Vay nóng Tima

Truyện:Bắc Tống phong lưu - Hồi 0791

Bắc Tống phong lưu
Trọn bộ 1753 hồi
Hồi 0791: Đại quân xuất chinh
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-1753)

Siêu sale Lazada

Phủ Thái sư

Ba người Thái Kinh, Cao Cầu, Lý Kỳ ngồi trong phòng. Sau buổi tảo triều sáng nay, Thái Kinh bảo Lý Kỳ đến phủ lão ta, thuận tiện còn mời cả Cao Cầu. Sự việc này đến quá đột ngột, mà hành động này của Thái Du lại nằm ngoài dự kiến của mọi người, rất rõ ràng là trong này nhất định có bí mật không muốn người khác biết, hơn nữa còn có liên quan tới Lý Kỳ.

Thái Kinh ngồi trên ghế, hớp một ngụm trà, ánh mắt liếc sang Lý Kỳ, nói ngay vào điểm chính:

- Lý Kỳ, Du nhi đề cử hai người Nhạc Phi và Ngưu Cao đi với nó có phải là do ngươi sắp xếp từ giữa không?Trước mặt Thái Kinh Lý Kỳ cũng không dám tự cho là thông minh, gật đầu nói:

- Đúng vậy.

- Nói vậy là ngươi đã biết việc này từ sớm rồi?

Thái Kinh hỏi.

Lý Kỳ lắc đầu nói:

- Ta cũng mới biết hôm qua thôi, là thê tử của Triệu Minh Thành gửi thư báo cho ta biết.

Nói xong hắn lại cáo lỗi với Cao Cầu:

- Thái úy, thật xin lỗi, sự việc khẩn cấp, ta chỉ đành liều mình làm trước mà không thông báo cho Thái úy, mong Thái úy lượng thứ.

Trong lòng Cao Cầu hiểu rõ, sở dĩ Lý Kỳ không thương lượng với ông ta, khôngphải vì sợ ông ta gây trở ngại, bởi vì ông ta nhất định đáp ứng yêu cầu nhỏ nhặt không đáng kể của Lý Kỳ, mà là vì Lý Kỳ hiểu rất rõ, ông ta không muốn tham dự vào chuyện này. Đối với ông ta mà nói, trừ phi là Lý Kỳ điều động toàn bộ "thợ thủ công" của ông ta ra tiền tuyến, bằng không ông ta thà rằng không biết, nói:

- Ngươi còn biết mình làm liều là được rồi.

Thái Kinh khẽ cau mày nói:

- Nhưng rốt cuộc tại sao ngươi lại làm vậy?

- Thái sư, có thể cho phép Lý Kỳ nói một câu mạo phạm không.

Lý Kỳ quay đầu sang nói với Thái Kinh.

Thái Kinh ha ha nói:

- Ngươi mạo phạm lão phu còn ít sao, nói đi. Lý Kỳ nghiêm túc nói:

- Đầu tiên, cảng lớn nhất của Đại Tống ta nằm ở hai châu Đăng Lai, nói cách khác, chính là hai châu này rất quan trọng đối với việc giao thương hải ngoại có phát triển hay được hay không. Cho nên, đối với chúng ta mà nói phải xử sự hết sức thận trọng. Mà từ khi Anh Quốc công nhậm chức Xu Mật Sứ đến nay vẫn chưa lập được chiến công nào. Lần xuất chinh này ngài ấy nhất định sẽ đích thân lãnh binh. Nhưng, mọi người đều biết, ngài ấy căn bản không biết đánh trận, hơn nữa sốt ruột lập công. Nếu không có tướng tài hỗ trợ bên cạnh, ta thật sự sợ sẽ chữa lợn lành thành lợn què, đại bại trở về. Nếu là như vậy, luật mới chắc chắn sẽ bị đình chỉ vì chuyện này. Do đó, ta mới tới tìm Anh Quốc công đề cử hai người Nhạc, Ngưu.

Thái Kinh gật đầu nói:

- Lão phu rất hiểu nhi tử này của ta, nó tâm cao khí ngạo, nhưng đáng tiếc tài hoa kém cỏi, càng không cần nói đến tài năng quân sự. Nếu để nó cầm binh, đích thực làmột chuyện nguy hiểm vô cùng. Nhưng, với ân oán giữa ngươi và Du nhi, mục đích của ngươi chỉ có vậy thôi sao?

Lý Kỳ cười nói:

- Thái sư, Lý Kỳ ta tuy không phải là chính nhân quân tử, nhưng cũng biết lấy đại cục làm trọng, ta tuyệt đối sẽ không dùng chuyện này mà mưu lợi riêng. Hơn nữa, với thủ đoạn của Anh Quốc công, thắng thì công lao nhất định thuộc về ngài ấy, bại thì trách nhiệm chắc chắn do Nhạc Phi, Ngưu Cao gánh lấy. Đã như vậy, sao ta lại có ý đồ khác được. Nếu suy xét lý đến cùng, phu thê Triệu Minh Thành có lẽ là lý do tương đối cá nhân.

Thái Kinh ha ha nói:

- Thật ra ngươi cũng rất hiểu Du nhi. Lý Kỳ cười nói:

- Dù sao thì ta và Anh Quốc công cũng là không đánh không quen biết, có thể nói là hiểu tận gốc rễ, ngược lại, ngài ấy cũng rất hiểu ta, bằng không, ngài ấy cũng sẽ không đáp ứng thỉnh cầu của ta.

- Đúng vậy! Trước giờ người hiểu ngươi nhất luôn là kẻ thù của ngươi mà.

Thái Kinh như có thâm ý khác liếc sang Lý Kỳ, lại nghiêm mặt nói:

- Trở lại chuyện chính, trận đánh này ngươi nắm chắc bao nhiêu phần, hoặc là nói, hai người Nhạc, Ngưu thật sự có thể gánh trọng trách này sao?

Nói đến đây, ông ta thở dài một tiếng, nói:

- Tuy rằng Du nhi có không ít mâu thuẫn với kẻ làm cha như ta, nhưng suy cho cùng nó cũng là người của Thái gia ta, hơn nữa còn là trưởng tử, thắng bại của trận này cũng quan hệ đến danh dự của Thái gia ta. Là người lèo lái của một gia tộc, việc đầu tiên mà lão ta nghĩ đến vĩnh viễn không phải là lợi ích của mình, mà là lợi ích của cả gia tộc. Bất kể là thời đại nào cũng đều như vậy cả. Nếu không như vậy, cũng nói lên gia tộc này sắp suy sụp rồi. Gia tộc đã như vậy, nói chi đến một quốc gia, đây cũng là khác biệt lớn nhất của Tống Huy Tông và Đường Thái Tông, một người luôn nghĩ đến bản thân mình trước, còn người kia luôn nghĩ đến quốc gia.

Lý Kỳ nói:

- Thái sư có thể yên tâm, trận chiến này chắc chắn thắng. Ta vô cùng tin tưởng vào Nhạc Phi, Ngưu Cao. Nếu Thái sư không tin vào tài năng quân sự của ta và người mới ngang tài ngang sức của Anh Quốc công, thì cũng nên tin Chủng công. Hai người họ đều là đệ tử đắc ý của Chủng công đó!

- Ha ha, cũng đúng. Chủng công cũng từng ba lần bốn lượt tán dương Nhạc Phitrước mặt lão phu, cũng có thể thấy đây tuyệt đối không phải loại người chỉ biết nói suông.

Thái Kinh lúc này mới yên tâm gật đầu.

Bởi vì tình hình chiến đấu khẩn cấp, Thái Du lại sốt ruột lập công, thêm vào đó hành quân khẩn cấp nên không cần tốn quá nhiều thời gian chuẩn bị lương thảo, vì vậy, đã sắp xếp hai ngày sau đại quân xuất chinh.

Vốn dĩ Lý Kỳ muốn đích thân mình đi, đáng tiếc không được như mong muốn, cho nên lo lắng là chuyện không tránh khỏi. Trong quân doanh.

Ba quân đợi lệnh, Lý Kỳ là Thống Soái Tam nha nên đi tuần tra một lượt, lại nói những câu khích lệ sĩ khí, với khả năng ăn nói của hắn nên tuy chỉ là nói một vài lời nhưng cũng đạt được hiệu quả không bình thường.

Tuần tra xong, Lý Kỳ lại gọi hai người Nhạc Phi, Ngưu Cao vào trong phòng, thành khẩn nói:

- Các ngươi đọc nhiều sách hơn ta, về mặt đánh trận thì mạnh hơn ta gấp ngàn vạn lần, nên ta sẽ không múa rìu qua mắt thợ về mặt này nữa, chuyện thắng bại ta cũng không muốn nói nhiều. Ta chỉ muốn nói cho các ngươi biết, đối với địch nhân mà nói, chúng ta càng không thể thua. Ta không muốn tạo áp lực cho các ngươi, nhưng ta hi vọng các ngươi hiểu sự thật là như thế nào. Nhạc Phi nói:

- Xin Bộ Soái yên tâm, chúng ta nhất định khải hoàn trở về.

- Đương nhiên, ta đương nhiên có lòng tin tuyệt đối vào các ngươi trong phương diện này.

Lý Kỳ mỉm cười, lại thở dài:

- Nhưngta lại vô cùng lo lắng một số phương diện.

Ngưu Cao nói:

- Bộ Soái lo lắng Tuyên Phủ Sứ?

Lý Kỳ không trả lời trực tiếp, nói:

- Hai ngươi hiểu bao nhiêu về Tuyên Phủ Sứ?Nhạc Phi và Ngưu Cao đều sửng sốt, hai mặt nhìn nhau, thật lâu sau, Nhạc Phi mới thận trọng nói:

- Bộ Soái, nói thật sao?

Lý Kỳ khoát tay:

- Ta thích nghe nói dối.

Nhạc Phi hả một tiếng, trầm ngâm không nói.

Lý Kỳ chờ trong giây lát, mới thở dài nói:

- Các ngươi như vậy bảo sao ta yên tâm được. Tuyên Phủ Sứ là Thống Soái, mà các ngươi ngay cả vài câu tốt đẹp còn không muốn nói, có thể tưởng tượng ra đến lúc đó chỉ e chưa gặp được kẻ thù, thì các ngươi đã tự mình đánh nhau rồi, thật không biết để các ngươi đi rốt cuộc là đúng hay sai. Nhạc Phi nói:

- Bộ Soái, lần này mạt tướng đi là để bình phản, việcviệc vuốt mông ngựa này liên quan gì đến chúng ta?

Ngưu Cao cũng gật đầu tỏ vẻ đồng ý.

Lý Kỳ nói:

- Sao lại không liên quan? Dù là bất cứ chuyện gì thì không thể tránh khỏi việc giao tiếp, hơn nữa gã còn là cấp trên của các ngươi. Nếu gã là một người khoan dung đại lượng thì không nói, nhưng đáng tiếc gã không phải. Không chỉ vậy, gã còn là cực phẩm trong đám tiểu nhân, chỉ cần các ngươi nói một câu làm gã không vui, gã có thể ghi hận các ngươi suốt đời. Tướng Soái bất hòa là đại kỵ nhà binh, trận chiến này làm sao thắng được nữa?Nhạc Phi cau mày nói:

- Vậy không biết Bộ Soái muốn chúng ta làm sao?

*****

Lý Kỳ cười nói:

- Rất đơn giản, là nói gì nghe nấy, nếu phải nói thì phải nói những lời hay.

Ngưu Cao sốt ruột nói:

- Bộ Soái, nếu chúng ta phải nói gì nghe nấy thì trận này không thể đánh thắng được rồi, Tuyên Phủ Sứ không biết đánh trận nha.

Lý Kỳ cười ha ha nói:

- Chính vì như vậy ta mới bảo các ngươi nói gì nghe nấy.

Nhạc Phi, Ngưu Cao nghe đến hồ đồ, nghi hoặc nhìn Lý Kỳ.

Lý Kỳ cười khổ nói:- Các ngươi cũng biết, gã không biết đánh trận, hơn nữa gã là tên ngu dốt việc quân không thể nghĩ ra được một chiêu nào cả, gã chỉ có một chiến thuật, đó là các ngươi. Cũng tức là nói, các ngươi có thể toàn quyền làm chủ về mặt này. Nếu ta đoán không sai, khi đại quân đến Mật Châu, gã sẽ tìm đủ mọi lý do để ở lại Mật Châu mà không đi tới Lai Châu.

Câu này nghe thật mơ hồ khó nắm bắt.

Trong lòng hai người Nhạc Phi, Ngưu Cao nghi hoặc không thôi, Nhạc Phi nói:

- Vậy Bộ Soái bảo nói gì nghe nấy là chỉ mặt nào.

Lý Kỳ nói:

- Những mặt còn lại.

Nói đến đây hắn cười ha ha nói:- Thật ra cũng rất đơn giản, các ngươi nói xem hiện nay Tuyên Phủ Sứ quan tâm nhất là gì?

Ngưu Cao nói:

- Đương nhiên là thắng lợi.

- Không sai. Trước trận chiến, gã chỉ biết thảo luận kết quả với các ngươi, cho nên, các ngươi phải không ngừng truyền đạt niềm tin tất thắng cho gã, ngàn vạn lần đừng sợ nói quá, chỉ sợ không nói quá lên thôi, các ngươi có thể nói mình có thể lấy một địch ngàn vạn cũng được nữa. Hoặc là lỡ như khi cục diện bất lợi, thậm chí trận đầu tiên thất lợi, các ngươi cũng phải nói những thứ bất lợi này thành có lợi. Chỉ có như vậy, gã mới tiếp tục tin tưởng các ngươi, các ngươi mới có tư cách tiếp tục đánh. Nói tóm lại, chỉ cần nhớ một chứ, thắng! Chỉ cần dụ cho gã vui vẻ, tất cả đều có thể bản bạc. Lý Kỳ khẽ cười nói:

- Đây chỉ là trước khi đánh, còn sau khi đánh nữa. Nếu bại, vậy thì không cần nói gì nữa. Nếu thắng, gã nhất định sẽ nghĩ trăm phương nghìn kế để lung lạc các ngươi, bởi vì bản thân gã là Xu Mật Sứ, mà lại không có uy vọng gì trong quân, cũng không có lấy một tâm phúc, cho nên gã chắc chắn sẽ muốn mở rộng thế lực của mình trong quân. Việc này cũng là một cơ hội đối với gã. Lúc này, các ngươi cũng phải nói gì nghe nấy, không được ngỗ nghịch, bởi vì chuyện này liên quan trực tiếp đến sự phát triển của các ngươi. Phải biết ta chỉ có thể cho các ngươi tư cách huấn luyện binh, nhưng không thể cho các ngươi quyền lĩnh binh. Không có quyền lĩnh binh, cũng tức là không lập được chiến công. Về mặt này, gã có thể cho các ngươi, mà gã cũng chỉ muốn đạt được chiến công trên người các ngươi mà thôi, sẽ không lợi dụng các ngươi làm xằng làm bậy cho hắn đâu, hai bên đều không có xung đột. Cho nên, các ngươi lấy lòng hắn cũng là chuyện tốt đối với các ngươi. Hai người Nhạc, Ngưu thầm cau mày, hiển nhiên trong lòng không tình nguyện.

Lý Kỳ khẽ cười nói:

- Các ngươi phải nhớ, tận trung báo quốc không liên quan gì đến nguyên tắc cá nhân cả. Nếu có thể từ bỏ danh lợi của một người mà tạo phúc cho ngàn vạn dân chúng, đó chính là đại nghĩa, đương nhiên phải từ bỏ. Nếu chỉ quan tâm đến danh lợi hay nguyên tắc của cá nhân một người mà bỏ mặc ngàn vạn dân chúng không lo, thì cho dù chuyện các ngươi kiên trì là đúng, thì cũng chỉ là kiên trì của một cá nhân thôi có thể nói là biểu hiện của tự tư tự lợi, vậy thì có khác gì đám người của Vương Phủ chứ? Mà các ngươi có thể mang lại cái gì cho dân chúng chứ? Nói đơn giản một chút, chính là chỉ cần có thể bảo vệ họ, thì có những lúc phải gạt nguyên tắc cá nhân sang một bên. Quay trở lại, Tuyên phủ Sứ có thể cho các ngươi cơ hội bảo vệ dân chúng, bảo vệ quốc gia, nên cho dù trong lòng các ngươi có ngàn vạn lý do không muốn, nhưng vì dân chúng thiên hạ, nói vài câu trái với lương tâm thì có là gì chứ. Chỉ cầncác ngươi có thể giữ được điểm mấu chốt là bảo vệ dân chúng, thì cho dù là làm chuyện gì cũng đều không thẹn với lương tâm.

Nhạc Phi, Ngưu Cao liếc nhau, ôm quyền cùng nói:

- Lời khuyên của Bộ Soái, chúng ta khắc ghi trong long.

Lý Kỳ ha ha nói:

- Chỉ hi vọng được vậy.

Ngoài cửa thành Đông, cát bụi tung bay, từng hàng từng hàng binh sĩ càng trởnên uy nghiêm, trang trọng trong gió thu.

Lý Kỳ từ sớm đã đến đây đưa tiễn, nhưng vai chính Thái Du lại chậm chạp chưa đến.

Trong lòng Nhạc Phi khó chịu, lẩm bẩm nói:

- Đại quân xuất chinh, thân làm Thống soái phải làm gương tốt mới đúng chứ!

Lý Kỳ lườm y một cái, nói:

- Đừng nói những câu như vậy nữa.

Nhạc Phi ngượng ngùng gật đầu, không nói thêm nữa.

Lúc này, trước cổng đột nhiên xuất hiện một đội nhân mã. Lý Kỳ phóng mắt nhìnqua, vỗ trán nói:

- Đúng rồi, quên nói với các ngươi, lão đại này của các ngươi là một kẻ mê đạo. Đêm qua các ngươi thật sự nên tạm thời ôm chân phật, đọc Vô Tự Thiên Thư gì đó mới đúng, cũng có thể có thêm đề tài để nói với gã.

Nói xong, hắn cưỡi ngựa tiếp đón.

Chỉ thấy Thái Du thân mặc đạo bào dẫn theo một đám thân binh cưỡi ngựa chạy đến, nhìn thấy Lý Kỳ thì hé mắt liếc nhìn, nói:

- Sao ngươi lại ở đây?

Lý Kỳ cười nói:

- Đương nhiên ta đến đưa tiễn. Thái Du hừ nói:

- Ta không tin ngươi sẽ chạy đến đây đưa tiễn ta.

Lý Kỳ lắc đầu nói:

- Đương nhiên không phải. Nếu Anh Quốc công phải xuất môn đi xa, chỉ sợ ta còn không muốn biết nữa kìa, nói chi là đưa tiễn. Ta chỉ đến đưa tiễn binh lính của ta thôi.

Thật là thẳng thắn.

Nhạc Phi và Ngưu Cao nghe thấy mà mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, trong lòng nghĩ, hôm qua Bộ Soái còn bảo chúng ta lấy lòng Tuyên Phủ Sứ, nhưng bản thân mình lại không chút nể mặt đối phương. Nào ngờ nếu Lý Kỳ tỏ vẻ ân cần, ngược lại sẽ làm Thái Du nghi ngờ vô căn cứ. Dù sao thì ân oán của hai người bọn họ ai ai cũng biết, không cần giả bộ làm gì.

Thái Du lúc này tức giận hừ một tiếng.

Lý Kỳ trêu ghẹo nói:

- Oa! Anh Quốc công, hôm nay ngài ăn mặc thật có hình tượng nha! Có thể nói là trước nay chưa từng thấy.

Thái Du sao lại không nghe ra ý châm biếm trong lời nói của hắn chứ, lại hừ một tiếng nói:

- Phàm phu tục tử. Ta sắp phải xuất chinh, ngươi có thể đứng sang một bên rồi, nhìn thấy ngươi, trong lòng ta liền thất ngột ngạt. - Ha ha, ta vốn là phàm phu tục tử, cũng chưa từng muốn phi thăng.

Lý Kỳ cười ha ha, lập tức nghiêm mặt nói:

- Tiễn đưa Anh Quốc công thì miễn đi, có điều sau này nếu Anh Quốc công khải hoản trở về, tại hạ nhất định chuẩn bị một trăm vò rượu ngon đón gió tẩy trần cho Anh Quốc công.

Thái Du khinh thường nói:

- Vậy ngươi mau chóng chuẩn bị đi, ta sẽ trở về nhanh thôi.

Nói xong, gã liền cưỡi ngựa đi lên, cười nói với hai người Nhạc Phi, Ngưu Cao:

- Nhạc Phi, Ngưu Cao

- Có mạt tướng.

- Vừa rồi nhất định các ngươi sinh lòng oán niệm với bản Soái, có điều khôngsao, để đại quân sau này có thể khải hoàn trở về, bản Soái chịu chút uất ức thì có là gì. Thật ra đêm qua bản Soái bói một quẻ, nếu giờ Tỵ ba khắc xuất phát, chuyến đi này chắc chắn mã đáo thành công, do đó mới khoan thai chậm rãi mà đến.

Bốc quẻ.

Hai người Nhạc, Ngưu nghe thấy thì dở khóc dở cười, nhưng không dám nói nhiều, Ngưu Cao ôm quyền nói:

- Tuyên Phủ Sứ suy nghĩ chu đáo như vậy, Ngưu Cao bội phục không thôi.

Lý Kỳ thầm gật đầu, cái đầu trâu này cuối cùng cũng thông suốt, chỉ là thần tượng kia của ta, ôi, xem ra sau này phiền phức rồi.

Thái Du cười gật đầu, lại cưỡi ngựa lên trước, nói mấy câu dễ nghe trước mặttám ngàn Cấm quân. Thật ra mấy câu này gã đều học theo Đồng Quán cả thôi.

Một lát sau, một tùy tùng bên cạnh gã bước lên nói:

- Lão gia, thời gian đến rồi.

Thái Du gật đầu, nhìn sắc trời, vung tay lên nói:

- Xuất phát.

Nhạc Phi, Ngưu Cao ôm quyền với Lý Kỳ:

- Bộ Soái, chúng ta đi đây.

Lý Kỳ gật đầu, vẫy tay nói:

- Đi đi, đi đi. Cho đến khi đại quân khuất bóng, Lý Kỳ mới thở dài một tiếng, xoay người đi về cùng Mã Kiều.


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Hồi (1-1753)


<