Vay nóng Homecredit

Truyện:Bắc Tống phong lưu - Hồi 0638

Bắc Tống phong lưu
Trọn bộ 1753 hồi
Hồi 0638: Lễ vật nhiều người cũng trách
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-1753)

Siêu sale Shopee

Chương 834. 1: Lễ vật nhiều người cũng trách

Đông cung.

Một loạt âm thanh bốp bốp hỗn loạn.

- Lẽ nào lại vậy, lẽ nào lại vậy.

Triệu Hoàn đi tới đi lui trong phòng, trên mặt đầy vẻ tức giận.

Song, nguyên nhân làm y tức giận chính là một đống lễ vật phía sau y kia, nào nhân sâm, Phỉ Thúy, Ngọc Như Ý vân vân, đều là kỳ trân dị bảo, nhiều vô số kể.

Không cần phải nói, đây đương nhiên là lễ vật mà những đại thần kia tặng. Hiện giờ uy hiếp lớn nhất của Đông cung đã bị loại bỏ, có thể nói là vững như Thái sơn, những đại thần kia còn không nhanh chóng nịnh bợ Hoàng đế tương lai này sao, chỉ sợ chậm trễ hơn người ta, đặc biệt là những người lúc trước nghiêng về Vận Vương, ngay cả vốn liếng đều móc ra lấy lòng Triệu Hoàn.

Đáng tiếc là, Triệu Hoàn này mặc dù không quả quyết, không chủ kiến, yếu đuối nhát gan, nhưng y lại kế thừa một truyền thống vô cùng tốt đẹp của Hoàng đế Bắc Tống, là tiết kiệm, y vô cùng căm hận xa xỉ ngân mị, cũng chính bởi vì vậy, lúc trước y mới cãi nhau rồi trở mặt với Vương Phủ, thật ra không chỉ là Vương Phủ, lúc trước khi Thái Kinh tại vị, quan hệ với y cũng không hòa hợp như vậy.

Lý Kỳ đứng một bên nhìn thấy kỳ trân dị bảo đầy đất, trong lòng cảm thấy đáng tiếc nha.

- Lúc trước Vương Phủ tại vị, đối với ta các ngươi làm như không thấy, thậm chí ngay cả lễ nghĩa cơ bản cũng có vẻ không chút để ý, qua loa cho xong, bây giờ lại cầm những món bảo bối cướp đoạt được này đến nịnh bợ ta, không nghi ngờ gì là muốn đẩy ta vào chỗ bất nghĩa mà, đám người đó thật sự là còn đáng giận hơn cả Vương Phủ, Triệu Hoàn ta sao có thể tùy ý bọn họ sắp đặt chứ. Triệu Hoàn dường như còn chưa có phát giận hết, đột nhiên cầm lấy Ngọc Như Ý gần nhất chuẩn bị ném xuống đất.

- Điện hạ.

Sắc mặt Lý Kỳ căng thẳng, vội vã tiến lên giữ chặt lấy Ngọc Như Ý bị Triệu Hoàn nâng qua đầu, nói: - Xin Điện hạ bớt giận, Ngọc Như Ý này là Anh quốc công tặng đó.

Triệu Hoàn sửng sốt, nói:

- Vậy không phải vừa hay ư, không phải ngươi muốn nói thay gã chứ.

Lý Kỳ ha hả nói: - Điện hạ, người buông tay trước đi. Trong lòng lại nói, ta không có thoi quen đứng gần nói chuyện với gay như vậy đâu.

Triệu Hoàn tức giận hừ một tiếng, buông tay ra, tức giận ngồi lại trên ghế.

Ngoan ngoãn đi, món đồ chơi này đáng tiền lắm đó. Lý Kỳ thoáng thưởng thức một hồi, sau đó thật cẩn thận đặt xuống, nói với Triệu Hoàn: - Điện hạ bớt giận, hành động này của bọn họ là thường tình của con người, chớ trách, chớ trách.

Triệu Hoàn hừ nói: - Vậy bọn họ cũng quá coi thường người khác rồi, bản Thái tử sao có thể bị những thứ này mê hoặc chứ.

Đám này thật đúng là bao cỏ, tặng mẹ nó mười mấy con búp bê Cảnh Trọng Nam bơm hơi bảo đảm thực dụng hơn nhiều. Lý Kỳ lắc đầu nói: - Đó chỉ xuất phát từ lập trường của Điện hạ ngài mà thôi, nhưng đứng ở lập trường của bọn họ, lễ vật này nếu không tặng, bọn họ rất khó an lòng, nếu Điện hạ không nhận, vậy bọn họ càng thêm sợ hãi, chuyện này rất bất lợi với Điện hạ đó.

Triệu Hoàn cau mày nói: - Lý Kỳ, ngươi dường như còn có hàm ý khác, nơi này không có người ngoài, có gì ngươi cứ nói thẳng. Trải qua vài ngày tiếp xúc, y ngày càng tín nhiệm Lý Kỳ, chỉ cần có chút gió thổi cỏ lay, liền tìm Lý Kỳ tiến cung trao đổi, quan hệ của hai người cũng càng ngày càng tốt.

Lý Kỳ cũng ngồi trở về, cười nói: - Điện hạ, các đại thần tặng những lễ vật này, chỉ e cũng chiếm một nửa trong triều, tuy rằng hiện giờ địa vị Điện hạ hiển hách, nhưng nếu chẳng may khiến cho bọn họ sợ hãi, ép bon họ đứng cùng trận tuyến, đối với Điện hạ ngài mà nói chuyện này cũng ngày càng bất lợi, đặc biệt là Anh quốc công. Tin rằng Điện hạ cũng biết, Anh quốc công rất được Hoàng thượng sủng quyến, mà gã lại ở cùng Hoàng thượng cả ngày, địa vị vô cùng đặc biệt, đây cũng là chỗ mà hạ quan và Thái sư không thể sánh kịp đấy. Cho nên, tạm thời Điện hạ không thể đối địch với gã. Ý tốt của Anh quốc công, Điện hạ tuyệt đối không thể cự tuyệt, còn phải ra vẻ vô cùng vui mừng.

Triệu Hoàn lúc này cũng bình tĩnh lại, gật đầu nói:

- Ngươi nói cũng có lý, nhưng ngươi và Anh quốc công. ?

Lý Kỳ ha hả nói: - Hạ quan và Anh quốc công đích thật là thủy hỏa bất dung, nhưng việc này cũng không liên quan gì đến Điện hạ người, Điện hạ có thể giao hảo với gã, nếu có được sự ủng hộ của Anh quốc công, địa vị của Điện hạ sẽ không ai có thể lay động rồi, trên triều đình có thể tạm thời gió êm sóng lặng, cũng có lợi rất lớn đối với cải cách của hạ quan, Điện hạ phải lấy đại cục làm trọng. Còn về phần hạ quan và Anh quốc công, hạ quan có ý muốn âm thầm giải quyết, không ảnh hưởng triều chính.

Triệu Hoàn nghe được là liên tục gật đầu, cười nói: - Đung vây! Ngươi nói rất đúng, ta phải lấy đại cục làm trọng mới phải, có điều những thứ này, ta thật sự nhìn không vừa mắt.

Lý Kỳ đảo mắt, cười nói: - Sao Điện hạ không mượn hoa hiến Phật.

Triệu Hoàn kinh ngạc nói: - Mượn hoa hiến Phật?

Lý Kỳ nói: - Vừa rồi Điện hạ cũng nói mấy thứ này đại đa số là cướp đoạt được, nói một cách dễ nghe, chính là lấy của dân, một khi đã như vậy, Điện hạ nên giúp bọn họ làm một ít chuyện tốt, dùng cho dân, đem những thứ đó quyên góp cho quỹ từ thiện, như vậy, Điện hạ không chỉ không cần phiền não vì những thứ này, hơn nữa còn cứu trợ không ít lưu dân, đối với thanh danh của Điện hạ cũng có chỗ tốt.

- Hay! Hay! Hay!

Triệu Hoàn hô liền ba chữ hay, ha ha nói: - Lý Kỳ, chủ ý này của ngươi thật sự rất hay, hay cho một cái lấy cho dân, dùng cho dân, cứ làm như ngươi nói đi. Người đâu!

- Điện hạ có gì phân phó.

- Lập tức đem mấy thứ này đóng gói lại, lát nữa quyên toàn bộ cho quỹ từ thiện.

- Không biết Điện hạ muốn quyên cho quỹ từ thiện nào?

Triệu Hoàn bị vấn đề này làm cho sửng sốt, nói: - Còn có quỹ từ thiện khác sao?

Lý Kỳ cười khúc khích, nói:

- Chẳng lẽ Điện hạ đã quên, còn có quỹ từ thiện Thanh Thiên mà Cao Nha nội thành lập.

Triệu Hoàn vỗ trán nói: - Đúng rồi, đúng rồi, suýt chút ta quên mất. Nói xong, nói với quản sự kia: - Dù sao cũng không phải quỹ từ thiện Thanh Thiên.

- Dạ. Tiểu nhân hiểu.

Sau khi những người đó mang những lễ vật này đi, Triệu Hoàn ha hả nói: - Lý Kỳ, có ngươi tương trợ, ta thật sự là như hổ thêm cánh nha.

- Thái tử quá khen.

Triệu Hoàn khoát tay, bỗng nhiên lại nói: - Đúng rồi, có chuyện suýt chút quên nói cho ngươi, Ứng Phụng Cục vừa mới phế bỏ chưa được vài ngày, ta nghe nói có người góp ý với Phụ hoàng, nói không nên phế bỏ Ứng Phụng Cục.

Lý Kỳ kinh ngạc nói: - Nhanh như vậy? Chẳng lẽ là Anh quốc công?

Triệu Hoàn lắc đầu nói: - Lời ấy xuất phát từ hậu cung.

Đám phụ nữ đó nghèo đến phát điên rồi mà. Trong lòng Lý Kỳ giận dữ, ngoài miệng lại nói: - Vậy ý của Hoàng thượng?

- Phụ hoàng hình như vẫn chưa dao động, nhưng đây thủy chung là một mối hoạ ngầm. Triệu Hoàn cau mày nói.

Lý Kỳ gật đầu nói: - Điện hạ nói không sai, cho nên cần có thứ gì đó thay thế Ứng Phụng Cục.

- Thay thế Ứng Phụng Cục? Dùng cái gì để thay?

- Quân Khí Giám.

- Quân Khí Giám?

Lý Kỳ gật đầu nói:

- Đúng vậy, ngày tết các quốc gia sứ thần nhất định sẽ đến Biện Kinh, đây chính là cơ hội của chúng ta, chỉ cần Quân Khí Giám kiếm được tiền, Hoàng thượng sẽ dần dần quên mất Ứng Phụng Cục.

Triệu Hoàn nhíu mày trầm ngâm một lát, nói: - Vẫn có chút không ổn, Phụ hoàng không phải thích từng xâu tiền kia, mà là kỳ thạch và kỳ hoa dị mộc vân vân.

Lý Kỳ cười nói:

*****

Chương 834. 2: Lễ vật nhiều người cũng trách

- Điều này hạ quan biết, nhưng chỉ cần có tiền thì tất cả đều dễ làm, cái gọi là kỳ thạch, kỳ hoa dị mộc chẳng qua chỉ là xa xỉ phẩm trong thương phẩm mà thôi. Sự tồn tại của xa xỉ phẩm cũng có cái lý của nó. Một khi kinh tế của Đại Tống chúng ta sống lại, tuyệt đối sẽ có người nghĩ đến ích lợi của mặt này, đến lúc đó sẽ có xa xỉ phẩm liên tục không ngừng vận chuyển từ Giang Nam đến Biện Kinh, nhưng không giống với Ứng Phụng Cục, Ứng Phụng Cục là phụng mệnh làm việc, còn cái phía sau là mua bán tư nhân, là một loại giao dịch hợp pháp. Nói cách khác, nếu Ứng Phụng Cục chọn được một khối kỳ thạch, dựa theo cách làm của bọn họ trước đây chính là bất chấp tất cả đem tảng đá vận chuyển về Kinh thành, các nhà cửa, cầu đường, thậm chí là tường cung bị phá hoại đều không bị truy cứu trách nhiệm. Nhưng nếu để tư nhân làm, bọn họ nhất định phải suy xét đến những yếu tố này, sẽ nghĩ ra biện pháp hợp lý, hợp pháp nhất chở tảng đá tới đây. Nếu ngươi phá hủy nhà cửa của bách tính, vậy tức là trái pháp luật, phải bồi thường. Sau khi những xa xỉ phẩm đó chuyển đến Biện Kinh, Hoàng thượng có thể bỏ tiền ra mua từ thương nhân. Cứ như vậy, vừa tiết kiệm chi phí của quốc gia, vừa có thể giảm bớt tổn hại đối với bách tính, còn có thể kích thích tiêu dùng ở một mức độ nào đó.

Triệu Hoàn rất kiên nhẫn nghe Lý Kỳ nói xong, trầm ngâm nửa ngày, mới nói: - Ừ. Bất kể thế nào, cũng tốt hơn Ứng Phụng Cục nhiều, chỉ có điều ngươi có dám chắc Quân Khí Giám nhất định có thể kiếm được nhiều tiền không.

- Đương nhiên nắm chắc. Hơn nữa, Điện hạ ngài có thể xin Hoàng thượng chức vụ này, thay mặt Hoàng thượng tham dự tất cả các vụ mua bán vũ khí của Quân Khí Giám. Lý Kỳ khẽ cười nói. Hắn làm như vậy thật ra chính là phòng ngừa Tam ti và Thái Du, quan trọng nhất là vẫn là Thái Du. Bởi vì nếu sau này kinh doanh vũ khí đạn dược thật sự làm được, vậy Tống Huy Tông nhất định sẽ phái người thay mặt ông ta tham dự vào, dù sao đây cũng là mua bán vũ khí nha, Tống Huy Tông có hồ đồ hơn nữa, cũng không thể hoàn toàn giao quyền làm chủ cho Lý Kỳ, mà Thái Du là Xu Mật Sứ, gã phải tham dự vào, lý do cũng khá đầy đủ, thay vì để Thái Du thừa cơ chen vào, còn không bằng để Thái tử tính cách yếu đuối tham dự vào, như vậy, hắn cũng có thể khống chế cục diện.

Triệu Hoàn vừa nghe, lập tức hiểu được quan hệ lợi hại trong đó, khóe miệng mỉm cười, như thoáng chút suy nghĩ, đột nhiên nói: - Nhưng Phụ hoàng không chắc sẽ đáp ứng?

Lý Kỳ cười nói: - Điện hạ cứ việc đi, Hoàng thượng nhất định sẽ đáp ứng, bởi vì Điện hạ chính là người thích hợp nhất.

Đã nói đến nước này, Triệu Hoàn sao có thể không biết, nói: - Được! Vậy ta đi thử một lần. Ha ha, Lý Kỳ à, ngươi đúng là luôn nhanh hơn người khác một bước, ta không có nhìn lầm người.

- Nào có, nào có, Điện hạ quá khen.

Sau khi hoàn toàn lừa gạt Thái tử, Lý Kỳ liền rời khỏi Đông cung, lúc này đã sắp chạng vạng tối, hắn cũng không tới công ty nữa, đi thẳng về Tần phủ.

- Oa! Làm gì vậy? Chẳng lẽ ta lại đến Đông cung à?

Lý Kỳ đi vào hậu đường, nhìn thấy cả phòng lễ vật, nhất thời bị hù giật mình nhảy lùi lại, hai tay che miệng hoảng sợ nói.

Lúc này có một vị đại mỹ nữ ngồi trong phòng và một vị mỹ nữ đầy khí chất, chính là Tần phu nhân và Lý Thanh Chiếu.

- Ngươi rốt cục đã về rồi, ngươi xem chuyện tốt mà ngươi làm đi. Tần phu nhân hơi trừng mắt nhìn Lý Kỳ nói.

Lý Kỳ không hiểu ra sao, hai tay dang ra nói: - Ta nói này phu nhân, chuyện tốt mà ta làm thật sự không ít, không biết phu nhân nói chuyện nào?

Lý Thanh Chiếu khẽ mỉm cười, chỉ vào những lễ vật kia, nói: - Chính là chuyện tốt này nè.

- Thanh Chiếu tỷ tỷ, những lễ vật này là ai mang tới?

Lý Kỳ nói xong, ánh mắt sáng ngời, hì hì nói: - Chớ không phải là vị đại tài chủ kia đưa sính lễ cho phu nhân sao?

- Lý Kỳ, ngươi nói hươu nói vượn gì hả? Tần phu nhân lập tức quát, ngực cuộn trào mãnh liệt.

Lý Thanh Chiếu cũng trắng mắt liếc Lý Kỳ, nói: - Những thứ này đều là người khác tặng cho ngươi đấy.

- Tặng cho ta sao? Lý Kỳ vội vàng hỏi: - Nam hay nữ vậy?

Người này cả ngày rốt cuộc nghĩ đến chuyện gì vậy? Tần phu nhân hừ nói:

- Nam thì thế nào? Nữ thì thế nào?

- Nếu là nam, vậy liên quan đến sự nghiệp của ta. Nếu là nữ, vậy liên quan đến dáng vẻ của ta! Cho nên ứng đối của ta cũng sẽ có khác biệt. Lý Kỳ ha hả nói.

Vô sỉ!

Tần phu nhân tức đến méo mặt, không nói nên lời.

Lý Thanh Chiếu ngược lại đã quen rồi, cười nói: - Là nam.

Lý Kỳ ồ một tiếng, thản nhiên nói:

- Hóa ra là đến nịnh bợ ta.

- Hình như ngươi rất thất vọng?

Tần phu nhân thấy vẻ mặt Lý Kỳ mất mát, hừ nói.

- Thật ra cũng có một chút. Có điều bây giờ nghĩ lại, cũng không thất vọng nữa. Ta lăn lộn lâu như vậy, rốt cục cũng có người tặng lễ cho ta rồi, má ơi, ngẫm lại thật không dễ dàng nha. Lý Kỳ chậc chậc thở dài.

Tần phu nhân cả kinh thất sắc nói: - Ngươi chắc không phải là muốn nhận đấy chứ. Có thể thấy, việc nhận hối lộ đối với loại nữ nhân bảo thủ như Tần phu nhân, là có bao nhiêu cảm giác tội lỗi nha.

- Chẳng lẽ không thể sao?

- Đương nhiên không thể, đây là tiền tài bất nghĩa, làm sao nhận được, chẳng lẽ ngươi thiếu chút tiền ấy? Tần phu nhân khẳng định nói.

- Cũng không thiếu. Lý Kỳ lắc đầu, lại nói: - Nhưng phu nhân, nếu phu nhân biết đây là tiền tài bất nghĩa, vì sao còn giữ lại, lúc ấy sao không cự tuyệt?

Tần phu nhân hừ nói:

- Ngươi nói ta không có sao, mấy ngày nay ta giúp ngươi cự tuyệt không biết bao nhiêu đó

- Cái gì!

Lý Kỳ kinh hô một tiếng, nói: - Khôngkhông biết cự tuyệt baobao nhiêu? Hóa ra không là lần đầu tiên à? Phu nhân, sao phu nhân có thể làm như vậy, người ta tặng lễ cho ta, đó xuất phát từ tâm ý, phu nhân dựa vào đâu mà quyết định thay ta, hơn nữa phu nhân cũng không nói một tiếng với ta, việc này đúng là không phúc hậu mà.

Tần phu nhân không thể tin nổi nói: - Ngươi còn oán ta? Ngươi cho rằng ta muốn làm như vậy? Ta sắp bị phiền chết rồi đây. Ngươi cũng biết ngươi đang nhận hối lộ, là biết pháp mà phạm pháp. Còn nữa, ta cũng muốn nói với ngươi, nhưng mấy ngày nay ngươi đều về lúc nửa đêm nửa hôm, ta chưa có cơ hội nói.

- Đây cũng không được coi là lý do. Lý Kỳ u oán liếc nhìn Tần phu nhân, nói: - Hơn nữa, đây cũng không tính là nhận hối lộ. Mấu chốt của hối lộ ở chỗ, có cầu có cung, là hai chiều, nhưng ta chỉ nhận lễ, không làm gì cả, vậy không thể coi là hối lộ, Thanh Chiếu tỷ tỷ, ta có nói sai không?

Người này đúng là không giống người thường, ngay cả tham ô cũng có thể tham một cách có lý có cớ. Lý Thanh Chiếu bất đắc dĩ gật đầu nói: - Ngươi nói cũng có lý, nhưng đây cũng không phải việc quân tử nên làm.

- Đệ là thương nhân.

- Vậyvậy được rồi.

Từ sau chuyện của Thái Du lần trước, Tần phu nhân đã là chim sợ cành cong, nàng cũng là lần đầu nhìn thấy người có lá gan lớn như Lý Kỳ, vội nói: - Vậy không thể được, bây giờ ngươi đã gây ra rất nhiều phiền toái rồi, sao còn có thể nhận những món lễ vật đó chứ, nếu chẳng may bị người khác biết, chỉ e ngươi lại bước vào phủ Khai Phong đó.

Vị phu nhân này, không có câu nào hay ho, mở miệng là nguyền rủa ta ngồi tù, thật sự là độc mà, Lý Kỳ nói: - Phu nhân, nếu phu nhân đã cản giúp ta nhiều lễ vật như vậy, cớ sao lần này lại để bọn họ tặng cho chứ.

- Ta cũng không còn cách nào khác, những người đó hôm nay nhất trí nói mong ngươi giúp bọn họ quyên những món lễ vật này cho quỹ từ thiện, nhưng bọn họ cũng chẳng phải muốn tặng cho quỹ từ thiện gì, mà rõ ràng là quyên cho ngươi đó. Tần phu nhân càng nói càng buồn bực.

- Ồthì ra là thế.

Lý Kỳ ha ha cười, tùy ý cầm một cuộn tơ lụa lên xem, chậc chậc nói: - Món này là thượng đẳng đó nha. Trong lòng lại nói, mụ nội nó mà, tặng Thái tử thì tặng Ngọc Như Ý, tặng cho ta lại tặng khúc vải, thật quá coi thường người khác mà.

Người này rõ là lòng tham không đáy mà. Tần phu nhân thật sự không nhìn được nữa, đang muốn trút giận, Lý Thanh Chiếu đột nhiên liếc mắt ra hiệu cho nàng, bảo nàng an tâm một chút, chớ có nóng vội.

Lý Kỳ vụng trộm liếc nhìn Tần phu nhân, thầm cười trộm hai tiếng, lại cười hì hì với Lý Thanh Chiếu nói: - Thanh Chiếu tỷ tỷ, tỷ trước nay túc trí đa mưu, tỷ nói xem nên xử lý những món lễ vật này thế nào đây?

- Ở trước mặt ngươi, ta cũng không dám xưng đa mưu túc trí, nếu không lúc trước ta cũng sẽ không lâm vào thảm cảnh như vậy rồi. Lý Thanh Chiếu lắc đầu, lại nói: - Nhưng ta nghĩ phải phân lễ vật thành ba loại, một loại là thân bằng hảo hữu, có qua có lại mới toại lòng nhau; một loại là cần ngươi làm việc giúp, đối với ngươi mà nói, chính là đút lót; còn loại thứ ba, chính là bỏ tiền mua sự an tâm, tin chắc rằng người tặng những món lễ vật này đều thuộc loại thứ ba, cho nên, lễ vật này có thể nhận cũng có thể không nhận.

Lý Kỳ vội vàng gật đầu nói: - Có lý, có lý, nhưng rốt cuộc là nhận hay không nhận đây?

Lý Thanh Chiếu nói: - Đều được!

- Hả? Nói vậy là sao?

- Không nhận, vậy cũng là đương nhiên, nếu muốn nhận, vậy bọn họ tặng như thế nào, thì ngươi nhận như thế đó.

Tần phu nhân nhếch mày khinh thường nói: - Ý của tỷ tỷ, chắc không phải là thực sự quyên tặng những lễ vật này cho quỹ từ thiện chứ?

*****

Chương 834. 2: Lễ vật nhiều người cũng trách

Lý Thanh Chiếu gật đầu nói: - Không sai. Bọn họ tặng những lễ vật này, cũng không phải muốn Lý Kỳ làm chuyện gì, bằng không sao có thể ném lễ vật đó rồi bỏ đi, bọn họ chỉ là muốn an tâm thôi, hoặc là nói muốn nịnh bợ Lý Kỳ. Nếu bọn họ đã tìm được một cái cớ mà ngay cả muội muội cũng không cản được, vậy Lý Kỳ có thể thuận nước đẩy thuyền, đổi những lễ vật này thành tiền tài, lại quyên góp cho dân chạy nạn, chẳng phải là một công đôi việc sao, đến lúc đó nếu thực sự có người truy cứu, Lý Kỳ cũng có một lý do thật vững chắc, cho nên nhận và không nhận đều được.

Lý Kỳ cười nói: - Vậy Thanh Chiếu tỷ tỷ nghiêng về cách làm nào đây?

Lý Thanh Chiếu lắc đầu nói:

- Chuyện này ta cũng không dám nói bậy, vẫn là tự ngươi quyết định đi, ta nghĩ chỉ cần không thẹn với lương tâm là được rồi.

- Vẫn là Thanh Chiếu tỷ tỷ hiểu ta mà. Lý Kỳ ha ha cười, lại nghiêm mặt nói với Tần phu nhân: - Ta nói này phu nhân, phu nhân cả ngày ở cùng một chỗ với Thanh Chiếu tỷ tỷ, vì sao không học được một chút nào vậy?

Tần phu nhân trợn trắng mắt, hừ nói: - Được, dù cho là tỷ tỷ nói đúng, nhưng món tiền tài bất nghĩa này, ngươi không làm mà hưởng, ngươi nhận lấy mà an tâm sao, sao ngươi có thể không thẹn với lương tâm chứ?

Lý Kỳ nhún vai nói:

- Xem ra phu nhân còn chưa nghe rõ những lời Thanh Chiếu tỷ tỷ nói, cái này không phải là không làm mà hưởng, ta chính là thuốc an thần của bọn họ, bọn họ tặng lễ vật để cầu an tâm, nếu ta nhận, bọn họ sẽ an tâm, đây cũng là mua bán đó.

- Nếu là vậy, đó chính là tội hối lộ đó.

-! Lý Kỳ cười khổ một tiếng, nói: - Vậy theo ý của phu nhân, phải xử lý thế nào đây?

- Nếu ta biết, thì lúc đó đã cản những người đó ngoài cửa rồi.

Lý Kỳ bất đắc dĩ lắc đầu, lại nói với Lý Thanh Chiếu: - Thanh Chiếu tỷ tỷ, tỷ khuyên giúp ta đi.

Lý Thanh Chiếu than nhẹ một tiếng nói: - Muội muội, tỷ tỷ biết muội lo lắng chuyện gì, nhưng tỷ nghĩ muội chỉ là lo buồn vô cớ thôi, nếu hắn nghe lời muội, thì đã nghe từ lâu, tuyệt đối không chờ tới bây giờ, khuyên hắn nhiều lần mà không thay đổi, muội hà tất phải hao tổn tinh thần chứ.

Tần phu nhân gật đầu nói, bất đắc dĩ nói: - Tỷ tỷ có lý, nhưng hiện giờ mấy ngàn người của Túy Tiên Cư đều dính đến hắn, nếu mặc kệ hắn, lỡ như xảy ra chuyện gì, muội có chết cũng khó chuộc được tội.

Lý Thanh Chiếu mỉm cười nói: - Chuyện đã tới nước này, lo lắng cũng chẳng ích gì. Muội đó, nếu không nhẫn nhịn được, thì cứ dứt khoát phủi sạch quan hệ với hắn là được. Với địa vị hiện nay của hắn, có muốn lui, cũng không lui được nữa, chỉ có không ngừng cố gắng vươn lên thôi.

- Sao muội lại lo lắng cho một mình muội chứ, muội chỉ sợ liên lụy đến những người khác thôi. Tần phu nhân lắc đầu than nhẹ, lại nói: - Có điều, tỷ tỷ, thật không ngờ tỷ sẽ nói ra lời này đó.

Lý Thanh Chiếu cười nói: - Xem ra chuyện năm đó của tỷ đã ảnh hưởng không nhỏ tới muội muội nha.

Lý Kỳ ha ha nói: - Thanh Chiếu tỷ tỷ, tỷ nói không sai chút nào.

Tần phu nhân trợn trừng hai mắt.

Lý Kỳ giơ hai tay lên nói: - Được được được, ta không nói, các vị nói.

Lý Thanh Chiếu cười khổ một tiếng, nói: - Muội muội, thật ra muội chỉ thấy một mặt của sự việc, nếu nói đến chuyện năm đó, thứ tỷ oán hận là người, mà không phải là việc. Tỷ đã sinh ra trong một gia đình như vậy, vậy thì đã chuẩn bị hết tất cả rồi, tỷ đây không oán không hối. Nhưng muốn tránh loại chuyện này, cách duy nhất chính là muội trở thành người chiến thắng. Nhưng, nếu năm đó cha tỷ thắng, vậy vẫn sẽ xuất hiện một Lý Thanh Chiếu khác, nhưng sự việc vẫn không cách nào tránh khỏi.

Tần phu nhân nói: - Vậy cũng không chắc, thực ra vẫn còn một biện pháp.

Lý Thanh Chiếu đương nhiên biết rõ ý của Tần phu nhân, là dứt khoát không làm quan, lắc đầu nói: - Tỷ biết muội trước nay không tranh với người khác, thật ra tỷ lại càng không thích. Nhưng tỷ nghĩ đây là một suy nghĩ cực kỳ ích kỷ, cổ nhân nói rất đúng, nam nhi chinh chiến sa trường, kiến công lập nghiệp, ngươi có tài cán bản lĩnh thì phải tạo phúc cho muôn dân, nếu không đứng ra, thì thật có lỗi với người trong thiên hạ. Từ xưa đến nay, bất kể là Hán triều hay Đường Triều, triều đại nào mà không có tranh giành chứ. Cũng giống vậy, vì sao thời kỳ Hán Văn Đế, Đường Thái Tông lại hưng thịnh như vậy, lẽ nào lúc đó trong triều không có chuyện lục đục tranh giành sao? Ta thấy không phải. Nhưng vì sao đến thời Đường Huyền Hoàng, Hán Linh Đế, quốc gia lại thối nát không chịu nổi. Bởi vậy, có thể thấy, sự tồn tại của việc lục đục thực sự không phải là một sai lầm, mà là một kết quả tất nhiên, nó cũng có hai mặt tốt và xấu, ta nghĩ chỉ có không ngừng suy nghĩ, lục đục, cạnh tranh, quốc gia mới có thể tiến bộ, cho nên mấu chốt vẫn nằm ở con người. Một quốc gia nhất định phải có người đứng ra gánh vác trách nhiệm này, nếu mỗi người đều suy nghĩ giống muội, chỉ vì e sợ lục đục tranh chấp trong triều mà trốn trong nhà, đến lúc đó nước không ra nước, nói gì đến nhà. Không sai, lúc trước tỷ cũng nhìn lầm Lý Kỳ, cho rằng hắn làm quan là một lựa chọn sai lầm, nhưng bây giờ xem ra, là tỷ đã sai, mỗi một việc hắn làm đều vì ích nước lợi dân, chính vì có sự tồn tại của hắn, mới cứu sống ngàn vạn người dân, nếu hắn nghe lời của muội, từ quan không làm, mặc dù muội đã làm việc tốt cho mấy ngàn người của Túy Tiên Cư, nhưng muội lại hổ thẹn với bách tính thiên hạ.

Tri kỷ, tuyệt đối là tri kỷ. Lý Kỳ nghe thấy mà lệ nóng doanh tròng, hắn thật không ngờ, người hiểu hắn nhất không ngờ lại là Lý Thanh Chiếu, vạn phần kích động nói: - Nói rất hay, nói rất hay, Thanh Chiếu tỷ tỷ, tỷ nói thật hay quá, ta yêu tỷ mất rồi.

- Ngươingươi nói gì đó? Lý Thanh Chiếu ngây ra như phỗng, lập tức nhíu mày cả giận nói.

Toát mồ hôi! Vì sao cứ đụng tới Thanh Chiếu tỷ tỷ, là mình luôn nói xằng nói bậy vậy. Lý Kỳ rất buồn bực, vội sửa lời nói: - Ồ không không không, sùng bái, rất sùng bái tỷ, thật sự là sinh ta ra là cha mẹ, hiểu ta lại là Thanh Chiếu tỷ tỷ. Có lời này của Thanh Chiếu tỷ tỷ, ta thật sự là chết cũng không tiếc.

Lý Thanh Chiếu dĩ nhiên biết Lý Kỳ lại phát bệnh, cũng không để ý, ánh mắt lại liếc sang Tần phu nhân, thấy nàng thần sắc ảm đạm, vội hỏi: - Muội muội, tỷ tỷ nói hơi nặng lời, muội chớ có để trong lòng.

Tần phu nhân hơi ngẩn ra, vội lắc đầu nói:

- Không không không, tỷ tỷ nói rất đúng, thực ra nghĩ lại, cho tới giờ muội vẫn rất ích kỷ.

- Cũng không phải, cũng không phải. Lý Kỳ lắc đầu nói: - Phu nhân cũng không có sai, ích kỷ là thiên tính của mỗi người, dù là thánh nhân thì cũng ích kỷ. Sự ích kỷ của phu nhân là không hy vọng người của Túy Tiên Cư bị tổn hại, đây là sự ích kỷ đáng kính. Tâm ý này chúng ta ghi nhận trong lòng. Nhưng lập trường của ta và phu nhân bất đồng, thứ truy cầu cũng khác nhau, cho nên thật xin lỗi, cho tới nay ta cũng chưa từng nghe lời của phu nhân, tương lai cũng sẽ như vậy, ta tôn trọng sự kiên trì của phu nhân, cũng hi vọng phu nhân có thể hiểu cho sự kiên trì của ta.

Thật ra Lý Thanh Chiếu nói có chắc là đúng không, vậy cũng không chắc. Bởi vì Tần phu nhân là thuộc loại nữ nhân điển hình, trên người nàng có tất cả ưu điểm và khuyết điểm của nữ nhân, nàng chỉ không muốn người bên cạnh bị tổn thương thôi, còn về phần quân quốc đại sự, nàng cũng sẽ không để ý như vậy. Nữ nhân bình thường đều như vậy cả. Nhưng Lý Thanh Chiếu thuộc dạng nữ nhân cá biệt trong nữ nhân, lòng nàng có khát vọng, bất kể là tài học, hay là kiến thức, đều không kém gì nam nhân, cho nên hai người là hai dạng nữ nhân tính cách hoàn toàn khác nhau, suy tính dĩ nhiên cũng khác nhau, nếu nhất định phải luận đúng sai, vậy đều không công bằng với cả hai người.

Tần phu nhân sửng sốt, cảm thấy không thể tin nổi nhìn Lý Kỳ, nói: - Lý Kỳ, quen biết ngươi lâu như vậy, nhưng đây là lần đầu nghe ngươi nói chuyện nghiêm túc như vậy đó.

Lý Kỳ cười tủm tỉm nói:

- Quen biết phu nhân lâu như vậy, ta đã phát hiện từ lâu phu nhân vừa thiện lương, lại xinh đẹp.

- Ta thu hồi câu nói vừa rồi. Mặt Tần phu nhân ửng đỏ, thản nhiên nói.

Lý Thanh Chiếu cười lắc đầu, nói: - Vậy ngươi tính xử lý những lễ vật này như thế nào?

Lý Kỳ ha hả nói: - Thanh Chiếu tỷ tỷ, tỷ nói hay như vậy, ta đương nhiên là nghe lời tỷ.

Lý Thanh Chiếu cười nói: - Ngươi và muội muội quen biết lâu như vậy, muội ấy cũng không thể thay đổi bất kỳ suy nghĩ gì của ngươi, sao lại nghe theo lời ta chứ, nói vậy ngươi đã quyết định như vậy từ sớm rồi.

- Vậy cũng chưa chắc, sự ân cần dạy bảo của Thanh Chiếu tỷ tỷ, Lý Kỳ sao dám không nghe.

- Vậy được, ta hy vọng ngươi có thể giúp ta báo thù Thái sư.

- Hả? Ặc. Lý Kỳ gãi đầu nói: - Cái này. đây không thể xem như ân cần dạy bảo?

Lý Thanh Chiếu cười khúc khích, nói: - Ta chỉ là tùy tiện nói thôi, dù cho ngươi đáp ứng, ta cũng không dám để ngươi làm vậy. Quá khứ đã qua rồi, ta mặc dù còn ghi hận Thái sư, nhưng chưa bao giờ nghĩ đến chuyện trả thù, bởi vì chuyện này sẽ chỉ tổn thương nhiều người nữa thôi.

- Nói rất hay. Trong lòng Lý Kỳ nhẹ nhàng thở ra, hỏi: - Đúng rồi, Thanh Chiếu tỷ tỷ, tết năm nay tỷ không về sao? Mấy thứ kim thạch cổ họa kia sẽ không chạy mất đâu, tỷ có thể ăn tết xong hãy về.

Lý Thanh Chiếu cười nói: - Đa tạ ngươi quan tâm. Mấy ngày trước phu quân gửi thư đến, phu quân đã hẹn với mấy người bạn, đến Kinh thành gặp nhau, xem chừng bây giờ đã lên đường rồi. Có điều, nói đến kim thạch cổ họa, ta lại nhớ tới một việc, ngươi và Vận Vương điện hạ ầm ĩ như vậy, ngài ấy có khi nào

- Tuyệt đối sẽ không. Lý Kỳ đa ngắt lời Lý Thanh Chiếu, nói: - Chuyện đó Thanh Chiếu tỷ tỷ cứ yên tâm đi, Vận Vương rất kiêu ngạo, thứ đã tặng sao lại lấy về chứ, tỷ cứ từ từ mà xem, đợi sang năm, chúng ta trước hết cứ đấu giá một phần đi.

- Vậy cũng tốt.


Chiến Giới 4D
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Hồi (1-1753)


<