Vay nóng Homecredit

Truyện:Bắc Tống phong lưu - Hồi 0898

Bắc Tống phong lưu
Trọn bộ 1753 hồi
Hồi 0898: Phụ trách?
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-1753)

Siêu sale Shopee

Sau khi chuyện này được giải thích rõ ràng, Triệu Hoàn lại kéo Lý Kỳ ngồi xuống. Hôm nay Lý Kỳ có lẽ là người đa mưu túc trí, đáng tin cậy nhất của y rồi, đương nhiên là được đối đãi đặc biệt hơn, cười nói:

- Lý Kỳ, ngươi cũng đã nghỉ ngơi nhiều ngày rồi, đúng lúc ngày mai bổn vương muốn đưa những đặc phái viên đó đi xem vòng bán kết cuộc tranh tài cả nước. Ngươi đi cùng ta nhé.

Vòng bán kết được nói ra từ miệng y, chính là trận đấu quan trọng giữa Tề Vân xã với Hòa Trung xã. Hai đội bọn họ cùng ở khu bán hạ, cũng đều nằm ngoài dự đoán của mọi người, dễ dàng lọt vào vòng bán kết. Về phần khu bán hạ, đội Sa Nguyệt là một đội tuyệt trần. Quân bài của họ Mông Sa với 30 sạ thủ đứng đầu bảng, dù là huynh đệ Trương Thị cũng theo không kịp, thật sự rất là khoa trương. Kỳ thực, theo đấu trình cũ, trận đấu này có lẽ đã kết thúc trước đêm giao thừa rồi. Nhưng, Lý Kỳ vì muốn thúc đẩy cuộc thi đá cầu, cho nên đã sắp xếp trận đấu này vào sau tết. Như vậy có thể khiến cho các đặc phái viên của các nước còn lại thưởng thức trận đấu này.

Mặc dù chính sự đã đàm phán xong rồi, nhưng ngày này Triệu Hoàn vẫn đang ứng phó với những đặc phái viên đó, cũng thật sự mệt mỏi. Nên nhớ, trước đây y hầu như không có làm được việc gì, bỗng nhiên lượng công việc lại tăng lên nhiều như vậy, khiến y có chút không thích ứng nổi. Cho nên, y hy vọng Lý Kỳ có thể giúp y chia sẻ một chút công việc. Bởi vì, phàm là có Lý Kỳ, y sẽ cảm thấy tự tại hơn rất nhiều.

Tuy nhiên, Lý Kỳ nào có bằng lòng làm việc này. Lợi ích đã đạt được rồi, các ngươi muốn làm gì thì làm, ta về với vợ ta. Từ nay về sau cũng không biết còn có thể rảnh rỗi được hay không, vẻ mặt tươi cười xin lỗi nói:

- Điện hạ, không nói tới chuyện đi cùng người, bản thân thần cũng rất muốn đi xem trận đấu này. Nhưng, thần đã đồng ý với Vương Thượng thư rồi, ngày mai tới nhà họ chúc tết, chuyện này không ... ha ha, hạ quan lực bất tòng tâm rồi.

Cái gì mà chúc tết? Ngươi rõ ràng chính là lười biếng. Vương Trọng Lăng bây giờ còn thấp hơn ngươi mấy bậc, muốn chúc tết cũng là hắn ta tới nhà ngươi chứ! Triệu Hoàn thấy Lý Kỳ không muốn đi, cũng không làm khó hắn nữa. Bởi vì ban đầu sớm đã nói rõ rồi, Lý Kỳ đứng bên cạnh hiệp trợ, do y cầm lái. Hơn nữa Lý Kỳ cũng đã vất vả suốt một năm rồi, thật không dễ gì được nghỉ ngơi vài ngày. Nói chung là để cho hắn nghỉ ngơi một chút. Do đó, Triệu Hoàn cũng không nói thêm gì nữa, để hắn về nhà nghỉ ngơi.

Hai người lại nhân cơ hội này, càng thêm hiểu nhau hơn.

Sau khi nói xong, Lý Kỳ liền cáo từ trước.

Vừa ra khỏi cửa, Tần Cối đã mỉm cười nói:

- Đại nhân, từ nay về sau, Lý Cương và Cảnh Trọng Nam xem như đã kết ân oán rồi. Lần này ông ta sẽ bị phiền phức rồi. Ta thấy Cảnh Trọng Nam nhất định không thể buông tay dễ dàng như vậy.

Lý Kỳ khẽ mỉm cười nói:

- Lý Cương còn đánh giá thấp địa vị của Cảnh Trọng Nam trong lòng Thái tử. Kỳ thực, nếu không có ta, Thái tử cũng không được sẽ thật sự tố cáo Cảnh Trọng Nam lên triều đình. Nhiều nhất cũng chính là đuổi ra khỏi Hồng Lư Tự.

Tần Cối khẽ gật đầu, vừa rồi y đã thấy rõ bề ngoài Triệu Hoàn trách mắng Cảnh Trọng Nam, kỳ thực chỉ làm cho ra vẻ thôi. Mục đích vẫn là bảo vệ Cảnh Trọng Nam. Nhưng, y lại không muốn vì vậy mà làm hỏng đại sự. Do đó, trước mặt Lý Kỳ đã diễn một vở kịch. Nếu Lý Kỳ nói không sao, y đương nhiên sẽ phạt nhẹ Cảnh Trọng Nam. Thở dài nói:

- Hành động này của Lý Cương quả thực là có chút lỗ mãng.

- Đây không phải là lỗ mãng, người tâm cao khí ngạo đều như vậy. Nhưng, loại người này sẽ thất bại thảm hại. Bởi vì, y không biết nhún nhường.

Lý Kỳ lắc đầu, bỗng hỏi:

- Ngươi thấy Cảnh Trọng Nam là người thế nào?

Tần Cối lắc đầu nói:

- Khi vừa mới bắt đầu, hạ quan còn có chút lo lắng. Nhưng, từ biểu hiện vừa rồi của ông ta cho thấy, người này dù có trèo lên tới vị trí rất cao cũng không đáng lo ngại. Căn bản không thể đánh đồng với Vương Phủ được.

- Ngươi là đang làm nhục Vương Phủ sao?

Lý Kỳ bật cười ha hả, nói:

- Nhưng ngươi nói cũng rất có lý. Người này thành sự không có, bại sự có thừa.

Tần Cối khẽ nhíu mày nói:

- Đại nhân là lo lắng ông ta không phải là đối thủ của Lý Cương?

Lý Kỳ không phủ nhận, nhưng cũng không thừa nhận, chỉ nói:

- Đều nói tiểu nhân khó phòng, nhưng câu này cũng được người nghiệm ra.

- Không biết ý của đại nhân là gì?

- Khi ngươi rảnh rỗi, nên mời Cảnh Trọng Nam tới Túy Tiên Cư ăn uống vài bữa cơm, miễn phí nha.

- Hạ quan hiểu rồi.

- Kinh tế sử, Kinh tế sử xin dừng bước.

Bỗng nhiên, phía sau có người gọi.

Lý Kỳ quay đầu lại nhìn, chỉ thấy Cảnh Trọng Nam bước nhanh về phía bọn họ.

Tần Cối thấp giọng nói:

- Ta nghĩ ông ta là tới nói lời cảm ơn.

Nói lời này, khóe miệng y lộ rõ nụ cười, lừa được người ta còn được người ta cảm ơn. Đây thật đúng là lắm thằng ngu mới làm ra được chuyện này!

Quả nhiên, Cảnh Trọng Nam vừa mới tới trước mặt Lý Kỳ, liền thở dài nói:

- Vừa rồi quả thật đa ta Kinh tế sử nói đỡ, tại hạ cảm kích đến rơi nước mắt, đa tạ, đa tạ!

Hai người Tần Cối, Lý Kỳ nghe mà suýt bật cười thành tiếng. Lý Kỳ liền bước lên phía trước đỡ lấy hắn ta nói:

- Cảnh Trọng Nam mau miễn lễ, tiện tay thôi mà, không cần phải nói, lỗi lầm gì chứ.

Cảm động a! Cảnh Trọng Nam nước mắt đong đầy nói:

- Có lẽ đối với Kinh tế sử mà nói, đây chỉ là tiện tay mà thôi. Nhưng đối với Cảnh Trọng Nam mà nói lại là ân trọng như núi. Cảnh mỗ .... Cảnh mỗ thật sự không biết lấy gì đền đáp, duy có ...!

Ngươi dám lấy thân báo đám, ông mày một cước giẫm chết mày. Lý Kỳ nhìn bộ dạng ghê tởm này, không danh vô tức thu tay về, cười nói:

- Cảnh Trọng Nam nói quá lời rồi. Chuyện này vốn chính là một hiểu lầm, ta không thể trừng mắt lên nhìn Cảnh Trọng Nam bị oan mà thôi. Song, ta cũng có một câu, lần trước ta cũng đã nhắc nhở ngươi rồi, chuyện này phải cẩn thận một chút, sao ngươi lại vẫn phạm phải lỗi như vậy chứ?

Sắc mặt Cảnh Trọng Nam hơi tái đi, trong lòng thầm nghĩ bình thường Lý Kỳ cũng nhận không ít quà, có lẽ cũng là người đồng đạo thôi. Vì vậy y đã thẳng thắn nói:

- Lời hay của Kinh tế sử đã nói, Cảnh mỗ nào dám không để tâm tới. Chỉ là, ôi, đây là có người cố ý muốn dồn Cảnh mỗ vào chỗ chết. Điều này quả thực rất khó mà phòng được!

Tần Cối ồ lên một tiếng, nói:

- Không biết là người nào? Dụng tâm hiểm ác như vậy? Hơn nữa, Cảnh Trọng Nam tới Hồng Lư Tự không lâu, có lẽ cũng không thể đắc tội với người nào đó chứ?

Con mẹ nó! Đều là diễn kịch thôi! Nếu không phải đây là Lý Kỳ một tay sắp xếp, ông ta có lẽ còn thật sự bị vẻ mặt này của Tần Cối lừa rồi.

Cảnh Trọng Nam thở dài nói:

- Lòng người hiểm ác, Cảnh mỗ luôn là người thật thà, sao có thể đi đắc tội với người ta, là có người thấy điện hạ trọng dụng Cảnh mỗ, trong lòng đố kỵ. Cho nên châm ngòi thổi gió trước mặt điện hạ.

Lý Kỳ nhíu mày nói:

- Còn có chuyện này, không biết người đó là ai?

Cảnh Trọng Nam hừ một tiếng nói:

- Còn không phải là tên Lý Cương đó sao?

- Hắn ta?

Tần Cối nói:

- Đây ... có lẽ là hiểu lầm đấy.

*****

- Tiểu Tần, ngươi có biết nói chuyện không đấy!

Lý Kỳ trừng mắt nhìn Tần Cối, quay sang Cảnh Trọng Nam nói:

- Cảnh Trọng Nam, ngươi chắc chắn là hiểu lầm rồi. Lý Cương người ta, ta nghe nói là một chính nhân quân tử. Ta nghĩ y là đối sự không đối người.

Tần Cối liền tiếp lời:

- Đại nhân nói đúng, Lý Cương tài hoa hơn người, là người chính phái, nói vậy y không phải có ý nhằm vào Cảnh Trọng Nam.

Lý Kỳ lời lẽ tầm thường nói:

- Cảnh Trọng Nam, giữa người và Lý Cương có thể nói là cánh tay đắc lực của điện hạ, nên hợp tác tốt với nhau, cùng phụ trợ điện hạ. Chuyện này cứ như vậy vạch trần ra, chớ để chú ý mới đúng.

Cảnh Trọng Nam nghe thấy khẩu khí này của Lý Kỳ, vốn cho rằng hắn sẽ hung hăng phê bình Lý Cương. Nào ngờ hắn nhìn về phía Lý Cương, hơn nữa còn nói về Lý Cương tốt như vậy, trong lòng thầm nghĩ, các ngươi nói như vậy, chớ không phải là đang nói ta là phái bất chính sao? Nhưng, suy đi tính lại, ngay cả Kinh tế sử và Tần Học Chính đều nói Lý Cương tốt, người này cũng không phải hạng bình thường đâu. Ân oán giữa chúng ta đã kết thành rồi, nếu ta không truy cứu, e là y cũng không tha cho ta. Xem ra phải tìm cơ hội để ra tay trước.

Nghĩ tới đây, y bật cười nói:

- Vâng vâng vâng, Cảnh mỗ nhất định sẽ nhớ lời của hai vị.

Tên tiểu nhân này mỉm cười, điều đó chứng minh ông ta thật sự rất sợ, sợ là tốt rồi.

Lý Kỳ lặng lẽ liếc nhìn Tần Cối, tất cả đều không cần phải nói lên thành lời nữa! Rất ăn ý.

........

.........

Hôm sau, buổi sáng.

Lý Kỳ và Quý Hồng Nô đang bế con trai, cùng sư huynh muội Mã Kiều tới Vương phủ chúc tết.

- (Lý thúc thúc) Lý ca!

Vừa mới vảo cửa đã thấy một đội thiếu niên lao tới đón, lớn nhất cũng khoảng 20 tuổi, nhỏ nhất cũng khoảng 22, 23 tuổi, ước chừng khoảng 7, 8 người.

Mẹ nó! Đều gọi là chú rồi, tình huống thần mã! Lý Kỳ nhất thời không chuẩn bị, bị hù một trận sợ hãi.

- Lý ca (Lý thúc thúc), tiểu tử chúc tết người.

Đám tiểu tử này cũng hiểu lễ nghĩa, đứng trước mặt Lý Kỳ, đều thở dài.

Cừ thật, đòi tiền lì xì phải đến trước cửa, gia giáo của Vương lão hàng quả thật là nghiêm. Điềm này ta cũng cần phải học. Lý Kỳ khoát tay, Lỗ Mỹ Mỹ liền lấy một xấp lì xì ra.

Một người khá lớn tuổi, mỉm cười nói:

- Lý ca, chúng ta không cần tiền.

Người này chính là ngũ đệ của Tần phu nhân, tên là Vương Đạc.

Lý Kỳ cười nói:

- Vậy các ngươi muốn gì?

Vương Đạc cười ha hả nói:

- Chúng ta .... Chúng ta muốn vé xem trận thi đấu toàn quốc chiều nay.

Lần này là vòng bán kết, nhưng là trận thi đấu đối kháng được nói tới trong lịch sử. Vé vào cửa buổi chiều đã bán hết sạch rồi. Vương Trọng Lăng là một người cha nghiêm khắc. Từ sau chuyện của Tần phu nhân đã ngày càng nghiêm khắc hơn. Con trai con gái trong Vương gia bình thường đều ít ra ngoài. Còn ở bên ngoài thì không có chút quan hệ nào, sao mà mua được vé, bây giờ tất cả đều trông chờ vào Lý Kỳ.

Lý Kỳ ai ôi thốt lên một tiếng, nói:

- Các ngươi sao không nói từ sớm? Trận đấu này sắp bắt đầu rồi, ta sao có thể giúp các ngươi mua vé qua cửa được!

Vừa nói dứt lời, mấy tiểu tử đó liền lộ rõ vẻ thất vọng.

Lý Kỳ nói:

- Vậy tiền lì xì này, các ngươi có cần nữa không?

- Đa tạ Lý ca (Lý thúc thúc)!

Mấy tiểu tử nhận lì xì, lại xếp hành chỉnh tề hành lễ.

- Mấy tiểu tử thối các ngươi chớ có càn quấy?

Lúc này, mấy người từ tiền sảnh đi ra, chính là vợ chồng Vương Trọng Lăng, còn có Tần phu nhân.

Oa! Một chiến trận lớn đây! Không ngờ lại được Vương lão hàng nể mặt như vậy. Xem ra quyền lực có thể đại diện tất cả. Lý Kỳ vỗ vỗ cai Vương Đạc nói:

- Mau đi xem đi, nói không chừng còn có niềm vui bất ngờ.

Hắn nói xong liền dẫn Quý Hồng Nô đi về phía Vương Trọng Lăng. Bỗng nhiên phía sau có người mừng rỡ thốt lên:

- Vé vào cửa! Bên .... Bên trong có vé vào cửa!

Lý Kỳ khẽ mỉm cười, cùng Quý Hồng Nô tiến lên phía trước thi lễ với vợ chồng Vương Trọng Lăng.

Tần phu nhân không nói gì, liền bước lên ôm lấy Lý Chính Hi vào lòng, đứng bên cạnh, hai gò má dán chặt vào khuôn mặt bầu bĩnh của Lý Chính Hi, trong lòng vui mừng vô cùng.

Vương phu nhân thấy bộ dạng này, khẽ thở dài. Nếu ban đầu nàng không cố chấp, bây giờ hoàn toàn có tư cách để hưởng thụ hạnh phúc này, chỉ tiếc là thiên ý trêu người!

Vương Trọng Lăng cười nói:

- Lý Kỳ, khó mà ngờ được sự chu đáo của ngươi, còn giúp đám tiểu tử thối đó chuẩn bị vé vào cửa.

Lý Kỳ nói:

- Vương thúc thúc hiểu lầm rồi, ta nào có nghĩ được chu toàn như vậy, tất cả đều dựa vào phu nhân hôm qua sai Tiểu Đào đi hỏi, ta mới chuẩn bị

Tần phu nhân khẽ gật đầu, xem như bày tỏ lòng cảm ơn.

Vương Trọng Lăng liếc nhìn Tần phu nhân, nhíu mày nói:

- Tam nương, con làm như vậy là đã làm hư đám tiểu tử đó rồi, ngộ nhớ lại giống như con ....

Vương phu nhân liền lên tiếng:

- Ngày tết ông nói như vậy, Dao Nhi nó làm như vậy là sai sao?

Trong số mấy người con gái của bà, số mệnh của Tần phu nhân là trắc trở nhất, cho nên bà luôn yêu thương người con gái thứ ba này nhất. Đương nhiên là cũng luôn quan tâm tới con gái. Nói xong, lại quay sang Vương Trọng Lăng lườm một cái. Sau đó liền quay sang Lý Kỳ nói:

- Lý Kỳ, ngươi thật là có lòng quá.

- Đâu có, đâu có, tiện tay thôi mà!

Lý Kỳ bật cười ha hả nói, trong lòng lại nghĩ, hóa ra Tần phu nhân được yêu thương như vậy, tất cả đều là di truyền của Vương lão hàng! Ánh mắt liếc nhìn, thấy Tần phu nhân vẫn còn đang nhìn ngắm Lý Chính Hi, chẳng buồn để ý tới việc gì hết. Đây cũng là chuyện nằm trong định liệu rồi, nên cũng đã thành quen rồi.

Sắc mặt Vương Trọng Lăng tái đi, dường như là nhớ ra điều gì đó, liền nói:

- Chúng ta đừng đứng ở đây nói chuyện nữa, vào trong đi rồi nói.

- Vâng.

Một đoàn người đi vào trong nhà! Vương gia cũng xem như là một gia tộc sĩ phu thời xưa. Hơn nữa, đây lại là thời điểm năm mới, cho nên, người rất nhiều. Trong tiền sảnh hầu như đều đã ngồi trật cứng người, được chia ra thành hai phái, chị dâu muội muội của Tần phu nhân thì nói chuyện với Quý Hồng Nô. Còn vợ chồng Vương Trọng Lăng thì nói chuyện với Lý Kỳ.

Kỳ thực năm ngoái Lý Kỳ cũng tới, nhưng Vương Trọng Lăng cũng không làm lớn như vậy, cả nhà lớn nhỏ đều ra ngoài nghênh tiếp hắn. Điều này cũng đã khiến cho hắn cảm thấy có chút không thoải mái.

Không chỉ như vậy, Vương phu nhân vốn không thích hắn, bỗng thay đổi 720 độ. Hắn vừa ngồi xuống, Vương phu nhân đã hỏi đủ thứ chuyện, từ làm ăn cho tới công việc, sau lại tới chuyện gia đình và dự định tương lai. Có thể nói là không đầu không cuối, vô cùng nhiệt tình!

Vã mồ hôi! Ta cảm thấy bà ta đây là mẹ vợ hỏi thăm con rể! Lý Kỳ này cũng thật đúng là không có chút kinh nghiệm nào. Ở hậu thế, bởi vì hắn sớm đã đi làm ở khách sạn của cha vợ hắn, cho nên hắn đã quen với nhạc mẫu từ rất sớm, chờ tới khi chính thức gặp người lớn trong nhà, nhạc mẫu của hắn không chừng so với vợ hắn còn hiểu hắn hơn ấy chứ. Về phần hắn không thích nhạc phụ, điều đó càng không cần phải nói tới nữa. Hắn có thể sống sót đã xem như là một kỳ tích rồi. Cho nên, khi đó, nhạc mẫu của hắn căn bản không có hỏi han gì, trực tiếp lôi họ đi chơi mạt chược.

*****

Khi đó Lý Kỳ còn đang đắc trí, người khác gặp người lớn trong nhà sống dở chết dở, căng thẳng vô cùng. Còn mình thì gặp người lớn trong nhà thì lại thoải mái như vậy, thật đúng là cùng người không cùng mệnh.

Sau đó tới thời Bắc Tống, hắn đã có bốn người vợ. Ba người vợ trong số đó, một người phụ mẫu đều qua đời rồi. Một người thì bị vứt bỏ. Người còn lại thì phụ thân khỏe mạnh, chỉ là không biết hiện giờ đang ẩn nấp ở nơi rừng sâu nào. Cha mẹ của Bạch Thiển Dạ đều ở kinh thành, nhưng Bạch Thì Trung và hắn căn bản không thể ở cùng nhau được. Còn Bạch phu nhân và hắn cũng xem như là kỳ phùng địch thủ. Song, chỉ số thông minh của Bạch phu nhân quá biến thái, còn phải hỏi gì nữa, hai mắt hầu như đều nhìn thấy rõ mọi thứ.

Cho nên, nghiêm chỉnh mà nói, Lý Kỳ vẫn là lần đầu tiên gặp phải tình huống này. Song, vấn đề là, đây không phải là nhạc mẫu của hắn, cũng không phải là nhạc mẫu tương lai. Bầu không khí này có chút kỳ lạ, tài ăn nói từ trước đến giờ của Lý Kỳ rất tốt, lại bị Vương phu nhân ép dồn tới đường cùng, mặt vã mồ hồi, má ơi! Chuyện này quả thật kinh khủng quá đi.

Vương phu nhân hỏi xong, bỗng thấy Lý Kỳ mặt vã mồ hôi hột, bỗng tỉnh ngộ, liền nhìn Vương Trọng Lăng. Vương Trọng Lăng liền tiếp lời, lại nói chuyện toán lý hóa với Lý Kỳ!

Đây coi như là xong rồi! Lý Kỳ liền uống một ngụm trà để nén xuống. Thầm nghĩ, xem ra bà Vương này còn hung dữ hơn cả mẹ vợ mình! Chuyện này nếu là trước đây, Lý Kỳ cũng cảm thấy không thể kiên nhẫn được. Nhưng, có Vương phu nhân như bắn phát súng mở màn đặt câu hỏi trước, lời hỏi han của Vương Trọng Lăng xem như là gặp gió xuân! Lúc này mới từ từ thở dài, chưa bao giờ Vương Trọng Lăng kiên nhẫn giải đáp thắc mắc của Lý Kỳ như vậy.

Vương Trọng Lăng này nói tới vấn đề chuyên nghiệp này, lập tức tinh thần tỉnh táo, càng nói càng cuốn hút.

Vương phu nhân đứng bên cạnh vốn định uống một ngụm trà, nghỉ ngơi một chút, cũng không còn chuyện gì của bà nữa. Mấy lần định chen vào nhưng không có cơ hội, bà nhíu mày lại, bỗng lên tiếng:

- Trọng Lăng ....

Vương Trọng Lăng đúng là nói cũng không nói quá, căn bản không có chú ý.

Lý Kỳ nghe thấy thế, nhưng hắn cũng giả như không nghe thấy gì, tiếp tục trả lời câu hỏi của Vương Trọng Lăng.

Sắc mặt Vương phu nhân có chút không vui, trầm giọng nói:

- Vương Trọng Lăng.

Lúc này Vương Trọng Lăng mới nghe thấy, liền hỏi:

- Phu nhân, có chuyện gì thế?

Có chuyện gì? Vương phu nhân nhìn Vương Trọng Lăng, khóe mắt có chút tức giận, ngoài miệng mỉm cười nói:

- Nơi này quá ồn rồi, ông và Lý Kỳ tới hậu viện nói chuyện đi.

Vương Trọng Lăng hơi giật mình, liền nói:

- Vâng vâng vâng.

Nói xong lại quay sang Lý Kỳ nói:

- Lý Kỳ, ngươi thấy thế nào?

- Tự nhiên, thế nào cũng được!

Lý Kỳ đứng lên, quay sang nói với Quý Hồng Nô:

- Hồng Nô, muội ở đây nhé, ta và Vương thúc thúc ra phía sau nói chuyện chút.

- Ừ.

Ra khỏi tiền sảnh, Lý Kỳ dường như thở dài một tiếng, trong lòng có chút hiếu kỳ, liền hỏi:

- Vương thúc thúc, thúc có thấy Vương di hôm nay có gì lạ không?

Vương Trọng Lăng dường như đang muốn hỏi, liền nói:

- Ngươi nói gì?

- Ách .... Ta là nói, Vương di hôm nay hình như rất nhiệt tình với cháu!

Lý Kỳ nói xong liền cười, nói tiếp:

- Vương thúc thúc, ban đầu phu nhân đã giúp ta không ít việc. Ân tình này ta vẫn luôn ghi nhớ trong lòng. Nếu có gì khó khăn, cứ nói một câu là được.

Trong lòng lại nhủ, nói thì nói, hứa hay không lại là chuyện khác.

Vương Trọng Lăng nhíu mày nhìn Lý Kỳ, không nói thêm gì nữa.

Lý Kỳ bị ông ta nhìn chằm chằm cảm thấy hoang mang, liền lùi một bước nói:

- Vương thúc thúc, ngươi .... Ngươi nhìn ta như vậy là có ý gì?

Vương Trọng Lăng bỗng giật mình, cười mắng:

- Tiểu tử ngươi không phải muốn vợ chồng ta nịnh bợ ngươi đấy chứ?

- Lẽ nào không phải .... Không không không, cháu tuyệt đối không phải là có ý này. Ý của cháu là, Vương thúc thúc có chỗ nào cần cháu giúp.

Lý Kỳ cười nói miễn cưỡng, trong lòng thầm mắng, mẹ nó! Vương Trọng Lăng ngươi đức hạnh gì ta không biết sao? So với kẻ thương nhân như ta còn hơn cả thương nhân, không có lợi nha đầu ngươi tuyệt đối không thể xum xoe.

- Chuyện này cũng tương tự như vậy!

Vương Trọng Lăng gật đầu, nói:

- Nhưng, ta thật sự có chuyện muốn ngươi giúp.

Xem đi! Biết ngay là như vậy mà! Mắt Lý Kỳ nhất thời đảo lên đảo xuống vài cái.

Vương Trọng Lăng thấy biểu hiện này của hắn, sao lại không biết là hắn đang nghĩ gì chứ? Liền nói:

- Tiểu tử ngươi lại nghĩ đi đâu thế? Ta muốn nói với ngươi chuyện riêng tư, không phải là chuyện công. Hơn nữa, chuyện này ngươi chính là bụng làm dạ chịu.

Chuyện công chuyện tư đều không phải là chuyện sao? Chiêu này ta cũng biết rồi. Lý Kỳ liền mỉm cười nói:

- Vậy không biết là chuyện gì?

Vương Trọng Lăng ho nhẹ một tiếng, ánh mắt đảo lên đảo xuống mấy cái, nói nhỏ:

- Lý Kỳ, cũng không phải là Vương thúc thúc không biết đạo lý, chỉ là Vương thúc thúc cảm thấy, ngươi có lẽ là phải phụ trách tiểu nữ.

- Ây da!

Vương Trọng Lăng vừa nói dứt lời, Lý Kỳ liền lao đầu lên phía trước, suýt ngã. Thật không dễ dàng gì mới giữ vững người cơ thể. Hóa ra là cành cây vừa cắm xuống đẩy hắn đi. Nhưng điều này còn không đáng sợ bằng lời của Vương Trọng Lăng. Kinh ngạc nhìn Vương Trọng Lăng nói:

- Vương thúc thúc, người vừa nói cái gì?

Vương thúc thúc sầm mặt nói:

- Ngươi có phải là cố ý trêu đùa lão phu không? Hay là không muốn phụ trách chuyện này?

Mẹ kiếp! Nha đầu ngươi không phải là lão hồ đồ đấy chứ? Vừa tới đã muốn một thanh niên chính trực phụ trách con gái ngươi rồi. Ngươi đây không phải là bôi nhọ ta sao? Lý Kỳ tức giận nói:

- Vương thúc thúc, người thật là quá giảng đạo lý rồi. Nhưng, người liệu có tìm nhầm người rồi không? Ta phụ trách cái gì chứ? Con gái người ta chỉ gặp một .... Ừ, ngươi nói không phải là Tần phu nhân chứ?

Nếu không phải Lý Kỳ mang danh hiệu Kinh tế sử trên lưng, Vương Trọng Lăng thật sự sẽ tung một cái tát qua đó, liền nói:

- Vậy ngươi nghĩ là người con gái nào?

Mẹ kiếp! Chuyện này ngươi không thể trách ta! Ngươi nói thiên mã hành không, ta nào có phản ứng lại kịp. Lý Kỳ lắc đầu nói:

- Ta không nói như vậy, người con gái nào của thúc đều không tới phiên ta chịu trách nhiệm!

Vương Trọng Lăng đảo đảo mắt, nói:

- Lý Kỳ, không ngờ ngươi lại là người vong ân phụ nghĩa như vậy.

Lý Kỳ nói:

- Nếu ta vong ân phụ nghĩa, hôm nay ta đã không tới đây. Hôm qua Thái tử còn hẹn ta đi xem đá bóng. Vương thúc thúc, người kiến thức rộng rãi, tìm một người trọng tình trọng nghĩa hơn ta xem xem.

Lời này chắc chắn Vương Trọng Lăng có chút nghèo từ rồi. Ngữ khí hơi chậm rãi, nói:

- Lý Kỳ, không phải Vương thúc thúc ép ngươi ....

Lý Kỳ liền nói:

- Nhưng ta thấy chính là ý này.

Vương Trọng Lăng trừng mắt lườm hắn một cái, nói:

- Vậy ta hỏi ngươi, ngươi ở Tần phủ bao lâu rồi?

Lý Kỳ sửng sốt, nói:

- Hai ba năm rồi.

Vương Trọng Lăng lại nói:

- Tam nương, nó mới bao nhiêu ....

Lý Kỳ lại một lần nữa ngắt lời gã, nói:

- Chuyện này không liên quan gì tới ta!

- Ngươi có thể để lão phu nói hết được không?

- Nếu có thể lựa chọn, ta nguyện không cần!

Lý Kỳ trả lời dứt khoát.

Vương Trọng Lăng bị Lý Kỳ làm cho tức điên lên, cũng chơi xấu nói:

- Chuyện này không được rồi, hôm nay ngươi không nghe hết lời này của ta không được.

Lão hàng này đã nhìn đúng khuyết điểm kính già yêu trẻ của mình rồi! Lý Kỳ cực không muốn nói:

- Vậy người nói đi, ta có quyền phủ quyết.

Quyền phủ quyết? Vương Trọng Lăng bất đắc dĩ gật đầu, thở dài, tiếp tục nói:

- Tam nương hiện giờ còn trẻ như vậy, muốn thủ tiết, thật là đáng thương. Thật đúng là một đứa bé mệnh khổ. Ban đầu ta cũng không nên đối xử với nó như vậy. Nhưng, nếu nó nghe lời ta, thì sao có chuyện như ngày hôm nay được.

Nói tới đây, ông liền khoát tay nói:

- Thôi đi, thôi đi, chuyện trước đây không nói tới nữa. Nhưng ta và Vương di của ngươi, tuyệt đối không thể để Tam nương vì cái tên quỷ mệnh đoản này mà sống cô quả ....

Lý Kỳ ngượng ngùng nói:

- Vương thúc thúc, người này đã chết rồi, người hẳn là nên tích chút đức.

Vương Trọng Lăng liền nổi trận lôi đình, thoáng chốc liền mắng chửi:

- Ta phải tích đức gì? Ta chính là muốn mắng chửi nó đoản mệnh. Ta cũng chưa bao giờ thừa nhận nó là con rể ta. Nó hại con gái ta còn chưa đủ sao? Nếu lúc đầu không phải là nó, Tam nương sớm đã thành thân với Trịnh Nhị rồi. Bây giờ không chừng đã hạnh phúc biết bao rồi. Ta cũng không có gì phải sợ nói cho ngươi biết, trên thế giới này ta không hề hận ai, ta hận cái tên đoản mệnh đó. Tam nương là con gái yêu quý nhất của ta. Ta đã tốn không biết bao nhiêu tâm huyết cho nó. Nhưng bây giờ lại .... Cục tức này ta đến giờ vẫn không nuốt xuống được. Tần gia họ tuyệt hậu rồi. Đó chính là báo ứng, vì sao lại muốn Tam nương chịu tội này?

Mẹ kiếp! Ngươi chửi nó thì chửi nó, vì sao lại phun nước bọt vào đầu vào mặt ta? Ta chọc ai gây với ai chứ? Lý Kỳ liền lau mặt, nói:

- Hay hay hay, Vương thúc thúc chửi rất hay. Dù sao nửa đêm y muốn tìm cũng là đi tìm thúc để nói chuyện.

Vương Trọng Lăng sửng sốt, liền tức giận nói:

- Ngươi đừng có hù dọa lão phu ở đây. Nếu nó dám tới tìm lão phu, vậy thì càng tốt. Ta thế nào cũng sẽ chửi cho nó hồn siêu phách lạc.

Bá đạo! Chuyện này có bao nhiêu oán khí! Lý Kỳ rốt cuộc đã bị đánh bại hoàn toàn, tức giận nói:

- Chuyện này người nói với ta cũng vô ích. Ta lại không thể gọi nó tới tìm người được.

- Thôi đi, thôi đi, chuyện này dù sao cũng không liên quan gì tới ngươi.

Vương Trọng Lăng chửi cũng mệt rồi, thở hổn hển nói tiếp:

- Nói vậy ngươi cũng biết, năm ngoái ta và Vương di của ngươi vẫn luôn vì Tam nương mà tìm một nhà chồng tốt. Nhưng, tìm được mấy nhà tốt, đối phương đều không đồng ý.

Lý Kỳ gật đầu, bỗng ngẩn người ra nói:

- Vương thúc thúc, người làm phản đó à, chẳng phải phu nhân cũng không đồng ý sao?

Vương Trọng Lăng nói:

- Ngươi thì biết cái gì? Những người mà Tam nương từ chối đó đều là có chút bình thường. Những nhà có gia thế thực sự, tướng mạo, học vấn thì đều kính Tam nương từ xa.

Vẻ mặt Lý Kỳ hồ nghi nói:

- Vương thúc thúc, người đây là đứa bé đang nằm mơ à? Bộ dạng như vậy, học thức như vậy, sao có thể xuất hiện hiện tượng kính từ xa? Chuyện này ta không tin, vậy ta sẽ bị một chùy vào đầu mất.

Vương Trọng Lăng nói:

- Chuyện này ngươi còn không tin, chính xác là trách nhiệm ở ngươi.


Khởi Nguyên Mobile

Hồi (1-1753)


<