Vay nóng Homecredit

Truyện:Bắc Tống phong lưu - Hồi 1281

Bắc Tống phong lưu
Trọn bộ 1753 hồi
Hồi 1281: Lấy pháp trị nước
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-1753)

Siêu sale Lazada

Trong lúc nhất thời toàn là những lời oán thán.

Chính như lời Lý Kỳ đã nói, mỗi người đều là ích kỷ, điều bọn họ nghĩ đến đầu tiên nhất định đều là bản thân mình, đây là một loại phản ứng bản năng, mà Đại Lý lại là một quốc gia ở đương đại xem như tương đối dân chủ, không phải là chế độ tiên tiến như quốc gia bọn họ, mà là hình thái xã hội của bọn họ tương đối đặc biệt.

Đại Lý không giống với Đại Tống, là một quốc gia dân tộc, người Hán vẫn thống trị Trung Nguyên, cho nên người Hán có kiên trì và vinh quang của bọn họ, nhưng Đại Lý bất đồng, Đại Lý là do tất cả các bộ tộc lớn nhỏ tạo thành, bên trong có rất nhiều dân tộc, trong mắt rất nhiều người ích lợi của bộ tộc còn cao hơn cả ích lợi của quốc gia.

Tâm thái tự lập làm Vương này của bọn họ, cũng làm cho ý thức quốc gia của bọn họ vô cùng bạc nhược.

Giống người dưới trướng Ngô Giới, hiện tại đang đứng ở một hoàn cảnh vô cùng xấu hổ, bọn họ trước đó là người Cao thị, về sau lại thành người của Ngô Giới, đợi lát nữa còn có thể trở thành người của Đoàn thị, đây quả thực là gia nô ba họ nha.

Đoàn Chính Nghiêm sẽ nhìn nhận bọn họ như thế nào, điều này cũng không ai biết, một khi sau khi Đoàn Chính Nghiêm củng cố hoàng quyền xong, lại sẽ đối đãi với bọn họ như thế nào, cái này chỉ sợ có trời biết thôi.

Đừng nói là phong thưởng, bọn họ có còn giữ được địa vị trước kia hay không, cũng còn không biết được.

Không biết mới khiến cho người ta sợ hãi đấy.

Ngô Giới nhìn thấy tất cả mọi người oán khí ngập trời, trong lòng âm thầm cao hứng, trên mặt lại biểu hiện vô cùng bất đắc dĩ, tận tình khuyên bảo nói: - Các vị, ta cũng không phải là tiểu nhân vong ân phụ nghĩa, chỉ có điều --- chỉ là các ngươi bảo ta phải làm sao bây giờ? Ta chẳng qua cũng chỉ là một đầu mục cấm quân nho nhỏ, cho dù lòng ta thông cảm với các vị, nhưng ta cũng là có lòng mà không đủ lực a, kính xin các vị thông cảm cho ta.

Những người bên dưới cũng biết, việc này tìm Ngô Giới cũng vô ích, nhưng vấn đề là ngoại trừ Ngô Giới bọn họ không còn người nào khác để tìm nữa rồi.

Diêu Kha Long nghĩ thầm rằng như vậy thì không thể được, cuộc chiến này là nhờ chúng ta đánh thắng đấy, cuối cùng về sau chúng ta lại biến thành đứa nhỏ không cha không mẹ, đợi khi tướng quân vừa đi, chúng ta liền quy về Đoàn vương, khẳng định xếp hạng phía dưới lũ khốn khiếp kia, vậy thì xong rồi, bọn chúng khẳng định nghĩ cách đến chơi chúng ta, sớm hay muộn cũng sẽ bị bọn chúng chỉnh chết đi, không được, đây tuyệt đối không được.

Nghĩ đến đây, y lại cùng Bạch Mao Phượng đưa mắt liếc ý ra hiệu một cái.

Hai người là hảo cơ hữu, một ánh mắt có thể hiểu được ý tứ của đối phương.

Bạch Mao Phượng lên tiếng: - Ta đây cũng mặc kệ, lúc trước ta là quy hàng tướng quân, tướng quân đi hướng nào, chúng ta liền đi theo hướng đó.

Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người đều ngây ngẩn cả ra.

Ngô Giới phi thường "Sợ hãi" nói: - Bạch --- Bạch tù trưởng, ngươi --- ngươi đây là ý gì?

Diêu Kha Long lập tức nói: - Bạch tù trưởng nói rất đúng, nếu không phải lúc trước tướng quân ngươi chiêu hàng chúng ta, chúng ta cũng sẽ không rơi vào vũng nước đục này, chúng ta cũng chưa từng nói rằng phải giúp Đoàn Chính Nghiêm ông ta giành chính quyền.

Y còn tóm lược luôn cả kính xưng đối với Đoàn Chính Nghiêm, có thể thấy được y đã quyết định, đây là không có đường để quay về rồi.

Bạch Mao Phượng đứng dậy, đi đến trung gian. Ôm quyền nói: - Tướng quân, ta nguyện đi theo ngươi đi về Tống.

Diêu Kha Long cũng tiến lên đây, nói: - Ta cũng nguyện ý quy thuận Đại Tống.

- Này ---!

Ngô Giới không hổ là binh thủ hạ của Lý Kỳ, kỹ xảo diễn xuất rất là tiêu chuẩn, mở to hai mắt nhìn hai người đang đứng trước mặt, vừa ngơ ngẩn lại vừa sợ sệt, tuyệt đối là cấp bậc vua màn ảnh.

Những người còn lại nhìn Bạch Mao Phượng, Diêu Kha Long, trong lòng cũng nói thầm, Đại Tống binh hùng tướng mạnh, hơn nữa lại giàu nứt khố đổ vách, mà tiền của Đoàn thị kia trên cơ bản đều là Đại Tống cho. Mà ngay cả tiền trong quốc khố cũng đều bị Cao thị đưa cho Đại Tống, nghèo đến mức bản thân mình cũng không nuôi sống nổi, đi theo ông ta chẳng sẽ đói chết hay sao, nói không chừng còn muốn tìm chúng ta đòi tiền, nghĩ đến Đoàn thị chẳng qua cũng là tiểu đệ của Đại Tống, một khi đã như vậy, chúng ta vì sao phải đi theo tiểu đệ này lăn lộn, sao không nhân cơ hội trực tiếp đi theo lão đại ca kia mà lăn lộn.

Lục tục mọi người đều đi đến trung gian, tỏ vẻ nguyện ý quy thuận Đại Tống.

Bọn họ nguyên vẹn thể hiện ra một câu, chim khôn chọn cành mà đậu.

Những người này đều không phải người ngu, hiện giờ Đại Lý là tình huống như thế nào, bọn họ hiểu rõ nhất, cùng Đoàn thị lăn lộn xác định vững chắc không có tiền đồ, mà Đại Tống gần đây nhất thực lực lại càng tăng mạnh thêm, đánh Nam Ngô cũng chỉ là chuyện từng phút đồng hồ, ai ưu ai kém, vừa xem là hiểu ngay.

Ngô Giới đều mừng muốn chết rồi, về công về tư, y đều vô cùng hy vọng nhìn thấy một màn này, bởi vì trong tay y đã không có Tập Nguyệt Quân, nếu những người này quy thuận Tống mà nói, như vậy Lý Kỳ nhất định sẽ giao cho y quản lý, nói vậy, trong tay y đã có thể có đến mấy vạn thân binh, làm một võ tướng, không có vạn thân binh, thì còn tiếp tục lăn lộn kiểu gì nha, nhưng bây giờ còn chưa thể đắc ý vênh váo, bởi vì chuyện này y thật đúng là không làm chủ được, nhất định phải do Lý Kỳ và Đoàn Chính Nghiêm đi can thiệp, y chỉ có mỗi một tác dụng là trợ giúp mà thôi.

Sợ vô cùng, Ngô Giới liên tục phất tay, nói: - Các ngươi làm cái gì vậy? Ai ôi!!!, các ngươi đây là muốn vùi ta vào chỗ bất nghĩa a! Không thể, không thể, hành động này vạn vạn không được.

Sự tình chạy tới một bước này, muốn không tiếp tục nữa cũng khó khăn a!

Bạch Mao Phượng lên đường: - Tướng quân nếu là sợ hãi, có thể tiến cử chúng ta với Xu Mật Sứ hay không, chúng ta tự mình nói với Xu Mật Sứ đi.

- Các ngươi đây là muốn bức ta chết à!

Ngô Giới gấp đến độ nhảy tưng tưng, nói: - Ta mặc kệ, ta mặc kệ, ta còn có việc phải xử lý, trước --- trước xin lỗi không tiếp được rồi. Nói xong, Ngô Giới vội vàng hấp tấp lao ra ngoài trướng vải.

- Tướng quân.

- Tướng quân.

...

Đợi cho đám người Diêu Kha Long kịp phản ứng, Ngô Giới đã chạy ngoài trướng vải.

- Ai ai ai, các ngươi đừng ép đại ca ta, việc này huynh ấy không làm chủ được.

Ngô Lân tiến lên phía trước nói.

Ánh mắt của mọi người đột nhiên toàn bộ nhìn phía Ngô Lân, đúng a! Lão đại tuy rằng đi rồi, nhưng lão nhị vẫn còn ở nơi này.

- Nhị Tướng quân.

Đám người còn lại lộ ra nụ cười tà ác, chậm rãi bước về hướng Ngô Lân.

Ngô Lân vội hỏi: - Này --- này đại ca của ta đều không làm chủ được, ta --- ta thì càng thêm không được.

- Không biết Nhị Tướng quân có quen với Xu Mật Sứ không?

- Cái này --- cái này tất nhiên là quen rồi.

- Vậy là được rồi. Ha hả ---.

...

*****

...

Bên trong Thanh Long Phủ.

- Xu Mật Sứ, không xong, không xong.

Lưu Khánh Thanh vội vàng hấp tấp chạy đến đại điện, ngay cả lễ nghi cơ bản nhất cũng đều quên mất.

Lý Kỳ hơi hơi nhíu lông mày, hắn rất không thích nhìn thấy bộ dáng kích động của thuộc hạ mình, kích động và vô năng tuy rằng không thể hoàn toàn ngang bằng, nhưng trong đó hoặc nhiều hoặc ít cũng có chút quan hệ, nói trở lại, cấp dưới mà Lý Kỳ thích nhất, vẫn là Tần Cối, hắn giao nhiệm vụ cho Tần Cối, không có cái nào là không hoàn mỹ hoàn thành, hơn nữa trên mặt Tần Cối rất ít xuất hiện loại vẻ mặt kích động này, giọng điệu bình thản ma hoi: - Xảy ra chuyện gì?

Lưu Khánh Thanh nói: - Cũng không biết là người nào để lọt phong thanh, đem tin tức triều đình thu hồi đất đai truyền ra ngoài, hiện giờ dân chúng đều nghĩ đến triều đình đang muốn chuẩn bị đoạt đất đai của bọn họ, bóc lột bọn họ, làm cho bên ngoài dân tâm hoảng sợ, không ít người còn ác lời nói hãm hại triều đình.

Lý Kỳ nói: - Là việc này?

Giọng điệu bình thản của hắn, khiến Lưu Khánh Thanh lâm vào sửng sốt, nói:

- Xu Mật Sứ. Hiện giờ cảm xúc đám dân chúng đều vô cùng kích động, tuy rằng lúc này đại quân đóng quân như thế, không có khả năng xuất hiện náo động, nhưng địa phương khác nên làm thế nào? Hiện tại pháp chế về đất đai còn chưa được ban bố, cũng đã là như vậy, hạ quan nghĩ đến nếu loại tình huống này không được ngăn chặn, mặc dù pháp chế về đất đai được ban bố đi xuống, cũng rất khó để thực hiện.

Lý Kỳ nói: - Ta biết tính nghiêm trọng của chuyện này rồi, ta cũng đã sớm dự liệu được sẽ xuất hiện loại tình huống này.

- A?

Lưu Khánh Thanh ngu ngơ trừng mắt nhìn. Nói: - Xu Mật Sứ đã sớm liệu đến rồi?

Lý Kỳ ừ một tiếng, nói: - Ta se giai thich qua tình huống của Thanh Long Phủ, kỳ thật rất nhiều quan viên đều là địa chủ, một khi các ngươi bắt tay vào trù bị việc này, chắc chắn sẽ có chút quan viên biết được, tin tức này rơi vào trong tai dân chúng cũng là thuận lý thành chương.

Lưu Khánh Thanh thấy Lý Kỳ bình tĩnh như thế, hiếu kỳ nói: - Xu Mật Sứ chẳng lẽ đã có biện pháp giải quyết việc này?

Lý Kỳ cười dài nói: - Có câu là không có lửa làm sao có khói, nhưng gió này không phải là chúng ta gây ra. Mà là một người khác hoàn toàn, ngươi suy nghĩ một chút xem, đại bộ phận dân chúng trong tay có đất đai gì chứ. Đất đai đều là ở trong tay các địa chủ, triều đình thu đất đai thì có liên quan gì đến dân chúng, người bị hại lớn nhất nhất định là những địa chủ này.

Lưu Khánh Thanh nói: - Ý tứ của Xu Mật Sứ là, việc này có thể là do đám địa chủ này đang âm thầm thao túng hay sao?

- Không phải có thể, mà là nhất định. Lý Kỳ cười nói: - Đây đều là chiêu số mà địa chủ thường dùng, trong tay bọn họ có tiền có người, được nhiều người ủng hộ, rất nhiều chuyện đều không cần chính mình ra mặt, tất nhiên sẽ có người thay bọn họ đấu tranh anh dũng.

Lúc trước khi Lý Kỳ muốn làm chỉnh đốn và cải cách đất đai ở Biện Lương, lúc ấy cũng có không ít người âm thầm quấy nhiễu, tuy nhiên tình huống của Biện Lương và hiện tại bất đồng, bởi vì Lý Kỳ cũng đã lung lạc được một đám địa chủ, và chính sách này của hắn lấy ích lợi làm trung tâm cho đám tài chủ này, chân chính lực cản là đến từ phái bảo thủ trong triều.

Nhưng bây giờ mà nói, Lý Kỳ là từ góc độ triều đình, dân chúng mà suy nghĩ, đám địa chủ Nam Ngô nhất định là người bị hại lớn nhất, đây không có bất kỳ nghi vấn gì, cho nên chính sách này tất sẽ khiến cho địa chủ mãnh liệt phản đối, đây cũng là chuyện mà Lý Kỳ đã sớm dự liệu được rồi.

Lưu Khánh Thanh cau mày nói: - Đám địa chủ này đều vô cùng có thực lực, nếu không dùng vũ lực, thật đúng là khó đối phó nha.

- Dễ đối phó, ta còn cần các ngươi làm gì.

Lý Kỳ trợn trắng mắt nói.

Lưu Khánh Thanh mặt già đỏ lên, có vẻ có chút xấu hổ.

Lý Kỳ cười nói: - Tuy nhiên ngươi cũng không cần tự coi nhẹ mình, trong chuyện này liên lụy ích lợi quá mức phức tạp, không phải dễ xử lý như vậy.

Vậy ngươi còn cười ra được. Lưu Khánh Thanh cúi đầu nói: - Đa tạ Xu Mật Sứ lượng giải.

Lý Kỳ nói: - Ngươi phải nhớ kỹ, đối mặt loại quan hệ phức tạp rắc rối này, có đôi khi phương pháp đơn giản nhất chính là hữu hiệu nhất đấy.

Lưu Khánh Thanh nghe được có chút mơ hồ, nói: - Xin thứ cho hạ quan ngu dốt, không biết lời này của Xu Mật Sứ giải thích thế nào?

Lý Kỳ nói: - Binh pháp có câu, lấy mình dài tấn công địch ngắn, chúng ta phải dùng ưu thế của mình đi bức bách bọn họ khuất phục, đối với những địa chủ này, ưu thế của chúng ta là cái gì?

Lưu Khánh Thanh trầm ngâm một lát, nói: - Muốn nói ưu thế lớn nhất, chỉ sợ sẽ là một trăm ngàn đại quân kia.

Lý Kỳ lườm y một cái, nói: - Ngươi người này thật sự là quá bạo lực rồi.

Ta bạo lực? So sánh với với ngươi, ta cũng có thể xưng là phật rồi. Lưu Khánh Thanh buồn bực nói: - Chẳng lẽ --- chẳng lẽ không đúng sao?

- Đương nhiên không phải.

Lý Kỳ nói: - Ưu thế của ta là chúng ta nắm giữ chân lý.

- Chân lý?

- Còn không phải sao, chúng ta là người chấp pháp, bọn họ là người tuân theo luật pháp, luật pháp liền đại biểu cho chân lý, ngươi nói có đúng đạo lý này hay không?

Lưu Khánh Thanh như thoáng chút suy nghĩ gật gật đầu, nói: - Xu Mật Sứ nói có lý, nhưng --- nhưng cái này cùng có quan hệ gì tới cả chuyện này, những địa chủ này ngay cả mặt mũi đều không có lộ ra, ở mặt ngoài không có bất cứ mối quan hệ nào với bọn họ, pháp luật cũng không làm gì được bọn họ.

Lý Kỳ nói: - Hiên tai bon họ không phạm pháp, nhưng không có nghĩa là trước kia bọn họ không phạm pháp a! Cho dù bọn họ không phạm cái tội gì lớn, nhưng tội nhỏ thì luôn luôn có chứ, nói thí dụ như chiếm đoạt đất đai của dân chúng, trốn thuế lậu thuế và vân vân, vấn đề trên người đám địa chủ lại càng nhiều hơn, tùy tiện điều tra thêm đều có thể nhìn cả bảy ngày bảy đêm.

Lưu Khánh Thanh cái hiểu cái không nói: - Xu Mật Sứ là muốn theo chân bọn họ để lôi chuyện cũ ra?

Lý Kỳ nói: - Ta là người kỳ thật rất dễ thân cận đấy, ngươi để cho ta sống tốt, ta nhất định cam đoan tất cả mọi người đều vô cùng vui vẻ, nhưng nếu ngươi không cho ta sống tốt, ta khẳng định cũng sẽ không cho các ngươi vui vẻ, nếu bọn họ muốn ồn ào, vậy chúng ta liền dứt khoát náo lớn một chút, ngươi hiện tại đi thu thập tội chứng của bọn họ, không quan tâm sai lầm lớn hay sai lầm nhỏ, toàn bộ chộp tới nha môn cho ta, chúng ta phải kiên quyết quán triệt theo tư tưởng pháp luật trị quốc, ai nếu không phục thì để cho gã đi lý luận với một trăm ngàn người cầm đao thương đi.

Nói đến nói đi, ngươi không phải là muốn dùng một trăm ngàn đại quân đi áp bách địa chủ này sao.

Lý Kỳ thấy Lưu Khánh Thanh dùng một loại ánh mắt quái dị nhìn hắn, khó chịu nói:

- Ngươi nhìn ta như vậy làm gì? Phải, một trăm ngàn đại quân xác thực là ưu thế của chúng ta, nhưng lời này ngươi không thể nói ra được nha, chúng ta là quan, chúng ta là người chấp pháp, động một chút lại lôi một trăm ngàn đại quân này ra, vậy có cái gì khác với cường đạo, chúng ta phải đứng ở góc độ luật pháp để suy nghĩ mọi chuyện, hiểu chưa?

- Hạ quan hiểu được.

Lưu Khánh Thanh khẩn trương gật đầu, đã nói tới đây rồi, y làm sao mà vẫn không rõ ý tứ của Lý Kỳ, chính là muốn dùng vũ lực âm thầm thao túng bức cho toàn bộ địa chủ xuất hiện toàn bộ, lòng y nghĩ, chủ ý này thật đúng là đủ mỉa mai, đám địa chủ này chỉ sợ đều sẽ gặp phải tai ương, không thể tưởng được Xu Mật Sứ này nhìn qua là người tướng mạo đường đường, mà lại vô sỉ như vậy.

Lý Kỳ nói: - Tốt lắm, ngươi nhanh đi chấp pháp đi, ta cũng không muốn lôi kéo thêm nữa, nhất định phải dao sắc chặt đay rối.


Khởi Nguyên Mobile

Hồi (1-1753)


<