Vay nóng Homecredit

Truyện:Bắc Tống phong lưu - Hồi 0722

Bắc Tống phong lưu
Trọn bộ 1753 hồi
Hồi 0722: Làm rượu sủi bọt
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-1753)

Siêu sale Shopee

Lý Kỳ là một nam nhân nói là làm, nói một tháng không ra khỏi cửa, thì một tháng không ra khỏi cửa, an tâm ở nhà với Quý Hồng Nô, ngẫu nhiên bị Phong Nghi Nô chộp lấy bắt đánh mạt chược vài vòng, mặc dù hắn không thích đánh mạt chược cho lắm, nhưng đối mặt với ba vị đại mỹ nữ nhất đẳng Phong Nghi Nô, Lý Sư Sư, Tần phu nhân, lại đánh mạt chược nha, quả thực là hạnh phúc mà, thế cho nên, mỗi lần hắn thua liền mượn tiền Tần phu nhân gỡ vốn, có thể nói là tình trường đắc ý, đổ trường thất ý mà!

Đương nhiên, Lý Kỳ không phải chỉ trầm mê trong nữ sắc, hắn còn phải kiếm tiền nuôi gia đình, bây giờ mỗi buổi chiều có thể thấy dáng vẻ bận rộn của hắn ở Ngự Tửu Phường hoặc hầm băng.

Dĩ nhiên, hắn đang ủ rượu. Phải biết hắn đã nói với người khác, nói sắp xuất hiện một loại rượu Thiên Hạ Vô Song. Cái này có thể nâng khẩu vị của mọi người lên một tầm mới, cũng truyền đến phố to ngõ nhỏ đều nghe thấy, thậm chí cả triều đình Tây Hạ cũng biết, nếu đến lúc đó không có hàng, vậy một đời anh danh của hắn sẽ bị hủy tại đây rồi.

Thấm thoát đã mấy ngày, buổi tối một ngày, Lý Kỳ gọi Tửu quỷ, Mã Kiều cùng với Tiểu Lục tử vào Ngự Tửu Phường.

Tửu quỷ bước vào Ngự Tửu Phường, cả người đều say, vẻ mặt say mê nha, liếm đến khô cả môi, nuốt nước miếng nói:

- Lý sư phó, ngài gọi ta tới đây có gì phân phó, Tửu quỷ ta không có bản lĩnh gì, mấy chuyện nhảy nhảy nâng nâng không thành vấn đề, chỉ cầnchỉ cần có thể cho ta uống rượu là được?Lý Kỳ ha hả nói:

- Tửu quỷ, lão nói xem Lý Kỳ ta làm người thế nào?

Mã Kiều thản nhiên nói:

- Vô gian bất thương.

Y vô cùng hiểu Lý Kỳ, mỗi khi Lý Kỳ mỉm cười, y lại bắt đầu chú ý cẩn thận hơn.

Lý Kỳ kìm lại xung động muốn đập bẹp Mã Kiều, nói:

- Ta không hỏi ngươi.

Mã Kiều nói:

- Ta cũng không phải trả lời ngài, ta đang nói với Tửu quỷ. Hức. Thằng nhãi này quá đáng ghét. Lý Kỳ hít sâu một hơi, nói:

- Tửu quỷ, lão tự mình nói, đừng bị những người nhàn rỗi quấy nhiễu suy nghĩ của lão.

Tửu quỷ khác với Mã Kiều, ha hả nói:

- Vậy đương nhiên không có gì để nói rồi, phóng khoáng.

Sư phụ chính là sư phụ, cảnh giới dù sao cũng cao hơn đồ đệ một bậc nha! Lý Kỳ ha ha nói:

- Có những lời này của lão, chứng minh hôm nay ta gọi lão tới là một lựa chọn vô cùng chính xác.

Tửu quỷ ồ một tiếng, nói:

- Nói vậy là sao?Lý Kỳ ha hả nói:

- Lão có biết hôm nay ta gọi lão tới có chuyện gì không?

Tửu quỷ lòng đầy hiếu kỳ nói:

- Chuyện gì?

- Thử rượu!

- Thử rượu?

Tửu quỷ hít ngược khí lạnh một hơi, hai mắt vẫn bị vây trong trạng thái mê ly bỗng nhiên sáng rực lên.

Lý Kỳ gật đầu nói:- Tin rằng các ngươi đều biết, nhiều ngày nay ta vẫn đang nghiên cứu tạo ra một loại Thiên Hạ Vô Song mới, bây giờ đã nghiên cứu chế tạo thành công, vì thế gọi các ngươi đến thưởng thức một chút.

Tửu quỷ hưng phấn nói:

- Bộ soái, ngài thật sự là anh minh thần võ, không phải Tửu quỷ ta khoác lác, việc này ngoại trừ ta ra, không ai có thể đảm nhận được.

Mã Kiều nghe xong, cực kỳ không hài lòng, lão không biết xấu hổ sao mà nói ra câu này, nếu bàn về rượu, mười Tửu quỷ lão cũng không phải là đối thủ của ta đâu! Hừ nhẹ nói:

- Cá mè một lứa.

Lý Kỳ làm không có nghe thấy, gật đầu nói:- Tửu quỷ, lão đây đúng là không phải khoác lác, chuyện này ta vẫn luôn nghĩ như vậy, trong thiên hạ, người hiểu rượu, duy chỉ tửu quân và Lý Kỳ mà thôi.

Tửu quân? Thật dễ nghe quá nha. Tửu quỷ nghe được như mở cờ trong bụng nha, cảm động không ngừng, hận không thể lấy thân báo đáp.

Nhưng Mã Kiều nghe được lại dựng cả tóc gáy, Lý Kỳ đã nói những lời này rồi, lát nữa Tửu quỷ phải đền bao nhiêu tội nha.

Ngô Tiểu Lục bỗng nhiên nói:

- Lý ca, đệ nhớ rõ câu này lấy từ nấu rượu luận anh hùng gì đó. Hình như là nói như vậy, duy có sứ quân và Tào Tháo mà thôi.

Lý Kỳ tức giận hừ nói:- Tào Tháo? Lục tử, đệ sao lại thô lỗ như vậy, nói ra lời thô tục, không văn hóa thì đứng sang một bên.

Đây không phải là huynh nói sao? Ngô Tiểu Lục không dám phản bác, ồ một tiếng, ủy khuất đứng một bên.

Lý Kỳ duỗi tay ra, nói:

- Mời.

- Mời.

Tửu quỷ thụ sủng nhược kinh nói.

Bốn người đi vào phòng nhỏ trong Ngự Tửu Phường, vừa vào thì hương thơmxông lên mũi. Chỉ thấy trên bàn dài bày biện bốn món ăn tinh xảo đặc sắc, một món cá trích nấu màu vàng kim, một món cật nấu cay bóng nhẫy dầu, một món cá miếng tươi ngon trắng như ngọc, còn có một món canh ba màu tươi ngon, ba món ăn một món canh, phối hợp hoàn mỹ, mãi không lỗi thời.

Chỉ nhìn vẻ mặt của ba người, thì biết bốn món ăn này không nghi ngờ gì là tự tay Lý Kỳ làm ra.

Mã Kiều tỉnh ngộ lại, bất giác lau mồ hôi một phen, trong mắt y bốn món ăn này chính là bốn món độc dược nha, Lý Kỳ tự mình xuống bếp nấu cho bọn họ ăn, rất khó để người ta tin tưởng, càng nghĩ càng cảm thấy đáng sợ.

Lý Kỳ ha hả nói:

- Ngồi đi, ngồi đi, đồ ăn nguội lạnh thì không thể ăn rồi. Hắn vừa dứt lời, Tửu quỷ và Ngô Tiểu Lục liền ngồi ngay xuống.

Lý Kỳ liếc mắt thấy Mã Kiều còn đứng, cười nói:

- Mã Kiều, dường như ngươi không đói bụng lắm, vậy cứ đứng một bên đi.

Mã Kiều vừa nghe, cảm thấy đây là sự sỉ nhục của Lý Kỳ đối với y, nghĩ thầm, Mã Kiều ta há là hạng người nhát gan ư, ngồi thì ngồi, y không nói tiếng nào liền ngồi xuống.

Lý Kỳ cười, nói với thợ rượu bên cạnh:

- Đưa rượu lên.

- DạChỉ thấy vài người hầu đi đến, trong mấy người đó, ngoại trừ một người đang cầm vò rượu bằng sứ ra, trong tay mỗi người còn lại đều đang cầm một thùng gỗ, trong đó có người đang cầm một thùng gỗ nhỏ đi đến, thùng gỗ nhỏ này lại không giống với thùng gỗ bình thường, tuy rằng dung tích không lớn, nhưng đều dùng miếng sắt cố định, hoàn toàn bịt kín.

Những người hầu kia đến bên cạnh Tửu quỷ và Tiểu Lục Tử, buông hai thùng gỗ nhỏ xuống, còn về phần Mã Kiều, chỉ là một vò rượu nhỏ.

Cái này lạ quá nha? Mã Kiều kinh ngạc nói:

- Bộ soái, vì sao ta không giống với bọn họ nha?

Lý Kỳ gọn gàng dứt khoát nói:

- Vừa rồi ngươi không nghe ta nói sao, ta gọi bọn họ tới thử rượu, trong đókhông bao gồm ngươi.

- Đây là vì sao?

Lý Kỳ mỉm cười một tiếng, nói:

- Bởi vì ngươi không hiểu rượu.

- Ta không hiểu rượu?

Mã Kiều lúc này giận dữ, tranh luận theo lý nói:

- Bộ soái, ngài cũng không phải không biết, Mã Kiều ta chưa từng uống say.

Lý Kỳ cười nói:

- Chính bởi vì ngươi chưa từng uống say, cho nên ngươi mới không hiểu rượu. Rượu là thứ gì đây, vừa có thể giải sầu, lại có thể trợ hứng, nhưng điều kiện tiênquyết chính là phải có phản ứng, ngươi uống rượu giống như ngươi uống nước, nào biết chỗ hay của rượu, một khi đã như vậy, ta gọi ngươi tới thử rượu không phải lãng phí rượu của ta sao?

Tửu quỷ cười ha hả nói:

- Hay, thật là hay, lời này của Bộ Soái chính là lời trong lòng ta, ta vẫn luôn cho rằng như vậy, cách uống giống như Tiều Kiều, quả thực chính là uổng phí của trời.

Mã Kiều bị tổn thương. Y rất muốn phản bác, nhưng y cũng hiểu mình nói không lại Lý Kỳ, là đen là trắng, đều do Lý Kỳ định đoạt, tức giận nói:

- Vậy ngài gọi ta đến làm chi?

Lý Kỳ ha hả nói:

- Bồi rượu. Đây là ưu thế duy nhất của ngươi- Ha ha.

Tửu quỷ nhất thời cười ha ha, rốt cục lão có thể hãnh diện trên bàn rượu rồi, quan trọng nhất là, ngồi đối diện là Mã Kiều ngàn chén không ngã.

Trái tim Mã Kiều tan nát rồi.

*****

Hừ! Thằng nhãi ngươi luôn thích hủy vũ đài của ta, sao ta có thể để ngươi sống tốt chứ, lần này chỉ là rượu mà thôi, lần sau sẽ là võ. Trong lòng Lý Kỳ cười gian vài tiếng, giơ tay ra hiệu nói:

- Ăn đi, ăn đi, chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện.

Tên ăn hàng Ngô Tiểu Lục này vội vàng bắt đầu ăn, so với rượu ngon, gã càng thích món ngon hơn.

- Ưm ưm ưm, Lý ca, món cật này huynh làm sao vậy, tại sao không có mùi gì cả, hơn nữa tê cay non giòn, thật kích thích ăn uống mà.

Lý Kỳ cười nói:

- Xào lăn. Dựa vào công phu hiện tại của ngươi, quay về suy nghĩ một chút, không khó lắm.

- Ôi ôi ôi.

Ngô Tiểu Lục lại gắp một miếng cá mỏng lên, nhìn thấy, kinh ngạc nói:

- Miếng cá này sao lại mỏng như vậy chứ.

Nói xong, liền ném vào miệng, phát hiện miếng cá này không chỉ mỏng, hơn nữa trong mềm có giòn, trong thịt cá chứa nước gừng nồng đượm, thật sự thanh nhã ngon miệng. Điều này càng khiến Ngô Tiểu Lục thêm tò mò, dò hỏi:

- Lý ca, miếng cá mỏng non mềm này, tối kỵ nhất là đem luộc, bằng không dễ vỡ, vì sao miếng cá này của huynh có thể giữ được sự non giòn, có thể giữ được hoàn chỉnh như vậy?

Lý Kỳ cười nói:- Bởi vì cái đệ ăn không phải miếng cá, mà là thịt cá băm, ta thêm vào một ít bột mì kết dính, làm thành miếng cá, cho nên không bị vỡ.

Ngô Tiểu Lục dường như học được kiến thức mới, dáng vẻ dường như đang suy nghĩ, nhưng chiếc đũa lại không ngừng lại.

Lý Kỳ chợt thấy Tửu quỷ mặc dù đang ăn thức ăn, nhưng ánh mắt trước sau vẫn nhìn vào thùng rượu gỗ kia, vội nói với người hầu:

- Các ngươi ngây ngẩn ra đó làm gì, rót rượu nhanh lên.

- Dạ.

Bộp một tiếng. Những người hầu kia vừa mới cạy nút lọ ra, chỉ thấy một cỗ bọt màu trắng sủi lên.

Ba người cả kinh thất sắc. Tửu quỷ kinh hô:

- Đây là rượu gì?

Lý Kỳ tức giận nói:

- Dĩ nhiên là Thiên Hạ Vô Song.

Còn chưa dứt lời, chỉ thấy một loại chất lỏng màu vàng kim rót trong thùng gỗ ra, một mùi rượu nồng đậm vả lại vô cùng đặc biệt tràn ngập ra, ùng ục ùng ục vài tiếng, lại là một loạt bọt trắng sủi lên.

Là rượu sủi bọt? Ba người nhìn đến ngây ngốc, mỗi người đều mở to hai mắtnhìn rượu trong chén.

Thật ra đây là bia của hậu thế, qua gần hai năm trồng trọt, thứ mà người đời sau gọi là hoa bia đã mọc khắp núi đồi, Lý Kỳ cũng tức thời chuẩn bị đẩy thần khí nghịch thiên này ra.

- Ta gọi các ngươi tới thử rượu đấy, chứ không phải xem rượu đâu.

Lý Kỳ thấy dáng vẻ của ba người họ, cười khổ một tiếng, giơ tay ra hiệu nói:

- Mau uống đi.

Ngô Tiểu Lục kinh ngạc nói:

- Lý ca, món đồ này có thể uống sao?

Hứ. Ngươi có ý gì hả? Chắc không phải nói ta lấy độc dược đến đầu độc cácngươi chứ, sao có lý này được chứ, Lý Kỳ hận không thể tát một cái, đen mặt nói:

- Không thể uống, ngươi cũng phải uống cho ta.

- Chẹp, rượu này đông lạnh sao?

Bên này còn đang nghiên cứu khả năng uống được hay không của rượu này, bên kia Tửu quỷ đã bưng chén lên uống một hơi cạn sạch, chép miệng vài tiếng, hai mắt lóe lên một ánh hào quang kỳ lạ.

Lý Kỳ cười nói:

- Được ướp lạnh qua đấy, dĩ nhiên lạnh như băng rồi

- Sảng khoái, thật quá sảng khoái, rượu này thật sự quá ngon.

Tửu quỷ lau miệng, gắp một miếng cá trích và hành lấp vào miệng, chỉ cảm thấyngoài cháy sém trong non mềm, cay đến mười phần, ăn vào thật thỏa mãn mà.

Ngô Tiểu Lục thấy vẻ mặt lão hưng phấn, lòng đầy hiếu kỳ cũng uống một hớp nhỏ, sau đó lại uống một hớp lớn, ngạc nhiên nói:

- Hương vị rượu này đúng là kỳ lạ, phối hợp với mấy món ăn này, thật sự là quá sảng khoái mà.

Ngô Tiểu Lục và Tửu quỷ làm sao từng nếm qua mùi rượu như vậy, cho vào miệng vô cùng thoải mái, khẩu vị thuần sảng, hậu vị thanh tịnh, không khỏi buông lo lắng trong lòng xuống, há mồm uống ngụm to. Hai người càng uống càng hưng trí, tán gẫu càng lúc càng hăng say, tài ăn nói của Tiểu Lục tử cũng tương đối tốt, biết cái gì gọi là gặp người nói tiếng người, gặp quỷ nói tiếng của quỷ, chỉ trong chốc lát, hai người còn chặt đầu gà, đốt giấy tiền kết bái làm bạn vong niên nữa. Mà Mã Kiều bị bỏ quên một bên lại cô đơn nhìn Thiên Hạ Vô Song bình thường trong chén của mình kia, trong lòng muốn buồn bực bao nhiêu thì buồn bực bấy nhiêu, rót vào một ngụm, lại liếc nhìn rượu ngon trong chén bọn họ, thật sự là nhạt nhẽo nha.

Lý Kỳ cũng không quan tâm tâm tình của y, uống vào một chén canh, ăn một chén cơm, sau đó lại ra sức mời Tửu quỷ và Tiểu Lục Tử uống nhiều hơn.

Rất nhanh Ngô Tiểu Lục và Tửu quỷ liền kết bạn đồng hành, đi nhà xí một chuyến, trở về tiếp tục uống, thật quá sung sướng. Qua một lúc lâu, khi bọn họ đi nhà vệ sinh lần thứ hai trở về, thùng rượu thứ nhất đã bị bọn họ tiêu diệt nhanh chóng rồi. Lý Kỳ lập tức cho người mở thùng rượu thứ hai ra.

BốpVừa uống thùng thứ hai một hồi, Ngô Tiểu Lục liền gục xuống đầu tiên, chốc lát sau dùng chút lý trí cuối cùng, chạy đến phía sau, đến nay chưa về, chắc là nôn ói, Lý Kỳ cũng lập tức sai người đi thu thập tàn cục. Mà tửu lượng Tửu quỷ hơi mạnh hơn chút, thùng thứ hai uống hơn phân nửa, lão mới bắt đầu trở nên mơ mơ màng màng, nói chuyện bắt đầu líu lưỡi rồi, sau đó lại la hét phải đi nhà xí, Lý Kỳ vội vàng sai người dìu lão ra nhà xí phía sau, phỏng chừng tạm thời không về được.

Chờ hai người đều rời đi, Lý Kỳ lúc này mới thở phào một hơi, thầm nghĩ, xem ra chuẩn bị nhiều ngày như vậy không lãng phí vô ích nha. Lại nhìn vẻ mặt buồn bực Mã Kiều, ha hả nói:

- Mã Kiều, rượu còn dư lại này là của ngươi đó.

Mã Kiều hơi sửng sốt, thản nhiên nói:

- Ta không uống rượu thừa của người khác. Hắc. Ngươi ngây ngẩn như vậy còn dám ra vẻ tinh tướng trước mặt ta? mẹ kiếp, nếu không phải thời gian giữ lại bia chỉ có một lát, ta cũng không để cho ngươi uống. Sắc mặt Lý Kỳ thay đổi, cười ha hả nói:

- Đây là phần ta chuẩn bị cho ngươi từ sớm đó.

Mã Kiều nhíu mày nhìn Lý Kỳ, trong ánh mắt tràn đầy nghi hoặc.

Lý Kỳ cười nói:

- Loại rượu Thiên Hạ Vô Song này có nồng độ rượu thấp, tuyệt đối không thể quá mạnh, nếu ngay từ đầu ta cho ngươi uống, chỉ e ngươi uống đến già cũng không say nổi, mà ta lại không có làm nhiều, đương nhiên không thể để ngươi uống trước rồi. Ta hiểu rõ tửu lượng của Ngô Tiểu Lục và Tửu quỷ vô cùng. Nếu Tửu quỷ uống một thùng liền say, như vậy rượu này rất mạnh rồi, nếu Ngô Tiểu Lục uống liền hai thùng mà không say, như vậy nồng độ rượu này lại quá thấp, ta phải căn cứ điều nàyđể cải tiến, bây giờ xem ra, việc cải tiến của ta đã giảm bớt không ít rồi.

Mã Kiều nghe đến đó, mới bừng tỉnh đại ngộ, nói:

- Hoá ra Bộ soái thật sự gọi bọn họ tới thử rượu ư.

Lý Kỳ trợn trắng mắt nói:

- Bằng không ngươi cho rằng thế nào?

Mã Kiều ngượng ngùng nói:

- Ta cho rằng Bộ soái cố ý lấy bọn họ chọc giận ta.

- Ngươi không khỏi quá coi trọng mình rồi đó. Ngươi uống hay không, không uống ta lấy cho người khác uống. - Uống uống uống.

Mã Kiều đã sớm thèm đến chảy nước miếng, bây giờ Lý Kỳ cũng đã giải thích rõ ràng, buồn bực trong lòng y lập tức thành hư không, vội vàng nhấc thùng rượu của Ngô Tiểu Lục qua, trực tiếp rót vào miệng, lau miệng, hô to nói:

- Rượu ngon, rượu ngon, mùi vị thật sự là độc nhất vô nhị nha.

Khóe miệng Lý Kỳ cong lên mỉm cười, nói:

- Còn phải nói, đây là loại thứ nhất, tiếp sau đó có thể tiếp tục làm ra những loại sau nữa, đầu năm nay thật sự là không muốn phát tài cũng khó nha.


Đấu Thần Tuyệt Thế

Hồi (1-1753)


<