Vay nóng Tima

Truyện:Bắc Tống phong lưu - Hồi 1355

Bắc Tống phong lưu
Trọn bộ 1753 hồi
Hồi 1355: Một mảnh thủy tinh, hai thế giới
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-1753)

Siêu sale Shopee

Một nghìn vạn quan

Đây là khái niệm gì, đây có thể nói là một trong mười mấy phần GDP trong thời kì đỉnh cao của Đại Tống, đừng thấy chỉ là một trong mười mấy phần, phải biết rằng đây có thể bằng lợi nhuận của một công ty tư nhân, điều này cũng hơi khoa trương.

Triệu Giai có cảm giác mình sắp bùng nổ, cho dù y đã chuẩn bị đầy đủ, cũng chưa từng nghĩ đến lợi nhuận của thủy tinh, thật không ngờ lại cao như vậy, không khỏi trợn mắt há mồm nhìn Lý Kỳ, nhìn giống như muốn bồ nhào vào Lý Kỳ.

Lý Kỳ vội vàng nói: - Hoàng hoàng, hoàng thượng nhìn vi thần như vậy làm gì?

Triệu Giai ngẩn người ra, nói: - Ngươi vừa rồi nói là bao nhiêu?

- Một nghìn --- một nghìn vạn quan nha! Lý Kỳ run giọng nói.

Triệu Giai đột nhiên đứng lên, kinh hãi nói: - Một nghìn vạn quan?

- Ừ.

Lý Kỳ khẳng định gật đầu, sau đó nói: - Nhưng ta nói là lợi nhuận của thủy tinh trong hai năm tương lai.

- Vậy cũng vô cùng nhiều rồi.

Triệu Giai vô cùng kích động nói, không ngừng đi tới đi lui trong đại sảnh, khó có thể kiềm chế được sự kích động trong lòng. Một lát sau, y lại vội nói: - Ngươi nói thật chứ?

Lý Kỳ nói: - Là thật, hiện giờ trên thế giới này chỉ có mỗi chúng ta có cái này, hơn nữa ai cũng cần dùng đến thủy tinh, nói cách khác chúng ta cung ứng thủy tinh cho toàn thế giới, muốn đạt đến một nghìn vạn quan lợi nhuận hẳn không phải việc khó gì.

- Chậc chậc, không thể tưởng tượng ra mua bán còn làm đến bước này. Triệu Giai càng nghĩ càng thấy không thể tin nổi, lại nói: - Vậy ngươi nên giữ kín bí mật cách làm thủy tinh, dù thế nào cũng không được để lộ ra bên ngoài, nếu cần thiết, thì phái cấm quân đến bảo vệ, chuyện này ngươi tự mình xử lý, không cần phải đến xin chỉ thị của trẫm.

Lý Kỳ gật đầu nói: - Vâng, vi thần đã biết.

Triệu Giai ha hả nói: - Lý Kỳ, Đại Tống ta có ngươi, thật sự là phúc khí của Đại Tống.

Lý Kỳ khiêm tốn nói: - Hoàng thượng quá khen, chuyện này không phải là công lao của một mình vi thần, mà là công lao của toàn bộ thợ thủ công, nhưng bởi vậy có thể thấy được, ba mươi sáu nghề, nghề nào cũng có trạng nguyên, triều đình phải cổ vũ dân chúng phát minh sáng tạo nhiều hơn.

Triệu Giai liên tục gật đầu, chuyện này nhất định phải thế, một phát minh đã mang tới lợi nhuận một nghìn vạn quan. Từ xưa đến nay, vẫn chưa có trạng nguyên nào có thể làm được như thế, còn có lý do gì để không khởi xướng.

Nhưng Lý Kỳ cũng chỉ nói đến đây, không đàm đạo quá lâu.

Một ngày trôi qua, buổi triển lãm sản phẩm thủy tinh cuối cùng cũng khoan thai đến, địa điểm diễn ra buổi trình diễn lần này được sắp xếp ở Tướng Quốc Tự.

Dưới sự đề nghị của Lý Kỳ, khu vực phía sau Tướng Quốc Tự đã đổi thành phố buôn bán, con phố buôn bán này tập trung những người giàu có của Đông Kinh, buôn bán ra bên ngoài hàng năm có chín phần xuất phát từ nơi này.

Mà nơi đó vốn dĩ là một vườn rau hoang phế, nhưng trong một năm, đất đai nơi này tăng gấp năm mươi lần, khởi đầu một kỷ lục không thể tưởng tượng được. Không ít thương nhân muốn noi theo tập đoàn Túy Tiên Cư, xây dựng khu làm việc trong này. Điều này cũng làm cho thương nghiệp càng trở nên chặt chẽ, quy phạm.

Không thể nghi ngờ, đây sẽ là một đỉnh cao kinh tế chưa từng có, bởi vì trong hai năm trù bị, thủy tinh đã được sản xuất, được truyền đi khắp thế giới, Đại Thực, Byzantine, còn có rất nhiều thương nhân châu Âu chạy tới đây, tham gia buổi trình diễn thủy tinh này.

Sáng sớm một ngày, trong quảng trường hình tròn giữa con phố buôn bán đã tập nập người, phải biết rằng trong này không có nửa phần dưỡng khí, phàm là người có thể đứng được ở chỗ này, thì người đó không phú thì cũng quý, giai cấp bình dân hoàn toàn không có tư cách tham gia buổi trình diễn này, dù sao hiện tại bọn họ cũng mua không nổi.

Nhìn từ góc độ này, có thể thấy đây là một buổi trình diễn xa xỉ.

Ở giữa quảng trường xây một cái đài hình tròn, nhưng có rất nhiều thứ dùng vải đỏ che lên, xung quanh có không ít thị vệ đứng canh gác, bất cứ kẻ nào cũng không được đến gần.

Đang lúc mọi người đang đau khổ chờ đợi, thì buổi trình diễn thủy tinh cuối cùng cũng mở màn.

Mọi người đều dựa theo địa vị của mình lần lượt ngồi xuống.

Buổi trình diễn đẳng cấp này, nhưng lại không coi trọng thứ tự đến trước đến sau, nhóm người như Thái Thái sư, Tần Cối, Trịnh Dật, Bạch Thiển Dạ, Vương Trọng Lăng đều nhộn nhịp, đương nhiên, nhóm tứ tiểu công tử sẽ không vắng mặt trong buổi trình diễn này, hơn nữa còn có khách nước ngoài.

Đầu tiên Tiểu Ngọc lên đài đọc diễn văn, trước tiên nàng đại diện Túy Tiên Cư cảm tạ những vị khách đã đến tham gia buổi trình diễn, sau đó nàng mời Lý Kỳ lên đài.

Lý Kỳ mặc một trường bào màu tím từ phía sau đài đi ra.

Lý Kỳ vừa ra, lập tức có tiếng vỗ tay như sấm dậy, toàn bộ khách mời đều đứng dậy, ánh mắt đều tập trung vào trên người người trẻ tuổi trên đài. Bọn họ đều biết trên người người thanh niên này chưa bao giờ thiếu niềm vui bất ngờ, cho nên khi Lý Kỳ vừa lên đài, mọi người rất nhanh đã sục sôi.

Tiếng vỗ tay thật lâu vẫn chưa dứt.

Lâu đến mức khiến Lý Kỳ cảm thấy chút lúng túng, dù sao ngồi phía dưới cũng là một đám đại lão gia, chứ không phải là một đám em gái trẻ trung.

Một lúc sau, tiếng vỗ tay mới dứt.

Lý Kỳ cuối cùng có thể nói chuyện, hắn mở miệng nói: - Rất khó tưởng tượng các vị ngồi đây không phải vì mĩ nhân khuynh quốc khuynh thành, nhớ rõ trước đây phàm là những trường hợp này, người đứng trên đài nhất định sẽ là một vị mĩ nữ. Thật đáng tiếc ta chỉ là một người đàn ông anh tuấn, càng đáng tiếc hơn nữa ngồi phía dưới cũng không phải là các vị mĩ nhân.

Hắn vừa mới mở miệng, lập tức khiến mọi người dưới đài ầm ầm cười to.

- Còn không phải trách ngươi đã cưới những mĩ nhân xinh đẹp nhất thiên hạ về rồi.

Một âm thanh dâm đãng vang lên.

Tiếng cười càng to hơn.

Có thể nói ra những lời này, không phải tên ngốc Cao, còn có thể là ai.

Tên ngốc này, Lý Kỳ cười nói: - Đều nói người tình trong mắt hóa Tây Thi, ta cũng không phản đối lời ấy của Cao Nha Nội, chỉ là không biết những phu nhân của Cao Nha Nội bây giờ đang nghĩ gì.

- Ha ha!

Tiếng cười vang lên ngày càng lớn.

Trong nháy mắt Cao Nha Nội ngây ngẩn cả người.

Lý Kỳ không cho Cao Nha Nội có cơ hội phát huy, nói: - Được rồi, được rồi, trở lại chuyện chính, mọi người lần này đến đây chính là vì thứ đồ này, đó chính là thủy tinh. Kỳ thật tại hạ cũng giống với quý vị, đều vô cùng kích động. Có câu là, vui một mình không bằng vui chung, ta thật sự rất vui mừng có thể chia sẻ tất cả với các vị, thật sự rất vui.

Lời này vừa nói ra, trong sân lập tức yên tĩnh lại.

Lý Kỳ tiếp tục nói: - Nhớ trước đây Túy Tiên Cư của ta cũng đã thúc đẩy tiêu thụ những thứ mọi người yêu thích như đồ hộp, mì tôm, Thiên Hạ Vô Song

Cơ hội tốt này, Lý Kỳ đương nhiên sẽ không bỏ qua việc tuyên truyền những sản phẩm khác của Túy Tiên Cư.

Nói tới đây, hắn chuyển hướng: - Nhưng, tại sao Túy Tiên Cư chúng ta chưa bao giờ làm thế với thủy tinh. Vì sao? Đương nhiên không phải là bên nặng bên nhẹ, cũng không phải là chúng ta cố ý làm thế. Mà là một quan hệ cung cầu rất đơn giản, bởi vì nhu cầu của toàn bộ thế giới, nên mới có thể khiến buổi trình diễn thủy tinh trở nên long trọng như vậy. Tại sao mọi người đều có nhu cầu với thủy tinh? Ta tin mọi người đều có cùng suy nghĩ với ta, đó chính là chúng ta đã dự liệu được thủy tinh sẽ xuất hiện, sẽ khai sáng một thời đại hoàn toàn mới.

Tiếng vỗ tay một lần nữa vang lên.

Đợi sau khi tiếng vỗ tay chấm dứt, Lý Kỳ lại tiếp tục nói: - Thủy tinh đến tột cùng mang đến cho con người cái gì? Ta chắc chắn rằng đáp án của các vị trước mắt đây là mang lại của cải cho Túy Tiên Cư, đây là điều không sai, ta không phủ nhận, nhưng đây chỉ là một mục đích rất nhỏ bé. Giá trị của một vật phẩm, nằm ở chỗ đối tượng nó tạo phúc. Thủy tinh hiển nhiên không chỉ tạo phúc cho Túy Tiên Cư ta, mà còn tạo phúc cho toàn bộ thế giới, tác dụng của nó thật sự rất nhiều, Túy Tiên Cư chúng ta cũng nhiều lần triển lãm thủy tinh trước mắt mọi người, nhưng đây chẳng qua chỉ là một bộ phận rất nhỏ, cách sử dụng thủy tinh tuyệt đối không chỉ có thế, tổng kết lại, thủy tinh có thể mang đến cho chúng ta hai thế giới.

Hai thế giới.

Khẩu khí này cũng thật lớn.

Mọi người nghe thấy đều tặc lưỡi, tuy rằng hơn phân nữa bọn họ đã biết đến thủy tinh, bao gồm một vài sản phẩm của thủy tinh, nhưng bọn họ có lẽ chưa hiểu khái niệm hai thế giới. Lý Kỳ mở miệng, đã mang tới cho họ niềm vui bất ngờ rất lớn, mọi người đều vô cùng mong đợi.

Lý Kỳ tiếp tục nói: - Đơn giản mà nói, một cái là thế giới vĩ mô, một cái là thế giới vi mô, thế giới vĩ mô chính là tất cả những gì mắt thường chúng ta có thể thấy, hoa cỏ cây cối, trăng sao mặt trời. Còn thế giới vi mô chính là thế giới mắt thường chúng ta không nhìn thấy, ví dụ như những hạt bụi nhỏ bé là do cái gì tạo thành, nước là do cái gì tạo thành. Nhưng hai thế giới này có một điểm giống nhau, chính là chúng đều tồn tại bên dưới thủy tinh, chúng ta phải thông qua thủy tinh mới có thể phát hiện ra hai thế giới này. Có lẽ lúc này trong lòng nhiều người đang nói thầm, Lý Kỳ ngươi nhất định là đang khoác lác.

Nói tới đây, hắn dừng lại một chút, nói: - Chính xác, tự ta cũng cho rằng lời này của ta có hơi khoác lác.

- Phốc!

- Phốc Phốc Phốc!

Người bên dưới đầu tiên là sửng sốt một hồi, lập tức không kìm nổi bật cười, chuyện này thật sự rất khôi hài, cho dù là khoác lác, cũng chưa từng thấy người nào vạch trần chính mình, hơn nữa còn không đến một giây.

Lý Kỳ khẽ cười nói: - Kính xin mọi người thứ lỗi, tại hạ thật sự là quá kích động, vội vàng chờ đến triển vọng tương lai mới của thủy tinh. Cho dù là khoác lác, đó chắc chắn cũng có căn cứ, nếu ngay cả một chút căn cứ cũng không có, vậy thì không phải là khoác lác, mà là lừa dối, đây chính là chuyện trái pháp luật. Thân ta là quan viên Đại Tống, cũng không thể hiểu luật mà làm phạm luật. Vì sao ta có thể hi vọng thời đại mới thủy tinh này, chuyện này cũng không thể bốc phét, sau đây ta sẽ dùng ví dụ để phân tích triển vọng của ta, thứ đầu tiên chính là nhà thủy tinh ngay phía sau ta

- Nhà thủy tinh?

Ánh mắt mọi người đều bất giác tập trung vào một vật lớn đang phủ khăn đỏ phía sau lưng Lý Kỳ, lúc mới bắt đầu họ còn suy đoán thứ này là cái gì, nhưng nghe thấy Lý Kỳ nói như vậy, bọn họ đều tỉnh ngộ, xem hình dáng thật giống như phòng ốc.

Nhà thủy tinh? Chẳng lẽ thủy tinh còn có thể làm phòng ốc?

Điều này làm trong lòng mọi người sinh ra rất nhiều dấu chấm hỏi.

Chỉ thấy một vài nhân viên lên đài, vén tấm khăn đỏ được cố định ở một góc trên đài, chậm rãi kéo tấm vải đỏ lên, căn phòng thần bí dưới tấm khăn đỏ trong ánh mắt mong chờ của mọi người, từ từ lộ ra.

Dưới đài lập tức vang lên một âm thanh xôn xao.

Là một căn phòng gỗ rất nhỏ, có thể nói là căn phòng mẫu đầu tiên ở cổ đại, đương nhiên, căn phòng này chắc chắn không có người nào ở được.

Tuy rằng nhìn từ hình dạng phòng, không quá khác với phòng ốc bình thường, nhưng căn phòng này lại có nhân tố thủy tinh, điều này làm cho căn phòng trở nên độc nhất vô nhị.

*****

Nhà thủy tinh này đương nhiên không phải dùng thủy tinh tạo thành, mà là trong đó có nhân tố thủy tinh, trên cửa sổ đều lắp đặt thủy tinh hơn nữa nửa bên nóc nhà hướng về phía khách mời cũng có một tấm thủy tinh lớn.

Trong phòng còn có một nam một nữ, xuyên qua tấm thủy tinh có thể nhìn thấy vô cùng rõ ràng.

Nếu ở hiện đại thì căn phòng này vô cùng bình thường, nhưng ở đây đã vô cùng khó lường, đủ để khiến mọi người khiếp sợ.

Khách mời dưới đài ai ai cũng trợn to hai mắt, nhìn đến trợn mắt há mồm.

Lý Kỳ đi đến bên cạnh, để khách mời có thể nhìn thấy toàn cảnh nhà thủy tinh ở bất cứ góc độ nào. Một lát sau, hắn mới cười nói: - Mọi người đều đang theo đuổi quyền lực và của cải, các ngươi và ta đều như thế, đây không liên quan tới quân tử tiểu nhân, mà là một loại quan hệ cơ bản, bất kể là của cải, hay là quyền lực, đều có thể mang lại cho chúng ta trải nghiệm cuộc sống thoải mái hơn, bất kể là hưởng thụ vật chất, hay là hưởng thụ trên tinh thần, đều đại diện cho cuộc sống chúng ta đang theo đuổi. Mà sự xuất hiện của thủy tinh, không nghi ngờ gì đã khiến yêu cầu với cuộc sống của chúng ta cao hơn.

Lời giải thích này, khiến khách mời dưới đài đều vô cùng thích thú, bao gồm cả đám người Tần Cối, bởi vì nói ở khía cạnh khác, không nghi ngờ gì đã che dấu tranh quyền đoạt lợi thành một loại thái độ bình thường, một loại quan hệ cơ bản.

Hơn nữa, điều này rất khó để phản bác, bởi vì bất cứ kẻ nào cũng không thể phản đối người khác theo đổi cuộc sống của mình.

- Về phần có phải thật hay không, vậy thì còn phải dùng sự thật để nói, mượn căn phòng thủy tinh này nói đi.

Lý Kỳ chỉ tay vào căn nhà thủy tinh, nói: - Trong ngày hôm nay, chúng ta có một ít thời gian với bên trong căn phòng này. Căn nhà trước đây chúng ta ở mang lại cảm giác bị đè nén, hơn nữa chỉ có một cái cửa sổ, cho dù ánh mắt trời bên ngoài chiếu vào thì trong phòng cũng khá tối, đọc sách cũng bị hạn chế nhiều, chứ đừng nói đến những việc khác. Rất nhiều người có tiền, bọn họ đều muốn xây nhà mình thật lớn.

- Một nguyên nhân khác chính là vì để giảm bớt cảm giác bị đè nén, sự xuất hiện của thủy tinh, sẽ khiến những phiền não này không còn tồn tại nữa, nhà tuy nhỏ, nhưng cũng có thể tạo cho người ta cảm giác vui vẻ thoải mái.

- Mọi người đều biết, đặc tính lớn nhất của thủy tinh là trong suốt, trong suốt khiến cho người ta có cảm giác như không có gì, nhưng nó quả thật lại tồn tại, hơn nữa có thể che gió tránh mưa. Khi mặt trời mọc, bởi vì có thủy tinh, ánh mặt trời sẽ thong dong xuyên qua tấm thủy tinh chiếu sáng cả căn phòng, để các ngươi có thể đọc sách viết chứ ở bất cứ góc độ nào.

Khi hắn nói chuyện, hai người trong phòng bắt đầu chuyển động, chỉ thấy người đàn ông trong phòng ngồi viết chữ, còn người phụ nữ đứng một bên mài mực. Ánh mặt trời mùa đông ấm áp chiếu lên bọn họ, thỉnh thoảng, người đàn ông liếc mắt nhìn ra bên ngoài, như đang thoáng suy nghĩ, hai người mẫu này lúc tĩnh lúc động, khiến các vị khách dưới đài hiểu rất rõ bằng trực quan.

Sau đó Lý Kỳ lại nói: - Thủy tinh chỉ mang lại ánh mặt trời thôi sao? Đương nhiên không chỉ như thế, trên thế giới này rất ít người có thể thưởng thức cảnh vật ban đêm, bởi vì ban đêm hơn phân nửa mọi người đều ở trong phòng, xung quanh chỉ có bốn bức tường. Nói ở khía cạnh khác, điều này tước đoạt đi quyền được hiểu rõ thế giới này của chúng ta, trói buộc chúng ta trong không gian chật hẹp, đây không phải là cuộc sống chúng ta muốn, nhưng chúng ta không còn cách nào phải chấp nhận nó.

- Nhưng, sự xuất hiện của thủy tinh hiện giờ đã phá vỡ toàn bộ gông xiềng, giải phóng khát vọng về ban của chúng ta. Mọi người không ngại thì thử suy nghĩ một chút, nằm trong phòng hoặc làm việc đến đêm cảm thấy mỏi mệt, nhưng vừa mở mắt, ngẩng đầu lên, xuyên qua tấm thủy tinh trên nóc nhà, có thể nhìn thấy bầu trời đầy sao. Ngẫu nhiên mở mắt ra, có thể nhìn thấy một vì sao bay qua, buổi sáng khi tia nắng đầu tiên chiếu vào trong phòng, khiến ngươi không kìm lòng mở mắt ra, cảm giác cỡ nào thoải mái, cỡ nào tốt đẹp.

Khi hắn nói chuyện, hai người mẫu trong phòng bắt đầu chuyển động, nằm trên ghế trong phòng, nắm tay, ngắm nhìn bầu trời.

Điều này khiến cho các khách mời dưới đài không khỏi ảo tưởng tốt sống tốt đẹp của mình khi ở nhà thủy tinh kia, chỉ suy nghĩ một lát, nhưng cũng khiến mọi người vô cùng thích, khát khao có được thủy tinh đã lên tới cực hạn, bất cứ ai cũng không chống cự lại được khát vọng của mình với cuộc sống.

Lý Kỳ cười nói: - Đương nhiên, thể nghiệm cũng chỉ là thể nghiệm, có một số việc vẫn phải phòng bị. Thông qua kính thủy tinh, ngươi có thể thấy thế giới bên ngoài trước nay chưa từng thấy, người khác cũng có thể thông qua kính thủy tinh nhìn trộm thế giới nhỏ của ngươi, cho nên, rèm cửa chắc chắn là phải có, đây chính là bảo vệ sự riêng tư.

Hắn nói xong, trong nhà thủy tinh liền rơi xuống tấm rèm màu vàng.

Khách mời dưới đài đầu tiên là sửng sốt, sau đó lập tức vỗ tay như sấm dậy, mọi người lại đứng dậy, âm thanh trầm trồ khen ngợi không dứt, cảm xúc mỗi người đều vô cùng kích động.

Thái Kinh cười ha hả với Bạch Thì Trung đứng bên cạnh, nói: - Con rể ngươi thật sự là người tài ba nha, tuy rằng thủy tinh không phải là lần đầu triển lãm trước mặt chúng ta, nhưng bởi vì có sự tồn tại của hắn, mới mang đến cho chúng ta nhiều niềm vui bất ngờ, trải nghiệm cuộc sống khác nhau, thật sự là rất thú vị.

Sắc mặt Bạch Thì Trung vô cùng đắc ý, ngoài miệng lại nói: - Phải là năng lực, không phải là khoác lác.

Vương Trọng Lăng nói: - Vậy cũng không thể nói như vậy, thủy tinh này là do hắn phát minh ra.

Bạch Thì Trung cười lắc đầu, không nói gì có lẽ là cách thể hiện sự khiêm tốn, dù sao sự thật đã chứng minh tất cả.

Bạch Thiển Dạ đứng bên cạnh nghe bọn họ nói chuyện, đôi mắt đẹp thâm tình ngước lên đài nhìn Lý Kỳ, đôi tay nhỏ bé cũng đã vỗ đến đỏ bừng.

Vẻ mặt đáng yêu của Tiểu Cửu hâm mộ nói: - Ta khi nào mới có thể có một căn phòng như vậy, cho dù nhỏ cũng được.

Cao Nha Nội ha hả nói: - Chuyện này có khó gì.

Hồng Thiên Cửu nói: - Ca ca có cách rồi sao?

Cao Nha Nội nói: - Lát nữa chúng ta hủy căn phòng này đi là được rồi.

Sài Thông hoảng sợ nói: - Điều này có thể được sao?

Cao Nha Nội cười nói: - Lý Kỳ nói một câu rất đúng, ngươi không thử sao biết là không được.

Một lát sau, Lý Kỳ đưa ánh mắt đặt trên nhà thủy tinh trở về, lại đi tới giữa đài, nói:

- Một gian nhà thủy tinh nho nhỏ đã cho chúng ta nhìn thấy thế giới mà bình thường không thể thấy, đủ thấy thủy tinh kì diệu thế nào, nhưng chỉ thế thôi sao? Đương nhiên không phải.

Lúc này, một người đàn ông cầm một cải nỏ lớn đi vào, cây nỏ to như vậy nhưng trong tay người này lại như lông ngỗng, không tốn chút sức nào, người này không ai khác, chính là Mã Kiều.

Mã Kiều coi thường không thèm để ý tiêu sái lên đài, đáng tiếc chính là, ánh mắt mọi người tự giác tập trung lên cây nỏ lớn trong tay Mã Kiều. Bởi vì cây nỏ lớn này không giống như cung nỏ bình thường, mặt trên còn có thêm một cái ống đồng, một vài khách mời đã từng thấy thiên lý nhãn đều nhận ra đó chính là thiên lý nhãn, nhưng bởi vì không nhìn Mã Kiều, nên hiển nhiên Mã Kiều trong mắt bọn họ cũng chỉ là một người mẫu là thôi.

Mã Kiều sau khi nhận ra tất cả, má phải khẽ nhăn một cái, hiển nhiên là cảm thấy bất mãn với ánh mắt mọi người.

Lý Kỳ tiếp tục nói: - Trong rất nhiều câu chuyện thần thoại, thường nhắc tới một năng lực, năng lực này gọi là thiên lý nhãn. Lý giải từ mặt chữ, thì có thể nhìn thấy cảnh vật ngoài ngàn dặm, nói cách khác có thể nhìn rất xa. Nhưng trước đây, thiên lý nhãn chỉ tồn tại trong các câu chuyện thần thoại, nhưng, thủy tinh xuất hiện, thiên lý nhãn không chỉ còn tồn tại trong các câu chuyện thần thoại nữa, mà là tồn tại trong hiện thực.

Nói tới đây, hắn ngừng lại, nói: - Tin rằng các vị đã từng nghe thấy thiên lý nhãn, ta ở đây cũng không giới thiệu quá nhiều, nói đơn giản, vật ấy có thể giúp chúng ta nhìn thế giới bên ngoài ngoài ngàn dặm, đây giống như thế giới vĩ mô, có phải rất thần kỳ hay không. Trước đây đã có ai đã từng nghĩ đến chính mình có thể nhìn tới ngoài nghìn dặm?

Mọi người đều đồng loạt lắc đầu.

Lý Kỳ gật đầu nói: - Đúng vậy, trước đây không ai dám tưởng tượng ra, cũng giống như, chúng ta không thể xem như là điểm cuối. Chúng ta phải xem đây là điểm khởi đầu, thiên lý nhãn xuất hiện, ngàn dặm còn xa sao, mười vạn dặm, trăm vạn dặm thì sao?

Trong mỗi con chữ của hắn đều khiến con tim bé nhỏ của các khách mời dưới đài xúc động nhảy loạn, nếu có thể nhìn thấy bên ngoài ngàn dặm ---?

Điều này có thể sao?

Con người dám tưởng tượng điều này sao?

Trước kia không dám, hiện tại vì sao không dám. Giống như Lý Kỳ đã nói, có thiên lý nhãn, ngàn dặm còn xa sao?

Lý Kỳ cười nói: - Ta tin rằng sớm hay muộn cũng có một ngày, chúng ta có thể nhìn rõ trăng và sao, mặc dù chỉ là một khối thủy tinh nho nhỏ, nhưng có thể giúp chúng ta nhìn thấy thê giới to lớn.

Lời còn chưa dứt, tiếng vỗ tay chấn động.

Nghe những lời này khiến cho lòng người dâng trào, dường như đã nhìn thấy một thời đại hoàn toàn mới, không kìm lòng nổi trầm trồ khen ngợi.

Lý Kỳ nói: - Nhưng tác dụng cụ thể của thiên lý nhãn là cái gì? Chỉ có thể giúp chúng ta nhìn xa hơn thôi sao?

Cao Nha Nội đột nhiên đứng dậy, hưng phấn reo lên: - Cái này ta biết.

Tên ngốc này lại định làm gì? Lý Kỳ nhìn thấy khắc tinh, rùng cả mình, nhưng hắn chỉ có thể cười nói: - Mời Nha Nội nói.

Cao Nha Nội khẽ vuốt hoa hồng trên tóc mai, cười to nói: - Có thiên lý nhãn này, chúng ta có thể nhìn thấy các cô gái đang tắm ở ngoài ngàn dặm --- Sài Thông, ngươi kéo ta làm gì? Ồ, ta nói là không cần tiêu tiền, cũng có thể nhìn thấy các mĩ nhân vừa múa vừa hát, thiên lý nhãn này thật sự rất kỳ diệu, bản Nha Nội rất thích, ha ha ha.

Tên ngốc này điên rồi sao? Cũng không nhìn đây là nơi nào. Lý Kỳ mồ hôi lạnh chảy đầm đìa, thật sự là không biết nên nói tiếp như thế nào.

Trong sân lập tức yên tĩnh trở lại.

Tất cả mọi người đều đang trầm tư.

Vấn đề này tuyệt đối khiến mọi người suy nghĩ sâu xa.

Xem ra thiên lý nhãn xuất hiện, cũng nảy sinh ra rất nhiều thứ, trong đó phụ nữ nhất định phải đóng cửa kỹ càng, đây là điều chắc chắn.

Cao Nha Nội nhìn xung quanh, thấy mọi người trong nói lời nào, cắn môi, gãi cằm, nói: - Sao --- sao lại thế này? Chẳng lẽ ta nói sai sao?

Đám người Sài Thông, Phàn Thiếu Bạch đều cúi đầu, duy chỉ có một mình Tiểu Cửu vui vẻ nói: - Ca ca không nói gì sao, đây thật sự là một cách hay nha, ngẫm lại rất thú vị.

Cao Nha Nội kích động nước mắt lưng tròng nói: - Vẫn là Tiểu Cửu ngươi hiểu ca ca.

Cơ tình vô hạn.

Một lát sau, Lý Kỳ mới đi ra từ khiếp sợ, hắn ho nhẹ một tiếng, đang định nói tiếp, thì dưới đài bỗng nhiên vang lên một trận cười, cũng không có ít người trầm trồ khen ngợi.

Cmn! Rình coi này hay ho lắm sao. Lý Kỳ giật mình tới mức sửng sốt, thầm nghĩ, xem ra sau này sẽ có người làm như vậy. Không đúng, cửa sổ thủy tinh, thiên lý nhãn, không phải là vật tùy thân của những kẻ xem trộm sao? Không được, cái này không thể được, ta nhất định không thể để cho bảo bối của ta biến thành công cụ rình coi của tên ngốc đó, trời ạ, thật sự là khắc tinh của ta, tức chết ta.

Cao Nha Nội cũng vui tươi hớn hở bật cười, nói: - Hóa ra bọn họ bị lời nói kinh thiên động địa này làm kinh hãi, khó trách, khó trách.

Sài Thông ôm đầu, vẻ mặt ảo não, thầm nói: - Tại sao ta không có tính hay quên, giờ phút này phải ngồi cùng với tên ngốc này, thật sự mất hết mặt mũi.

Cũng may Cầu Ca cũng không có ở đây, nếu không thể nào cũng phải xé nát mồm tên ngốc này.

*****

Thiên lý nhãn bao nhiêu tiền?

Đầu năm nay có thể nói là giá trên trời!

Nhưng Nha Nội lại lại nghĩ muốn dùng nó để đi rình trộm, đây là cái gì, chính là khí phách.

Ta mặc kệ là khí khách của ai!

Trên đời này ngoại trừ Nha Nội ra, còn có người dám nghĩ vậy sao?

Đối với điều này Lý Kỳ quả thật không còn lời nào để nói, bởi vì ở thế giới hiện đại chuyện này thấy quá nhiều, nhưng hắn cũng không muốn biến thương phẩm của mình trở thành công cụ rình trộm, tuy rằng đây là một lời quảng cáo cực kì có sức hấp đẫn. Vội vàng đoạt lại quyền nói, tiếp tục nói: - Tác dụng của thiên lý nhãn thật sự rất nhiều, ta sẽ không giới thiệu từng cái một, ta chỉ nói một điểm, tác dụng của thiên lý nhãn trên chiến trường.

Quả nhiên, lời vừa nói ra, lập tức khiến mọi người chú ý, bởi vì khách nước ngoài dưới đài đều là chính khách, nên vừa nghe thấy chiến trường, lập tức đều giữ vững tinh thần, ném Cao Nha Nội lên chín tầng mây.

Nghe thấy Lý Kỳ nói: - Bên trong binh pháp, thường nghe được một câu, chính là 'Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng ". Đạo lý này ta đã từng nói, mọi người hẳn là hiểu được, mà bản thân ta cũng từng lãnh binh đánh giặc, nhưng trong quá trình tác chiến thực tế, ta thường nghe được, phỏng chừng, ước chừng, ước đoán, khả năng, có lẽ, vv đều là những từ ngữ không xác định, mặc dù là những nhà quân sự vĩ đại, nhưng bọn họ lại thường xuyên dùng đến những từ này, bởi vì bọn họ dựa vào tài trí của chính mình để đi dự đoán tình trạng lúc đó của đối phương. Nhưng những từ không xác định này cũng thể hiện ra bọn họ bất đắc dĩ, bởi vì bọn họ rất khó để nhìn thấy tình hình chân thật.

- Nhưng, có thiên lý nhãn, các tướng quân có thể dùng thiên lý nhãn quan sát động thái quân địch ở ngoài ngàn dặm, cho dù ta không lợi hại bằng ngươi, thiên phú không cao bằng ngươi, nhưng ta lại có thể hiểu rõ tình trạng của quân địch. Thiên lý nhãn đối với chiến tranh mà nói, là một sự bổ trợ vô cùng vô cùng hoàn mĩ. Ta dám ở đây dự tính rằng, trong tương lai trên chiến trường, thiên lý nhãn cũng giống như vũ khí trong tay binh lính, không thể không thiếu.

Hắn vừa dứt lời, thì nghe thấy có một người nói:

- Nhưng theo chúng ta biết, Túy Tiên Cư không bán thiên lý nhãn.

Người nói chuyện chính là sứ thần Tây Hạ.

Lý Kỳ cười nói: - Đây chính là thứ liên quan đến phương diện quân sự, tiểu điếm không dám bán loạn, ngựa của quý quốc không phải quản lý rất nghiêm ngặt sao? Đây là một đạo lý, nhưng trong quan niệm của Lý Kỳ ta, không có vụ mua bán gì là không thể làm, chỉ là xem lợi thế có đả động đến tâm đối phương không, đây chính là mấu chốt.

- Đương nhiên, ta ở đây giới thiệu thiên lý nhãn, chỉ là để mọi người hiểu thủy tinh theo nhiều phương diện, vì phần có thích hợp để mua bán hay không, các vị tìm Tiểu Ngọc, tồng giám đốc của Túy Tiên Cư ta. Tại hạ hôm nay đến đây chỉ để phân tích tỉ mỉ cho mọi người cách sử dụng thủy tinh.

Những lời này khiến cho rất nhiều khách mời đang chuẩn bị đặt câu hỏi chết từ trong trứng nước.

Lý Kỳ nói: - Đương nhiên, trên chiến tranh biết người biết ta, ta không thể vì mọi người mà biểu thị một lần, nhưng ta có thể biểu thị biểu thị cho mọi người phương diện khác, các vị mời nhìn sang bên cạnh.

Khi nói chuyện, tay hắn đột nhiên chỉ về phía bên trái.

Chỉ thấy tòa lầu phía xa xa treo một cái đèn lồng màu đỏ, nhìn từ nơi này ít nhất cũng cách năm sáu trăm bước, tuy rằng đèn lồng không nhỏ, nhưng do ở khoảng cách xa, nên nhìn từ nơi này, vẫn tương đối nhỏ.

Lý Kỳ nói: - Bình thường ở khoảng cách xa như vậy, nếu người nào đó có thể bắn trúng tên, nhất định là rất khó, phải là thần tiễn mới có thể. Nhưng có thiên lý nhãn, những chuyện này sẽ trở nên vô cùng đơn giản. Bởi vì thiên lý nhãn có thể giúp xạ thủ thoải mái nhắm bắn. Lã Phụng Tiên kia hẳn nên cảm thấy may mắn mình không sống trong thế giới có thiên lý nhãn, nếu không viên môn xạ kích của y sẽ không làm người ta khiếp sợ như vậy. Tiếp theo hộ vệ bên cạnh ta sẽ làm mẫu cho mọi người xem một lần.

Ngón tay hắn chỉ vào Mã Kiều.

Hồng Thiên Cửu nhìn đèn lồng mơ hồ phía xa xa, lẩm bẩm nói: - Xa như vậy, nếu có thể bắn trúng, vậy thì thật là lợi hại.

Cao Nha Nội cười xấu xa nói: - Bắn trúng thì có ý nghĩa gì, đơn giản chỉ lấy được một vài tiếng vỗ tay, bắn không trúng mới gọi là thú vị.

Hồng Thiên Cửu nghe thấy, cảm thấy vô cùng có lý, kết quả là, hai tên ngốc này bắt đầu lẩm bẩm, bắn không trúng, bắn không trúng.... .

Nhưng, Lý Kỳ trên đài trong lòng lại vô cùng thoải mái, hắn làm việc luôn chuẩn bị 120 phần trăm, muốn thể hiện, không nắm chắc hoàn toàn, hắn sẽ không làm. Mọi người không biết hóa ra phía dưới đèn lồng còn có một người đang đợi lệnh, chỉ cần Mã Kiều bắn không lệch quá xa, vậy thì căn bản sẽ không xuất hiện việc gì ngoài ý muốn, chắn chắn sẽ trúng. Nhưng việc này Mã Kiều cũng không biết, bằng không bây giờ y tuyệt đối sẽ không lên đài.

Vì thế Lý Kỳ còn giả vờ giả vịt thấp giọng nói với Mã Kiều: - Mã Kiều, hiện tại toàn bộ đều nhờ ngươi, ngươi chớ có để ta mất mặt nha.

Mã Kiều gạt sợi tóc lòa xòa trước trán, vẻ mặt thản nhiên, khinh thường nói: - Nếu ngươi không tin ta, vậy ngươi tìm người khác tới là được, chuyện này dựa vào tà đạo để khoe mẽ, ta mới không thấy gì lạ. Trong mắt ta, có thiên lý nhãn hay không, thì viên môn xạ kích của Lã Phụng Tiên kia cũng chỉ là thường thôi.

Oa! Phải kiêu ngạo vậy sao, được, hiện tại ngươi là ông lớn, ngươi ra vẻ thế nào cũng được. Lý Kỳ ha hả nói: - Mã Kiều, ngươi đang nói cái gì vậy, ở phương hiện võ thuật, ngươi là người duy nhất ta tin, tuyệt đối không phải là người thứ hai.

Lời này kiến Mã Kiều vô cùng thoải mái, một tay bỗng nhiên nhấc cái nỏ lớn lên, tay kéo dây nỏ, hét lớn một tiếng, cây nỏ cò bàn đạp cứng chắc được y kéo thành một hình trăng tròn.

- Oa---!

Bên dưới lập tức vang lên tiếng ngạc nhiên thán phục.

Rất nhiều người không nghĩ tới người đàn ông có dung mạo xấu xí, dáng người gầy yếu này không ngờ có thế tay không kéo dây nỏ rộng như vậy, thật sự là rất khoa trương.

Vì là cây nỏ có bàn đạp, nên phải dùng hai chân đạp dưới cánh nỏ, hai tay kéo dây nỏ ra, phải kết hợp cả lực hai tay hai chân mới có thể khiến nó di chuyển, nhưng Mã Kiều đương nhiên cũng kéo như vậy, làm cho người khác quá chấn kinh.

Lý Kỳ hơi há hốc mồm, lại mờ mịt nhìn Mã Kiều, nói: - Ta nói này Mã Kiều, đây không phải là muốn khoa trương sao? Ngươi như vậy ---.

Mã Kiều nhẹ nhàng hất đầu, mang theo một chút hạnh phúc nói: - Đôi giày này là sư muội ta tặng ta đấy.

Lý Kỳ cúi đầu nhìn, thật đúng là đôi mới nha, nói: - Hiểu rồi. Nghĩ thầm rằng, xem ra cũng phải đi chào hỏi Mỹ Mỹ, nhưng không thể bảo nàng đưa đao cho Mã Kiều, bằng không thằng nhãi này chắc chắn sẽ không dùng đao giết người, càng không biết dùng nó để bảo vệ ta.

Mã Kiều lười nói nhiều với Lý Kỳ, đột nhiên giơ cây nỏ lớn lên, tư thế kia vô cùng chuẩn xác, đáng chú ý chính là một người đẹp trai phong độ, quả thật là vô cùng ầm ĩ.

- Đợi đã.

Lý Kỳ đột nhiên thấp giọng ngăn cản.

Như vậy còn làm Mã Kiều giật mình, cánh tay hơi run lên, suýt nữa thì bắn ra.

Lý Kỳ cũng sợ hãi đến mức toát mồ hôi lạnh, vội vàng nói: - Kính nhờ, đây là đang tuyên truyền, ngươi quả nhiên là muốn khoe mẽ, chậm một chút, biểu hiện của ngươi với thiên lý nhãn là phải vô cùng dựa vào nó, ta biết rằng ngươi rất lợi hại, nhưng ngươi cũng cần phải có tinh thần chuyên nghiệp nha. Cho dù ngươi không có tinh thần chuyên nghiệp, ngươi cũng phải lo lắng cho Mỹ Mỹ.

Mã Kiều nghe thấy Mỹ Mỹ, ngẩn ra, nói: - Có ý gì?

Lý Kỳ nói: - Mỹ Mỹ luôn bảo rằng ngươi ra ngoài phải nghe lời của ta, nếu như ngươi không nghe, chẳng phải là phụ Mỹ Mỹ.

- Chuyện này ---.

Mã Kiều chần chờ, nói: - Vậy ta nên làm thế nào?

Vẫn là dùng Mỹ Mỹ dễ sai khiến, xem ra là để bọn họ kết hôn muộn một chút. Trong lòng Lý Kỳ cười đắc ý, nói: - Đương nhiên là đứng nhắm một lúc, thể hiện đầy đủ ưu thế của thiên lý nhãn, dù sao ngươi cũng không cần phải khoe mẽ, sao không đem sự khoe mẽ này cho thiên lý nhãn.

- À.

Mã Kiều cầm cây nỏ lớn bắt đầu ngắm, trên mặt cũng biểu hiện vô cùng nhàm chán.

Quả nhiên, y làm như vậy, không khí lập tức căng thẳng lên. Mọi người thỉnh thoảng nhìn vào y, thỉnh thoảng lại nhìn đèn lồng phía xa xa, đến cả mắt cũng không dám chớp.

Một lát sau, các vị khách có phần không kiên nhẫn được nữa, sao y còn chưa bắn vậy.

Lý Kỳ cũng có chút buồn bực, ngươi thế nhưng lại thể hiện thái quá, nói: - Có thể ---.

Từ "rồi" còn chưa nói ra, chợt nghe thấy vèo một tiếng, tình huống gì đây? Lý Kỳ kinh hãi nói: - Ngươi xác định tay ngươi không run chứ? Nếu Mã Kiều bắn lệch, vậy thì không tốt lắm.

Mã Kiều nghiêng mặt, kiêu ngạo nói:

- Ngươi đừng nghĩ mọi người đều nghĩ giống ngươi.

- Oa!

Lý Kỳ còn đang muốn giáo huấn tùy tùng không biết nghe lời, lại nghe thấy dưới đài vang lên tiếng kêu ngạc nhiên, vội vàng đưa mắt ra nhìn, không thấy đèn lồng phía xa xa đâu nữa.

Hồng Thiên Cửu hưng phấn hét lớn: - Mã Kiều, ngươi thật sự rất lợi hại.

Cao Nha Nội cũng lên ghế vì Mã Kiều gào rú.

Mã Kiều vô cùng hưng phấn:

- Ta không lợi hại, đây đều là công lao của thiên lý nhãn.

Được rồi, xem phân lượng những lời này của ngươi, ta tạm tha cho ngươi, Lý Kiều đứng ra khoanh tay, nói: - Các vị nhìn thấy chẳng qua chỉ là một góc tác dụng của thiên lý nhãn mà thôi. Được rồi, thế giới vĩ mô nói tới đây, sau đây chúng ta nói tới thế giới vi mô.

Khách mời dưới đài lập tức yên tĩnh trở lại.

Chỉ một lát sau, hạ nhân trên đài đưa cho Lý Kỳ một cái kính viễn thị và một cái kính lúp, hắn cầm kính lúp và kính viễn thị, nói: - Tin rằng mọi người đều không cảm thấy xa lạ với hai thứ này. Không sai, đây chính là kính mắt và kính lúp. Mọi người đều biết một khi già rồi, cơ thể chắc chắn sẽ thoái hóa, đây chính là số trời, không ai có thể cưỡng lại, trong đó hai mắt của con người chắc chắn sẽ thoái hóa. Đôi mắt là cửa sổ tâm hồn, nếu mắt không nhìn thấy rõ, đây chắc chắn là một việc rất đau đầu, nhưng lại không thể không trải qua, mà sự xuất hiện của kính mắt, có thể mang lại đôi mắt thứ hai cho người già, đã có vô số thí dụ chứng minh kính mắt này giúp người trung nhiên nhìn được vô cùng rõ ràng.

- Không chỉ như thế, còn có kính lúp này. Kính lúp này có thể giúp chúng ta nhìn thấy những vật rất nhỏ, nhỏ như một hạt cát. Đương nhiên, điều này vẫn không thể hiện ra một thế giới vi mô, nhưng tại sao chúng ta không trên cơ sở của kính lúp, can đảm tiến thêm một bước tưởng tượng ra, nếu thủy tinh có thể soi một hạt cát to đến vài lần, thậm chí mấy chục lần, chuyện này trước đây rất khó tưởng tượng ra, vậy chúng ta cũng nên tin tưởng, sớm hay muộn cũng có một ngày, kính lúp có thể soi hạt cát to ra gấp mấy trăm lần, thậm chí là mấy ngàn lần, chuyện này hoàn toàn là có khả năng. Thử nghĩ một chút, một hạt cát ở trước mắt ngươi biến thành to giống như một tảng đá, ngươi sẽ thấy cái gì? Phải biết rằng, trước kia khi thủy tinh chưa xuất hiện, đây là điều mắt thường chúng ta không thể thấy.

Hạt cát biến thành tảng đá lớn?

Các khách mời lại rơi vào trầm tư?

Lý Kỳ chờ trong giây lát, mới nói: - Ta hiện tại cũng không biết, nhưng ta tin rằng sớm hay muộn cũng có ngày vạch trần ra đáp án này, nhưng bất kể nói thế nào, thủy tinh đã gõ cửa mở ra thế giới vi mô, nó có thể giúp chúng ta nhìn thấy cảnh tượng mắt thịt trong thể thấy, mà chúng ta cần làm chính là chờ đợi, chính là chờ mong, chờ mong một thời đại mới do thủy tinh sáng tạo nên.

Toàn thể lại đứng dậy vỗ tay, lần vỗ tay này còn vang vọng hơn những lần vỗ tay vừa mới, bởi vì họ cho rằng toàn bộ những gì Lý Kỳ nói là có thể thực hiện được, trong lòng mỗi người đều vô cùng chờ đợi thời đại mới kia đến.


Cửu Mộng Tiên Vực

Hồi (1-1753)


<