Vay nóng Tinvay

Truyện:Bắc Tống phong lưu - Hồi 0777

Bắc Tống phong lưu
Trọn bộ 1753 hồi
Hồi 0777: Năm trăm văn tiền làm khó Kim Đao Trù Vương
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-1753)

Siêu sale Shopee

Đại nội.

- Ha ha, thật là thú vị! Lý Kỳ, trẫm chỉ biết Lý Sát Nhĩ kia tuyệt không phải là đối thủ của ngươi, một chút thủ đoạn nho nhỏ, liền khiến y vô kế khả thi, Nhung Địch không còn ai rồi, thì còn sợ chỗ nào chứ!

Tống Huy Tông ngồi cao cao chính giữa, sau khi nghe xong Triệu Hoàn kể chuyện đàm phán, không khỏi vuốt vuốt chòm râu, mặt rồng cực kỳ vui mừng, vẻ mặt thật là đắc ý.

Đám người Thái Kinh, Lý Bang Ngạn khẩn trương phụ họa, hô to vạn tuế.

Một trận nịnh bợ giống như núi thở biển gầm qua đi, Lý Kỳ mới có thể khiêm tốn nói:- Hoàng thượng quá khen, kỳ thật đây cũng là bởi vì có Hoàng thượng ở phía trên áp trận, vi thần mới có thể bình tĩnh như thế.

Nói đến chỗ này, hắn lại liếc mắt nhìn Triệu Hoàn nói:

- Hơn nữa, lần đàm phán này sở dĩ có thể tiến hành thuận lợi như vậy, quyết không thể thiếu công Thái tử điện hạ, chính là vì có Thái tử điện hạ mạnh mẽ, cứng rắn áp bách, nhiễu loạn tâm trí đối phương, mới có thể thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ, vi thần chẳng qua là ở phía sau thu thập tàn cục mà thôi.

Tống Huy Tông ừ một tiếng, nhìn phía Triệu Hoàn, gật đầu nói:

- Hoàn nhi, lần này con làm vô cùng tốt, vi phụ cảm thấy rất vui mừng.

Đám người Lý Bang Ngạn, Bạch Thì Trung không khỏi ngơ ngác nhìn nhau, trong ánh mắt lóe ra một tia vui mừng. Phải biết rằng kỳ thật Tống Huy Tông cũng không thích Triệu Hoàn, cho tới nay ông ta thích nhất vẫn là Triệu Giai phong lưu phóng khoáng, tài trí hơn người. Trước kia loại lời này trên cơ bản là ông ta đều nóivới Triệu Giai đấy, mà không phải là Triệu Hoàn, chẳng những rất ít khen Triệu Hoàn, ngược lại nhiều lần dưới sự buộc tội của Vương Phủ, phê bình Triệu Hoàn, đây đối với Triệu Hoàn mà nói, quả thật bất công. Nhưng la do sau khi Vương Phủ thất thế, Triệu Giai dần dần mờ nhạt trong triều dã, đều rất ít khi vào triều, hoặc là ngồi trong nhà, hoặc là chẳng biết đi đâu, mà Triệu Hoàn cũng dưới sự trợ giúp của Lý Bang Ngạn, Lý Kỳ, liên tiếp đi theo ở bên cạnh Tống Huy Tông, cơ hội lĩnh công lao tự nhiên là sẽ lớn hơn.

Triệu Hoàn cúi đầu vái chào, cực kỳ khiêm tốn nói:

- Nhi thần không dám nhận. Đây chẳng qua là chuyện thuộc bổn phận của nhi thần.

Thái Du lập tức đứng ra nói:

- Điện hạ không cần khiêm tốn, điện hạ tiến bộ, chúng ta đều rõ như ban ngày, lần này đàm phán có thể lấy được thành công, điện hạ phải nhận công đầu. Lời này của gã thứ nhất là lấy lòng Triệu Hoàn, thứ hai cũng hy vọng mượn chuyện này để làm suy yếu công lao của Lý Kỳ.

Thái tiểu nhân, trí tuệ đầu đất của ngươi thật sự là không kịp phụ thân ngươi một phần vạn. Cũng không biết có phải là thân sinh hay không đấy, ngươi cho là Lý gia gia ngươi cần tham phần công lao này sao? Nếu có thể đem toàn bộ công lao cho Triệu Hoàn, ta con mẹ nó cao hứng còn không kịp nữa đó. Lý Kỳ cười thầm trong lòng, lặng lẽ lui sang một bên, không hề nói gì thêm, khiến Triệu Hoàn nhận được đầy đủ ủng hộ.

Triệu Hoàn thấy Lý Kỳ trợ giúp y như vậy, trong lòng thật là cảm kích, kỳ thật y biết rằng, lần đàm phán này, y chẳng qua là một người trợ thủ, diễn viên chính chính là Lý Kỳ, nhưng đã đến thời điểm luận công ban thưởng này, Lý Kỳ lại đẩy y lên phía trước, thử hỏi người lãnh đạo nào sẽ không thích loại thuộc hạ làm việc thì xônglên phía trước nhất, lĩnh công lại nguyện ý đứng phía sau này chứ.

Hiển nhiên. Trải qua lần đàm phán này, quan hệ của Lý Kỳ và Triệu Hoàn lại tiến thêm một bước.

Hết thảy những điều này Tống Huy Tông đều coi ở trong mắt, tán thưởng trong lòng đối với Lý Kỳ cũng lại càng có thêm. Ông ta đương nhiên là tâm sáng như gương, nhưng vấn đề là, nếu lại cho Lý Kỳ quyền lực lớn hơn nữa, nói vậy, đại thần còn lại chắc chắn sẽ không tình nguyện, ông ta phải cân bằng hợp lý thế lực khắp nơi, cho nên, Triệu Hoàn cũng liền thuận lý thành chương trở thành cái điểm cân bằng này.

Hoàng Tín Nhân bỗng nhiên nói:

- Kinh tế sử, kỳ thật lấy kế sách của ngươi, ta cho rằng giá này còn có thể thấpthêm một chút nữa.

Ồng nội ngươi chứ. Thật sự là lòng tham không đủ. Lý Kỳ khóc cười nói:

- Diêm thiết sử sao không nói, nếu dứt khoát không làm vụ kinh doanh này, vậy tất cả mọi người đều vui vẻ rồi. Nếu đã làm, như vậy đương nhiên phải cho đối phương một ít ích lợi.

Tống Huy Tông gật gật đầu nói:

- Đúng vậy, nếu quyết định, chúng ta liền không cần vì thế mà tính toán chi li.

Nói xong ông ta lại hướng tới Thái Kinh nói:

- Thái ái khanh, về chuyện khu vực độc quyền ở tây bắc, liền giao cho ái khanh đi xử lý, mặt khác, Thương vụ cục ở bên cạnh hiệp trợ.

- Vi thần tuân mệnh. Thái Kinh và Lý Kỳ đồng thời đứng ra. Lý Kỳ nghĩ thầm rằng, mẹ vợ nói quả nhiên không có sai, quyền lực trong tay ta đã đủ lớn, nếu lại bồi dưỡng thế lực của mình, vậy thì thật là tự chui đầu vào rọ, xem ra đến lúc đó phải nhắc nhở Tần Cối, khiến y thu liễm lại một chút, đừng bộc lộ tài năng rồi.

Lý Bang Ngạn thoáng vừa động đôi mắt, thi lễ góp lời nói:

- Khởi bẩm Hoàng thượng, hiện giờ kiến thiết kinh tế của Kinh tế sử đã bắt đầu thi hành, đến lúc đó nhất định sẽ có thật nhiều quốc gia sẽ phái đặc phái viên đến kinh, tựa như lần này vậy, vi thần nghĩ rằng phải chỉnh đốn Hồng Lư Tự, để làm chuẩn bị cho ngày đó.

Không thể không nói, lời Lý Bang Ngạn tới vừa đúng lúc, Tống Huy Tông chỉ có hơi hơi trầm ngâm, liền gật đầu nói:

- Khanh nói có lý. Bạch Thì Trung nói:

- Hoàng thượng, Thái tử điện hạ lần này đã thể hiện ra thiên phú ngoại giao vượt hơn người khác, vi thần nghĩ rằng sao không trực tiếp để điện hạ đảm nhiệm chức Hồng Lư Tự khanh, từ đó, vừa có thể làm cho điện hạ có thể tôi luyện, lại có thể cấp mặt mũi cho khách nước ngoài, một công đôi việc.

Trước kia thực lực của Tống triều cường thịnh, cao hơn người khác một bậc, phương diện ngoại giao vẫn giữ lấy thế chủ động, cho nên làm cho người ta cảm giác cũng không phải trọng yếu như vậy, dù sao cứ chiếu theo cũ mà làm việc là được rồi. Nhưng la hiện tại thế cục thay đổi, phương bắc Kim quốc quật khởi, hơn nữa tăng mạnh sách lược mở cửa kinh tế, cho nên chính sách ngoại giao cũng phải có điều thay đổi, đối với Tống triều hiện tại mà nói, có thể nói là hết sức quan trọng a! Nếu là có thể để Triệu Hoàn đảm nhiệm chức quan ngoại giao này, như vậy điểm tốt đối với y thật sự là không cần nói cũng biết, phải biết rằng đây chính là Hoàng đế tương lai, đặc phái viên nhất định sẽ nghĩ hết biện pháp đi tìm hiểu về y, từ đó, là có thể gia tăng lực ảnh hưởng của Triệu Hoàn ở ngoại quốc, làm tốt cơ sở vì sau này.

Bởi vậy có thể thấy được, Lý Bang Ngạn không hổ là trợ thủ đắc lực nhất của Triệu Hoàn, ông ta vĩnh viễn có thể ở thời cơ thích hợp nhất, trợ giúp Triệu Hoàn đạt được càng nhiều ích lợi hơn nữa.

Lý Kỳ cũng khẩn trương đứng ra nói:

- Vi thần tán thành.

Hắn đương nhiên biết mục đích của Bạch Thì Trung, Lý Bang Ngạn, nhưng hắn sở dĩ tán thành, cũng không phải là bởi vì thế, đó vẫn là vì nhìn hắn trúng một ưu điểm của Triệu Hoàn, đó chính là tiết kiệm, kỳ thật lễ nghi ngoại giao của Tống triều, là điều Lý Kỳ không thích nhất đấy, mặc dù đối với việc tiếp đãi khách nước ngoài, triều đình Tống sẽ căn cứ thực lực quốc gia đối phương, mà dùng cấp bậc lễ nghĩatương ứng, nhưng, về mặt chiêu đãi, vậy thì thật là xa xỉ đến cực điểm, người ta đưa một đồng tiền đến, Tống triều liền nhất định sẽ hồi ngươi một xâu tiền, về phần tiệc rượu, yến hội này thì lại càng thêm không nói chơi rồi, đây cũng là nguyên nhân căn bản đám sứ thần ngoại quốc đều nguyện ý đi sứ Đại Tống.

Nói một ngàn, nói mười ngàn, đây đều là mặt mũi gây họa nha.

*****

Nhưng Lý Kỳ lại là một người thờ phụng ích lợi tối thượng, hắn thủy chung cho rằng mục đích ngoại giao căn bản, chính là muốn trợ giúp chính mình đạt được lợi nhuận, đạo lý giống như là buôn bán vậy, chẳng qua phương diện này còn bao gồm mục đích chính trị. Nếu là đối phương có thể mang đến cho mình đầy đủ ích lợi, thì đương nhiên nhận được ưu đãi nhất định, nhưng nếu đối phương giúp không được cái rắm đều ì, lại còn kéo chân sau của ta, loại người đó chỉ cần bỏ ra một chút là được rồi.

Quần thần đều biết vị này chính là Hoàng đế tương lai, dĩ nhiên sẽ không ngu ngốc đi đối nghịch với Triệu Hoàn, khẩn trương đứng ra tán thành.

Tống Huy Tông cũng hiểu được bọn họ nói có đạo lý. Hơn nữa hiện giờ quyền lực của Thái Tử thật sự là quá nhỏ, trong lòng hơi có áy náy, vì thế cũng liền gật đầuđáp ứng.

Triệu Hoàn chưa từng được nhận đãi ngộ như thế, không khỏi mở cờ trong bụng, khẩn trương tạ ơn, nhưng ánh mắt lại vụng trộm liếc về phía Lý Kỳ, y biết rõ, tương lai y đảm nhiệm Hồng Lư Tự khanh, nhất định phải dựa vào Lý Kỳ hỗ trợ. Nếu không y làm không nổi.

Thái Kinh trời sinh không có khiếu làm một vai phụ, con ngươi đục ngầu bỗng nhiên hiện lên một tia sáng, cũng đứng ra nói:

- Hoàng thượng, chỉ dựa vào một mình điện hạ có lẽ còn chưa đủ, cần phải tìm cho điện hạ một trợ thủ đắc lực. Lão thần nơi này còn có một nhân tài, y từng đảm nhiệm Hồng Lư Tự Thiếu Khanh. Hơn nữa, người này dáng vẻ đường đường, tài hoa rất cao. Có thể đảm đương trọng dụng. Lời này vừa nói ra, quần thần đều ngơ ngác nhìn nhau, dường như đoán được một ít, dường như lại không thể tin được.

Lý Kỳ đối với ân oán trong triều của bọn họ cũng không hiểu rõ lắm, thấy bọn họ sắc mặt khác nhau, không khỏi cảm thấy có chút kinh ngạc.

Tống Huy Tông hỏi:

- Không biết ái khanh muốn tiến cử người nào?

Thái Kinh nói:

- Tri phủ Lai Châu, Triệu Minh Thành.

Là y? Lý Kỳ vô cùng kinh ngạc, này --- điều này sao có thể? Thái Kinh chính là kẻ thù lớn nhất của Triệu gia, vì sao còn muốn đề cử Triệu Minh Thành đến kinh. Không chỉ là Lý Kỳ, những người còn lại cũng đều lộ vẻ vẻ kinh ngạc. Tuy rằng bọn họ sớm đã liệu đến, nhưng lời này từ trong miệng Thái Kinh nói ra vẫn làm người ta khó có thể tin.

- Triệu Minh Thành?

Tống Huy Tông vẫn còn sửng sốt, rồi mới tới kinh ngạc, nói:

- Chớ không phải là trượng phu của đệ nhất tài nữ Đông Kinh kia ---

Nói đến tận đây. Ông ta dường như phát hiện có chút không ổn, lại sửa lời nói:

- Hóa ra là con trai của Triệu Chính Phu.

Lời này khiến Lý Kỳ nghe thấy cực kỳ thoải mái, cười thầm, có thể lấy được Thanh Chiếu tỷ tỷ ta, là may mắn của ngươi, cũng là bất hạnh lớn của ngươi a! Nhưng nghĩ lại, hành động này của Thái Kinh đến tột cùng ý gì, hắn suy tư nửa ngày, bỗng nhiên hai hàng lông mày thoáng vừa nhấc, chẳng lẽ --- chẳng lẽ mục đích thậtsự của Thái Kinh là Lai Châu?

Nghĩ đến đây, Lý Kỳ sáng tỏ thông suốt, Lai Châu chính là hải vực nhập khẩu của Đông Phương, ở trong kiến thiết kinh tế cũng chiếm cứ vị trí cửa ngõ trọng yếu, mà lần cái cách này đối với Thái Kinh mà nói, ý nghĩa cũng không giống tầm thường, lão sao có thể cho phép một kẻ thù đảm nhiệm chức quan trọng yếu như thế, nhưng lão lại không thể làm quá rõ ràng, để tránh bị người lên án, dù sao Triệu gia đã sửa lại án sai rồi, vì thế đem Triệu Minh Thành điều trở lại kinh thành, không thể nghi ngờ chính là kế sách tốt nhất, Triệu Minh Thành một khi hồi kinh, như vậy chức Tri phủ Lai Châu nhất định phải tìm người bổ sung, lấy địa vị Thái Kinh hiện giờ, đề cử một người bổ sung đi lên, vậy liền đơn giản như một bữa ăn sáng.

Hơn nữa, chỉ bằng cái tính kia của Triệu Minh Thành, mặc dù là ngồi ở trên ghế ngồi của phụ thân trước kia, Thái Kinh cũng sẽ không chút lo lắng, mặt khác, phảibiết rằng Thái Kinh bây giờ đang ở nắm chặt thời gian tự tẩy trắng cho bản thân, Triệu Đĩnh Chi mặc dù đã bị ngã, nhưng Triệu gia môn đồ trải rộng triều dã, thế lực khác là vẫn phải có, Thái Kinh cũng muốn mượn việc này để truyền đạt ra một tín hiệu tới những người này.

Lão hàng này thật là đa mưu túc trí nha. Lý Kỳ âm thầm cảm khái một phen, những người này nói chuyện thật sự là từng chữ cũng sẽ không bao giờ lãng phí, tràn đầy ý nghĩa chính trị, cho dù cho ta thêm mười năm, chỉ sợ cũng không kịp bọn họ, vẫn là mẹ vợ nói rất đúng, loại sự tình này ta thực làm không nổi, vậy đơn giản cũng đừng suy nghĩ nữa.

Nhưng Lý Kỳ cũng không phản đối, trải qua vài lần giao lưu, Lý Kỳ cũng có chút hiểu biết đối với Triệu Minh Thành, tài hoa đích xác không tệ, nhưng chỉ có thể coi là phái thần tượng, chứ không phải là phái thực lực, ở Lai Châu nhiệm vụ giankhổ, y không thể đảm đương nổi, mà chức Thiếu khanh này càng thêm thích hợp với Triệu Minh Thành. Đương nhiên, quan trọng nhất là, Thái Kinh định phái bất cứ kẻ nào đi thì nhất định sẽ thương lượng cùng hắn, cứ như vậy, hắn cũng có thể từ trong đảng của Thái Kinh chọn lựa ra một người thích hợp nhất, mặc dù có hạn chế, nhưng người của Thái Kinh cũng không phải ai ai cũng đều là tham quan ô lại.

Rốt cục lại có thể nhìn thấy Thanh Chiếu tỷ tỷ. Khóe miệng Lý Kỳ lộ ra vẻ tươi cười, trong lòng tràn đầy chờ mong, kỳ thật sau khi hắn đi Phượng Tường về, Lý Thanh Chiếu và Tần phu nhân đem bảo bối của Triệu Giai định giá cả xong, liền cùng Triệu Minh Thành đang về Lai Châu rồi.

Thái Kinh nói:

- Đúng là, phụ tử bọn họ đều từng đảm nhiệm Hồng Lư Tự Thiếu Khanh, kinh nghiệm lão đạo, lão thần nghĩ rằng, người này nhất định có thể trợ giúp điện hạ. Tống Huy Tông tuyển thần tử, ông ta xem đầu tiên không phải là tài hoa của đối phương, cũng không phải kinh nghiệm, mà là bộ dạng, hình thức đẹp trai ông ta liền thích, nếu là bộ dạng không đứng đắn, cho dù ngươi có tài kinh thiên vĩ địa, cũng sẽ không được ông ta trọng dụng, cho nên, khi ông ta trên đại điện, đây thuần túy chính là một soái ca. Bao gồm cả Lý sư phó trong đó, Triệu Minh Thành kia tất nhiên không cần nhiều lời, Tống Huy Tông thoáng gật đầu, quay đầu nhìn về Triệu Hoàn hỏi:

- Hoàn Nhi, con nghĩ như thế nào?

Triệu Hoàn đương nhiên không thể nhìn rõ tâm tư của Thái Kinh, kỳ thật trong điện rất nhiều đại thần cũng chưa hiểu rõ, chỉ có người từng có nghiên cứu tân pháp. Mới hiểu được dụng ý của Thái Kinh, nói:

- Hồi bẩm phụ hoàng, nhi thần và Triệu Minh Thành tuy nói không thâm giao, nhưng lúc trước cũng cùng gặp qua y vài lần, người này cách nói năng hào phóng, tàihoa hơn người, nhi thần cũng tán thành lời của Thái sư.

Tống Huy Tông gật đầu nói:

- Tốt lắm, trẫm chuẩn tấu, ngay hôm nay mệnh cho Triệu Minh Thành lên kinh đảm nhiệm Hồng Lư Tự Thiếu Khanh.

Giờ chính sự đã nói xong rồi, đã đến lúc Tống Huy Tông lấy công để giải quyết riêng, xoa tay, bỗng nhiên quay đầu nhìn về phía Cao Cầu, cười ha hả nói:

- Cao ái khanh, ngày mai chính là cuộc tranh tài cả nước khai mạc rồi, ngươi chuẩn bị như thế nào rồi?

Cao Cầu nói:

- Hồi bẩm Hoàng thượng. Lần này đại hội thi đấu đã lùi lại hơi lâu, liên minh đá cầu đã sớm chuẩn bị thỏa đáng, chính là dân chúng đều ngại sân đá cầu này quánhỏ. Thế cho nên bên ngoài là một vé cũng khó tìm.

- Vậy sao?

Tống Huy Tông cười ha hả, nói:

- Không biết ngươi còn có vé nào hay không, trẫm cũng muốn đi xem xem.

Nói đùa gì vậy, nếu như ngươi muốn tới, không có vé cũng sẽ thành có vé. Cao Cầu vội hỏi:

- Mặc kệ bất cứ lúc nào, vi thần vẫn luôn giữ lại một gian khách quý cho Hoàng thượng.

Người thông minh a! Tống Huy Tông cười gật gật đầu, thưởng cho Cao Cầu hai đạo ánh mắt tán thưởng, lại thêm hứng thú nhìn phía Lý Kỳ, ha hả nói:

- Không biết buổi khai mạc lần này, Lý Kỳ ngươi lại sẽ mang đến cho trẫmniềm vui bất ngờ như thế nào.

- Khụ khụ khụ!

*****

Tống Huy Tông vừa dứt lời. Lý Kỳ liền ho một trận.

Tống Huy Tông nhướn mày, không vui nói:

- Ngươi đây là có ý gì?

Mẹ nó. Lão tử gần đây bận đến nỗi hận không thể đem chính mình chém thành Anh em Hồ Lô, lấy đâu ra thời gian rỗi đi quản đại hội thi đấu đá cầu kia nha. Ngươi muốn niềm vui bất ngờ, hỏi Cầu ca mà đòi đi nha, làm chi cứ nhớ kỹ đến ta, thật đúng là đứng nói chuyện không đau thắt lưng. Trong lòng Lý Kỳ có một loại kích động muốn chửi tục ngay lập tức, bởi vì hắn căn bản là cũng không có làm gì.

Cao Cầu cười thầm, sau đó mới đứng ra nói:

- Hoàng thượng, đại hội thi đấu đá cầu lần này toàn bộ sẽ chọn dùng Thiên hạvô song mới nhất của Túy Tiên Cư, theo lời Lý Kỳ nói, uống loại Thiên hạ vô song này trong khi xem đá trận đá cầu, cảm giác kia sẽ vô cùng sảng khoái, đến lúc đó kính xin Hoàng thượng đánh giá một phần.

Đung nga, ta thế nào lại quên mất chứ nhỉ. Lý Kỳ nghe vậy vui vẻ, vội vàng nói:

- Hoàng thượng, vi thần dám cam đoan, uống Thiên hạ vô song mới nhất, xem đại hội thi đấu đá cầu, đây chỉ có thể dùng để hình dung một chữ, thích!

Tống Huy Tông ha ha nói:

- Được. Trẫm tạm thời ghi nhớ những lời này của ngươi.

- Ôi.

Triệu Hoàn bỗng nhiên kinh ngạc hô lên một tiếng. Mọi người đều sửng sốt. Tống Huy Tông hỏi vội:

- Hoàn nhi, vì sao con lại hô lên vậy?

Triệu Hoàn nói:

- Phụ hoàng, con nghĩ tới chúng ta dường như quên một sự kiện.

- Chuyện gì?

Triệu Hoàn lo lắng liếc mắt nhìn Lý Kỳ, mới nói:

- Chính là đem Hốt bố đề cử cho Lý Sát Nhĩ.

Tống Huy Tông mày vừa nhấc, nói:

- Đúng rồi, trẫm cũng nhớ ra rồi, Lý Kỳ, lần này đàm phán, ngươi vì sao không có đề cập việc này? Chớ không phải là quên mất rồi. Hoá ra là việc này, ngươi thật đúng là làm ta sợ muốn chết. Lý Kỳ trong lòng trộm buông lỏng một hơi, khẽ cười nói:

- Hồi bẩm Hoàng thượng, sao vi thần lại quên được chứ, kỳ thật Hốt bố này --- ồ, hiện giờ có thể xem như một số hậu lễ vi thần tặng cho điện hạ đảm nhiệm Hồng Lư Tự khanh.

Triệu Hoàn hiếu kỳ nói:

- Lời này là thế nào?

Trong đầu Lý Kỳ lóe lên một ý tưởng, đáp:

- Hoàng thượng, điện hạ, theo vi thần biết, đợi lúc Lý Sát Nhĩ rời đi, Đại Tống chúng ta nhất định sẽ đưa lên một số lễ hậu hĩnh để y mang về, không biết vi thần có nói sai không?Tống Huy Tông sửng sốt, nói:

- Đây là cấp bậc lễ nghĩa.

Lý Kỳ thở dài:

- Hoàng thượng ngươi cũng biết, vi thần mỗi lần đụng tới Diêm thiết sử, y đều phải khóc than với thần---.

- Phốc!

- Phốc!

Câu này vừa mới nói ra, rất nhiều người đã không nhịn được mà cười ra tiếng.

Hoàng Tín Nhân thầm giận, mặt dày nói:- Kinh tế sử xin yên tâm, hiện giờ vẫn chỉ là khóc than, ngày khác chính là khả năng tìm ngươi vay tiền rồi.

Hai tên oan gia kẻ xướng người hoạ, làm cho những người còn lại đều buồn cười a!

Lý Kỳ oa một tiếng, nói:

- Kính xin Diêm thiết sử giơ cao đánh khẽ nha, ta là người sợ nhất người khác hỏi ta vay tiền đó, các vị cũng đều biết, tại hạ trời sinh tính hào sảng, cho mượn tiền, trở ngại mặt mũi không thích thu hồi, lợi tức cũng không đòi quá cao, .

Ngươi còn có mặt mũi đòi lợi tức? Hoàng Tín Nhân cắn răng nói:

- Phải không? Ta đây còn thực nhìn không ra, đến lúc đó ta nhất định phải hiểu biết nhận thức. Lý Kỳ đầu co rụt lại, nói:

- Diêm thiết sử, ngươi không phải là nghiêm túc đó chứ?

Hoàng Tín Nhân phẫn nộ nói:

- Hiện giờ tam ti ta đều sắp đói rồi, mà Quân Khí Giám ngươi lại buôn bán lời nhiều như vậy, ta không tìm ngươi mượn. Ta tìm ai a!

Lý Kỳ chơi xấu nói:

- Việc này ngươi tìm ta vô dụng, đi tìm Hoàng thượng mà mượn, tiền cũng không phải của ta.

Hảo tiểu tử, không ngờ đem trẫm đi bán rẻ. Tống Huy Tông trừng mắt nhìn Lý Kỳ, ho nhẹ một tiếng, trầm giọng nói:

- Lý Kỳ, ngươi đừng có nói y nữa. Nói nhanh lên Hốt bố kia, ngươi tính toánxử lý như thế nào?

Hoàng Tín Nhân thấy Tống Huy Tông keo kiệt như vậy, biết vô vọng vay tiền rồi, trong mắt rưng rưng, lui qua một bên.

Lý Kỳ cười thầm, ngoài miệng lại nói:

- Có câu là thụ nhân lấy cá không bằng thụ nhân lấy cá, ta cảm thấy rất nhiều thứ đều thật sự vàng bạc trắng càng có giá trị.

Thái Kinh ồ một tiếng, nói:

- Ta hiểu được, ngươi là tính toán đem hạt giống Hốt bố làm đáp lễ đưa cho Lý Sát Nhĩ.

Lý Kỳ nghiêm trang nói:- Đúng vậy. Dù sao đều phải đưa cho bọn họ, sao không mượn cái này thay Tam ti và Hồng Lư Tự giữ lại một khoản tiền, hơn nữa ta tin tưởng, phần đáp lễ này, còn hơn nghìn vàng, Lý Sát Nhĩ bọn họ sẽ càng thêm hưởng thụ. Tuyệt sẽ không có một câu oán hận.

Nói tới đây, hắn đột nhiên thở dài, nói:

- Phải. Khoản tiền này đối với Đại Tống ta mà nói, không tính là cái gì, nhưng kiến tha lâu cũng đầy tổ, nếu hàng năm có thể đem những quà đáp lễ này giảm bớt một nửa, cái như vậy số lượng có thể không nhỏ, hiện giờ ngân khố quốc gia khẩn cấp như thế, Diêm thiết sử đều khóc muốn mượn trươc rôi, cho nên ta nghĩ đến có thể tỉnh lược chút nào hay chút ấy, tận lực giảm bớt gánh nặng trên người Tam ti.

Lý Bang Ngạn giơ tay lên nói:

- Ai, Đại Tống ta là đại quốc Trung Nguyên. Lễ này cũng không thể ít, nếu không, sẽ để người chê cười đấy. Chê cười con em ngươi. Ngươi nha cái này kêu là phùng má giả làm người mập. Lý Kỳ ngượng ngùng gật đầu nói:

- Tả tướng nói có lý, tuy nhiên, hiện giờ tình huống như thế, ta tình nguyện để người khác chê cười, cũng không nguyện nghèo người một nhà. Hơn nữa, khách nước ngoài đến Đại Tống ta, trên cơ bản đều cũng có điều muốn cầu chúng ta, cầu người không tiến lễ, ngược lại được cầu lại phải tặng lễ, đây có phải cũng quá thua lỗ rồi hay không.

Tưởng Đạo Ngôn đột nhiên đứng ra nói:

- Kinh tế sử nói không sai, hiện giờ ngân khố quốc gia căng thẳng, Hoàng thượng hẳn là làm gương tốt, cần kiệm tiết kiệm, giảm bớt bộ phận chi trong triều đình, không chỉ là đáp lễ, yến hội này, cũng có thể miên thì miên, mặc dù muốn làm, cũng không thể phô trương lãng phí, hơn nữa, còn hẳn là phối hợp tân pháp, chống lại hủ bại, đề cao liêm khiết, dùng việc này để giảm bớt gánh nặng cho ngân khố quốcgia.

Tống Huy Tông có chút khó chịu, đây chính là nguyên nhân vì sao ông ta chán ghét ngôn quan, nhưng ông ta lại yêu nhất là xa xỉ, ngươi muốn ông ta cần kiệm tiết kiệm, đây không phải là đã muốn mệnh ông ta à.

Hoàng Tín Nhân nghe cũng có chút đạo lý, tuy rằng y biết tính cách của Tống Huy Tông, nhưng vấn đề là hiện giờ Tam ti đích thật là rất nghèo, tình hình kinh tế của y khẩn cấp vô cùng, nếu có thể giảm bớt chi nội bộ, vậy áp lực của y sẽ thoải mái rất nhiều, khẩn trương nói:

- Tưởng Ngự Sử nói rất đúng, vi thần cũng nghĩ đến phải giảm bớt hết thảy các khoản chi.

Có hai vị bọn họ đi đầu, rất nhiều người đều đứng dậy yêu cầu Tống Huy Tôngchống lại hủ bại, đề cao liêm khiết, vì dân chúng thiên hạ làm ra một tấm gương, kỳ thật tiết kiệm cũng là một loại truyền thống mỹ đức của Tống triều, đương nhiên, điều kiện tiên quyết là không nên sinh ra một Tống Huy Tông nghệ thuật gia lớn này.

Nhưng, đám người Thái Kinh lại âm thầm nhíu mày, tính cách của bọn họ đều không chút nào kém với Tống Huy Tông, cá mè một lứa, thậm chí có thể nói, Tống Huy Tông tiêu xài như thế, chính là cho bọn họ bồi dưỡng ra đấy.

Cừ thật, quả nhiên không làm ta thất vọng, sau này tìm ngươi làm người phát ngôn cho ta rồi. Lý Kỳ còn lâu mới để cho Thái Kinh bọn họ cơ hội viện trợ Tống Huy Tông, lập tức đầy vẻ chính nghĩa nói:

- Vớ vẩn! Vớ vẩn! Vớ vẩn!

Tống Huy Tông nghe vậy đang cực kỳ buồn bực, chợt nghe Lý Kỳ hô liền batiếng "Vớ vẩn"! Trong lòng không khỏi vui vẻ, vội hỏi:

- Lý Kỳ, ngươi nói cái gì vớ vẩn?

Lý Kỳ ngẩng đầu nói:

- Hồi bẩm Hoàng thượng, vi thần nghĩ đến Tưởng Ngự Sử bọn họ nói thật sự là quá hoang đường, không nói đến Hoàng thượng là ngôi cửu ngũ, chỉ bằng Hoàng thượng vì thiên hạ dân chúng, suốt ngày suốt đêm trăm công nghìn việc, làm lụng vất vả quá độ, ngẫu nhiên hưởng thụ một chút, thư giãn một tí, có gì không thể? Chúng ta những thần tử phải làm đó là thông cảm cho Hoàng thượng mới đúng. Hoàng thượng, vi thần ăn nói vụng về vô cùng, không biết mới vừa rồi có nói sai không?

*****

Bọn người Tưởng Đạo Ngôn nghe vậy đều bối rối, đề tài này là ngươi khơi mào ra đấy, hiện giờ liền nói ngăn trở, ngươi đây là đang đùa giỡn chúng ta nha.

Tống Huy Tông ho nhẹ một tiếng, mặt cũng không đỏ nói:

- Ai, ái khanh, chuyện như thế chớ đề cập đến nữa, đây cũng là việc trẫm phải làm đấy.

- Vâng.

Lý Kỳ chắp tay thi lễ, thầm mắng một câu không biết xấu hổ, đột nhiên lời nói xoay chuyển, khó xử nói:

- Tuy nhiên nói gì thì nói, Tưởng Ngự Sử bọn họ nói cũng rất có đạo lý, ngân khố quốc gia đích xác căng thẳng, có chút thời điểm có lòng không đủ lực. Bản nhânngu kiến, chúng ta làm thần tử của người, phải vì quân phân ưu, không có khả năng khiến Hoàng thượng đến gánh vác, một khi đã như vậy, sao không làm như thế này, những thần tử chúng ta dứt khoát tự hạ một nửa lương bổng, như vậy không phải một công đôi việc rồi.

Nói thật sự là quá hay rồi. Tống Huy Tông nghe vậy cực kỳ vui mừng, không khỏi gật gật đầu.

Nhưng cái gật đầu này của ông ta, lập tức đưa tới công phẫn, ngươi cứ liều chêt tiêu tiền, cuối cùng lại muốn chúng ta đến trả, thiên hạ nào có chuyện tiện nghi như vậy. Còn ngươi nữa Lý Kỳ, ngươi thắt lưng quấn bạc triệu, bổng lộc đối với ngươi mà nói, như đánh cái rắm, không đáng bao nhiêu nha, nhưng chúng ta là dựa vào chút lương bổng đó để nuôi gia đình nha. Lời vừa nói ra, lập tức bị quần thần nhất trí phản đối. Đây chính là liên quan đến ích lợi thiết thân của bọn họ nha.

Lý Kỳ bày làm ra một bộ tư thế liều chết nguyện trung thành, nói:

- Cái này cũng không được, cái kia cũng không được, đến tột cùng làm như thế nào mới được? Các ngươi tại sao lại phải khổ như vậy, bổng lộc Đại Tống ta có một không hai qua nhiều thế hệ, mặc dù giảm bớt một nửa, tiết kiệm một chút là có thể sống thoải mái, nhiều chuyện vậy a!

Tống Huy Tông coi bộ dáng kích động của bọn họ, lại nghe Lý Kỳ nói như vậy. Trong lòng lại cực kỳ tức giận, tốt nhỉ! Các ngươi chỉ biết nói ta, nhưng trong lòng cũng không tự hỏi, các ngươi hàng năm lấy đi từ ngân khố quốc gia bao nhiêu tiền.

- Kinh tế sử, cũng không thể nói như vậy, Túy Tiên Cư của ngươi mỗi ngàythu vào đấu kim. Nếu như ngươi nguyện đưa ta, ta không lĩnh bổng lộc cũng được.

- Vậyvậy có thể chứng minh ta có bản lĩnh thôi, các ngươi cũng có thể đi làm kinh doanh a!

- Ta đường đường là quan lớn. Có thể nào làm bạn với thương nhân.

...

Đối mặt với thanh âm dâng trào như sóng sau cao hơn sóng trước, Lý Kỳ không dám nói lần nữa, hắn sợ bị đánh.

Tống Huy Tông giận không kềm được vỗ bàn một cái, nói:

- Đủ rồi, các ngươi đều là lương đống của Đại Tống ta, tại sao lại giống nhưngười đàn bà chanh chua bên đường vậy, có còn đem trẫm để vào mắt hay không.

- Vi thần không dám.

Một đám đại thần khẩn trương sợ hãi thi lễ. Chỉ có Tưởng Đạo Ngôn vẫn còn tranh giành nói lý:

- Hoàng thượng, vấn đề đã xảy ra trước mặt, hơn nữa lửa sém lông mày rồi, nếu là không nghĩ biện pháp giải quyết. Chỉ sợ hậu hoạn vô cùng, hơn nữa, cần kiệm tiết kiệm thân mình cũng không có sai. Hoàng thượng lý nên như thế.

Ở Đường triều cũng chỉ có Ngụy Trưng dám như thế, nhưng ở niên đại Tống triều ngôn luận khá mở này, chức trách của những ngôn quan chính là làm chuyện này đấy, đối khẩu với Hoàng đế cũng không phải lần một lần hai rồi. Tống Huy Tông cắn răng, trong lòng thật hận nha, tốt, tốt, các ngươi đây là đang bức trẫm nha, trẫm sao có thể để cho các ngươi sống khá giả. Bỗng nhiên đứng dậy, nói:

- Tốt. Các vị ái khanh nói rất đúng, trẫm đáp ứng các ngươi, nhưng, chỉ dựa vào trẫm một người, vậy còn chưa đủ để có được hiệu quả, các ngươi thân là thần tử của trẫm, quan phụ mẫu của dân chúng, theo lý cũng nên làm gương tốt, như vậy đi, từ tháng sau trở đi, quan viên Tam phẩm trở lên cắt giảm một phần ba bổng lộc, ngũ phẩm, tứ phẩm đều cắt giảm một phần bổng lộc, ngoài ra, nếu trẫm biết được ai còn dám phô trương lãng phí, nhất định nghiêm trị không tha, việc này dừng ở đây, không cần tái nghị.

Quần thần ngây ra như phỗng, nhưng không một người còn dám nhiều lời, bởi vì Hoàng đế cũng đã làm gương tốt rồi, bọn họ không còn có lý do phản đối. Lý Kỳ coi hình dạng của bọn họ, thiếu chút nữa bật cười, đến mức mặt đỏ rần, vội nói:

- Hoàng thượng thánh minh.

Nhưng lời vừa ra khỏi miệng, hắn lập tức tỉnh ngộ lại, ôi, chớ để lộ mà bị vùi lấp.

Quả nhiên, Tống Huy Tông âm thầm nhíu mày, không phải là lại bị tên tiểu tử này lừa rồi chứ? Đúng rồi, căn nguyên việc này là ở chỗ tân pháp, nếu là truy vấn ngọn nguồn, ông ta chính là bụng làm dạ chịu. Nghĩ đến đây, trong lòng của ông ta vẫn không tiện hạ kết luận nữa, hơn nữa, quân vô hí ngôn, ông ta cũng đã nói ra rồi, muốn đổi ý đã là không thể nào, tuy nhiên, bất kể như thế nào, ông ta cũng tính toán không cho Lý Kỳ sống khá giả, nói:

- Kinh tế sử.

Trong lòng Lý Kỳ rùng mình, nói:- Có Vi thần.

Tống Huy Tông nói:

- Mới vừa rồi lời trẫm nói, ngươi có nghe rõ ràng?

- Vi thần nghe --- nghe rõ ràng.

Tống Huy Tông gật gật đầu cười nói:

- Tốt lắm, ngươi từ trước đến nay túc trí đa mưu, lần này ngươi mượn Hốt bố đã vì triều đình giữ lại một khoản tiền, đủ thấy ngươi vô cùng am hiểu việc này, hội triều Nguyên Đán năm nay liền giao cho ngươi rồi.

Ông ta nói xong cũng không cho Lý Kỳ cơ hội đáp lời, lại hướng tới Triệu Hoàn nói:

- Hoàn nhi, yến hội trong hội triều Nguyên Đán năm nay, con điểm rõ nhân sốtham gia yến hội, ấn mỗi người năm trăm văn tiền mà tính, đem tiền cho Kinh tế sử, về phần còn dư lại liền giao cho Kinh tế sử đi xử lý.

Năm trăm văn tiền? Này có thể làm gì? Triệu Hoàn nhất thời si ngốc.

Tống Huy Tông trầm giọng nói:

- Ngươi chẳng lẽ không có nghe thấy lời trẫm nói sao?

- Nhi thần tuân mệnh.

Không phải chơi người khác như vậy a? Đi Túy Tiên Cư chúng ta tiêu phí cũng không phải số này nha, ngươi đây rõ ràng chính là lợi dụng việc công để trả thù cá nhân nha. Lý Kỳ khẩn trương nói:

- Hoàng thượng ---Tống Huy Tông ừ một tiếng, đa căt đưt lời Lý Kỳ nói, khua tay nói:

- Ngươi không cần nói nữa, lập tức giảm mạnh thu nhập từ thuế cả nước, ngân khố quốc gia vô cùng căng thẳng, mỗi người năm trăm văn, trẫm đã ngại nhiều rồi. Tiền liền có nhiêu đó, trẫm yêu cầu cũng không cao, chỉ cần ngươi có thể khiến cho ta Đại Tống không mất mặt, vậy liền là đủ, về phần những thứ khác, ngươi tự mình nhìn mà xử lý đi, nếu là có bất luận sai lầm gì, trẫm chỉ hỏi ngươi. Hôm nay nghị sự dừng ở đây, các ngươi hãy lui ra sau đi.

Dựa vào! Ngươi đây còn gọi là yêu cầu không cao, cầm ít tiền như vậy, đừng nói hai đầu bảo kia, mà ngay cả bào ngư kém nhất cũng không ăn nổi nha, đến lúc đó một người lão tử cho một chén cơm chiên trứng, lợi ích kinh tế thực tế! Ta đây là tạo cái nghiệt gì nha. Lý Kỳ trong mắt lệ nóng vòng quanh, chỉ hy vọng trời cao có thể ban cho hắn một khối đậu hủ, để hắn đụng chết đi. - Chúng thần cung tiễn Hoàng thượng.

Những thần tử khiến Tống Huy Tông cấp cho Lý Kỳ nan đề một lớn như vậy, trong lòng ngược lại cảm thấy một tia khoái ý, đều là lộ bộ dáng vui sướng khi người gặp họa, nhưng trong lòng hãy còn duy trì trạng thái bị lấy máu. Ô ô ô, một phần ba bổng lộc a!


Đấu Thần Tuyệt Thế

Hồi (1-1753)


<