Vay nóng Homecredit

Truyện:Bắc Tống phong lưu - Hồi 1096

Bắc Tống phong lưu
Trọn bộ 1753 hồi
Hồi 1096: Xinh đẹp tuyệt trần
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-1753)

Siêu sale Lazada

Từ lúc Ngô Tiểu Lục học nấu ăn với Lý Kỳ đến nay, vẫn luôn sống trong sự "cưng chiều" của Lý Kỳ, điểm này từ trước đến giờ chưa bao giờ thay đổi.

Kỳ thật, đây cũng là điểm khiến Lý Kỳ thưởng thức nhất ở Ngô Tiểu Lục, dù công việc có bẩn, có mệt thế nào, chỉ cần hô cậu ta hai câu, cậu ta đều nguyện ý đi làm, hơn nữa còn làm phi thường không tệ, đặc biệt là về phương diện ăn uống ấy.

Lý Kỳ gào thét với Ngô Tiểu Lục một trận, tâm tình thoải mái hơn chút, để lại một mình Ngô Tiểu Lục cọ rửa trong phòng bếp, một mình hắn đi tới tiền viện, lại biết được Quý Hồng Nô cùng Tần phu nhân đã ôm Chính Hi đi hoa viên chơi đùa rồi, vì thế hắn lại đi đến hoa viên.

Nhưng bước vào hoa viên, chỉ thấy mỗi mình Tần phu nhân đang ngồi đọc sách trong đình, Lý Kỳ đi tới, cười ha ha trêu:

- Phu nhân, lại đang xem sách người lớn hả?

Tần phu nhân ngẩng đầu liếc nhìn Lý Kỳ, rồi lại cúi đầu đọc tiếp.

Lý Kỳ tự tìm mất mặt, đành mặt dày ngồi xuống, chỉ thấy Tần phu nhân đột nhiên vươn, đem chén trà đang đặt ở trung gian dịch đến trước mặt nàng, một chiêu này không có bất cứ tiếng động nào.

Mẹ. Cô có cần lo lắng thế không, ta lại không phải cố ý muốn uống chén của cô. Lý Kỳ bĩu môi, trực tiếp cầm lấy cái ấm trà uống luôn, nhuận nhuận yết hầu, hắn mới hỏi:

- Phu nhân, sao chỉ có mình ngươi vậy, Hồng Nô với Chính Hi đâu rồi?

Tần phu nhân trả lời đơn giản nhưng cũng rất sáng tỏ:

- Chính Hi đói bụng.

Lý Kỳ sách một tiếng, nói:

- Phu nhân, người cũng thật là, Chính Hi cũng là con nuôi của ngươi đấy, tốt xấu gì thì ngươi cũng phải giúp đỡ chút chứ!

Tần phu nhân nói:

- Một chút thì xong thôi, ta còn phải tưới hoa nữa, nhưng mà ta cũng sai Tiểu Đào đi hỗ trợ rồi.

- Tưới hoa thôi à? Còn đối phó khi đó a!

Lý Kỳ nói xong, lại lầm bầm:

- Việc buôn bán cũng chưa thấy ngươi để tâm như thế.

Tần phu nhân nghe được rõ mồn một, cũng biết Lý Kỳ cố ý nói cho nàng nghe, nhưng nàng lại giả vờ như không nghe thấy, chỉ nói:

- Không phải ngươi đang nghiên cứu món mới hả, sao lại đến đây vậy.

Lý Kỳ thở dài, một tay nâng cằm lên bảo rằng:

- Nếu một ngày đã nghĩ ra được thì ta cũng không chỉ là Trù Vương, mà phải là Trù Thần rồi.

Tần phu nhân vẫn không rời mắt khỏi quyển sách, chỉ nhẹ nhàng nói:

- Ngươi đã là Kim Đao Trù Vương rồi, còn cần chăm chỉ thế làm gì.

Lý Kỳ nói:

- Cũng bởi vì ta là Kim Đao Trù Vương, nên ta mới không thể thua được. Trương Xuân Nhi mà thua, người ta sẽ chỉ cảm thấy đó là chuyện thường tình, hợp lý lẽ thôi, nhưng nếu như ta bị thua, phỏng chừng ngày hôm sau tin tức sẽ truyền tới tận Hàng Châu mất, mất mặt không chịu nổi luôn. Kỳ thật cuộc tỷ thí này thật sự rất bất công với ta đấy.

Tần phu nhân nhẹ nhàng thở dài:

- Vậy ngươi tự nghĩ món mới đi.

- Ta cũng không trông cậy ngươi sẽ nghĩ giúp ta.

Lý Kỳ làm mặt hề với Tần phu nhân mội cái, thấy Tần phu nhân không có một chút phản ứng nào, cảm thấy mình giống một kẻ đầu đất vậy, rât không thú vị, liếc mắt len lén đánh giá Tần phu nhân. Thấy nàng mặc dù không dùng phấn son trang điểm, nhưng vẫn thiên sinhh lệ chất, mỹ mạo như tiên, mặc dù quần áo mộc mạc nhưng lại có vẻ ung dung hoa quý. Mặc dù là khuôn mặt không có chút biểu cảm nào nhưng lại toát ra vẻ thành thục quyến rũ. Đúng là cực kỳ mê người.

Này vừa nhìn, khiến cho Lý Kỳ không khỏi nhìn đến nhập thần, người này lớn lên như vậy, thật đúng là tổn thương thiên lý a.

Tên này thật sự càng ngày càng làm càn. Dưới ánh mắt ngây dại của Lý Kỳ, sao còn có thể xem được sách chứ, một lát sau, Tần phu nhân đột nhiên ngẩng đầu lên, trực tiếp hỏi:

- Ngươi đang nhìn gì đấy?

- Nhìn ngươi!

- Ngươi ---.

Mẹ! Từ lúc nào mà ta trở nên thành thực như thế. Mắt thấy Tần phu nhân sắp sửa nổi giận, Lý Kỳ vội vàng nói:

- Đừng nhúc nhích.

Tần phu nhân lập tức ngồi yên, kinh ngạc nhìn Lý Kỳ.

Lý Kỳ nhìn Tần phu nhân, liên tục lắc đầu, trong lòng lại khẩn trương nghĩ biện pháp để lừa dối cho qua chuyện, bỗng nhiên linh cơ vừa động, hắn ngạc nhiên thán phục một tiếng:

- Thì ra là thế, thì ra là thế.

Tần phu nhân hơi ngẩn ra, hiếu kỳ hỏi:

- Thì ra là thế gì?

Lý Kỳ nói:

- Ta nghĩ mình đã hiểu được cảnh giới cao nhất của món ăn rồi.

Tần phu nhân khẽ nhăn mày, lại hỏi:

- Có ý tứ gì?

- Xinh đẹp tuyệt trần.

Thật sự là trắng trợn đùa giỡn a!

Tần phu nhân không nhịn được nữa, đang chuẩn bị đuổi tên vô lại trước mặt đi thì Lý Kỳ lại vội vàng hô:

- Phu nhân, ngươi đừng tức giận mà, trước hãy nghe ta nói hết đã!

Tần phu nhân nhíu mày nhìn Lý Kỳ.

Lý Kỳ giải thích:

- Xinh đẹp tuyệt trần, bốn chữ này chứa đựng rất nhiều học vấn đấy, ngươi không thể cứ nghĩ về phương diện kia nha, uổng cho người vẫn luôn xem kinh Phật như ngươi. Ngươi nghĩ chút xem, nếu đem phu nhân thành một món ăn đặt lên bàn ấy, vậy thì không cần nhấm nháp, chỉ cần nhìn thôi cũng say mê rồi, mặc dù hương vị nhạt nhẽo, đơn điệu đến cực điểm cũng thế. Đương nhiên, ta không phải muốn nói ngươi mộc mạc, chỉ muốn nói là mặt ngươi không có biểu cảm gì thôi, ta chỉ là muốn so sánh thôi, nấu ra được một món ăn chỉ cần dùng mắt nhìn cũng có thể nếm ra được mùi vị chính là cảnh giới cao nhất của trù nghệ.

Nghĩ tới đây, trong lòng hắn khẽ động, phải rồi, sao ta không nghĩ tới nhỉ, tay nghề làm bếp của ta mà muốn có đột phá về hương vị trong một khoảng thời gian thì quá khó khăn rồi, nhưng đồ ăn có các yếu tố sắc, hương, vị, hình, vì sao ta không bỏ nhiều chút công phu ở ba yếu tố kia nhỉ.

Hắn càng nghĩ càng hưng phấn, tựa hồ là nghĩ tới điều gì.

Tần phu nhân bắt đầu vốn muốn nổi trận lôi đình, đã đứng cả lên rồi, nhưng thấy Lý Kỳ đột nhiên trầm tư, nàng lại nghĩ thầm rằng, chẳng lẽ hắn thật sự chỉ nghĩ về món ăn thôi à, thôi thôi, dù sao lời càng khó nghe hơn, ta cũng đã nghe qua không ít rồi. Vì thế nàng lại ngồi xuống.

Lý Kỳ vụng trộm liếc nhìn Tần phu nhân, thầm nhủ một tiếng, nguy hiểm thật, nguy hiểm thật, may mắn ta nhanh trí. Hắn nhẹ nhàng thở ra một hơi, một lát sau, hắn đứng dậy chuẩn bị rời đi, nhưng còn chưa kịp mở miệng, Tần phu nhân cũng đã nói:

- Không tiễn.

*****

Hắc. Cô càng muốn ta đi, ta lại càng không đi a. Lý Kỳ ra vẻ đưa mắt nhìn, ngoài miệng lớn tiếng nói:

- Hoa này đẹp như vậy, thật không nỡ xuống tay nha!

Tần phu nhân sắc mặt cả kinh, ngẩng đầu lên lắp bắp hỏi:

- Ngươi --- ngươi muốn làm gì?

- Hái hoa nha!

- Ai --- ai đồng ý cho ngươi làm vậy.

Lý Kỳ cười ha ha nói:

- Phu nhân, ngươi như thế là không đúng rồi, lúc trước ngươi đã đáp ứng ta rồi, hoa trong hoa viên này, ta cũng có phần đấy. Ta thấy Hồng Nô phải chăm sóc con nhỏ thật là vất vả, nên định đưa tặng chín mươi chín đóa hoa cho muội ấy, đây cũng là điều một trượng phu nên làm a.

- Chín mươi chín đóa hoa?

Tần phu nhân quyết đoán phủ định:

- Không được, nhiều nhất --- một bông thôi.

- Một bông, ngươi đùa ta hả!

- Kia --- kia ---.

Tần phu nhân có vẻ do dự, thương tiếc nhìn những đóa hoa này, chịu đựng đau lòng nói:

- Nhiều nhất bốn bông.

- Số này là điềm xấu, thôi lấy ba bông đi.

- Không ----.

Tần phu nhân vốn cho rằng Lý Kỳ nhất định sẽ nâng số lượng lên, nào biết Lý Kỳ lại hạ thấp xuống, nàng vẻ mặt quẫn bách hỏi:

- Ngươi nói là ba bông?

Lý Kỳ nhìn vẻ mặt quẫn bách của Tần phu nhân, thật sự không kìm nổi vừa liên tục gật đầu vừa cười ha ha.

Người này thật đúng là xấu bụng quá. Tần phu nhân trong lòng hận nha, nàng đứng lên nói:

- Người đừng cứ ngồi đấy đi, ta hái giúp ngươi.

Lý Kỳ hỏi:

- Làm sao ngươi biết ta muốn loại hoa gì?

Tần phu nhân không đáp lời mà hỏi ngược lại:

- Thế ngươi có biết Hồng Nô thích hoa gì sao?

Lý Kỳ còn thật sự không biết, kỳ thật ở đời sau, hắn cũng thường xuyên tặng hoa cho phụ nữ, nhưng từ khi đến đây, cũng không còn giữ lại thói quen này. Một lòng chỉ nghĩ hái hoa thôi, xấu hổ nha, nhưng điều này cũng không thể nói ra được:

- Ta đương nhiên --- biết. Được rồi, ta sẽ cho ngươi một cơ hội, xem ngươi có biết trong lòng ta đang nghĩ gì không.

Tần phu nhân khẽ mỉm cười, cũng không thèm vạch trần Lý Kỳ, nàng giơ tay cầm lấy cây kéo trên bàn.

- Cô muốn làm gì?

Lý Kỳ khẩn trương hề hề hỏi, nam nhân sợ nhất là nữ nhân cầm kéo a.

Tần phu nhân tức giận liếc nhìn Lý Kỳ, không rảnh rỗi để ý hắn, nàng cầm kéo đi ra khỏi đình.

Hóa ra là để cắt hoa, không phải cắt ta nha, thật sự khiến ta sợ muốn chết. Lý Kỳ vỗ ngực một cái, đè ngực cho đỡ sợ.

Qua một lúc lâu, Tần phu nhân cầm ba bông hoa hồng đi vào, mỗi bông đều có màu sắc khác nhau, chia ra ba màu hồng, trắng, vàng.

- Hóa ra Hồng Nô thích ---.

Lời này vừa thốt ra, Lý Kỳ chợt thấy trong mắt Tần phu nhân hiện lên chút ý cười, vội vàng sửa lời:

- Không thể tưởng được phu nhân lại cùng ta tâm đầu ý hợp đến vậy. Bằng không sao ngươi biết ta cũng muốn ba bông hoa này đâu?

Tần phu nhân 'phi' một tiếng:

- Ngươi nói hươu nói vượn gì đấy, mau cầm lấy.

- Vâng vâng vâng. Thật là thơm a!

Lý Kỳ vừa giơ tay cẩn thận nhận lấy ba bông hoa kia, ở cửa bỗng nhiên vang lên một thanh âm:

- Ahh...! Hình như ta tới không đúng lúc thì phải?

Hai người ngồi trong đình cả kinh, đồng thời quay đầu lại, chỉ thấy Vương Trọng Lăng đang hưng phấn trợn to hai mắt nhìn bọn họ.

Tần phu nhân nhìn lại, khẩn trương rút tay về.

Sẽ không đến mức trùng hợp thế chứ, lần trước cũng thế này, lần này lại thế. Lý Kỳ đã hoàn toàn không còn gì để nói nữa.

Tần phu nhân vội hô:

- Phụ thân ----.

- A ---! Xem ra vừa rồi uống nhiều quá, chứ không muốn tìm nhà xí sao lại đi đến hoa viên được.

Vương Trọng Lăng giả vờ không nghe thấy, ngẩng đầu lên, nhìn chung quanh một chút, xoay người bước nhanh rời đi hoa viên.

Lý do này thật đúng là đủ giả dối, đang không có chuyện gì, bị ngươi làm vậy cũng thành có chuyện rồi. Lý Kỳ buồn bực nói:

- Phu nhân, ta hoàn toàn có lý do hoài nghi phụ thân ngươi đã mai phục ở phụ cận lâu rồi.

Tần phu nhân khóe miệng khẽ động, nói:

- Ngươi chớ có nói nhảm, đi nhanh đi.

- Có cần ta giải thích chút không.

- Ông ấy sẽ tin sao?

- Sẽ không.

Tần phu nhân khoát tay, sau đó đi đến trong đình, cầm công cụ chuẩn bị tưới hoa, từ lúc Lý Kỳ chuyển vào Tần phủ, lời đồn đãi nhảm nhí về nàng và Lý Kỳ đã sớm bay đầy trời rồi, dần dà, nàng cũng thành thói quen, hơn nưa bản tính của nàng cũng không quá thích cùng người khác giải thích hay tranh cãi điều gì, dùng câu thiền cửa miệng của Tần phu nhân thì là --- chỉ cần không thẹn với lương tâm.

Tần phu nhân đều không ngại thì Lý Kỳ đương nhiên sẽ không nói nhiều lời rồi, cầm hoa khẩn trương đi tìm Quý Hồng Nô, kết quả là không cần nhiều lời, cô gái nhỏ đơn thuần như Quý Hồng Nô làm sao có thể là đối thủ của Lý Kỳ được, nàng bị ba đóa hoa này cảm động đến u mê, còn suýt chảy cả nước mắt.

Điều này cũng khiến cho Lý Kỳ cảm thấy rất không ra làm sao, bởi vì điều này chứng tỏ hắn chưa đủ yêu thương nàng, nhưng không có cách nào khác, hắn có nhiều chuyện cần làm lắm, mặc dù là hiện tại, hắn cũng không thể cùng Quý Hồng Nô nói nhiều vài câu, bởi vì Vương Mập còn đang chờ hắn.

Ngồi chốc lát trong phòng của Quý Hồng Nô, Lý Kỳ liền đi đến tiền viện, thấy lão lừa bịp Vương Trọng Lăng này đang ngồi trên ghế, thưởng thức lá trà thượng đẳng của Tần phủ, trà này là lúc trước có người đưa tặng Lý Kỳ, nhưng Lý Kỳ cũng không có hứng thú với thứ này, nên cũng không quản, Tần phu nhân trời sinh tính tình bình thản, ngoại trừ hoa cỏ thì gần như không có yêu thích gì, nên toàn bộ đám lá trà ngon này đều bị hủy trong tay lão già này rồi.

Lý Kỳ đi vào, mở miệng chế nhạo:

- Yêu! Vương thúc thúc, ngài đi nhà xí nhanh quá nhỉ!

Vương Trọng Lăng nhìn Lý Kỳ, đôi mắt nhỏ lòe lòe tỏa sáng, ông ta không ngừng cười ha ha nói:

- Hiền chất, ngươi quả nhiên không khiến ta thất vọng nha.

Lý Kỳ cũng lười giải thích, ngồi xuống nói:

- Ngài vui vẻ là được rồi.

Vương Trọng Lăng lại nói:

- Tuy nhiên hiền chất nha, cũng không phải là Vương thúc thúc soi mói, nhưng mà ngươi làm vẫn có chút không được hoàn mỹ.

Đổ mồ hôi! Chẳng lẽ ngươi còn muốn dạy ta tán tỉnh con gái ngươi như nào nữa? Lý Kỳ nói:

- Nguyện nghe cao kiến của ngài.

Vương Trọng Lăng nói:

- Dao nhi vô cùng hiểu biết về hoa, mấy đóa hoa ngươi đưa cho nó thật sự là rất bình thường rồi, không có sáng ý gì cả, ngươi hẳn là đưa một ít kỳ hoa dị thảo như cây cúc đen lần trước kìa, Dao nhi nhất định sẽ phi thường yêu thích.

Mẹ kiếp! Cây cúc đen kia chỉ sợ ở toàn bộ Đông Kinh này cũng không có mấy cây đâu, bằng không tại sao có thể xuất hiện trong hoa viên của Vương Phủ được, ngươi nha là có thói quen ăn sẵn đi, thực coi ta là tên ngốc đấy. Lý Kỳ cười ha ha nói:

- Vậy sao? Vãn bối cũng muốn thế, nhưng thứ kia phải mất tiền nha, gần đây trong tay vãn bối cũng hơi eo hẹp, chỉ có thể tặng hoa hồng thôi, nếu không, Vương thúc, ngài cho ta mượn trước mấy vạn quan đi.

- Phốc!

Vương Trọng Lăng sợ tới mức trực tiếp phun ra một ngụm trà, lại kịch liệt ho khan một trận, mới vẫy tay nói:

- Quan trọng là tâm ý, quan trọng là tâm ý.

Ngươi tên gà trống béo này, đúng là vắt cổ chày ra nước! Lý Kỳ khinh thường bĩu mối, tỏ vẻ khinh bỉ cực điểm đối Vương Trọng Lăng.

Vương Trọng Lăng thật vất vả hoãn lại, vội vàng nói sang chuyện khác:

- Đến hôm nay mới thôi, nhiệm vụ của ta rút cuộc cũng đã hoàn thành rồi, ngày mai đến lượt ngươi ra tay rồi đấy.

Lý Kỳ hỏi:

- Lý Sát Nhĩ có nóng nảy không?

Vương Trọng Lăng tươi cười hớn hở kể lại:

- Ta chỉ sợ ngươi còn không xuất hiện, y thật sự sẽ nhảy xuống sông Biện để tìm ngươi luôn. Ta đã nói với y, ngày mai ngươi có thể sẽ đến vười lê để giám thị thu lê.

- Vậy sao?

Lý Kỳ cười cười:

- Còn thật khó cho y rồi, vậy được rồi, ngày mai vãn bối sẽ đi gặp y.


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Hồi (1-1753)


<