, ngươi biết hắn sao?

- Ta nào có phúc khí đó chứ. Đặng Trung nói: - Nhưng ta nghe người ta nói, Kim Đao Trù Vương này rất khó lường, đồ ăn hắn làm ra ngay cả Hoàng thượng cũng đều khen không dứt miệng, còn có, còn có Kim Đao Trù Vương sản xuất ra Thiên hạ vô song, chậc chậc, chỉ tên này thôi đã quá dễ nghe rồi, nếu như ta may mắn được uống một ngụm, vậy thì cuộc đời này cũng thỏa mãn rồi, hơn nữa ta còn nghe cha ta nói, Kim Đao Trù Vương này là đại ân nhân của chúng ta đấy, bởi vì cải cách của hắn, nhà chúng ta mới có đất để trồng trọt.

Tần phu nhân cười nói: - Hắn cũng không tốt như ngươi nói đâu.

Đặng Trung hiếu kỳ hỏi: - Đại tỷ tỷ, ngươi nhận biết Kim Đao Trù Vương sao?

Tần phu nhân thản nhiên nói:

- Biết hắn cũng không phải chuyện gì ly kỳ cả.

Thằng nhóc kia hưng phấn nói: - Vậy tỷ tỷ có thể kể cho ta một ít chuyện xưa về Kim Đao Trù Vương hay không?

Tần phu nhân hừ nhẹ một tiếng: - Hắn thì có chuyện xưa gì chứ, chỉ là một con hồ ly giảo hoạt thôi, nói về chuyện xưa của hắn, chỉ sợ sẽ dạy hư các ngươi thôi.

Mẹ kiếp! Ngươi đây là vòng vo nói móc ta đấy à! Lý Kỳ vội nói: - Các ngươi cũng đừng có nghe nàng nói bậy, vị Kim Đao Trù Vương này ta cũng nhận thức, làm người chính trực, phong độ nhẹ nhàng, tuấn tú lịch sự, vì nước vì dân, làm người hào hiệp, chính là một nhân vật tài ba, chuyện xưa về hắn chỉ sợ kể ba ngày ba đêm cũng không kể hết thôi.

Lời này nói ra khiến cho Tần phu nhân cùng Mã Kiều đều cười nhạt, phải có da mặt dày như nào mới có thể nói ra những lời này được.

Nhưng những đứa bé kia lại nói: - Ta tin tưởng lời nói của đại ca, cha mẹ chúng ta đều nói rằng Kim Đao Trù Vương là một vị quan tốt.

- Không tệ, không tệ, các vị hương thân đều nói như vậy.

- Đại tỷ tỷ, có phải là ngươi nhận lầm người rồi hay không?

...

Lý Kỳ nghe được phải cố gắng nghẹn miệng.

Tần phu nhân thấy những đứa bé này tự hồ đang thay Lý Kỳ bênh vực kẻ yếu, trong lòng đúng là có khổ mà nói không rõ được. Đành phải bất đắc dĩ nói: - Có lẽ --- có lẽ vậy.

Lý Kỳ thật sự không nhịn được nữa, bật cười ha ha.

Thằng nhóc thối kia hỏi: - Đại ca, ngươi cười gì vậy?

Lý Kỳ khoát tay, nói: - Ta cười nàng lớn thế rồi, thậm chí ngay cả một người cũng nhận sai, phỏng chừng là bị người lừa, thông minh quá a!

Những đứa bé kia nghe xong, đều che miệng trộm cười rộ lên.

Tên Lý Kỳ này nổi danh ăn nói khéo léo, Tần phu nhân thật sự là không đấu lại được hắn, chỉ có thể ngậm miệng chịu thiệt thôi

Một thằng nhóc đột nhiên hỏi: - Đại ca, đại tỷ tỷ, các ngươi là vợ chồng sao?

Tần phu nhân sửng sốt, chợt giả vờ tức giận nói: - Đại Đệ. Ngươi không nên nói lung tung.

Thằng nhóc này tên là Đặng Đại Đệ, là biểu đệ của Đặng Trung.

- Cô tức giận gì chứ, đừng có làm bọn họ sợ hãi. Lý Kỳ bất mãn liếc nhìn Tần phu nhân, lại dùng một tay che chở Đại Đệ, cười hì hì hỏi: - Lời này của ngươi là xuất phát từ đâu a?

Đặng Đại Đệ sợ sệt liếc nhìn Tần phu nhân.

Lý Kỳ vội nói: - Ngươi đừng sợ, có đại ca ở đây, ngươi cứ việc nói ra.

Đặng Đại Đệ nói: - Ta là nhìn đại ca ngươi và đại tỷ tỷ kia --- nhìn tướng mạo ---.

- Trai tài gái sắc.

Lý Kỳ lập tức nói.

- Đúng, cho nên ta mới hỏi như vậy đấy.

Lý Kỳ hắc một tiếng, nói: - Tiểu tử, nhìn không ra tuổi ngươi không lớn lắm, nhưng lại rất có kiến thức đấy, ta cực kỳ thưởng thức ngươi.

Tần phu nhân gấp đến mức dậm chân, nàng nói: - Lý --- tên đầu bếp này nói bậy gì ở đây vậy? Bọn họ không hiểu chuyện thì thôi, ngươi cũng không thể nói lung tung theo bọn họ được.

*****

Lý Kỳ đột nhiên thở dài, nói: - Đại Đệ, ta nguyên bản thấy các ngươi đều rất có thiên phú đấy, nếu như được tỉ mỉ bồi dưỡng, tương lai nhất định có thể vào triều làm quan, ta lại nghĩ đến muốn bỏ tiền cho các ngươi đọc sách ---.

- Đọc --- đọc sách?

Đặng Trung cùng vài đứa nhóc đều trợn to hai mắt nhìn Lý Kỳ.

Đặng Đại Đệ hỏi: - Đại ca, ngươi nói thật sao? Ngươi có thể để cho chúng ta đi học sao?

Tần phu nhân nghe vậy cũng sững sờ, chủ ý này cũng không tệ lắm nha, kỳ thật nàng rất ít đi ra ngoài, càng ít khi giao tiếp với người xa lạ, hôm nay trùng hợp gặp được mấy đứa trẻ này, cùng những đứa nhóc này ở cùng một chỗ, thật ra cũng cảm thấy vô ưu vô lự, thoải mái hơn khi ở cùng phụ thân của nàng.

- Đây cũng không phải vấn đề lớn gì, nhưng ----.

Lý Kỳ xoay chuyển lời nói, trong giọng nói mang theo ý tứ khó xử.

Đặng Trung vội hỏi: - Nhưng gì nữa ạ?

Lý Kỳ liếc nhìn Tần phu nhân, nói: - Nhưng vị đại tỷ tỷ này nói các ngươi khá là không hiểu chuyện đấy, chắc là nàng không tán thành đâu, ôi, đáng tiếc trong nhà này ta không phải người làm chủ nha.

Tần phu nhân nghe thấy thế thì căm tức nhìn Lý Kỳ, tên nhãi này thật sự là quá ghê tởm, nhà ngươi không phải do ngươi làm chủ, chẳng là là do ta sao, rõ ràng chính là muốn chiếm tiện nghi của ta a.

Đặng Đại Đệ tuổi vẫn còn nhỏ, nhưng là vô cùng khát vọng có thể đi đọc sách, nó cầu xin nhìn Tần phu nhân, nói: - Đại tỷ tỷ, ta --- ta đáp ứng ngươi, ta không bao giờ quấy rối nữa, không bao giờ ---- lấy cung bắn người khác nữa.

Những đứa bé còn lại cũng đều gật đầu.

Tần phu nhân thật sự là có khổ nói không hết, chuyện này rõ ràng là Lý Kỳ cố ý đào bẫy, khiến cho nàng chui vào, nàng nói: - Đại Đệ, tỷ tỷ không phải có ý tứ này, tỷ tỷ --- đều tại tên nhãi ngươi cả. Nói xong, nàng đều không biết nên giải thích như thế nào, chỉ có thể chỉ thẳng vào người Lý Kỳ thôi.

Lý Kỳ cười ha ha, hỏi: - Vậy cô là có ý gì sao?

Những đứa nhóc ở đây đều chờ đợi nhìn Tần phu nhân.

Tần phu nhân nhìn những đôi mắt đen láy tràn đầy kỳ vọng này, nàng cười gượng nói: - Ta đương nhiên tán thành cho các ngươi đi học rồi, bằng không thì ta cũng sẽ không dạy cho các ngươi biết chữ đâu.

Quả nhiên, nàng vừa nói ra, Lý Kỳ đã đột nhiên nắm chặt lấy một bàn tay thon mềm của Tần phu nhân, nói với vẻ mặt cảm động: - Nương tử, không ngờ rằng vợ chồng chúng ta đã sớm tâm đầu ý hợp hiểu ý nhau, việc này cũng có thể nghĩ đến cùng một chỗ, thật sự là quá thần kỳ.

Lời này quá buồn nôn rồi, còn có lời nào càng ghê tởm hơn nữa sao.

Chiếm tiện nghi kiểu này đích thực là khiến cho cả người lẫn thần đều phẫn nộ, ngay cả Mã Kiều đều không nhìn nổi nữa, nhưng y cũng không xen vào, chỉ cần Lý sư phó không sờ tay Mỹ Mỹ là được, y quyết đoán đi uống rượu.

Tần phu nhân khiếp sợ nhìn Lý Kỳ, nàng vốn cho rằng Lý Kỳ chỉ là chiếm lợi ngoài miệng thôi. Nào biết được Lý Kỳ thế nhưng tại dưới ban ngày ban mặt cầm tay nàng, đang muốn nổi giận, chợt nghe Đặng Đại Đệ vỗ bàn tay nhỏ nói: - Đại ca, tỷ tỷ đáp ứng rồi, chúng ta có thể đi học rồi đúng không?

Nhất định là có thể a! Lý Kỳ cười ha ha nói: - Không thành vấn đề, ngày mai ngươi bảo cha mẹ mình dẫn đi báo danh ở Học viện Thái sư là được.

- Học viện Thái sư?

Đặng Trung hỏi: - Chính là học viện do Thái sư mở ra sao?

Lý Kỳ gật đầu: - Đúng vậy. Không tốt sao?

Đặng Trung trừng mắt nhìn, nói: - Đại ca, chúng ta thật sự có thể đến Học viện Thái sư đọc sách sao?

Lý Kỳ gật đầu nói: - Đúng vậy, cho dù các ngươi không tin ta, nhưng cũng phải tin đại tỷ tỷ của các ngươi chứ. Đúng không, nương tử.

Tần phu nhân liếc xéo hung hăng cảnh cáo Lý Kỳ một cái, sau đó mới gật đầu nói: - Đúng thế, hắn đã nói vậy, thì nhất định có thể được.

- Thật sự là quá tốt.

Vài đứa nhóc trực tiếp nhảy lên, hoa chân múa tay vui sướng nhảy dựng lên.

Tần phu nhân nhân cơ hội gắng sức kéo tay ra, nhưng Lý Kỳ chết sống không buông, nàng nhíu hai hàng lông mày, trầm giọng nói: - Ngươi còn không mau buông ra.

Lý Kỳ nói: - Diễn trò thì phải diễn hết vở. Cô không thể phá hỏng khát khao đối với sự vật tốt đẹp của bọn nhỏ được a!

- Sự vật tốt đẹp gì hả?

- Trai tài gái sắc a!

Tần phu nhân phun một tiếng, nói: - Ngươi nhanh buông ra ngay.

- Buông thì buông, nếu không phải vì bọn nhỏ, ai mà thèm chứ.

Lý Kỳ làu nhàu không muốn buông tay ra.

Tần phu nhân nghe vậy thật sự là tức giận không có chỗ trút. Nàng nói: - Thật sự là tiểu nhân hèn hạ, không ngờ lại dùng trẻ con làm lá chắn.

Lý Kỳ ủy khuất nói: - Điều này cũng không phải do cô bức thành ư, quân tử như Trịnh Dật đều không tán được cô, nghĩ vậy chắc cô không thích quân tử. Cho nên ta mới tự hủy đi nhân phẩm của mình, làm tiểu nhân để tán cô, cô không thông cảm cho nỗi khổ tâm của ta thì thôi, đây lại còn trách ta nữa, ô ô ô, thật sự là rất ức hiếp người.

Đến tột cùng là ai ức hiếp ai đây. Tần phu nhân nổi trận lôi đình, đối mặt với kẻ ti tiện đến mức ngấm vào trong xương như Lý Kỳ, thật sự là không thể nhịn được nữa, nàng nói: - Tên đầu bếp nhà ngươi thật sự là khinh người quá đáng, ta liều mạng với ngươi.

Khi đang nói, nàng đã giơ tay đánh về phía Lý Kỳ.

- Đại tỷ tỷ, các ngươi đang làm gì đó?

Đang vung tay đến một nửa, chợt nghe thấy câu hỏi của Đặng Đại Đệ.

Tần phu nhân quay đầu lại nhìn, chỉ thấy mấy đứa nhóc đều đang tò mò nhìn hai người, nàng không kiềm nổi cảm thấy xấu hổ không thôi.

Lý Kỳ đưa tay cầm chặt lấy tay Tần phu nhân, cười dài nói: - Các ngươi không hiểu đâu, giữa vợ chồng với nhau, đánh là thân, mắng là yêu, sau khi lớn lên thì các ngươi sẽ rõ.

Đặng Đại Đệ dường như thoáng có chút suy nghĩ rồi gật đầu, nói: - Khó trách cha ta thường xuyên đánh mẹ ta.

Tần phu nhân kinh ngạc hỏi: - Cha ngươi thường xuyên đánh mẹ ngươi sao?

Đặng Đại Đệ nói: - Đúng vậy a, hơn nữa toàn đánh vào buổi tối, khiến cho ta cũng không được ngủ yên nữa.

Lý Kỳ phốc một tiếng, bật cười.

Sắc mặt Tần phu nhân lập tức cứng đờ, đỏ từ cổ đến mặt, ngay cả vành tai cũng đỏ rực.

Lý Kỳ sao còn nhịn được nữa, cười ha ha nói: - Đại Đệ, ngươi nói quá đúng, ta thật sự là rất thưởng thức ngươi rồi, không tệ, đây chính là đánh là thân, mắng là yêu, cho nên ngay tại lúc ấy ngươi ngàn vạn lần đừng có đi quấy rầy cha mẹ ngươi nha.

Đặng Đại Đệ câu hiểu câu không gật đầu, nhưng tiểu tử Đặng Trung trái lại dường như lớn tương đối sớm, trốn ở một bên vụng trộm cười xấu xa.

Đặng Đại Đệ đột nhiên hỏi: - Vậy thì đại ca cùng với đại tỷ tỷ cũng thường xuyên đánh nhau sao?

- A?

Vấn đề này rất mãnh liệt. Lý sư phó đều có chút xấu hổ nếu trả lời.

Tần phu nhân gấp đến độ mặt đỏ rần, nói: - Đại Đệ, nếu như còn hỏi như thế, thì sẽ không cho ngươi đi học nữa.

Đặng Đại Đệ sợ tới mức lập tức che miệng lại.

Lý Kỳ vội nói: - Đồng ngôn vô kỵ, đồng ngôn vô kỵ, ta nói nương tử này, nàng cũng thật là, tức giận gì với một đứa bé chứ, Đại Đệ chớ sợ, cho dù ngươi không muốn đọc sách, đại ca ta cũng phải dùng kiệu lớn tám người khiêng mời ngươi đi học, ngươi nha rất có tiền đồ, ta xem trọng ngươi. Ha ha ---! Nói xong hắn lại bật cười ha ha.

Đặng Đại Đệ nghe vậy vô cùng hưng phấn, nói: - Đại ca, ngươi thật sự là một người quá tốt nha.

Lý Kỳ nói có qua có lại cho toại lòng nhau: - Ngươi cũng thế, ngươi cũng thế.

Đặng Trung đột nhiên nói: - Đúng rồi, chúng ta hẳn là nhanh chóng về nói cho cha mẹ, nếu cha mẹ biết được chúng ta có thể đi học, nhất định sẽ vô cùng vui sướng đấy.

- Ừ ừ.

- Đại ca, ngươi chờ một lát, chúng ta đi một chút sẽ trở lại ngay.

Vài đứa nhóc nói xong đã lập tức vội vàng chạy hướng về phía trong ruộng.

Đợi Lý Kỳ kịp phản ứng, mấy tiểu tử kia đã chạy đi thật xa rồi, hắn cười khổ lắc đầu nói: - Mấy tên tiểu tử này.

Chợt nghe đến một tiếng nói lạnh lùng từ bên cạnh truyền tới: - Ngươi còn không buông ra ư.

Lý Kỳ quay đầu lại nhìn, chỉ thấy Tần phu nhân dùng ánh mắt lạnh như băng nhìn hắn, lúc này mới ý thức được chính mình vẫn còn cầm tay Tần phu nhân, hắn thầm nghĩ, tay này thật sự là vừa mềm vừa mịn nha, ngoài miệng lại hơi sợ hãi: - Ta mà buông, thì cô sẽ đánh ta mất.

- Ngươi nhanh chóng buông ra.

- Cô trước phải nói cô sẽ không đánh ta trước đã.

- Ta sẽ không, ngươi mau buông ra đi.

- Thật sự?

- Ngươi có buông ra hay không?

- Không --- ta ---- ta, nương tử ---- à không, Tam Nương, cô ngàn vạn lần đừng kích động, sẽ xảy ra tai nạn chết người đấy. Mã Kiều, mau mau che trước người ta. Mã Kiều, Mã Kiều, mẹ kiếp, thằng nhãi ngươi từ lúc nào thì đã ngồi bên kia rồi.

Lý Kỳ nhìn thấy khúc gỗ lớn trong tay Tần phu nhân, khẩn trương rút tay lại, mồ hôi chảy đầm đìa, đáng chết là chẳng biết từ lúc nào Mã Kiều đã ngồi vào trên đống cỏ phía trước ruộng rồi, lần này thì sơ suất rồi.

Tần phu nhân đã không thể nhịn được nữa rồi, lần này thù cũ thù mới tính chung vào, tay bắt đầu run lên rồi, nàng nghiến răng nghiến lợi nói: - Ngươi tên dâm tặc vô sỉ, nhiều lần khinh bạc ta, ta --- ta ---.

Muốn làm thế nào đây. Lý Kỳ dùng giọng nói mang theo sự thương lượng nói: - Rõ ràng là lấy thân báo đáp, như vậy không thể coi là khinh bạc cô được, ha ha, cô nói biện pháp này có phải là vẹn toàn cả đôi bên hay không a.

Phanh!

Lý Kỳ vừa dứt lời, cây củi gỗ cũng đã nặng nề đánh vào bên cạnh hắn, lần này may mắn hắn trốn rất nhanh nha, hắn kinh ngạc nói: - Mẹ kiếp! Cô đánh thật a!

- Ta đồng quy vu tận với ngươi.

- Đây không phải là tự tử trong truyền thuyết đây chứ, quan hệ của chúng ta còn chưa tốt tới một bước này đi, uy uy uy, cô còn đánh, mẹ kiếp, ai ôi!!! Đừng đánh, đừng đánh. Lý Kỳ thấy Tần phu nhân nâng cây gậy gỗ lên, lập tức bỏ chạy, vừa chạy vừa hô: - Cứu mạng a! Cứu mạng a! Mưu sát chồng rồi.

Mã Kiều ngồi trên đống cỏ, lạnh mắt nhìn thoáng qua, thở dài, lại uống thêm một ngụm rượu.

Lúc này, người đánh xe kia đột nhiên bu lại nói: - Thần kỳ, thần kỳ. Hôm nay sức khỏe của phu nhân hình như không giống như trước kia a.

Mã Kiều thản nhiên nói: - Phu nhân vẫn là phu nhân thôi, nếu đổi lại cho ngươi ở cùng một chỗ với Xu Mật Sứ, ngươi sớm muộn gì cũng sẽ cầm lấy cây gậy gỗ này đấy, phu nhân xem như là kiềm chế tốt rồi, còn có thể nhẫn nhịn đến tận hôm nay, nếu đổi lại là ta, ta đã sớm đánh rồi.


Cửu Mộng Tiên Vực

Hồi (1-1753)


<