← Hồi 0668 | Hồi 0670 → |
Chuyện quân lương không ngờ đã làm rối loạn kế hoạch của Lý Kỳ năm nay, cho nên bất luận là lý do gì, Lý Kỳ cũng đều phải cố gắng giải quyết chuyện này. Dọc đường đi ngựa không ngừng nghỉ, ngày đêm đều phải chạy đi, điều này đổi lại là hai năm trước, có lẽ những binh lính này sẽ bị gây sức ép. Nhưng trải qua rèn luyện vất vả hai năm nay, những binh lính đó đã trở thành những người chiến sỹ thực sự. Tốc độ này là chuyện thường như cơm bữa, không chịu được trước tiên vẫn là Lý Kỳ. Chạy 7 ngày đường, cơ thể đã có chút mệt mỏi, không còn cách nào khác, chỉ có thể đổi sang ngồi xe ngựa, tiếp tục chạy.
Do vì chiến sự tây bắc liên miên, cho nên đường từ Đông Kinh tớiPhượng Tường phủ trống trải vô cùng. Đó cũng là bất lợi không nhỏ cho Lý Kỳ.
Thấm thoát mấy ngày trôi qua, cánh quân tiên phong do Lý Kỳ dẫn đầu này cuối cùng đã tới biên giới Phượng Tường phủ.
Tới nơi rồi, Lý Kỳ vẫn không vội chạy tiếp, căn dặn toàn quân tạm thời dựng trại.
Trong trướng, ánh nến heo hắt, Lý Kỳ ngồi trước một chiếc bàn, Mã Kiều đứng phía sau hắn. Mà tên Tửu Quỷ đó thì ngồi xuống đất, y không muốn quan tâm tới những chuyện vặt vãnh này. Nếu không phải Lý Kỳuy hiếp, dụ dỗ, lão căn bản sẽ không tới. Mà huynh đệ Nhạc Phi, Ngưu Cao và các tướng lĩnh liên quan ngồi hai bên trái phải. Trên đường tới, Lý Kỳ đã nói cho họ biết chuyện đã xảy ra. Liếc mắt nhìn, hỏi:
- Bây giờ chúng ta cách Phượng Tường phủ nha bao xa nữa?
Nhạc Phi chắp tay nói:
- Hồi bẩm Bộ soái, quân ta hiện cách Phượng Tường phủ nha chưa đầy một trăm dặm đường. Nếu khoái mã cùng đi, giờ Dậu ngay mai sẽ tới nơi.
Ngưu Cao nói:
- Bộ soái, mạt tướng cho rằng chúng ta không nên tới Phượng Tườngphủ trước.
Lý Kỳ ồ lên một tiếng, nói:
- Câu này là sao?
Ngưu Cao đáp:
- Hai mươi nghìn thạch quân lương bị cướp ở đây, hơn nữa còn có hai ba nghìn binh lính, tuyệt đối không phải là chuyện nhỏ, không thể không có chút động tĩnh nào được. Mà tri phủ của Phượng Tường phủ này lại dâng tấu nói không hề biết gì. Trong đó nhất định có mưu mẹo, mạt tướng cho rằng tri phủ Phượng Tường phủ muốn như vậy chính là người cầm đầu. Nói dối quân tình, nếu y bị khống chế, nếu quân ta tùytiền tới, e là cô quân xâm nhập, một khi gặp mai phục có thể sẽ bị rơi vào vết xe đổ của Chiết Gia Quân.
Kỳ thực đó cũng là băn khoăn của Lý Kỳ. Hắn gật đầu nói:
- Chủng gia quân bên đó có tin gì không?
- Tạm thời không có tin tức gì.
Nhạc Phi nói:
- Nhưng Chủng gia quân và Chiết gia quân cùng là quân đội tinh nhuệ nhất của Đại Tống ta. Một khi Chủng gia quân liên lụy tới, vạn nhất xảy ra bất kỳ chuyện gì ngoài ý muốn, vậy thì khả năng sẽ không thể cứu vãn được. Quân ta chắc chắn sẽ rơi vào cảnh lưỡng nan hoàntoàn.
Lý Kỳ nói:
- Đó là đương nhiên. Nếu không có phải chăng, ta cũng không muốn liên lụy tới Chủng gia quân. Cho nên, mấy hôm trước khi ta bàn bạc với Chủng gia quân, để ông ta bố trí ở biên giới Diên An phủ là được rồi. Ngược lại, Diên An phủ cách Phượng Tường phủ cũng không xa.
Dừng lại một chút, hắn lại nói tiếp:
- Vậy các ngươi thấy bây giờ chúng ta nên làm thế nào?
Nhạc Phi nói:
- Ngưu Cao nói rất đúng, tình hình hiện nay vẫn chưa rõ ràng, nếutùy tiện xâm nhập, quá mạo hiểm. Hai mươi nghìn quân lương đó bị cướp là xảy ra ở huyện Kỳ Sơn. Nhưng những thương nhân đó lại gặp những người nông phu đó vận chuyển quân lương ở huyện Lân Du, cho nên mạt tướng cảm thấy trước tiên chúng ta có thể cử trạm gác đi thăm dò thông tin, sau đó sẽ tính tiếp.
Ngưu Cao gật đầu nói:
- Mạt tướng cũng thấy như vậy.
- Ôi!
Đúng lúc này, bên cạnh Lý Kỳ bỗng vang lên một tiếng thở dài. Lý Kỳ quay đầu lại nhìn, chỉ thấy Mã Kiều đứng ở đó rung đùi đắc ý, hiếu kỳ nói:
- Ta nói Mã Kiều, ngươi thở dài cái gì?
Vẻ mặt Mã Kiều bi thương, cảm khái nói:
- Chuẩn bị như vậy, ta không biết ngày tháng năm nào mới có thể gặp được sư muội. Cũng không biết sư muội ở kinh thành có sống tốt hay không.
Thằng nhãi này sao lại nhắc tới sư muội của y chứ. Lý Kỳ vã mồ hôitrán, hỏi:
- Vậy dám hỏi ngươi có cao kiến gì không?
Mã Kiều khinh thường nói:
- Cái gì mà một mình xâm nhập? Đó chỉ là nhát gan viện cớ mà thôi. Hơn nữa, chúng ta là tới bắt kẻ trộm, lại không phải tới đánh nhau, đáng như vậy sao? Ta khẳng định tri phủ Phượng Tường phủ đó nhất định là một đại tham quan, sai lính đi bắt gã ta lại khảo vấn một phen là được rồi. Nếu các ngươi sợ, ta đi cũng được, cho ta một một trăm người là xong.
Trong lòng y, đó là chuyện bình thường. Nhạc Phi liền nói:
- Mã huynh, chuyện này tuyệt đối không đơn giản như vậy, huynh chớ có khinh địch.
Mã Kiều hừ nhẹ nói:
- Khinh địch? Đám tham quan này cũng dám xưng địch trước mặt Mã Kiều ta. Nhạc tiểu ca, ngươi quá xem thường Mã Kiều ta rồi đấy.
Nhạc Phi không nói gì nữa.
Ta cũng điên rồi, không ngờ lại đi hỏi ý kiến của y. Lý Kỳ đang định mở miệng, tên Tửu Quỷ đó lại nói:- Đúng đấy, đúng đấy, Tiểu Kiều nói quá đúng rồi. Kỳ thực, sư đồ hai người chúng ta đi là được rồi, sớm ngày làm xong việc, sớm trở về uống rượu. Trong quân không được uống rượu, rốt cuộc là ai đã đặt ra quy củ này?
Lý Kỳ trầm ngâm nói:
- Chính là bổn soái.
Tên Tửu Quỷ vừa nghe xong, liền cười nói:
- Hiểu lầm, hiểu lầm.
Đùa à, giờ lão ta còn muốn Lý Kỳ cung cấp rượu cho lão ta uống. Lão ta đắc tội với ai cũng không thể đắc tội với Lý Kỳ được, thần tàituyệt đối!
Mã Kiều tức giận nói:
- Miễn đi, đi theo ông, còn không bằng một mình ta đi.
Lý Kỳ ức hiếp ta cũng thôi đi, tiểu tử ngươi cũng muốn tới gây náo nhiệt, thật là buồn cười. Tên Tửu Quỷ nói:
- Tiểu Kiều, lời này của ngươi là có ý gì? Chớ không phải khinh thường vi sư chứ?
Mã Kiều hừ lên một tiếng nói:
- Ban đầu là báo thù cho sư muội của ta, chuyện lớn như vậy, ôngcòn có thể lỡ hẹn. Ông bảo ta làm thế nào có thể xem trọng ông chứ?
Đây quả đúng là Tửu Quỷ cả đời không thể rửa hết được vết nhơ, nhất thời không nói được gì, ngượng ngùng cười:
- Tiểu Kiều, vi sư bình thường dạy ngươi thế nào? Làm người phải tận hưởng lạc thú trước mắt, quá khứ chớ nhắc lại làm gì.
Mã Kiều vừa nghe xong lời này, hai mắt trợn trừng, nói:
- Tửu Quỷ, đại thù sư muội ta giờ chưa báo, đó đều là vì ông mà dẫn tới. Ông lại vẫn nói tận hưởng lạc thú trước mắt. Nếu sư muội ta nghe được ông nói như vậy, đau lòng biết bao!Hắc! Cảm tình ở trong lòng ngươi, thù của Lỗ Mỹ Mỹ còn quan trọng hơn quốc gia đại sự? Lý Kỳ nghe mà thấy trong lòng không thoải mái, liền nói:
- Đủ rồi, đủ rồi, hai người các ngươi tranh luận thì ra ngoài tranh luận.
Nói xong hắn liền quay sang Nhạc Phi nói:
- Nhạc Phi, ngươi mau đi sắp xếp đi.
Nhạc Phi gật đầu, bỗng hỏi:
- Bộ soái, là để Mã huynh đi, hay là cử trạm gác đi thăm dò trước?
Tượng đất à, sao ngươi lại hỏi ngu ngốc thế? Xem ra bị thằng nhãiMã Kiều làm hư rồi. Lý Kỳ khóc không ra nước mắt nói:
- Đương nhiên là trạm gác thăm dò rồi.
- Tuân mệnh.
*****
Đêm đó, đội ngũ tình báo do 10 người tổ thành xuất phát ngay trong đếm tới huyện Lân Du. Mà đúng buổi trưa hôm sau, Chủng Sư Đạo đã gửi tin tới, nói đã chuẩn bị ổn thỏa rồi. Có Chủng gia quân làm hậu thuẫn, điều này khiến Lý Kỳ yên tâm không ít.
Nhưng, tình hình vẫn đã xảy ra.
Mãi cho tới buổi trưa ngày thứ ba, 10 tên lính trạm giác đó vẫn chưa thấy quay về. Điều này khiến cho Lý Kỳ không biết phải làm sao, đi tới đi lui trong trướng. Tối hôm trước, hắn đã dặn dò, cho những tên thám báo này biết, dù tình hình thế nào, trưa ngày thứ ba nhất định phải quayvề.
- Bộ soái.
Lúc này, Nhạc Phi bỗng chạy vào.
Lý Kỳ liền hỏi:
- Thế nào rồi? Họ quay về chưa?
Nhạc Phi lắc đầu.
Lý Kỳ nghe xong không khỏi nhíu mày. Nhạc Phi do dự nói:
- Mạt tướng mạt tướng.
Lý Kỳ nói:
- Ngươi có chuyện gì cứ nói thẳng đi.
Nhạc Phi cúi đầu nói:
- Mạt tướng sợ là họ đã gặp bất trắc rồi.
Trong giọng nói đầy vẻ bi thương, nên nhớ những người đó đều là lính của y.
Lý Kỳ kỳ thực sớm đã nghĩ tới điểm này, bởi vì mười tên lính thămdò đó đều là hắn huấn luyện ra. Họ biết quân lệnh đại diện cho điều gì, nếu xảy ra chuyện ngoài ý muốn, tuyệt đối không thể xuất hiện thì không được tới. Nhắm mắt lại thở dài, nói:
- Đi gọi đám người Ngưu Cao lại đây.
- Vâng.
Trong trướng, không khí nặng khác thường. Nhạc Phi chờ các tướng lĩnh đều im lặng không nói. Phượng Tường phủ bây giờ giống như Quỷ Môn Quan, bất kỳ ai đi vào cũng giống như viên đá ném xuống biển, có đi không có về, khiến cho người ta cảm thấy sởn tóc gáy. Lý Kỳ bình thản nói:
- Bây giờ không phải là lúc đau buồn. Chức trách của chúng ta là bảo vệ đất nước, không rảnh mà ở đây chậm trễ, nhanh chóng đưa ra đối sách đi.
Nhạc Phi và Ngưu Cao nhìn nhau. Nhạc Phi nói:
- Bộ soái, hiện giờ rất có thể chúng ta đã nằm trong tầm ngắm của quân địch rồi, quyết không thể phân tán được nữa, tránh bị kẻ địch đánh từng người.
- Ừ, ngươi nói cũng có lý.
Lý Kỳ gật đầu, lại nói:- Nhưng như vậy, chúng ta giống như tên mù, không biết được chút tình hình phía trước nào.
Những người còn lại nghe xong đều nghĩ không ra cách nào.
Nhạc Phi liền nói:
- Bộ soái, ta phụng mệnh tiến lên trước điều tra chuyện này. Nếu chỉ vì mười tên thám báo mà lui binh, điều này không thể báo lên Hoàng thượng được. Nhưng, nếu tiếp tục chờ đợi, đó cũng không thể cứu vãn được, ngược lại sẽ giúp có kẻ địch càng bệ vệ hơn. Thậm chí còn khiến cho lòng quân bất ổn, cực kỳ bất lợi cho quân ta. Cho nên, mạt tướng thấy nên lập tức tiến quân, thể hiện rõ khí thế của cấm quân, kết hợp vớitrang bị kiểu mới nhất, thực sự phải đánh, không biết hươu chết về tay ai, còn chưa biết được.
Ngưu Cao đĩnh đạc nói:
- Nhạc tiểu ca nói rất đúng, chúng ta đến đây nhất định phải hiểu được, sao có thể không đánh mà lui, tay không mà quay về?
Lý Kỳ trầm ngâm một hồi, cũng cảm thấy hôm nay chỉ có đường này có thể đi được, đập bàn nói:
- Được, giờ Thìn ngày mai, nếu 10 tên thám báo đó vẫn không có tin tức gì, chúng ta lập tức tiến về phía huyện Lân Du. Ngày hôm sau, giờ thìn vừa tới, nhưng 10 tên thám báo đó vẫn không có bất kỳ tin tức gì. Lý Kỳ liền truyền lệnh, tiến quân vào huyện Lân Du. Trên đường đi, cũng gặp một số người đi đường, nhưng đều hỏi gì cũng không biết. Điều này khiến cho Lý Kỳ buồn rầu. Đi được nửa ngày, đại quân cuối cùng đã tới được gần huyện Lân Du, xung quanh là một màn tĩnh lặng, trên đường hầu như không nhìn thấy bóng người.
Ánh mắt Lý Kỳ nhìn sang bên trái, nói:
- Hôm nay chính là thời tiết xuân canh. Nhưng ngoài ruộng không có người trồng trọt, điều này quả thực quá kỳ lạ. Nhạc Phi, ngươi lập tức truyền lệnh, giảm tốc độ xuống, để các tướng sỹ đề phòng tốt hơn. - Tuân lệnh.
Mã Kiều bỗng thúc ngựa lên trước, đầu hướng về phía trước, nói nhỏ:
- Bộ soái, rừng cây trước mặt hình như có người.
Lý Kỳ kinh hãi, đưa mắt nhìn xung quanh, chỉ thấy cách đó không xa có một rừng cây rậm rạp, nói:
- Ngươi nhìn kỹ chưa?
Tửu Quỷ ngáp nói:
- Tiểu Kiều người ta từ nhỏ đã lớn lên trong núi sâu, chút thị lực nàycũng có, hơn nữa ta vừa rồi cũng đã nhìn thấy bóng người lay động.
Lý Kỳ thấy thông tin này không đáng nghi ngờ, liền nói:
- Ngưu Cao, ngươi lập tức sai người tới phía trước thăm dò.
- Không cần phiền toái như vậy!
Tửu Quỷ khoát tay, hưng phấn nói:
- Trước đây ở trong núi luôn chơi cùng với súc vật, quá quen rồi, để ta đi hỏi chúng xem.
Nói xong xung không chờ Lý Kỳ cho phép, liền quất ngựa chạy đi. Không xong rồi! Lý Kỳ liền giơ tay ra nói:
- Chậm đã.
Vừa dứt lời, Tửu Quỷ đó đã chạy đi xa rồi, mắng:
- Tên nhãi này đúng là làm hỏng đại sự của ta rồi.
Bỗng nghe thấy Mã Kiều bên cạnh buồn bực nói:
- Đáng ghét, lại bị tên Tửu Quỷ thối này giành trước rồi, đúng là buồn cười.
- Hử?
Lý Kỳ kinh ngạc nhìn theo Mã Kiều. Chỉ thấy tên Tửu Quỷ đó xông tới phía trước rừng cây, bỗng từ trên ngựa nhảy xuống, tốc độ vẫn không giảm. Như ma quỷ chui vào cánh rừng đó, chỉ có thể nói không cho Tửu Quỷ uống rượu, đầu óc cũng có tỉnh táo hơn chút, còn có thể nghĩ ra, một khi vào rừng rậm đó rồi, ngựa cũng chẳng khác nào trói buộc.
Ngưu Cao tiến lên trước nói:
- Bộ soái, mạt tướng nguyện lĩnh quân đi cứu viện.
Nhạc Phi liền nói:
- Không được, đây rất có thể là trúng quỷ kế của quân địch. Hơn nữa rừng cây đó quá rậm, kẻ địch rất có thể mai phục bên trong. Y nói không sai, ngộ nhỡ bên trong có mai phục, quân mình tùy tiện đi vào, rất có thể sẽ bị tiêu diệt toàn bộ. Sớm biết như vậy, ban đầu không nên để Tửu Quỷ này tới. Sắc mặt Lý Kỳ âu sầu khác thường, bỗng nhìn thấy Mã Kiều gãi đầu, trong miệng còn lải nhải không thôi, tức giận nói:
- Mã Kiều, ngươi giống như là không hề lo lắng gì? Dù sao lão cũng là sư phụ của ngươi mà.
Mã Kiều bực bội nói:
- Ta sao phải lo lắng thay cho ông ta chứ? Còn nhớ lúc đầu khi ta bị con cọp đuổi theo cắn, ông ta ở ngay bên cạnh vui sướng khi người gặp họa, cười ha hả. - Bị cọp đuổi theo cắn?
Nhạc Phi, Ngưu Cao không khỏi ngơ ngác nhìn nhau. Ngưu Cao hiếu kỳ nói:
- Mã tiểu ca, sau đó thì thế nào?
Mã Kiều nói:
- Khi đó ta còn nhỏ, đánh không lại con cọp kia, chỉ có thể trèo lên cây, nhưng sau đó ta vẫn báo thù.
Lý Kỳ sớm đã hiểu chuyện này, nhưng y biết con người Lý Kỳ này là một ngoài miệng nói năng chua ngoa, nhưng khi Tửu Quỷ gặp nguyhiểm, hắn không thể không động lòng được, dò hỏi:
- Vậy, ngươi để Tửu Quỷ đi chết sao?
Mã Kiều lắc đầu nói:
- Ông ta không dễ chết như vậy, rừng cây đó tuy rậm rạp, chỉ cần Tửu Quỷ không uống rượu, thì không ai có thể làm tổn thương ông ta được. Nhiều lắm cũng chỉ chật vật chạy thoát trở về thôi.
Khi nói chuyện này, đó chính là lòng tin!
Lý Kỳ thấy Mã Kiều nói như vậy, gánh nặng trong lòng cũng đã hạ xuống, liền dặn dò toàn quân nhanh chóng tiến lên phía trước, tới phía ngoài rừng cây, bố trí trận hình, sẵn sàng nghênh chiến. Nửa giờ trôi qua. Một màn tĩnh lặng trong rừng cây, tĩnh lặng khiến người ta sợ hãi.
Vẻ mặt Mã Kiều từ đầy tự tin biến sang hoang mang, lại có chút lo lắng, thầm nói:
- Tửu Quỷ đó chơi trò gì thế?
Lý Kỳ nhíu mày, hai bên chân mày sắp thành hình xoắn quẩy rồi, thời gian càng lâu, tình hình càng không ổn.
Đang lúc mọi người cảm thấy lo lắng, trong rừng cây bỗng vang lên tiếng quát khàn khàn:- Oa oa oa, nhóc con vô sỉ, có gan các ngươi đuổi theo đi, xem Tửu gia gia ngươi không tiêu diệt các ngươi.
Nhạc Phi liền giơ tay lên, truyền lệnh:
- Cung tiễn thủ chuẩn bị.
Ba ba ba!
Một nghìn cung tiễn thủ lập tức cầm cung kiểu mới lên tay, rơi vào trạng thái căng thẳng.
← Hồi 0668 | Hồi 0670 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác