Vay nóng Tima

Truyện:Bắc Tống phong lưu - Hồi 0835

Bắc Tống phong lưu
Trọn bộ 1753 hồi
Hồi 0835: Quá nể mặt rồi!
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-1753)

Siêu sale Shopee

Bạch Thì Trung vừa nghe nói, liền muốn thử xem, nhưng lại thấy Thái Kinh cũng ở đó, liền nói:

- Tài văn chương của Thái sư xếp hàng đầu của Đại Tống ta, hay là để Thái sư chọn đi.

Thái Kinh cũng không có khiêm nhường, nói:

- Lão phu và đứa bé này cũng có duyên phận. Cũng được, lão phu sẽ nghĩ cho đứa bé này một cái tên.

Nói xong, lão liền vuốt râu, trầm ngâm suy nghĩ.

Lát sau, lão nhướn máy, nhìn Lý Kỳ nói:

- Lý Kỳ, tên của ngươi có một chữ Kỳ, làm việc cũng rất tốt, thường làm ra những chuyện bất ngờ, mang lại cho người ta niềm vui bất ngờ. Đây có lẽ cũng là hoàn toàn xứng đáng. Nhưng, Kỳ chung quy không phải là chính đạo, mà đứa bé này lại sinh ra ở thời kỳ cải cách. Cải cách lần này có thể gọi là sự kéo dài của cải cách Hi Ninh. Theo lão phu thấy, gọi là Lý Chính Hi đi. Hy vọng ngươi có thể dùng phương thức chính đạo để khiến cho Đại Tống ta ngày càng cường thịnh, bù đắp lại những tiếc nuối của cải cách Hi Ninh.

Bạch Thì Trung lập tức lên tiếng:

- Lý Chính Hi, Lý Chính Hi, hay hay hay, cái tên này rất hay.

Bạch phu nhân cũng liên tiếp gật đầu.

Quả nhiên là có nghiên cứu, sinh một đứa bé cũng còn có thể liên hệ tới cải cách. Ta thực sự là số vất vả rồi. Lý Chính Hi, Lý Chính Hi, cũng rất hay, dễ gọi. Lý Kỳ chắp tay cười nói:

- Tại hạ thay con trai đa tạ Thái sư ban tên.

Ở đây không có điện thoại, không có máy vi tính, lưới đánh cá thật ra là có, nhưng tuyệt đối không có mạng internet. Dù như vậy, vẫn không ngăn được sự truyền bá của bát quái. Chỉ trong khoảng thời gian buổi sáng, tin vui Lý Kỳ được quý tử đã truyền đi khắp kinh thành. Người tới chúc mừng triền miên không dứt. Do vì Lý Kỳ giao thiệp rộng rãi, hơn nữa không chỉ giới hạn ở một tầng lớp. Cho nên, người tới chúc mừng cũng đủ mọi loại người. Thư sinh môn đệ ở Bạch phủ cũng khó mà gặp được!

Không còn cách nào khác, Bạch phu nhân chỉ có thể tổ chức mấy người phụ nữ đón khách ở cửa trước, lập tức lệnh cho người giăng đèn kết hoa, tạo không khí vui vẻ.

Mặc dù Lý Kỳ vô cùng mệt mỏi. Nhưng chung quy lại, đây không phải là con của Bạch Thiển Dạ, bản thân Bạch phủ ở tình thế vô cùng khó xử, có thể làm được như vậy đã là chuyện không hề dễ dàng gì rồi. Hắn có mệt cũng vẫn phải ra tiếp khách, dù sao thì những vị khách này đều đi về phía hắn.

Cũng với tiếng thông báo cao vút, thấy bên ngoài có mấy người đi tới, Lý Kỳ vừa nhìn là thấy đám người này thật nhức đầu. Nhưng, hôm nay dù thế nào hắn cũng phải tươi cười.

Những người này không phải là ai khác, chính là bốn vị công tử ở kinh thành, dẫn đầuThái tử Đảng.

- Lý Kỳ (Kinh tế sử), chúc mừng, chúc mừng.

Phàn Thiếu Bạch và Sài Thông vẫn hết sức hiểu lễ nghĩa, vừa thấy Lý Kỳ liền nói lời chúc mừng.

Nhưng tên Cao Nha Nội này thì há mồm ra nói:

- Lý Kỳ, không phải ta mất hứng, ngươi cũng quá là không chịu thua kém rồi.

Mẹ kiếp! Bố mày không dạy mày nhìn từng trường hợp mà nói sao? Lý Kỳ kiềm chế kích động với thằng nhãi này, nghiến chặt răng lại cười nói:

- Không biết Nha Nội hôm nay có cao kiến gì không?

Cao Nha Nội tận tình khuyên bảo:

- Ngươi nhìn lại ngươi xem, trong nhà có bốn người vợ xinh đẹp. Ai nấy đều tướng mạo như tiên trên trời, khiến người ta ngưỡng mộ. Chí ít, ta cũng là người ngưỡng mộ. Còn ngươi, một hai năm rồi, mới sinh được một đứa, ngươi không khiến cho mấy người vợ đó thất vọng sao? Không phải bổn Nha Nội ta nói phét, như mọi người đã thấy, năm kia bổn Nha Nội sinh liền ba đứa.

Phàn Thiếu Bạch và Sài Thông nhìn nhau, đều cười thầm.

Linh tinh. Tiểu thiếp của ngươi còn nhiều hơn cả tiêu thư ở Nghênh Xuân Lâu. Ngươi lại suốt ngày không có việc gì làm, liền nghĩ tới chuyện này. Hơn nữa bẩm sinh khác người, sinh liền ba đứa thì có gì là lạ? Lý Kỳ nắm chặt hai tay lại, gật đầu nói:

- Nha Nội nói rất đúng, ta sẽ suy nghĩ lại, tiếp tục cố gắng.

Cao Nha Nội làm ra vẻ nói:

- Phải cố gắng hơn nữa, ta chuẩn bị cho con trai ta ăn thức ăn của con trai ngươi làm.

Hồng Thiên Cửu cười ha hả nói:

- Đó cũng xem như là một phần của con trai ngươi rồi.

Sài Thông cũng cười ha hả nói:

- Nha Nội, ngươi thật đúng là khác người, lời vàng ý ngọc.

Kỳ thực lời này ở đầu năm nay quả thực là cũng khiến người ta bị tổn thương, may mà Lý Kỳ không lấy việc bếp núc làm sỉ nhục. Nếu con trai hắn thực sự có hứng thú làm đầu bếp, hắn cũng thấy vui vô cùng. Đối với hắn mà nói, làm đầu bếp còn thú vị hơn là làm quan nhiều. Hơn nữa, hắn cũng biết Cao Nha Nội là có đức hạnh gì, nên cười nói:

- Cú chém gió này cũng đáng đồng tiền, đừng cho rằng con cái các ngươi nhiều, người nhiều thì thế mạnh. Ta tuyệt đối không thể để con trai ta chịu thua thiệt được.

Mọi người lại cười vang một trận.

Cao Nha Nội bỗng nghiên lại lên tiếng:

- Lý Kỳ, ngươi biết quan hệ của chúng ta là thế nào rồi đấy?

Lý Kỳ hồ nghi nhìn thằng nhãi này, nói:

- Cũng ... cũng không tệ lắm.

Cao Nha Nội nói:

- Đứng nói ta không nói nghĩa khí, nhưng ta có ba con gái, nếu không gả một đứa cho con trai ngươi, chúng ta không thể dễ dàng để cho người ngoài chiếm tiện nghi được.

Trời! Con trai bố mày vừa mới chào đời chưa được một ngày. Nha đầu ngươi đã muốn nhốt con trai ta vào tù rồi, thật đúng là nực cười. Con trai ta đụng phải bố vợ như ngươi, chẳng hải là oán hận ta cả đời sao.

Dù nói như vậy, nhưng đây dù sao cũng là ý tốt của Cao Nha Nội. Lý Kỳ hàm hồ suy đoán nói:

- Xem đã, xem đã.

Hồng Thiên Cửu hảo tâm nhắc nhở:

- Đại ca, nếu ca không chú ý gì tới con gái của ca ca, ta cũng có con gái.

Lý Kỳ nghe xong mà dở khóc dở cười, liền chuyển đề tài nói:

- Đúng rồi, ta còn có việc muốn thương lượng với các ngươi.

- Việc gì?

Lý Kỳ cười nói:

- Ngươi nghĩ thử xem ngươi khổ luyện Giáng Long Thập Bát Chưởng lâu như vậy không?

Hai mắt Cao Nha Nội trợn tròn lên nói:

- Ngươi bằng lòng để ta thử.

Lý Kỳ lập tức chửi y:

- Ngươi ra chỗ khác chơi đi.

Cao Nha Nội gãi đầu nói:

- Vậy ngươi là có ý gì?

Lý Kỳ nói nhỏ vào tai vài câu.

Cao Nha Nội nghe xong mừng như điên, nói:

- Thật sao?

Lý Kỳ gật đầu nói:

- Đương nhiên là thật rồi. Ngươi có bằng lòng không? Không bằng lòng ta sẽ tìm người khác.

Cao Nha Nội gật đầu nói:

- Đương nhiên bằng lòng rồi, thử hỏi chuyện này ngoài bổn Nha Nội ra, còn ai có thể làm được chứ?

Hồng Thiên Cửu đứng bên cạnh vô cùng hiếu kỳ hỏi:

- Ca ca, các ngươi đang nói chuyện gì thế?

Cao Nha Nội lại nói nhỏ mấy câu vào tai ba vị công tử còn lại, Hồng Thiên Cửu liền nói:

- Đại ca, chuyện này không thể bỏ qua Tiểu Cửu được.

Lý Kỳ gật đầu nói:

- Yên tâm đi, không thiếu phần của ngươi đâu.

Nói xong, ánh mắt hắn nhìn về phía sau, nói:

- Được rồi, ta phải đi làm việc rồi, các ngươi đi vào đi, uống thêm vài chén nhé.

- Chuyện này không cần ngươi phải nhắc nhở. Ta đi thăm Hồng nương tử ... ách, ta cháu ta vừa mới ra đời.

Đám người diễu võ dương oai đi tới hậu đường.

*****

Thằng nhãi này thật đúng là chết cũng không thay đổi tính nết! Lý Kỳ thầm thở dài một cái, lại đi nghênh tiếp. Người đến chính là Vương Trọng Lăng và phu nhân của ông ta.

- Vương thúc thúc, dì Vương.

- Hiền điệt, chúc mừng!

- Đa tạ, đa tạ.

Lúc này, Bạch phu nhân cũng đi tới, kéo Vương phu nhân sang một bên nói chuyện. Còn Vương Trọng Lăng thì nói vài câu với Lý Kỳ, liền cùng Bạch phu nhân đi tới hậu đường.

Vợ chồng Vương Trọng Lăng vừa mới đi khỏi, Tần phu nhân cũng đã tới.

Đây là tình huống thần mã. Lý Kỳ lại đi lên tiếp đón, nói:

- Phu nhân, phụ mẫu của người vừa mới đi vào.

Tần phu nhân nói:

- Ta nhìn thấy rồi.

Lý Kỳ hiếu kỳ nói:

- Vậy sao người không cùng tới với họ?

Tần phu nhân có vẻ hơi mất hứng nói:

- Chuyện này có gì mà vì sao? Phụ thân bọn họ là đại diện Vương gia. Ta là đại diện Tần gia, không cùng một bên, cũng không có gì là lạ.

Còn có chuyện này nữa sao? Tần gia? Nếu ngươi không nói, ta cũng quên mất ta luôn là bên Tần gia. May mà một người phụ nữ như ngươi còn trấn thủ trận địa! Lý Kỳ mỉm cười gật đầu nói:

- Vâng vâng vâng, suýt nữa ta quên mất chuyện này rồi.

Tần phu nhân lại cười nói:

- Chúc mừng ngươi. Hôm nay ngươi đã được làm cha rồi. Nói chuyện cũng không thể không đứng đắn như trước được nữa, da dáng của người làm cha rồi đấy.

Lý Kỳ oa lên một tiếng, nói:

- Phu nhân, người bề ngoài giống như 18 tuổi, nhưng vừa mở miệng nói chuyện, lại giống như bà lão ngoài 60 tuổi rồi ấy.

Tần phu nhân lườm hắn một cái, trong lòng cũng thấy buồn bã, sao mình lại nói nhiều như vậy, đau đầu nói:

- Thôi đi, ngoài câu chúc mừng đó ra, những câu còn lại coi như ta chưa nói. Ta đi thăm Hồng Nô đây.

Nói xong, nàng liền bước vào trong.

Sau khi Tần phu nhân đi rồi, hai người Cao Cầu và Hồng Bát Kim lại tới. Hai người này vừa vào cửa liền đẩy mạnh tiếp thị về cháu gái của mình với Lý Kỳ. Thật đúng lại có con như thế nào tất có cha như thế đấy.

Xem ra thực sự phải nuôi thêm vài đứa nữa mới được. Lý Kỳ chỉ thở dài con cái mình không nhiều lắm.

Sau khi họ đi vào, tiếp đến chính là đoàn Thái tử do Thái tử dẫn đầu. Các đại thần Triệu Hoàn, Lý Bang Ngạn, Trương Bang Xương, Ngô Mẫn cũng đều tới. Đội ngũ khá long trọng.

Tuy nhiên, đây chỉ là mới bắt đầu mà thôi. Lập tức lại có quan lại Môn hạ tỉnh, Tam ti, Trung thư tỉnh tới. Tiếp đến lại là đoàn Hàn Lâm viện do Trương Trạch Đoan dẫn đầu tới. Sau khi đám người này vào, lại là Ngự sử đài, Hồng Lư Tự, Hình bộ, Quân khí giám và lục bộ quan lại. Chuyện này vẫn chưa xong, tiếp đến là đám người Tam nha, Đồng Quán cũng tới.

Sau khi những quan lại này vào trong rồi. Sau đó chính là đoàn thương nhân, xa không nói, chứ 72 cửa hàng chính ở kinh thành này có nhà nào không cử một người tới, cũng có 72 người. Nên nhớ, Lý Kỳ có lẽ thân là Kinh tế sử, đâu chỉ là những tửu lầu này. Hầu như bao gồm những người ở các ngành nghề, lần lượt đều tới. Lý Kỳ sắp phát khóc rồi.

- Kinh tế sử, chúc mừng, chúc mừng.

- Đa ... đa tạ, đa tạ.

........

- Ây da, ngươi biết vừa rồi vào là ai không?

- Không biết. Cô gia, người cũng không biết sao?

- Ta biết còn hỏi ngươi làm gì. Người này tới cũng quá nhiều rồi. Lẽ nào là đến ăn nhờ ở đậu. Ngươi đi lén xem lễ vật của họ, xem bên trong có nhét giấy báo gì không, thật là kỳ lạ.

- Vâng.

Người này ngày càng đến nhiều. Lý Kỳ đã hoàn toàn mờ mịt, bởi vì nhiều người như vậy hắn đều không nhớ tên. Không biết giao tình này từ đâu tới. Thầm nghĩ, ta khi nào lại được nể mặt như vậy không?

Thật là đón khách đến khô cả miệng, nhận lễ tới nỗi tay mềm nhũn ra.

Các ngươi thật lòng muốn đạp nát môn ha này sao.

Lý Kỳ đang to đầu suy nghĩ. Nên nhớ, đây vẫn là tự phát tới chúc mừng. Nếu là tổ chức hôn lễ, không biết phải chuẩn bị bao nhiêu thiệp mời nữa.

Hiện giờ toàn bộ trong triều trừ Xu Mật Viện chưa có người tới ra, hầu như tất cả đều đã cử đại diện tới rồi. Cộng thêm những thương nhân đó, may mà đây là Bạch phủ, nếu là Tần phủ, nhất định là chứa không nổi người.

Liên tiếp hai canh giờ, Lý Kỳ ngay cả uống ngụm trà cũng không nổi. Hơn nữa, Bạch phủ cũng động viên toàn gia. Con cháu của Bạch Thì Trung toàn bộ đều tới giúp đỡ. Về sau, vợ chồng Bạch Thì Trung cũng tới cửa trước.

Tình hình ngày càng nghiêm trọng, người đến cả đống, không thể thu dọn được.

Đó là điều mà Lý Kỳ làm thế nào cũng không thể tưởng tượng được. Sớm biết như vậy, hôm qua hắn chết cũng không thức thâu đêm, thật đúng là muốn lấy cái mạng của mình.

Vợ chồng Bạch Thì Trung đứng bên cạnh, cũng trợn mắt há hốc miệng ra nhìn.

Bạch phu nhân thấp giọng nói:

- Lão đầu tử, nhà chúng ta làm chuyện vui, chưa từng náo nhiệt như vậy. Ta thấy mặt mũi của người con rể này còn lớn hơn ông rất nhiều.

Bạch Thì Trung hôm nay cũng không thể không phục, cười khổ nói:

- Ta cũng không ngờ người tới nhiều như vậy. Ha ha, đứa bé này mới sinh ra chưa bao lâu.

Bạch phu nhân lắc đầu nói:

- Kỳ thực chuyện này cũng không có gì là ngạc nhiên. Chỉ dựa vào mặt mũi của hai người Thái sư, Thái tử điện hạ này, cộng thêm tân pháp cũng đã đủ rồi.

Ông vừa dứt lời, một đám thái giám cũng đi tới.

Bạch Thì Trung trừng mắt nhìn, ngây người ra, kinh ngạc nói:

- Đây .... Đây không phải là Hoa công công sao?

Người tới chính là Hoa công công người hầu của Trịnh Hoàng hậu.

Ngay cả chủ hậu cung cũng tới chúc mừng. Điều này khiến cho Bạch phu nhân cũng cảm thấy đây thực sự là quá ly kỳ.

Kỳ thực, không nói vợ chồng Bạch Thì Trung, những đại thần bên trong cũng đều cảm thấy có chút khó tin. Người này xuất hiện cũng nằm ngoài dự đoán của họ. Đứng ở đại sảnh, lần lượt nghển cổ lên nhìn, thấy còn có bao nhiêu người tới, liệu có thể lập thành kỷ lục không?

Thật ra bản thân Lý Kỳ cũng đã chết lặng người, cũng mặc kệ là ai tới, đơn giản chính là "cảm ơn!" "Mời vào". Trong đầu hắn đều đã bắt đầu không nghĩ tới chuyện gì nữa rồi.

Hoa công công vừa mới hàn huyên vài câu với Bạch Thì Trung, Ẩn tướng Lương Sư Thành liền dẫn theo mấy tên tiểu thái giám tới. Ngươi dẫn mấy tên tiểu thái giám tới ăn chực, cũng không sao cả. Dù sao giao tình này ở đây. Y còn mang theo một thánh chỉ tới. Có được thánh chỉ này, không cần nói, Lương Sư Thành thành nhất định là thay mặt Tống Huy Tông tới rồi.

Trên dưới Bạch phủ liền chạy tới trước cửa, thật sự là mọi người cũng đã mệt rồi.

Thánh chỉ vừa đưa ra, kết quả chính là Lý Chính Hi ra đời chưa được một ngày đã có được quan vị tứ phẩm. Lý Kỳ nghe mà dở khóc dở cười. Nhưng vợ chồng Bạch Thì Trung lại kinh ngạc vô cùng. Đây là đại diện cho vinh hạnh lớn lao. Bạch phủ của họ cũng chưa từng nhận được sự đối đãi này. Thường thì cũng chỉ có thần tử được sủng ái vô cùng như Thái Kinh, Cao Cầu, Vương Phủ mới có tư cách này.


Đấu Thần Tuyệt Thế

Hồi (1-1753)


<