Vay nóng Homecredit

Truyện:Bắc Tống phong lưu - Hồi 1290

Bắc Tống phong lưu
Trọn bộ 1753 hồi
Hồi 1290: Đàm phán cuối cùng
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-1753)

Siêu sale Shopee

- Trương Bá Ngọc bái kiến Xu Mật Sứ.

- Miễn lễ.

Lý Kỳ thấy Trương Bá Ngọc trước mặt, trên mặt có chút buồn bực. Từ sau khi vào hoàng cung này, hắn không một ngày thanh tịnh, cho dù là đang ăn cơm, hay là đang ngủ đều bị quấy rầy. Lúc này, hắn vừa mới chuẩn bị ăn cơm trưa, Trương Bá Ngọc lại tới. Điều này khiến cho Lý Kỳ vô cùng chú ý tới chất lượng cuộc sống, cảm thấy buồn bực vô cùng.

Làm quan khó thật!

Muốn làm một vị quan tốt, khó càng thêm khó.

- Có chuyện gì?

Lý Kỳ chỉ có thể buông đũa xuống, bởi vì hắn thấy tinh thần của Trương Bá Ngọc đã thấy chuyện này chắc chắn không phải chuyện nhỏ rồi.

Quả nhiên là vậy, sắc mặt Trương Bá Ngọc ngưng trọng nói:

- Vừa rồi phương nam truyền tin tới, Chiêm Thành quốc bỗng nhiên đóng quân biên giới.

- Hả?

Lý Kỳ trừng mắt đảo đảo vài cái, giỏi thật, không cần ta lên tiếng đã tự giác như vậy rồi. Điều này khó trách chính là cái gọi là ăn ý, lại hỏi:

- Có thể khai chiến chứ?

Trương Bá Ngọc nói:

- Hiện tại thì chưa, nhưng nghe nói vô cùng bất lợi với quân đội phía nam của chúng ta. Chiêm Thành quốc rõ ràng là muốn đục nước béo cò, muốn cướp lại Ma Lệnh, Bố Chính.

- Còn chưa đánh à?

Lý Kỳ gãi đầu, dường như còn có chút bất mãn.

Trương Bá Ngọc hiếu kỳ nói:

- Xu Mật Sứ hy vọng khai chiến sao?

- Đương nhiên ... không muốn rồi, bản nhân luôn thích hòa bình.

Lý Kỳ nửa đùa nửa thật đáp lại một câu, nói:

- Ngươi chắc chắn là đã nghĩ nhiều quá rồi, ngươi ta điều binh trong nước, chuyện này không có gì đáng trách, chúng ta cũng không thể can dự vào. Ngươi tới tìm ta, ta cũng chẳng có cách nào khác.

Trương Bá Ngọc nói:

- Nhưng dụng tâm của đối phương đã vô cùng rõ ràng rồi.

- Nhưng chúng ta không có bất kỳ bằng chứng nào! Ngươi muốn ta phải làm sao?

- Chuyện này ... chuyện này chí ít cũng nên điều binh tới phòng thủ chứ.

Lý Kỳ hừ một tiếng, nói:

- Ta cũng nghĩ có lẽ quân đội phía nam đều vẫn chưa quy thuận. Lính của ta chạy đi giúp ai?

- Ách ...!

Trương Bá Ngọc không nói gì.

- Hiện giờ chúng ta không bằng không chứng, chờ đánh rồi tính tiếp đi.

Lý Kỳ đĩnh đạc nói.

Trương Bá Ngọc nói:

- Ngộ nhớ những quân đội đó phía nam đầu hàng Chiêm Thành quốc thì làm thế nào?

- Đây cũng là một vấn đề.

Lý Kỳ trầm ngâm một hồi, nói:

- Thế này đi, ngươi tung cho ta một tin tới phía nam, nói những quân đội đó ở phía nam là kẻ thù của chúng ta. Nếu ai dám giúp đỡ bọn họ, đó chính là kẻ thù của Đại Tống chúng ta. Nhưng nếu ai giúp chúng ta thanh lý môn hộ, chúng ta tất sẽ hậu tạ.

Trương Bá Ngọc vừa nghe thấy thế, ngươi làm vậy không phải là muốn đẩy những quân đội phía nam đó vào lửa sao?

Chiêm Thành quốc là một nước lớn có nhiêu đó, sao dám đối nghịch với Đại Tống. Sau khi họ nhận được tin này, chắc chắn không dám chiêu hàng những người đó, tránh rước hỏa đốt thân. Nhưng cứ như vậy, những quân đội đó ở phía nam chẳng khác nào bị cô lập ở bên ngoài, chỉ có nước nhảy xuống biển.

Lý Kỳ thấy Trương Bá Ngọc chần chờ không nói, liền nói:

- Thế nào? Ngươi có nghi vấn gì sao?

- Ồ, không có.

Trương Bá Ngọc hơi giật mình, cúi đầu nói:

- Hạ quan đi làm việc đây.

- Đi đi.

Thật không dễ dàng gì mới đổ đầy cái bụng, còn chưa kịp tiêu hóa, Đoàn Chính Nghiêm đã sai người tới thăm hỏi. Lý Kỳ đêm nay có rảnh không, ngụ ý đương nhiên không phải là muốn tìm Lý Kỳ hẹn hò, thật sự muốn đêm nay có thể nói chuyện với Lý Kỳ.

Lý Kỳ cũng không muốn kéo dài thêm nữa, do đó đã sai người đi mời Đoàn Chính Nghiêm tới.

Đêm đó.

Lý Kỳ, Triệu Tinh Yến ngồi trong ngự thư phòng chờ Đoàn Chính Nghiêm tới. Chuyện này Lý Kỳ không muốn quá nhiều người tham gia, cho nên từ trước tới giờ đều là hắn và Triệu Tinh Yến tiếp kiến Đoàn Chính Nghiêm.

- Không ngờ Đoàn Chính Nghiêm lại khuất phục nhanh như vậy.

Triệu Tinh Yến vừa nghe nói Đoàn Chính Nghiêm muốn gặp Lý Kỳ, trong lòng đã đoán được đến 7, 8 phần mục đích của Đoàn Chính Nghiêm tới lần này rồi.

Lý Kỳ mỉm cười một tiếng, nói:

- Đây chỉ có thể chứng minh Đoàn Chính Nghiêm quả thực là một Quốc Vương cần chính yêu dân. Ông ta biết càng kéo dài, ông ta không sao cả, nhưng càng bất lợi cho bách tính Đại Lý. Ông ta cũng hiểu, tình hình của Đại Lý đã không thể khống chế được nữa rồi. Trên thế giới này chỉ có Đại Tống ta có khả năng giúp ông ta. Nếu ông ta suy nghĩ thêm một chút, có thể lấy ra chút tiền từ chỗ ta, sau đó liền về nước ổn định đại cục. Nhưng điều này mạo hiểm rất lớn, làm không tốt, dân chúng Đại Lý sẽ gặp phải trận mưa to gió lớn. Nhưng phàm thì một người tự tư đều vì vương quyền, mà không quan tâm tới mọi thứ, rõ ràng Đoàn Chính Nghiêm không phải là loại người này.

Triệu Tinh Yến thoáng gật đầu nói:

- Trước đây ta cũng đã nghe thấy Đoàn Chính Nghiêm là người cẩn chính yêu dân, hiền chủ một phương, chỉ là bị Cao Thị khống chế. Bây giờ thấy, tin đồn bên ngoài không phải là sai.

Lý Kỳ cười nói:

- Nếu không phải như vậy, ta sớm đã muốn thu nạp Đại Lý vào bản đồ của Đại Tống, sao có thể chơi với ông ta trò này được.

Bỗng nhiên, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa:

- Khởi bẩm Xu Mật Sứ, Đại Lý vương đã tới rồi.

- Mau mời Đại Lý vương vào.

- Vâng.

Không bao lâu sau, Đoàn Chính Nghiêm liền dẫn theo Đoàn Thế Văn đi vào.

- Đại Lý vương.

Lý Kỳ, Triệu Tinh Yến đứng lên chắp tay hành lễ.

Đoàn Chính Nghiêm hồi một lễ, khẽ mỉm cười nói:

- Đoàn mỗ năm lần bảy lượt tới làm phiền Xu Mật Sứ, mong Xu Mật Sứ thông cảm.

Lý Kỳ liền nói:

- Đại Lý vương nói gì vậy? Về công về tư, giữa chúng ta đều có nhiều điều muốn nói, không phải ta đi tìm người, thì ngươi tới tìm ta. Nói đi nói lại, nhiều lần để Đại Lý vương đích thân tới nhà, ta cũng cảm thấy thật hổ thẹn, cũng xin Đại Lý vương thứ lỗi mới đúng.

- Đâu có, đâu có.

Đoàn Chính Nghiêm đã giao lưu với Lý Kỳ vài lần rồi, những lời khách khí này của Lý Kỳ đối với ông ta mà nói, đã hình thành miễn dịch rồi.

- Đại Lý vương, Đoàn huynh mời ngồi.

Vẫn là Lý Kỳ và Đoàn Chính Nghiêm ngồi xuống, Đoàn Thế Văn, Triệu Tinh Yến mới lần lượt ngồi sang hai bên trái phải.

- Hôm trước Đoàn mỗ vì nhất thời kích động ....

Không chờ Đoàn Chính Nghiêm nói xong, Lý Kỳ liền giơ tay lên nói:

- Ôi, Đại Lý vương, Lý Kỳ ta dù độ lượng không bằng được ngươi, nhưng cũng không phải loại người bụng dạ hẹp hòi. Những chuyện không vui đó đừng nhắc tới nữa. Ồ, đúng rồi, không biết Đại Lý vương xử lý chuyện đó chưa?

Ngươi đây không phải là biết rồi còn cố tình hỏi sao? Nếu ta xử lý xong rồi, còn chạy tới tìm ngươi làm gì? Mặc dù Đoàn Chính Nghiêm không phải là kẻ ngốc, nhưng thực sự thì Lý Kỳ quá thông minh, không đề lại bất kỳ sơ hở nào. Cho nên Đoàn Chính Nghiêm cũng không dám chắc chắn tất cả những chuyện này chính là Lý Kỳ gây khó dễ từ bên trong. Nhưng ông ta cũng không phải hoàn toàn tin tưởng vào Lý Kỳ, chỉ là lúc này ông ta có tin hay không đều đã không quan trọng nữa rồi. Bởi vì ông ta không còn lựa chọn nào nữa, lắc đầu thở dài, nói:

- Thực không dám giấu, lần này ta tới chính là vì chuyện này.

*****

Dừng lại một chút, y mới lên tiếng nói:

- Ta hy vọng Xu Mật Sứ có thể ra tay tương trợ.

Thật đúng là con người ở dưới mái hiên, không thể không cúi đầu.

Triệu Tinh Yến vừa nghe thấy thế, trong mắt bỗng hiện lên ánh mắt vui mừng.

Ha ha! Cuối cùng cũng tới cầu xin ta rồi, ta đã bố trí cục diện này cũng không dễ dàng gì, cũng nên là lúc ta thu hoạch rồi. Lý Kỳ lập tức giữ vững tinh thần, nói:

- Đại Lý vương khách khí rồi, người khác ta không dám nói, nhưng nếu Đại Lý vương cần Lý Kỳ ta, dù là chuyện gì ta cũng không dám nói hai lời. Đương nhiên, cục diện này các nhân ta, nếu liên lụy tới chuyện công, dù sao phía trên ta còn có Hoàng thượng, nhất định phải lượng sức mà làm, cũng xin Đại Lý vương lượng thứ.

Lời này nói ra vô cùng sảng khoái, cũng đủ nể mặt Đoàn Chính Nghiêm rồi. Nhưng trên thực tế, không phải nói như vậy, Đoàn Chính Nghiêm đường đường là vua một nước, về phương diện cá nhân còn phải tới cầu xin Lý Kỳ.

- Chuyện này ta cũng hiểu.

Đoàn Chính Nghiêm thăm dò nói:

- Nói vậy Xu Mật Sứ cũng biết hiện giờ đám người Diêu Kha Long, Bạch Mao Phượng đều mong muốn có thể gặp Xu Mật Sứ một lần. Nguyên nhân trong đó ta cũng không nói nhiều nữa, ta hy vọng Xu Mật Sứ có thể giúp ta khuyên giải đám người Diêu Kha Long.

- Chuyện này ....

Lý Kỳ khó xử nói:

- Nếu ta ra mặt, e là không ổn.

- Vì sao?

Lý Kỳ nói:

- Đại Lý vương, ngươi suy nghĩ lại mà xem, họ muốn gặp ta đó là vì họ muốn quy thuận Đại Tống ta. Nếu ta đồng ý yêu cầu của họ, đó chắc chắn là không được rồi. Ta cũng tuyệt đối không thể làm chuyện như vậy. Nếu ta không nhận lời họ, vậy thì họ sao có thể nghe theo ta? Ta dùng thân phận gì để đi khuyên nhủ họ? Thanh quan thì khó đoán chuyện nhà, càng huống hồ ta chỉ là một người ngoài, cho nên ta thấy ta gặp họ cũng chỉ là lãng phí thời gian.

Đoàn Thế Văn nghe thấy thế trong lòng hoang mang vô cùng. Nếu trong chuyện này là hắn đang dở trò quỷ, vậy thì hắn lúc này sẽ nhân cơ hội mà xông vào. Vì sao hắn lại không làm như vậy? Lẽ nào tất cả những chuyện này thật sự không liên quan tới hắn, nhưng ... nhưng ta luôn cảm thấy chuyện này có liên quan rất lớn tới con người này.

Nghĩ tới đây, ông ta lại liếc nhìn Lý Kỳ, thấy trên mặt hắn có chút áy náy, vô cùng tự nhiên, thở dài nói:

- Chuyện này đều là sơ suất của ta, ta cũng đã tìm họ rồi, nhưng kết quả lại không như mong muốn. Ta thực sự không còn cách nào khác, mới tới tìm Xu Mật Sứ giúp đỡ.

Lý Kỳ cũng thở dài, thể hiện bộ dạng còn đau khổ hơn cả Đoàn Chính Nghiêm, thật đúng với câu nói ai dám thảm hơn ta, nói:

- Nhà nhà cũng có chuyện khó nói, chuyện này không dễ làm.

Đoàn Thế Văn cầu khẩn nói:

- Xu Mật Sứ, xin ngươi giúp Bệ hạ chúng ta. Hiện tại Đại Lý quốc ta đã loạn lạc liên tiếp, người dân đang ở trong cảnh nước sôi lửa bỏng. Nếu vẫn tiếp tục, e là sẽ không thể xử lý được nữa.

Lý Kỳ nói:

- Đoàn sử tiết, đây không phải là vấn đề giúp hay không, có thể giúp được chúng ta sớm đã giúp rồi. Chúng ta trước sau cho các ngươi mượn tiền cũng có một triệu quan. Đây có lẽ không phải là số lượng nhỏ, ta cũng chưa từng nhắc tới nửa câu, nhưng những điều này đều là nội chính trong nước các ngươi, chúng ta sao có thể nhúng tay vào được?

Đoàn Chính Nghiêm thất vọng nhìn Lý Kỳ, nói:

- Xu Mật Sứ, ngươi thật sự không còn cách nào sao?

Lý Kỳ khẳng khái lắc đầu.

Đoàn Thế Văn ở nơi sơn cùng thủy tận, đau khổ cầu khẩn nói:

- Xu Mật Sứ, quý quốc và Đại Lý ta vẫn luôn đều là huynh đệ tương xứng, ngươi không thể thấy chết mà không cứu.

Lý Kỳ buồn bực nói:

- Ta nói bao nhiêu lần ngươi mới hiểu, nếu ta nhúng tay vào chuyện này, đó chính là quấy rối nội chính của các ngươi. Không nói ta tạm thời không có cách, cho dù là có cách, tới khi đó ta cũng giải quyết toàn bộ rồi. Đại Lý lớn như vậy rốt cuộc là nghe ta, hay là nghe theo Đại Lý vương? Điều này căn ban rất khó nói. Hơn nữa tình huống này cần phải động tới quân đội, ngộ nhỡ xảy ra chuyện ngoài ý muốn gì, ta bị bao nhiêu người mắng chửi! Chuyện này ta thật sự có muốn cũng không thể giúp được.

Đoàn Chính Nghiêm thấy Lý Kỳ kiên quyết từ chối, trong lòng vô cùng thất vọng. Sao ông ta lại không biết tính nhạy cảm của Lý Kỳ khi làm việc, nếu không thực sự không có cách, hắn cũng không thể nói ra lời này. Hiện giờ trong Đại Lý quốc loạn lạc, quân đội lại chia ra thành hai phái, phải xử lý xong phản loạn trong nước. Trước tiên là phải xử lý tốt sự phân hóa trong quân. nếu sự phân hóa trong quân này xử lý không tốt, vậy thì chuyện trong nước càng không cần phải nghĩ tới. Ông ta vắt óc suy nghĩ, nhưng cũng vẫn bó tay không nghĩ ra cách gì, mỗi khi nghĩ tới con dân của ông ta, trong lòng vô cùng đau buồn, giống như lưỡi đao đâm vào.

Đang lúc không khí vô cùng nặng nề, Triệu Tinh Yến bỗng nhiên lên tiếng nói:

- Cũng không thể nói như vậy được, còn nhớ trước đây hiệu xưng của Đại Lý vương này cũng là Thái thượng hoàng chúng ta ban phong. Hơn nữa Đại Lý vương trước đây cũng đã đồng ý thần phục Đại Tống rồi, chỉ là khi đó do Cao Thị nắm quyền, cho nên sự qua lại của hai bên chỉ hạn chế ở hình thức bên ngoài, không có vai trò thực chất. Nếu Đại Lý vương còn thừa nhận lời nói ngày xưa, vậy thì đó cũng có thể nói thành là chuyện nhà của Đại Tống ta rồi.

Lý Kỳ kinh ngạc nói:

- Thật sao? Ta làm quan lâu như vậy, ngươi cũng không lừa dối ta đấy chứ? Chuyện này không phải là chuyện nhỏ!

Tốt xấu gì Triệu Tinh Yến người ta cũng là đường muội của Hoàng đế Đại Tống, sao có thể nói đùa kiểu này được chứ?

Trước đây Cao Thị cầm quyền, quyền lực duy nhất mà Đoàn Chính Nghiêm có chính là quyền ngoại giao. Về phương diện ngoại giao, ông ta cũng làm không xuất sắc, cùng các nước xung quanh, đặc biệt là Đại Tống giữ được mối quan hệ ngoại giao hữu hảo. Ông ta đã nhiều lần tới Tống, dùng mọi cách để Tống Huy Tông vui vẻ, cũng vì vậy mà cũng đã nhận được nhiều hồi báo. Đồng thời cũng đã được Tống phong làm Kim Tử Quang Lộc Đại Phu, Kiểm Giáo Ti Không, Vân Nam tiết độ sứ, Thượng trụ quốc, Đại Lý Quốc Vương.

Mặc dù về mặt hình thức, Đoàn Chính Nghiêm cũng đã tuyên xưng thần phục Tống, nhưng đây cũng chỉ hạn chế về mặt hình thức, kỳ thực Đại Tống và Đại Lý còn là hai nước, ngay vả Phiên quốc cũng đều không thể nói tới. Thậm chí còn không thể so được với mối quan hệ với Tây Hạ và Liêu quốc trước đây. Bởi vì hai nước kỳ thực không có quá nhiều hợp tác, mãi cho tới sau khi xuất hiện Lý Kỳ, tình trạng này mới dần được thay đổi.

Cao Thị trước đây nắm quyền, Đoàn Chính Nghiêm chỉ có thể thần phục ngoài miệng. Hiện giờ Đoàn Chính Nghiêm đã cướp được vương quyền về, mối quan hệ của ông ta và Đại Tống, trước mắt vẫn chưa thế biết được.

Nhưng trong lòng Lý Kỳ cũng đã đoán được bảy tám phần rồi. Hắn cảm thấy đối với Đoàn Chính Nghiêm mà nói, liên minh với Đại Tống, nhận Đại Tống làm đại ca, mối quan hệ ngoại giao này đối với Đại Lý là có lợi nhất. Bởi vì như vậy không chỉ có thể nhận được sự ủng hộ của Đại Tống, còn có thể bảo vệ được hoàng quyền của mình.

Nhưng thiên hạ nào có chuyện dễ dàng như vậy. Đại Tống cũng không phải là Đại Tống trước đây. Đại Tống hiện giờ là tấc đất tranh giành, một xu tất lấy.

Triệu Tinh Yến cười nói:

- Xu Mật Sứ không biết chuyện này cũng là hợp tình hợp lý, dù sao ngày xưa chỉ là một đạo thánh chỉ, không có tiến triển mang tính thực chất. Cho nên rất nhanh đã bị người ta quên đi.

Lý Kỳ gật đầu nói:

- Hóa ra là như vậy.

*****

Hai người ngươi một câu ta một câu, hai vợ chồng vô cùng ăn ý. Nhưng Đoàn Chính Nghiêm vẫn giữ thái độ im lặng, thấy ông ta không nói năng gì, Lý Kỳ cũng không muốn lãng phí nước bọt nữa, dù sao bây giờ hắn cũng không vội, mà người vội chính là Đoàn Chính Nghiêm.

Đoàn Thế Văn đảo đảo mắt, liền gật đầu nói:

- Vâng vâng vâng, quả thực có chuyện này, Bệ hạ một lời ngàn vàng, đã từng hứa hẹn, đương nhiên không thể thay đổi. Lúc này chúng ta cũng bằng lòng tiến cống xưng thần với quý quốc.

Đoàn Chính Nghiêm nhất thời tỉnh ngộ, liền gật đầu.

Lại một chiêu này, những tên tiến cống xưng thần này các ngươi, hàng năm đều mang một ít đặc sản tới cho Đại Tống ta, mang về toàn là vàng bạc châu báu. Chuyện này rốt cuộc là ai tiến cống ai, Lý Kỳ mỉm cười gật đầu, nói:

- Chuyện này ta đương nhiên tin tưởng vào Đại Lý vương.

Nói đến đây, hắn không nói thêm gì nữa.

Đoàn Chính Nghiêm chỉ có thể mở miệng nói:

- Vậy không biết Xu Mật Sứ có bằng lòng ra tay tương trợ hay không?

Lý Kỳ cười nói:

- Ta vẫn là câu nói đó, dù sao đây cũng xem như là nội chính của chúng ta, vẫn là sự giúp đỡ giữa các hàng xóm láng giềng. Chuyện này có sự khác biệt về mặt bản chất, nếu là nội chính của chúng ta, vậy thì chúng ta đương nhiên không cần phải kiêng nể nhiều như vậy. Ta lúc này có thể quyết định, nhưng nếu sự giúp đỡ giữa hàng xóm, vậy ta còn phải báo cáo lên Hoàng thượng. Tất cả đều do Hoàng thượng định đoạt.

Chờ ngươi báo cáo lên triều đình, vậy thì chẳng biết tới ngày tháng năm nào.

Đoàn Chính Nghiêm liền nói:

- Nhưng hiện giờ tình hình của Đại Lý ta đã vô cùng nghiêm trọng rồi, không thể chờ được nữa.

Lý Kỳ đồng tình nói:

- Chuyện này ta biết, nhưng đó là quy củ. Nếu ta tự ý quyết định, Hoàng thượng nghĩ thế nào về ta? Ta đây là đã phạm tội, có thể ngay cả tính mạng cũng đều không giữ nổi.

Tình hình tiến triển tới bước này, ý của Lý Kỳ đã vô cùng rõ ràng rồi.

Hoặc là Đại Lý ngươi hoàn toàn quy thuận Đại Tống, nếu không tất cả đều miễn bàn.

Nói khó nghe hơn, Lý Kỳ chính là nhân lúc cháy nhà mà hôi của, nhưng nói đi cũng phải nói lại, Lý Kỳ cũng xem như là nhân từ, vẫn còn cho Đoàn Chính Nghiêm con đường quay lại. Đó cũng là hắn muốn lôi kéo Đoàn Chính Nghiêm, nếu đổi lại là người khác làm, hắn mới không có kiên nhẫn như vậy.

Đoàn Chính Nghiêm lại một lần nữa rơi vào im lặng. Ông ta cảnh giác thấy, những chuyện xảy ra gần đây không có đơn giản như vậy, tất cả mọi chuyện rất có thể đều là do Lý Kỳ đứng đằng sau thao túng.

Nhưng bây giờ nói gì cũng đã muộn rồi. Kỳ thực Lý Kỳ sớm đã đưa tất cả mọi thứ bày lên trước mắt ông ta rồi. Xét cho đến cùng, vẫn là tự bản thân ông ta thiếu suy nghĩ, khiến cho Lý Kỳ thực hiện được quỷ kế.

Trong lòng Đoàn Thế Văn vô cùng hối hận. Khi đó y chỉ biết tập trung vào Cao Thị, cho rằng chỉ cần Cao Thị bị tiêu diệt, như vậy Đoàn Thị sẽ kê cao gối không cần phải lo lắng gì nữa. Không ngờ, họ và Cao Thị chỉ là ngao cò tranh nhau.

Triệu Tinh Yến liếc nhìn một lượt, không muốn chơi trò vô bổ nữa, liền nói thẳng:

- Đại Lý vương, có lẽ ngươi cũng đã cho là chúng ta khoanh tay đứng nhìn, không có hành động đạo nghĩa, kỳ thực không phải vậy. Mấy năm gần đây Đại Lý các ngươi liên tiếp xảy ra thiên tai, lại là động đất, lại là núi lửa, còn có 37 lần phản loạn, quốc lực suy yếu. Điều này không hề có liên quan gì tới Đại Tống chúng ta. Về phần xuất binh chuyến này, cũng là các ngươi chủ động tới cầu xin chúng ta. Đại Tống chúng ta không nhưng đã chi viện cho các ngươi không ít, mà còn vì củng cố thanh danh của Đại Lý vương, ban đầu chúng ta tới, ngay cả một binh lính cũng không sai đi, dù sao hiện giờ binh Tống chúng ta cũng chỉ là hoạt động ngoài biên giới. Ta thấy chúng ta làm cũng đã nhiều rồi, tạp thành tất cả những nguyên nhân căn bản này, vẫn là sự tan rã bên trong Đại Lý các ngươi, không liên quan gì tới người ngoài.

Đoàn Chính Nghiêm thầm nghĩ lời của Triệu Tinh Yến kỳ thực cũng không phải là không có lý. Đại Tống họ quả thực đã làm rất nhiều việc rồi, dù sao Đại Tống khoanh tay đứng nhìn, đó cũng vô cùng bình thường. Nếu lúc đầu ông ta cẩn trọng hơn một chút, có lẽ sẽ không thể xuất hiện tình trạng ngày hôm nay.

Tiếc là, trên thế giới này không có thuốc hối hận.

Lý Kỳ bỗng lên tiếng:

- Đại Lý vương, có một câu hỏi, ta muốn hỏi thẳng ngươi.

Đoàn Chính Nghiêm nói:

- Xu Mật Sứ mời nói.

Lý Kỳ hiếu kỳ nói:

- Đối với một người như ngươi mà nói, dù sao thì dân chúng là quan trọng, hay là vương quyền quan trọng?

Đoàn Chính Nghiêm ngẩn người ra, há miệng thở dốc mấy cái, nhưng cuối cùng vẫn không nói thành lời.

Đúng như Triệu Tinh Yến đã nói, bất kỳ một người nào đối mặt với hoàng vị cũng đều không thể dễ dàng buông tay được.

Lý Kỳ tiếp tục nói:

- Không phải ta đã mạo phạm Đại Lý vương, chỉ là hiện nay Đại Lý bách bệnh cùng phát tác, cho dù là Đại Lý vương có bản lĩnh, cũng không có bột đố gột được lên hồ. Cho dù là về mặt nhân lực, hay về mặt tài lực, đều thể hiện rõ sự kém cỏi. Nói tới đây, Đại Lý vương chắc chắn cũng đang nghĩ, nếu không phải như vậy, sao ta lại buông mình giúp đỡ các ngươi.

Quả thực, nếu nhận được sự giúp đỡ của Đại Tống ta, những chứng bệnh nghi ngờ này cũng không phải là không thể chữa được, nhưng vẫn xin Đại Lý vương đứng ở góc độ của chúng ta mà suy nghĩ, đây không phải chỉ là chút tiền, chút người đều có thể giải quyết được. Chuyện này cần có rất nhiều tiền, rất nhiều người. Mặc dù Đại Tống chúng ta lấy ra được, nhưng cũng xin Đại Lý vương cho chúng ta một lý do thích hợp. Lý do này không phải là dùng để thuyết phục Hoàng thượng hay ta, mà là thuyết phục dân chúng Đại Tống ta. Bởi vì số tiền này đều là tiền xương máu của dân chúng Đại Tống ta, không thể vì một câu nói của Đại Lý vương ngươi, chúng ta phải lấy ra cho ngươi. Cho dù Hoàng thượng có đồng ý, văn võ mãn triều cũng không thể đồng ý.

Ban đầu chúng ta cũng đã hứa giúp ngươi, cũng có mục đích, không phải đều là xuất phát từ hữu tình tương trợ, mà là chúng ta muốn tăng cường qua lại kinh doanh hai bên, kích thích kinh tế Đại Tống ta. Chuyện này ta vẫn luôn thừa nhận, dù Đại Tống ta có tiền, nhưng cũng không thể lãng phí một văn tiền, phải làm mỗi văn tiền đều tiêu trên đao thương. Bây giờ chúng ta đã giúp các ngươi tiêu diệt Cao Thị rồi, có thể nói là thực hiện lời hứa trước đây rồi. Tuy nhiên, các ngươi lúc này lại tới nhờ chúng ta giúp, đây liệu có phải có chút hơi quá không?

Triệu Tinh Yến uống một ngụm trà nhỏ, dùng ngữ khí vô cùng bình thản nói

- Nếu đều là dân chúng Đại Tống ta, vậy thì chúng ta xem như là khuynh gia bại sản cũng tuyệt đối không thể để dân chúng Đại Tống ta sống trong cảnh nước sôi lửa bỏng. Triều đình cũng nhất định dốc toàn tâm toàn lực xử lý tốt những chuyện này.

Đoàn Thế Văn nhíu mày nói:

- Nói đi cũng phải nói lại, các ngươi không phải là mơ ước Đại Lý ta.

Lý Kỳ cười nói:

- Nếu Đoàn huynh nghĩ như vậy, vậy ta cũng không còn cách nào khác, Cao Thị đã tặng tiền cho chúng ta, chúng ta nhất định sẽ trả lại đủ. Ngoài ra, ta cũng không thể ném đá xuống giếng, yêu cầu các ngươi lập tức hoàn tiền, sẽ cho các ngươi đủ thời gian, chờ tới khi các ngươi hồi phục lại, sẽ từ từ trả. Còn có Tây quân ở Kiến Xương phủ và Thạch Thành Quận, ta cũng đã hạ lệnh chọ họ rút lui, chỉ là nếu người dân các ngươi sống chết không cho họ đi, đó có lẽ là cần các ngươi phải ra mặt. Những chuyện còn lại, ta cũng tuyệt đối không thể nhúng tay vào. Như vậy các ngươi không thể nói ta mơ ước Đại Lý các ngươi nữa.

Đoàn Thế Văn nói:

- Xu Mật Sứ có dám vỗ ngực nói tất cả những chuyện này đều không liên quan tới ngươi không?

Lý Kỳ lập tức vỗ ngực nói:

- Ta thật sự cảm thấy tất cả những chuyện này không liên quan tới ta. Nếu Đoàn huynh cho rằng chuyện này liên quan tới ta, mời ngươi chỉ rõ ra, nếu thật sự như vậy, ta nhất định sẽ dốc sức bù đắp.

- Ngươi ....

Đoàn Thế Văn trừng mắt nhìn Lý Kỳ. Nhưng lúc này không bằng không chứng chứng minh tất cả những chuyện này đều là Lý Kỳ âm mưu.

Chuyện này nếu là Đại Tống trước đây, có lẽ sẽ vì lời hứa tiến cống xưng thần của Đoàn Chính Nghiêm, nhưng Lý Kỳ ghét nhất chính là nói mà không làm, cái gì gọi là tiến cống xưng thần, thần chính là thần, tiến cống ở đâu?

Lý Kỳ đã đưa hết manh mối của mình ra rồi, tất cả những điều trên đều đã nói xong rồi. Nhưng tuyệt đối không thẻ hạ thấp điểm mấu chốt này xuống, nếu không ngươi tự nghĩ cách đi.

Nhưng nếu Đoàn Chính Nghiêm thật sự có cách, ông ta còn tới xin giúp đỡ gì chứ?

Mấy chục vạn binh mã của đám người Diêu Kha Long hiện nay còn cóThạch Thành quận đều đã thể hiện quyết tâm quy thuận Đại Tống rồi. Chỉ cần Đại Tống động chân động tay bên trong một chút là có thể có được mười mấy vạn người. Mà quốc lực của Đại Lý hiện giờ đã té xuống thung lũng rồi, nếu lại bị thương nặng, có thể thật sự không thể xoay chuyển được nữa.

Mấy hôm trước Lý Kỳ vẫn luôn chơi trò lạt mềm buộc chặt, đó là vì Đoàn Chính Nghiêm vẫn chưa tới đường cùng, sự cám dỗ của hoàng quyền sẽ khiến cho ông ta muốn giữ lấy. Cho nên Lý Kỳ cảm thấy căn bản không có gì để nói. Nhưng hiện tại mâu thuẫn các bên của Đại Lý đều đã bộc phát rồi, hơn nữa còn càng diễn càng khốc liệt, Đoàn Chính Nghiêm đã bị ép vào đường cùng rồi. Đàm phán trong trường hợp này mới giành được tiến triển mang tính thực chất. Lý Kỳ cũng không muốn kéo dài thêm nữa, bởi vì Đại Lý đã là vật trong túi hắn rồi, tiếp tục nữa nếu lại xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, tình trạng đó có lẽ thật sự sẽ mất đi khả năng khống chế.

Kỳ thực cuộc đàm phán hiện nay, Đoàn Chính Nghiêm vẫn luôn không đưa ra được mấu chốt của mình. Nếu không có sự chuẩn bị tâm lý sẵn sàng, ông ta cũng không thể tới đây. Nhưng chuyện đã tới nước này, ông ta biết không có bất kỳ con đường quay lại nào nữa rồi, trực tiếp nói:

- Xu Mật Sứ, chuyện này rốt cuộc vì ai mà ra ta cũng không muốn nghiên cứu nữa, cũng không cần nữa. Ngươi rõ ràng một chút, các ngươi rốt cuộc là muốn thế nào?

Đấy mới giống như lời của một trí giả, Lý Kỳ liền cười nói:

- Hoàng thượng chúng ta luôn rất thích tài hoa và năng lực của Đại Lý vương, cho nên rất hy vọng Đại Lý vương có thể giúp chúng ta quản lý Nam Ngô.

*****

Lý Kỳ nói rất bình thản, nhưng Đoàn Chính Nghiêm nghe mà chấn động không thôi. Ông ta cho rằng lúc này Lý Kỳ nhất định sẽ công phu sư tử ngoạm một miếng lớn, không từng nghĩ Lý Kỳ sẽ đưa ra yêu cầu như vậy.

Triệu Tinh Yến có câu nói thật sự quá đúng, và Lý Kỳ nói quả thật là hao tâm tổn sức.

Có những lúc ngươi cho rằng hắn sẽ là con hổ ngoạm miếng lớn, hắn cố tình thể hiện sự khẳng khái rộng rãi. Có đôi khi ngươi cho rằng hắn đang khẳng khái rộng rãi, hắn lại đang tính toán chi li. Ngươi mãi mãi không thể đoán được câu tiếp theo sẽ là gì?

- Chuyện này ....

Trong đầu Đoàn Chính Nghiêm có chút chậm chạp, nói:

- Xin thứ cho Đoàn mỗ ngu dốt, không biết lời này của Xu Mật Sứ là có ý gì?

- Chính là ý nghĩa về mặt từ ngữ.

Lý Kỳ nói:

- Chúng ta hy vọng Đại Lý vương có thể vì Đại Tống ta mà phát huy hiệu lực, xử lý tốt khu vực phía nam này, trong đó bao gồm Đại Lý và còn có cả Nam Ngô.

Lời này nghe xong thì dễ lý giải, nhưng ý nghĩa bao hàm trong đó thì lại phức tạp. Trước tiên Lý Kỳ là nói Đoàn Chính Nghiêm dốc sức vì Đại Tống, sau đó dùng khu vực phía nam để khái quát lại Đại Lý và Nam Ngô. Nói cho cùng, vẫn là Đại Lý phải đưa về Đại Tống.

Đoàn Chính Nghiêm nhíu chặt máy lại, im lặng không nói.

Lý Kỳ khẽ mỉm cười, nói:

- Đại Lý vương, mạo muội xin hỏi một câu, lần này ngươi khởi binh rốt cuộc là vì hoàng quyền của Đoàn Thị hay là vì dân chúng Đại Lý?

- Đương nhiên là vì dân chúng rồi.

Nói xong ông ta lại còn bổ sung một câu, nói:

- Giang sơn Đại Lý này vốn là Đoàn Thị ta đánh được, ta đương nhiên là muốn cướp về hoàng quyền của Đoàn Thị ta rồi.

Ông ta nói thẳng thắn như vậy, không có cảm giác bất kỳ điều nào không thỏa đáng.

Lý Kỳ lại hỏi:

- So sánh cả hai, bên nào nặng bên nào nhẹ?

Đoàn Chính Nghiêm nói thẳng:

- Trung Nguyên các ngươi không phải có câu nói nước có thể đầy thuyền, cũng có thể lật thuyền. Dù trong lòng ta có nghĩ như vậy, nhưng nếu các ngươi hỏi ta, ta nhất định sẽ trả lời như vậy.

Ôi, còn có điểm vương giả phong phạm sao? Lý Kỳ cười gật đầu nói:

- Lời của Đại Lý vương nói rất có lý, nhưng ta tin chắc Đại Lý vương tuyệt đối không thể hy vọng thấy được một Đại Lý hấp hối.

Nói xong, hắn khẽ thở dài, nói:

- Nước có thể đẩy thuyền, cũng có thể lật thuyền. Kỳ thực câu nói này đã nói lên tất cả, dù trong lòng ngươi tính toán thế nào, nhưng đạo lý này mãi mãi đều như vậy. Nếu người dân Đại Lý đều sống trong cảnh dầu sôi lửa bỏng, ngươi lại cho rằng hoàng vị mà ngươi vất vả cướp về này ngươi có thể ngồi được bao lâu?

Đoàn Chính Nghiêm không phản bác lại được.

Lý Kỳ tiếp tục nói:

- Thứ cho ta nói một câu không đúng, Đại Lý Đoàn Thị các ngươi kỳ thực sớm đã danh tồn thực vong, nếu không có sự giúp đỡ của chúng ta, các ngươi căn bản không thể lật trong tay Cao Thị. Nếu như vậy, vì sao các ngươi lại không nhìn thoáng hơn một chút? Ta không ngại nói thẳng, chỉ dựa vào thực lực hiện tại của các ngươi và tình hình trong nước các ngươi, ngươi căn bản không thể xử lý tốt được chuyện của nước này. Không phải ngươi vô năng, mà là ngươi không có đủ sự ủng hộ. Đạo lý này kỳ thực ngươi cũng rất hiểu, nếu không ngươi sẽ không thể vì vậy mà cầu ta cứu trợ.

Đoàn Chính Nghiêm có chút ủ rũ nói:

- Phải, ngươi nói rất đúng, ta thực sự là không có khả năng xử lý tàn cuộc này.

Hai tay Lý Kỳ dang ra, nói:

- Vậy vì sao ngươi còn muốn rối rắm vấn đề này? Kỳ thực chúng ta đã thấy tài năng của Đại Lý vương còn xa hơn nữa. Hay nói cách khác, nếu không phải sự tồn tại của Đại Lý vương, chúng ta thật sự chưa chắc đã ra tay tương trợ. Nói chúng các ngươi nghi ngờ liệu có phải ta đang giả thần giả quỷ trong đó? Ta có thể nói rõ cho ngươi biết, nếu ta muốn giả thần giả quỷ, các ngươi căn bản không có tư cách đàm phán với ta. Dù sao thực lực của Đại Tống ta cũng bày ra ở đây.

Lời này của hắn cũng nửa thật nửa giả, chính là bởi vì hắn tin tưởng Đoàn Chính Nghiêm là một nhân tài, hơn nữa là một người có lòng vì dân chúng, cho nên hắn mới hao tổn nhiều công phu như vậy với Đoàn Chính Nghiêm. Nếu đổi lại là Lý Càn Đức, Cao Minh Thuận, xem lợi ích của mình là cao hơn tất cả. Như vậy hắn áp dụng lại là một phương thức khác.

Đoàn Thế Văn thấy chủ kiến luôn bị Lý Kỳ nói cho á khẩu không nói được lời nào, liền lên tiếng nói:

- Nhưng Bệ hạ và Hoàng đế quý uốc luôn có quan hệ rất tốt. Lẽ nào ngươi không cảm thấy lúc này ngươi thấy chết mà không cứu, có chút tàn nhẫn sao?

Trong lúc nói chuyện, quầng mắt gã đã ươn ướt, bởi vì y biết bên mình đã rơi vào cảnh yếu cực độ, dường như không có bất kỳ cơ hội trở mình nào nữa.

- Tàn nhẫn?

Lý Kỳ lắc đầu nói:

- Từ này quá là ích kỷ, ngươi nói chúng ta tàn nhẫn, không phải chính là nhằm vào hoàng vị của Đại Lý vương, mà không phải người dân Đại Lý. Nếu trong lòng Đại Lý vương có dân chúng, ta không thấy lúc này ông ta ngoài mặt có biểu hiện giãy dụa, từ đó mới tới hiện tại, các ngươi từ trước tới giờ có bao giờ nghĩ tới người dân Đại Lý các ngươi, mà xuất phát từ quyền lực của các ngươi, dù sao Đại Lý lúc này đã sắp biến thành địa ngục nhân gian rồi. Người dân thì đau khổ vô cùng, còn các ngươi thì vẫn còn ở đây vì hoàng vị, quyền lực mà vật vã, không ngừng thử dỏ xét xem mấu chốt của chúng ta, vậy ai tàn nhẫn hơn ai?

Lời của Lý Kỳ nói trúng chỗ đau của Đoàn Chính Nghiêm, dân chúng và quyền lực, cả hai đều chỉ có thể chọn một trong đó. Điều này thực sự là một lựa chọn khá đau đớn, còn Đoàn Chính Nghiêm vẫn luôn cho rằng xuất phát điểm của mình là dân chúng. Nhưng thật sự tới khi lựa chọn, ông ta lại vô cùng áy náy, không hề nghi ngờ, cả hai ông ta đều không muốn mất đi. Điều này khiến cho ông ta đối với những nghi ngờ của mình, trong thời khắc này ông ta bỗng cảm thấy mình rất lạ lẫm. Ông đều không biết mình thực sự muốn là thứ gì?

Hiển nhiên, tâm lý của ông ta đã dần sụp đổ rồi.

Lý Kỳ đều đã nhìn thấy trong mắt, nhưng hiện giờ không phải là lúc nói chuyện nhân từ. Vì tương lai không thể để chiến hỏa ăn mòn dân chúng nơi đây, duy có một cách, chính là để họ sống ở một quốc độ, như vậy sẽ không thể tồn tại tranh cướp lợi ích, bởi vì mọi người đều là dân chúng của Đại Tống.

Triệu Tinh Yến cũng cụp mắt xuống, im lặng uống trà, nước trà rất nhạt, nhưng cô lại cảm thấy rất thơm ngon. Bởi vì thành công đã cận kề rồi, thậm chí có thể nói là dễ như trở bàn tay rồi.

Hồi lâu sau, Đoàn Chính Nghiêm bỗng nhiên ngẩng đầu lên, hỏi thẳng:

- Ngươi nói hình như chỉ cần ta quy thuận Đại Tống, như vậy người dân của Đại Lý ta có thể thoát khỏi khốn cảnh?

Lý Kỳ gật đầu nói:

- Ta chính là ý này, một khi kiên kết Đại Lý và Nam Ngô vào với Đại Tống, đối với Đại Lý hay Nam Ngô bất kỳ chỗ nào cũng đều được lợi gấp ba lần. Sự chi viện của triều đình với hai nơi này nhất định sẽ liên miên không ngừng, không đầy hai năm, cuộ sống của người dân Đại Lý nhất định sẽ cao hơn một năm trước. Trong vòng 5 năm, sẽ vượt qua thời kỳ đỉnh cao của Đại Lý các ngươi.

*****

Nhiều thì ta không nói, hiện tại kinh tế Đại Tống ta đã bắt đầu tiến vào thời kỳ bão hòa rồi, rất nhiều người trong tay có tiền mà không có chỗ dùng. Nếu Đại Lý quy về Đại Tống ta, triều đỉnh chỉ cần lới lỏng chính sách một chút, thương nhân của Đại Tống ta sẽ tiến vào Đại Lý, họ sẽ mang lượng lớn tài phú đi theo. Có khoản tiền này, phồn vinh xương thịnh tuyệt đối không phải là chuyện bốc phét.

Đoàn Chính Nghiêm nói:

- Nhưng ngươi cũng chớ quên, hiện giờ quốc nội Đại Lý khắp nơi khỏi lửa nổi lên, khắp nơi đều là phản loạn ....

Lý Kỳ giơ tay lên nói:

- Đây không phải là vấn đề, những loại chó mèo đó căn bản không đáng phải lo nghĩ. Trong vòng nửa năm có thể dẹp yên, còn là càn khôn của dân chúng.

Đoàn Thế Văn nói:

- Đây chẳng qua là từ phiến diện của ngươi.

- Ta lúc này có thể cho ngươi cũng chỉ là từ phiến diện.

Lý Kỳ cười nói:

- Nếu tất cả những điều ta nói đều không xảy ra, vậy thì nhất định ... không thể trách ta, nên trách Đại Lý vương ngươi.

- Lại trách ta?

Đoàn Chính Nghiêm chỉ vào mặt mình kinh ngạc nói. Trong lòng thầm nghĩ, cho dù Lý Kỳ có thể nói, cũng không thể mở to mắt nói lời bịa đặt, lời đã nói ra từ miệng người, dựa vào cái gì để quy trách nhiệm này cho ta?

Lý Kỳ gật đầu nói:

- Nếu muốn hỏi tội, đương nhiên nên hỏi tội Đại Lý vương rồi. Ta vừa rồi đã nói rồi, Hoàng thượng chúng ta rất coi trọng khả năng của Đại Lý vương, hy vọng Đại Lý vương có thể quản lý khu vực này. Ngươi là người quản lý khu vực này, nếu xảy ra nhiễu loạn, không trách ngươi lẽ nào còn trách ta?

Đoàn Chính Nghiêm mơ hồ nói:

- Lời này của ngươi rốt cuộc là có ý gì?

Lý Kỳ bỗng nhiên lấy ra một thánh chí đặt ở trên bàn bên cạnh ra nói:

- Thánh chỉ này vốn là công bố người lập được chiến công lớn nhất trong lần xuất chinh lần này. Hoàng thượng ban đầu đã nói, công lao của ai lớn nhất, sẽ ban phong người đó là Trấn Nam Vương. Từ tình hình hiện tại cho thấy, Nhạc Phi và Ngô Giới là có khả năng nhất. Nhưng nếu Đại Lý vương bằng lòng quy hàng Đại Tống ta, thánh chỉ này đương nhiên không phải thuộc về ngươi, hơn nữa Trấn Nam Vương sẽ do Đoàn Thị các ngươi thế tập.

Không chỉ như vậy, tới khi đó Đại Lý, Nam Ngô cũng sẽ liên kết thành một vùng thống nhất quy về sự quản lý của Đại Lý vương. Những quan điểm trị nước đó của ngươi sẽ được phát huy toàn diện. Hơn nữa còn nhận được sự ủng hộ rất lớn, ta thấy điều này đối với Đại Tống, Đại Lý, Nam Ngô đều rất có lợ, là cục diện song thắng.

Đoàn Thế Văn cẩn thận nói:

- Xu Mật Sứ không thể dễ dàng với chúng ta như vậy chứ.

- Dễ dàng?

Lý Kỳ không đáp mà hỏi lại:

- Vì sao ngươi lại nghĩ như vậy? Lẽ nào các ngươi cho rằng đây là chuyện rất nhẹ nhàng sao?

- Ta ...

Đoàn Thế Văn muốn nói nhưng lại thôi.

Triệu Tinh Yến cười nói:

- Xu Mật Sứ, ta nghĩ ý của Đoàn tiết sử là Trấn Nam Vương này có gì khác với Hoàng đế?

Lý Kỳ dò hỏi:

- Thật sao?

Đoàn Thế Văn chọn cách im lặng.

Lý Kỳ bật cười ha hả nói:

- Đương nhiên là có sự khác biệt rồi. Hoàng đế mãi mãi là một người lớn nhất, phía trên Trấn Nam Vương còn có Hoàng đế. Về phần quyền lực, Trấn Nam Vương dù có toàn bộ quyền hành chính ở địa phương, thậm chí còn có quyền quyết sách phần lớn, nhưng theo chế độ của Đại Tống ta, quân quyền, tài quyền vẫn do xu mật viên và Tam ti quản lý. Hơn nữa Trấn Nam Vương cũng phải tuân thủ pháp luật và chế độ của Đại Tống ta.

Sau khi Đoàn Thế Văn nghe xong liền cảm thấy câu hỏi của mình có chút ngu ngốc. Nếu toàn bộ quyền lực đều tập trung vào tay Đoàn Chính Nghiêm, Đại Tống đó còn không bằng không có tâm này.

Đối với Hoàng đế mà nói, quân, chính, tài chắc chắn là tập trung cao độ rồi. Nhưng đối với thần tử mà nói, nhiều nhất họ chỉ có thể dùng một phần quyền lực nào đó trong đó, không thể có ba quyền, e là Lý Kỳ đều là như vậy. Sau khi hắn lên nhậm chứ Xu Mật Sứ, lập tức quẳng những chuyện có liên quan tới Kinh tế sử tài quyền cho Bạch Thiển Nặc. Ngoài ra, về mặt Quân khí giám cũng đã nhượng bộ rất lớn. Trên thế giới này chỉ có một người có thể nắm được quyền lực tuyệt đối, đó chính là Hoàng thượng.

Đó chính là sự khác biệt giữa thần tử và Hoàng đế.

Tốt xấu gì Đoàn Chính Nghiêm cũng là một Hoàng đế. Đối với thuật đế vương này, ông ta sao lại không hiểu, lúc này ông ta cũng biết mấu chốt của Đại Tống rồi, liền cười nói:

- Xu Mật Sứ chắc chắn là ta sẽ đồng ý sao?

Lý Kỳ lắc đầu nói:

- Nhân tính là phức tạp nhất, còn Hoàng đế lại là có sức hấp dẫn nhất trong nhân gian. Nói thực, về việc này ta chưa bao giờ cảm thấy mình nắm được cái gì, nhưng mặt khác, nếu Đại Lý vương từ chối, ta sẽ cảm thấy vô cùng may mắn.

Đoàn Chính Nghiêm nheo mắt nói:

- Hả? Lời này là thế nào?

Lý Kỳ nói:

- Bởi vì điều này chứng tỏ chúng ta từ khi bắt đẩu đã nhìn lầm người rồi. Một người ích kỷ chỉ biết chăm lo cho lợi ích của bản thân mà bỏ dân chúng không quan tâm, thử hỏi loại người này sao có thể quản lý tốt đất đai một phương? Ngươi nói ta có phải là cảm thấy may mắn không?

Đoàn Chính Nghiêm mỉm cười gật đầu nói:

- Đoàn mỗ lúc này xem như đã lĩnh hội được khả năng nhẫn nại của Xu Mật Sứ rồi. Ngươi đây là dùng dân chúng để ép ta vào khuôn khổ.

- Ép ngươi? Điều này e là không nói tới được.

Lý Kỳ bật cười ha hả nói:

- Không nói tới quyền lực của Đại Tống ta ban cho ngươi còn nhiều hơn ngươi cần một năm trước. Chí ít ngươi cũng không thể không có khát vọng, mà không có nơi thi triển. Mặt khác, từ đầu tới cuối, ta chưa bao giờ tìm tới Đại Lý vương, vẫn luôn là ngươi tới tìm ta. Còn ta cũng vẫn luôn giúp ngươi. Với tình hình hiện tại mà nói, đây quả thực là thượng sách, ta cũng cho ngươi một đề nghị, nếu ngươi không đồng ý, ta đương nhiên cũng không thể miễn cưỡng. Tất cả vẫn còn xem ý của Đại Lý vương ngươi.

Đoàn Chính Nghiêm nhìn thẳng Lý Kỳ, nhưng không lộ ra vẻ mặt thẹn thùng nào, vẫn tươi cười đối đáp. Lát sau, Đoàn Chính Nghiêm khẽ khép mắt lại, thở mạnh một hơi.

Đoàn Thế Văn thấy thế, sắc mặt hơi căng thẳng, liền nói:

- Xu Mật Sứ, chuyện này rất lớn, chúng ta phải suy nghĩ cẩn thận.

Lý Kỳ cười nói:

- Ta đã nói rồi, ta chỉ là đưa ra một đề nghị, các ngươi muốn làm thế nào cũng không cần xin chỉ thị của ta.

Đoàn Chính Nghiêm bỗng nhiên đứng dậy nói:

- Không cần.

Đoàn Thế Văn lo lắng nói:

- Bệ hạ.

Đoàn Chính Nghiêm quay đầy lại nhìn Đoàn Thế Văn nói:

- Thế Văn, nếu chúng ta có cách thì đã không tới đây. Chúng ta có thể tiếp tục kéo dài, nhưng dân chúng Đại Tống chúng ta không chờ được nữa, chậm một ngày, sẽ có vô số người vì vậy mà bị chết. Tiếp tục kéo dài, tình hình chỉ có thể càng ngày càng xấu đi.

Y nói xong liền đi tới giữa, nhìn thẳng Lý Kỳ, nói:

- Ta hy vọng ngươi có thể nhớ kỹ lời mà ngươi đã nói hôm nay.

Lý Kỳ lắc đầu nói:

- Ta có nhớ hay không, kỳ thực căn bản không liên quan. Nếu chúng ta không thể mang tới cuộc sống trù phú cho người dân nơi đây, đừng nói Đại Lý vương ngươi, e là dân chúng chính là người đầu tiên đứng lên phản kháng. Tới khi đó ngươi sẽ có cơ hội phục quốc. Nhưng, Đại Tống ta không thể cơ ngươi cơ hội này. Người dân ở đây chỉ có thể càng ngày càng tốt hơn.

Nói tới đây, Đoàn Chính Nghiêm không nói thêm gì nữa, hành đại lễ.

Đoàn Thế Văn thấy thế, biết đại thế đã định rồi, liền bước ra giữa quỳ xuống đất bái lạy.

Nói chung là không lãng phí khổ công của ta.

Lý Kỳ liền chuyển thánh chỉ cho Triệu Tinh Yến. Triệu Tinh Yến đứng lên tiếp nhận thánh chỉ, sau đó trước mặt Đoàn Chính Nghiêm mở thánh chỉ tuyên đọc.

Lý Kỳ là một thương nhân, hắn có thể tiếp nhận thất bại, bởi vì mưu sự tại nhân, thành sự tại thiên. Nhưng hắn tuyệt đố không thể đi làm việc không công, nếu hắn đã bỏ ra công phu như vậy, thì nhất định sẽ phải thấy được thành quả. Cho dù là tốt, hay là xấu.

Thôn tính Đại Lý, đó là một trong những mục tiêu chính trong chuyến xuất chinh lần này của hắn. Hắn tuyệt đối không thể quay về tay không được, hơn nữa chuyện đã tới ngày hôm nay rồi, hắn đã nắm chắc phần thắng trong tay rồi.

Bởi vì Đoàn Chính Nghiêm không có lựa chọn nào khác nữa.

Không thể phủ nhận, Đoàn Chính Nghiêm là một Quan Ngoại giao vô cùng xuất sắc. Từ khi ông ta lên ngôi tới nay, Đại Lý rất ít khi xảy ra mâu thuẫn với nước xung quanh. Nên nhớ đây vẫn là trong hoàn cảnh ông ta không có quyền lực.

Nhưng tiếc là, Lý Kỳ là một Quan Ngoại giao còn tinh thông hơn cả ông ta. Hơn nữa một khi để Lý Kỳ nắm được tiên cơ, ngươi rất khó mà lật ngược tình thế.

Đoàn Chính Nghiêm gặp được Lý Kỳ, có thể nói là may mắn của ông ta, cũng có thể nói là đại bất hạnh của ông ta.

Nếu không có Lý Kỳ, ông ta có lẽ là cả cuộc đời bị Cao Thị đè nén, nhưng cũng chình là vì Lý Kỳ, ông ta mới từ một Hoàng đế biến thành thần tử.

Hai thứ này đều là điều mà mỗi Hoàng đế không muốn nhìn thấy nhất.

Nhưng Đoàn Chính Nghiêm cũng thực sự là không còn cách nào khác. Trước tiên vị trị địa lý của Đại Lý vô cùng không tốt, không giống như Tây Hạ và Triều Tiên. Xung quanh họ còn có hai đại quốc siêu cấp, họ có thể đặt mình lên vị trí để cân bằng, không ngừng chu toàn ở giữa hai nước lớn, tới nay đã tăng được lợi thế của mình. Trừ phi thực lực của hai nước lớn xuất hiện sự chênh lệch tuyệt đối, nếu không thì rất khó tiêu diệt được họ.

Trước đây có Thổ Phiên, Nam Ngô, Đại Lý còn có thể chu toàn một chút. Nhưng hiện tại, Thổ Phiên sớm đã phân liệt rồi, cho dù là chính quyền võ trang Thổ Phiên gần Đại Lý cũng sớm đã quy hàng Đại Tống rồi. Về phần Nam Ngô, liên quốc đều đã bị tiêu diệt rồi, tương đương với chính là Đại Lý bị Đại Tống vây quanh vào trong. Mà thực lực lại kém nhau khá xa, họ căn bản không đủ tư cách đối đầu với Đại Tống.

Chỉ dùng thủ đoạn ngoại giao thì rất khó bãi bình chuyện này. Tuy nhiên, quốc nội Đại Lý lại vì sự tương tranh giữa Đoàn, Cao, cục diện đã bị mất đi sự khống chế, lại cộng thêm quân quyền không ngừng phân liệt, không ít thế lực đã lần lượt dựa vào Đại Tống. Điều này không nghi ngờ là tuyết phủ thêm sương, mà Đoàn Chính Nghiêm lại không có sở trường đánh trận. Phương diện này Cao Minh Thuận còn mạnh hơn ông ta gấp mấy lần, nếu không hoàng quyền của Đoàn Thị họ cũng không thể rơi xuống được. Chính là vì họ phải dựa vào quân sự của Cao Thị mới có thể, mới có thể biến thành con rối. Ông ta rất khó mà dẹp yên được thế lực võ trang đó.


Đấu Thần Tuyệt Thế

Hồi (1-1753)


<