← Hồi 0983 | Hồi 0985 → |
Nói thật ra, Lý Kỳ cũng không biết tại sao những đại thần này lại tới đây, đây tuyệt không giống tác phong của bọn họ, nhưng Lý Kỳ biết rằng, những đại thần này lúc này nhất định vô cùng sợ hãi và ghen tị.
Tại sao Tống triều nhiều lần cầu hòa? Đó chính là bởi vì, văn thần không hy vọng đánh giặc quanh năm. Phương diện này có rất nhiều nguyên nhân chính trị, nhưng chế độ văn võ của Tống triều, chắc chắn là một nguyên nhân trong đó, hơn nữa còn là nguyên nhân chủ yếu. Tuy rằng Tống triều vẫn luôn là văn nhân cầm binh, nhưng, một khi đánh giặc, vậy thì chắc chắn là võ tướng sẽ nổi trội, lúc trước nếu không có chiến tranh giữa Tống - Hạ, Địch Thanh làm sao có thể từ một tên lính quèn lên đến vị trí của Xu mật sứ.
Bởi vậy có thể thấy, chỉ có chiến tranh mới có thể thay đổi chế độ lấy văn chế võ. Vậy thì, cầu chiến, hay là cầu hòa, cũng không phải căn cứ vào chiến cuộc để phán đoán, mà là hướng đi của thế lực triều đình, đây cũng là lý do vì sao Tống triều ở trong tình huống thua hay là thắng, đều sẽ lựa chọn cầu hòa đầu tiên. Đó chính là bởi vì văn thần vì địa vị của mình, bọn họ không ngừng hy vọng thông qua cầu hòa, để tránh đến chiến tranh, đương nhiên, cũng không phải nói cầu hòa thì nhất định là sai. Ở niên đại hòa bình, Tống triều mới là nước mạnh nhất, nhưng ngươi cầu hòa cũng phải phân biệt là khi nào nha, hiển nhiên, những văn thần này sẽ không do dự nhiều như vậy, bọn họ chỉ biết đem ích lợi của mình đặt lên hàng đầu.
Ghen tị, sợ hãi, đây là điều không thể tránh khỏi.
Chỉ hai điều này đã khiến Lý Kỳ rất lo âu.
Bởi vì ghen tị và sợ hãi có thể điều khiển một người làm ra bất cứ chuyện gì.
Nhưng mà, sau khi những đại thần này đến, không khí của yến hội cũng hoàn toàn thay đổi, các tướng sĩ đồng loạt cúi đầu, ngoan ngoãn yên lặng ăn uống, không dám nói chuyện thoải mái giống như lúc nãy nữa.
Bọn họ đều là một số mãng phu, trời biết câu nào không thể nói, nếu chẳng may nói sai, lại bị những văn thần này nghe được, thì không chết cũng bị lột da a. Tống triều chỉ nói không giết sĩ đại phu, nhưng không có nói là không giết võ tướng ngươi a, cho nên, không nói thì sẽ không sai.
Sống trong hoàn cảnh này, sao bọn họ có thể không thấm nhuần triết lý này.
Nhưng nhóm văn thần này ngoài mặt ôn tồn hòa khí. Gặp đám người Nhạc Phi, còn cổ vũ bọn họ vài câu, nhưng ai cũng không nhìn ra, bọn họ căn bản là khinh thường đám võ tướng này, đều đứng ở xa xa, không muốn ngồi cùng bàn với đám võ tướng này, duy trì biểu tượng thân phận của mình.
Lý Kỳ đều nhìn thấy hết thảy, trong lòng buồn bực không thôi, như vậy cũng khác gì so với bỏ thêm mấy con chuột cống vào trong một nồi canh ngon, nhìn thế nào cũng thấy chướng mắt. Tìm một cơ hội, bưng một chén trà, đi đến bên cạnh Triệu Giai, ánh mắt nhìn thẳng phía trước, lãnh đạm nói:
- Điện hạ, người thực không nên dẫn bọn họ đến.
Triệu Giai nghe được trợn mắt nhìn thẳng, kích động nói:
- Ngươi nghĩ ta muốn dẫn bọn họ đến sao? Là chính bọn họ muốn tới đây, hưng trí của ta đã bị bọn họ phá hủy toàn bộ rồi. Mấy tên trộm này đích thực là quá ghê tởm.
Y tức giận hừ một tiếng, nói:
- Vốn dĩ sáng nay đã ta định tới tìm ngươi, nhưng ta nghĩ lại, các ngươi đã khổ chiến một đêm, nhất định là mệt chết đi được, lại nghe người ta nói, đêm nay ngươi sẽ tổ chức một yến hội để khao các binh lính, vì thế nên định để đến tối rồi đi, ta còn chuẩn bị rất nhiều lời cảm tạ để nói với các binh lính nữa. Đâu biết bọn họ cũng nói muốn tới tham gia yến hội này, đến nói chúc mừng với ngươi, ta có thể ngăn cản bọn họ sao.
Mẹ kiếp! Y nhìn lên, so với ta còn buồn bực hơn nha! Lý Kỳ ngượng ngùng cười. Nói sang chuyện khác:
- Hiện giờ bọn họ không tiếp tục ép buộc người cầu hòa nữa chứ?
Triệu Giai sửng sốt, nói:
- Nghe ngươi nói như vậy, ta cũng cảm thấy khá kỳ lạ. Mấy ngày nay, bọn họ cũng đã im lặng rất nhiều. Mỗi ngày vào triều, chỉ có người khác hy vọng ta phái người đi cầu hòa, những người này bọn họ thì lại không nói gì nữa rồi.
- Vậy sao?
Lý Kỳ cau mày nói:
- Hiện giờ cũng một thời cơ cầu hòa tốt, không có lý gì mà bọn họ không đề cập tới một chữ nha.
Triệu Giai nói:
- Chuyện này ta cũng không hiểu rõ.
Chẳng lẽ là ta bỏ lỡ cái gì sao? Lý Kỳ càng nghĩ càng nghi hoặc, có chút hối hận lúc trước không có vào triều.
Triệu Giai gần đây ngày nào cũng đối mặt với phái cầu hòa đến đau đầu nhức óc, hiện giờ vất vả lắm mới vào trong quân doanh, đương nhiên y không muốn nói việc này, chuyển sang chủ đề khác:
- Ngươi mau nói với ta nói tình hình chiến đấu đêm qua, nghe nói đêm qua cũng là ngàn cân treo sợi tóc, thiếu chút nữa chúng ta đã bị diệt toàn quân, toàn bộ nhờ một chi kì binh, chúng ta mới có thể chuyển bại thành thắng.
Y nói tới chuyện đánh giặc, mà mặt mày lại hớn hở.
Tin rằng bất kỳ một người nào tham gia trận đại chiến tối qua, cũng không muốn tham dự thêm một lần nữa. Thật sự là quá nguy hiểm tính mạng, đối với hai bên mà nói, chính là quyết định thành bại trong thời gian ăn một bữa cơm.
Nhưng này những người không tham dự giống như Triệu Giai, Cao Nha Nội, thì lại cảm thấy trận chiến long trời lở đất này, vô cùng bức thiết muốn biết từng chi tiết một trong đó. Kỳ thật Cao Nha Nội bọn họ chính là tới vì việc này, về phần khao quân gì đấy, đó đều là cái cớ mà thôi.
Dường như Lý Kỳ chợt nhớ tới cái gì đó, nói:
- Điện hạ, gần đây có người nào đến tìm người hay không?
Triệu Giai hơi sững sờ, nói:
- Người nào?
Chẳng lẽ nàng không đi tìm Triệu Giai? Trong lòng Lý Kỳ thở nhẹ ra một cái, cười nói:
- Ồ, không có gì. Về trận đại chiến tối hôm qua, chi tiết thì ta không nói nhiều, nói tóm lại, quá trình thật sự là hết sức nguy hiểm, chúng ta đã hoàn toàn nằm trong vòng dự tính của Hoàn Nhan Tông Vọng, gã ta cũng gần như sắp tiêu diệt tất cả chủ lực của chúng ta trong một đêm, may mắn là vào thời điểm then chốt nhất, chi kì binh kia xuất hiện, nếu không, bây giờ người đứng ở đây e rằng chính là người Kim rồi. Về phần chi kì binh kia, lát nữa ta giới thiệu cho.
Triệu Giai nghe xong, gật đầu, lại nói:
- Hoàn Nhan Tông Vọng thật sự là một đối thủ khiến người ta sợ hãi.
Về điểm này, Lý Kỳ bất đắc dĩ, nói:
- Tuy rằng ta không muốn thừa nhận, nhưng ta không thể không thừa nhận, trước mắt thì trong Khai Phong, không có người nào là đối thủ của Hoàn Nhan Tông Vọng, chúng ta có thể giành được thắng lợi, ngoại trừ may mắn ra, chính là nhiều người, nếu là tình huống ở số lượng binh mã bằng nhau, chúng ta tất thua là điều không thể nghi ngờ.
Triệu Giai ừ một tiếng, tâm trạng rất là phức tạp, không có nhiều lời, hiện giờ Hoàn Nhan Tông Vọng ở trước mặt y, dường như chính là một ngọn núi lớn không thể vượt qua.
Lý Kỳ không chú ý nhiều lắm, tiếp tục nói:
- Ồ, còn có chuyện ta muốn cùng người thương lượng.
Triệu Giai ngẩn ra, nói:
- Chuyện gì?
- Đương nhiên là luận công ban thưởng a!
đã đến. Các vị, mời.
*****
Lý Kỳ có một chút bất đắc dĩ, nói:
- Các tướng sĩ này đổ máu chiến đấu hăng hái, mặc dù nói là bảo vệ gia viên, bảo hộ quốc gia, nhưng đây dù sao cũng không phải hoạt động từ thiện, chỉ có thưởng cho một ít vật tư, ta thấy sẽ ảnh hưởng đến tâm trạng của các tướng sĩ, nếu như không thăng quan cho bọn họ, bọn họ ngoài miệng không nói, nhưng trong lòng nhất định vẫn sẽ có suy nghĩ, nếu chúng ta không có tư cách cho bọn họ cái gì, bọn họ cũng khó mà phấn đấu quên mình vì chúng ta.
Đây là một đạo lý rất đơn giản. Người ta đánh giặc đương nhiên hy vọng lập công thăng chức, ai không nghĩ đến thì nhất định là thằng ngốc, cho dù là Cao Nha Nội cũng hiểu ngọn ngành trong chuyện này.
Triệu Giai thở dài, nói:
- Đạo lý đó đương nhiên ta hiểu được, nhưng vấn đề là, ta chỉ là Nhiếp chính vương mà thôi, ta không có bất cứ tư cách nào để phong thưởng gì cho bọn họ. Hơn nữa, Nhạc Phi, Ngưu Cao bọn họ đều là Chỉ huy sứ của thượng tứ quân rồi, lên cao hơn nữa chính là Đô Ngu Hầu rồi. Ngươi cũng nên biết, chức đó phải là do đích thân Hoàng thượng bổ nhiệm. Vừa bắt đầu ngươi đã có thể ngồi trên vị trí Mã phó soái này, vẫn đúng là may nhờ Vương Phủ. Thật ra ta thật sự rất muốn cho bọn họ mấy thứ gì đó, nhưng... ôi.
Y càng nói càng gấp, càng gấp càng cảm thấy bất lực.
Lý Kỳ nói:
- Điều này ta biết, nhưng chúng ta có thể đi đường tắt nha!
Triệu Giai vội hỏi:
- Đường tắt gì?
Lý Kỳ cười nói:
- Tam nha cửu chức. Nhạc Phi bọn họ chắc chắn vẫn chưa đủ tư cách, cho dù hoàng thượng ở đây, cũng không có thể cho bọn họ trực tiếp đảm nhiệm Thống soái cao nhất trong tam nha, dù sao bọn họ cũng không phải là thân tín của hoàng thượng, nhưng trong thời kì phi thường này, một viên Chỉ huy sứ thì người có thể bổ nhiệm được mà.
Triệu Giai nói:
- Chuyện này thì ta có thể, nhưng vấn đề Chỉ huy sứ thì mấy chức vị như vậy, gần như đã đầy rồi, hơn nữa cũng đều là người có công, không thể thay đổi được.
Lý Kỳ nói:
- Chuyện này rất đơn giản, chúng ta có thể mượn cớ gia tăng thêm mấy chi thượng quân. Lúc này xây dựng thêm quân đội thật sự là chuyện rất bình thường, tin rằng không người nào dám phản đối, quân đội nhiều hơn, vậy thì quan chức sẽ nhiều hơn, đây hết thảy không phải đã giải quyết dễ dàng rồi sao.
Triệu Giai trừng mắt nhìn. Nói:
- Ai ôi!!! Đây thật đúng là một chủ ý không tồi. Chuyện giở trò bịp bợm này, đúng là ngươi lợi hại hơn ta chút.
Mẹ! Giờ trò bịp bợm cái gì, nhà ngươi có đọc sách không. Lý Kỳ không vui, nói:
- Đa tạ điện hạ khen ngợi.
Triệu Giai cười ha hả, nói:
- Ngươi nói thật đi, có phải đã sớm nghĩ kỹ rồi hay không.
Lý Kỳ nói:
- Cũng không phải đã sớm nghĩ kỹ, chỉ là ta cảm thấy luận công ban thưởng đã là chuyện vô cùng cấp bách, nhất định phải phải nghĩ biện pháp giải quyết.
- Là như thế à.
- Nhưng người đây cũng không thể lại bắt ta ra mặt nữa.
Lý Kỳ nói:
- Nếu là người một mực nhấn mạnh địa vị trong quân của ta, nếu chẳng may ta có xảy ra chuyện gì không hay, thì ai lãnh đạo bọn họ, người cũng nên xây dựng được một uy vọng nhất định trong lòng binh sĩ đi.
Triệu Giai sách một tiếng, nói:
- Ngươi đừng cứ nói mấy lời xúi quẩy đó nữa, cái gì mà chuyện không hay xảy ra, nghe thật đúng là dọa người đấy.
Lý Kỳ thở dài:
- Người tưởng ta muốn nói à, nhưng sau khi trải qua vài lần đại chiến này, ta mới nhận ra sinh mạng mong manh cỡ nào, đây chẳng qua là một vấn đề rất thực tế.
- Không nói mấy chuyện này nữa.
Triệu Giai khoát tay, lại nói:
- Hiện giờ chi quân Kim này đã không thành hình được sự uy hiếp trí mạng đối với chúng ta, nên tới thời điểm chúng ta phản kích rồi.
Lý Kỳ uhm một tiếng, nói:
- Đợi khi viện quân của Chủng Công đến, chính là thời điểm chúng ta thổi kèn phát lệnh phản công.
Khóe miệng Triệu Giai lộ ra một nụ cười mỉm, y hết sức mong đợi khoảnh khắc này đến.
Hai người nói xong, Lý Kỳ liền đi tìm mấy văn thần này nói chuyện phiếm, dù sao người ta cũng nói chúc mừng với hắn, cho dù hắn không muốn, thì cũng phải đi tìm bọn họ tâm sự.
Cũng may lúc trước Triệu Giai đã giải tỏa thù hận, mà gần đây Lý Kỳ chỉ lo đánh giặc, cũng không có phát sinh xung đột gì với bọn họ, đều là Triệu Giai đang đọ sức với bọn họ, cho nên, dẫn đến việc hiện giờ Triệu Giai lại trở thành kẻ thù lớn nhất của phái cầu hòa, Lý Kỳ chỉ có thể xếp vào vị trí thứ hai. Vì vậy, bọn họ cũng không có cố ý nhằm vào Lý Kỳ.
Lý Kỳ cũng không muốn đối địch với bọn họ vào lúc này, mang vẻ mặt tươi cười, cùng bọn chúng nói chuyện với nhau vô cùng là vui vẻ.
Triệu Giai thì lại bưng một chén rượu đi về phía đám người Nhạc Phi, xa xa chỉ nghe thấy Cao Nha Nội ở đâu đó reo lên:
- Tiểu Thiên, mau mau ghi lại, mau mau ghi lại, đặc biệt là đại chiến thôn Thanh Điền mà Ngưu Cao vừa mới nói, nhất định phải ghi lại cho ta, ta cũng dự định học Lý Kỳ, viết quyển tiểu thuyết gì đấy, cái tên này sẽ gọi là... gọi là...
Triệu Giai cất cao giọng nói:
- Gọi là "Cao Nha Nội diễn nghĩa" thì sao?
- Hắc! Tên này hay, còn mạnh hơn "Tam Quốc diễn nghĩa" nữa.
Cao Nha Nội vỗ đùi, hưng phấn kêu lên, bỗng nhiên quay đầu lại, vội đứng lên nói:
- Ca ca, huynh đã đến rồi à!
Không thể không nói, ngoại trừ đối với Lý Kỳ ra, Cao Nha Nội đối với người lớn hơn đều vô cùng lễ phép, dù sao cũng là con cái sinh ra trong giai cấp thượng lưu, có hư hỏng cỡ nào, thì lễ nghĩa vẫn phải hiểu.
Đám người Nhạc Phi cũng khẩn trương đứng dậy.
Triệu Giai cười cười, lại nâng chén hướng tới đám người Nhạc Phi nói:
- Nhạc Phi, Ngưu Cao, giữa ta và ngươi, đừng nói những lời vẻ nho nhã này nữa, ta kính các ngươi, xin cạn trước một ly.
Nói xong y liền uống một hơi cạn sạch.
Đám người Nhạc Phi hết sức hoảng sợ, đặc biệt ba vị tâm lai Ngô Giới bọn họ lại càng không ngờ rằng đường đường Nhiếp chính vương lại kính rượu bọn họ, đều khẩn trương nâng chén cung kính, sau đó ngửa cổ lên, uống cạn.
Nhạc Phi lại tiến lên giới thiệu huynh đệ Ngô Giới và Trương Hiến cho Triệu Giai, chỉ nói bọn họ đến từ nghĩa quân Tây Bắc.
Đây đều là Lý Kỳ dạy y từ trước đấy.
Triệu Giai coi ba người này tựa hồ đều là những dũng sĩ khó ai bì kịp, tất nhiên là trong lòng vô cùng vui vẻ, cũng không hỏi nhiều, lại rót thêm một chén rượu, cùng bọn họ cạn một chén. Sau khi cùng đám người Nhạc Phi nói chuyện một hồi, Triệu Giai lại đi tới chỗ những người khác mời rượu, bày tỏ lòng cảm kích của mình.
Những binh lính kia đối với cách làm của Triệu Giai lần này, đều rất cảm kích, được người khác coi trọng, đặc biệt được cấp trên coi trọng, đây là một chuyện vô cùng vui vẻ.
Nhưng nhóm văn thần đứng phía xa nhìn vào thì lại không cho là như vậy.
- Hừ! Cho dù bọn chúng lập hạ công lao bằng trời, ngươi đường đường Nhiếp chính vương, cũng không nên chạy đi kính rượu đám vũ phu đó, thật là còn thể thống gì, còn có tôn ti trật tự nữa không?
- Tưởng huynh, huynh không được tức giận, ngoại trừ lấy lòng bọn vũ phu đó, y còn có thể làm được chuyện gì đâu, vả lại xem y còn có thể tức giận bao lâu. Đợi khi hoàng thượng và thái tử điện hạ trở về, y còn không phải đứng sang một bên.
- Vậy cũng phải. Ha ha!
← Hồi 0983 | Hồi 0985 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác