Vay nóng Homecredit

Truyện:Bắc Tống phong lưu - Hồi 1250

Bắc Tống phong lưu
Trọn bộ 1753 hồi
Hồi 1250: Quyết chiến sông Kim Sa
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-1753)

Siêu sale Shopee

Ngô Giới vừa đánh vừa lui, trong vài ngày, đã lui đến bên sông Kim Sa.

Liên quân Cao - Nam dọc theo đường đi liên tiếp bại quân địch, sĩ khí ngút trời. Cũng đúng như Ngô Giới dự liệu, bọn họ dường như thật sự nóng lòng muốn đánh bại Đoàn Chính Nghiêm, vì vậy lần này gần như đã điều tập tất cả binh mã, tuyên bố với bên ngoài là đại quân một trăm ngàn, nhưng kì thực không quá bảy, tám vạn.

Nhưng quân đội bảy, tám vạn đối với loại quốc gia nhỏ Đại Lý này mà nói, đã có thể nói là dốc ngược cán cân rồi.

Mà bên phía Ngô Giới cũng có năm, sáu vạn binh mã, có thể nói là toàn bộ đều là quân tinh nhuệ, trận đại chiến này sẽ trực tiếp ảnh hưởng toàn bộ hướng đi của chiến trường Đại Lý.

Đây chắc chắn là một trận chiến mang tính quyết định.

Hai bên đều vô cùng căng thẳng.

Sau khi Ngô Giới lui vào khu vực chỉ có bình nguyên này, lập tức cho binh lính sắp đặt hàng rào ở giao lộ, cản trở kẻ thù xung phong. Nếu Ngô Giới sự thật phải lui lại, vậy thì y nhất định phải thủ vững nơi này, yểm hộ binh lính của mình qua sông.

Cũng may khi Ngô Giới bọn họ lui đến nơi này là đang lúc nửa đêm, vì vậy liên quân Cao - Nam cũng không vội vã tiến công. Đây là đại chiến hơn mười vạn người, ai cũng không dám phát động tiến công trong lúc đêm đen như mực.

Lúc này bên bờ sông dựng lên mấy trăm ngọn đuốc, đèn đuốc sáng trưng, chiếu sáng mặt sông, chỉ thấy hơn trăm chiếc thuyền nhỏ đã đợi mệnh trên sông Kim Sa.

- Nhanh lên, nhanh lên, kẻ thù sắp tiến công rồi.

Mười mấy tên sĩ quan đứng ở bờ sông không ngừng thúc giục. Chỉ thấy một đám binh lính khiêng túi vải bố to bước nhanh lên thuyền.

Có câu là "binh mã chưa động, lương thảo đi trước", trong lúc lui binh cũng là như vậy. Số lương thảo này là thứ vô cùng quý báu, vì vậy phải vận chuyển lương thảo qua trước.

Ở vùng bình nguyên phía đông bắc này đồi núi bao quanh bốn phía, chỉ thấy ba nghìn binh lính kết thành phương trận, hộ ở bốn phía. Lúc này Ngô Giới, Đoàn Chính Nghiêm đang đứng ở phía trên, đứng ở chỗ này có thể thu hết phong cảnh của mảnh đất bình nguyên này vào mắt.

- Tướng quân đúng là liệu sự như thần, quân địch quả thật đã xuất động tất cả quân tinh nhuệ đến chặn đường quân ta qua sông.

Đoàn Chính Nghiêm mang nụ cười trên mặt, nhưng vẫn không che dấu được vẻ mặt khẩn trương kia. Tuy rằng hết thảy chuyện này đều đang phát triển theo như dự tính của Ngô Giới, nhưng đây là trận giao chiến hơn mười vạn người. Trận này một khi đã đánh, dù ai cũng không thể khống chế, bất kỳ một bất trắc nhỏ nào cũng đều có thể ảnh hưởng đến toàn bộ chiến cuộc, điều càng nguy hiểm hơn chính là, trận chiến này trực tiếp quyết định thành bại.

Nếu ông ta thua, thì không bao giờ có cơ hội thay đổi nữa.

Ngô Giới thì lại tỏ ra khá rảnh rỗi, y có tất cả đặc chất của một nhà quân sự, bao gồm tự tin. Cầm roi ngựa chỉ xuống dưới, nói:

- Chỉ cần kẻ thù tiến vào đến đây. Ta sẽ cho bọn chúng có đến mà không có về.

Đoàn Chính Nghiêm nói:

- Nếu đã như vậy, tại sao tướng quân còn sắp đặt phòng bị ở giao lộ, sao không trực tiếp cho bọn chúng tiến vào.

Ngô Giới lắc đầu nói:

- Mấu chốt của trận chiến này là phải mê hoặc được kẻ thù. Nếu chúng ta thật sự phải qua sông, đổi lại là bất kỳ một người nào có chút hiểu biết về kiến thức quân sự, cũng sẽ ở dùng trọng binh canh gác giao lộ, yểm hộ binh lính của mình qua sông. Nếu chúng ta không bảo vệ giao lộ, kẻ thù nhất định sẽ nhận ra điều khác thường, đến lúc đó có thể sẽ thành công cốc hết.

Đoàn Chính Nghiêm lại nói:

- Nhưng cũng không cần phải phái ba vạn binh lính giữ giao lộ chứ? Chúng ta có thể dùng một vạn người giả bộ phòng thủ, cho kẻ địch đột phá tiến vào, nếu dùng ba vạn binh mã đóng ở giao lộ, thì mất nửa giờ kẻ thù cũng không thể tiến vào.

Ngô Giới cười nói:

- Nếu chỉ dùng mười ngàn người thủ giữ giao lộ, thì chắc chắn đối phương có thể dễ dàng đánh vào, nhưng dù gì đối phương cũng có bảy, tám vạn nhân mã, mặc dù tiến vào vòng vây của chúng ta, muốn tiêu diệt toàn bộ cũng không phải là chuyện dễ. Ta dùng ba vạn nhân mã phòng thủ giao lộ, chủ yếu là chính là muốn tiêu hao thể lực của quân địch, đợi đến lúc bọn chúng mỏi mệt, rồi để cho bọn chúng tiến vào, mà kỵ binh của chúng ta hiện giờ đều đang nghỉ ngơi dưỡng sức, đến lúc đó là có thể dĩ dật đãi lao, làm ít công to.

- Thì ra là thế.

Đoàn Chính Nghiêm thoáng gật đầu, nói:

- Vẫn là tướng quân suy tính khá chu đáo.

Khi nói chuyện, ánh mắt của ông ta lại lướt bên trên bình nguyên, bỗng nhiên "ôi" một tiếng, nói:

- Chúng ta không có phòng thủ gì trên sông Kim Sa, nếu kẻ địch dùng đội tàu đánh úp chúng ta phía sau thì phải làm thế nào?

Người này cũng có chút đầu óc. Ngô Giới cười, nói:

- Kẻ thù nhất định sẽ đánh úp chúng ta từ phía sau.

Đoàn Chính Nghiêm vừa nghe, hỏi:

- Có phải tướng quân đã có phòng bị không?

Ngô Giới chỉ tay ra hướng bờ biển, nói:

- Đô Thống, ngài hãy nhìn kỹ một chút.

Đoàn Chính Nghiêm cầm thiên lý nhãn hướng ra bờ biển bên kia, thứ nhìn thấy chỉ là các binh lính vận chuyển lương thảo lên thuyền, cũng không có gì không ổn, lại xem một lúc nữa, ông ta nhíu mày lắc đầu nói:

- Xin thứ cho Đoàn mỗ ngu dốt, không biết thứ tướng quân chỉ là cái gì?

Ngô Giới nói:

- Chẳng lẽ Đô Thống không có phát hiện những túi lương thảo kia có chỗ nào đặc biệt sao?

Đoàn Chính Nghiêm lại nhìn cẩn thận một hồi, đột nhiên nói:

- Nhìn từ bước chân của các huynh đệ, chỗ lương thảo này hình như hơi nhẹ một chút.

Ngô Giới gật đầu, cười nói:

- Bởi vì thứ trong bao vải không phải lương thảo, mà là hỏa dược và cỏ khô. Một trăm thuyền nhỏ này là ta chuẩn bị dùng để chôn quân địch.

Đoàn Chính Nghiêm bừng tỉnh đại ngộ, sự căng thẳng trong lòng trở thành hư không, cười ha ha nói:

- Tướng quân thật sự là mưu kế hay, như vậy, chúng ta căn bản không cần phái quá nhiều binh mã thủ giữ ở hậu phương.

Bất ngờ trống trận vang lên.

Là truyền đến từ trong trận địa địch.

Đoàn Chính Nghiêm sợ tới mức ngẩn ra, vội vàng cầm thiên lý nhãn nhìn sang, chỉ thấy một mảnh lửa sáng rực trời phía xa, liếc mắt nhìn lại, dường như xa xa là một biển lửa, đủ thấy quân địch rất nhiều a! Vội la lên:

- Không phải là quân địch muốn tấn công lúc này chứ?

Ngô Giới lắc đầu nói:

- Đô Thống chớ gấp, quân địch còn phải bày trận, ta thấy phải chờ tới tảng sáng thì mới tiến công.

Quả nhiên, một canh giờ qua đi, mảnh trời phía đông kia đã dần dần biện ra màu trắng bong bóng cá.

Lúc trời còn chưa sáng hẳn này là thời cơ xung phong tốt nhất.

Ngô Giới cầm thiên lý nhãn nương theo tia sáng đầu tiên của bình minh này nhìn sang trận doanh của quân địch, chỉ thấy mấy trăm chiếc chiến trường của quân địch đi đến trước trận. Quay sang phó quan đứng bên cạnh gật đầu, mệnh lệnh một chút, trống trận bên phía Đoàn thị cũng vang lên, các binh lính lập tức xốc lại tinh thần, chuẩn bị nghênh đón một trận cuồng phong sầu vũ sắp đến.

Không cần quá lâu, tiếng trống trận của quân địch chợt dồn dập, tiếng kèn ngân dài.

Liên quân Cao – Nam cuối cùng đã thổi kèn hiệu tấn công.

Mấy trăm chiếc chiến xa từ trung lộ xông lên, bánh xe di chuyển trên đường, phát ra âm thanh lớn khiến người ta khiếp đảm.

Theo sau là hàng vạn kỵ binh lăm lăm cung tên trong tay rầm rầm kéo đến.

- Giết a!

Mấy vạn binh mã núi thở biển gầm kéo tới, tiếng "giết" trời rung đất chuyển.

Ngô Giới nhìn thấy thoáng gật đầu, nói:

- Xem ra trong trận doanh quân địch cũng không phải tất cả đều là hạng người giá áo túi cơm.

Chíu chíu!

Hai mũi tên hiệu phóng lên không.

- Chuẩn bị!

Hơn mười người giao lộ nhất tề hô lên.

Hơn trăm cái nỏ đã được sắp xếp toàn bộ, trong đó có năm mươi cái nỏ loại lớn, năm mươi cái nỏ loại nhỏ. Loại lớn có thể phóng năm mũi tên, loại nhỏ cũng có thể phóng ba mũi tên.

Một ngàn bước!

Chín trăm bước!

Tám trăm bước!

- Phóng.

- Phóng.

Đợi cho quân địch tiến vào trong tám trăm bước, mấy trăm mũi tên dài bắn ra nhanh như chớp.

Âm thanh phựt phựt của dây cung đã đủ để lấn át tiếng kèn hiệu của quân địch.

Nhưng tiếng dây cung còn chưa lắng xuống, các binh lính đã khẩn trương dời tất cả nỏ loại lớn đi, thứ đồ chơi này quý giá vô cùng nha, không thể để cho kẻ thù giẫm nát được.

Liên quân Cao – Nam này cũng không sánh bằng quân Kim. Lúc trước khi quân Kim xung phong ở đồi Mưu Đà, đến khi quân Tống bắn nỏ, kỵ binh có thể nhanh chóng tản ra, làm giảm tổn thất đến mức thấp nhất.

Mà liên quân Cao – Nam lấy bộ binh làm chủ, không thể tản ra. Biện pháp duy nhất của bọn họ chính là lợi dụng xe đỡ tên và tấm khiên chắn cứng rắn để chống đỡ vòng nỏ sàn này.

Ầm!

Pặc!

Uy lực của nỏ sàn này là vô cùng mạnh, nhưng thấy một mũi tên dài xuyên thẳng qua một chiếc xe đỡ mũi tên, rồi một tiếng nổ mạnh vang lên, trực tiếp làm chiếc xe đỡ mũi tên này nổ tan nát, toàn bộ binh lính ở xung quanh xe đỡ mũi tên cũng bị nổ bay ra ngoài.

Rầm rầm rầm!

Quân địch tuy có lá chắn bảo vệ phía trước, nhưng kết quả chỉ là khiên vỡ người chết.

Ánh lửa văng ra khắp nơi, chỉ thấy quân địch người ngửa xe lật, xe bị nổ lệch lẹo, chỉ thấy từng người, từng người ngã vào trong vũng máu.

Tuy rằng quân đội Cao thị sớm đã chứng kiến sự lợi hại của nỏ sàn này, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên trải qua trận oanh tạc quy mô lớn như thế, trong lúc nhất thời vô cùng sợ hãi, nhưng cấp trên đã hạ mệnh lệnh tử, người lui về phía sau giết không tha.

Liên quân Cao – Nam chỉ có thể đạp lên thi thể của huynh đệ mình để tiếp tục xung phong.

Khi bọn họ đi vào trong năm trăm bước. Đợt Sàng tử nỏ thứ hai lại lần nữa giáng lâm, xe đỡ mũi tên mặc kia dù ngăn cản một ít, nhưng lần này bên phía Đoàn thị cố ý điều chỉnh độ cao, cho nên vẫn có không ít tên rơi vào giữa đám người. Lại là tử thương vô số.

Điều đáng tiếc chính là, khoảng cách thời gian mỗi phiên Sàng tử nỏ phóng ra khá lâu, hai đợt đã là cực hạn. Quân địch vì để tránh lại phải trải qua một vòng oanh tạc nữa, liều mạng xông về phía trước, cuối cùng đã tiến vào trong trăm bước.

Chíu chíu chíu!

Cung thủ của chiến xa ở phía sau bắt đầu điên cuồng bắn tên.

Cơn mưa mũi tên rơi xuống, nhưng bên phía Đoàn thị sớm đã có chuẩn bị, tấm khiên chắn đưa ra, ngăn cản vô số mũi tên.

- Uống...!

Một tiếng rống nhất tề nổi lên, trên tấm khiên chắn, hàng trăm cây trường thương hiện ra.

Một trận mưa mũi tên bắn ra từ trường thương.

Hơn ngàn cây thương đồng của quân địch đồng thời ném ra. Tên, thương gặp nhau trên không trung, âm thanh xé không khí càng dồn dần.

- Giết a!

Hai cánh kỵ binh đột nhiên đánh bọc sườn từ hai cánh, chuẩn bị phá trường thương trận của Đoàn thị, nhưng...

Vù vù vù!

Trường thương bỗng nhiên phun ra ngọn lửa cao vài trượng.

Giữa trận hai quân xuất hiện một bức tường lửa.

Nghe thấy tiếng kêu thảm thiết từng hồi. Liên quân Cao – Nam bị thiêu đến mẹ cũng không nhận ra rồi, ngay cả ngựa chở người, cả ngựa kéo xe cũng chìm trong biển lửa. Đây đúng là nỗi sung sướng nha.

Chỉ một lượt xung phong này, đã thương vong lên đến hàng nghìn.

Nhưng điều này cũng cho liên quân Cao – Nam một lời nhắc nhở, nhất định phải phá tan liền một mạch, không thể để cho đại quân Đoàn thị có cơ hội bày trận nữa. Mắt thấy đợt xung phong đầu tiên bị quân địch chặn ở giao lộ, rất khó tiến lên một bước, lúc này trời đã sáng hẳn, tiếng kèn hiệu bên phía Cao thị lại vang lên, lại là hàng vạn binh sĩ xông lên.

Chiến tranh tiến hành cho đến bây giờ, màn biểu diễn của hỏa khí sẽ tuyên cáo kết thúc, quân địch đã đến gần, hơn nữa Ngô Giới chỉ là tạm thời dựng một số thiết bị phòng ngự, đến một thành lũy cũng không có, thứ còn lại chỉ có đánh giáp lá cà.

Rầm rầm rầm!

Chiến xa của quân địch hung hăng phá tan hàng rào chắn phía trước, khiên chắn tiền phương đối mặt với xung kích của chiến xa, bị đánh bay thẳng ra sau.

- Giết a!

Liên quân Cao – Nam chen nhau xông lên, chỉ thấy một đám khua đại đao, nhảy vọt qua hàng rào, giao chiến với binh lính Đoàn thị.

Nhất thời hàng vạn người rơi vào ác chiến, giết tới trời đất u ám, khói thuốc sung tràn ngập, xác chết đầy đồng, máu chảy thành sông.

Trống trận lại nổi lên.

Đợt xung phong thứ hai của liên quân Cao – Nam đã đến rồi.

Ngô Giới cũng khẩn trương ra lệnh, mười nghìn bộ binh bên phía Đoàn thị cũng lập tức nhập vào giữa chiến trường.

Mặc dù liên quân Cao – Nam chiếm ưu thế về mặt nhân số, nhưng binh lính Đoàn thị người nào người nấy cũng chiến đấu quên mình, dựa vào địa thế có lợi tử thủ giao lộ. Hơn hai canh giờ chém giết, thời gian đã đến giữa trưa, liên quân Cao – Nam cũng đã đẩy lui quân đội Đoàn thị ba, bốn dặm đường. Trên đường toàn là chiến xa bị hủy hoại, thi thể nằm ngổn ngang, nhưng ai nhìn ra được, quân đội Đoàn thị đã dần dần không chống đỡ nổi.

Ngô Giới cầm lấy kính viễn vọng nhìn trận doanh quân địch, khẽ mỉm cười nói:

- Thời khắc quyết chiến cuối cùng chắc sắp đến rồi.

Y vừa dứt lời, tiếng kèn hiệu thứ ba của liên quân Cao – Nam lại thổi lên, toàn bộ chủ lực còn lại lao đến.

*****

Lớp chủ lực cuối cùng của liên quân Cao – Nam phân thành ba đường trái, giữa, phải xông lên. Hiển nhiên ông ta cũng đã nhìn ra quân đội Đoàn thị hiện giờ thế suy sức yếu, chuẩn bị nhất cử đánh tan đối phương, nào ngờ rằng bọn họ đang từng bước, từng bước đi vào bẫy của Ngô Giới.

Quân đội Đoàn thị mất đi vũ khí tầm xa, dựa vào hoàn cảnh binh lực cực kỳ xấu, cuối cùng không ngăn cản nổi, bị liên quân Cao – Nam đánh liên tiếp bại lui.

Đoàn Chính Nghiêm thấy binh lính của mình không ngừng ngã xuống, trong lòng hết sức khổ sở, vì thế nói với Ngô Giới:

- Tướng quân, hiện giờ quân địch đã tiến vào bẫy, sao không mệnh lệnh binh lính trực tiếp rút lui, tội gì làm chống cự không cần thiết này nữa.

Ngô Giới nói:

- Đô Thống có điều không biết đó thôi. Nếu ta hạ mệnh rút lui lúc này, như vậy quân địch tất nhiên sẽ che đậy, đến lúc đó tổn thất có thể sẽ lớn hơn nữa, vừa đánh vừa lui như vậy, thứ nhất có thể tiêu hao kẻ thù, thứ hai còn có thể chờ đợi một thời cơ tốt nhất.

Tuy nói như vậy, nhưng thật ra còn có một nguyên nhân quan trọng. Đó chính là Ngô Giới vốn dĩ tay trắng lập nghiệp, toàn bộ binh lính phía dưới đều là binh của Đoàn thị, chết bao nhiêu không có quan hệ quá lớn với y. Quân tinh nhuệ của y hiện giờ đều giấu đi toàn bộ, đương nhiên y đứng nói chuyện mà không hề đau lưng.

Đoàn Chính Nghiêm hồ nghi nói:

- Thời cơ tốt nhất?

Ngô Giới gật đầu nói:

- Chính là lúc trời tối, hôm nay chính là trời nhiều mây, cũng nhanh thôi.

Đoàn Chính Nghiêm mắt nhìn trời, nghĩ thầm rằng, nhanh ở đâu? Ít nhất cũng một canh giờ nữa a!

Ngô Giới nhìn ra tâm tư của Đoàn Chính Nghiêm, vì thế lại nói:

- Không phải đội tàu đối phương vẫn chưa tới ư, không vội, không vội.

Bên trên thì Ngô Giới nói gió nhẹ mây bay, nhưng bên dưới thì đánh đấm cực kỳ thảm thiết. Liên quân Cao – Nam phía trước bị hỏa khí của nỏ sàn và hỏa thương trận đánh bay ra toàn bộ. Bây giờ là sắc mặt dữ tợn, điên cuồn giết choc, đặc biệt là những binh lính Nam Ngô kia. Bọn họ trời sinh đã tương đối hung tàn, hơn nữa cũng không phải là đánh người của mình, cho nên thật sự liều mạng mà giết.

Tổn thất của quân đội Đoàn thị trong khoảng thời gian này là vô cùng nghiêm trọng. Ít nhất có vạn người nằm trong vũng máu.

Lại qua một canh giờ, trời dần dần tối hơn.

Lần chém giết này thật sự là giết từ sáng sớm đến lúc trời tối.

Cuối cùng toàn bộ chủ lực của liên quân Cao – Nam đã đi vào khu đất bình nguyên, cách bờ sông Kim Sa cũng chỉ là một, hai dặm đường, mắt thường cũng có thể nhìn thấy mặt sông. Quân địch này đã không thể lui được nữa rồi, các binh lính của liên quân Cao – Nam không khỏi mừng rỡ, chuẩn bị một tinh thần hăng hái để tiêu diệt toàn bộ chủ lực của Đoàn thị.

Ô ô ô...

Trên mặt sông đột nhiên truyền đến tiếng tù và, chỉ thấy một đội tàu do hơn một trăm thuyền tạo thành thuận gió mà tới.

Liên quân Cao – Nam vốn dĩ sĩ khí đã cao ngút trời, nhìn thấy đội tàu của mình cũng đã tới rồi, càng thêm hung hăng. Đao phóng vù vù, dường như một đợt sóng lớn cuồn cuộn sắp nổi lên trong lòng sông Kim Sa.

Đây thật sự là trước có truy binh, sau có chặn đường, binh sĩ Đoàn thị đã không đường thối lui, hơn nữa đây lại là bình nguyên, muốn trốn cũng không có chỗ trốn.

Mà đồi núi nơi Đoàn Chính Nghiêm sinh ra cũng đã lộ ra trong tầm nhìn của kẻ địch, chỉ thấy có vô số kẻ địch điên cuồng xông lên phía bên này.

Đoàn Chính Nghiêm gấp đến độ nhảy bật lên, đánh giặc cùng Ngô Giới, thật đúng là tra tấn ngươi nha.

Ngô Giới cũng không kém gì. Nếu vẫn còn không xuất binh, Đoàn Chính Nghiêm thật sự sẽ nóng lòng chết mất, quay sang gật đầu với phó quan, nói:

- Bắn tên tín hiệu.

Chíu chíu chíu!

Hơn hai mươi mũi tên bay thẳng lên trời, tách ra ánh sáng màu lam.

Sau đó ba điểm cao Tây, Nam, Bắc cũng lần lượt có tên tín hiệu bay lên.

Ông ông ông...!

Tiếng tù và trỗi lên từ bốn phía.

Thật ra có thể nói là bốn bề thọ địch.

Đát đát đát!

Từng đợt tiếng vó ngựa truyền đến từ tám phương bốn hướng, giống như trời long đất lở vậy.

Trong giây lát liên quân Cao – Nam ngẩn ngơ, một loại cảm giác sợ hãi từ dưới chân dâng lên, chạy khắp toàn thân, không khỏi nhìn ra chung quanh.

Một lát sau. Chỉ thấy khắp nơi đều là từng mảnh bóng đen, bởi vì lúc này sắc trời đã tối, vì vậy không thấy rõ đối phương có bao nhiêu người, nhất thời sợ hãi.

Chốc lát sau, bóng đen mơ hồ kia mới dần dần rõ ràng.

- Không hay, chúng ta trúng kế rồi.

Trong liên quân Cao – Nam đột nhiên hoảng loạn kêu la.

- Giết a!

Chỉ thấy các tướng lĩnh như Trương Hiến, Ngô Lân mỗi người dẫn ba ngàn kỵ binh, bao vây lại từ năm phương hướng.

Bởi vì trước đó liên quân Cao – Nam chém giết vô cùng sảng khoái, tưởng rằng đã nắm chắc phần thắng trong tay, nên giống như uống cao, không có trận hình đáng nói, lúc này căn bản không biết nên làm như thế nào.

Điều càng nguy hiểm hơn là, đây là khu vực bình nguyên, hơn nữa chủ lực của bọn họ lại là bộ binh. Bộ binh này một khi bị kỵ binh bao vây rồi, thì căn bản không có sức chống trả, chỉ cảm thấy khắp nơi đều là quân địch, bởi vì ngươi đứng trong đám bộ binh, ngươi chỉ có thể nhìn thấy chiến hữu chung quanh. Nhưng nếu bộ binh nhìn kỵ binh, do kỵ binh tương đối cao, ngươi liếc mắt một cái có thể nhìn đến rất nhiều kỵ binh, cho nên sẽ tạo ra một ảo giác, người nào cũng sẽ cảm thấy có rất nhiều quân địch a, thậm chí là gấp mấy lần binh lực của mình.

Hơn nữa trận giao chiến hơn vạn người này, một khi khai chiến, bất luận là bên nào cũng không khống chế nổi, cái gì mà điều chỉnh trận hình kịp thời, đó là chuyện rất khó làm được. Kỵ binh còn được, bộ binh thì trên cơ bản là không thể. Lúc này người quyết định trên chiến trường chính là bản thân binh lính, là đánh hay là trốn, chỉ dựa vào quyết định của chính bản thân bọn họ.

Trước đó Trương Hiến bọn họ vẫn luôn nghỉ ngơi dưỡng sức, thể lực dư thừa, lại nín một hơi, đồng loạt xông lên, thì đầu người cũng giống như là cắt rơm rạ, nhẹ nhàng thoải mái, không thể ngăn cản.

Rầm rầm rầm!

Có câu là nhà dột lại gặp mưa dầm cả đêm, bên kia sông Kim Sa đột nhiên phát sinh một tiếng nổ mạnh, chỉ thấy trên mặt sông dấy lên trận đại hỏa hừng hực, chiếu sáng toàn bộ chiến trường.

Liên quân Cao – Nam thấy đội tàu của mình trong chớp mắt đã vùi thân trong biển lửa, đều không biết vừa nãy đã xảy ra chuyện gì.

Trong ánh lửa lay động, những kỵ binh cưỡi đại mã cao lớn càng giống như thiên tướng hạ phàm.

Bùm! Bùm!

Đùng đùng đùng!

Chỉ thấy dưới dòng nước sông Kim Sa là những tay giỏi bơi lặn cõng bè da dê, ước chừng có ba, bốn trăm người. Những người này sau khi hướng thuyền của mình vào thuyền của quân địch, liền lần lượt nhảy xuống nước, cầm thiết chùy và trạc tử, điên cuồng chọc phá đáy thuyền của địch.

Thật có thể nói là trong khoảnh khắc, đội tàu của liên quân Cao – Nam đã tan thành tro bụi, tử thương vô số, trôi nổi trên mặt sông toàn là thi thể.

Nhưng bờ biển so với trong sông còn thảm thiết hơn một ít.

- Giết a...!

Bộ binh Đoàn thị vừa nãy bị liên quân Cao – Nam truy sát, bây giờ thấy kỵ binh của minh cuối cùng đã xuất hiện, đây đúng là thù mới hận cũ tăng thêm một khói, bắt đầu hung hăng xông tới.

Do vừa nãy liên quân Cao – Nam đưa toàn bộ chủ lực vào, hơn nữa đã chém giết cả ngày trời, thừa thắng truy kích này, đương nhiên là có vẻ dùng không hết khí lực, nhưng hiện giờ bị người bao vậy, nỗi sợ hãi ngập tràn trong quân, lập tức đã cảm thấy thể xác và tinh thần đều mệt mỏi.

Đối mặt với kỵ binh long tinh hổ mãnh của đối phương, làm sao còn có sức chống trả, đưa mắt ra nhìn, hình như khắp nơi đều là kẻ thù, cũng không biết rốt cuộc đối phương có bao nhiêu người.

Lúc trước khi quân Tống đối mặt với Tây Hạ, Kim quốc, hoặc là Liêu quốc, luôn là chịu sự thiệt thòi này. Mười mấy vạn người, bị mấy ngàn kỵ binh của đối phương đánh cho binh bại như núi đổ, chỉ cần vừa bại, thì nhất định sẽ tan tác. Đây chính là ưu thế của kỵ binh đối với bộ binh, bởi vì không thể chỉ huy, quân tâm chỉ cần hoảng hốt, là toàn bộ đều xong rồi.

Bây giờ liên quân Cao – Nam cũng coi như đã nếm được quả đắng rồi.

*****

Tan tác!

Liên quân Cao – Nam đột nhiên tan vỡ, các binh lính chung quanh hốt hoảng chạy trốn, phía sau gạt phía trước, trong chớp mắt, hơn ngàn người đã bị binh lính của mình giẫm đạp mà chết.

Phải biết rằng đây chính là giải đất bình nguyên, bộ binh ngươi có thể chạy trốn khỏi kỵ binh sao? Hơn nữa lại chém giết cả ngày, người nào cũng đều mỏi mệt rã rời.

Trước khi chiến đấu, Ngô Giới đã dặn Trương Hiến bọn họ, đuổi đến chết mới thôi, nhất định phải nhất cử tiêu diệt toàn bộ quân địch. Bởi vì toàn bộ chủ lực của quân địch đã đi vào, bên ngoài không thể vẫn còn viện quân, các ngươi chỉ để ý giết là được.

Cho nên lúc này Trương Hiến bọn họ ra sức truy sát, khua đại đao, không ngừng giết hại kẻ thù. Chỉ thấy binh lính của liên quân Cao – Nam đều liên tiếp ngã xuống, người ngã ngựa đổ, chật vật không chịu nổi, vỡ tan ngàn dặm.

Đoàn Chính Nghiêm cuối cùng thở phào một cái, trận chiến này là đã nắm chắc thắng lợi trong tay.

Mà cuộc chiến trên sông Kim Sa cũng đã sớm kết thúc rồi, chỉ là cả trăm chiếc thuyền này e rằng vẫn phải cháy suốt cả đêm, nhưng đây cũng vừa hay lại chiếu sáng cho đại quân Đoàn thị, thuận tiện truy sát quân địch. Tất thảy của tất thảy chuyện này đều hoàn mỹ như vậy.

Trận chiến này vẫn tiếp tục đến nửa đêm mới chuẩn bị kết thúc.

Chỉ với một trận chiến này, đại quân Đoàn thị gần như toàn diệt chủ lực của đối phương, chém giết kẻ thù hơn bốn vạn người, tù binh cũng có hơn hai vạn người, nghĩa là chỉ có mấy ngàn người chạy thoát ra ngoài, gần như có thể không cần tính. Hơn nữa Trương Hiến còn chém chết đại tướng Nam Ngô - Phùng Viễn Chinh, đại tướng Cao thị - Cao Thiết Hán. Điều đáng tiếc chính là cuối cùng vẫn để Thống soái quân địch - Cao Minh Thanh chạy thoát trở về. Về phần binh khí lương thảo gì đó, cũng không muốn tính toán nữa, nói tóm lại, chính là vô số.

Cán cân của chiến trường Đại Lý cuối cùng đã xuất hiện sự chênh lệch lớn.

- Ha ha, Ngô Tướng quân thật đúng là thường thắng tướng quân rồi, có tướng quân tương trợ, là trời phù hộ Đoàn mỗ.

Trong đại trướng, Đoàn Chính Nghiêm nâng chén kính rượu Ngô Giới.

Ngô Giới vội nâng chén, nói:

- Không dám, không dám, tại hạ trước cạn vì kính.

Một ly xuống bụng.

Đoàn Chính Nghiêm cũng khẩn trương uống một hơi cạn sạch, chùi miệng một cái, tâm trạng thật tốt nha, hiện giờ toàn bộ Đại Lý có thể nói là dễ như trở bàn tay.

Những thủ lĩnh bộ tộc kia cũng lần lượt kính rượu Ngô Giới. Trận này Ngô Giới có thể nói là công lao to lớn.

Ngô Giới lại giơ tay đỡ phía dưới, nói:

- Các vị tướng quân, hiện giờ vẫn chưa công phá phủ Thiện Xiển, chúng ta không nên sơ suất, ngày khác công phá phủ Thiện Xiển, tróc nã tên Cao Minh Thuận kia, Ngô mỗ sẽ uống với các vị ba ngày ba đêm, không say không về.

- Đúng đúng đúng, Ngô tướng quân nói chí lý, hiện giờ vẫn chưa phải lúc chúc mừng.

Đoàn Chính Nghiêm quay sang các thủ lĩnh bộ tộc đè tay xuống, kêu bọn họ đặt chén rượu xuống, sau đó lại quay sang Ngô Giới dò hỏi:

- Không biết bước tiếp theo Ngô tướng quân tính toán tiến công ở đâu?

Đoàn Thế Văn chen lời, nói:

- Hiện giờ chủ lực quân địch tan tác như thế, chúng ta nên thừa thắng cướp lấy phủ Thiện Xiển, hoàn toàn giết hết Cao thị.

Ngô Giới lại lắc đầu nói:

- Không thể, không thể. Ta nghĩ vẫn nên đánh chiếm phủ Lộng Đống trước. phủ Lộng Đống hiện giờ đã không có binh, chính là vật nằm trong bàn tay, nhiều nhất một ngày là đánh chiếm được. Nhưng phủ Thiện Xiển còn có một số quân tinh nhuệ ở đó. Ngoài ra cũng có không ít dân chúng, ta nghĩ vẫn cần có thời gian. Hơn nữa, nếu chúng ta trực tiếp vượt qua phủ Lộng Đống đi đánh phủ Thiện Xiển, nếu chẳng may đối phương từ phủ Lộng Đống đuổi đến phía sau chúng ta, thì có thể sẽ tăng thêm không ít phiền toái cho chúng ta, còn nữa, nếu chúng ta hạ phủ Lộng Đống trước, thứ nhất có thể trực tiếp đối mặt phủ Thiện Xiển, thứ hai ít nhất phía sau còn có một thành trì kiên cố cung cấp tiếp tế và chỗ đóng quân cho chúng ta.

- Tướng quân nói rất đúng.

Đoàn Chính Nghiêm gật đầu. Bây giờ cho dù Ngô Giới có đánh rắm, có thể ông ta cũng cảm thấy hương, dù sao chiến tích của người ta đã bày ra trước mặt, lại hỏi:

- Không biết tướng quân tính khi nào xuất binh.

- Buổi chiều ngày mai đi.

Ngô Giới suy tư một lát mới trả lời, lại lập tức giải thích, nói:

- Các binh lính đã chém giết cả ngày, binh khốn mã phạp, không tiện xuất binh, đợi bọn họ nghỉ ngơi một ngày, chúng ta lại xuất binh thẳng đến phủ Lộng Đống.

- Được, cứ theo lời tướng quân, buổi chiều ngày mai xuất binh phủ Lộng Đống.

Ngô Giới vừa ra khỏi quân doanh đã tìm Ngô Lân, Trương Hiến đến, dò hỏi:

- Bên quân Chiết Mỹ Nguyệt có gửi thư đến không?

Ngô Lân nói:

- Chiết Ngạn Chất tướng quân đã đóng quân ở quận Thạch Thành, tin là rất nhanh có thể đánh hạ quận Thạch Thành.

Ngô Giới gật đầu, nói:

- Chỉ cần quận Thạch Thành kia vừa vỡ, lại thêm Đại Tống ta tuyên bố tham chiến, ta xem chừng Cao thị sẽ lẩn trốn.

Trương Hiến nói:

- Tôi có thể lĩnh năm nghìn kỵ binh đi ngăn chặn kẻ thù.

Ngô Giới khoát tay chặn lại, nói:

- Không cần, ta chính là cố ý thả cho bọn chúng chạy trốn, nếu không thì, tối nay ta đã mệnh các ngươi đi tiến công phủ Thiện Xiển, chứ sao lại đi đánh phủ Lộng Đống kia.

Trương Hiến hiếu kỳ nói:

- Tại sao tướng quân lại làm như thế?

Ngô Giới cười vô cùng đắc ý, nói:

- Nếu chúng ta tróc nã ở Cao Minh Thuận ở phủ Thiện Xiển ngay, như vậy với tính cách của Đoàn Chính Nghiêm, e rằng ông ta sẽ rất khó giúp chúng ta tiến công Nam Ngô, cho dù có phái binh đến, sợ là cũng chỉ có chút ít binh lực, gọi là cho có. Hiện giờ ông ta cũng đang tính toán chỉnh đốn nội chính như thế nào, chúng ta không thể cho bọn họ cơ hội này, nhất định phải bức bách ông ta xuất binh Nam Ngô, chỉ cần quận Thạch Thành bị quân ta công phá, vậy thì Cao thị chỉ có một con đường có thể trốn, chính là Nam Ngô, Cao thị mà đi, chắc chắn Đoàn Chính Nghiêm không thể ngủ ngon giấc, chúng ta có thể ủng hộ ông ta xuất binh Nam Ngô. Nếu chúng ta vẫn thể đến trước Nhạc Phi một bước, công phá phủ Thanh Long của Nam Ngô, thì Trấn Nam vương này ta nắm chắc rồi.

Nói đến phần sau, trong mắt Ngô Giới hiện ra một tia sáng.

Nhìn từ thực lực, quả thật y nắm chắc câu nói này, dù sao y chỉ dựa vào mấy ngàn binh lính Thổ Phiên, trong thời gian chưa tới một năm, đã sắp hoàn toàn đánh tan Cao thị rồi. Đây là sự lợi hại đến mức nào.

Phải biết rằng từ đầu đến cuối y đi theo Triệu Tinh Yến làm việc, mà Nhạc Phi bọn họ là một tay Lý Kỳ cất nhắc lên, điều này khiến y luôn có chút cảm giác thua kém một bậc. Y cảm thấy bản thân nhất định phải đạt được nhiều công lao hơn nữa, nhất định phải nổi danh hơn nữa, thì Lý Kỳ mới càng coi trọng y hơn, càng tín nhiệm y hơn.

Nhưng Ngô Lân lại nhíu mày, đột nhiên nói:

- Đại ca, đệ khuyên huynh hay là đừng có ý nghĩ này.

Ngô Giới kinh ngạc nói:

- Sao lại nói vậy?

Ngô Lân nói:

- Địa giới của Đại Lý này, đại ca huynh có thể toàn quyền làm chủ, nhưng một khi tiến nhập Nam Ngô, đại ca huynh vẫn là thu điểm tốt, không cần quá bộc lộ tài năng rồi, dù sao Xu Mật Sứ cũng ở đó, nhưng hắn ghét nhất những người không phục tùng mệnh lệnh, hơn nữa Xu Mật Sứ vui buồn không thể hiện, khó có thể nắm bắt, hơn nữa thủ đoạn lại nhiều, đối phó với mấy người như chúng ta thật là quá dễ dàng, nếu chúng ta vì tham công, mà không màng mệnh lệnh của Xu Mật Sứ, cho dù giành được đại thắng, chỉ sợ Xu Mật Sứ cũng sẽ không vui, nếu hắn không vui, thì tiền đồ của chúng ta xong rồi.

Trương Hiến cũng nói:

- Ngô Nhị ca nói rất đúng. Xu Mật Sứ ở trong quân có danh hiệu Quỷ kiến sầu, người nào cũng đều rất sợ hắn, hơn nữa hắn nhìn có vẻ ôn hòa, nhưng đã giết người, thì chưa bao giờ nương tay, chúng ta vẫn phải cẩn thận một chút.

Ngô Giới lắng nghe mà mồ hôi chảy ròng trên trán. Phải biết rằng lúc đầu xuôi nam chỉnh đốn quân chính, bọn họ cũng ở trong đó. Nhưng bọn họ ai có thể nghĩ tới, đại quân khải hoàn trở về này, ngay cả Biện Lương Thành cũng không thể bước vào cửa, đã trực tiếp xuôi nam rồi, đuổi toàn bộ những đại tướng phương nam xuống đài với thế sét đánh không kịp che tai, chỉ Đoàn luyện sứ của các địa phương đã giết hơn chục người. Ngô Giới trong lòng càng nghĩ càng sợ, vỗ trán liên tục, nói:

- Đúng đúng đúng, may mà các ngươi nhắc nhở ta, thiếu chút nữa ta đã đắc ý vênh váo rồi.

Ngô Lân nói:

- Đại ca, Nhạc Phi bọn họ đều là một tay Xu Mật Sứ nhấc lên, chúng ta cũng đừng đi giành danh tiếng với bọn họ, hay là lấy bọn họ là chính, chúng ta chỉ phụ trợ bọn họ, hơn nữa chúng ta công phá phủ Thiện Xiển sớm một bước, đây đã là công lao lớn, Xu Mật Sứ không thể nào nhắm mắt làm lơ.

Ngô Giới gật đầu nói:

- Được rồi, hay là đến lúc đó chúng ta đợi mệnh lệnh của Xu Mật Sứ rồi nói sau.


Stickman AFK: Liên Minh Bóng Đêm

Hồi (1-1753)


<