Vay nóng Homecredit

Truyện:Bắc Tống phong lưu - Hồi 0818

Bắc Tống phong lưu
Trọn bộ 1753 hồi
Hồi 0818: Kết cục cuối cùng
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-1753)

Siêu sale Lazada

Bầu trời âm u, không ngừng khiến mặt trời mất đi ánh sáng chói lọi, cũng để lại một bóng tối trong lòng người xuất hành.

Trong một rừng cây ước chừng ngoài năm mươi dặm ở phía nam Tương Dương phủ, hơn hai mươi, ba mươi tên quan sai ngồi trên trong rừng đang gặm màn thầu nhạt nhẽo không có mùi vị gì như sói nhai hổ nuốt. Ở giữa bọn họ đỗ hai chiếc xe chở tù nhân, một nam tử trung niên ngồi trong một chiếc xe chở tù nhân phía trước, mái tóc màu vàng rơi xuống, mọc râu khắp mặt, che hết hơn nửa khuôn mặt đã từng tuấn mỹ, chẳng ai ngờ được rằng vị này chính là còn hiền tướng phong quang vô hạn một năm trước, Vương Phủ.

Còn về bên trong chiếc xe chở tù nhân phía sau, tất nhiên chính là Vương Tuyên Ân, người duy nhất có thể nổi danh bằng, thậm chí còn hơn Cao Nha nội. Hai cha con này lẳng lặng ngồi trong xe chở tù nhân, không nói một lời, cho dù môi đã khô đến nứt ra rồi.

Lúc này, có một người trong đám quan sai đứng dậy, nhìn từ chế phục của gã, chắc là một tiểu đầu mục, gã liếc mắt nhìn một cái, reo lên:

- Mọi người ăn nhanh lên, ăn xong chúng ta còn phải khẩn trương lên đường, tranh thủ tối nay kịp tới Tương Dương phủ.

Lời này vừa dứt, trong rừng cây yên tĩnh đột nhiên vang lên thanh âm tu tu tu tu. Lắng nghe kỹ, dường như có không ít người đang hướng về bên này.

Những quan sai này đầu tiên là sửng sốt, rồi lập tức rút binh khí ra, bảo vệ bốn phía xe chở tù nhân. Khoảng nửa khắc, chỉ thấy một đám người bịt mặt từ bốn phương tám hướng vây quanh bọn họ.

Đôi mắt của Vương Phủ trong xe chở tù nhân cuối cùng cũng khôi phục một tia sinh khí, mí mắt khẽ nhấc lên, liếc nhìn con trai, khẽ cười gật đầu.

- Để người ở lại, các ngươi đi đi.

Nhưng thấy giữa bọn người bịt mặt này, có một người đi ra, cầm đại đao ra chỉ, nói vô cùng khí phách.

Hiển nhiên, bọn họ là người bên phía Vương Phủ.

Những quan sai này thấy đối phương nhiều người như vậy, không khỏi có chútkhiếp đảm, liếc mắt nhìn nhau. Quan sai kia tiến lên một bước, trầm giọng hỏi:

- Các ngươi là ai?

- Ta nói lại lần nữa, để người ở lại, nếu không, toàn bộ các ngươi đều phải chết.

- Buồn cười, các ngươi thật là khinh người quá đáng, các huynh đệ, liều mạng với bọn chúng.

Hai bên lập tức thành một đoàn hỗn loạn, đánh đập khí thế ngất trời, cũng không nói quá. Tuy nhiên, đám người bịt mặt này rõ ràng là về thân thủ, và cả số người đều giữ ưu thế. Một lát sau, những quan sai này đã bắt đầu thoái lui, đã sớm đem cha con Vương Phủ quên đến chín từng mây. Những thấy đám người bịt mặt kia vừa mới nhảy lên xe chờ tù, la lớn:

- Chúng ta thay trời hành đạo, gian thần thế này, các người hà tất phải liều mạng, hay là mau mau đi đi.

Những quan sai kia sớm đã bị đánh lui đừng bước, nghe gã nói vậy, bắt đầu suy nghĩ.

Nhưng đúng lúc này, trong rừng truyền đến một tiếng vèo, một mũi tên lạc, từ phía đông khu rừng phóng tới.

Phốc!

Chỉ thấy trước ngực tên bịt mặt kia cắm một mũi tên dài, đuôi tên vẫn còn rung nhè nhẹ, ngã người xuống đất. Bịch!

Mũi tên đột ngột này, khiến người ở gần xe chở tù nhân không ngừng kinh sợ.

Những quan sai này cho rằng viện binh của mình đã tới, nhìn ngó xung quanh, chợt nghe một người hô lớn:

- Giết hết toàn bộ, không chừa một tên.

Lời còn chưa dứt, lại có một đám người bịt mặt cưỡi ngựa xông đến, bọn họ mặc kệ đối phương là quan sai hay là tặc khấu, gặp người là giết.

Nhưng hai nhóm người ngựa kia hoàn toàn không ngờ rằng ở đây vẫn còn một nhóm người ngựa nữa ẩn nấp, rất nhanh, ba nhóm người ngựa đã thành một đoàn hỗn chiến. Ba!

Chỉ thấy một đại hán lưng hổ vai gấu trong nhóm nhân mã thứ ba chạy thẳng đến chỗ xe chở tù, tiếp đến liền một đao chặt đứt khóa sắt, chắp tay nói:

- Xin lỗi, khiến chủ nhân chịu tội rồi.

Vương Phủ từ trong xe tù đi ra, ha hả nói:

- Không sao, nhanh đi thả Tuyên Ân ra đi.

- Vâng.

Đại Hán kia lại lập tức tới giải cứu Vương Tuyên Ân ra ngoài.

- Không xong! Tên gian thần kia muốn chạy trốn, mau đi ngăn lão lại, quyếtkhông thể để lão đi.

Điều mỉa mai là, câu này không phát ra từ miệng của quan sai, mà là một người trong đám người bịt mặt thứ hai kêu lên.

Đại hán không thèm để ý đến chuyện này dắt tới hai con ngựa, nói:

- Chủ nhân, thiếu chủ, mời lên ngựa.

Nói xong lại đỡ Vương Phủ lên ngựa.

Vương Phủ ngồi trên lưng ngựa, cười ha hả, cất cao giọng nói:

- Trở về nói cho chủ nhân các ngươi biết, mối nhục hôm nay, Phủ ghi nhớ trong lòng, ngày khác nhất định sẽ hoàn trả gấp trăm lần. Nói xong, lão và Vương Tuyên Ân cùng với đại hán kia cưỡi ngựa đi về hướng đông nam.

Mà người bịt mặt và quan sai này hiện giờ đều ốc còn không mang nổi mình ốc, chỉ có thể trơ mắt nhìn cha con Vương Phủ rời đi.

Ba người Vương Phủ chạy một mạch hơn 50 dặm, nhưng dù sao người đã trung niên, hơn nữa trước đó lại bôn ba mệt nhọc, thể lực đã suy giảm nhiều, vậy là ba người đến một bờ hồ yên tĩnh ở gần đó, nghỉ ngơi một lát.

Đại hán kia lấy từ trong túi ra một chút đồ ăn đưa cho cha con Vương Phủ. Vương Phủ nhận lấy, thấy là mấy cái bánh bao và một lon đồ hộp, không thể cười nổi, liền khụ khụ vài tiếng, nói:

- Đầu bếp thối, ngươi thật đúng là âm hồn không tiêu tan.

Người kia đổ mồ hôi nhưng kịp phản ứng, vội nói:

- Chủ nhân, tôi

Vương Phủ khoát tay, nói:

- Không sao, ta ở trong tay hắn chịu thiệt thòi lớn như vậy, cũng không để ý đến việc trước khi đi còn tiêu thụ đồ hộp cho hắn nữa.

Vương Tuyên Ân nhìn lon đồ hộp kia, mặt đầy dữ tợn, nói:

- Đầu bếp chết tiệt, ta nhất định phải băm thây ngươi làm vạn mảnh. Vương Phủ cười, nói:

- Tuyên Ân, ăn nhanh lên đi, ăn xong còn lên đường.

Nói xong, lão đã cắn một miếng bánh lớn, mơ hồ không rõ hướng tới Đại Hán hỏi:

- Đã chuẩn bị xong chưa?

Đại Hán kia gật đầu nói:

- Tất cả đều đã an bài thỏa đáng.

Nói xong y lại chỉ vào con đường nhỏ phía đông nam nói:

- Đi theo con đường nhỏ này, nhiều nhất hai ngày là tới Hoàng Châu, rồi từ đó đi thuyền đến Đông Doanh.

Vương Phủ hài lòng gật đầu. Vương Tuyên Ân hỏi:

- Phụ thân, rốt cuộc là người chở một số tiền lớn như vậy đến Đông Doanh khi nào, sao con không hiểu chút nào vậy.

Vương Phủ có phần đắc ý nói:

- Năm đó sự kiện Nguyên Hữu Đảng Tịch gây xôn xao dư luận, một đám đại thần từng hô mưa gọi gió trong triều, trong một đêm, đã bị giáng chức đuổi khỏi kinh. Lúc ấy vi phụ đã nghĩ, gần vua như gần cọp, nếu có một ngày ta có thể ngồi ở vị trí của bọn họ, trước tiên nhất định phải an bài đường lui cho tốt. Vì thế, khi ta thiết lập Ứng Phụng Cục, cũng đã bắt đầu vận chuyển một ít tiền tài đến Đông Doanh, không ngờ rằng hôm nay phải dùng tới thật.

Vương Tuyên Ân nói:

- Phụ thân đúng là thần cơ diệu toán, không chỉ như thế, còn có thể tính đượctên đầu bếp thối kia sẽ phái người tới giết chúng ta.

Vương Phủ cười cười, nói:

- Đây có là cái gì, đổi lại là vi phụ, vi phụ cũng phải làm như vậy.

Vương Tuyên Ân hơi khó hiểu, nói:

- Nhưng phụ thân, Hoàng thượng đã hạ chỉ bắt chúng ta mãi mãi không trở về kinh, đối với hắn căn bản là không cấu thành uy hiếp được, hắn hà tất phải làm việc thừa, đuổi tận giết tuyệt chứ?

*****

Vương Phủ nói:

- Đây không thể gọi là đuổi tận giết tuyệt, phải gọi là giết người diệt khẩu.

- Giết người diệt khẩu?

Vương Tuyên Ân kinh ngạc nói.

Vương Phủ nói:

- Chẳng lẽ con quên tại sao chúng ta lại trở thành tù nhân sao?

Vương Tuyên Ân hơi hơi trầm ngâm, nói:

- Tuy rằng bề ngoài là có người tố cáo phụ thân ngự trạng, nhưng con nghĩ đến mười thì đến tám chín phần là vì chuyện đêm đó bại lộ. Vương Phủ gật đầu nói:

- Không sai. Đêm đó trong nhà Lý Sư Sư rốt cuộc xảy ra chuyện gì, ta cũng không biết hết, nhưng, ta biết Trúc Hinh tuyệt sẽ không bán đứng ta.

Vương Tuyên Ân ừ một tiếng, nói:

- Năm đó phụ thân cứu cả nhà nàng, có ân cứu mạng đối với nhà nàng, nàng sẽ không thể nào bán đứng chúng ta. Nhưng, dù nàng sao cũng ở bên cạnh Lý Sư Sư đã lâu, mặc dù không đến mức bán đứng chúng ta, nhưng có khả năng là đến cuối cùng không hạ thủ được, lúc đầu khi con căn dặn nàng, nàng cũng có chút do dự.

Lúc này, đại hán kia đột nhiên nói:

- Chủ nhân, theo tôi được biết, Trúc Hinh đã chết rồi.

Vương Phủ hơi sững sờ, càng thêm khẳng định nói:- Nàng nhất định hạ thủ, bằng không Hoàng thượng không thể vội vã giáng chức đuổi ta ra kinh như vậy. Nhưng mà, biết đây hết thảy đều là bẫy ta thiết lập, ngoại trừ Trúc Hinh ra, cũng chỉ có một người thôi.

Vương Tuyên Ân kinh ngạc nói:

- Vận Vương điện hạ.

Vương Phủ cười nhạt nói:

- Sở dĩ chúng ta dám mạo hiểm đi bước này, đó là bởi vì bất kể sự tình thành bại hay không, chúng ta đều có thể không đếm xỉa đến. Tuy rằng thư tay cho Vận Vương chỉ viết con số ít ỏi, nhưng với tài trí của Vận Vương và thân phận của y, muốn thần không biết, quỷ không hay mà dẫn Hoàng thượng vào đó, thì không phải khó khăn gì. Nhưng, nhìn từ hiện tại, y cũng không làm như vậy, hơn nữa, y lôi ta ra, sẽ chỉ khiến sự tình trở nên càng thêm nghiêm trọng, bởi vì như vậy, thì không phảilà ân oán cá nhân giữa Lý Kỳ cùng y, mà là cuộc đấu tranh giữa y với Thái Tử, cho nên, ta dám khẳng định, là y cố ý để lộ sơ hở, muốn đẩy ta vào chỗ chết.

Vương Tuyên Ân kinh hô:

- Điều này sao có thể, Vận Vương và đầu bếp thối kia không phải trở mặt thành thù sao?

Vương Phủ cau mày nói:

- Mới đầu vi phụ cũng nghĩ là như vậy, bằng không cũng sẽ không lưu lạc đến tận đây rồi. Nhưng hiện tại xem ra, giữa Vận Vương và đầu bếp thối chắc có bí mật gì đó không thể cho ai biết, về phần đó là gì, tạm thời ta còn chưa nghĩ đến. Ngoài ra còn có hai điểm, ta cũng không có hiểu. Thứ nhất, đêm đó nếu Trúc Hinh đã hạ thủ, vậy thì đầu bếp thối và Lý Sư Sư quyết không thể may mắn thoát khỏi, cho dù Vận Vương cố ý hại ta, Hoàng thượng cũng sẽ không dễ dàng để cho đầu bếp thối kia tiếptục ở trong triều, sao còn khiến y đến nhà của ta. Thứ hai, Vận Vương làm như vậy, chính y cũng không thể may mắn thoát khỏi, ta lập tức không quyền không thế, y tại sao phải khổ như vậy? Chuyện này thật là khiến người ta suy nghĩ trăm lần vẫn không có lời giải đáp!

Vương Tuyên Ân xuất thần gật đầu, nói:

- Đung vây a! Chiến Thanh Kiều được xưng thiên hạ đệ nhất mị dược, tuyệt sẽ không xuất hiện vấn đề, Trúc Hinh lại không bán đứng chúng ta, vậy rốt cuộc trong này đã xảy ra chuyện gì?

Vương Phủ khoát tay nói:

- Mấy cái đó đều không quan trọng, chỉ cần hiểu rõ rốt cuộc đầu bếp thối và Vận Vương đang âm mưu gì, thì ta có thể dựa vào Thái Tử đoạt lại thứ thuộc về ta. Vương Tuyên Ân a một tiếng, nói:

- Con biết ý của giết người diệt khẩu rồi, chẳng trách hôm đó phụ thân bắt con làm ra vẻ bình tĩnh, hóa ra là cố ý cho đầu bếp thối thấy.

Vương Phủ cười ha ha, nói:

- Nếu ván này là hắn bố trí, thì đương nhiên hắn biết lỗ hổng ở chỗ nào, chỉ có người chết mới là đáng tin cậy nhất, cho nên, hắn nhất định sẽ tới giết ta diệt khẩu. Vì thế, ta cố ý làm ra vẻ điềm nhiên, dụ hắn vội vã ra tay, hắn vạn lần không ngờ được rằng, kỳ thật ta đây là chiêu này là bọ ngựa bắt ve, chim sẻ núp đằng sau.

Gã vừa dứt lời, phía sau đột nhiên vang lên một giọng nói:

- Nếu ngươi nghĩ như vậy, thì đúng là đại sai lầm rồi, đầu bếp thối đã sớm dự đoán được ngươi dấu một tay, hơn nữa, phía sau chim sẻ còn có thợ săn nữa. Ba người Vương Phủ kinh hãi, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy đứng trước mặt một đại thúc vô lương đầu mang nón tre, vai phải vác một thanh đại kiếm.

Người này là từ đâu xuất hiện? Vì sao ta một chút sát giác cũng không có. Đại hán kia trợn tròn hai mắt, điều này thật sự là không thể tin nổi.

Đại thúc này chính là Tửu Quỷ bị mất tích.

Tửu Quỷ chậm rãi bước tới phía Vương Phủ, nghiền ngẫm cười nói:

- Nhưng mà nói thật, ngươi và đầu bếp thối thật đúng là kỳ phùng địch thủ, không phân biệt được cao thấp, chẳng qua từ đầu đên cuối là ngươi kém một nước cờ thôi! Cam chịu số phận đi.

- Chủ nhân đi mau. Đại hán kịp phản ứng, vội rút đao ra cản phía trước người Vương Phủ. Cha con Vương Phủ lúc này làm sao còn có vẻ trầm ổn như hồi nãy, khẩn trương đứng dậy chạy tới chỗ ba con tuấn mã đang đứng uống nước trên mặt hồ.

- Giờ xem ra các người đến chim sẻ cũng chẳng phải, nhiều nhất cũng chỉ là bọ ngựa, đúng là châu chấu đá xe, không biết tự lượng sức.

Tửu Quỷ thản nhiên nói.

Lão còn chưa dứt lời, đại hán kia chỉ thấy trước mắt nhoáng lên một cái, lại thấy trên đầu một lưỡi kiếm mạnh mẽ áp chế, không rảnh nghĩ kỹ, nâng đao đón chào, một thanh âm vang lên, hổ khẩu truyền đến một cơn đau, đao trong tay suýt nữa rơi xuống.

Xuy một tiếng!Đại hán kia còn chưa kịp phản ứng, một con dao găm đã cắm vào lồng ngực của gã.

Quá là nhanh! Thật sự là quá là nhanh!

Sự tự tin vào thân thủ của mình vốn có xưa nay, vào thời khắc này, cũng tan nát theo tính mạng của gã.

- Xin lỗi, ta còn vội trở về uống rượu.

Tửu Quỷ hời hợt rút ra dao găm ra, hé mắt thoáng nhìn, thấy cha con Vương Phủ cưỡi ngựa định trốn, không dừng lại chút nào, đại kiếm chém ra.

- A. Vương Tuyên Ân giơ roi ngựa kêu thảm một tiếng, từ trên lưng ngựa ngã xuống, chỉ thấy thanh đại kiếm kia cắm ở trên lưng của y.

- Tuyên Ân, Tuyên Ân.

Vương Phủ chỉ có một con độc nhất này, một kiếm này không chỉ đem tính mạng của Vương Tuyên Ân đi, cũng đem theo cả hy vọng của lão, lập tức liều lĩnh từ trên ngựa nhảy xuống, nâng thi thể của Vương Tuyên Ân lên, xé ruột xé gan kêu tên đứa con.

Tửu Quỷ đi tới, cúi đầu nhìn xuống Vương Phủ, thở dài:

- Dĩ sở bất dục, vật thi vu nhân. Đây là một lão nhân chết tiệt nói cho ta biết, lúc ấy ta đã hiểu, bây giờ là lúc đến lượt ngươi tỉnh ngộ rồi. - Ta liều với ngươi

Vương Phủ vừa mới ngẩng đầu, một tia sáng lóe lên trước mắt, chỉ thấy cổ của lão chảy ra ra một cột máu, một đời gian thần này cuối cùng đã nếm được mùi vị của gieo gió gặt bão.

Tửu Quỷ nhìn thi thể hai cha con Vương Phủ, qua một lúc lâu, lắc đầu nói:

- Ta không biết trên đời có thiện hữu thiện báo hay không, nhưng làm ác nhiều thì nhất định sẽ có ác báo, không phải báo trên người mình, thì sẽ là báo trên người thân nhân của mình, chỉ có lấy cái chết để chấm dứt, may mắn còn sống sót, rồi sẽ hại người hại mình.


Đấu Thần Tuyệt Thế

Hồi (1-1753)


<