Vay nóng Tima

Truyện:Bắc Tống phong lưu - Hồi 0822

Bắc Tống phong lưu
Trọn bộ 1753 hồi
Hồi 0822: Ngọc không mài, không nên thân
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-1753)

Siêu sale Lazada

Lý Kỳ tuy rằng đã vô cùng khiêm tốn để tránh Thái Du, nhưng ngày đó Thái Du vẫn còn đem tổ tông mười tám đời của Lý Kỳ ra mà nguyền rủa một lượt, cũng không phải là bởi vì Lý Kỳ không muốn nhìn thấy cảnh nở mày nở mặt của gã mà cảm thấy tiếc nuối và phẫn nộ, chỉ là bởi vì Lý Kỳ lúc trước lừa dối khắp triều dã là cái gì mà đề cao liêm khiết chống lại hủ bại.

Không thể nghi ngờ gã đã trở thành người bị hại thứ nhất.

Nhớ ngày xưa khi chinh Liêu "Chiến thắng trở về" trở về, sự phô trương tới mức dọa chết người nha, một đạo Vô tướng lại làm đại nội khiếp sợ, mỗi một món ăn cũng không biết đã xài hết bao nhiêu tiền, đáng tiếc, lần đó diễn viên chính là Đồng Quán, gã chỉ có thể được coi là diễn viên thứ chính. Lúc này đây, gã rốt cục làm Nam Trư Cước thứ nhất rồi, gã cũng không dám yêu cầu xa vời rằng Tống Huy Tông dùng Vô tướng để đón gió tẩy trần cho gã, thì cũng nên bày một bữa tiệc ăn mừng chứ, nhưng, gã làm sao mà nghĩ tới được, đừng nói tiệc ăn mừng, ngay cả một khối chao cũng không có cho gã, thậm chí ngay cả ban thưởng cũng đều giảm bớt đi nhiều, nói rất hay rằng, đề cao liêm khiết, chống lại hủ bại.

Ngày đó Tống Huy Tông tâm tình vốn không tốt, gần đây lại rất nhiều việc phiền lòng, chủ yếu nhất đương nhiên là Lý Sư Sư ốm, tiếp theo, chính là Vương Phủ chạy trốn, nên chết không chết, vừa lúc ông ta lại đang cùng quần thần đấu khí, Thái Du vừa vặn đánh vào họng súng, Tống Huy Tông còn không giết gà dọa khỉ, mượn chuyện này cảnh cáo quần thần, có phải còn muốn tiếp tục chơi hay không, Thái Du chính là tấm gương của các ngươi. Thái Du vô tội chỉ có thể rưng rưng ngửa mặt, kêu rên một tiếng:

- Thái Du ta sinh không gặp thời nha.

Tuy nhiên, Thái Du cũng không phải người bình thường, da mặt so với tường thành còn dầy hơn, rất đơn giản mò được một lần chiến công, gã sao có thể khuất phục dưới cái gọi là đề cao liêm khiết, chống lại hủ bại chứ, nếu triều đình không tổ chức tiệc ăn mừng cho gã, chính gã bỏ tiền tổ chức ở nhà, mời đến văn võ cả triều, Nhạc Phi, Ngưu Cao và tướng lĩnh liên can cũng ở trong đó.

Chỉ là trước sau gã vẫn thật không ngờ, đang lúc gã tổ chức tiệc ăn mừng, bốn phía còn có một đám lén lút, cầm vở, yên lặng nhớ kỹ hết thảy lúc này.

Hai ngày sau. Lý Kỳ rốt cục ném ra cái quải trượng chết tiệt kia. Vì chứng minh chính mình dũng mãnh, hắn lựa chọn mục đích thứ nhất, dĩ nhiên là quân doanh rồi.

Sau bữa điểm tâm, hắn liền cùng bạn nối khố Mã Kiều của mình đi tới quân doanh. Hắn vừa đến, tất cả sĩ binh trong doanh lập tức đi tới bãi tập tập hợp.

- Nghiêm --- nghỉ.

Bá bá bá!

Sau khi xếp thành hàng xong, tất cả binh lính hướng tới Lý Kỳ chào một cái.

Lý Kỳ chào trở lại một cái theo nghi thức quân đội, ánh mắt nhìn quét ở trong đội ngũ, đột nhiên cười nói:- Xem các ngươi mỗi người đều giống như rất cao hứng, có phải có việc gì hay không, có thể chia sẻ cùng bổn soái một chút không?

Bọn lính ngơ ngác nhìn nhau. Lại không một người nào nói chuyện.

Lý Kỳ cười ha hả nói:

- Đây là mệnh lệnh.

Những binh lính kia lập tức lộ làm ra một bộ vẻ mặt nghiêm túc, một giáo đầu ôm quyền nói:

- Khởi bẩm Bộ Soái, các huynh đệ là vì Ngưu Chỉ huy sứ, Nhạc Chỉ huy sứ có thể đại thắng trở về, mà cảm thấy cao hứng.

- Phải không?Lý Kỳ hướng tới bọn lính hỏi.

Mấy trăm tên lính nhất tề gật đầu.

Lý Kỳ đột nhiên thu hồi khuôn mặt tươi cười, mặt âm trầm, nghiêm túc nói:

- Nếu chỉ có vậy thôi thì việc các ngươi cao hứng khiến cho bổn soái cảm thấy nhục nhã, nụ cười của các ngươi thật giống như đang đánh vào mặt bổn soái vậy. Đại thắng trở về? Ha hả, đó là nói cho dân chúng nghe đấy. Không phải nói cho các ngươi nghe, các ngươi chỉ là đang lừa mình dối người. Đây chẳng qua chính là một lần huấn luyện khá đặc thù mà thôi, nếu vậy mà cũng thua, ta không cần biết các ngươi nghĩ như thế nào, dù sao ta sẽ cảm thấy là không làm tròn bổn phận của mình. Đương nhiên, ta cũng biết các ngươi trước kia đã cam chịu rồi, ở trong mắt dân chúng chỉ là một đám giá áo túi cơm, bao cỏ. Hiện giờ thật vất vả nhìn thấy chút ánh mặt trời, đương nhiên phải nắm lấy cơ hội, làm cho rạng rỡ một phen. Tốt nhất có thểmau bay đến tận trời đi, hưởng thụ loại khoái cảm không dễ có được này. Nhưng ngươi phải biết rằng, đối thủ lần này là con dân Đại Tống ta, vì sao bọn họ lại tạo phản, tại sao các ngươi lại không suy nghĩ cho kỹ lại một chút, cũng là bởi vì lực uy hiếp của cấm quân chúng ta không đủ, dân chúng căn bản cũng không sợ chúng ta, tay hãm liền dám khởi nghĩa, nên mới dẫn đến như thế, đây đối với cấm quân chúng ta mà nói, quả thực chính là một loại nhục nhã, nếu như các ngươi thật muốn rạng rỡ, đợi đánh thắng được cường địch ngoại tộc, lại rạng rỡ cũng không muộn.

Những binh lính kia bị Lý Kỳ phát cáu mà giáo huấn một trận, đều cúi đầu.

Lý Kỳ cau mày nói:

- Ngẩng đầu lên cho bổn soái, bổn soái ghét nhất phải đối mặt nói chuyện với một đám đầu lâu, như vậy ta sẽ cảm giác mình đang đối mặt với một đám người chết. Những binh lính kia lập tức ngóc đầu lên.

Lý Kỳ nói:

- Đặt gót chân gần sát mặt đất cho ta, huấn luyện thật tốt, ta không phản đối các ngươi kiêu ngạo tự mãn, nhưng là trước tiên các ngươi phải đạt được tư cách này, nghe rõ chưa?

- Nghe rõ.

Lúc này, bên cạnh đột nhiên có một người chạy tới, nện bước đi nhanh tới bên cạnh Lý Kỳ, ôm quyền nói:

- Mạt tướng Ngưu Cao tham kiến Bộ Soái.

- Cõng đồ đạc của mình, chạy mười vòng trước, rồi lại đến nói chuyện với ta. Lý Kỳ lé mắt thoáng nhìn, thản nhiên nói.

- Tuân mệnh.

Ngưu Cao không nói hai lời lập tức hướng tới ký túc xá mà chạy như điên, chỉ chốc lát sau, y cõng theo một đống nồi bát muôi bồn chạy trở về.

Những binh lính kia thấy vậy, phía sau lưng mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, cùng nghĩ, quỷ kiến sầu chính là quỷ kiến sầu nha, tính tình một chút cũng không có đổi.

Lý Kỳ nói:

- Bắt đầu thao luyện đi.

- Tuân mệnh. Những binh lính kia bắt đầu thật sự luyện tập ở sân thể dục, ít nhất so với bình thường khắc khổ một chút, bởi vì hôm nay Lý Kỳ đang ngồi xem ở trên đài. Mà Ngưu Cao thì đang cố chống lại cơn đói khát trong bụng rơi mồ hôi bốn phía ở sân thể dục.

Đợi sau khi Ngưu Cao chạy đến vòng thứ năm, Nhạc Phi, Dương Tái Hưng đột nhiên đến đây.

- Mạt tướng tham kiến Bộ Soái.

Nhạc Phi đầu tiên là thi lễ một cái, rồi sau đó lại hướng tới Dương Tái Hưng nói:

- Tái Hưng, vị này chính là Bộ Soái ta thường xuyên nhắc tới với ngươi. Dương Tái Hưng ai ôi một tiếng, bước lên phía trước hành lễ nói:

- Tái Hưng gặp qua Bộ Soái.

Dương Tái Hưng! Mãnh tướng nha! Đây có lẽ là thu hoạch lớn nhất của lần này rồi. Trong lòng Lý Kỳ vui mừng không ngừng, kỳ thật vào ngày Nhạc Phi hồi kinh, hắn cũng đã biết Nhạc Phi hàng phục được Dương Tái Hưng, cái này theo hắn chính là số mệnh đi. Nhưng trên mặt hãy còn dấu diếm thanh sắc, đánh giá một phen, gật đầu nói:

- Quả nhiên là một người có biệt tài. Đúng rồi, 'Con trâu nho nhỏ, gan nhỏ như chuột, giản ta mà vung, sợ vỡ cả mật, đông trốn tây lủi, đầu chẳng quay về, chân dài như hươu, rút lui nhanh quá, giáp như mai rùa, chẳng thấy đầu nó' đây là xuất từ miệng ngươi sao?

Dương Tái Hưng sửng sốt, lập tức xấu hổ gật đầu. Hóa thù thành bạn, đây là giaiđoạn người đầu hàng nhất định phải trải qua đó.

Lý Kỳ cười nói:

- Lúc ấy hẳn là chọc tức được Ngưu Cao rồi đi.

Nhạc Phi ngượng ngùng gật đầu.

Lý Kỳ lại nói:

- Nhạc Phi, hiện tại Dương Tái Hưng còn chưa vào Thần Vệ Quân chứ?

*****

Nhạc Phi lắc đầu nói:

- Không có Bộ Soái cho phép, mạt tướng sao dám dễ dàng làm bậy.

Lý Kỳ cười gật gật đầu, bỗng nhiên chỉ tay về hướng sân thể dục, nói:

- Người thứ ba hàng thứ nhất, bên trái. Bước ra khỏi hàng.

- Vâng.

Chỉ thấy một người đầu nhỏ thân cao 1m8 ngơ ngẩn chạy vội ra, hướng tới Lý Kỳ chào theo kiểu nhà binh.

Lý Kỳ hỏi:

- Ngươi tên là gì, gia nhập Long Vệ Quân khi nào. - Hồi bẩm Bộ Soái, tiểu nhân tên là Trình Lượng, tháng tám năm trước tiến vào Long Vệ Quân.

- Cũng có một năm rồi.

Lý Kỳ gật gật đầu, hướng tới Dương Tái Hưng nói:

- Dương Tái Hưng, ngươi về sau hãy đi theo y đi.

Dương Tái Hưng a một tiếng.

Lý Kỳ cau mày nói:

- Như thế nào? Ngươi không muốn sao?

- Này ---. Dương Tái Hưng thật ra cũng rất kiêu ngạo đấy, y nghĩ rằng bằng thân thủ của mình, đi vào cấm quân, cũng khỏi cần nói gì nữa, ít nhất cũng phải làm một giáo đầu đi, hơn nữa, Thái Du cũng hứa hẹn với y, nhưng tuyệt đối không ngờ, không ngờ lại làm tiểu đệ cho một viên tân binh, thế này so với tưởng tượng của y thật sự là kém quá xa.

Nhạc Phi thấp giọng nói:

- Tái Hưng, ngươi chẳng lẽ quên ta nói với ngươi đấy sao, phục tùng mệnh lệnh.

Dương Tái Hưng nao nao, tâm không cam tình không nguyện nói xin lỗi:

- Ty chức tuân mệnh.

Lý Kỳ cười gật đầu nói:- Tốt. Bắt đầu từ hôm nay, coi như ngươi là người của Long Vệ Quân.

Nói xong hắn lại hướng tới Trình Lượng nói:

- Trình Lượng, vậy liền giao Dương Tái Hưng cho ngươi rồi, vài ngày nữa. Ta sẽ tới kiểm tra, nếu y ngay cả đi nghiêm đều không tốt, vậy chỉ hỏi ngươi.

Trong lòng Trình Lượng buồn bực không thôi, ta đến cấm quân cũng vừa mới được một năm, ngươi đã bắt ta mang tân binh. Nhưng y hiểu rõ một điểm, không thể nói không. Ôm quyền nói:

- Tuân mệnh.

Lý Kỳ phất tay nói:

- Vậy được, ngươi dẫn y đi giải quyết thủ tục đi.

- Vâng. Trình Lượng lại hướng tới Dương Tái Hưng nói:

- Dương huynh đệ, bên này mời.

Dương Tái Hưng buồn bực nhìn Nhạc Phi, thấy Nhạc Phi nhẹ nhàng gật đầu, mới thi lễ một cái với Lý Kỳ, rồi sau đó đi theo Trình Lượng rời khỏi đó.

Đợi Dương Tái Hưng đi rồi, Lý Kỳ cười nói:

- Nhạc Phi, ngọc không mài, không nên thân. Người không học, không biết nghĩa. trên người Dương Tái Hưng phỉ khí quá nặng, nếu không cảnh cáo một chút, ngày nào đó sẽ hại chính y, chúng ta là một chi bộ đội kỷ luật, mặc kệ y có bao nhiêu lợi hại, đều phải bắt đầu học từ phục tùng kỷ luật.

Nhạc Phi đương nhiên hiểu được dụng ý của Lý Kỳ, thời điểm y vừa tới cấm quân, cũng là từ nhỏ làm lên, tới hôm nay y có thể đi mức này, Lý Kỳchiếu cố là một mặt, mấu chốt nhất vẫn là dựa vào y luôn tự mình cố gắng, vuốt cằm nói:

- Bộ Soái tính toán chu toàn, Nhạc Phi sao có thể không biết. Chỉ có điều, Anh quốc công lúc trước từng hứa hẹn cùng y---

Lý Kỳ giơ tay lên nói:

- Không có việc gì, chuyện Tam nha, còn không đến lượt cái thằng kia làm chủ.

Nhạc Phi gật đầu, bỗng nhiên liếc về hướng sân thể dục, hiếu kỳ nói:

- Bộ Soái, không biết Ngưu tướng quân phạm vào lỗi gì?

Lý Kỳ cười nói:

- Bổn soái mới vừa rồi đã đứng ở chỗ này gần một khắc, thằng nhãi kia mớiđến, nghĩ đến hôm qua uống nhiều quá, ngươi nên thấy may mắn, ta không có lựa chọn đi Thần Vệ Quân.

Nhạc Phi trộm cười một tiếng, không dám lên tiếng.

Lý Kỳ đột nhiên nghiêng thân đi, nhỏ giọng nói:

- Một trận này, ngươi đánh thật xinh đẹp, dương oai cho cấm quân ta, vượt ra khỏi mong muốn của ta rất nhiều, tốt lắm, về phần ban thưởng, tin tưởng Anh quốc công đã trả thay ta rồi.

Nhạc Phi ngượng ngùng gật đầu nói:

- Thực không dám dấu diếm, mạt tướng lần này sở dĩ có thể thu hoạch toàn thắng, toàn bộ là nhờ có cao nhân lúc đó tương trợ. Lý Kỳ ồ một tiếng, kinh ngạc nói:

- Cao nhân?

Nhạc Phi nói:

- Đúng vậy, người này là Thông phán Ba Châu, họ Tông, tên Trạch.

- Tông Trạch. Lý Kỳ kinh hô.

Nhạc Phi kinh ngạc nói:

- Bộ Soái nhận biết người này?

Lý Kỳ nao nao, gật gật đầu, lại lắc đầu nói:

- Nghe qua, nhưng chưa từng gặp. Đúng rồi, vậy y có đến kinh không?Nhạc Phi buồn bực lắc đầu, lại đem chuyện Tông Trạch hiến kế nói cho Lý Kỳ, nói:

- Từ ngày đó về sau, mạt tướng liền không còn có gặp qua Tông Thông phán rồi, người này văn võ song toàn, tài đức vẹn toàn, thực tại khiến người khâm phục.

- Cái này ta biết.

Lý Kỳ gật gật đầu, đột nhiên hỏi:

- Ngươi mới vừa nói Tông Trạch từng làm Thông phán ở Đăng Châu?

- Đúng vậy.

Lý Kỳ khẽ cau mày, thầm nghĩ, hiện giờ phòng tuyến phương bắc như thùng rỗng kêu to, triều đình lại luyến tiếc bỏ tiền ra xây dựng phòng ngự, ngày nào đó quân Kim xuôi nam, chắc chắn là vùng đất Bình Xuyên, nếu có thể ngăn cản lại thìđó là tốt nhất, nhưng nếu ngăn cản không nổi, vậy nên làm thế nào cho phải đây? Nếu có thể bắt đầu thành lập ở bán đảo Sơn Đông một hệ thống khu vực phòng ngự, sẽ có thể làm cho quân ta ở phương bắc có một điểm chống đỡ mạnh mẽ, có lẽ còn có thể cung cấp nơi tạm lánh nhất thời cho dân chúng phương Bắc. Chủng Công phải phòng ngự kinh sư, Hàn Thế Trung đã đi tới Phúc Châu rồi. Nhạc Phi, Ngưu Cao lại kinh nghiệm còn thấp, đánh giặc thì không có trở ngại, nhưng muốn quản lý toàn bộ bán đảo Sơn Đông, vậy thì thật là rất ép buộc rồi, nếu có thể khiến Tông Trạch đi đến Đăng Châu, trọng chỉnh Hà Sóc quân, vậy thì thật là không có thể tốt hơn được nữa, nhưng, ta vừa mới đề cử Hàn Thế Trung đi Đông Nam quân, hiện giờ lại đề cử Tông Trạch đi Hà Sóc Quân. Vậy cũng quá khiến cho người nhìn chăm chú rồi, hơn nữa Xu Mật Viện khẳng định sẽ không đồng ý, chết tiệt, Triệu nhân yêu nói thật đúng là không sai, không tới Xu Mật Viện, khó làm việc nha. Không được, ta nhất định phải nghĩ một biện pháp, khiến triều đình một lần nữa bắt đầu dùng Tông Trạch, khiến y đi bán đảo Sơn Đông. Nhạc Phi thấy sắc mặt Lý Kỳ buồn bực. Không biết vì sao, nhỏ giọng nói:

- Bộ Soái, Bộ Soái.

Lý Kỳ ngẩn ra, nói:

- A? Ngươi nói cái gì?

Nhạc Phi cũng sững sờ. Lập tức nói:

- Còn có một việc, mạt tướng nghĩ đến vẫn nên nói cho Bộ Soái một tiếng.

Lý Kỳ nói:

- Chuyện gì?

- Là về Triệu Tri phủ đấy.

Nhạc Phi nói xong lại đem chuyện Triệu Minh Thành chạy trốn, nói một lần vớiLý Kỳ.

Lý Kỳ nghe xong, ngẩn người. Cười nói:

- Nhạc Phi, thật là nhìn không ra ngươi hóa ra là giấu tài không để lộ nha. Ha hả, việc này ngươi xử lý vô cùng tốt, khiến cho ta nhìn với cặp mắt khác xưa ah.

Dừng một chút, hắn lại nghiêm túc nói:

- Triệu Minh Thành cũng là không phải hạng người vô tài, nếu sinh ở thái bình thịnh thế, có lẽ còn có thể làm qua loa một chút, nhưng nếu sinh ở loạn thế, muốn y đi quản lý một châu, vậy thì có chút miễn cưỡng, cũng may y lập tức phải trở về kinh nhậm chức rồi, triều đình cũng đang cần loại nhân tài ngoại giao bên ngoài như thế này, không có những quân tử như bọn họ chắn ở phía trước, ta cũng không thể ở phía sau an bài, việc này cứ như vậy đi.

Ngụ ý, chính là việc này cứ như vậy để trôi qua, không cần phải nghiên cứu kỹ. Nhạc Phi thấy lão đại cũng đã lên tiếng, nên chỉ có thể gật đầu nói:

- Vâng.

Lúc này, Ngưu Cao cõng theo cái chăn rất nặng chạy tới, thở gấp nói:

- Khởi bẩm Bộ Soái, ta đã chạy xong rồi.

Lý Kỳ cười ha hả nói:

- Ra một thân mồ hôi, có phải đã tỉnh táo hơn hay không.

Ngưu Cao vẻ mặt ủy khuất nói:

- Bộ Soái, ngươi tạm tha ta đi, ta đây cùng Anh quốc công kia thật không phải là cùng trên con đường đâu, ai ôi!!!, đám văn nhân bọn họ uống rượu đều tỏ vẻ nho nhã, chén rượu còn không lớn bằng ngón cái của ta, một vò rượu cũng có thể uống cả đêm, quá không thoải mái, tối hôm qua ta say đều là nghẹn mà say đó, mấy ngày nàythật sự là sống một ngày bằng một năm, ta đây vẫn ưa thích ở trong doanh cùng các huynh đệ.

Hoá ra mấy ngày nay Thái Du mỗi ngày đều thiết yến, đồng thời lung lạc đại tướng trong quân, thuận tiện thổi phồng công lao này của mình, thật sự là hàng đêm sênh tiêu, đêm qua Ngưu Cao cũng là bởi vì uống quá muộn, thế cho nên sáng nay không dậy được sớm.

Lý Kỳ cười mắng:

- Con trâu bướng ngươi rất không có đạo lý, việc này có liên quan gì đến bổn soái?

Ngưu Cao mờ mịt nói:

- Không phải ngươi bảo ta lấy lòng Anh quốc công sao? Bằng không ta mớikhông thèm chim gã.

Lý Kỳ hừ nói:

- Ngươi có phải để Dương Tái Hưng làm hỏng đầu óc rồi hay không, gã là Xu Mật Sứ, ngươi là quan quân Tam nha, ngươi phải phục tùng mệnh lệnh của ta, thời điểm nhàn hạ, tới trong phủ gã từ từ uống rượu thì còn được, ai bảo ngươi trong lúc huấn luyện cũng chạy tới ăn chực cọ rượu, ta với gã là kẻ thù không đội trời chung, lẽ nào ngươi không biết lấy ta ra chắn đao sao.

Ngưu Cao nghe vậy sửng sốt, nói:

- Đúng nhỉ, ta đây có thể dùng quân lệnh của Bộ Soái để đùn đẩy mà.

Lý Kỳ cười, nói:

- Tuy nhiên cũng chỉ là hai ngày này thôi, một vài ngày nữa, Anh quốc côngliền không rảnh tới tìm các ngươi nữa rồi.

Nói xong hắn đứng dậy vỗ vỗ bờ vai của Ngưu Cao, tà ác cười nói:

- Ngưu Cao, cũng đừng nói Bộ Soái không có chiếu cố ngươi, ta đã thả Dương Tái Hưng tới doanh của ngươi rồi, có cừu oán liền báo cừu, có oán liền báo oán.

Ngưu Cao ở bên cạnh Lý Kỳ lâu nhất, làm sao không hiểu ý tứ của Lý Kỳ, ha hả nói:

- Bộ Soái xin yên tâm, Ngưu Cao ta đây vẫn luôn là ân oán rõ ràng đấy.

- Tốt lắm, tốt lắm.

Nhạc Phi làm người ngay thẳng như vậy, làm sao có thể tiếp tục nhìn hai tên vô lương bọn họ âm thầm cấu kết, vội la lên:- Bộ Soái, này ---

Lý Kỳ không đợi y nói xong, liền chụp hạ bờ vai của y, cười nói:

- Các ngươi đắc thắng trở về, ta còn không có chúc mừng các ngươi đấy, đi, chúng ta đi bờ sông nướng cánh gà đi. Thuận tiện ta sẽ dạy các ngươi, làm thế nào đối mặt với viên đạn bọc đường của Anh quốc công.


Cửu Mộng Tiên Vực

Hồi (1-1753)


<