Vay nóng Tinvay

Truyện:Bắc Tống phong lưu - Hồi 0864

Bắc Tống phong lưu
Trọn bộ 1753 hồi
Hồi 0864: Phá băng
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-1753)

Siêu sale Lazada

Phong cảnh Bắc quốc, ngàn dặm đóng băng, ngàn dặm tuyết bay.

Mười hai chữ đơn giản đã miêu cảnh sắc lúc này của Hội Ninh thủ đô của Kim quốc, phóng tầm mắt ra, trời nam đất bắc, trắng xóa một màu, dường như hòa làm một với màu trời, màu bạc bao phủ lên màu trắng, vừa tĩnh vừa động, đẹp đến cực điểm.

Một người đàn ông trung niên mặc áo khoác da gấu màu trắng liều lĩnh bước trên đường phố trong tuyết rơi to, lớp tuyết dày tích tụ lại dường như không làm y khó khăn trở ngại gì, chỉ để lại những vết dấu chân thật sâu. Người hai bên đường thấy người đến, lập tức quỳ xuống, không dám chậm trễ, miệng hô:

- Tiểu dân bái kiến nhị Thái Tử. Người đến đúng là hóa thân của quân Kim, Hoàn Nhan Tông Vọng.

Hoàn Nhan Tông Vọng dường như quá quen thuộc với cảnh tượng này, sắc mặt gã không hề thay đổi, dường như đã bị tuyết lớn làm đông cứng lại, bước vào phía trước.

- Nhị ca, nhị ca.

Lúc này, phía sau đột nhiên có người gọi gã.

Hoàn Nhan Tông Vọng lúc này mới dừng lại, quay đầu nhìn lại, thấy một thanh niên khôi ngô đang hướng về phía gã.

Đợi thanh niên kia chạy tới trước mặt, Hoàn Nhan Tông Vọng mới hỏi:- Tứ đệ, sao ngươi cũng chạy đến đây?

Người này đúng là Kim Ngột Truật, Hoàn Nhan Tông Bật.

Hoàng Nhan Tông Bật nhẹ nhàng thở dài nói:

- Là Hoàng thượng để ta tới đây, Nhị ca, yến hội còn chưa kết thúc, ca còn muốn đi đâu vậy?

Hoàn Nhan Tông Vọng nhẹ nhàng cười, nhưng cũng cực kỳ xem thường, xoay người rời đi.

Hoàn Nhan Tông Bật sửng sốt, lại đi theo, cười hì hì nói:

- Nhị ca, ca vội vã đi đâu vậy, đưa tứ đệ ta đi theo với. Hoàn Nhan Tông Vọng cười nói:

- Ngươi không sợ Hoàng thượng trách phạt?

- Có gì mà phải sợ chứ, tuy nhiên, nhị ca, đây là lần đầu tiên Đại Kim chúng ta náo nhiệt như vậy, ca hình như không vui lắm thì phải.

Hoàn Nhan Tông Bật hiếu kỳ nói.

Hoàn Nhan Tông Vọng thản nhiên nói:

- Ngươi vừa rồi không thấy gì sao, các đặc phái viên quốc gia đều hỏi thăm tin tức của Tống. Loại yến hội này ta không có thể diện nào để tiếp đãi.

Hoàn Nhan Tông Bật gãi đầu nói:

- Ta vừa rồi cũng không để ý cho lắm, tuy nhiên nghe nhị ca nói như vậy, hình như là có chuyện như vậy. Hoàn Nhan Tông Vọng nhìn tứ đệ, cười nói:

- Tứ đệ, ngươi cũng biết những lời vừa rồi ngươi nói nếu ở Nam triều, chỉ sợ làm người khác chê cười chúng ta chưa từng thấy quen mặt, là từ núi chui ra.

Hoàn Nhan Tông Bật mắt hổ trợn tròn, tức giận nói:

- Nam triều này toàn kẻ nhu nhược, ai dám nói thế, ta sẽ xé nát chúng ra.

Hoàn Nhan Tông Vọng lắc đầu cười, nói:

- Những kẻ nhu nhược này đang dần mạnh lên.

Hoàn Nhan Tông Bật ngẩn người.

Hoàn Nhan Tông Vọng nhẹ nhàng thở dài, tiếp tục nói:

- Năm nay đặc phái viên đến Nam triều tiến cống so với đặc phái viên đếnKim quốc chúng ta ước chừng nhiều hơn bốn đoàn, hơn nữa không một nhân sĩ Tây Vực nào đến Kim quốc, chúng ta dương dương tự đắc, người Nam triều xem ra, có lẽ đang chê cười chúng ta.

Nói đến chỗ này, hai mắt gã chợt lóe sáng, nói:

- Nhưng, chuyện này Đại Kim không thể tiếp nhận được.

Hoàn Nhan Tông Bật thu hồi vẻ mặt thoải mái, nghiêm túc hỏi:

- Không biết Nhị ca muốn làm thế nào?

Hoàn Nhan Tông Vọng nói:

- Ta nhớ phụ hoàng đã từng nói với chúng ta, binh pháp có nói, tạo thế mạnh cho mình, tấn công vào điểm yếu của đối phương.. Có lẽ với rất nhiều người, Namtriều đích thật đang giúp chúng ta, nhưng nếu bàn về cái gọi là Kinh tế, chúng ta không thể là đối thủ của Nam triều được. Lần này cũng quá khó coi, ngươi nghĩ khách nước ngoài sẽ đến nơi của chúng ta sao, bọn họ chỉ sợ gót sắt của Đại Kim ta, mới bất đắc dĩ tới đây, kỳ thật cái họ muốn là đến Nam triều hy vọng có thể tranh thủ ích lợi họ muốn, nếu kiến thiết kinh tế của tên đầu bếp kia thành công, thực lực Nam triều chắc chắn sẽ tăng hơn chúng ta gấp bội, cứ thế một bên tăng một bên giảm. Cứ như thế này, sớm muộn gì cũng có một ngày, thực lực của Nam triều sẽ bỏ xa chúng ta.

Sắc mặt Hoàn Nhan Tông Bật dần trở nên ngưng trọng, hỏi:

- Vậy chúng ta nên làm gì bây giờ?

Hai mắt Hoàn Nhan Tông Vọng hơi cụp xuống, cười lạnh nói:

- Tạo thế mạnh cho mình, tấn công vào điểm yếu của đối phương. Đi thôi, Tông Hàn sắp tới rồi.

- A? Hôm nay y về sao?

- Ừ.

Huynh đệ Hoàn Nhan đi đến một bờ sông bên ngoài thành, xung quanh vô cùng rộng lớn, gió lạnh đến thấu xương, mặt sông đã sớm đông cứng lại thành băng.

Đứng một hồi lâu, phía bắc bỗng nhiên xuất hiện một người một ngựa lao nhanhvề phía này, người đi đầu cao lớn uy mãnh, uy phong lẫm liệt, tựa như thiên tướng hạ phàm, chòm râu dưới cằm đã đông cứng kết thành khối, cũng tăng thêm vẻ dũng mãnh.

Người này đúng là Kim quốc đại tướng quân Hoàn Nhan Tông Hàn.

- Xuyyyyyy ---."

Hoàn Nhan Tông Hàn đi tới chỗ Hoàn Nhan Tông Vọng, ghìm dây cương, cười ha ha nói:

- Thật sự không thể tưởng tượng được, ngươi lại đến đây đón ta, Tông Vọng.

Hoàn Nhan Tông Vọng không nói hai lời, tùy tay ném đi qua một túi rượu, Hoàn Nhan Tông Hàn nhận lấy túi rượu, mở nắp ra, uống mạnh một hơi, chùi miệng, ha hanói:

- Rượu Liệt Hỏa này quả nhiên đủ mạnh! Chỉ tiếc là rượu này có từ trong tay mấy con đàn bà Nam triều.

Mí mắt Hoàn Nhan Tông Vọng hơi nâng, thản nhiên nói:

- Ta đến chỉ để nói cho ngươi biết, nếu như ngươi không làm được, thì đổi lại ta sẽ đi tróc nã A Thích nhi. Ta không muốn tiếp tục đợi nữa, ta muốn nói với ngươi là ta không thể chờ đợi được.

Hoàn Nhan Tông Hàn sửng sốt, lập tức xuống ngựa, phất tay nói:

- Các ngươi về trước đi.

- Tuân mệnh. Lúc này binh lính bên cạnh lập tức rời đi.

Hoàn Nhan Tông Hàn ha ha nói:

- Đến tột cùng là có chuyện gì, có thể làm cho đại tướng quân luôn bày mưu tính kế của Kim quốc không kiên nhẫn như vậy.

Hoàn Nhan Tông Vọng cười lạnh một tiếng, nói:

- Chỉ là ta không nghĩ ra được bất kỳ lý do gì, có thể để một con chó chết đủ mang gót sắt của Đại Tống ta chạy trốn ra ngoài.

Hoàn Nhan Tông Hàn hừ nói:

- Ngươi nói thật dễ nghe, trước kia A Thích nhi còn có mấy vạn quân, rất dễ dàng truy ra tung tích của y, nhưng hiện nay y chỉ còn hơn một ngàn quân cả người lẫn ngựa, mà có lẽ còn chưa tới một ngàn, lại đang chạy trốn ở Mạc Bắc, thảo nguyênlớn như vậy, muốn tìm cũng không dễ.

Hoàn Nhan Tông Vọng nói:

- Ngươi đã cảm thấy khó khăn, vậy ta sẽ đi.

Hoàn Nhan Tông Hàn nhướn mày, nói:

- Lời này ngươi nói là có ý gì? Ít nhất cũng phải cho ta một lý do trước.

- Nam triều.

Hoàn Nhan Tông Vọng nhẹ nhàng nói ra hai chữ.

Hoàn Nhan Tông Hàn sửng sốt một lúc lâu, đột nhiên bật cười ha hả. Hoàn Nhan Tông Bật hiếu kỳ nói:

- Ngươi cười chuyện gì?

Hoàn Nhan Tông Hàn ngừng cười, nói:

- Ta cười nhị Thái tử của Kim quốc chúng ta lại là hạng người nhát gan như chuột vậy.

Hoàn Nhan Tông Bật cau mày, nói:

- Sao ngươi có thể nói Nhị ca như thế. Hoàn Nhan Tông Hàn dù sao cũng là họ hàng, gã vẫn phải hướng về Hoàn Nhan Tông Vọng.

- Tông Vọng, tên hèn mọn Nam triều, ngươi có cần sợ đến vậy không? Hoàn Nhan Tông Hàn liếc mắt nhìn Hoàn Nhan Tông Vọng, cười lạnh nói. Hoàn Nhan Tông Bật gật đầu, nói:

- Điều này cũng đúng, mấy tên đàn bà Nam triều này, làm sao có thể chống đỡ được gót sắt của Đại Kim chúng ta, thứ bọn chúng am hiểu nhất không phải là thích chạy trốn sao, sớm hay muộn cũng có một ngày, chúng ta sẽ bức bọn chúng ra đến tận biển.

Hoàn Nhan Tông Hàn cười ha ha, nói:

- Lúc này mới giống lời nói của đàn ông Nữ Chân.

Hoàn Nhan Tông Vọng nói:

- Tông Hàn, ngươi không cần phải kích ta. Hiện nay Nam triều quả thật không có gì là đáng ngại, nhưng ngươi dám cam đoan về sau Nam triều sẽ thế sao?

- Hừ, ta nghe nói hoàng đế Nam Triều còn hôn quân hơn cả A Thích Nhi, người như vậy làm hoàng đế, Trung Nguyên sớm hay muộn cũng sáp nhập vào bản đồ Kim quốc ta. Hoàn Nhan Tông Hàn coi thường không thèm đếm xỉa trả lời.

Hoàn Nhan Tông Vọng mỉm cười một tiếng, nói:

- Đúng vậy, hoàng đế Nam triều đích thực là một hôn quân không hơn không kém, nhưng Nam triều nhân tài đông đúc, không thể khinh thường, đặc biệt là cái tên đầu bếp đó. Lúc trước ở Yến Kinh, ta đã liều lĩnh đi giết hắn, tên này đã trở thành hiểm họa lớn bên trong của Đại Kim ta.

Hoàn Nhan Tông Hàn dừng ý cười lại, nói:

- Ngươi nói vậy là có ý gì?

Hoàn Nhan Tông Vọng nói:- Hiện tại ta không sợ nói cho ngươi biết. Kỳ thật sau khi tấn công Yến Kinh ở Nam triều thất bại. Ta liền dậy lên tâm tư với Nam triều, vì bố trí thế cục này mà ta đã mất hai năm, theo tin tức mà ta biết được, thực lực Quốc gia của Nam triều từ lúc theo kiến thiết kinh tế của tên đầu bếp kia bỗng nhiên tăng mạnh, bọn chúng còn ngầm cấu kết với Tây Hạ, khai thông con đường tơ lụa. Tăng cường quan hệ với phía Tây, lại hay lui tới Cao Ly, cùng lúc đó, bọn chúng còn tăng cường sức mạnh quân đội, lần trước mười ngàn đại quân Tây Hạ bị mấy ngàn quân của bọn chúng tiêu diệt hết. Cũng là một hồi chuông cảnh tỉnh cho chúng ta. Tuy rằng nhìn qua, thực lực chúng ta mạnh hơn Nam triều. Nhưng sự thật là, ngoại trừ vũ lực, còn về các phương diện khác, chúng ta không bằng Nam triều, hơn nữa còn kém xa, dùng lời nói của tên đầu bếp kia, đây chính là tình hình bên trong của một quốc gia, chỉ cần một ngày còn Nam triều, Kim quốc chúng ta vĩnh viễn bị bọn chúng đè, ngươi có lẽ còn không biết, cửa ải cuối năm nay, các nước đều phái đặc phái viên đến Nam Triều trước, tất cả, đều do tên đầu bếp kia. Hoàn Nhan Tông Hàn cả giận, nói:

- Ngươi nói những lời này thì có tác dụng gì, lúc trước khi đánh Yến Kinh, ta đã đề nghị, hành động khi bọn chúng không đề phòng, trước tiêu diệt quân đội của Nam Triều ở Hùng Châu, sau đó thuận thế xuôi nam, trực tiếp tấn công Biện Kinh, nhưng lúc ấy ngươi một lời cũng không nói.

Hoàn Nhan Tông Vọng nói:

- Ngươi nói ta không muốn làm vậy sao, nhưng phụ hoàng cũng có lý do của ông. A Thích Nhi còn chưa bắt được, người Khiết Đan còn chưa thần phục, mà quân đội Đại Kim ta hàng năm chinh chiến, sớm đã người kiệt sức, ngựa hết hơi, nếu như nóng lòng tấn công, một khi thất bại, chúng ta sẽ rơi vào tình cảnh tiến thoái lưỡng nan, nếu chẳng may A Thích Nhi ngóc đầu trở lại, người Khiết Đan chắc chắn sẽ ủng hộ, những cố gắng trước đây, chỉ phó thác trong một giây, phụ hoàng cũng không sai, lúc ấy vốn dĩ phải lui về phía sau, nghỉ ngơi dưỡng sức. Hiện tại không giống, ĐạiKim ta binh hùng tướng mạnh, phía sau cũng đã vững chắc, chỉ cần bắt được A Thích Nhi, ngày xuôi nam cũng sắp tới.

Hoàn Nhan A Cốt Đả trong lòng mỗi người ở tộc Nữ Chân, tồn tại giống như một vị thần, không người nào dám đi ngược lại ý của ông ta, dù là Hoàn Nhan Tông Vọng.

Hoàn Nhan Tông Bật kinh hãi, nói:

- Nhị ca, ca muốn xuất binh xuôi nam?

Hoàn Nhan Tông Vọng khẳng định gật đầu, nói:

- Nếu dùng thủ đoạn khác, chúng ta không phải là đối thủ của Nam triều, hơn nữa chúng ta khởi đầu muộn hơn so với bọn chúng, chênh lệch càng kéo dài càng lớn, một khi đã như vậy, chúng ta sẽ dùng gót sắt Đại Kim hoàn toàn phá hủy bọn chúng, một lần nữa sáng lập ra một trật tự mới, một trật tự thuộc về Đại Kim chúng ta, danh hiệu Trung Nguyên đại quốc này, chỉ có thể thuộc về Đại Kim, ta tin phụ hoàng cũng nghĩ như vậy.

Hoàn Nhan Tông Hàn cười nói:

- Nhưng ngươi không được quên, trong triều có rất người thích ngoại giao với ngươi Nam triều, hơn nữa hình như phụ hoàng cũng không có ý định xuôi nam?

Hoàn Nhan Tông Vọng vung tay lên, hăng hái nói:

- Non sông tươi đẹp này, có tấc đất nào không phải là dựa vào sự đánh chiếm của chúng ta không, người Nữ Chân chúng ta khi nào thì cần người khác bố thí, những người đó chỉ lo cho lợi ích của mình, an nhàn hưởng lạc, thật sự là ánh mặt thiển cận, một ngày chúng ta chiếm lĩnh Nam triều, tiền vàng mỹ nữ, mặc cho bọn họ lấy, tại sao còn phải so đo được mất. Trước kia là thời điểm chưa tới, ta tạm thờinhường nhịn bọn họ, hiện tại còn ai dám phản đối ---.

Nói đến đây, gã đột nhiên rút đại đao bên hông ra, ném mạnh về phía mạnh sông, ầm một tiếng, mặt sông lập tức xuất hiện một cái hố lớn, gã chỉ tay, nói:

- Cái lỗ này chính là nơi táng thân của bọn chúng.

Hoàn Nhan Tông Hàn đột nhiên bật cười ha hả, vỗ mạnh bờ vai của Hoàn Nhan Tông Vọng, nói:

- Đây mới chính là Hoàn Nhan Tông Vọng mà ta đã biết, tốt! Hãy để cho gót sắt của chúng ta san bằng Nam triều phồn hoa.

Hoàn Nhan Tông Vọng cười ha hả, chợt nghiêm mặt nói:

- Tông Hàn, ta cho ngươi thêm nửa năm, đến lúc đó ngươi nhất định phải bắt được A Thích Nhi, trong nửa năm này, ta cũng sẽ thuyết phục Hoàng thượng xuôinam.

- Ta đồng ý với ngươi, chẳng sợ A Thích Nhi chạy đến chân trời, ta cũng muốn bắt hắn về. Hoàn Nhan Tông Hàn nói xong liền tung người lên lưng ngựa, nói với Hoàn Nhan Tông Vọng:

- Làm phiền ngươi bẩm báo Hoàng thượng, A Thích Nhi chưa bắt được, Tông Hàn sẽ không có mặt mũi quay trở về.

Nói xong, gã vung mạnh roi ngựa lên, phóng ngựa đi xa.

Hoàn Nhan Tông Vọng xoay người lại, nhìn cái hố kia, ánh mắt dần trở nên thâm thúy, khóe miệng nhếch cười, nói:

- Kim Đao Trù Vương, ta tin chúng ta rất nhanh sẽ gặp lại thôi, đến lúc đó tasẽ không thua ngươi nữa.

Trong đầu Hoàn Nhan Tông Bật hiện ra cảnh tượng một tiểu tướng cầm trong tay ngân thương, nhếch miệng lộ ra một nụ cười lạnh.


Đấu Thần Tuyệt Thế

Hồi (1-1753)


<