← Hồi 1263 | Hồi 1265 → |
Khi trời chiều hạ xuống, màn đêm khoan thai đến chậm, tuy rằng ánh lửa có thể vì người dân Nam Ngô chiếu sáng lên con đường lúc này, nhưng trong tương lai --- lại giống như phương xa vậy, là một mảnh tối đen.
Lúc này, trong thành Thanh Long có thể nói là hoàn toàn yên tĩnh, đám dân chúng đều co rút trong phòng, cầu nguyện với ông trời, xin ông trời đuổi đi một đám cường đạo ngoài kia. Vào lúc này, Phật tổ cùng đạo Thánh có giá trị tồn tại phi thường cao, ít nhất bọn họ là nơi ký thác tinh thần cho dân chúng Nam Ngô.
Đây không phải là mê tín, mà là nhân tính.
Phủ nha phủ Thanh Long.
- Nực cười, nực cười, bọn Tống tặc thật sự là khinh người quá đáng.
Lý Toàn Thánh sau khi đọc xong lá thư mà Lưu Khánh Thanh mang về thì ném mạnh lên trên bàn, tức giận đến mức dựng râu trừng mắt, lớn tiếng hét lên.
Lại nghe được bên cạnh một tiếng nói âm dương quái khí:
- Công lao của Bảo Quốc Công ở phương diện này là lớn nhất nha.
Lý Toàn Thánh nghe vậy ngẩn ra, nhíu mày nhìn người kia nói:
- Dương Thái phó, có chuyện gì thì ngươi nói thẳng ra, nơi này lại không có người ngoài, có cần phải châm chọc khiêu khích sao.
Người vừa nói đúng là Thái phó Dương Anh Nhị.
Dương Anh Nhị cười ha ha nói:
- Một khi đã vậy thì ta đây cứ việc nói thẳng luôn, nếu có chỗ nào mạo phạm Bảo Quốc Công thì mong Bao Quốc Công bỏ qua cho.
Tuy rằng nói như thế, nhưng trên mặt ông ta không có nửa phần kính ý.
Lý Toàn Thánh hừ nói:
- Kính cẩn lắng nghe.
Dương Anh Nhị nói:
- Mọi người đều biết, Khuông Lôi cùng Vương Quân là hai viên ái tướng dưới trướng Bảo Quốc Công, hiện giờ lại đầu hàng quân địch, mà Thống soái của đối phương còn phái riêng người đến muốn người nhà của bọn họ, vậy thì có thể thấy được Bảo Quốc Công thật sự là tuệ nhãn thức anh hùng nha, thủ hạ ái tướng đi đến đâu đều có người tán thưởng.
Nhìn như khen tặng, kỳ thật là ngầm châm biếm Lý Toàn Thánh mắt mù, dùng người không đúng.
Điểm này thì Lý Toàn Thánh đúng là không thể cãi lại, tức giận nói:
- Lão phu đích thật là mắt bị mù mới tin lầm hai kẻ đó, nếu sau này bọn chúng rơi vào trong tay lão phu thì lão phu chắc chắn quân pháp bất vị thân.
Lời kia vừa thốt ra, nhưng trong lòng ông ta lại nghĩ, ban đầu là do lão phu không để cho bọn họ rút về trong thành, thế cho nên làm cho bọn họ rơi vào trong tay quân địch, hiện giờ lão phu sao lại không biết xấu hổ đi trách tội bọn họ được.
Dương Anh Nhị cười ha ha nói:
- Chỉ sợ lão tướng quân ngươi không có cơ hội này thôi.
Lý Toàn Thánh bị Dương Anh Nhị liên tục châm chọc khiêu khích, biến thành ông ta thẹn quá hóa giận, bỗng nhiên đứng lên nói:
- Thôi được, các ngươi đã không tin lão phu vậy thì lão phu nguyện lấy cái chết chứng minh, hiện tại lão phu ngay lập tức suất lĩnh bản bộ nhân mã tiến đến đánh lén quân địch. Không cầu gì khác, chỉ nguyện có thể giết nhiều vài tên Tống tặc là được.
Người nọ ngồi ở ghế trên đột nhiên mở miệng:
- Tốt lắm, hiện giờ phải đối đầu với kẻ địch mạnh, mà các vị vẫn còn có tâm tư ngồi đây nội bộ tranh chấp ầm ĩ, nói ra không sợ khiến người chê cười sao, lão tướng quân, ngài cũng tạm bớt giận đi.
Lý Toàn Thánh thấy người này lên tiếng, cũng thật sự không dám làm gì nữa, lại ngồi xuống ghế.
Dương Anh Nhị cũng không dám nói thêm.
Người này đúng là Thái sư của Nam Ngô – Trương Bá Ngọc, có thể nói là dưới một người, trên vạn người. Bốn người Trương Bá Ngọc, Lý Toàn Thánh, Dương Anh Nhị, Lưu Khánh Thanh đại biểu cho quyền lực cao nhất ở Nam Ngô, đặc biệt là sau khi Lý Càn Đức chết.
Trương Bá Ngọc thở dài, dò hỏi:
- Các ngươi thấy như thế nào?
Lưu Khánh Thanh nói:
- Hai người Khuông Lôi, Vương Quân đã đầu hàng với Tống, cái này giống như bát nước hắt đi ra ngoài, rất khó để thu hồi lại, cho dù giết người nhà bọn họ thì cũng chỉ là được sảng khoái nhất thời mà thôi, căn bản là không có bất cứ tác dụng gì, mà đưa cho quân Tống thì cùng lắm là mất mặt chứ cũng không có ảnh hưởng đến đại cục, chỉ có điều tên Tiển Bình này ---.
Trương Bá Ngọc nói:
- Hiện giờ đối phương một mực khẳng định tên Tiển Bình này cùng tộc nhân của y đều là người Tống, nhất định phải trả lại cho chúng.
Lý Toàn Thánh tức giận mắng:
- Vậy thì Khuông Lôi, Vương Quân chẳng phải người Nam Ngô ta sao, vậy thì vì sao bọn chúng không trả về, dựa vào cái gì mà chúng ta lại phải đưa người cho bọn chúng.
Trương Bá Ngọc liếc mắt nhìn Lý Toàn Thánh nói:
- Lão tướng quân, nơi này chỉ có mấy người chúng ta, nếu như ngài đã nói vậy thì ta đây cũng nói thẳng luôn, bởi vì bây giờ là quân Tống vây quanh phủ Thanh Long chứ không phải là chúng ta vây quanh thành Biện Lương.
Một câu nói kia đã khiến Lý Toàn Thánh nghẹn đến đỏ bừng cả khuôn mặt, nếu không phải do ông thua thảm bại ở sông Phú Lương, thì hiện giờ sao bọn họ lại rơi vào quẫn cảnh này được. Nhưng trong lòng ông lại không nuốt trôi được cục tức này, lại nói:
- Nhưng Tiển Bình này cũng phải có một hai ngàn nhân mã, hơn nữa y không có lựa chọn nào khác nên khẳng định sẽ thề sống chết trung thành với chúng ta đấy. Hiện tại là lúc chúng ta cần dùng người, nếu vô duyên vô cớ tổn thất hơn một ngàn nhân mã thì không phải là tự hủy đi hai cánh tay của mình sao?
Dương Anh Nhị lại nhịn không được giễu cợt:
- Hơn mười vạn người đánh còn không thắng, chả lẽ thêm một ngàn nhân mã thì có thể lật trời được hay sao?
- Ngươi ---.
Lý Toàn Thánh trợn mắt lên, nhưng lại không nói lên lời, bởi vì mặc kệ ông ta có nói thế nào, cũng không xóa đi được trận thất bại thảm hại ở sông Phú Lương.
- Thái phó nói như vậy, tuy rằng có chỗ không thích hợp, nhưng cũng là sự thật.
Hiển nhiên, tại việc này thì Trương Bá Ngọc đứng về phía Dương Anh Nhị, nói:
- Nếu như chúng ta không đáp ứng đối phương thì ngay cả cơ hội đàm phán đối phương cũng sẽ không cho chúng ta, rất có thể cách một ngày sẽ gặp phải tấn công.
- Tấn công thì cứ tấn công đi.
Lý Toàn Thánh nói:
- Chúng ta trong thành còn có hơn hai mươi vạn người, lại dựa vào tường thành này nữa, bọn chúng không nhất định sẽ thắng được, hơn nữa bên trong thành có lương thực sung túc, cũng đủ để theo chân bọn họ tiêu hao dần.
Lưu Khánh Thanh nói:
- Lão tướng quân, người Nam Ngô chúng ta vốn dĩ rất thưa thớt, hiện giờ đã tổn thất không ít rồi, mà quân Tống thì nhân khẩu đông đảo, cho dù là mười vạn đại quân này toàn diệt thì cũng sẽ khiến bọn họ bị thương căn bản được, nhưng chúng ta đừng nói là mười vạn người, cho dù là chết năm vạn thì chúng ta cũng không gượng dậy nổi rồi, đến lúc đó mặc dù chúng ta ngăn chặn được sự tấn công của địch nhân, nhưng cũng chắc chắn sẽ trở thành một quốc gia mà lại không giống một quốc gia.
- Lời của Lưu học sĩ chính là điều khiến ta lo lắng.
Trương Bá Ngọc gật gật đầu, nói tiếp:
- Không thể chết người thêm nữa, nếu không cho dù thắng lợi cũng không có bất kỳ ý nghĩa gì, hơn nữa chúng ta còn không chắc chắn có thể ngăn trở được, đầu tiên, cung nỏ của đối phương có thể giết người ở khoảng cách xa hơn ngàn bước, mà chúng ta lại không chống lại được, tiếp theo, các vị không nên quên, Hoàng thượng vừa mời về trời không lâu, vừa loạn trong lại giặc ngoài thì làm sao chúng ta đánh thắng trận chiến này được.
Lý Toàn Thánh cảm thấy lời của Lưu Khánh Thanh cũng rất có đạo lý, nên hỏi:
- Vậy thì hai vị có ý như thế nào?
*****
Trương Bá Ngọc trầm ngâm nửa ngày, nói:
- Người nhà của Khuông Lôi, Vương Quân chỉ sợ đã hướng về người ngoài, có giữ lại cũng vô dụng, về phần tộc họ của Tiển Bình, bọn họ vốn là người Tống, hiện giờ chỉ vì tai bay vạ gió mới chạy đến chỗ chúng ta tị nạn, nếu như quân Tống lui lại thì rất khó cam đoan y sẽ không sinh ra dị tâm, sao không làm chuyện thuận nước dong thuyền luôn, nếu chúng ta có thể thuyết phục quân Tống lui lại, nói không chừng bọn họ còn có thể trả lại những tù binh kia cho chúng ta.
Lời này cũng coi như là lời nói thật, nếu là triều Tống lúc trước thì lời của Trương Bá Ngọc thật sự là có khả năng làm được. Nhưng đối phương là Lý Kỳ, là một người làm ăn điển hình, làm ăn mua bán khắp nơi trong thiên hạ, duy nhất là không làm việc buôn bán lỗ vốn, cho nên lời ấy của Trương Bá Ngọc không thể nghi ngờ là người si nói mộng.
Mà ngay cả Lý Toàn Thánh cũng không tin quân Tống còn có thể trả lại những tù binh kia, ông ta nhíu mày, trầm ngâm một lát, đột nhiên bảo:
- Các vị, ta có một kế sách có lẽ có thể chuyển bại thành thắng.
Trương Bá Ngọc vội hỏi:
- Kế sách gì?
- Sao chúng ta không nhân cơ hội này trá hàng.
Lý Toàn Thánh nói:
- Không dối gạt ba vị, lão phu đến giờ còn chưa tin hai người Khuông, Vương sẽ theo địch nhân phản quốc, lão phu nghĩ bọn họ hẳn là có chuyện bí mật khó nói. Bị bức bách bất đắc dĩ mới phải chọn như vậy, lão phu có thể vụng trộm sai người viết một phong mật hàm, giao cho hai người này, lệnh cho bọn họ ở doanh Tống đợi lệnh, đợi ngày mai khi chúng ta dẫn Tiển Bình đến doanh Tống thì đột nhiên phát động tiến công, nội ứng ngoại hợp, tiến thẳng đến lều lớn của đối phương, chỉ cần bắt được thủ lĩnh của đám đạo tặc ấy thì tặc quân chắc chắn sẽ phải thối lui.
- Không thể, không thể được.
Ông ta vừa dứt lời, Lưu Khánh Thanh lập tức lắc đầu phản đối:
- Làm vậy quá mạo hiểm rồi, nếu chẳng may không phải thế, thì chúng ta sẽ không còn cơ hội nào nữa, đến lúc đó nhất định là một trận sinh linh lầm than.
Trong lòng ông ta nghĩ, ngươi đúng là đứng nói chuyện nên không thấy mỏi lưng, người đi đàm phán là ta chứ không phải ngươi, nếu chẳng may thất bại thì ta đây thảm rồi, chắc chắn là phải chết không thể nghi ngờ a.
Lý Toàn Thánh nói:
- Hiện giờ thực lực của quân địch mạnh hơn chúng ta, cho nên nhất định phải dùng chiêu hiểm thì may ra mới có thể giành được thắng lợi.
Dương Anh Nhị nói:
- Nhưng như thế không tránh khỏi cũng quá nguy hiểm rồi, đám quân Tống lại không phải người ngu, sao lại cho bọn người Tiển Bình đến lều lớn được, hơn nữa hai người Khuông Lôi, Vương Quân vừa mới đầu hàng, sao bọn chúng có thể tin ngay được, cho dù hai người Khuông Lôi, Vương Quân bị bức bách bất đắc gĩ, ta nghĩ bọn họ cũng là tự thân khó bảo toàn thì nói gì đến nội ứng ngoại hợp nữa.
Lưu Khánh Thanh cũng liên tục gật đầu nói:
- Dương Thái phó nói rất đúng, hơn nữa đối phương chỉ cho chúng ta nửa ngày để chuẩn bị, chúng ta căn bản là không kịp chuẩn bị gì hết.
Lý Toàn Thánh tuy rằng không cam lòng, nhưng ông cũng không nắm chắc được điều gì, một chiêu này của ông ta có thể nói là đập nồi dìm thuyền (quyết đánh đến cùng) vật lộn đọ sức, chỉ có thể ném ánh mắt về phía Trương Bá Ngọc.
Trương Bá Ngọc trầm ngâm nửa ngày, nhìn lướt qua hai bên trái phải, thở dài:
- Lão tướng quân, ta biết ngài một lòng vì nước, nhưng là hiện tại chúng ta không thể tổn thất thêm nữa, cũng mong ngài có thể lượng giải cho chúng ta, chúng ta nhất định phải nắm chặt lần đàm phán này, lúc Tiên hoàng còn tại thế cũng đã chọn biện pháp này mới đổi được năm mươi năm an ổn cho Nam Ngô ta.
Lý Toàn Thánh thấy Trương Bá Ngọc nhấc cả Lý Càn Đức ra thì tất nhiên không dám nói gì nữa, chỉ hỏi:
- Vậy không biết Thái sư có ý gì?
Trương Bá Ngọc thấy Lý Toàn Thánh đã nhả ra thì trong lòng cũng thở phào nhẹ nhõm, nói:
- Như vậy đi, ta đi một chuyến đến hậu cung trước rồi mới định đoạt được, nhưng ta tin rằng phía hậu cung cũng có ý như vậy thôi, vậy thì làm phiền lão tướng quân ngay bây giờ hãy phía người đi khống chế bọn người Tiển Bình đi.
Lý Toàn Thánh biết rằng việc đã đến nước này thì cũng không thể cải biến được nữa, thở dài nói:
- Được rồi.
Nói xong, ông ta lại nói với đám người Trương Bá Ngọc:
- Vậy thì nhờ cả vào các vị đại nhân.
Lời này vừa nói ra, bằng với tuyên cáo rằng quan văn sẽ tiếp nhận toàn diện.
Kỳ thật không chỉ Nam Ngô, bất kỳ một quốc gia nào cũng đều như vậy, tại thời khắc sinh tử tồn vong, vẫn luôn đều là quan văn nắm quyền.
Hiện giờ Lý Càn Đức đã chết, trong hậu cung một đám phụ nữ, các nàng thì có thể có chủ kiến gì được, hơn nữa các nàng cũng sợ nhất phải đánh giặc đấy, tự nhiên cũng sẽ giơ cả hai tay ủng hộ việc cầu hòa thôi, ngay cả chuyện Tiển Bình thì các nàng cũng cho rằng là việc không đáng lo, cho dù Lý Kỳ khiến bọn họ đưa đầu người qua thì các nàng cũng sẽ làm theo thôi.
Mà ngay đêm đó, Lý Toàn Thánh đã lập tức phái binh khống chế được Tiển Bình cùng toàn bộ tộc nhân rồi.
...
Buổi sáng hôm sau.
Lưu Khánh Thanh lần thứ hai đi hướng doanh Tống, chỉ có điều lúc này ông ta dẫn theo không ít người, bởi vì bọn họ còn áp hơn một ngàn người, vì vậy ngoại trừ Tiển Bình cùng các tộc nhân thì bọn họ còn dẫn theo ba ngàn tên lính, trùng trùng điệp điệp đi hướng doanh địa của quân Tống.
Nhưng mà, lại tại vị trí ngày hôm qua, bọn họ lại gặp Dương Tái Hưng, nhưng lần này không chỉ có một mình Dương Tái Hưng, y còn dẫn theo chừng năm ngàn binh lính cùng theo tới đây.
Đây là có chuyện gì xảy ra sao? Chẳng lẽ là bọn họ cố ý dụ ta ra hay sao? Nhưng mà ---.
Lưu Khánh Thanh vừa thấy, nhất thời bị dọa cho mặt tái nhợt, vội vàng phái người tiến lên hỏi thăm.
Hộ vệ kia trở về bẩm báo:
- Đại nhân, người nọ nói là bọn họ phụng mệnh Xu Mật Sứ đến đây tiếp nhận đám phản đồ Tiển Bình đấy.
Lưu Khánh Thanh nghe vậy mới nhẹ nhàng thở ra, khiến bọn lính giao người cho đối phương, ông ta vốn nghĩ như vậy là được rồi, nào biết đối phương dường như còn chưa chịu từ bỏ ý đồ, đứng đó lề mề không đi, vì thế lại phái người đi hỏi thăm tiếp.
Trải qua một trận giải thích về sau, mới biết được hóa ra quân Tống đang kiểm tra xem những người này có đúng là tộc nhân của Tiển Bình hay không, bởi vì người của Lang động tộc thì trên người đều có hình xăm đầu sói.
Chỗ có mặt Lý Kỳ thì chưa bao giờ khuyết thiếu sự thận trọng cả, đây cũng là pháp bảo sinh tồn của hắn đấy.
Lưu Khánh Thanh sau khi biết thế thì âm thầm may mắn không nghe theo lời của Lý Toàn Thánh, trá hàng cái gì chứ, suýt chút nữa thì cái mạng nhỏ của ông ta phải chấm dứt ở chỗ này rồi.
Sao khi giao người xong, Dương Tái Hưng mới đi đến bên cạnh xe ngựa của Lưu Khánh Thanh, ôm quyền nói:
- Chúng ta cũng chỉ là phụng mệnh làm việc thôi, nếu như có quấy nhiễu gì đến mấy vị đại nhân, vậy thì xin hãy thứ lỗi.
Lưu Khánh Thanh thấy Dương Tái Hưng uy mãnh như vậy, ngay cả câu oán trách cũng không dám nói, bèn cười ha ha nói:
- Nên thế, nên thế, không biết hiện giờ chúng ta có thể đi gặp Xu Mật Sứ của các vị được rồi chứ?
- Đương nhiên, mấy vị đại nhân, mời đi bên này.
Lúc này trong đại trướng của quân Tống, Lý Kỳ, Nhạc Phi cùng các tướng sĩ liên quân đã sớm chuẩn bị ghế trống tiếp đãi rồi.
← Hồi 1263 | Hồi 1265 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác