Vay nóng Homecredit

Truyện:Bắc Tống phong lưu - Hồi 0812

Bắc Tống phong lưu
Trọn bộ 1753 hồi
Hồi 0812: Người chưa đi trà đã lạnh
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-1753)

Siêu sale Shopee

Thật sao? Lý Kỳ nhướng lông mày phải lên, cảm thấy ngạc nhiên, nói:

- Lấy tình cách của Vận Vương, y tự nguyện chờ lệnh đến cái nơi hoang vu biên thùy Tây Bắc sao?

Triệu Hoàn gật đầu nói:

- Trước đây ta cũng không dám tin, nhưng sự thật như thế, thánh chỉ cũng đã hạ rồi, sẽ không sửa lại nữa.

Lý Kỳ gật đầu, nói tiếp:

- Điện hạ, cho phép ta mạo muội hỏi câu này, chức Tiết Độ Sứ này ---?

Hắn muốn nói lại thôi, nhưng ý tứ đã rất rõ ràng. Triệu Hoàn cau mày nói:

- Ngươi ngay cả Tiết Độ Sứ cũng không hiểu sao?

Sở dĩ hắn cảm thấy tò mò, là vì chức Tiết Độ Sứ này đã trải qua quá nhiều tranh chấp, cực kì nổi danh. Nghĩ đến triều Đường còn hạn chế phương diện Tiết Độ Sứ này, sau đó Triệu Khương Dận rút ra bài học, lợi dụng đám chức vụ Tri phủ, Thông phán, Chỉ huy sứ chống đỡ cho chức Tiết Độ Sứ, hiện giờ Tiết Độ Sứ là chức quan nhàn tản nhất, thỉnh thoảng sẽ đi cùng thân ngoại vương thất và đám tể tướng để thêm vẻ vang, không hơn, quyền lực gì đó đều không có, thậm chí phần lớn Tiết Độ Sứ đều không cần đi nhậm chức, nhưng vì Triệu Giau bị giáng chức, cho nên phải đến nơi đó để nhậm chức.

Lý Kỳ cũng biết một ít, nhưng không rõ ràng lắm, lắc đầu nói:

- Coi như ta lắm chuyện hỏi một câu đi. Triệu Hoàn cũng không ngốc, biết Lý Kỳ lắm miệng hỏi một câu thực chất đang giúp mình suy nghĩ, vì thế vừa kiên nhẫn giải thích cho Lý Kỳ, nói tóm lại, chính là Triệu Giai không bao giờ tạo thành uy hiếp cho y nữa, chức vụ này không hề có quyền lực, ai cũng biết đây thật sự là khúc nhạc dạo khi Vương tử lùi khỏi vũ đài.

Lý Kỳ nghe xong, lúc này mới than nhẹ một tiếng, nói:

- Xem ra y lần này là thật sự tỉnh ngộ rồi.

- Đúng vậy!

Triệu Hoàn gật đầu, nói:

- Tam đệ ta tư chất thông minh từ nhỏ, đến cả ta cũng thán phục, nhưng khổ nỗi tâm khí quá cao ngạo, lại không trải qua bất kì thất bại nào, khiến y đi mà khôngbiết đường về, thật ra phải nói, y đến nông nỗi ngày hôm nay, ta làm đại ca cũng khó thoát khỏi ra lầm này.

Đạo đức giả! Nếu y ở đây, chỉ sợ ngươi cũng không ngủ yên, hiện tại thấy y cuối cùng cũng rời kinh thành, ngươi mới bắt đầu giả bộ từ bi. Lý Kỳ nghĩ một đằng nói một nẻo:

- Chỉ dựa vào phần trí tuệ này của điện hạ, cũng là phúc của Đại Tống.

Ngừng lại một chút, hắn tiếp tục nói:

- Tuy nhiên, ta cho rằng những chuyện này đều do y gieo gió gặt bãi, không thế trách người khác được, bản thân đã làm sai, thì phải tự chịu trách nhiệm, chuyện này không thể quở trách được. Ngược lại, ta nghĩ qua bài học này, điện hạ sẽ hiểu chuyện hơn rất nhiều, suy nghĩ sẽ không khư khư cố chấp như trước đây nữa. Đối với cuộc đời y mà nói, cũng không hẳn là chuyện không tốt. Triệu Hoàn gật đầu nói:

- Ngươi nói cũng không phải là không có lý.

Lý Kỳ cười nói:

- Điện hạ đột nhiên tới đây, không phải chỉ vì chuyện này chứ?

Triệu Hoàn ha ha nói:

- Thông minh. Thật ra ta muốn bảo với ngươi sáng sớm ngày mai cùng ta đi tiễn tam đệ.

- Điện hạ không phải đang đùa ta chứ? Lý Kỳ không thể tin nổi nói.

Triệu Hoàn nói:- Ngươi thấy ta giống đùa sao?

Lý Kỳ cau mày nói:

- Vậy không biết sao điện hạ lại làm vậy?

Triệu Hoàn lắc đầu nói:

- Ta cũng không biết tại sao nữa, chỉ là y từ nhỏ không có mấy bạn bè thân thiết, ngày mai y đi, phỏng chừng đưa tiễn sẽ không nhiều, ngươi dù nói thế nào, cũng đã từng quen biết y, chẳng lẽ không định đi tiễn y sao? Có lẽ ---.

Y không nói tiếp, nhưng ý là có lẽ sau này ngươi sẽ không gặp lại Triệu Giai nữa.

Hóa ra lôi ta đi là để thêm mặt nũi! Lý Kỳ nói:- Không phải còn rất nhiều vương tử, đế cơ sao?

Triệu Hoàn lắc đầu, khẽ thở dài:

- Có câu người đi trà lạnh, ngươi cho rằng Tần phi sẽ để con của mình đi tiễn tam đệ sao? Theo ta thấy, sợ cũng là Huyên Huyên đi. Ài, Lý Kỳ, chuyện quá khứ hãy để cho nó qua đi, ngươi coi như là giúp ta đi

Lý Kỳ trầm ngâm một lát, gật đầu nói:

- Nếu điện hạ đã nói vậy, được, mai ta đi cùng điện hạ.

Triệu Hoàn gật đầu cười.

Sau khi nói xong chuyện này, y cùng Lý Kỳ tán gẫu vài câu, rồi rời khỏi, Lý Kỳ chống quải trượng đưa Triệu Hoàn đến trước cửa, nhìn bóng lưng Triệu Hoàn khuấtdần, nhíu mày lẩm bẩm:

- Phượng Tường Tiết Độ Sứ?

Hắn vừa dứt lời, phía sau đột nhiên có người nói:

- Điện hạ nói với ngươi rồi hả?

Lý Kỳ bị dọa đến thót tim, một chân một gậy giữ vững thân mình, quay đầu lại nhìn, tức giận nói:

- Vương thúc thúc, sao thúc đi mà không ra tiếng vậy?

Vương Trọng Lăng u oán nhìn hắn một cái.

Lý Kỳ nói:

- Thúc làm gì mà nhìn ta như thế?Vương Trọng Lăng nói:

- Lý Kỳ à, ta có chuyện muốn nói rõ với ngươi.

- Chuyện gì?

- Còn có thể là chuyện gì, là chuyện chung thân đại sự của con gái ta!

Lý Kỳ cười khổ nói:

- Vương thúc thúc, việc này thúc hãy nghe ta nói trước đã.

- Ngươi đừng hòng trốn tránh trách nhiệm! Mới vừa rồi ta còn nhìn thấy, ngươi tặng hoa cho Dao nhi, mà Dao nhi lại căng thẳng thế nào với ngươi, trừ phu quân đã chết của con bé, ta chưa từng thấy nó như thế với đàn ông nào. Vương Trọng Lăng vội nói. Cmn! Lão tử nhìn lén hai mắt, ngươi lại bắt ta chịu trách nhiệm, trên đời này làm gì có chuyện tiện lợi vậy. Lý Kỳ trợn mắt, nói:

- Vương thúc thúc, chẳng lẽ thúc còn không biết tính con gái của mình ra, cho dù là một con chó què, nàng vẫn làm như thế.

Vương Trọng Lăng khụ một tiếng, nói:

- Sao có thể coi mình với chó được.

Này. Ngươi đã đọc sách chưa? Lý Kỳ tức giận nói:

- Ta khi nào coi mình như chó? Đây chỉ là phép so sánh mà thôi. Âu Khắc, cho dù là bông hoa cũng sẽ héo, lệnh ái cũng sẽ thế. Hiểu chứ?

- Hiểu, hiểu! Vương Trọng Lăng cười ha ha, hạ giọng nói:- Lý Kỳ, cho dù không có gì, nhưng không có nghĩa là từ giờ về sau không có gì, ngươi chắc cũng không muốn thấy con gái của ta cô đơn hiu quạnh cả đời.

Cái gì vậy? Cái này ngươi gọi là hiểu hả, cái gì mà cho dù, nó vốn là thế rồi. Hơn nữa, ngươi hà tất phải thế, ta không nói đến nội hàm cái gì đó, Tần phu nhân với khuôn mặt đó, dáng người đó, chỉ cần đứng ở cửa, người đến cầu hôn cũng xếp hàng từ đây đến Hàng Châu. Lý Kỳ lười nói nhảm với ông ta, hàm hồ qua loa nói:

- Để sau đi! Đợi sau này có gì hẵng nói.

Vương Trọng Lăng mờ ám cười nói:

- Vậy ngươi phải cố gắng nha, nhớ ngày đó ngươi chỉ là một đầu bếp, chỉ được sự ái mộ của Thất nương, đến nay đã là đại quan Tam phẩm, Dao nhi tất nhiên chạy không thoát khỏi lòng bàn tay ngươi --- à, ý ta là, ngươi và Dao nhi cũng được cho là trai tài gái sắc. Lý Kỳ cười nói:

- Ta cảm thấy phải là nam sắc nữ tài mới đúng.

- Đều giống nhau, đều giống nhau. Vương Trọng Lăng cười ha ha nói:

- Được rồi, ta đi trước đây.

- Vương thúc thúc đi thong thả. Lý Kỳ vội vàng nói, trong lòng hận không thể một cú đá ông ta ra ngoài.

Đợi Vương Trọng Lăng đi rồi, Lý Kỳ lắc đầu, sờ sờ khuôn mặt anh tuấn của mình, cảm khái nói:

- Người quá đẹp trai cũng lắm buồn phiền nha! Mặc dù đã què rồi. - Lý Kỳ.

Vừa mới đến tiền sảnh, Tần phu nhân bỗng nhiên từ bên cạnh bước ra, dè dặt nhìn Lý Kỳ, hồ nghi nói:

- Cha ta và ngươi vừa mới nói chuyện gì vậy?

Lý Kỳ đảo mắt một cái, ha ha nói:

- Cha ngươi muốn gả ngươi cho tại hạ.

- Phụ thân sao lại như thế. Tần phu nhân tức giận giẫm chân, nói với Lý Kỳ:

- Việc này ngươi muốn cũng đừng hòng muốn.

- Lời này ta cũng muốn nói với ngươi. Lý Kỳ hếch mặt lên nói:

- Ta là người què, nhưng mắt không mù, ngươi đừng nghĩ muốn thừa dịp ta bị thương, mà lợi dụng ta.

- Ngươi nghĩ ta muốn lợi dụng ngươi? Hai mắt Tần phu nhân bắn lửa khắp nơi. Tức giận nói:

- Từ đầu đến cuối, đều là ngươi lợi dụng ta.

Lý Kỳ a một tiếng, nói:

- Tần phu nhân, ngươi dựa vào đâu để nói những lời này vậy. Cho tới bây giờ đều là ta tặng ngươi đồ, khi khi nào đã tặng ta đồ?

Tần phu nhân hơi sững sờ, nghĩ lại một lúc, hình như thật sự là như thế, trên mặt ửng đỏ, nhỏ giọng nói:- Không phải ta cho ngươi ở lại Tần phủ sao.

- Điều này cũng đúng. Lý Kỳ gật đầu, đĩnh đạc nói:

- Vậy được. coi như ta cũng kết giao với chủ nhà, vợ chồng chúng ta tính rõ---

- Ngươi nói chuyện gì?

- ẶcTa nói chúng ta từng người tính rõ ràng, tính toán xong, tổng hợp lại được chưa.

- Cái này cũng không khác lắm. Tần phu nhân nhẹ nhàng bĩu mỗi, bỗng nhiên nói:

- Đúng rồi, Lý Kỳ, ngươi thật sự định mang tất cả hoa cỏ trong nhà VươngPhủ cho heo ăn?

Đổ mồ hôi! Ta vừa mới chảy máu, ngươi không hỏi một câu thì thôi, lại đi nhớ mấy chuyện hoa cỏ này, thật sự là đả thương lòng tự tôn người khác nha. Lý Kỳ nói:

- Cũng không phải là không thể, nhưng ngươi gặp may rồi, gặp phải ta, có quyền ưu tiên lựa chọn, nếu ngươi không cần, ta sẽ tìm người khác lấy, còn nếu không ai lấy, cho chúng nó tự thân tự diệt đi.

Sở dĩ Tần phu nhân hỏi như vậy, vì nàng từ Vương Trọng Lăng biết được, Vương phủ đó sẽ để trống, hoa cỏ hiếm lạ bên trong sẽ không có ai quản lý, nếu không ai lấy, cũng chỉ có thể cho bọn chúng tự sinh tự diệt, trong lòng sao có thể bỏ mặc những loài hoa quý báu này cứ như vậy mà biến mất, ngượng ngùng nói:

- Nếu đã như vậy, ngươi có thể đưa ta đến Vương phủ xem không?- Ngươi không sợ người khác hiểu lầm chúng ta sao?

- Ta sợ, bọn họ sẽ không hiểu lầm sao?

- Vậy thì, được rồi, chiều ngày mai đi, buổi sáng ta còn bận việc.

.... .

.... .

Hôm sau.

Ngoại thành phía nam, gió thu mang theo cảm giác mát mẻ tùy tiện cuốn những chiếc lá khô rơi xuống, lúc này trời còn chưa sáng rõ, bốn con ngựa đứng yên trướccổng thành, hành khách đi qua ngước mắt nhìn cửa thành, ánh mắt rực rỡ khó có thể chống cự lại.

Một lúc lâu, y than nhẹ một tiếng, híp mắt nghiền ngẫm cười nói:

- Đều nói là người đi rồi, trà mới lạnh, xem ra hiện giờ, người chưa đi, nhưng trà đã lạnh, ha ha, lòng người thật dễ thay đổi.

Người đang nói đúng là Triệu Giai, đứng phía sau y là lão quản gia, còn ra còn có hai tên hộ vệ trên đường, nhớ ngày đó là Vận Vương tiền đồ vô hạn, hiện giờ đã một đi không trở lại, chỉ còn lại những tiếng châm chọc cực kỳ thê lương.

Triệu Giai của hôm nay đã hoàn toàn là vầng sáng quá khứ của Vương tử, trên người chỉ mặc trường bào màu xám, dưới chân cũng chỉ đi đôi giày vải, hơi thở cao quý hoàn toàn không thấy, bừa bãi không giống trước đây, lại nhiều thêm một phầnnội liễm, tuy nhiên vóc người đẹp, mặc cái gì cũng có phong vị.

Lão quản gia lo lắng liếc mắt nhìn Triệu Giai, nói:

- Điện hạ, chúng ta đi thôi.

Triệu Giai gật gật đầu, nói:

- Đi thôi, cũng đến lúc phải đi rồi.

- Tam đệ chậm đã, chờ vi huynh.

Đang lúc Triệu Giai chuẩn bị rời đi, một chiếc xe ngựa dưới sự bảo vệ của mười hộ vệ, chạy về hướng y.

Chỉ nửa khắc sau, đội người này đã tới trước mặt Triệu Giai. Một người chui ra từ trong xe ngựa, nói với Triệu Giai:

- Tam đệ, đại ca muốn tới tiễn ngươi, tại sao ngươi đi không từ giã.

Người này dĩ nhiên là Thái tử Triệu Hoàn.

Triệu Giai vội vàng xuống ngựa, chắp tay thi lễ, cười khổ nói:

- Không phải là đệ không muốn làm phiền đại ca sao?

Triệu Hoàn xuống xe, tiến lên cầm hai tay của Triệu Giai, nói:

- Tam đệ, ngươi nói gì thế, huynh đệ chúng ta còn xem như người ngoài vậy sao?

Triệu Giai đưa mắt nhìn phía cửa thành, khóe miệng mang theo nụ cười chua xót, nói:- Đệ không muốn tăng thêm muộn phiền cho đại ca.

Triệu Hoàn ngẩn người, biết là y đang chỉ, những huynh đệ còn lại không đến tiễn, thở dài một hơi, vỗ vỗ bờ vai của Triệu Giai, nói:

- Tam đệ, bất kể thế nào, ta và ngươi mãi mãi là huynh đệ, điều này không thể dứt bỏ được, lần này ngươi đi, nhất định phải chú ý sức khỏe, đại ca có thời gian sẽ đến thăm ngươi.

Triệu Giai lắc đầu nói:

- Đại ca, lúc này ngươi lấy quốc gia đại sự làm trọng, làm gì có thời gian đến thăm ta, ha ha, nhắc tới cũng thật mỉa mai, hiện tại mới hiểu được, trên đời này chỉ có đại ca xem ta là huynh đệ, tam đệ trước đây có mạo phạm đại ca, trong lòng vô cùng hối hận, nếu có ngày đại ca cần dùng đến chỗ của đệ, đệ nhất định sẽ vì đại ca máu chảy đầu rơi, không hề nuối tiếc. Những lời này nói ra cũng là tình thâm ý trọng, trong lòng Triệu Hoàn cảm động, không khỏi nghẹn ngào, tất cả những chuyện ngày xưa, cũng từ từ bay theo chiều gió, nhưng đi cũng phải nói lại, chung quy cũng là điều kiện tiên quyết Triệu Giai bị giáng chức đi Tây Bắc, nếu Triệu Giai còn ở kinh thành, cho dù y có nói một trăm lần, Triệu Hoàn cũng không mở lòng với y như thế.

Tóm lại, chỉ cần liên quan đến lợi ích, bất cứ tình cảm phát sinh nào cũng sẽ biến chất. Hơn nữa, giữa huynh đệ bọn họ còn có lợi ích liên quan đến nhau, có thể nói trên đời này lợi ích là cám dỗ con người nhất.

Hai huynh đệ nói chuyện một lúc, Triệu Hoàn bỗng nhiên nói vọng vào trong xe:

- Lý Kỳ, nếu ngươi đã đến đây, sao lại không ra ngoài.

- ồ, đã tới rồi. Một người lên tiếng trả lời trong xe ngựa chui ra, không phải Lý Kỳ thì là ai, hắn còn buồn ngủ, chắp tay với Triệu Giai cười nói:

- Điện hạ, người cũng biết tại hạ có thương tích trong người, không tiện thi lễ, kính xin điện hạ thứ tội. Kỳ thật, điện hạ có thể đi tối nay, ngày hôm nay cũng không sáng sủa rồi.


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Hồi (1-1753)


<