Vay nóng Tinvay

Truyện:Bắc Tống phong lưu - Hồi 0781

Bắc Tống phong lưu
Trọn bộ 1753 hồi
Hồi 0781: Thiên lý nhãn
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-1753)

Siêu sale Shopee

Dử mắt?

Trịnh Toàn và hai người kia bị vẻ sợ hãi của Lý Kỳ làm cho ngỡ ngàng, hoang mang nhìn Lý Kỳ phía đối diện đang hoảng sợ.

Một lúc sau, vị bên trái mới theo bản năng giơ tay ra quệt khóe mắt, chỉ thấy đầu ngón tay có một vật thể lạ, đột nhiên hiểu ngay ra vấn đề, nhiệt độ trên mặt tăng lên nhanh chóng, chỉ trong chốc lát đã biến thành mặt Quan Công.

- Ôi cha, làm ta sợ phát khiếp.

Lý Kỳ vừa nói giọng ai ái vừa vỗ ngực, lại liếc nhìn đối phương một cái, thở dài nói:- Rồi. Ta biết là những nhà phát minh trên thế giới này đều không thích sạch sẽ cho lắm, nhưng cũng không thể lấy việc nghiên cứu ra làm cái cớ để không chú ý vệ sinh chứ. Đúng rồi, ngươi bao lâu rồi không tắm vậy?

- Bảy---bảy ngày.

- Ôi trời đất!

Lý Kỳ vỗ ngực, trời nóng thế này mà bắt ta 7 ngày không tắm thì thà giết ta đi còn hơn. Nói vài câu với vị sư phụ kia, rồi lại chẳng biết nên nói thế nào mới tốt, một lúc sau, hắn xua xua tay, thở dài nói:

- Thôi thôi, đây đều là lỗi của ta, ta sẽ nghĩ mọi biện pháp để cung cấp cho cuộc sống của các ngươi một sự phục vụ tiện lợi hơn. Tuy nhiên, các ngươi cũng cần phải nhớ, thực ra nhân viên nghiên cứu là người cực cực cực kì cần chú ý tới vệ sinh, bởivì các ngươi thường ngày có thể phải tiếp xúc với rất nhiều thứ có độc, nếu như không rèn luyện thói quen vệ sinh cho tốt thì rất có thể vì thế mà bỏ mạng. Ta không phải nói đùa đâu, có rất nhiều bài học đã chứng minh cho điều này, các ngươi nhất định phải nhớ kĩ, nhớ kĩ đó!

- Tuân mệnh.

Ba người thấy Lý Kỳ nói bằng cái vẻ trịnh trọng đến vậy, liền không dám chần chừ, vội đồng thanh đáp.

Lý Kỳ ừ một tiếng, sau đó cầm cái miếng kính lúp lên nghịch nghịch, đột nhiên như nghĩ ra điều gì nói:

- Đúng rồi, vừa rồi Ngô đại thúc không hề nói với ta là các ngươi chỉ làm ra mỗi cái miếng kính này?Trịnh Toàn vội vã giải thích:

- À, đại nhân, miếng kính này chỉ là bọn tiểu nhân vô tình làm ra, còn bảo bối đến nay vẫn được khóa trong phòng.

- Vậy à? Vô tình mà làm được tốt như vậy. Các ngươi quả là 3 tay thợ dại đó!

Lý Kỳ cười ha hả nói.

Thợ dại! Ba người ngây cả ra.

Lý Kỳ nhìn biểu cảm trên mặt họ, lập tức nói tiếp:

- Chụm lại hơn một thằng thợ khôn.

Ba người vẫn như chưa hiểu, ngơ ngác nhìn Lý Kỳ. Mẹ kiếp! Đứt hết dây thần kinh nói đùa rồi à? Lý Kỳ trợn trừng mắt, xua xua tay nói:

- Rồi rồi rồi, coi như ta chưa nói gì, đi thôi, đi thôi, mau dẫn ta đi xem bảo bối kia, ta đợi không nổi nữa rồi.

Nói xong, hắn lại khẽ lẩm bẩm:

- Thật là, khen thô quá thì bảo ta nông cạn, khen có nội hàm thì lại chả hiểu gì, thật chả biết đằng nào mà lần!

Ba người Trịnh Toàn ngoan ngoãn đi theo sau, nào ai dám lên tiếng.

Khi đi vào trong phòng, Trịnh Toàn lập tức cầm bảo bối đó ra.

- Ái chà, làm bằng da, sản phẩm kĩ thuật cao! Cao quý, sang trọng, tốt tốt tốt.

Lý Kỳ nhìn thấy bảo bối đó, liền không ngớt lời tán dương. Chỉ thấy trong tay Trịnh Toàn cầm một cái ống nhòm bằng da, dài độ một thước. Bên ngoài bọc một miếng da trâu rất chặt chẽ, hết sức đơn giản.

Trịnh Toàn đưa cái ống nhòm tới, cẩn thận nói:

- Đại nhân, bọn tiểu nhân tạm thời gọi nó là thiên lý nhãn. Thực ra---thực ra phía trong lớp da trâu này còn có một lớp giấy cứng.

- Thiên lý nhãn? Ha ha, hay hay hay.

Lý Kỳ đỡ lấy, ban đầu chỉ muốn xem qua, nhưng hai mặt đều là thấu kính, đành phải lấy tay miết miết vài cái, nói:

- Vuốt thấy đúng là giấy, các ngươi sao không dùng đồng mà làm, hoặc là sắt cũng được, ta đã đưa cho các ngươi đủ tiền rồi, sao phải tiết kiệm vậy chứ. À, ta biết rồi, đây nhất định là hàng mẫu. Thông minh! Nếu như ngay từ đầu đã làm bằng đồngthì thật là lãng phí, nếu làm không tốt thì phải làm lại, sẽ rất phiền phức.

Trịnh Toàn nghe mà đỏ cả mặt, vội giải thích:

- Đại nhân có điều không biết, lúc đầu bọn tiểu nhân cũng tính như vậy, nhưng bọn tiểu nhân gần như đã đi khắp các cửa hàng sắt, nhưng không ai có thể làm được cái ống kính tròn như vậy, thế là đành phải dùng giấy làm tạm.

Vị sư phụ đứng bên trái cũng nói:

- Đúng vậy, chưa nói tinh xảo như thế này, ngay cả ống đồng bình thường thì hiện nay cũng khó mà làm ra.

Lý Kỳ ngạc nhiên nói:

- Thật vậy sao?- Đại nhân, chính xác là như vậy, bọn tiểu nhân không dám giấu giếm ngài gì cả.

Về phương diện khoa học kĩ thuật, quả thực không thể một mình đi trước, mà phải đồng bộ mà tiến lên thì mới hợp lẽ. Xem ra phải nghĩ cách mở một xưởng luyện đồng mới được. Nhưng cái thứ này đều do triều đình khống chế cả, vậy phải làm sao đây? Lẽ nào lại khai khoáng không giấy phép. Không được, không được, trong triều có rất nhiều người nhòm ngó ta, ngộ nhỡ bị bọn họ nắm được thóp, thì việc này thật khó lường. Lý Kỳ nghĩ mà đau cả đầu, thôi thôi, tìm được cơ hội rồi tính tiếp, tạm thời cứ làm vậy đã, ta không tin là sau khi được trọng thưởng thì mấy cái ống đồng, ống sắt mà cũng không làm nổi.

Nghĩ tới đây, hắn thở dài một hơi, chỉnh đốn lại tinh thần, bắt đầu nghịch ngợm cái ống nhòm. Đầu tiên là hành động cực kì ngu xuẩn, hắn đem ống nhòm ra nhìn khắp phòng, kết quả là cái mắt phải của hắn suýt thì bị hoa cả lên. Thế là hắn liền rangoài, cầm ống nhòm ngắm nghía cảnh vật xung quanh, những cảnh vật mơ hồ từ xa, dưới sự giúp đỡ của ống nhòm thì trong tức khắc đã trở nên vô cùng rõ rệt.

Lý Kỳ hết sức hài lòng, cười ha ha không ngớt, nghịch ngợm một hồi lâu rồi mới để cái ống nhòm xuống, nhìn đám Trịnh Toàn nói:

- Tốt, các ngươi làm ta rất hài lòng, à, mà các ngươi cũng chưa từng bao giờ làm ta phải thất vọng cả.

Trịnh Toàn thấy Lý Kỳ hài lòng, cũng thở phào một hơi, khẽ cúi lưng nói:

- Cái công lao này, tiểu nhân thật sự không dám nhận, tất cả đều do tiểu nhân làm theo sự chỉ đạo của đại nhân mà thôi.

Lý Kỳ xua xua tay nói:

- Ồ, các ngươi không cần phải khiêm tốn vậy, có người thì mạnh cái miệng, cóngười lại mạnh cái tay, thiếu 1 trong 2 đều không được.

- Đa tạ đại nhân quá khen.

Cả 3 người đồng thanh nói.

- Đi vào rồi nói tiếp.

Bốn người lại một lần nữa đi vào trong phòng. Lý Kỳ ngồi trên ghế uống một hớp trà, nói:

- Có công thì phải thưởng, tiền thì, lương của các ngươi cũng đủ cao rồi, nhưng có những thứ kể cả có tiền cũng không mua được thứ tốt, thế này đi, ta cho tiền các ngươi mỗi người chọn 1 mảnh đất tốt, xây một cái viện cho ra hồn để người nhà các ngươi ở. Ba người nghe xong mừng phát điên, nhưng bọn họ đều là những người thật thà, Trịnh Toàn có chút kinh hãi nói:

- Đại nhân, phần---phần thưởng này, bọn tiểu nhân không dám nhận đâu ạ.

- Có gì mà không dám nhận, những thứ này đều là do các ngươi dùng trí tuệ của mình mà đổi được, nếu như các ngươi đều là hạng tầm thường thì ta 1 văn tiền cũng không cho.

Lý Kỳ xua tay nói.

Đã nói đến thế thì bọn Trịnh Toàn không dám nói gì thêm, đành gật đầu cảm ơn.

- Đủ rồi, đủ rồi.

Lý Kỳ giơ cái ống nhòm đang cầm trong tay lên nói:- Cái đồ chơi này đã hao tổn mất 1 năm tâm huyết của các ngươi, các ngươi chắc chắn cũng đủ mệt rồi, thế này đi, ta cho các ngươi thêm 1 kì nghỉ dài 1 tháng, về nhà mà thăm hỏi người thân, nhưng có 1 câu thế này, mặc dù ta đã nói rất nhiều lần rồi, nhưng ta vẫn phải nhắc nhở lại 1 lần nữa, nếu như để ta nghe thấy 1 tin đồn nào ở bên ngoài về ngọc lưu ly này thì 3 người các ngươi, thậm chí là người nhà các ngươi sẽ phải sống cuộc đời còn lại trong sợ hãi đó. Ngậm cái miệng của các ngươi lại, đừng có để tình trạng rượu vào lời ra phát sinh, ta chỉ có 1 yêu cầu đó với các ngươi thôi, hi vọng các ngươi chớ làm ta thất vọng.

Bọn Trịnh Toàn vội gật đầu cam đoan, bọn họ cũng chẳng đánh giá gì Lý Kỳ cả, bởi Lý Kỳ đã cho bọn họ đầy đủ ưu đãi, nếu như ngay cả cái điểm này còn không làm được, thì cũng chả oán trách được ai cả. Tuy nhiên bọn họ cũng đã quen rồi, ở nhà cũng không uống rượu, đợi lát nữa quay về xưởng thì uống trộm một ít, như thế cũng đem lại hiệu quả giám sát lẫn nhau. Trịnh Toàn nói:

- Đại nhân, nhiệm vụ tiếp theo là gì?

Do mỗi lần Lý Kỳ tới đều mang theo mấy túi đựng nguyên liệu cho những nghiên cứu mới, phân công nhiệm vụ mới để bọn họ hoàn thành, điều này cứ như chơi trò chơi, bọn Trịnh Toàn đã trở nên mê mẩn vì nó. Mỗi lần hoàn thành một nhiệm vụ thì bọn họ đều rất mong đợi nhiệm vụ tiếp theo sẽ là gì. Bọn họ sở dĩ làm vậy, cũng là vì thủy tinh có quá nhiều chỗ thần kì, khiến bọn họ cam tâm tình nguyện đắm chìm trong đó.

Lý Kỳ cười nói:

- Trịnh sư phụ, lẽ nào ngươi nghĩ rằng những gì ta dạy các ngươi, các ngươi đều đã hiểu hết sao? Còn sớm đó, ngọc lưu ly vẫn còn có nhiều đặc tính đang đợi các ngươi phát huy. Ta cũng không muốn liên tục bắt các ngươi tiếp thu các kiến thứcmới, cũng đã đến lúc củng cố các kinh nghiệm mà các ngươi có được từ đầu đến giờ rồi. Trong vòng 1 tháng này, các ngươi không cần nghĩ tới những việc ở xưởng nữa, mà cứ thoải mái mà hưởng thụ niềm vui cùng gia đình đi. Tuy nhiên, 1 tháng sau, các ngươi nhất định phải nghiên cứu xem sản lượng hóa thế nào.

- Sản lượng hóa?

Ba người bọn Trịnh Toàn ngây người ra, ngơ ngác nhìn nhau, trong ánh mắt hiện lên một vẻ khó hiểu.

Lý Kỳ cười ha hả nói:

- Thực ra vấn đề rất đơn giản, các ngươi cứ nghĩ xem, ta bảo các ngươi làm những việc này là để làm gì?Ba người đồng loạt lắc đầu.

Mẹ kiếp! Không phải là làm nghiên cứu đến ngu người rồi chứ? Cái này mà cũng không biết? Lý Kỳ cười khổ nói:

- Đương nhiên là vì tiền rồi! Nếu như căn cứ vào tình hình hiện tại, các ngươi nửa năm làm ra thủy tinh, nửa năm nữa làm ra 1 chén rượu, lại thêm nửa năm mới làm ra 1 cái ông nhòm, mẹ kiếp, thế có khác nào quả nhân sâm không. Vậy ta phải bán giá bao nhiêu tiền thì mới thu hồi được vốn đây? Cho nên, các ngươi phải tìm tòi ra một dây chuyền đơn giản tiện lợi nhất, hay nói cách khác, đó là phải thương phẩm hóa những thứ này, giống như là đối với bình gốm vậy, hiểu chưa?

Nói đến vậy mà còn không hiểu thì khác gì là tên ngốc, 3 người đồng thanh đáp:

- Hiểu rồi ạ, bọn tiểu nhân nhất định sẽ không phụ lòng kì vọng của đại nhân. Mẹ! Nói đều vậy, không phải là sớm chuẩn bị từ trước chứ? Lý Kỳ có đôi chút sững sờ, rồi giơ cái ông nhòm trong tay lên nói:

- Còn về cái thiên lý nhãn này?

Ba người nghe đến đây, trong lòng một trận đau đớn, căn cứ vào thực tế trước kia chứng minh, cái ống nhòm đầu tiên trên thế giới này e là phải chầu trời rồi.

Ai ngờ Lý Kỳ lại chuyển ý nói:

- Các ngươi cứ tạm giữ lấy đã, bởi cái thiên lý nhãn này vẫn chưa đạt tới độ hoàn mĩ, còn cần tiếp tục cải tạo, cái thấu kính thì thực ra còn có thể tinh xảo hơn chút nữa, ngoài ra, còn cả cái ống kính này cũng cần các ngươi bỏ công ra mà nghiên cứu. Nếu như giờ mà hủy nó đi, thì các ngươi lại phải làm lại từ đầu 1 cái khác để nghiên cứu, thế chẳng phải là tốn công sao, cho nên cái này các ngươi cứ giữ lại mà tiếp tục nghiên cứu, tuy nhiên, tuyệt đối không được mang ra ngoài. Ba người mừng thầm, dù sao thì cái ống nhòm này đã lấy đi biết bao tâm huyết của bọn họ, nếu mà hủy nó đi, thì trong lòng bọn họ chắc chắn không dễ chịu chút nào.


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Hồi (1-1753)


<