Vay nóng Homecredit

Truyện:Bắc Tống phong lưu - Hồi 0736

Bắc Tống phong lưu
Trọn bộ 1753 hồi
Hồi 0736: Ngày hôm nay
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-1753)

Siêu sale Lazada

Không thể nghi ngờ, cuộc thi nữ đầu bếp số 1 lần này đã đạt được thành công không ngờ, độ chú ý cũng đã đạt độ cao chưa từng có. Vì sao? Bởi vì mọi người đều không có việc làm, cho nên người tới xem đương nhiên là nhiều hơn.

Dù không có tuần san Đại Tống để tuyên truyền. Nhưng mỗi chi tiết của cuộc thi này cũng ở trong một ngày này, lan truyền khắp Đông Kinh. Khả năng này chính là lực lượng lớn của nhiều người.

Không nói tới Kim Lâu, dù là Phàn Lâu thua cũng dựa vào lần này mà vô tình lăng xê lên. Danh tiếng của Tống tẩu cũng được nâng cao. Được mất thì bây giờ Phàn Lâu cũng đã đóng cửa ngừng kinh doanh rồi. Nếu khai nghiệp thì náo nhiệt tới cỡ nào.

Mà Trương Xuân Nhi cũng xứng đáng ngồi ở vị trí nữ đầu bếp này. Nhưng, điều này đối với nàng mà nói, đó chẳng qua là cướp lại vinh dự trước đây thuộc về nàng, không phải là niềm vui gì quá lớn. Mục tiêu cuối cùng của nàng vẫn là so cao thấp với Lý Kỳ. Vì vậy nàng cũng đã cố gắng hơn rất nhiều.

Về phần Túy Tiên Cư, dựa vào sự tuyên truyền vô sỉ của Lý Kỳ, đồ uống kiểu mới đó của hắn cũng đã được tuyên truyền, thu được cũng không ít.

Cho dù là Lưu Vân Hi đó cũng đã trở thành một đề tài vui trong lòng mọi người. Món chân giò hun khói độc nhất vô nhị đó của cô ta cũng đã cướp đi sự nổi bật của hai món ăn còn lại. Dường như mọi người đều đang bàn luận về món chân giò hun khói đó. Nhưng điều khiến người ta tò mò là từ sau ngày hôm đó, Lưu Vân Hi không còn xuất hiện nữa.

Thấm thoát mấy ngày, ánh hào quang chói mắt được cướp lại bằng bất cứ giá nào, Lý Kỳ giống như một con sâu lười nằm dưới bóng cây, hai mắt nhìn xuyên qua kẽ lá, nhìn lên bầu trời, thì thào lẩm bẩm:

- Có lẽ đến lúc thu lưới rồi.

Sở Châu.

Nhà tù âm u khiến Tần Cối, Hàn Thế Trung "may mắn" đã tránh được sự mài mòn của mặt trời.

Hàn Thế Trung nhàn rỗi đánh quyền pháp, nhưng cũng chỉ là tới ủng hộ thay Tần Cối. Đối với Tần Cối mà nói, Hàn Thế Trung đánh quyền đã trở thành trò giải trí không thể thiếu trong cuộc sống.

Hàn Thế Trung thở nhẹ một cái, có chút buồn bực nói:

- Tần học chính, chúng ta còn phải ở đây bao lâu nữa?

Tần Cối cười nói:

- Lẽ nào Hàn tướng quân đã thấy phiền rồi sao?

- A!

Hàn Thế Trung gật đầu nói:

- Ta nghĩ không ai thích ở đây đâu.

- Đó cũng không phải.

Tần Cối lắc đầu nói:

- Theo tình hình hiện nay, ta thích ở đây, yên tĩnh, không ai tới làm phiền. Bên ngoài quá loạn rồi, một khi ra ngoài sẽ phải đối mặt với rất nhiều vấn đề. Trong khoảng thời gian này đối với ta mà nói, hay đối với chúng ta mà nói, có thể nói là đủ quý báu rồi. Bởi vì một khi ra ngoài rồi, có thể ngay cả công phu thở cũng không có. Ôi, tiếc là chúng ta sắp phải ra ngoài rồi. Nếu tiếp tục, có lẽ ngay cả chúng ta cũng không thể khống chế được. Nhưng, ở thời điểm cuối cùng này, chúng ta vẫn nên rắc thêm muối vào vết thương của đối phương, khiến cho chúng cả đời này không thể quên được.

Giang Nam bây giờ hầu như đã rơi vào cảnh tê liệt hoàn toàn. Nha môn thùng rỗng kêu to, địa vị của sỹ phu rơi vào cảnh xuống dốc không phanh. Đặc biệt là những sỹ phu hấp thụ ánh sáng, ngang với chuột chạy qua đường, người người hô đánh. Mà trong thành phố, đừng nói tới tiền tệ, dù là hàng hóa cũng ngày càng ít đi. Thương nhân bên ngoài xem Giang Nam như địa ngục, tránh càng xa càng tốt. Nhưng, người đi lại ngoài phố lại ngày càng nhiều. Người dân đối với hành vi của những tham quan đó đã dần thô bạo hơn, thậm chí đã uy hiếp tới sự an toàn tính mạng của họ. Rơi vào cảnh đó, chính phủ các nơi điều động quân đội tới bảo vệ trị an. Đương nhiên, đó chỉ là làm đẹp mặt thôi, trên thực tế thì là bảo vệ mình.

Tuy nhiên, lâu dần, các binh sỹ cũng đã sinh ra cảm xúc chống cự. Dù sao phụ thân của họ cũng là người dân. Họ cũng tương tự chịu tổn thương. Còn đạo tặc, hành vi cướp bóc cũng dần ngày một tăng lên. Tình hình đã cực kỳ rối loạn.

Có câu là nhà dột gặp mưa dầm, trong lúc các sỹ phu Giang Nam không ổn, trong đó có một lượng lớn quan lại bỗng nhiên phản chiến cùng hướng. Họ đã viết một phong thư hối cải trong cùng một ngày, tạ lỗi tất cả những hành vi mà mình đã gây ra. Ngoài ra, chiêu cáo dân chúng tự nhận lỗi từ chức. Lượng lớn tá điền, cổ nông trong tay mình trực tiếp chia cho thủ hạ của họ. Ngoài ra còn quyên góp được lượng tiền lớn, mở trường cháo, cứu tế dân chúng.

Biến cố bất ngờ này bỗng thu hút được sự chú ý của các tầng lớp giai cấp. Người trong chốn quan trường rất nhanh chóng kịp phản ứng lại, biết đây chắc chắn là có âm mưu gì đó, bởi vì những người này đều là trong đảng của Chu Miễn.

Nhưng cho dù lòng họ có sáng cũng không có cách nào khả thi, sỹ khí đại thương.

Ngược lại, người dân lại sỹ khí phấn chấn. Bởi vì họ không hiểu duyên do trong đó, chỉ xem đây là thành quả mà họ giành được. Cứ như vậy, họ đối với những quan lại dám nhận lỗi này cũng đã khoan dung rất lớn. Đồng thời với đó, quyết tâm phản kháng cũng đã xảy ra trước nay chưa từng có. Ba giai cấp công nông thương cũng trở lên đoàn kết với nhau hơn. Trái lại bên phía sỹ phu, bởi vì sự kiện này biến thành năm bè bảy mảng, mọi người đều bắt đầu chọn cách tự bảo vệ mình. Do vì bên phía triều đình không có bất kỳ thông tin nào truyền tới, khiến cho họ càng lo lắng bất an. Bình thường họ làm nhiều việc ác, bây giờ xem ra cũng đã nếm mùi đau khổ. Cuối cùng họ đã hiểu ngày thường những người dân bị họ bức hại đó đã ngày ngày không nghe lời, cầu cho tâm tình bất đắc dĩ bất linh.

Tuy nhiên, tình hình hiện tại, họ vẫn chưa tuyệt vọng. Toàn bộ hy vọng của họ đều ủy tác vào bên phía triều đình.

Hàng Châu.

Mặt trời chói chang, tiếng thở dài của Trịnh Dật, liếc mặt nhìn sang bên cạnh, Bạch Thiển Dạ với ánh mắt đầy ưu phiền, trong lòng buồn bực, vừa rồi còn nói tới chính sự, sao thoáng cái đã thất thần rồi. Do đó liền ho nhẹ một cái.

- Hả?

Bạch Thiển Dạ khẽ giật mình, nói:

- Nhị ca, vừa rồi ca nói gì?

Đường đương là tài nữ số 2 Đông Kinh sao lại biến thành bộ dạng này chứ? Trịnh Dật không khỏi nhớ lại mình năm đó, cảm thấy hơi buồn cười. Nhưng cũng không có ý vạch trần tâm tư của Bạch Thiển Dạ, liền nói:

- Được rồi, ba nước cờ này đã đi hết rồi. Những người sỹ phu đó cũng không dám giấu diếm tình hình nơi này nữa, tin là triều đình cũng đã biết rồi. Bây giờ còn phải xem Kinh tế sử.

Bạch Thiển Dạ cười ngọt ngào, nói:

- Yên tâm đi, đại ca nhất định không thể để chúng ta thất vọng đâu.

Trịnh Dật nói:

- Để chúng ta thất vọng cũng không sao. Quan trọng là đừng để người dân thất vọng. Người dân Giang Nam đã không chịu được bất kỳ đả kích nào nữa rồi, không cẩn thận chúng ta còn là tội danh thiên cổ ấy.

Bạch Thiển Dạ hơi giật mình, nhìn xa xăm, không nói thêm gì nữa.

.......

Thời tiết nóng nực như vậy, nếu không có việc, người bình thường cũng đều đóng cửa không ra ngoài, trốn trong nhà. Nhưng trước cửa điện Sùng Chính lại có một đám người thích khiêu chiến, kịch liệt phản kháng đến cùng. Nhưng, thấy họ quỳ trước đại điện, không hề nhúc nhích, mồ hôi vã ra như mưa, người đầy mồ hôi, bị ánh mặt trời chiếu chói chang lên lại khô như cũ. Chưa đầy hai canh giờ, đã té xỉu bốn người rồi.

*****

Những người này chính là bình thường ngang ngược, kiêu ngạo. Nhưng bây giờ trên mặt họ đều đầy vẻ lo âu, hoảng sợ, bất an. Bên phía Giang Nam liên tiếp dâng lên ba tấu chương, khiến chọ gần như chạy loạn lên. Mắt thấy danh vọng của các sỹ phu bị phá hủy chỉ trong chốc lát, họ sao có thể không vội được chứ? Nhưng họ lại không có cách nào xử lý vấn đề này. Họ dựa vào thủ đoạn sinh tồn duy nhất, bút và miệng đều bị những tin tức đó của dân gian làm cho phá hủy. Đừng nói là Giang Nam, ngay cả tình hình kinh thành cũng không mấy lạc quan. Mà đúng thời điểm then chốt này, Tống Huy Tông lại không lên triều, khiến họ càng không biết làm thế nào. Hàng ngày cuộc sống trôi qua trong bất an. Trong lòng họ cũng đã dần hiểu, đây là Tống Huy Tông đang trừng phạt họ, để họ biết trên trời này là họ ai tên ai, không phải là như sỹ phu ngươi nói.

Đương nhiên, quỳ ở đây không thể chứng minh họ đã nhận thua. Chiêu này họ cũng thường dùng. Thậm chí thời kỳ Thái Tông cũng không ít người đã dùng qua, hơn nữa còn lần nào cũng dùng.

Dưới trời nắng nóng đã khiến cho có thêm một tia hi vọng.

Két một tiếng.

Cửa chính đóng đã lâu cuối cùng đã được mở ra. Các đại thần lộ rõ vẻ mặt vui mừng, chri thấy Lương Sư Thành từ bên trong bước ra, có phần bất đắc dĩ nói:

- Các vị đại nhân, Hoàng thượng không khỏe trong người, các vị đừng quỳ nữa, quay về đi.

Tương Đạo Ngôn thân là đứng đầu Ngự sử đài, cực kỳ tức giận nói:

- Hoàng thượng quý là phụ mẫu của người thiên hạ. Tuy nhiên, kinh thành, Giang Nam đều sống trong cảnh loạn lạc, lầm than, quan không phải quan, dân không phải dân. Sao Hoàng thượng lại bỏ mặc chứ?

Lại là một vị quan nói:

- Nếu triều đình không ngăn cản, e là sẽ thành đại họa, xin Hoàng thượng lấy thiên hạ xã tắc làm trọng!

- Kính xin Hoàng thượng lấy thiên hạ xã tắc làm trọng!

Mọi người đồng thanh hô lên.

Lương Sư Thành lườm một cái nói:

- Các ngươi đừng hô nữa, Hoàng thượng không ra đâu. Hoàng thượng còn nói, các ngươi thân là thần tử, đáng lẽ phải vì vua phân ưu, quỳ ở đây chi bằng đi nghĩ cách giải quyết chuyện này. Các ngươi có toàn quyền làm chủ, không cần bẩm báo.

Vì vua phân ưu? Toàn quyền làm chủ?

Lời này nghe xong khiến các đại thần này dựng tóc gáy, thiên uy khó đoán, nỗi sợ hãi trong lòng họ càng dâng lên.

Nhưng, đúng lúc này, Lý Kỳ ngồi ở hậu đường Tần phủ lại có vẻ mặt ngượng ngùng, nhìn mẹ vợ thướt tha phí trên, ngại ngùng nói:

- Mẹ vợ, người đừng nhìn con như vậy, con biết đấy, con là đang rất thẹn.

Ngươi thẹn? E là da mặt của tất cả mọi người trên thế giới này cộng lại, cũng không dày bằng ngươi. Bạch phu nhân hai mắt trợn trừng nói:

- Ngươi còn định chơi bao lâu nữa? Nếu tiếp tục như vậy, Bạch gia chúng ta sớm muộn gì cũng bị hủy trong tay ngươi. Trước đây ta còn cho rằng bên phía Giang Nam nhiều nhất cũng xấu hơn Đông Kinh, không ngờ Giang Nam lại trở thành địa ngục.

- Địa ngục?

Lý Kỳ xoa xoa mặt, hiếu kỳ nói:

- Làm gì quá đáng như vậy chứ?

- Ngươi ít nói linh tinh đi, e là ngươi còn rõ hơn ai hết.

Bạch phu nhân hừ một tiếng, nói:

- Ta vốn cho rằng ta hiểu ý đồ của ngươi. Nhưng bây giờ xem ra, ta căn bản không hiểu. Rốt cuộc ngươi đang muốn làm cái gì thế?

Sở dĩ bà tức giận như vậy, tất cả là vì tin tức từ Giang Nam truyền tới. Nên nhớ Bạch gia cũng là một gia tộc sỹ phu. Hơn nữa thế lực lại phủ khắp triều đình. Điều này nếu giai cấp sỹ phu bị sụp đổ, vậy thì Bạch gia họ chắc chắn là không thể thoát khỏi. Thấy tình hình đã tới bước không thể cứu vãn được nữa rồi, ngươi bảo bà ta sao có thể không gấp được?

Lý Kỳ thở dài:

- Mẹ vợ à, nếu mẹ có phiền não, tìm người con rể này càu nhàu, vậy cũng là chuyện bình thường. Con rể bằng lòng làm người nghe. Nhưng cũng chỉ như vậy mà thôi, mẹ không thể kỳ vọng một đầu bếp tới xử lý thiên hạ đại sự, điều này không đáng tin cậy.

Bạch phu nhân tức giận nói:

- Đừng gọi ta là mẹ vợ nữa. ta không có người con rể ngươi.

Lý Kỳ cười ha hả nói:

- Con là phụng chỉ gọi mẹ vợ.

Bạch phu nhân vừa nghe thấy thế, liền nhớ tới bốn đạo thánh chỉ đó, trong lòng liền thấy tức giận, trong lòng dậy lên trận phong ba. Dù Lý Kỳ là một người mềm cứng đều không ăn, nhưng cứng không được, bà cũng chỉ có thể dùng mềm, liên tiếp hít thở sâu hai lần, ngữ khí dịu dàng nói:

- Lý Kỳ, xin ngươi thành thực nói cho ta biết, rốt cuộc là ngươi định chơi bao lâu nữa? Cứ gây sức ép như vậy, đừng nói là Bạch gia ta, ngay cả Đại Tống cũng không thể chịu nổi.

Lý Kỳ nghiêm túc nói:

- Con rể rất thành thật nói cho mẹ biết, con rể cũng rất xem trọng Thất nương, không thể để cho nàng ấy bị tổn thương.

Vừa nghe xong đáp án hỏi một đằng trả lời một nẻo, nhưng Bạch phu nhân là một người phụ nữ thông minh, nhíu mày lại, nói:

- Nhưng bây giờ ....

Lý Kỳ cười nói:

- Hiện giờ nóng như vậy, nói không chừng ngày mai sẽ có mưa.

Bạch phu nhân sửng sốt, thở dài:

- Hy vọng là thế.

Lý Kỳ lại không tính quẻ, dù có gieo quẻ cũng mới chỉ tính toán thôi. Hắn ngay cả đầu ngón chân cũng chẳng buồn động đậy, sao biết được ngày mai liệu có mưa hay không? Rõ ràng, hắn không đoán đúng, hôm sau bầu trời vẫn trong xanh.

Nhưng, sứ thần Kim quốc lại tới kinh lúc này.

Đây chính là tin tốt của trời, cứ như vậy Tống Huy Tông cũng không có lý do không lên triều.

Ngày hôm nay, Thái Kinh khỏi bệnh rồi.

Ngày hôm nay, Cầu ca cuối cùng đã xử lý được xong chuyện của Tam nha rồi.

Ngày hôm nay, Lý Bang Ngạn cũng đã thăm người thân quay về rồi.

Ngày hôm nay, Thái Du cuối cùng đã rời khỏi giường tiểu thiếp rồi.

Ngày hôm nay, Tống Huy Tông đã lâu không lộ diện cuối cùng đã ở trên đại điện, đầu đội kim quan, thân mặc long bào, mặt mày hồng hào, vẫn đấy khí chất, so với quần thần mệt mỏi, càng thể hiện rõ tinh thần sáng láng. Trong mắt còn có chút vui vẻ, là nụ cười đắc ý.

Ngày hôm nay, Lý Kỳ lại xài hết tiền của Túy Tiên Cư có thể dùng tới, trở thành một "người thua" lớn nhất của ngày hôm nay.

Trên đại điện.

- Ngô hoàng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế.

Cũng không biết liệu có phải rất lâu rồi không hô hay không, hay có lẽ là lâu rồi không gặp Tống Huy Tông, tâm tình quá kích động, dù sao lúc này hô cũng cực kỳ không chỉnh tề.

Tống Huy Tông ngồi trên ghế rồng cao, khóe miệng hơi nhếch lên, lát sau mới nói:

- Bình thân.

- Tạ vạn tuế.

Chờ cho quần thần đứng dậy, Tống Huy Tông mới nói:

- Tuyên Kim quốc sứ thần.

Một tiếng the thé lập tức vang lên.

Không bao lâu sau, Hột Thạch Liệt Bột Hách liền dẫn theo Viên Hồng vào đại điện. Mặc dù tiếng Hán của y hiện tại đã rất tốt rồi, nhưng đối diện với Hoàng đế Đại Tống, y vẫn mang theo phiên dịch này.

Trước tiên y hành một lễ với Tống Huy Tông, sau đó liền chuyển lời thăm hỏi của Hoàn Nhan Thịnh tới Tống Huy Tông. Tống Huy Tông cũng gửi lời thăm hỏi ân cần tới Hoàn Nhan Thịnh.

Sau một hồi vô cùng nhàm chán, Tống Huy Tông cười hỏi:

- Không biết Kim sứ thần bỗng nhiên tới Biện Kinh ta có việc gì?

Hột Thạch Liệt Bột Hách nghiêm mặt nói:

- Hoàng thượng chúng tôi nghe nói Kinh tế sử về hưu, đặc ý phái ta tới hỏi thăm tình hình cụ thể, rất mong Bệ hạ có thể giải thích về chuyện này.

- Láo xược.

Triệu Giai bỗng đứng lên nói:

- Đại Tống chúng ta về hưu có một vị quan, vì sao phải giải thích với Kim quốc các ngươi? Lẽ nào Kim quốc các ngươi về hưu một vị quan cũng chạy tới bẩm báo với Đại Tống chúng ta sao?


Đấu Thần Tuyệt Thế

Hồi (1-1753)


<