Vay nóng Homecredit

Truyện:Bắc Tống phong lưu - Hồi 0761

Bắc Tống phong lưu
Trọn bộ 1753 hồi
Hồi 0761: Gậy ông đập lưng ông
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-1753)

Siêu sale Lazada

Mã Kiều tỷ thí tay nghề làm bếp với người khác? Điên rồi, điên rồi, thằng nhãi này nhất định là điên rồi.

Lý Kỳ quả thực không thể tin được vào lỗ tai của mình, thằng nhãi này tuy rằng đi theo bên người Trù Vương hắn đây đã lâu, nhưng Lý Kỳ biết rằng, thằng nhãi này căn bản đối với trù nghệ là nửa điểm hứng thú cũng không có, dùng tám khối cơ bụng kia đảm đương cái thớt gỗ còn không sai biệt lắm, thái rau? OMG, Lý Kỳ không dám nghĩ tiếp nữa rồi, khẩn trương uống một ngụm trà, áp nỗi sợ xuống, lời nói ra con mẹ nó quá kinh người rồi.

So với sự khiếp sợ trên mặt Lý Kỳ, trên mặt Lỗ Mỹ Mỹ, Tửu Quỷ, thậm chí ngay cả Hoàng Tam Nguyên và Huống tri huyện kia đều là một mảnh mờ mịt. Hạnh phúc tới quá mau, Hoàng, Huống hai người cũng không biết nên dùng cái tư thế gì để nghênh đón, nên dáng vẻ cung kính quỳ một chân xuống đất, còn cả phủ phục, rối rắm, rất rối rắm rồi.

Tửu Quỷ gãi đầu nói:

- Tiểu Kiều, con --- con có phải là uống rượu say hay không.

Mã Kiều giận dữ, nói:

- Tửu Quỷ, ông cho ta là ông sao, ta đã say khi nào say chứ?

Tửu Quỷ buồn bực nói:

- Nhưng lời này của con so với nói lúc say rượu còn đáng sợ hơn a!

Lý Kỳ biểu hiện sự đồng ý rất sâu bằng mấy cái gật đầu. Loại người tinh quái như Lý Kỳ cũng không hiểu nổi, đơn thuần lại ngay thẳng như Lỗ Mỹ Mỹ càng thêm không hiểu, nói:

- Sư ca, huynh---!

Mã Kiều vừa nhấc tay, liền căt đưt Mỹ Lỗ Mỹ, nói:

- Sư muội, muội hãy tin tưởng vi huynh lần này thôi, lần tỷ thí này, chỉ có sư huynh đến so tài, mới có thể để cho bọn họ tâm phục khẩu phục.

Lỗ Mỹ Mỹ a một tiếng, chợt phát hiện đầu mình có chút không đủ dùng.

Lý Kỳ nhịn không được, lên tiếng nhắc nhở:

- Mã Kiều, đây chính là đang đánh cược mệnh, không phải đách bạc a!

Nhưng Mã Kiều lại có được một lòng tự tin của nam nhân vô cùng mạnh mẽ, mờmịt, khiếp sợ và không thể tin nổi của mọi người không có chút nào khiến y sinh ra một tia nghi ngờ đối với chính mình, khẽ cười một tiếng, nói:

- Bộ Soái xin yên tâm, ta nhất định sẽ không làm mất mặt của Kim Đao Trù Vương ngươi.

Nụ cười này, là bình tĩnh bực nào a.

Nhưng theo Lý Kỳ, lại hết sức sợ hãi, vội hỏi:

- Đưng đưng đừng. Việc này không có nửa điểm quan hệ với ta, ta chỉ là những người đứng xem, ồ không, những người đứng xem đều chưa nói tới, ta chỉ là -- ách, ừ, đang thi hành nhiệm vụ luyện binh, không hơn.

Trong lòng lại nghĩ, tỷ thí võ nghệ, con mẹ ngươi chưa kể tới ta, ngược lại còn muốn hủy đi võ đài của ta, tỷ thí tay nghề làm bếp, liền kéo ta tới làm đệm lưng, tin ngươi ta thì xong rồi. Hoàng, Huống hai người đối với Mã Kiều cũng có chút hiểu biết, biết y không biết nấu ăn, tuy rằng hiện giờ đã qua hai ba năm rồi, nhưng khôn khéo như bọn họ vẫn từ trong mắt mọi người mà bắt được một ít tin tức, hai người rất nhanh dùng ánh mắt trao đổi một phen.

Huống tri huyện đánh nhịp nói:

- Được! Ta với ngươi đánh cược. Tuy nhiên, nếu Hoàng Tam Nguyên thắng. Các ngươi thật sự sẽ bỏ qua chúng ta.

Mã Kiều nói:

- Ngươi đây cứ yên tâm, chỉ cần gã thắng, cho dù Mã Kiều ta liều mạng tính mạng này cũng sẽ bảo vệ các ngươi không việc gì.

Hoàng Tam Nguyên ra vẻ khiêm tốn cười nói:- Được. Chúng ta tin tưởng ngươi, kính xin các hạ thủ hạ lưu tình.

- Đối với các ngươi. Ta tuyệt sẽ không thủ hạ lưu tình.

Lỗ Mỹ Mỹ vội la lên:

- Sư ca, muội tuyệt không thể để cho huynh dính vào.

Mã Kiều nhỏ giọng cầu xin:

- Sư muội, xin muội đó, hãy tin tưởng vi huynh lúc này đây. Huynh tuyệt sẽ không làm cho muội thất vọng đâu.

Tửu Quỷ bỗng nhiên nói:

- Mỹ Mỹ, con để cho nó thử xem đi, bằng không tiểu tử này đời này cũng sẽ không an tâm đâu. Lỗ Mỹ Mỹ hơi hơi há miệng thở dốc, cuối cùng là gật đầu, về phần tại sao lại đồng ý với yêu cầu cố tình gây sự này của Mã Kiều, bản thân nàng cũng không biết.

Mã Kiều thấy Lỗ Mỹ Mỹ gật đầu, trong lòng rốt cục nhẹ nhàng thở ra, lại hướng tới Hoàng Tam Nguyên nói:

- Quy tắc tỷ thí rất đơn giản, làm một món ăn sở trường của chính mình là được, về phần bình phẩm sao, vị Kim Đao Trù Vương tại đây, danh hiệu này chính là đương kim Thánh Thượng ban cho đấy, ở phương diện làm bếp, Bộ Soái hắn tuyệt sẽ không có chút thiên vị, nhất định sẽ làm được công bình, công chính, phán xét.

Huống tri huyện kia hồi nãy vẫn chú ý đến Lý Kỳ, gã biết rõ tính mạng của bản thân thật ra là nằm ở trong tay người này đấy, hơn nữa, sở dĩ gã rơi vào kết quả như vậy, cũng là nhờ vị Kim Đao Trù Vương này ban tặng. Cười nịnh nói:

- Tiểu nhân bái kiến Kinh tế sử, do Kinh tế sử làm bình phán, tiểu nhân thật sự làcảm thấy vinh hạnh.

Hoàng Tam Nguyên sau khi nghe xong, cũng hiểu rõ ra, quỳ lạy thi lễ, nói:

- Tội dân bái kiến Kinh tế sử, làm phiền Kinh tế sử, tội dân thật sự là muôn lần chết khó cứu.

Ngươi nha đây là không trâu bắt chó đi cày a! Lý Kỳ cũng không hiểu nổi Mã Kiều rốt cuộc muốn làm gì, gật đầu nói:

- Được rồi, một khi đã như vậy, bản quan liền cố mà làm, làm công chứng viên lần này đi. Tuy nhiên các ngươi nhanh một chút, lính của ta lập tức sẽ trở về đây rồi.

Những lời này nhưng thật ra nhắc nhở Mã Kiều, mấy người vội vàng từ trong phòng bếp của giáo tràng làm ra hai chiếu bếp nấu, lại lấy ra một ít nguyên liệu. Hoàng Tam Nguyên lựa chọn món ăn sở trường nhất của mình --- canh cá.

Mà Mã Kiều, ừ, theo tư thế mà xem, hẳn là chuẩn bị thịt nướng.

Lỗ Mỹ Mỹ lúc này trong lòng là khẩn trương vô cùng, tay nghề của Mã Kiều, nàng rõ ràng nhất, cũng không phải đối thủ của Hoàng Tam Nguyên, nhưng nàng cũng hiểu được, Mã Kiều đợi nhiều năm như vậy, tuyệt đối không thể sử dụng việc này để nói giỡn, nhưng nàng hiện tại điều duy nhất có thể làm đấy, cũng chỉ có từ từ đợi kết quả.

Hoàng Tam Nguyên hiển nhiên là quen tay, từ lúc sơ chế đến khi vào nồi, hết thảy đều đâu vào đấy, liền ngay cả Lý Kỳ nhìn xem đều thoáng gật đầu, trái lại Mã Kiều bên kia, cũng là, ôi, không nói cũng thế. Ngưu Cao đương nhiên hy vọng Mã Kiều thắng lợi, nhỏ giọng hỏi:

- Bộ Soái, ngươi coi ai sẽ thắng?

Lý Kỳ cười khổ nói:

- Ngươi không thấy cái thằng kia đều sắp nướng cháy cả thịt rồi sao.

Ngưu Cao a một tiếng, hai mắt lộ ra một tia hoang mang.

Rất nhanh, canh cá của Hoàng Tam Nguyên liền ra lò, gã tự mình bưng lên trước, cung kính nói:

- Kính xin Kinh tế sử chỉ điểm một chút.

Lý Kỳ liếc nhìn canh cá vàng nhạt, gật đầu nói:

- Dường như cũng không tệ lắm ah. Nói xong, hắn cầm lấy thìa thoáng uống một ngụm, nói:

- Nếu như con cá này là vừa vớt lên đến, có lẽ hương vị rất tốt, nhưng điều này cũng không thể trách ngươi, bình thường đi.

Hoàng Tam Nguyên hơi sững sờ, không biết này bình thường từ Lý Kỳ trong miệng nói ra, đối với đầu bếp địa phương nhỏ bé này như gã đã là đánh giá vô cùng vô cùng cao rồi.

Kế tiếp liền đến lượt Mã Kiều, Lý Kỳ hơi hơi liếc mắt nhìn miếng thịt nướng kia của Mã Kiều, ngay cả chút muốn nếm thử cũng không có, cũng không phải là nói không nướng chín, chỉ có điều vừa liếc mắt nhìn miếng thịt này, đã biết khối thịt nướng này là xuất từ trong tay một người thường, mây đen đầy mặt a, thầm nghĩ, thằng nhãi này không phải là ôm cây cỏ đánh con thỏ, cố ý đến tra tấn ta chứ.

*****

Mã Kiều mang miếng thịt nướng đi đến trước mặt Lý Kỳ, làm ra một hành động khiến cho mọi người đều kinh ngạc, trực tiếp cắn xuống một miếng vào miếng thịt nướng vừa xong, vừa ăn, một bên ngây ngốc cười nói:

- Thật khó ăn, tuy nhiên Bộ Soái xin yên tâm, thịt nướng này là để cho ta tự ăn.

Lý Kỳ sửng sốt dưới, lập tức mắng:

- Ngươi nha định đùa giỡn ta à!

- Sao lại thế chứ.

Mã Kiều rất nhanh nuốt miếng thịt nướng vào. Bỗng nhiên giúp Lý Kỳ rót một ly trà, một tay đưa tới, nói:

- Đây mới là món ăn của ta. Tất cả mọi người si ngốc.

Lý Kỳ sửng sốt một chút, bỗng nhiên hiểu rõ ra, cười khổ một tiếng, nói:

- Ngươi thật đúng là biết bôi đen ta nha, ngươi đã đánh chủ ý này, ngươi vừa rồi còn thổi ta lên trời làm chi, ngươi đây không phải muốn đánh vào mặt ta sao?

Mã Kiều bỗng nhiên lại rút mấy xâu tiền đồng kia ra, ha hả nói:

- Bộ Soái, chút lòng thành, xin vui lòng nhận cho, coi như ta nợ Bộ Soái, ngày khác bất kể là làm trâu làm ngựa, Mã Kiều nhất định vượt lửa qua sông, sẽ không sờn.

Mã Kiều thật là nam nhân nha, tiền trinh như vậy, cũng có thể hối lộ hống hách như thế. Có thể nói là khí phách tỏa ra a!

Thằng nhãi này thật đúng là biết một tấc lại muốn tiến một thước đó! Lý Kỳ nổi trận lôi đình, trực tiếp nhảy dựng lên. Căm tức nhìn Mã Kiều, người đó trên mặt cũng tràn đầy tươi cười xin lỗi, nửa ngày qua đi, hắn nắm chặt đồng tiền, lại một hơi uống hết chén nước trà, nói:

- Mã Kiều thắng.

Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người sợ ngây người.

Một chén nước trà cộng thêm mấy xâu tiền đồng đã thắng? Này --- này thật sự là quá không công bình rồi, cho dù ngươi muốn hối lộ. Vậy ngươi ít nhất cũng phải trốn tránh chút nha, ngươi để cho chúng ta nhìn thấy, vậy làm sao nói cho thông. - Không công bình a. Kinh tế sử, ngươi làm như vậy đối với chúng ta bất công, ta không phục, ta không phục.

Huống tri huyện nhất thời rơi vào hầm băng, như tâm thần hô lên, mà Hoàng Tam Nguyên dường như hiểu được dụng ý của Mã Kiều, niềm hy vọng lại bị phá nát, mặt xám như tro tàn.

Mã Kiều xoay người lại, âm thanh lạnh lùng nói:

- Tốt lắm, tốt lắm, ta nhớ đến lúc ấy Lỗ thúc thúc đồng dạng cũng là quát to như thế đấy, nhưng, các ngươi lúc ấy có từng tha cho ông ấy một lần, các ngươi cấu kết với nhau làm việc xấu, thiết kế đoạt được quán rượu của Lỗ thúc thúc, công bình ở đâu? Thiên lý ở đâu? Lương tâm của các ngươi đều bị chó ăn, vì sao ngay cả một lão nhân gần đất xa trời đều không buông tha, vì sao còn muốn đuổi tận giết tuyệt, ngay cả một tấm chiếu cũng không lưu, ta chính là muốn lấy đạo của kỳ nhân, để trị thâncủa kỳ nhân, cho các ngươi trước khi chết, cũng nếm thử chút thống khổ và bất đắc dĩ trong đó.

Lỗ Mỹ Mỹ nghe vậy cả người ngẩn ra, bừng tỉnh đại ngộ, nàng rốt cuộc hiểu được Mã Kiều nói tâm phục khẩu phục đại biểu cho cái gì, lại nghĩ tới tiếng rên rỉ thống khổ cuối cùng của phụ thân trước kia, nước mắt nóng bỏng cứ thế tuôn ra, đầy ngập tức giận, bỗng nhiên xông lên trước, cầm lấy dao thái trên bàn, phẫn nộ quát:

- Cẩu tặc, để mạng lại.

Keng một tiếng.

Chẳng biết lúc nào, Tửu Quỷ đột nhiên xuất hiện ở bên cạnh Lỗ Mỹ Mỹ, tay trái khẽ vung lên, dùng dao găm ngăn dao làm bếp của Lỗ Mỹ Mỹ, nói:

- Mỹ Mỹ, việc nặng bực này vẫn là để vi sư và Tiểu Kiều để làm đi. Mã Kiều đi lên trước, nói:

- Sư muội, sư phụ nói không sai, đây cũng là chúng ta nợ muội.

Thầy trò hai người ăn ý nhìn nhau trong khoảnh khắc, bỗng nhiên đồng thời khởi động, liền như mãnh hổ xuống núi nhằm phía Hoàng Tam Nguyên và Huống tri huyện kia. Hai người này liên kết, chỉ sợ Nhạc Phi, Ngưu Cao, Hàn Thế Trung chung ở cùng một chỗ cũng không phải là đối thủ của bọn họ, càng miễn bàn hai người Hoàng, Huống, quả thực chính là giống như gà con đụng phải diều hâu đang cực đói, không có lực phản kháng.

Hàn quang chợt lóe!

Huống tri huyện kia miệng còn há hốc, cuối cùng tiếng rên rỉ còn chưa kịp phát ra, đã bị dao găm trong tay Tửu Quỷ phá vỡ cổ, máu tươi phun ra, ầm ầm đổ xuốngđất. Lão ra tay đối với địch nhân là không để lối thoát, có thể một chiêu giải quyết, lão tuyệt sẽ không dùng đến chiêu thứ hai, đây cũng là nguyên nhân vì sao Mã Kiều vẫn không thể vượt qua lão.

Ngay tại lúc đó, Mã Kiều một tay bóp chặt cổ Hoàng Tam Nguyên, trên trán nổi gân xanh, giận dữ hét:

- Ta hôm nay liền muốn nhìn tim của ngươi đến tột cùng là đỏ hay là đen đấy.

Xoẹt!

Còn chưa dứt lời, đoản đao trong tay y đã chạm vào ngực Hoàng Tam Nguyên, máu tươi tóe ra. Hoàng Tam Nguyên hai mắt trợn to nhìn Mã Kiều, trong ánh mắt tràn đầy vẻ oán độc. Mã Kiều không sợ chút nào, ngược lại cười lạnh nói:

- Ngươi cũng thấy rõ ràng rồi đó, đến lúc đó hóa thành ác quỷ cũng đừng tìm lầm người.

Nói xong, y cầm lấy chuôi đao mạnh vẽ một cái, trực tiếp phá vỡ ngực Hoàng Tam Nguyên.

Lý Kỳ đây đã là lần thứ hai nhìn thấy Mã Kiều lâm vào điên cuồng, vội vàng quay đầu đi, chỉ nghe Mã Kiều nói:

- Tim tuy là đỏ đấy, nhưng giữ lại cũng có tác dụng gì?

Lý Kỳ than nhẹ một tiếng, thản nhiên nói:

- Ngưu Cao, đi xách chút củi gỗ, đốt.

- Tuân mệnh. Ngưu Cao nhưng thật ra cảm thấy khá hưng phấn đấy, loại ân đền oán trả này, y cũng cảm thấy vô cùng sảng khoái.

Đợi hơn hai năm, hận hơn hai năm, đau đớn hơn hai năm, hôm nay Lỗ Mỹ Mỹ rốt cục báo thù rửa hận, ba người bọn họ đồng thời thở dài một hơi, cùng đi tới phía nam giáo tràng, song song quỳ xuống.

Lý Kỳ đứng ở phía sau nhìn bóng lưng ba người bọn họ, đột nhiên cảm giác được Lỗ Mỹ Mỹ có được Mã Kiều và Tửu Quỷ, là nữ tử hạnh phúc nhất trên đời này, đồng thời, hắn cũng hiểu được, chính mình cũng là nam nhân vô dụng nhất trên đời, ở giữa nữ nhân của hắn, có một người đã bị khuất nhục so với Lỗ Mỹ Mỹ đâu chỉ thảm ngàn vạn lần lần, nhưng hắn hiện giờ muốn làm, là như thế nào hóa giải cừu hận trong lòng nàng, mà không phải là báo thù vì nàng. Xung quan giận dữ vì hồng nhan, là mỗi người đàn ông đều muốn làm đấy, lời này nghe thì đều có thể cảm nhận được cổ khí phách kia, nhưng ở trong hiện thực, lại không phải mỗi người đàn ông đều có thể làm được, đối với Lý Kỳ mà nói, đây là một loại cực kỳ ích kỷ, bởi vì hắn nếu giận dữ, như vậy thiên hạ thương sinh chắc chắn vì hồng nhan mà chôn cùng.

Từ trước đến nay Lý Kỳ quá phần bình tĩnh, mặc kệ đối mặt bất cứ chuyện gì, hắn đều có thể suy tính chu đáo, nhưng loại tính cách này của hắn, nhất định khiến hắn không thể làm ra hành động vĩ đại xung quan giận dữ vì hồng nhan, khói lửa diễn chư hầu.

Thu hồi ánh mắt, Lý Kỳ không rên một tiếng rời đi, bởi vì hắn còn có rất nhiều việc phải xử lý, mưu kế của Tần Cối chỉ là ngộ biến tùng quyền, một lời nói dối dù cho tốt đến mấy, chung quy sẽ có một ngày bị vạch trần, hắn còn phải nghĩ cách ngăncản nguy cơ tiền tệ ở Giang Nam tro tàn lại cháy, cũng chỉ có khiến Giang Nam mau chóng đi vào quỹ đạo, thì người con gái yêu thương hắn sâu sắc, và lại vô cùng quật cường kia mới có thể trở lại bên cạnh hắn.


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Hồi (1-1753)


<