Vay nóng Tinvay

Truyện:Bắc Tống phong lưu - Hồi 0743

Bắc Tống phong lưu
Trọn bộ 1753 hồi
Hồi 0743: Thu thả tự nhiên
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-1753)

Siêu sale Lazada

- Ôi nhàn rỗi thật sự sẽ khiến người ta lười biếng mà! Tuy nhiên, buổi triều sớm này cũng thật là quá đáng, sớm như vậy, trời còn chưa sáng, a, muốn lấy mạng người à. Chẳng trách từ xưa rất nhiều quân vương đều không muốn lên triều sớm.

Lý Kỳ đứng ở bên giường, vừa ngáp lẩm bẩm, vừa để cho Da Luật Cốt Dục giúp hắn mặc quan phục. Hôm qua thánh chỉ đã hạ rồi, khôi phục tất cả quan tịch của hắn, cũng trừng phạt một số đại thần trong đám người buộc tội hắn, đây cũng không phải là phạt về bổng lộc đơn giản, mà là giáng cấp trực tiếp, đây là tượng trưng cho thắng lợi và uy nghiêm của hoàng quyền. Thuận tiện lệnh cho hắn hôm nay nhất định phải lên triều, dù sao Lý sư phó ta không có ích lợi, thì tuyệt sẽ không tự giác chạy tới buổi triều sớm.

Da Luật Cốt Dục bất đắc dĩ nhẹ nhàng lắc đầu nói:- Phu quân, huynh cũng đừng oán giận nữa, giờ có vài người sợ là muốn dự buổi triều sớm này cũng không có cơ hội.

Lý Kỳ sửng sốt, nói:

- Muội không phải phụ thân muội cũng thuộc loại quân vương không thích lên triều kiểu đó sao?

Nhưng lời vừa ra khỏi miệng, hắn liền cảm thấy có chút không ổn, nói:

- Rất xin lỗi, ta nói sai rồi, muội không cần phải trả lời.

Da Luật Cốt Dục thản nhiên nói:

- Không sao, dù sao Liêu Quốc muội đã danh tồn thực vong rồi, phụ vương muội thường xuyên ra ngoài đi săn, hễ đi là đi tới một, hai tháng, làm sao có tâm trí lên triều, nếu không như thế, cho dù các đại thần có cầm tấu chương đi tìm phụ vương, cũng thường tìm không được người. Trong giọng nói tràn đầy ý tự giễu cợt.

Đung đó, thiếu chút nữa thì quên Da Luật Diên Hi kia là một thợ săn chuyên nghiệp. Lý Kỳ ngượng ngùng cười, không lên tiếng.

Sau khi mặc xong, Lý Kỳ lại cùng Da Luật Cốt Dục ăn một bữa sáng thịnh soạn, bởi vì tối hôm qua hắn đã nói với Quý Hồng Nô, phải chú ý nghỉ ngơi nhiều, buổi sáng cũng không cần dậy hầu hạ hắn, vì thế hắn cũng không đến quấy rầy Quý Hồng Nô, chỉ căn dặn hai vị thẩm thẩm của Quý Hồng Nô vài câu, sau đó liền ra ngoài.

Trên đại điện.

Trải qua vài ngày tranh đấu, buổi triều sớm, cuối cùng văn võ bá quan cũng đến đông đủ, bất kể là phái Cách Tân, hay là phái Bảo Thủ, tất cả mọi người đều âm thầmthở nhẹ một cái, trận tranh đấu này cuối cùng đã kết thúc rồi, đặc biệt đối với phái Bảo Thủ mà nói, mấy ngày này thật sự là những ngày đen tối, ăn không ngon, ngủ không yên, còn tiếp tục chơi, bọn họ thật sự sẽ điên mất. Vậy nên, cho dù là thua, bọn họ cũng cảm thấy thân mình nhẹ hơn nhiều, dù sao, ai có thể đoán trước thế cục sau này, có khi là cơ hội, không cần quan tâm đến thắng bại lần này.

- Hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế.

- Chúng ái khanh bình thân.

- Tạ ơn Hoàng thượng.

Tống Huy Tông mặt mày hớn hở, ánh mắt nhìn quanh quần thần một lượt, cuối cùng đã rơi vào người Lý Kỳ, nói:- Kinh tế sử đã tới?

- Có vi thần.

Lý Kỳ khẩn trương đứng dậy.

Tống Huy Tông cười nói:

- Lý Kỳ, lúc trước trẫm cách chức khanh, chắc trong lòng khanh có chịu phục không?

Lý Kỳ chắp tay nói:

- Hồi bẩm hoàng thượng, vi thần đối với lý do Hoàng thượng cách chức vi thần là vô cùng chịu phục. Tống Huy Tông nghe trong lời nói của hắn có hàm ý khác, không khỏi ồ một tiếng, nói:

- Lý do mà khanh chỉ là?

- Thái Tổ huấn ngôn.

Lý Kỳ nói rành rọt.

Lời này vừa nói ra, quần thần đều cảm thấy kinh ngạc, cùng nghĩ, tiểu tử này lại đang chơi trò gì đây.

Nhưng mà, ý cười trên khóe miệng Tống Huy Tông lại càng ngày càng đậm, nói:

- Nhưng bách tính thiên hạ lại cảm thấy oan ức thay khanh, thậm chí còn vì vậy mà cảm thấy căm thù đến tận xương tuỷ đối với rất nhiều quan lại. Lý Kỳ nói:

- Hoàng thượng, kỳ thật nếu xem xét cả sự việc, Hoàng thượng, quan lại, bách tính, vi thần đều là người bị hại.

- Lời này cũng thật thú vị.

Tống Huy Tông cười ha hả, nói:

- Trẫm thật không ngờ, khanh còn có thể nói tốt cho quan lại.

Lý Kỳ nói:

- Vi thần cũng chỉ là lấy sự luận sự.

- Vậy trẫm cũng muốn nghe thử kiến giải của khanh. - Vâng.

Lý Kỳ cúi đầu vái chào, nói:

- Lúc trước Thái Tổ huấn ngôn, ưu đãi hậu duệ của tông thất tiền triều, không giết quan lại, không gia tăng nông thuế, nếu không trời tất sẽ giết hết. Đầu tiên, điều thứ nhất, thể hiện tấm lòng rộng lượng cùng với trái tim nhân hậu của Thái Tổ, thử hỏi Hán Vũ Đường Tông, có ai có thể làm được điều này. Điều thứ hai, không giết quan lại và người dâng thượng thư, củng cố truyền thống tự do ngôn luận tốt đẹp của triều đình ta, đây chính là điểm rất tốt, các triều đại đổi thay lại có ai có thể làm được đến nơi đến chốn, không chỉ như thế, nó còn ủng hộ người trong thiên hạ cố gắng đọc sách, lấy tri thức trị quốc, tạo nên triều đình trăm năm thịnh thế của ta; điều thứ ba này lại càng đáng quý hơn, vĩnh bất gia phú, bốn chữ này là có thể hàm ý tất cả, những từ khen ngợi nhiều hơn nữa đều không thể thay thế bốn chữ này. Thái Tổ chi hùng tài vĩ lược, chưa từng có ai, chúng thần là thần tử, tất nhiên phải tuân theo TháiTổ huấn ngôn.

Rõ ràng lúc trước chính là ngươi đã ngoảnh mặt làm ngơ với Thái Tổ huấn ngôn, thậm chí còn phê phán là không đúng tý nào, giờ lại nói hay như vậy, đúng là thần cũng là ngươi, quỷ cũng là ngươi. Quần thần đều thầm mắng Lý Kỳ quá vô sỉ.

- Hay. Nói rất hay.

Tống Huy Tông cười ha hả, lại nói:

- Nói như thế, trẫm lại bắt đầu trọng dụng khanh lần nữa, không thì lại trái với Thái Tổ huấn ngôn?

Lý Kỳ lắc đầu nói:

- Hoàng thượng, điều mà vi thần vừa nói chính là cảm thấy chịu phục đối với lý do này, nhưng đối với nguyên nhân cách chức, vi thần có một vạn điều khôngphục, chẳng những không phục, mà còn cảm thấy vô cùng đau lòng.

Tống Huy Tông nói:

- Sao khanh nói vậy?

Lý Kỳ nhìn các quần thần một lượt, nói:

- Xin hỏi các vị, như thế nào là quan lại? Như thế nào là sĩ tử? Như thế nào là người đọc sách?

Ba câu hỏi liên tiếp này khiến quần thần đều bối rối.

Bọn họ ai nấy đều đầy một bụng kinh luân chi sĩ, ba câu hỏi này đối với họ mà nói, thật sự là rất đơn giản, không hề khoa trương một chút nào, bọn họ cũng có thể dùng cái này viết ra bài luận văn mấy vạn chữ. Nhưng, chính bởi vì đơn giản như thế, bọn họ mới không dám trả lời, trời mới biết đây có phải cái bẫy của Lý Kỳ hay không, dù sao tên Lý Kỳ này cũng thường hành động rất bất ngờ, bọn họ đã là chim thấy cung cũng sợ.

Không thể nào, ta chỉ là muốn một cái nền mà thôi, các ngươi có cần phải như vậy không, làm tổn thương người khác quá rồi. Lý Kỳ một mực nhìn lại, đối với tâm tư của mọi người đã rõ như lòng bàn tay.

Cho dù là Tống Huy Tông cũng không dám trả lời dễ dàng, không trả lời mà hỏi ngược lại:

- Vậy không biết khanh cho là thế nào?

Xem ra chỉ có thể tự hỏi tự đáp. Lý Kỳ thấy bọn họ quyết tâm không trả lời, đành phải nói:- Sĩ tử và người đọc sách thì không nói nhiều, về phần quan lại, vi thần cho rằng, bất kể như thế nào, ít nhất có được bốn chữ.

- Bốn chữ nào?

- Đức cao vọng trọng.

Lý Kỳ nói rành rọt.

- Lý nên như thế.

Tống Huy Tông gật đầu nói:

- Không biết chư vị nghĩ như thế nào?

Hoàng thượng đã mở miệng, quần thần tất nhiên không thể ngậm miệng mà không nói rồi, lần lượt đứng ra phụ họa.

*****

Lý Kỳ cười nói:

- Nếu các vị đều đồng ý, như vậy có phải là ta có thể nói, đức cao vọng trọng chính điều kiện hàng đầu mà quan lại phải có, ngược lại, những người không có được điều này, thì không thể xưng là quan lại.

Hảo tiểu tử, quả nhiên rất có mánh khóe.

Đám người Thái Kinh nghe đến đó, xem như đã hiểu rồi, cảm thấy tiểu tử này đang định nghĩa lại Thái Tổ huấn ngôn.

Quần thần cũng bừng tỉnh ngộ, không thể ngờ rằng mình đã cực kỳ chú ý cẩn thận rồi, vẫn bị tiểu tử này nói đến, nhưng bọn họ cũng không thể không phủ nhận, bởi vì nếu ai đứng ra phản đối, thì không phải là nói mình chính là hạng người khôngđức hay sao, con người thì đều sĩ diện, đặc biệt là đối với quan lại mà nói.

Nhưng Lý Kỳ chính là nắm lấy nhược điểm này của bọn họ, "Khen" các ngươi đã không phản bác gì.

Tống Huy Tông gật đầu nói:

- Đó là đương nhiên, nếu ngay cả này bốn chữ này cũng không làm được, thì sao xứng với danh hiệu quan lại này được.

- Hoàng thượng nói rất đúng.

Lý Kỳ chắp tay, lại nói:

- Bởi vậy có thể thấy được, lời của Thái Tổ đã nói, là nhằm vào những quan lại thực sự có khí tiết, có khát vọng, có thể ra sức vì nước, vì quân phân ưu, đức cao vọng trọng, mà không phải là những quan lại giả treo đầu dê bán thịt chó, đập phádanh hiệu quan lại, dối trên lừa dưới, hại dân chúng, bọn họ bẻ cong lời dạy của Thái Tổ, để biện bác cho hành vi phạm tội của mình, đây quả thực là đang sỉ nhục Thái Tổ, vùi lấp Thái Tổ vào sự bất nghĩa, thử hỏi giữ lại người như thế còn có ích gì, đáng ra có bao nhiêu giết bấy nhiêu, tuyệt không nuông chiều. Đây cũng là lý do mà vi thần nói, quan lại cũng là người bị hại trong chuyện lần này, chính vì tồn tại những con sâu làm rầu nồi canh đó, dẫn đến danh dự của những quan lại thực sự bị tổn hại. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, vi thần cũng không là hiểu rõ lắm, tại sao vẫn có người giải vây cho những người này, chẳng lẽ bọn họ không biết, bọn họ đã bị tâm địa ác độc người này lợi dụng sao? Hay là, trong đó có còn âm mưu nào khác?

Một bộ phận đại thần nghe thấy vậy kinh hồn bạt vía, mồ hôi chảy ròng ròng.

Tống Huy Tông cười gật đầu, nói:

- Kỳ thật về điều này, trẫm cũng không hiểu rõ. Trẫm cung muôn hoi thửnhững người đó, rốt cuộc là nghĩ thế nào?

- Vi thần biết tội.

Một bộ phận đại thần cùng kêu lên.

Tống Huy Tông lắc đầu, không để ý đến bọn họ, quay sang Lý Kỳ nói:

- Lý Kỳ, khanh cho rằng nên xử lý kiểu tình huống này như thế nào.

Lý Kỳ nói:

- Tuân theo Thái Tổ huấn ngôn. Đối với những quan lại có đức cao vọng trọng, lòng mang khát vọng, vì quốc gia, bách tính, triều đình phải có hậu đãi tương ứng, để truyền thống tốt đẹp từ khi khai quốc của Đại Tống ta tiếp tục được kế thừa. Nhưng, đối với những quan lại tham quan ô lại, đặc biệt là những con sâu làm rầu nồicanh tự khoe khoang mình là người đọc sách, thì phải làm tội thêm một bậc, nghiêm trị không tha. Thiên tử phạm pháp, tội cũng như thứ dân, chẳng lẽ quan lại có thể cao hơn thiên tử hay sao?

Quần thần sau khi nghe xong, tóc gáy dựng đứng hết lên, tội danh này có thể là to lắm đây. Lý Kỳ nhìn vẻ mặt này của bọn họ, âm thầm cười trộm, không đánh chết các ngươi, cũng phải dọa chết các ngươi.

Khóe miệng Tống Huy Tông lộ ra nụ cười mỉm, lập tức nghiêm mặt nói:

- Đúng vậy, các khanh nhất định phải ghi nhớ, lời nói của Thái Tổ, có thể không phải chỉ những tham quan ô lại này, mà là những uyên bác chi sĩ chân chính, đối với người sau, triều đình chắc chắn sẽ dành cho ưu đãi, nhưng nếu là quan lại ăn hối lộ trái pháp luật, cũng phải làm tội thêm một bậc, sau này nếu ai cầu xin cho loại người này, trị tội như nhau. - Thần xin ghi nhớ.

Quần thần vuốt cằm nói, trong lòng chẳng những không phiền, ngược lại còn cho là may mắn, bởi vì Lý Kỳ không thừa xông lên, hoàn toàn đảo lộn truyền thống quan lại nắm triều đình trong tay, đổi lại mà nói, cũng chính là nói Hoàng đế chỉ muốn cảnh báo bọn họ, chứ không phải là sinh lòng hận ý đối với bọn họ, muốn diệt trừ bọn họ, tương lai triều đình vẫn sẽ coi trọng người đọc sách trước sau như một. Dù sao hiện giờ ai cũng biết, chuyện này kỳ thật chính là do một tay đôi quân thần Tống Huy Tông và Lý Kỳ này đạo diễn.

Hảo tiểu tử, tuổi còn trẻ mà có thể làm được thu thả tự nhiên, mặc dù đại thắng, cũng không bị thắng lợi làm choáng váng đầu óc, riêng phần trí tuệ này cũng đã vượt qua rất nhiều người, cũng chẳng trách được Hoàng thượng coi trọng hắn như thế. Thái Kinh thản nhiên cười, mối lo lắng duy nhất trong lòng cũng bay mất. Đám người Thái Kinh, Lý Bang Ngạn mặc dù ở bên phía Lý Kỳ, nhưng cũng đều thuộc giai cấp quan lại, nếu như Lý Kỳ đã làm, bọn họ cũng tuyệt đối sẽ không ngồi im mà nhìn đâu.

Không ai có thể ngờ rằng ngày đầu tiên Lý Kỳ lên triều, chuyện đầu tiên làm chính là kêu oan thay cho quan lại, tuy rằng Lý Kỳ lợi dụng sự kiện lần này để loại trừ một bộ phận quyền lợi của quan lại, nhưng hắn vẫn giữ gìn quyền lợi trung tâm của quan lại. Đương nhiên, hắn nói lời nói này cũng không phải là vì chính mình, vì chân lý, mà là vì Hoàng đế.

Trong lòng hắn rất rõ ràng, bất kể như thế nào, Triệu gia cũng sẽ kiên trì dùng văn nhân trị quốc, tuyệt sẽ không dùng võ thần để thay thế văn thần, chỉ là bởi vì thế lực của văn thần càng ngày càng tăng, tuy rằng không đến mức tạo phản, nhưng đã xâm phạm hoàng quyền, cho nên, Hoàng đế nhất định phải phải nghĩ biện pháp cânbằng quyền lực của quan lại, đây cũng là nguyên nhân tại sao Tống Huy Tông lại đáp ứng cùng hắn liên hợp, cùng nhau đối phó với quan lại.

Nhưng ngươi không thể làm quá được, phải biết rằng Tống Huy Tông chỉ là muốn thu hồi bộ phận quyền lực, tuyệt sẽ không ngốc đến mức hoàn toàn đảo lộn thế lực của quan lại. Cho nên mức độ này, hắn nhất định phải nắm chắc, không thể có chút lệch lạc nào. Nếu không, bất luận lý có bên phía hắn hay không, Hoàng đế nhất định không thể để hắn thực hiện được, đây là ranh giới cuối cùng.

Lý Kỳ là một thương gia, tất nhiên hắn hiểu được nếu muốn có sự ủng hộ của Hoàng đế, nhất định phải cho Hoàng đế đầy đủ ích lợi, chỉ cần Hoàng đế vui vẻ, vậy thì thù lao của hắn tất nhiên cũng sẽ không thấp, cục diện hai mặt đều thắng, cũng là nguyên tắc làm ăn của hắn từ trước tới nay. Cho nên, kết quả tranh đấu lần này, Tống Huy Tông chính là người được lợi lớn nhất, trải qua sự kiện lần này, quyền lực trong tay ông ta tăng lên không ít, có thể bình tĩnh đối mặt với giai cấp quan lại, huấn ngôn của Thái Tổ, cũng như lợi khí trong tay quan lại, biến thành lợi khí trong tay ông ta.

Rất rõ ràng, Lý Kỳ xử lý việc này, thật sự là rất hợp tâm ý của Tống Huy Tông, có thể nói là hoàn mỹ, vừa chèn ép quan lại, duy trì hoàng quyền, lại không phá vỡ truyền thống này, lực độ nắm trong tay không nhiều không ít, thế cho nên Tống Huy Tông không kìm nổi sự tán dương liếc nhìn Lý Kỳ một cái, trong lòng lại càng thêm coi trọng Lý Kỳ, tiểu tử này thật sự rất biết điều, rất hiểu được tâm ý của trẫm. Nhưng lời này cũng không thể nói rõ, ho nhẹ một tiếng, nói sang chuyện khác:

- Gần đây có rất nhiều đại thần dâng tấu, bởi vì những năm gần đây nước ta chiến sự liên miên, làm cho giá lương thực tăng vọt, với đất nước với bách tính đều có chỗ bất lợi, trẫm cũng thấy rất lo lắng. Không biết chư vị ái khanh thấy chuyệnnày thế nào?

Chắc là đã đến lúc ta thu về phần thù lao cuối cùng rồi. Khóe Lý Kỳ miệng lộ ra một nụ cười quỷ dị.


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Hồi (1-1753)


<