Vay nóng Tima

Truyện:Bắc Tống phong lưu - Hồi 1305

Bắc Tống phong lưu
Trọn bộ 1753 hồi
Hồi 1305: Lão Quái VS Nha nội
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-1753)

Siêu sale Shopee

Sài Thông là người yêu sĩ diện nhất, trước mặt đông đảo quần chúng bị Cao Nha nội từ hôn ngay mặt, quả thật là vô cùng nhục nhã, Sài Thông căn bản không thể chấp nhận, nếu không phải đối diện với Cao Nha nội, thì y thể nào cũng xông lên chém chết thằng nhãi này, rít gào nói: - Cầu còn không được.

- Vậy thì thật sự là mọi người đều vui mà.

Cao Nha nội đã quen bị Sài Thông rít gào từ sớm rồi còn vui tươi hớn hở nói.

- Ngươi

Mặt Sài Thông đã phình lên thành màu gan lợn rồi.

Lý Kỳ thấy hai huynh đệ bọn họ lại làm rùm beng, ngược lại bản thân mình trở nên nhàn rỗi, ngồi trở lại, thầm nghĩ, Sài Thông à, nếu ngươi không đập thằng nhãi này một trận thì ta thật sự sẽ coi thường ngươi đó.

Sài Thông nói trong cơn giận dữ: - Nữ nhi của ta cho dù có gả cho ăn mảy cũng sẽ không gả cho nhi tử của ngươi.

Cao Nha nội ha ha nói: - Thật sao? Ta lại cứ muốn bảo nhi tử ta theo nữ nhi của ngươi, ta không tin trên đời này có nữ nhân mà nhi tử ta không theo đuổi được.

Lý Kỳ phụt một tiếng bật cười ra, câu này thật sự rất ác độc nha.

Sài Thông phát điên nói:

- Nếu nhi tử ngươi có thể lấy được nữ nhi của ta, thì ta theo họ Cao của ngươi.

- Nữ nhi của ngươi họ Cao thì được rồi, ngươi có theo hay không thì liên quan gì ta.

Đang lúc hai người mắng nhau thì Tiểu Nguyệt Nhi trong lòng Cao Nha nội đột nhiên khóc òa lên.

Nó vừa khóc thì Sài Thông cũng tỉnh táo lại, thầm nghĩ, mình cãi cái gì với tên ngu xuẩn này thế, tức giận hừ một tiếng, đi sang bên ngồi xuống.

- Tiểu Thiên, Tiểu Thiên.

- Nha nội, ta ở đây.

- Mau ôm nó đến chỗ mẹ nó đi.

Cao Nha nội vội vàng đưa Tiểu Nguyệt Nhi vào tay Lục Thiên.

Lý Kỳ nhìn thấy, cười mắng nói: - Nha nội, ngươi làm cha thật sự đủ trách nhiệm nha, nữ nhi vừa khóc thì lập tức cho người ta rồi.

Cao Nha nội khẽ nhảy, ngồi xổm trên ghế, vỗ đùi nói: - Lý Kỳ, ngươi chỉ có một đứa con, không đủ kinh nghiệm nha, ta không trách ngươi nói như vậy.

Hóa ra lại là ta không đủ kinh nghiệm à! Lý Kỳ buồn bực nói: - Ta nói ngươi có thể đừng nói chuyện như vậy có được không hả?

- Ta có lòng tốt dạy ngươi thôi. Cao Nha nội lời nói thành khẩn nói: - Trẻ con mà không khóc thì quả thật vô cùng đáng yêu, ta cũng rất thích. Nhưng mà vừa khóc òa lên thì không ngừng được, dỗ cũng không dỗ được, thật khiến người ta đau đầu mà, sau này ngươi sinh thêm vài đứa thì sẽ hiểu được nỗi khổ trong đó.

Lý Kỳ chỉ có thể nghe, ai bảo hắn ít người không đánh lại đông người, hừ một tiếng, nói: - Ta nói có ngươi có thể ngồi ngay ngắn không hả, ghế này dùng để ngồi, không phải dùng để ngồi xổm.

- Ngươi quản ta.

- Được rồi, ta sai rồi.

Hồng Thiên Cửu bước lên, cũng ngồi xổm xuống.

Các ngươi thật lòng ức hiếp ta hả. Lý Kỳ nhìn sang bốn tiểu công tử, thầm nghĩ, có thể vẫn còn Phàn Thiếu Bạch bình thường một chút, lập tức nói: - Mập mạp, ngươi đừng ngồi xổm, ta sợ là ghế này không chịu nổi đâu.

- Đại ca ngươi yên tâm đi, ta không thích ngồi xổm.

Chu Hoa mập như vậy, có thể ngồi thì không đứng, có thể nằm thì không ngồi, vội vàng tìm chỗ tốt ngồi xuống.

Hồng Thiên Cửu hưng phấn nói: - Lý đại ca, lần này huynh xuất chinh có gặp chuyện thú vị không, mau nói cho bọn đệ biết đi.

- Đúng vậy, đúng vậy.

Chu Hoa hứng thú nói.

Lý Kỳ tức giận nói: - Ở cái nơi chim cũng không thải kia thì có chuyện thú vị gì chứ.

Hồng Thiên Cửu vội lắc đầu nói: - Lý đại ca, cũng không thể nói như vậy, chim mà không thải thì bản thân thật sự rất thú vị nha.

- Ặc

Lý Kỳ đổ mồ hôi lạnh ròng ròng, Tiểu Cửu lại biến thái không ít nha!

Khóe mắt Cao Nha nội treo vẻ dâm đãng, nói: - Chim không thải thì sao chứ, tốt xấu gì cũng là một quốc gia, nữ nhân chắc chắn là có.

Lý Kỳ cẩn thận nói: - Ngươi nói vậy có ý gì?

Cao Nha nội xoa tay, ha ha nói: - Mọi người đều là nam nhân, ngươi cho rằng ngươi có thể giấu được ai. Ngươi không thể không mang về cả một nữ nhân. Lễ vật ta cũng không cần, người chia cho mỗi người chúng ta một người thì được rồi.

Con mẹ ngươi coi lão tử là kẻ buôn người à, còn chia mỗi người một người nữa. Lý Kỳ tức giận nói:

- Lễ vật? Lão tử đi đánh giặc, ngươi đòi ta lễ vật, ngươi bị điên sao. Còn nữa, ngươi vừa lấy Tô Vân không lâu, người ta còn giúp ngươi sinh nữ nhi, ngươi lại muốn nữ nhân, ta xin ngươi có chút lương tâm được không.

Cao Nha nội u oán nhìn Lý Kỳ, nói: - Ngươi cho rằng ta muốn sao, chỉ là ngoài ý muốn thôi, làm cho ta đã mấy tháng rồi không gần nữ nhân. Hơn nữa, ta cũng muốn nhìn thử dáng vẻ của nữ nhân Nam Ngô mà thôi. Ngươi có cần phải nhỏ mọn vậy không. Lần trước đánh nước Kim cũng không giúp chúng ta dẫn theo mấy nữ nhân về.

Đánh nước Kim? Chúng ta bị nước Kim đánh được không hả. Lý Kỳ câm nín, nói: - Bây giờ ta trân trọng nói cho các ngươi biết, không có.

- Lý Kỳ, ngươi thật là không có nghĩa khí mà.

Vẻ mặt Cao Nha nội ủy khuất nói: - Mấy người chúng ta lúc trước vì nữ nhân của ngươi mà làm lớn một trận với người ta, nhưng ngươi lại quên sạch mất chúng ta.

Hồng Thiên Cửu hưng phấn nói: - Đại ca, huynh không biết đâu, huynh vừa đi không lâu thì có một tên điểu nhân muốn theo đuổi Tần phu nhân

Chu Hoa ai ui một tiếng, nói: - Tiểu Cửu, ngươi nói chuyện kiểu gì thế, bây giờ sao có thể gọi là Tần phu nhân, nên gọi là Lý phu nhân.

Mập mạp này thật là đáng yêu.

Trong lòng Lý Kỳ không nén được mà dựng thẳng hai ngón tay cái.

- Đúng đúng đúng, là Lý phu nhân. Hồng Thiên Cửu tiếp tục nói: - Nữ nhân của đại ca cũng dám đoạt, hay lắm, sau khi mấy người chúng ta biết được thì hung hăng tẩn gã một trận, về sau gã còn dám tố cáo chúng ta. Kết quả là ca ca nói một câu thì trực tiếp bãi đường rồi.

Cao Nha nội vui tươi hớn hở nói: - Ta lợi hại không.

Lợi hại cái gì, ngươi là cáo mượn oai hùm, nhưng cho dù nói sao thì Lý kỳ cũng vô cùng hài lòng về chuyện này, sắc mặt dịu đi mấy phần, nói: - Ta không dối gạt các ngươi, ta thật sự là ngay cả một nữ nhân cũng không mang về, thử hỏi trong thiên hạ có nữ nhân ở đâu mà đẹp được như nữ nhân Đại Tống chúng ta chứ!

Cao Nha nội hây một tiếng, cãi lại nói: - Nhưng đều có tư vị riêng, ngươi không thể trông mặt mà bắt hình dong nha.

Sặc! Lão tử trông mặt mà bắt hình dong? Ngươingươi thật không hổ là thủ lĩnh đám dâm đãng, câu nào cũng đầy triết lý! Lý Kỳ lòng đầy bất đắc dĩ.

Sài Thông đột nhiên nói: - Vậy cũng không phải, triều Lý diệt vong rồi, dựa theo quy củ, hẳn là ngươi nên áp giải hoàng thất Nam Ngô về Biện Lương.

- Việc này!

Lý Kỳ đột nhiên tỉnh ngộ ra, nhất thời á khẩu không nói được gì.

Cao Nha nội giận tím mặt, nói: - Lý Kỳ, coi như ta nhìn lầm ngươi rồi. Cả hoàng thất to như vậy, ngươi lại muốn nuốt trọn. Oa nha nha, sao ngươi lại tham lam như thế, thật là quá sắc mà.

Lý Kỳ đứng phắt dậy, giận dữ nói:

*****

- Ngươi có tư cách gì nói ta sắc? Có tin lão tử liều mạng với ngươi không.

Cao Nha nội không khoan nhượng nói: - Đánh thì đánh, thắng thì hoàng hậu Nam Ngô thuộc về ta.

Lý Kỳ thật lòng giận quá bật cười, cười ha ha nói: - Hoàng hậu kia đã năm sáu mươi tuổi, ngươi muốn sao?

- Hả? Cái nàycái này hơi lớn chút. Cao Nha nội nói: - Vậy Thái tử phi?

- Thái tử kia mới năm sáu tuổi, ngươi nói coi?

- Áchhoàng thất to như vậy, chắc sẽ không toàn là lão phụ nhân năm sáu mươi tuổi chứ.

Hồng Thiên Cửu nói: - Ca ca, ngươi gấp cái gì, Lý đại ca còn ở đây thì những người đó chắc chắc cũng có ở đây, chúng ta trực tiếp chọn là được.

- Hay lắm, hay lắm.

Cao Nha nội bật cười dâm đãng gật đầu.

Lý Kỳ vội nói: - Các ngươi đừng làm bậy, bằng không đừng trách ta không có tình cảm. Bây giờ ta phụng hoàng mệnh đưa bọn họ lên kinh, việc này không phải giỡn chơi, lát nữa ta sẽ nói với Thái úy, các ngươi tự xử lý đi.

Cao Nha nội không vui nói: - Việc này trời biết đất biết ngươi biết ta biết là được rồi, nói với cha mẹ là chuyện mất mặt nhất.

Sài Thông lại xen miệng nói: - Ngươi gấp cái quái gì, người này chắc chắn sẽ ở lại Đại Tống ta, ngươi còn sợ không có cơ hội sao.

- Đúng vậy! Trong mắt Cao Nha nội lóe sáng, nói: - Vẫn là Sài Thông ngươi hiểu ta.

- Cút! Ta không quen thân với ngươi.

Cao Nha nội không chút phiền não, ra sức cười ngây ngô.

Mới nói chuyện một lát với mấy tên dở hơi này mà Lý Kỳ liền cảm thấy giống như đã chạy ngàn dặm vậy, thể xác và tinh thần đều mệt mỏi, đứng lên nói: - Được rồi, ta đi đường cả ngày hơi mệt rồi, về phòng nghỉ ngơi trước, ngày mai chúng ta lại trò chuyện tiếp.

Hồng Thiên Cửu vội hỏi: - Làm gì phải đợi đến mai, tối nay chúng ta đón gió tẩy trần cho đại ca nha!

- Phải.

Lý Kỳ cả giận nói: - Cút! Chẳng phải do ta bỏ tiền sao.

- Đó là đương nhiên.

- Thiếu Bạch không có ở đây.

Nha nội và Tiểu Cửu không hổ là nhân vật cấp bậc thủy tổ của việc ăn cơm chùa mà.

Đêm đó, đèn đuốc trong đình viện sáng trưng, trong phòng càng náo nhiệt cực kỳ.

Mấy nữ nhân Lý Sư Sư, Lý Thanh Chiếu, Tô Vân đều đón gió tẩy trần cho Triệu Tinh Yến, Lưu Vân Hi, Doãn thị trong đại sảnh phía trên.

Hơn nữa Lý Kỳ, Quái Cửu Lang, bọn Cao Nha nội lại uống rượu đánh rắm ở phía dưới.

- Năm, mười lăm, ha ha, Tiểu Văn ngươi lại thua rồi, uống mau.

Thẩm Văn và bọn Cao Nha nội tuổi tác tương đương, cho nên đã nhanh chóng hòa nhập được, nhìn thấy đã sắp xưng huynh gọi đệ rồi.

Lý Kỳ nhìn thấy mà sốt ruột nha, sợ tiểu tử Tiểu Văn sẽ bị dạy hư.

- Tiểu Văn, ngươi lớn như vậy rồi mà còn chưa thành thân sao.

Cao Nha nội nghe được Thẩm Văn đừng nói là hài từ, ngay cả vợ còn chưa có thì không khỏi cảm thấy tò mò.

Thẩm Văn đỏ bừng cả mặt, nói: - Ca ca, huynh có sao?

- Nhi nữ của ta hơn mười đứa rồi.

Cao Nha Nội đĩnh đạc nói.

Quái Cửu Lang ngồi phía trên nghe thấy thì trong mắt lóe lên vẻ áy náy, thầm nghĩ, là lúc trước ta không để ý đến điểm này mà, ta quyết không để Văn nhi đi lại con đường của ta được.

Thẩm Văn thấy bọn họ ai ai cũng đã thành gia lập nghiệp, hơi có chút tự ti nói: - Ca ca, các huynh thật là lợi hại.

- Mọi người đều nói như vậy.

Cao Nha nội vỗ ngực một cái nói: - Có điều đệ yên tâm, đợi khi đến Biện Lương, ca ca dẫn đệ đến Nghênh Xuân Lâu chơi mấy ngày.

Chu Hoa ưởn bụng vui tươi hớn hở nói:

- Tiểu Văn, Nghênh Xuân Lâu kia rất thú vị.

Một đám dở hơi đều lộ ra nụ cười dâm đãng.

Lý Kỳ một tay che mặt, đã biết là sẽ biến thành như vậy mà, nhỏ giọng nói với Quái Cửu Lang: - Ta không thân với bọn họ lắm, thật đó.

Trong lòng Quái Cửu Lang sao lại không rõ, nhưng lão ta cũng không ngăn cản. Lão ta cho rằng Thẩm Văn nên hiểu biết về thế giới phồn hoa, cách nghĩ của lão ta luôn không giống người người như thế.

Chốc lát sau, Cao Nha nội đột nhiên nhảy đến bên cạnh Quái Cửu Lang, ha ha nói:

- Quái bá bá, tiểu chất mời bá một ly.

Quái bá bá?

Lý Kỳ chảy mồ hôi lạnh đầm đìa.

Quái Cửu Lang cười ha ha, nâng chén cụng với Cao Nha nội, sau đó một hơi cạn sạch.

Cao Nha nội lại nói: - Quái bá bá, năm nay bá bao nhiêu tuổi rồi.

Quái Cửu Lang hiếu kỳ nói: - Ngươi hỏi cái này làm gì?

- Ha ha, con chỉ muốn hỏi bá bao nhiêu tuổi mới sinh ra Tiểu Văn. Chậc chậc, thật là càng già càng dẻo dai, khiến người ta bội phục mà. Về mặt này tiểu chất rất có hứng thú, bá dạy cho con đi.

- Phụt!

Lý Kỳ làm sao mà nhịn được, phun ngay nước trà ra ngoài. Tên dở hơi này thật là cực phẩm mà, còn mạnh hơn ta nhiều nữa.

Quái Cửu Lan cười nói: - Được, ngày khác lão phu sẽ dạy ngươi mấy chiêu.

Oa! Lão Quái trở nên rộng lượng như thế từ khi nào vậy, lão ta không có đối với ta như vậy nha. Lẽ nào tên dở hơi này đã đáng yêu đến mức nam nữ già trẻ đều ăn sạch được? Lý Kỳ nhìn thấy mà sửng sốt.

- Oa ha ha, Quái bá bá, tiểu chất lần đầu tiên nhìn thấy người đã cảm thấy người rất hiền lành. Tiểu chất trong lòng cảm thấy vui mừng vì Tiểu Văn đệ đệ có thể có một vị từ phụ như bá bá. Đến đến đến, tiểu chất lại kính người một ly.

Bọn Hồng Thiên Cửu, Chu Hoa đưa mắt ra hiệu một cái, việc tốt không thể để Cao Nha nội một mình chiếm hết nha, vội vàng nâng chén ngồi xổm bên Quái Cửu Lang, ai ai cũng cười nịnh nọt, khiến người ta cảm thấy kinh sợ.

- Quái bá bá, chất nhi kính người.

- Chất nhi kính trước một ly.

Tên này còn ngọt miệng hơn tên kia.

Quái Cửu Lang không cự tuyệt ai cả, tửu lượng của lão ta vô cùng tốt, đương nhiên, việc này phải loại trừ trường hợp có Mã Kiều.

Lý Kỳ nhìn thấy mà nghi hoặc không thôi, Lão Quái lẽ nào thật sự đổi tính rồi?

Ý nghĩ này chợt lóe ra thì đột nhiên nghe thấy ai ui một tiếng, chỉ thấy Cao Nha nội đột nhiên ôm bụng, gương mặt chớp mắt đỏ bừng lên, liên tục nói: - Không được rồi, không được rồi, con thất lễ không tiếp được trước.

Nói xong y liền ôm mông chạy ra bên ngoài.

- Ai ui! Ta cũng không được rồi.

Hồng Thiên Cửu theo sát phía sau.

Lại thấy bọn Chu Hoa, Từ Phi ai ai cũng ôm bụng chạy ra ngoài, chỉ có mình Sài Thông ngồi trong góc ra vẻ tinh tướng là không có chuyện gì.

Gương mặt Quái Cửu Lang mang theo nét cười, nâng chén nói với Tửu Quỷ: - Tửu Quỷ, hai kẻ thù chúng ta uống một ly.

Tửu Quỷ vừa nhấc chén lên thì thu lại nói: - Ngươi sẽ không hạ độc thủ với ta chứ.

- Ngươi có thể không uống, ta kính trước một ly.

Quái Cửu Lang cười ha ha, một hơi cạn sạch.

Vốn dĩ Tửu Quỷ chỉ thuận miệng nói ra, nhưng nghe thấy Quái Cửu Lang nói như vậy thì lão thật sự có chút do dự.

Không thể không nói lão đầu này thật quá giảo hoạt mà.

Hóa ra tất cả mọi thứ vừa rồi đều là ảo giác. Lý Kỳ lau mồ hôi lạnh, vừa nâng chung trà lên thì lập tức đặt chung trà xuống, thầm nghĩ, sau này nên cố gắng bớt ngồi ăn cơm cùng bàn với lão quái vật này thì hơn, thật là quá tra tấn mà.


Cửu Mộng Tiên Vực

Hồi (1-1753)


<