Vay nóng Tinvay

Truyện:Bắc Tống phong lưu - Hồi 0734

Bắc Tống phong lưu
Trọn bộ 1753 hồi
Hồi 0734: Cuộc thi Đệ nhất trù nương
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-1753)

Siêu sale Shopee

- Chờ chút, chờ chút nữa bắt đầu, còn có người vẫn chưa tới.

Lý Kỳ vừa nói dứt lời, bên ngoài bỗng vang lên gióng nói trong trẻo.

Mọi người đều sửng sốt, đưa mắt nhìn lại.

- Phiền mọi người nhường đường, cảm ơn.

- Ây da, cái gì thế?

- Ây da, ây da.

Trong đám người nổi lên một trận xôn xao, chỉ thấy một người phụ nữ chen chúc đi vào trong đó.

- Ngươi là Hà ....

Hai nhân viên bảo vệ liền bước lên, sắp ngăn nàng lại. Nhưng lời này chưa kịp nói xong, cô gái đó giống như linh xà, chui vào bên trong. Nhưng xem ra lại giống như là đánh bậy đánh bạ, lại thấy cô vẫy tay với Lý Kỳ, thở gấp nói:

- Chờ ... chờ chút nữa hãy bắt đầu.

Nhưng thấy cô gái này khoảng chừng 25, 26 tuổi, dáng người cao ráo, khoảng 160 – 170cm, da màu lúa mạch, mặt hình trái xoan, tóc dài đen búi trên đầu, thả xuống túm tóc phía sau. Một đôi mắt hạnh đào đen trắng rõ ràng, sáng lên khác thường, giống như đứa trẻ sơ sinh, không có tạp chất, khiến người ta khó mà quên được. Nàng mỉm cười, lộ ra hàm răng trắng đều đặn, sáng trắng. Trắng đến nỗi khiến cho Lý Kỳ định kết phường kinh doanh kem đánh răng. Cách ăn mặc kiểu thợ săn, quần áo ôm sát thân, trước lồi sau cong, thân hình cân xứng, trên lưng cõng vác một túi lớn. Bên trong cũng không biết đựng những thứ gì, nhưng nhìn rất nặng. Tuy nhiên, người con gái này lại bước đi rất nhẹ nhàng, xem ra cũng không phải là rất nặng. Nếu muốn dùng một từ để hình dung về người con gái này, đó chính là khỏe mạnh. Toàn thân từ trên xuống dưới của nàng đều thể hiện đặc điểm này.

Biến cố này khiến mọi người cảm thấy vô cùng kinh ngạc, đều nhìn về phía cô gái này.

- Khoan đã.

Mã Kiều khẽ nhíu mày, tiến lên trước một bước, một tay đặt ra sau lưng, che lấy phía trước người con gái đó.

Nhưng người con gái đó không để ý tới y, bước qua Mã Kiều hướng về phía trước, đi thẳng tới bên Lý Kỳ, cuống quýt khua hai tay, nói:

- Vị đại ca này thực xin lỗi, xin lỗi, ta tới muộn rồi.

Mã Kiều cảm thấy mình không được để ý, đột nhiên vươn tay ra muốn giữ người con gái đó lại. Nhưng, khi tay vừa chạm tới chiếc túi phía sau lưng cô gái đó, bỗng cảm thấy đau đớn, trong lòng rùng mình, sợ người con gái này làm tổn thương Lý Kỳ, tay trái liền nhanh như điện quét tới.

Người con gái đó lao tới, không có bất kỳ cảnh giác gì tới bước chân này của Mã Kiều.

Mã Kiều thấy nàng không đề phòng, liền thu hồi chín phần lực lại, nhưng đã muộn rồi. Mũi chân của hắn ta là móc vào gót chân trái của người con gái đó.

- Ây da!

Người con gái đó bỗng kêu lên một tiếng kinh ngạc, cả ngoài lao về phía trước.

Mẹ kiếp ... không thể nào! Lý Kỳ nhất thời sợ hãi mà thất sắc.

Phịch một tiếng lớn!

Tro bụi bay lên, chỉ thấy người con gái đó lao thẳng về phía người Lý Kỳ.

Tất cả mọi người đều ngây người ra.

Mã Kiều cũng che mặt, không dám nhìn thẳng.

- Khụ khụ khụ!

Lý Kỳ trong chốc lát chỉ cảm thấy thoáng chốc ngừng thở, một trận ho lớn, hoa mày chóng mặt

- Lẽ nào đây chính là sự trừng phạt phá giới sao?

- Xin lỗi, xin lỗi.

Người con gái đó liền nói.

Lý Kỳ cảm thấy một ngọn núi lớn đè lên người, vùng ngực sắp nổ tung ra, nói:

- Cô... cô trước tiên hãy đứng dậy đi rồi tính tiếp?

- Ồ ồ ồ, xin lỗi, xin lỗi.

Người con gái đó liền đứng dậy, có Lý Kỳ làm đệm thịt, nàng không bị sao, đỏ mặt lên, nhìn Lý Kỳ, tỏ ý xin lỗi:

- Ngươi ... ngươi không sao chứ?

Lý Kỳ lườm có chút bất lực nói:

- Đại tỷ, ta sắp bị cô đè chết rồi, cô nói có sao không?

- Lý Kỳ (Lý Sư Phó).

Đám người Phàn Thiếu Bạch, Hồng Bát Kim vừa mới phản ứng lại đã xông lên rồi.

Lý Kỳ ấm ức tới sắp khóc lên, ban ngày ban mặt lại bị một người phụ nữ đùa giỡn lưu manh, còn chật vật như vậy, giơ một tay lên nói:

- Trước ... trước tiên đỡ ta dậy rồi nói, thắt lưng của ta sắp gãy rồi.

Mấy người ba chân bốn cẳng đỡ Lý Kỳ lên. Phàn Thiếu Bạch lại chạy tới lấy một ly trà, mang lại an ủi Lý Kỳ.

Ly trà này vừa uống vào bụng, Lý Kỳ với ấm người lên, nước mắt rưng ưng, thở gấp nói:

- Năm xưa bất lợi, năm xưa bất lợi, ta biết vừa ra ngoài là sẽ xảy ra chuyện.

Mã Kiều đã đi tới, ngượng ngùng nói:

- Bộ soái, thật xin lỗi, đây đều là vì ta phán đoán sai. Ta thấy ....

Lý Kỳ gào rít nói:

- Nha đầu ngươi khi nào phán đoán chính xác.

Mã Kiều thấy Lý Kỳ không nể mặt như vậy, liền tức giận nói:

- Điều này cũng không trách ta hoàn toàn, một cô gái lao tới, ngươi không thể né sao?

Ta tránh con em ngươi! Ta đều không biết đây rốt cuộc là chuyện gì? Lý Kỳ nghiến chặt răng lại nói, hận là không thể băm Mã Kiều ra thành ngàn vạn mảnh. Trên đời sao lại có bảo tiêu đáng ghét như vậy.

Những người còn lại nhớ lại cảnh vừa rồi, đều không nhịn được cười.

Lý Kỳ thấy vậy liền nói:

- Các ngươi nếu ai cười, ta sẽ lập tức đi.

Mọi người lại cố gắng nhịn cười.

Lúc này, Trương Xuân Nhi đi tới, nhíu mày nói với cô gái đó:

- Ngươi là ai? Sao lại tới đây?

Thần sắc của cô gái đó kích động nói:

- Ồ, ta tên là Lưu Vân Hi, từ phương nam tới, vừa tới đây liền nghe thấy ở đây có cuộc thi nấu ăn, hơn nữa là tranh chức nữ đầu bếp. Do đó, ta liền tới đây, may mà vẫn chưa bắt đầu.

Trương Xuân Nhi nhíu mày nói:

- Ngươi là nữ đầu bếp?

- Vâng vâng vâng. Ngươi cũng là nữ đầu bếp sao?

Cổ Đạt tới nói:

- Vị này chính là ông chủ của Kim Lâu, Trương nương tử, ngươi dựa vào cái gì mà tới đây?

Lưu Vân Hi liền nhìn Cổ Đạt, không đáp mà hỏi lại:

- Ở đây không phải là cuộc thi giữa các đầu bếp nữ sao? Ta cũng là nữ đầu bếp, vì sao lại không thể tới?

Cổ Đạt sửng sốt nói:

- Ngươi là đầu bếp của tửu lầu nào?

Lưu Vân Hi ngượng ngùng nói:

- Tửu lầu cả cuộc đời này của ta không vào. Ta chính là một cửa hàng đã làm mấy năm qua.

Cổ Đạt cười ha hả nói:

- Vậy ngươi cũng muốn tới đây?

Vì sao không xứng? Lẽ nào chỉ cho nữ đầu bếp của tửu lầu tham gia thôi sao?

- Chuyện .... ?

Cao Nha Nội thấy Lưu Vân Hi bộ dạng xinh đẹp, hơn nữa còn có phong vị khác, xinh đẹp, liền nói:

- Đúng đấy, đúng đấy, hôm nay không ngờ là cuộc thi nữ đầu bếp đầu tiên, vị Lưu nương tử này cũng là nữ đầu bếp, vì sao lại không cho cô ấy tham gia?

Những người tới xem đó thấy người con gái này rất thú vị, cũng muốn đi theo ồn ào.

Trương Xuân Nhi khẽ nhíu mày, nhìn Lý Kỳ nói:

- Lý Sư Phó, ông thấy thế nào?

- Đừng hỏi ta, chuyện này ta không quản được. Ây da, đau chết ta rồi.

Lý Kỳ một tay chống eo, dưới sự nâng đỡ của mọi người tới ngồi xuống vị trí của mình, đó là vẻ mặt phẫn nộ.

Trương Xuân Nhi chưa từng thấy Lý Kỳ bị làm nhục như vậy, trong lòng cảm thấy vui sướng. Nhưng, hôm nay cô ấy chỉ là hướng về phía Tống tẩu, trong lòng căn bản khinh thường người phụ nữ này, nói:

- Theo lý mà nói, ngươi thân là nữ đầu bếp có thể tới đây, nhưng lúc trước ngươi vẫn chưa báo danh, chúng ta cũng không có dư bếp cho ngươi ....

Trương Xuân Nhi còn chưa nói xong, Lưu Vân Hi liền đĩnh đạc nói:

- Không sao, không sao, những thứ này ta tự mang tới. Các ngươi chỉ cần cho ta một chút củi là được.

*****

Nàng nói xong khẩn trương đặt túi của mình xuống, mở ra, chỉ thấy bên trong để mấy khúc gỗ hình chữ nhật, một chiếc hộp giống như hộp thuốc, một cây côn sắt, mấy sợi dây, một ít thiết cài, một bó ngân châm, ba con cua, một ít nấm hương .... Ngoài ra còn có một túi khác nữa, nhìn bên ngoài có lẽ là một cái chân phía sau.

Rất khó tưởng tượng, một người con gái lại có thể mang nhiều đồ vật đến vậy.

Mẹ kiếp! Nha đầu ngươi là chuẩn bị chuyển nhà đi, mang theo nhiều đồ như vậy trên người, chẳng trách vừa rồi nặng thế. Lý Kỳ thấy vậy, lại càng buồn bực.

Hóa ra là như vậy, lẽ nào thực sự là một sự bất ngờ. Mã Kiều nhìn vào bó ngân châm kia, lại nhìn ngón giữa tay trái mình, khẽ lắc đầu.

- Các ngươi đừng quan tâm tới ta, sẽ xong ngay thôi.

Lưu Vân Hi hoàn toàn không xem mình là người ngoài, nhanh nhẹn làm việc, lấy mấy khúc gỗ đó có dây thừng cột lại. Không bao lâu sau, một cái giá nướng thịt liền xuất hiện.

- Được rồi.

Sau khi nàng chuẩn bị xong, liền đứng dậy, cười nói:

- Ai có thể cho ta mượn ít củi?

Cao Nha Nội cười ha hả nói:

- Người phụ nữ này thật thú vị.

Nàng ngay cả bếp cũng tự chuẩn bị. Trương Xuân Nhi còn có thể nói gì? Huống hồ bên đó còn có Cao Nha Nội dẫn đầu gây rối. Nàng quay sang Cổ Đạt gật đầu, sau đó nói lại quy tắc một lượt.

Lưu Vân Hi vui mừng nói:

- Đây quả đúng là quá tốt rồi, hôm nay ta dẫn tới một cái chân giò.

Có trùng hợp như vậy ư! Trương Xuân Nhi ngượng ngùng gật đầu nói:

- Vậy ngươi chuẩn một chút đi, lập tức sẽ bắt đầu.

Nói xong, nàng quay người bước về phía Tống tẩu, hỏi:

- Ngươi không ngại chứ?

Tống tẩu mỉm cười gật đầu.

Cổ Đạt lệnh cho người mang tới ít củi cho Lưu Vân Hi, lại đưa cho nàng một chỗ. Sau đó liền đi tới trước mặt Lý Kỳ nói:

- Lý Sư Phó, có thể bắt đầu chứ?

Lý Kỳ khoát tay, không nhịn được nói:

- Bắt đầu đi, bắt đầu đi, làm sớm một chút, sớm quay về, bên ngoài đỡ nguy hiểm.

Cổ Đạt khẽ nhếch miệng, gật đầu, sau đó lệnh cho người châm hương. Cuộc thi này cuối cùng đã bắt đầu, nhưng có một người con gái bỗng nhiên chạy tới giả dụ, nhưng thật ra đã tăng thêm vài phần thú vị.

Hồng Bát Kim thấy sắc mặt Lý Kỳ có chút buồn bực, trêu ghẹo nói:

- Lý Kỳ, ngươi cảm thấy người con gái này thế nào?

- Đặt bếp chắc chắn là tốt hơn ta, còn lại ta không biết.

Lý Kỳ nói.

Hà Cửu Thúc liền nói nhỏ:

- Lý Sư Phó, chuyện này phải ồn ào tới khi nào?

- Chuyện gì?

- Chính là chuyện đóng cửa!

Lý Kỳ liền nói:

- Hà Cửu Thúc, xem câu nói này của ngươi, lại không phải là muốn ta đóng cửa sao? Ngươi bây giờ còn có thể mở cửa!

Hà Cửu Thúc thầm chửi, không phải ngươi gọi, nhưng chuyện này là ngươi tự gây ra!

Hồng Bát Kim cười ha hả nói:

- Không vội, không vội, Hà Cửu, chúng ta vất vả cả đời, cũng nên nghỉ ngơi rồi, tiền thì kiếm không hết sao?

Viên ngoại Dương Lâu Trương cũng cười nói:

- Hồng viên ngoại nói cũng không sai, trước đây đừng nói những vị quan đó, ngay cả thư sinh bình thường cũng đều khinh thường chúng ta. Nhưng mấy ngày nay, những đại quan đó hầu như mỗi ngày đều tới tìm lão hủ. Lão hủ còn không muốn quan tâm tới chúng ta, đừng nói tới nữa.

Vương viên ngoại cũng nói:

- Không sai, chúng ta lại không phải không có tiền, một hai tháng không làm ăn, căn bản không đả thương. E là ta dùng một trăm quan để đổi lấy một sợi tóc bạc của những đại quan đó, cũng đáng.

Hà Cửu Thúc không vui nói:

- Lẽ nào Hà mỗ ta lại tiếc chút tiền lẻ đó sao? Hà mỗ chỉ là sợ nếu tiếp tục sẽ chọc giận tới triều đình.

Lý Kỳ ngáp một cái, bình thản nói:

- Làm kinh doanh bị người ta khinh thường, không làm kinh doanh lại phạm pháp, còn để người ta sống nữa không.

Hồng Bát Kim cười ha hả nói:

- Đúng vậy, đúng vậy, vẫn không muốn cho người ta sống.

Hà Cửu Thúc dò hỏi:

- Ý của Lý Sư Phó là gây tới khoảng thời gian này.

Lý Kỳ nói một tiếng, nói:

- Hà Cửu Thúc, phiền ông trước khi nói, phải suy nghĩ cẩn thận, đừng cứ mãi mang các ông tới treo lên người ta, biến ta thành giặc cỏ đầu tường. Hoàn cảnh của ta hiện tại rất nguy hiểm. Ta phải tự bảo vệ mình, không giấu các vị, gần đây ta định ra ngoài trốn nửa tháng, tránh triều đình lại nói ta ở phía sau làm người chủ sử. Vậy ta có thể oan uổng.

Mọi người vừa nghe, trong lòng liền hiểu, chí ít còn phải gây náo loạn nửa tháng. Kỳ thực họ tới đây, mỹ vị thực ra là thứ yếu, quan trọng là thăm dò tin tức.

Hồng Bát Kim nói:

- Đúng lúc, ta định tới Đại Danh phủ thăm người thân.

Chu Thanh Tâm nghĩ thầm các ngươi đều đi, ta ở lại đây rất nguy hiểm, nói:

- Chuyện này cũng đúng, ngồi ở trong nhà cũng không có việc làm. Chu mỗ tới phủ Ứng Thiên.

Tiền viên ngoại bỗng nói:

- Lý Sư Phó, ngươi đã nghe nói, giá lương thực bên ngoài hàng ngày đều đang giảm xuống.

Lời này nói ra, những viên ngoại tửu lầu đó đều nhìn chằm chằm vào Lý Kỳ.

Lý Kỳ ổ lên một tiếng, nói:

- Ta nghe Ngô đại thúc nói rồi.

Tiền viên ngoại chờ một lát, không thấy có vế dưới, lại dò hỏi:

- Lý Sư Phó không có cách sao?

Lý Kỳ vừa mới quay đầu lại nhìn y một cái, nói:

- Tiền viên ngoại, ta hiện giờ từ thân khó bảo toàn, còn có lòng muốn đi mua lương thực. Nhưng, ta nghe nói giá lương thực đã rất thấp rồi. Các ngươi có thể mua.

Tiền viên ngoại thầm nghĩ, ta thật ra là muốn mua, nhưng ta dám sao? Chuyện này bao lâu kết thúc, còn chưa biết. Ta mua được ta cho ai ăn? Còn nữa, ngươi cũng đều nói ta mua, đó chắc chắn là không thể mua.

Tề Phong nhíu mày nói:

- Những lương thực đó đều là chút lương thực đen. Trước đây họ dựa vào lương thực dự trữ không có bao nhiêu tiền của chúng ta. Hiện giờ thấy lương thực dự trữ quá nhiều rồi, liền biết chạy tới cầu xin chúng ta. Thiên hạ nào có đạo lý như vậy, dù sao Tề mỗ ta là người không thể mua.

- Hội trưởng nói có lý, chúng ta lên đoàn kết với nhau. Thà rằng mua gạo giá cao, cũng tuyệt đối không mua gạo của những người đó.

Trương viên ngoại nói.

Lời này nói ra, những chưởng quỹ của tửu lầu đó lần lượt nói lời ủng hộ.

Tốt lắm, các ngươi chỉ cần kiên trì là được rồi. Tiếp theo hãy nhìn ta làm thế nào để xử lý đám chó hoang đó. Lý Kỳ nghe mà cười thầm trong lòng.

Bỗng nhiên, trong đám người vang lên một trận náo nhiệt.

Lý Kỳ quay đầu lại nhìn về phía giữa sân, ánh mắt bỗng sáng lên, mang theo chút kinh ngạc, cười nói:

- Một món chân giò hun khói ngon, quá ngon!

Hóa ra Lưu Vân Hi đã mở chiếc túi đó ra có chân giò heo. Nhưng thấy bên trong là một chiếc chân giò hun khói loại lớn, với ba màu sắc khác nhau trắng, đỏ sậm, xanh nhạt đan xen nhau, màu mỡ ....

Cực phẩm? Phàn Thiếu Bạch nhíu mày, nói:

- Lý Sư Phó, món chân giò hun khói này có gì đặc biệt chứ?

Lý Kỳ gật đầu nói:

- Phương pháp chế biến chân giò hun khói kỳ thực rất đơn giản. Nhưng càng đơn giản thì càng khó mà làm hoàn mỹ. Đầu tiên, ngươi dùng muối thoa lên chân giò hun khói, dùng hai tay bóp, lực nhất định phải chuẩn, lượng muối cũng nhất định phải vừa phải. Điều này chính là phải có tích lũy kinh nghiệm, dù là ta có làm cũng không hoàn mỹ. Mà loại chân giò hun khói lớn này, thường thì cần phải trong khoảng thời gian dài để tẩm ướp, ba năm là tốt nhất. Ngươi nhìn bên ngoài chân giò hun khói này đã dần nổi màu xanh, có lẽ là đã được ba năm rồi, hơn nữa còn được bảo quản hoàn mỹ như vậy, tuyệt đối là cực phẩm trong món chân giò hun khói. Loại chân giò hun khói này dù là ăn sống, đó cũng ngon không thể tả được.

Phàn Thiếu Bạch có vẻ hơi lo lắng nói:

- Xem ra người con gái này thực sự có chút thủ đoạn?

Lý Kỳ cười nói:

- Điều này ngươi cũng không cần quá lo lắng, chân giò hun khói là ngon. Nhưng nếu muốn thắng được Trương nương tử và Tống tẩu, chỉ dựa vào điểm này thì còn kém xa, xem xem cô ta làm thế nào chế biến món này.

Phàn Thiếu Bạch khẽ gật đầu, thần sắc có vẻ căng thẳng.

- Ha ha, may mà tới kịp, nếu không sẽ bỏ lỡ món ăn này.

Bên cạnh bỗng vang lên một tiếng cười.

Trong lòng Lý Kỳ rất vui, quay đầu lại nhìn, kinh ngạc nói:

- Tả đại ca, người cũng tới à.

Người tới thực sự là tổng quản ngự thiện phòng, Tả Bá Thanh.

- Danh hiệu đệ nhất trù nương Đông Kinh rơi vào nhà nào? Chuyện lớn thế này, sao có thể thiếu mặt Tả mỗ ta.

Tả Bá Thanh bước tới, hành lễ với mọi người, sau đó ngồi bên cạnh Lý Kỳ, nói với Lưu Vân Hi:

- Người con gái này là ai?

Lý Kỳ cười nói:

- Thế nào? Tả đại ca chớ không phải là coi trọng người ta sao?

Tả Bá Thanh giả vờ tức giận nói:

- Ngươi nói linh tinh gì thế?

Lý Kỳ cười ha hả:

- Tả đại ca, ca nghĩ sai rồi, ta nói ca liệu có coi trọng người ta không? Ồ không, chân giò hun khói đâu?

Tả Bá Thanh nghe mà vừa bực mình vừa buồn cười, thể hiện rõ chính là mình ở dưới, nói:

- Lời này cũng không sai, nói thật, món chân giò hun khói này thực sự là khó mà gặp!

Lý Kỳ nhỏ giọng nói:

- Tả đại ca, lơi này ca cũng đừng nói, không thấy Phàn công tử người ta gấp đều sắp vã mồ hôi ra rồi sao?

Phàn Thiếu Bạch nghe rất rõ ràng, tức giận nói:

- Tả tổng quản, ngài đừng nghe hắn nói linh tinh, về phần ta thì.

Tả Bá Thanh mỉm cười lắc đầu. Lý Kỳ bỗng nghiêm túc nói:

- Tả đại ca, lần này ngươi nên cứu ta.

Tả Bá Thanh kinh ngạc nói:

- Cứu ngươi?

Lý Kỳ thở dài một tiếng, thê lương nói:

- Ôi, năm xưa bất lợi, thực không dám giấu, vừa rồi ta bị khuỷu tay đè lên người. Chiếc eo thon đó của ta sắp bị đè gãy rồi, không mất cả tháng hồi phục lại không được. Hay là ngươi, mang chút bào ngư tới bồi bổ cho ta.

*****

Hóa ra lại là bào ngư. Tả Bá Thanh bình thản nói:

- Chuyện này ta không giúp được ngươi rồi. Hôm nay ngươi không phải là Phó tổng quản, ta sao dám lấy bào ngư cho ngươi? Kỳ thực trước đây cũng không phải là ta lấy cho ngươi, đều là tự ngươi lấy.

Kế của Lý Kỳ không thành, liền chuyển sang kế khác, nói:

- Tả đại ca, ca cũng quá là không nói chuyện nghĩa khí. Ta coi như xong, nhưng nhà ta còn có một người đang mang thai. Ca lấy một chút cho ta, ta mang đi cho phụ nữ của ta bồi bổ cơ thể. Đó cũng là người làm đại ca ca nên làm mà.

Tả Bá Thanh gật đầu nói:

- Chuyện này ta nghe nói là Hồng nương tử.

- Đúng vậy, đúng vậy.

- Chúc mừng, chúc mừng, đây hẳn là ta tặng rồi.

- Chỉ dựa vào quan hệ của hai ta, đó là điều nên làm mà!

Lý Kỳ cười ha hả nói.

Tả Bá Thanh gật đầu, vui vẻ nói:

- Chờ lát đi chợ, mau chút bào ngưa đưa qua.

- Hả? Chợ?

Lý Kỳ hơi giật mình, thầm nhủ, vở kịch không phải đi như vậy, liền nói:

- Tả đại ca, chợ ta cũng có thể đi mà, vấn đề là hai con bào ngư đó là cống phẩm, ngoài chờ không có bán.

Tả Bá Thanh nói:

- Nhưng ta cũng không thể phá bỏ quy tắc được. Ngươi cũng biết, bây giờ ngươi thế nào rồi. Ngộ nhỡ những người đó tức giận với ta, viện cớ chửi gà mắng chó, vậy thì ta tiêu rồi.

Trời! Biết ngay là ngươi sẽ nói như vậy mà. Lý Kỳ lơ đãng phủi miệng. Tả Bá Thanh lấy ra lý do này, hắn thực sự không còn cách nào khác nữa, liền hỏi nhỏ:

- Hoàng thượng bây giờ vẫn ổn chứ?

Tả Bá Thanh thấp giọng nói:

- Tình hình hiện giờ, Hoàng thượng có thể ổn được sao?

- Ta hỏi là khẩu vị của Hoàng thượng.

- Ách ... thế thì cũng được.

Khẩu vị tốt, điều đó chứng mình không sao rồi! Lý Kỳ cười thầm một tiếng, không nói thêm gì nữa, chuyển ánh mắt về phía giữa sân. Do vì Trương Xuân Nhi và Tống tẩu đều ngồi trong hàng rào gỗ, cho nên không nhìn rõ, chỉ có Lưu Vân Hi là làm ở bên ngoài trời. Chỉ thấy cô đem ba con cua lớn, nấm hương ra cho vào chiếc hộp, dùng đá nghiền nát thành bột, lúc đó mới cho chân hò hun khói vào nướng.

Cô vừa cuốn đồ nướng vừa quét hương vị lên.

Động tác này dù xem ra rất bình thường, nhưng người ngoài nghề nhìn không ra được sự náo nhiệt. Còn người trong nghề thì nhìn cũng có chút thú vị. Lý Kỳ và Tả Bá Thanh Đồng thời gật đầu.

Nhưng, đồ nướng ở trình độ này, hai người họ đều có thể làm được dễ dàng.

Hồi sau, Lưu Vân Hi bỗng lấy ra ba chiếc kim lớn, chỉ thấy mũi kim chuyển động. Thủ pháp của cô rất nhanh, thoáng chốc, cô đã cắm ba chiếc kim đó vào trong chân giò hun khói rồi.

- Ồ, châm cứu cho chân giò hun khói?

Cao Nha Nội kinh ngạc nói.

- Tên ngu xuẩn này thực là hết thuốc chữa rồi.

Lý Kỳ thầm nói một câu, sau đó lại tiếp tục nói:

- Xem ra cô gái này thực sự là có chút thủ đoạn.

Tả Bá Thanh gật đầu, khen ngợi:

- Thủ pháp rất nhanh.

Phàn Thiếu Bạch này gà mờ xem không hiểu, liền hỏi:

- Lời này của hai vị là ý gì?

Lý Kỳ nghiêm nghị nói:

- Chiêu này gọi là tam châm phân biệt vị, là chuyên dùng cho chân giò hun khói. Nhưng vốn là dùng khi chế biến ướp gia vị. Do vì thời gian chế biến, tẩm ướp chân giò hun khói khá lâu. Hơn nữa ngươi không thể biết tình hình chất thịt bên trong chân giò hun khói, rất khó biết được đã ướp xong hay chưa bằng mắt thường. Cho nên, dùng ba cây kim này châm vào ba vị trí chỉ định của chân giò hun khói, sau đó rút kim ra ngửi mùi. Nếu có mùi thơm thuần, cho thấy đã chế biến thành công. Mà cô ta dùng chiêu này khi nướng, cũng chưa hẳn là không được. Bình thường, đầu bếp có kinh nghiệm đều dựa vào kinh nghiệm của mình để phán đoán xem đã nướng xong hay chưa. Nhưng sẽ có sai sót, vẫn là nguyên nhân đó. Bởi vì ngươi không thể phán đoán được tình hình thịt bên trong thế nào? Mà dùng tam châm biệt vị có thể sẽ càng chính xác hơn.

Tả Bá Thanh nói:

- Lý lão đệ nói không sai. Nhưng chiêu này rõ ràng là hiếm có người biết tới, không ngờ người con gái này tuổi tác chưa lớn, lại có bản lĩnh này, quả là khiến người ta kinh ngạc!

Phàn Thiếu Bạch càng nghe hai lông mày càng nhíu chặt lại, bỗng nhiên xuất hiện thêm một vị cao thủ, y thực sự không biết là phúc hay là họa.

Quả nhiên, không bao lâu sau, người con gái đó mang đôi găng tay, nhanh chóng rút ba cây kim từ chân giò hun khói ra, ngửi ngửi, dường như cảm thấy còn chưa đủ, lại bắt đầu quét thêm hương liệu, vòng đi vòng lại.

Những người ngoài ngành đó đương nhiên là nhìn không hiểu rồi, có chút cảm giác như rất lợi hại. Nhưng có những người lại cảm thấy người con gái này đang lấy lòng mọi người.

Nhưng tới phía sau, sau khi mùi thịt thơm bay lên nồng nặc, cũng không ai cảm thấy người con gái này đang lấy lòng mọi người nữa.

Trong lúc bất tri bất giác, thời gian hạn định đã tới.

Ba nữ đầu bếp cũng đều hoàn thành xong món ăn của mình.

Người đầu tiên bước lên này chính là Tống tẩu của Phàn Lâu. Chỉ thấy nàng và trợ thủ của nàng mang hai chiếc đĩa lớn lên. Một đĩa là canh đầu cá, canh tương cà, là đầu cá mè hoa, bên trong còn có một ít gừng, đậu giác, dưa chuột ....

Còn bát còn lại thì lại đơn giản hơn nhiều, ở giữa nổi lên một chiếc bánh nướng áp chảo dày dặn, phía trên đặt thịt hơn 10 miếng cá vàng óng. Chỉ với mắt thường rất khó phân biệt được rốt cuộc là thịt cá gì?

Phía trên món ăn không có điểm gì hấp dẫn. Đó cũng phù hợp với phong cách giản dị của Tống tẩu. Nhưng bánh nướng áp chảo, canh cá, thịt cá, tổ hợp này đã đủ hấp dẫn người ta rồi.

Đám người Lý Kỳ đã bắt đầu chỉ trỏ, muốn thử món nhanh rồi.

Tống tẩu mỉm cười nói:

- Đây là ta làm lươn nướng.

Lý Kỳ liền nói:

- Hóa ra là lươn, chẳng trách, chẳng trách.

Tả Bá Thanh liền lên tiếng:

- Vậy cách ăn của món ăn này có gì đặc biệt không?

Tống tẩu dù không đặt chúng vào trong một chiếc mâm, chắc chắn là cách ăn có chú ý gì đó, không thể thưởng thức như ngươi ăn được. Đó chỉ có ba món này.

Phàn Thiếu Bạch liền nói:

- Tống tẩu, vị này chính là Tả tổng quản của ngự thiện phòng.

Tổng tẩu nghe xong, liền hành lễ.

Tả Bá Thanh cười khổ nói:

- Ngươi và ta đều là đầu bếp, lễ này không cần. Ngươi mau nói về món ăn này đi.

- Vâng.

Tống tẩu gật đầu nói:

- Kỳ thực cách ăn của món này rất đơn giản. Trước tiên quét sốt này lên phía trên bánh nướng, sau đó kẹp ít dưa chuột, sợi củ cải trong sốt lên trên. Cuối cùng là đặt thịt lươn lên phía trên cùng, cuộn lại thành bánh nướng áp chảo là có thể ăn rồi.

Lý Kỳ lắc đầu cười nói:

- Đây thực sự không đơn giản. Món này của ngươi toàn bộ nguyên liệu chính đều phát huy tới cực hạn, ngay cả sợi gừng cũng không bỏ qua, lợi hại, lợi hại.

Tống tẩu đỏ ửng mặt lên, ngượng ngùng nói:

- Lý Sư Phó chê cười rồi.

Lý Kỳ cười cười, đưa tay ra nói:

- Tả đại ca, các vị, chúng ta cùng thử món này đi.

- Mời.

- Mời.

- Còn ta, còn ta.

Cao Nha Nội, Hồng Thiên Cửu cũng nhảy tới. Do vì thức ăn có hạn, người tới lại nhiều, có thể ăn được cũng chỉ có mấy người "đức cao vọng trọng" đó.

Mấy người gói lại theo lời Tống tẩu nói. Cao Nha Nội đảo mắt nhìn, cười nói:

- Tống tẩu, ta ở nhà không làm chuyện này, hay là tẩu gói giúp ta được không?

Quả nhiên là tán phụ nữ đã có chồng, ngay cả cơ hội này đều không bỏ qua. Lý Kỳ không thể không khâm phục tinh thần chỗ nào cũng nhúng tay vào này của Cao Nha Nội.

Tổng tẩu là một người phụ nữ rất biết bổn phận. Huống hồ đây cũng là đầu bếp nên làm. Do đó đã gật đầu. Ai ngờ, Phàn Thiếu Bạch bỗng đưa tay ra ngăn lại, nghiến răng lại cười nói:

- Cao Nha Nội, ta gói giúp ngươi.

Tổng tẩu hôm nay có lẽ là trụ cột của Phàn Lâu họ, y quyết không cho phép Cao Nha Nội dính vào.

Cao Nha Nội sợ tới mức liền dụt tay lại, không vui nói:

- Ngươi người này rất mất mặt, bộ dạng chân tay vụng về này của ngươi còn không bằng ta tự làm.

Phàn Thiếu Bạch bình thản nói:

- Vậy ngươi tự gói đi.

Lý Kỳ vừa nhìn Cao Nha Nội, trên tay cũng không ngừng gói lại, không chút bận tâm nào liền há miệng ra cắn một miếng. Cảm nhận đầu tiên đương nhiên là vị bánh nướng nóng hừng hực, mặn mặn, giòn tan, mang theo chút phong vị đậm đà của vùng đông bắc. Nhưng sau đó lại là mùi thịt lươn thơm ngon. Hai hương vị khác nhau này hòa quyện vào nhau, ngon vô cùng, giống như một món ăn hai vị, sao mà ngon đến thế.

Tả Bá Thanh sau khi cẩn thận thưởng thức đều không kìm được nói:

- Bánh nướng vừa mới ra lò là mềm xốp giòn. Sau khi chan nước tương đậm đà lên càng có hương vị khác lạ. Còn thịt lươn bên trong lại giòn tan, kết hợp với dưa chuột, sợi gừng, thanh diệp, càng thêm phần tươi ngon, quả thực không chế vào đâu được. Tài nghệ nấu ăn của vị Tống tẩu này quả là tuyệt vời.

Lý Kỳ gật đầu, cười nói:

- Càng khó được chính là ba đặc sắc của món ăn Giang Nam trong món ăn này, nhỏ, tươi, mềm. Còn canh cá và bánh nướng lại là hương vị cực phẩm của phương bắc. Món ăn này đã thể hiện được đặc điểm của hai hương vị chính, hòa lại làm một, khiến người ta khó có thể quên.

Đám người Hồng Bát Kim cũng ca ngợi không ngớt món ăn này. Còn Cao Nha Nội và Hồng Thiên Cửu thì ăn đầu miệng là dầu mỡ, không ngớt trầm trồ khen ngợi. Không cần nói, chín phần trong đó là cho Tống tẩu, một phần còn lại là nể mặt Phàn Thiếu Bạch.

Phàn Thiếu Bạch thấy họ đều không ngớt lời khen ngợi, liền thở phào nhẹ nhõm, nhìn Tổng tấu với ánh mắt khích lệ.

Tiếp theo mang lên chính là Trương Xuân Nhi. Đối với người bên ngoài tới, có lẽ đã bị người ta quên lãng rồi.

Nhưng thấy Trương Xuân Nhi bê lên là một tòa hoa sen làm từ băng, đường kính khoảng một tấc rưỡi, phía trên đặt mười tám hạt châu không theo quy tắc, bóng loáng, mượt mà. Trương Xuân Nhi cười nói:

- Đây chính là món ăn mà ta chuẩn bị hôm nay .... Mười tám Phật châu.

*****

Món ăn "Thập bát Phật Châu" này đưa lên, nhất thời khiếp sợ.

Đại khí, hoa lệ, tinh xảo, không gì sánh kịp, khiến người ta nhìn mà thở dài.

Đó chính là phong cách của Trương Xuân Nhi, thậm chí có thể nói là bẩm sinh đấy. Mỗi món ăn của cô đều như vậy. Chỉ riêng từ ngoại hình có thể mang tới cho người ta niềm vui vô hạn. Ngược lại hoàn toàn với phong cách của Tống tẩu, cho nên gặp hai người họ, tuyệt đối là khiến cho người ta chờ mong.

Dù là Lý Kỳ cũng không dám coi thường.

Tòa hoa sen bằng băng khí lạnh tỏa ra, , phụ trợ mười tám viên châu như mộng như ảo, đẹp không sao tả xiết.

Tả Bá Thanh tò mò nói:

- "Phật Châu" này được làm từ gì?

Trương Xuân Nhi mỉm cười nói:

- Hai vị thì một vị là đại tổng quản của ngự thiện phòng, một vì là Kim Đao Trù Vương, tuệ nhãn như đuốc, liếc mắt cái đã có thể nhận ra.

Không ngờ người phụ nữ này lại cao ngạo như vậy. Tả Bá Thanh giật mình, quay đầu lại nhìn Lý Kỳ.

Lý Kỳ cười nói:

- Tả đại ca người nói trước đi.

Tả Bá Thanh cũng không khiêm nhường, bởi vì chính tài nghệ nấu nướng của hai người họ cũng không có gì cần phải khiêm nhường. Liền nói:

- Theo nguyên liệu hạn định của hôm nay, có thể làm ra được độ bóng như vậy, ta thấy không phải là bì lợn đông lại, chính là cá đông lại.

Lý Kỳ gật đầu nói:

- Nhưng ta thấy khả năng cá đông rất lớn.

- Lý Sư Phó, lời này là thế nào?

Trương Xuân Nhi cười hỏi.

Lý Kỳ nhún vai nói:

- Bởi vì Tống tẩu lấy ra đầu tiên là cá. Với tính cách của Trương nương tử, ta thấy nếu cô muốn đánh bại cô ấy, nhất định sẽ chọn món ăn sở trường nhất của cô ấy.

Trong mắt Trương Xuân Nhi lộ rõ sự kinh ngạc, liền cười nói:

- Lý Sư Phó nói đùa, bì lợn đông mùi vị không tốt, thích hợp làm nguyên liệu phối hợp. Nhưng làm nguyên liệu chính thì cá đông càng thích hợp hơn. Lý Sư Phó, ông nói phải chứ?

Lý Kỳ gật đầu cười nói:

- Đương nhiên, đương nhiên, ta chính là tùy tiện nói mà thôi. Vậy ta thử món "Mười tám Phật châu" này của Trương nương tử.

- Mời.

- Mời.

Lý Kỳ lại đưa tay về phía Tả Bá Thanh nói.

Mấy người dùng thìa múc canh múc vào bát mình.

- Trong suốt óng ánh, tròn, chỉ xét ngoại hình đã không thể bắt bẻ được gì rồi.

Lý Kỳ nhìn "Phật châu" hơi lạnh trong thìa, lắc đầu tán thưởng, nói:

- Chính là không biết hương vị thế nào?

Nói xong hắn liền cho "Phật châu" vào miệng, một cảm giác thanh mát từ ngoài vào trong, từ trên xuống dưới, cuồn cuộn dâng lên. Toàn thân đều cảm thấy thoải mái, chưa nhai đã nói:

- Mát mẻ hợp lòng người, thơm ngon vừa miệng.

Lại cắn nhẹ, ồ lên một tiếng, nói:

- Bên trong còn có mùi xá xíu, là lát cá tươi, tuyệt vời, tuyệt vời.

Tả Bá Thanh nói:

- Lý lão đệ ba câu này đã nói hết hương vị của món "Mười tám Phật châu" này rồi. Ta cũng không ngờ bên trong lại còn có xá xíu. Chẳng trách Trương nương tử lại chọn tương thượng đẳng chế biến món cá chép này.

Lý Kỳ lắc đầu nói:

- Không chỉ như vậy.

- Lời này là thế nào?

Lý Kỳ cười nói:

- Ta nghĩ chí ít cũng phải có tới ba con cá chép mới có thể làm ra món "Mười tám Phật châu" này. Bởi vì, cô ta không thể sau khi thành hình cá đông lại cho tiếp lát cá tươi vào được, cách này làm không được. Cô ta nhất định là phải cho lát cá sống vào trong canh, sau đó lại để cho đông lại. Nhưng cứ như vậy, vị trí của lát cá tươi sẽ không phải đầu bếp có thể khống chế được, chỉ có thể cho nhiều hơn. Cho nên, tuyệt đối không chỉ có một con cá.

Trương Xuân Nhi gật đầu nói:

- Lý Sư Phó nói rất đúng. Ta đã dùng tổng cộng bốn con cá, cộng thêm 24 loại nguyên liệu phối hợp thành canh, lại nghiền lát cá tươi ra cho nhỏ rồi cho vào trong đó. Để những lát cá sống này không ảnh hưởng tới mỹ quan, cho nên ta còn dùng tương thượng hạng. Như vậy, màu sắc của canh cũng đều biến thành màu thâm. Nếu không nhìn kỹ sẽ không thấy thấy lát cá bên trong, mà lại thấy màu sắc của Phật châu làm nổi bật lẫn nhau.

- Hóa ra là như vậy.

Tả Bá Thanh mỉm cười gật đầu, nói:

- Chỗ hay nhất của Phật châu này cũng chính là phía trên lát cá tươi. Bởi vì cá này đông lại là đông lạnh, cho nên cho vào miệng không thể nuốt vội, mà phải từ từ tan ra. Cá đông gặp nóng chảy ra, mà bản thân lát cá tươi cũng đã tan thành nước, trước là dã đông sau tan ra. Cứ như vậy, lát cá tươi sẽ càng được hấp thụ nước tương hoàn mỹ hơn, thực là tuyệt vời.

Lý Kỳ nói:

- Tả đại ca nói không sai. Mặc dù lát cá tươi này chỉ có một miếng nhỏ. Nếu đơn độc ăn, e là không đủ nhét kẽ răng. Nhưng do vì chúng ta ban đầu không biết, chỉ thưởng thức cá đông. Cá đông đương nhiên là phải thưởng thức cẩn thận rồi, không nên vội, lại không để ý tới hương vị của lát cá tươi cực phẩm này. Trương nương tử có thể lợi dụng phương pháp ăn cá đông lạnh, phát huy lát cá tới cực độ, càng đáng quý hơn.

Những người không ăn đó, nghe họ nói như vậy cũng đủ thấy say mê rồi. Những người nếm còn lại, ngoài Cao Nha Nội ra, những người khác đều tấm tắc khen ngợi, chỉ cảm thấy vẫn chưa thỏa mãn.

Trương Xuân Nhi cười nói:

- Lý Sư Phó quá khen rồi.

Phàn Thiếu Bạch càng nghe thấy phiền lòng, liền hỏi:

- Không biết hai vị có kết quả thế nào.

Tả Bá Thanh là tổng quản của ngự thiện phòng, danh vọng này, thuận lý thành chương cũng trở thành một trong những giám khảo đánh giá rồi.

Hai người Tả, Lý nhìn nhau, ánh mắt giao nhau, đáp án hầu như đã có rồi.

Nhưng đúng lúc này, nghe thấy một người lo lắng reo lên:

- Chờ chút, còn ... còn của ta.

Mọi người ngẩn người ra, nhất thời nhớ ra hôm nay còn có một người tới dự thi, chính là Lưu Vân Hi.

Tả Bá Thanh vỗ vỗ đầu, cười nói:

- Đúng đúng đúng, suýt chút nữa quên còn một món nữa. Vị cô nương này mời mang món chân giò hun khói của cô lên đi.

- Ây ây ây.

Lưu Vân Hi bèn gật đầu, dùng chiếc dao găm nhanh chóng cắt ra thành từng miếng chân giò hun khói. Nhưng thấy bên trong màu đỏ tươi, hơn nữa chiếc chân giò hun khói này chính là loại lớn, cho nên hầu như mỗii vị đều có thể ăn.

Lý Kỳ nhìn đao pháp của cô lanh lợi, cắt thịt kích thước đều nhau, thầm gật đầu.

Chờ thịt chân giò hun khói được đưa lên, hương vị đậm đà xông lên mũi.

Lý Kỳ vừa giơ tay lên nói:

- Các vị từ từ hãy ăn.

Nói xong, hắn liền quay sang nói với Lưu Vân Hi:

- Xin lỗi, cô là một nữ đầu bếp, nơi này không quen biết ai, cô ăn thử trước đi.

Mọi người vừa nghe xong, bỗng phản ứng lại, trong lòng có chút sợ hãi, ngộ nhỡ người này cho thuốc độc vào bên trong, vậy thì tất cả công đạo đều ở đây rồi.

Kỳ thực câu nói này của Lý Kỳ đã rất rõ ràng. Lưu Vân Hi dường như không hiểu, gật đầu nói:

- Không hổ là Đô thành Đại Tống ta, ăn thức ăn cũng phải nghiên cứu như vậy, vậy ta ăn trước vậy.

Nàng nói xong liền cầm lấy một đĩa lên, dùng chiếc dao găm cắt xuống một miếng, cho vào trong miệng, vừa ăn vừa nói:

- Quả thực là ngon, ha ha. Kỳ thực ta vốn mang hai cái tới, nhưng trên đường thèm ăn nên đã ăn trước một cái rồi.

*****

Lý Kỳ thấy nàng đơn thuần có chút hơi quá, lại thấy những người khác không chút do dự, trong lòng liền không còn chút hoài nghi nào nữa. Quan trọng là thịt thơm quá là hấp dẫn người ta, liền nói:

- Nếu đã như vậy, vậy chúng ta thử món thịt chân giò hun khói này đi.

Mọi người vừa mới bắt đầu ăn, Hồng Thiên Cửu liền hung hăng cắn một miếng thịt lớn, hàm hồ reo lên:

- Oa! Món thịt nướng này quả thực ăn rất ngon, ô ô ô.

Cao Nha Nội cũng hàm hồ bổ sung một câu:

- Người càng hấp dẫn.

- .......... !

Nhưng sau khi Lý Kỳ và Tả Bá Thanh nếm qua, đều nhíu mày, ngơ ngác nhìn nhau.

Trương Xuân Nhi và Tống tẩu thấy vẻ mặt này của hai người bọn họ, trong lòng tò mò, liền dùng dao cắt lấy một miếng, nếm thử. Nhưng sau khi nếm xong, nét mặt cũng lạ thường giống Lý Kỳ và Tả Bá Thanh.

Trương Xuân Nhi nói:

- Món chân giò hun khói này thực là mềm, dầu không ngán, hương vị đậm đà, vị lại thuần ngon. Nhưng, lại có một hương vị vô cùng đặc biệt, từ trước đến giờ ta chưa từng nếm thử.

Lý Kỳ gật đầu nói:

- Các cô cũng nếm thấy thế. Từ trước đến giờ ta cũng chưa từng nếm qua mùi vị này. Nhưng có thể chắc chắn là mùi vị này khiến cho món chân giò hun khói này càng ngon hơn.

Tống tẩu nói:

- Liệu có thể là cô ta dùng hương liệu gì?

Lý Kỳ, Tả Bá Thanh Đồng thời lắc đầu. Lý Kỳ nói:

- Khi cô ấy làm hương liệu, ta đều nhìn thấy, rất bình thường. Mặc dù nấm hương này ta chưa từng thấy, nhưng đây tuyệt đối không phải là mùi vị của nấm hương.

Cao Nha Nội đảo mắt nói:

- Các ngươi cũng thật là, người này ở đây, vì sao lại còn đón tới đoán lui chứ? Giống như tài nghệ nấu ăn của mình lợi hại lắm ấy.

Y nói xong lền mang vẻ mặt tươi cười tới trước mặt Lưu Vân Hi, cười nói:

- Tiểu nương tử, món chân giò hun khói của cô làm thế nào?

Y nói như vậy, Lý Kỳ và Tả Bá Thanh nhất thời đều lúng túng. Không thể không nói, câu này của Cao Nha Nội thực sự là nói quá đúng, hỏi là biết, hà tất phải đoán mò?

Lưu Vân Hi vẻ mặt đơn thuần, cười nói:

- À, các ngươi đều đã ăn rồi mà.

- Đó là đương nhiên, bổn Nha Nội là ai?

Cao Nha Nội vén tóc mai lên, cười nói ha hả.

Vô sỉ!

Hai từ này chính là tiếng lòng của tất cả mọi người có mặt ở hiện trường.

Lưu Vân Hi hầu như không cảm thấy tế bào dâm đãng trong cơ thể Cao Nha Nội, gật đầu nói:

- Không giấu gì các vị, kỳ thực món chân giò hun khói này của ta trên thế giới là độc nhất vô nhị, ăn xong là hết rồi.

- Cái gì?

Mọi người nghe xong đều kinh ngạc. Lý Kỳ liền hỏi:

- Món chân giò hun khói này là chân giò lợn, sao lại nói là độc nhất vô nhị?

Lưu Vân Hi cười nói:

- Là chân lợn không sai. Nhưng lại là lấy ra từ trong bụng của một con đại xà. Còn nhớ hôm đó, ta ở trong rừng tìm con mồi, bỗng thấy một con đại xà nằm trên thảm cỏ, vùng bụng nổi lên, do đó đã bắn chết nó, phát hiện thấy trong bụng hó ra là một con lợn rừng, vừa mới nuốt vào không lâu. Ta thấy điều này vô cùng hoàn chỉnh, trong lòng thầm nghĩ không nên lãng phí. Do đó đã lấy ra thành chân giò hun khói.

- Hả? Trong bụng đại xà? Nôn .... !

Hai mắt Cao Nha Nội lồi lên, một màu tím xanh bốc lên mặt, liền khom người xuống, ói lên ói xuống.

- Nôn!

- Nôn!

Không chỉ là Cao Nha Nội, rất nhiều người đều nôn ra.

Mẹ kiếp! Lợn rừng lấy ra từ trong bụng mãng xà, chẳng trách hương vị lại từ trước đến giờ chưa từng nếm qua. Vậy trước đây không phải .... Ta là Trù Vưng, ta là Trù Vương, tuyệt đối không thể làm mất mặt người ta. Lý Kỳ vốn không cảm thấy có điều gì, nhưng thấy đám người Cao Nha Nội hành đức như vậy, trong dạ dày bỗng sôi lên, cố gắng nén xuống. Liếc mắt nhìn Tả Bá Thanh, thấy y cũng vất vả cực kỳ khó tả.

- Ba ba ba ba ba, thật đúng là khéo léo, quá tuyệt.

Lý Kỳ sưng mặt lên, mặt đỏ ửng lên, vẫn ở đó vỗ tay trầm trồ khen ngợi.

- Đa tạ quá khen.

Lưu Vân Hi gật đầu, không nghe ra ý tại ngôn ngoại, chỉ những người nôn mửa đó, vẻ mặt buồn bực nói:

- Nhưng các ngươi ...?

Ta đây là khích lệ ngươi sao? Lý Kỳ nghiến răng lại nói:

- Đây chính là sự khác biệt. Họ căn bản không nếm ra vị trong rắn này.

- Nôn!

Lời này nói ra, lại là một trận nôn mửa mới dâng lên.

- Đây thực sự là độc nhất vô nhị, vậy ta nên ăn nhiều chút.

Hồng Thiên Cửu có lẽ là trời không sợ, đất không sợ, thấy mùi vị ngon, ăn lại càng có mùi vị, mỗi tay một miếng thịt, chạy lên phía trước, hứng trí hỏi:

- Ôi, Lưu nương tử, con rắn đó lớn cỡ nào chứ, ngay cả một con lợn cũng nuốt vào được.

Lưu Vân Hi hai tay khua khua, nói:

- To bằng này này.

- Oa! Lớn thế?

Hồng Thiên Cửu nói:

- Vậy cô không sợ sao?

- Ta quanh năm ở trong núi săn bắt, cái gì cũng không sợ.

- Cô thật là lợi hại, lần sau ta đi săn sẽ gọi cô đi cùng.

- Được thôi! Được thôi!

Hồng Bát Kim thấy con trai lại càng ăn càng ngon, nhất thời cũng vã mồ hôi hột. Đây rốt cuộc có phải là do mình sinh ra không?

Tả Bá Thanh liền uống ba ly trà, mới bình tĩnh trở lại. Dù trong lòng vẫn còn sợ, nhưng đồng thời cũng vô cùng hiếu kỳ, nói:

- Lý lão đệ, con lợn được lấy ra từ trong bụng rắn này, vì sao lại trở nên ngon như vậy? Rốt cuộc thế này là thế nào?

Lý Kỳ tức giận nói:

- Quỷ biết khi đó rốt cuộc đã xảy ra phản ứng gì? Không có độc đã là may mắn rồi.

Kỳ thực trong lòng hắn cũng luôn nghi ngờ, nhưng điều này tự nhiên vốn chính là rất kỳ lạ, cà phê phân chồn cũng là như vậy.

Lưu Vân Hi thấy đám người Lý Kỳ thì thào với nhau, liền nói:

- Hai vị đại ca ....

- Đừng gọi đại ca ta, ta còn nhỏ hơn cô.

Lý Kỳ vung tay nói, trong lòng thầm nghĩ ta đây là tạo nghiệt gì thế? Không ngờ lại gặp phải một bà ngốc như vậy.

Lưu Vân Hi liền nói lại:

- Hai bị sư phó, hai món ăn vừa rồi, các vị đều nói hay như vậy, vậy món này của ta thì sao?

- Ngon!

Hai người đều đồng thanh đáp, đơn giản sáng tỏ, thực không muốn bình phẩm thêm một lời nào.

Phàn Thiếu Bạch liền bước tới, cũng không muốn nhắc tới món chân giò hun khói, liền nói:

- Hai vị có kết quả chưa?

Lý Kỳ lau trán, nói nhỏ:

- Tả đại ca, ca nói đi, ta sợ bị người ta đánh.

Tiểu tử này quả đúng là xảo quyệt. Chuyện đắc tội với người này lại để ta làm. Tả Bá Thanh nhìn Lý Kỳ một cái liền quay đầu sang bên đó, rõ ràng là không chuẩn bị cho hắn cơ hội lên nói, khẽ ho, nói:

- Cuộc thi lần này, Trương nương tử giành chiến thắng.

Tả Bá Thanh vừa nói xong, hiện trường ngoài Lý Kỳ và Trương Xuân Nhi ra, ai nấy đều thể hiện vẻ mặt kinh ngạc. Họ đều không phải vì kết quả này mà cảm thấy kinh ngạc. Dù ba người, không phải chính là hắn, họ mà là đối với kết luận mà Tả Bá Thanh đưa ra nhanh như vậy cảm thấy kinh ngạc. Dù sao tài nghệ nấu ăn của Tống tẩu cũng không phải tốt hơn nhiều. Nếu để họ tới phán định, có lẽ đều do dự.

Thất vọng nhất trong đó chẳng qua là Phàn Thiếu Bạch, không dám tin nhìn Lý Kỳ.

Ngươi nhìn ta làm gì? Đây là sự thật! Lý Kỳ bất đắc dĩ gật đầu nói:

- Tả đại ca nói rất đúng, danh hiệu Đệ nhất trù nương của Đại Tống ta, Trương nương tử hoàn toàn xứng đáng.

Cao Nha Nội không hiểu nói:

- Đây là vì sao? Ta thấy món bào ngư này ngon hơn một chút!

Tả Bá Thanh nhìn Lý Kỳ nói:

- Điểm này vẫn là ngươi nói đi. Dù sao ngươi cũng là đầu bếp của tửu lầu.

Lý Kỳ gật đầu, cười giải thích:

- Thực không dám giấu, nếu theo sở thích cá nhân mà nói, tôi cũng thích món bánh này, có thể nói tài nghệ nấu ăn của hai người họ sàn sàn nhau. Nhưng, mọi người có từng nghĩ, vì sao một trận đấu quan trọng như vậy, Trương nương tử có thể chọn cá đông lạnh để làm món ăn.

Cao Nha Nội tức giận nói:

- Cái đó làm gì có cái gì là vì sao, còn không phải là lấy đẹp bỏ xấu.

Sài Thông trợn mắt nói:

- Nha Nội, là lấy lòng mọi người.

- Có gì khác biệt?

.......

Lý Kỳ không để ý tới loại ngu xuẩn này, nhìn mọi người một lượt, thấy họ đều không hiểu, liền chỉ tay lên trời nói:

- Bởi vì nó.

Mọi người ngẩng đầu lên nhìn, lại càng ngơ ngác hơn.

Hồng Thiên Cửu tò mò nói:

- Lẽ nào ý của đại ca là ông trời chỉ thị cho nàng ta làm như vậy? Đây đều là ý trời?

Lý Kỳ cười ha hả nói:

- Cũng có thể nói như vậy, không, nên nói là ông trời giúp nàng ta chiến thắng.

Mọi người càng nghe càng thấy hồ đồ. Hồng Bát Kim liền nói:

- Lý Kỳ, ngươi đừng thừa nước đục thả câu, mau máu ra lý do đi.

Tả Bá Thanh vuốt chòm râu dê nói:

- Kỳ thực Lý lão đệ đã nói rất rõ ràng rồi. Ý của hắn là hôm nay đã vào hạ rồi, thời tiết khá nóng bức. Lúc này ăn cá đông lạnh là phù hợp nhất.

Lý Kỳ gật đầu nói:

- Hay nói cách khác, nếu cuộc thi này lùi lại 3 tháng nữa, có lẽ chính là một kết quả khác. Là một người đầu bếp, trước tiên là phải hiểu món ăn bốn mùa đều có điểm ngon gì. Nhưng đây chỉ là thứ nhất, ngươi còn phải hiểu mỗi mùa nên ăn gì là tốt nhất. Đặc biệt là đối với một đầu bếp tửu lầu mà nói, ngươi chẳng qua là muốn phụ trách tài nấu nướng của mình. Hơn nữa còn phải chịu trách nhiệm về sức khỏe của khách nữa. Món bánh nướng này dù ngon, hơn nữa cách ăn cũng rất mới mẻ, vô cùng độc đáo. Nhưng trời nóng, hơn nữa nhất định phải ăn khi còn nóng, tuyệt đối không phù hợp ăn vào mùa hè nóng nực này. Nhưng, món cá đông lạnh thì lại khác. Nó đã qua quá trình rã đông, hơn nữa cá đông lạnh vốn có công hiệu tiêu nhiệt. Khi ăn, nó thực sự rất phù hợp. Hơn nữa, hương vị ngon, khi nó xuất hiện vào thời điểm không đúng, vậy thì chính là một tác phẩm thất bại. Rõ ràng, về điểm này, Trương nương tử khi chuẩn bị cũng đã nắm bắt được chi tiết nhỏ này. Ngoài ra còn có một điểm, ở đây là Tướng Quốc Tự, thực món "mười tám Phật châu" này cũng rất thích hợp, quả thực là độc đáo. Đệ nhất trù nương không phải Trương nương tử thì còn ai khác nữa.


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Hồi (1-1753)


<