Vay nóng Homecredit

Truyện:Bắc Tống phong lưu - Hồi 0724

Bắc Tống phong lưu
Trọn bộ 1753 hồi
Hồi 0724: Hồ lạc đất bằng, không bị khuyển khinh
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-1753)

Siêu sale Shopee

Qua một trận ồn ào như vậy của Trâu Tử Kiến, Túy Tiên Cư vừa rồi còn huyên náo ồn ào lập tức trở nên lặng ngắt như tờ, sau đó, lại truyền tới một loạt tiếng bước chân ầm ĩ.

- Lý sư phó đến rồi.

- Ha ha, Lý sư phó, rốt cuộc ngài cũng ra ngoài rồi.

Roạt roạt roạt!

Chỉ thấy một đám đông nghịt xông lại, chưa đợi Lý Kỳ kịp phản ứng, hắn đã bịbao vây rồi, nghe qua dường như là vô cùng thân thiết, nhưng ý cười trong mắt bọn họ, hàm ý chế nhạo không cần nói cũng biết.

Đám người Điền Thất trung tâm hộ chủ, khẩn trương vọt lên, bảo vệ trước người Lý Kỳ, sợ Lý Kỳ bị bọn họ làm hại.

Toát mồ hôi!! Xem ra phu nhân nói không sai chút nào, người khác quy ẩn, ta cũng quy ẩn, sau khi bị thất thế, bị người khác xem như cứt chó, trốn cũng không kịp, mà ta lại như một cái bánh thơm ngon vậy, vừa ra khỏi cửa thì được hoan nghênh như vậy.

Lý Kỳ vỗ vỗ đám người Điền Thất, nói:

- Các ngươi chạy lại đây làm gì, chắc không phải muốn thừa cơ làm biếng chứ, mau quay về làm việc đi. Trong lòng lại nghĩ, đám tài tử chó má này, một mình Mã Kiều thì có thể đánh gục toàn bộ rồi, cần gì làm lớn như vậy chứ.

- Đại ca

- Ừ?

Lý Kỳ hơi nhíu mày, hắn không thích thủ hạ không nghe lời.

Trong lòng Điền Thất khẽ run, gật đầu, lập tức dẫn đám người hầu rượu kia trở về trong quán rượu.

Lý Kỳ lúc này mới chắp tay nói với mọi người:

- Các vị đã lâu không gặp rồi. Nói thật, khi ta nhìn thấy các vị hãy còn nhiệt tìnhvới ta, tại hạ thật sự cảm động không ngừng. Để báo đáp sự nhớ nhung của các vị mấy ngày qua, hôm nay tuy không phải ngày lễ, nhưng ta cũng giảm giá chín phần.

Giảm giá chín phần?

Xem ra tên đầu bếp này không hề keo kiệt nha, chi bằng đừng đánh.

Có điều, bọn họ đều không để ý, chỉ cần Lý Kỳ có thể xuất môn, bọn họ đã rất vui vẻ rồi. Một tài tử cười nói:

- Ôi, Lý sư phó khách khí rồi, ta thấy Lý sư phó nghỉ hưu rồi, tin rằng nhất định sẽ đến Túy Tiên Cư nấu ăn cho đám chúng ta. Vì vậy cả ngày lẫn đêm đều chờ ở nơi này, mong rằng Lý sư phó chớ để đám chúng ta thất vọng.

- Đung đây, đúng đấy, Lý sư phó, không phải ta nói ngài chứ, ngài làm Kim ĐaoTrù Vương, nấu ăn không phải được rồi sao, sao lại phải đi làm quan chứ, nghe thấy không hợp chút nào, vẫn là nhà bếp thích hợp với ngài hơn.

- Đung vây đó. Hôm nay Lý sư phó nhất định phải làm vài món mỹ vị thơm ngon cho chúng ta đó!

- Này, ta nói đám người các huynh cũng thật là, Lý sư phó người ta trước kia dù gì cũng là quan to tam phẩm, tay nắm mấy ngàn binh mã, trong lúc nói cười thì đã đẩy lùi mười vạn quân địch, làm sao có thể nấu ăn cho chúng ta chứ.

- Chính huynh cũng nói, đó là lúc trước mà, bây giờ không phải rồi, ta cảm thấy đầu bếp vẫn hợp với ngài ấy hơn.

- Ha haMọi người nhất thời bật cười ha hả.

Bọn ngu xuẩn này, coi như ta phục rồi, thôi kệ, để cho các ngươi đắc ý một chút. Lý Kỳ là một nam nhân có năng lực nín nhịn vô cùng mạnh, cười ha hả nói:

- Thật không ngờ các vị lại ngưỡng mộ tài nấu ăn của tại hạ đến như vậy. Tại hạ thật sự là thụ sủng nhược kinh. Các vị nói không sai, tại hạ đích thực có ý định quay về Túy Tiên Cư, nhưng cũng mong các vị cho tại hạ một chút thời gian. Các vị cũng biết, tại hạ vừa bị cho nghỉ hưu không lâu, tâm tình chịu ảnh hưởng rất nhiều. Thức ăn được nấu ra, cũng đắng lắm đó.

- Ha ha, không sao, không sao, chỉ cần là món Lý sư phó làm, cho dù là đắng, chúng ta ăn vào cũng thấy ngọt ngào mà, mọi người nói có đúng không?

- Đúng. Mọi người cùng kêu lên.

Trâu Tử Kiến bỗng nhiên cười âm hiểm nói:

- Lý sư phó, nghe nói gần đây ngài luôn ở trong nhà, không phải là ở nhà lấy nước mắt rửa mặt đấy chứ.

Lý Kỳ giơ tay lên nói:

- Tiện huynh nói gần đúng rồi, tại hạ ở nhà đích thực có liên quan tới "mặt", tuy nhiên không phải là lấy nước mắt rửa mặt, mà là thay hồn đổi mặt, liều mạng đọc sách, học theo các vị đại tài tử đào động thâu quang, thắt cổ cắm mông gì đó, chỉ mong có thể bù lại những tiếc nuối thời niên thiếu, cũng để có cùng chủ đề với các vị, dù sao muốn chưởng quản lại Túy Tiên Cư, nhất định phải tìm hiểu về sở thích của các khách nhân, mà các vị chính là những khách hàng đáng yêu nhất của Túy Tiên Cư ta đó. Một tài tử bỗng nhiên nói:

- Cái gì thắt cổ cắm mông, là buộc búi tóc đâm vào đùi chứ.

- Không sai không sai, chính là buộc búi tóc đâm vào đùi, vẫn là vị nhân huynh đây có học vấn, khâm phục, khâm phục.

Lý Kỳ ha hả cười nói.

- Hả? Lý sư phó buộc búi tóc đâm vào đùi sao? Thật thú vị nha.

Lúc này, bên ngoài vang lên một giọng cười khẽ, ánh mắt Lý Kỳ nhướng lên, thầm than một tiếng, Kinh thành lớn như vậy, oan gia ngõ hẹp mà!

- Ngọc Thần huynh. - Ngọc Thần.

Các tài tử rối rít nhường ra một lối đi.

Chỉ thấy một vị bạch diện tài tử phong lưu phóng khoáng đi tới, người này chính là người kế tục Trịnh Dật, thủ lĩnh đám tài tử đời tiếp theoTống Ngọc Thần.

Còn việc Lý Kỳ xem y là oan gia, thật đúng là coi trọng y, có điều, từ đó có thể thấy, Lý sư phó của chúng ta là một nam nhân niệm tình cũ.

- Ơ, hóa ra là Ngọc Thần huynh nha, đã lâu không gặp rồi.

Lý Kỳ chắp tay cười nói. Tống Ngọc Thần mở quạt giấy ra, cũng không đáp lễ, khẽ cười nói:

- Ngọc Thần mặc dù gần đây thăng làm Lễ Bộ Lang trung, nhưng mỗi khi nghĩ đến Lý sư phó quy ẩn, cảm thấy rất đau lòng, cũng không biết làm sao mới được đây.

Lý Kỳ quy ẩn, y thăng quan, chuyện nay có tính châm biếm đến thế nào đây.

Toát mồ hôi!! Coi dáng vẻ đắc ý của ngươi, ta còn tưởng ngươi thăng làm Lễ Bộ Thượng thư rồi, hoá ra làm tới làm lui, cũng chỉ là một Lang trung, thăng có một bậc như vậy, hừ, ngươi có quạt, ta cũng có vậy! Lý Kỳ rút một cây quạt giấy bên hông ra, mở quạt ra, chính là Sấu kim thể độc nhất vô nhị của Tống Huy Tông, trù nghệ vô song. Lý Kỳ sợ người khác không chú ý, ra sức quạt lên.

Tống Ngọc Thần người ta quạt cây quạt, thật là ôn văn nho nhã, phong độ ung dung, nhưng Lý sư phó chúng ta quạt lại bộc phát mạnh mẽ, nhìn thế nào cũng thấykhông được tự nhiên. Mọi người nhìn thấy thì buồn cười, nếu cây quạt kia không phải của Tống Huy Tông ban cho, phỏng chừng đều bật cười ha hả rồi.

- Hả? Hoá ra Ngọc Thần huynh lên chức, vậy thì thật đáng chúc mừng nha. Ngọc Thần huynh thật sự là tuổi trẻ tài cao, ôi, xem ra Trường Giang sóng sau đè sóng trước, thật sự là định luật không bao giờ thay đổi nha!

Lý Kỳ lắc đầu thở dài, nói:

- Khó trách hôm nay nhiều bạn tốt của Ngọc Thần huynh tụ tập ở Túy Tiên Cư như vậy, tin rằng nhất định là Ngọc Thần huynh chuẩn bị mời khách rồi, vậy ta cũng phải kêu Lục Tử chuẩn bị nguyên liệu thật tốt mới được, để tránh quét sạch mặt mũi Ngọc Thần huynh.

Hay cho tên đầu bếp ngươi, dám tự cho mình là trưởng bối. Tống Ngọc Thầnnghe được đoạn đầu thì thầm giận, nhưng nghe thấy đoạn sau lại sửng sốt, y vốn chỉ hẹn Trâu Tử Kiến gặp mặt ở đây, nghĩ đến chuyện mời khách khi nào chứ, nhưng đám tài tử bọn họ trọng nhất là sĩ diện, Lý Kỳ vừa nói như vậy, y không mời cũng phải mời, mỉm cười nói:

- Vậy phải làm phiền Lý sư phó rồi.

Là thương nhân, Lý Kỳ rất thích làm ăn với những người trọng sĩ diện như vậy, quá hào sảng mà, ha hả nói:

- Chuyện này xin Ngọc Thần huynh yên tâm, tuyệt không làm huynh mất mặt.

Vô hình trung, Tống Ngọc Thần lại bị Lý Kỳ chém một đao. Rất nhiều người xung quanh đều mừng thầm, tiền cơm hôm nay từ trên trời rơi xuống mà.

Tống Ngọc Thần khẽ cười nói:- Ta vừa nghe thấy Lý sư phó gần đây ở nhà buộc búi tóc đâm vào đùi, rất cảm phục, vừa lúc ta đây có một vế trên câu đối, kính xin Lý sư phó chỉ giáo.

Hứ. Ngươi không nghe ra là ta đang châm chọc đám thư sinh cổ hủ các ngươi sao. Lý Kỳ vừa nghe đối câu đối, liền thấy đau đầu. Dù là nói chuyện với các diêu tỷ, cũng còn vui vẻ hơn là đối câu đối, cười nói:

- Xin lắng tai nghe.

Tống Ngọc Thần hơi trầm ngâm, khép quạt giấy lại, chỉ ra Biện Hà, nói:

- Tôm trong sông, không biết sâu cạn, ra biển trêu rồng, thành món ăn trong mâm.

- Hay lắm. Hay lắm, vế này của Ngọc Thần thoạt nghe rất bình thường, nhưng kết hợp với tình cảnh trước mặt, thật là tuyệt không thể tả. Trâu Tử Kiến tiên phong vỗ tay nói.

Những người còn lại cũng đều lần lượt trầm trồ khen ngợi.

Vế này của Tống Ngọc Thần là đảo ngược lại câu "Rồng bơi nước cạn bị tôm trêu". Rõ ràng đang âm thầm châm biếm Lý Kỳ không biết sâu cạn của quan trường, bây giờ bị đuổi ra ngoài cũng là lẽ đương nhiên.

Tổ sư bà bà nhà ngươi! Vế này mà được xem là vế đối hay hả? Còn cho rằng ngươi sẽ ra vế khó một chút, dọa cho trái tim bé bỏng của người ta đập thình thịch à. Lý Kỳ trong lòng không đồng ý nhưng vẫn vỗ tay nói:

- Hay! Đây đúng là tuyệt đối mà. Ngọc Thần huynh thật đúng là làm khó tại hạ.

Tống Ngọc Thần chịu không ít khổ bởi tay Lý Kỳ, nên cũng không dám lên mặtquá, mỉm cười nói:

- Lý sư phó quá khiêm nhường.

Ta đương nhiên là đang khiêm tốn. Lý Kỳ ra vẻ trầm ngâm, bỗng nhiên gấp quạt giấy lại, chỉ về phía Tống Ngọc Thần, cất cao giọng nói:

- Chó bên đường

Tống Ngọc Thần giận dữ, nói:

- Ngươi

Lý Kỳ không đợi y nói hết câu, liền quơ quơ cây quạt, nói:

- Ta nói này Ngọc Thần huynh, kính xin nhường đường.

Tống Ngọc Thần hơi sững sờ, theo bản năng tránh ra. Lý Kỳ khẽ động ngón tay, nói tiếp:

- Chóbên

Hắn vừa nói hai chữ, tài tử trên con đường này lập tức tránh qua hai bên, chỉ thấy ở góc cửa Túy Tiên Cư có một con chó vàng đang ăn cơm thừa.

Lý Kỳ ra sức nhịn cười, nói tiếp:

- Chó bên đường, không biết cao thấp, lên núi khinh hổ, làm thức ăn trong bụng.

Vế dưới này của hắn cũng nói ngược câu "Hổ xuống đồng bằng bị chó khinh", âm thầm châm biếm Tống Ngọc Thần không biết tự lượng sức mình, Lang trung nho nhỏ mà dám chạy đến cửa sinh sự, rõ là tự chuốc phiền toái, bị mắng cho chạy về.

Vế dưới này vừa ra, nhất thời lặng ngắt như tờ. Nếu bàn về khả năng mắng chửi người, chỉ sợ bọn họ hợp sức lại cũng không phải là đối thủ của Lý Kỳ.

Nhưng vào lúc này, trước mặt Lý Kỳ bỗng nhiên vang lên một tiếng quát lớn:

- Tiểu tử đừng chạy.

Lại nghe được một tiếng hét to:

- Huynh có bản lĩnh thì đừng đuổi.

Trên mặt đám người Trâu Tử Kiến đều lộ ra một tia kinh hoảng.

Ôi, xem ra hôm nay thật đúng là chọn sai ngày. Lý Kỳ đưa mắt nhìn qua, chỉ thấy cách đó không xa, Cao Nha Nội cầm một đoản côn liều mạng đuổi theo Hồng Thiên Cửu phía trước. Cảnh tượng này thật sự nằm ngoài dự liệu của mọi người, phảibiết rằng Cao Nha Nội và Hồng Thiên Cửu là huynh đệ thân thiết nha, làm sao lại chém giết lẫn nhau chứ.

Trong nháy mắt, Hồng Thiên Cửu liền chạy tới trước mặt mọi người, vừa thấy Lý Kỳ, hét lên một tiếng, nói:

- Ôi, đại ca, mau mau cứu đệ.

Trong lúc hét lên, gã đã trốn ra sau lưng Lý Kỳ.

Cao Nha Nội vừa đuổi tới, chợt thấy Lý Kỳ ở đây, nhất thời mừng rỡ không thôi, làm sao còn nhớ Hồng Thiên Cửu, buông tay xuống, ha ha nói:

- Lý Kỳ, nghe nói huynh bị Hoàng thượng cho nghỉ hưu rồi, ha ha, vậy thật hay quá.

Hức. Không ngờ ngay cả hai tên dở hơi này cũng đến cười ta, ai thảm hơn ta chứhả! Lý Kỳ khóc không ra nước mắt rồi.

Lại nghe Cao Nha Nội cười nói:

- Ta đã nói mà, làm quan có gì tốt chứ, còn không bằng du sơn ngoạn thủy với bốn tiểu công tử chúng ta, không có việc gì thì đi săn thú

- Tìm quả phụ.

Hồng Thiên Cửu sau lưng Lý Kỳ, không đợi Cao Nha Nội nói xong, không nhịn được giành nói.

- Đúng vậy, đúng vậy.

Cao Nha Nội theo bản năng gật đầu cười trộm vài tiếng, bỗng nhiên tỉnh ngộ lại, cả giận nói:

- Tiểu Cửu, ngươi nói bậy bạ gì đó? Ta nói câu này lúc nào chứ.

Hồng Thiên Cửu cũng không dám nói tiếp nữa.

Lúc này, Trâu Tử Kiến bỗng nhiên cười nói:

- Cũng đúng nha, Lý sư phó, nếu Nha Nội coi trọng ngài như vậy, sao ngài không đến phủ Thái úy làm người nhàn rỗi, cả ngày chơi bời ăn nhậu với Nha Nội, chẳng phải vui vẻ sao.

Cao Nha Nội chợt ngẩn ra, đôi mắt lướt qua xung quanh, ồ lên một tiếng, nói:

- Sao đám nhàn rỗi này đều ở đây vậy.

Hồng Thiên Cửu cũng phản ứng lại, đứng ra nói:- Trâu mập mạp, mấy ngày không gặp, ngươi lại béo lên nhiều nha!

Cao Nha Nội cười ha hả nói:

- Tiểu Cửu, đệ đã lầm rồi đó.

Hồng Thiên Cửu kinh ngạc nói:

- Ca ca nói vậy là sao?

Cao Nha Nội chỉ vào Trâu Tử Kiến nói:

- Đệ đừng thấy tên mập này toàn thân thịt mỡ, nhưng bên trong từ lâu đã bị tiểu nương tử kia của Nghênh Xuân Lâu vét sạch sẽ rồi, ca ca chỉ cần một quyền thì đánh ngã gã rồi. Còn nữa, mập mạp chết bầm, ngươi vừa nói gì? Lý Kỳ đến phủ Thái úy ta làm kẻ nhàn rỗi, ngươi có phải mập đến ngu rồi không, một đầu bếp như Lý Kỳ mà làm kẻ nhàn rỗi, vậy ngươi cũng không hơn gì đâu? Muốn đi cũng phải đi nhà bếpđó.

Phụt phụt phụt!

Đám người Tống Ngọc Thần sau khi nghe xong, nhất thời cười văng ra.

Chết tiệt, ngươi đến giúp ta hay là đến nói móc ta hả. Sắc mặt Lý Kỳ trở nên xanh mét.

Cao Nha Nội thấy sắc mặt Lý Kỳ đột nhiên trở nên hết sức khó coi, bước lên phía trước nói:

- Lý Kỳ, huynh làm sao vậy? Sắc mặt khó coi như vậy? Có phải là bọn họ ức hiếp huynh không, nếu là như vậy, bản Nha Nội nhất định báo thù cho huynh. Tuy rằng hiện tại huynh chỉ là một đầu bếp nhỏ, nhưng bản Nha Nội nghĩa bạc lam thiên, khi kết giao bằng hữu cũng không coi trọng những thứ này, sau này nếu huynh có khó khăn, cứ nói một tiếng với bản Nha Nội.

OMG, nếu ngươi không đến, đám ngu xuẩn bọn họ ức hiếp ta được sao. Ngươi vừa đến, hôm nay của ta xem như xong rồi. Ngươi thực không hổ là khắc tinh của ta mà. Lý Kỳ mắt rưng rưng nhìn Cao Nha Nội, nếu có thể, hắn thật muốn một chưởng đánh chết tên đần độn này.


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Hồi (1-1753)


<