Vay nóng Tinvay

Truyện:Bắc Tống phong lưu - Hồi 0617

Bắc Tống phong lưu
Trọn bộ 1753 hồi
Hồi 0617: Ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-1753)

Siêu sale Shopee

Vốn có thể hoàn thành nhiệm vụ dễ dàng, Lý Kỳ và Thái Du kéo dài tới chính ngọ mới quét xong. Đó đều là công lao của Vương Phủ. Nhưng Vương Phủ cũng đã chịu không ít tội, hít đầy một bụng bụi. Có lẽ trở về nhà ít nhất cũng phải tắm một canh giờ.

Sau đó, hai người liền phụng mệnh Hoàng thượng ai về nhà đấy. Mặc dù hai người có một lần hợp tác ngắn ngủi, nhưng điều này chẳng có tác dụng gì với ân oán giữa họ. Khi xuất cung, ánh mắt oán hận đó của Thái Du đã thể hiện tất cả. Đương nhiên, Lý Kỳ cũng không định làm hòa với Thái Du.

- Ôi má ơi, ta mệt chết mất.

Lý Kỳ khiêng cái chổi tới Túy Tiên Cư. Cái chổi được ném về phía Điền Thất, nói:

- Mau lấy ấm trà, ta khát chết mất.

Điền Thất liền lấy một ấm trà tới, vẻ mặt ngu ngơ nói:

- Lý đại ca, ca cầm chổi làm gì?

Lý Kỳ khoát tay nói:

- Chuyện này ngươi không biết đâu, đại ca ta đương nhiên là đi làm chuyện tốt rồi. Các ngươi cũng nhớ rõ, bình thường khi nghỉ ngơi, không có việc gì thì ra ngoại ô giúp những người nghèo khổ, sửa chữa nhà ở, quét dọn vệ sinh.... Làm người cũng không được quên nguồn gốc.

Điền Thất liền gật đầu nói:

- Ồ, đệ nhớ rồi, hôm khác nhất định đi, nhất định đi.

Trong lòng lại nghĩ, từ khi nào đại ca lại thích đi giúp người ta quét sân thế?

Mã Kiều đứng thẳng một bên nghe Lý Kỳ lại đang mù quáng vớ vẩn, lừa gạt trẻ con, đúng là không thể nhịn nổi, bật cười thành tiếng "ha ha".

Chết tiệt, đã quên mất ở đây còn có người biết chuyện, Lý Kỳ trừng mắt nhìn Mã Kiều, tức giận nói:

- Mã Kiều, ngươi cười gì? Liệu có phải là muốn châm chọc ta quá lương thiện không? Như vậy đi, phạt ngươi uống hai vò rượu. Điền Thất lấy hai vò rượu ra cho thằng nhãi này.

Đây là phạt hay thưởng? Mã Kiều có chút mơ màng, thầm nhủ, Bộ soái không thể quét rác đến quét váng cả đầu óc chứ.

Nhưng có rượu uống, Mã Kiều không thể từ chối, nhận lấy hai vò rượu, trốn sang một bên uống thỏa thích, sao mà sướng thế chứ.

Hy vọng có thể bịt được miệng tên nhãi này, nếu đểu người khác biết mình bị phạt quét đường, thì sao được. Lý Kỳ khẽ thở dài, bỗng đưa tay lấy ly rượu phía trên, lại nghe có người nói:

- Lý sư phó, thật là chúc mừng, chúc mừng.

Lý Kỳ quay đầu lại nhìn, người tới chính là Ôn Nhị Lang của cửa hàng vàng bạc, kinh ngạc nói:

- Ta nói Nhị Lang Ôn gia, ta chính là đi làm việc thiện mà thôi, chúc mừng gì chứ?

Ôn Nhị Lang liền ngồi xuống bên cạnh Lý Kỳ, mờ ám trừng hai mắt nhìn, cười nói:

- Lý sư phó, ngươi cũng không quá khiêm tốn đấy, làm việc tốt sao lại không chia xẻ với bọn ta chứ.

- Chuyện tốt?

Lý Kỳ càng ngh càng hồ đồ, nói:

- Chuyện tốt gì?

Bỗng nghe phía sau lại có người cười nói:

- Lý sư phó, đều là lúc bình thường, sao sư phó lại hồ đồ như vậy, khó trách mấy ngày gần đây sư phó thần phong đắc ý. Hóa ra là ôm mỹ nhân về, thật là đáng mừng đáng mừng.

Sao lại thấy giọng nói chua thế! Lý Kỳ quay lại nhìn, thấy Đặng Thần ở sát lầu thầm nói, lẽ nào họ nói là Phong Nghi Nô, không phải chứ, truyền nhanh vậy sao? Mắt liếc nhìn xung quanh, thấy rất nhiều công tử đều đang nhìn về phía hắn, ánh mắt rất là phức tạp, có ngưỡng mộ, có đố kỵ, có phẫn nộ. Xem ra không thể sai được rồi. Lý Kỳ thầm chửi là kẻ khốn kiếp nào đã truyền tin này ra, miệng cười nói:

- Đó chỉ là chuyện riêng của tại hạ mà thôi, hai vị đừng quản nhiều quá vậy chứ.

- Ôi, Lý sư phó, chuyện này sao có thể xem là chuyện nhà ngươi được. Ngươi có biết hôm nay ngươi có lẽ là người đàn ông được ngưỡng mộ nhất ở Đông Kinh chúng ta không?

Tứ Lang cửa hàng giấy đó cũng bước tới.

- Thật sao? Chuyện này quá khoa trương rồi.

Đây chỉ là vừa mới bắt đầu, lát sau, xung quanh Lý Kỳ bị vây chật như nêm cối. Lúc này, hắn thực sự hối hận là tới Túy Tiên Cư ăn cơm.

- Lý sư phó, dù Phong Nương Tử đã hạ xuống chức Hành Thủ, nhưng cô ấy vẫn chính là người phụ nữ hoàn mỹ trong lòng chúng tôi. Hôn nhân đại sự của cô ấy, có lẽ là đại sự hàng đầu của Đông Kinh chúng ta, sao ngươi lại nói là chuyện riêng của ngươi?

- Chậc chậc, ngay cả người phụ nữ sắc nước hương trời Phong Nương Tử này, vạn dặm có một, Lý sư phó, ngươi thật là may mắn đấy.

- Đúng vậy, đúng vậy, ngươi làm thế nào lại lấy được Phong Nương Tử về tay? Dạy chúng ta vài chiêu đi.

- Lấy? Khụ khụ khụ, xin ngươi chú ý tới lời nói của mình.

- Khó trách khi đó ngươi có thể để Phong Nương Tử là một nữ tử tiến học viện, liệu có phải khi đó đã có ý đồ với cô ấy rồi không?

- Ta chính là một người đàn ông nghiêm chỉnh, ngươi nói như vậy, ta cảnh cáo ngươi đấy.

- Ây da, ngươi đây chẳng phài chính là kỹ xảo để nước tiếp cận lầu cao ban lộc sao? Sao ban đầu ta lại không nghĩ ra nhỉ? Đáng tiếc, đáng tiếc.

- Thủ đoạn này ta sớm đã nghĩ tới rồi, nhớ lúc đầu ta ôm đồ trang sức thượng đẳng nhất của nhà mình đi tìm Phong Nương Tử. Nhưng cô ấy cũng chỉ cho Nhu Tích tiếp kiến ta, may mắn cho ta được lanh lợi, chọn ra mấy món tốt đưa cho Nhu Tích muội muội, nhưng ... ôi ôi ôi, có lẽ là Nhu Tích muội muội người ta đều không thèm nhìn ta lấy một cái. Quả thực quá khiến ta đau lòng. Ta cảm thấy ta không thua kém gì Lý sư phó.

....

Lý Kỳ nhìn họ càng nói càng cường điệu hóa, liền đứng dậy nói:

- Dừng dừng dừng, rốt cuộc các ngươi là nghe từ đâu thế?

Đặng Thần nói:

- Lẽ nào ngươi còn không biết, Cao Nha Nội và Tiểu Cửu, Sài quan nhân họ đều sớm đã tìm ngươi rồi. Đặc biệt là Cao Nha Nội, y thấy người liền nói ngươi đã cướp mất tình cảm thân thành của y.

Trời! Hóa ra lại là tên ngu ngốc đó, đúng là thành sự không đủ mà bại sự có thừa. Chuyện này cũng không biết xấu hổ mà còn tuyên truyền. Lý Kỳ vừa nghe tới ba từ Cao Nha Nội này, liền đau đầu nói:

- Không thể chứ?

- Là thật.

Một người bỗng lên tiếng:

- Khi ta vừa mới tới, hình như đã thấy đám người Cao Nha Nội đang từ bên bờ kia đi tới, hẳn là sắp tới rồi.

- Cái gì? Sao ngươi không nói sớm? Các vị, xin lỗi, ta có chuyện phải đi trước. Mã Kiều, đừng uống nữa, mau đi theo ta.

Lý Kỳ đẩy đám người ra, chuẩn bị đi ra phía sau vườn tránh gió.

- Oa oa oa, dâm tặc, cuối cùng đã để ta tìm được ngươi rồi!

Đang lúc Lý Kỳ vừa xuyên qua đám người, liền nghe thấy tiếng quát lờn từ ngoài cửa truyền vào.

Trời ơi! Mạng của ta khổ như vậy. Lý Kỳ quay lại nhìn, chỉ thấy Cao Nha Nội, Hồng Thiên Cửu, Sài Thông dẫn đầu tài tử kinh thành đang chắn ngay trước cửa tức giận, chằm chằm nhìn hắn. Trong lòng bỗng thở dài, ra vẻ kinh ngạc nói:

- Nha Nội, ngươi là đang chửi ai thế?

- Ta chửi ai?

Cao Nha Nội tức giận quát lớn:

- Ta đương nhiên là chửi kẻ dâm tặc ngươi rồi. Uổng công bổn Nha Nội xem ngươi là huynh đệ, không ngờ ngươi lại dùng thủ đoạn ti tiện cướp lấy Phong Nương Tử. Ngươi bảo ta sao có thể tha cho ngươi?

Bá bá bá!

Mọi người đều tập trung nhìn về phía Lý Kỳ.

Con em ngươi, có một ngày, ta sẽ khâu cái miệng của ngươi lại, quá là khinh người rồi. Lý Kỳ bị tức chết khiếp, nói:

- Các ngươi nhìn gì? Thằng nhãi này rõ ràng chính là đang bịa đặt, các ngươi đừng tin lời y.

Cao Nha Nội hợp tình hợp lý nói:

- Ta bịa đặt? Ngươi nói xem, ngươi một không tuấn tú như bổn Nha Nội. Hai là không có cha làm Thái úy. Ba là ... ba ... ba ... ồ, người phụ nữ của ngươi cũng không có nhiều nha nội, dựa vào cái gì mà Phong Nương Tử lại chọn ngươi? Ta thấy chắc chắn là ngươi đã dùng thủ đoạn ti tiện ép nàng vào khuôn khổ. Bổn Nha Nội hôm nay phải thay trời hành đạo, cứu Phong Nương Tử ra khỏi biển khổ. Oa nha nha nha, tức chết đi được.

Ôi trời! Lý do thật bá đạo! Lý Kỳ dở khóc dở cười nói:

- Nha Nội, ngươi đây là nói cho mình ta nghe à.

Hồng Thiên Cửu đổ thêm dầu vào lửa nói:

- Đại ca, ngươi chuyện này làm thực sự là không lớn, ta đoán ca chắc là cố ý dựa vào Xạ Điêu Anh Hùng Truyện để tiếp cận Phong Nương Tử, sau đó thời cơ mà động, dựa vào dược vật trọc kê tán, cướp đoạt lấy thân thể trong trắng của Phong Nương Tử. Thủ đoạn ti tiện, lần này ta cũng không giúp được ca rồi.

Ngươi giúp ta khi nào? Lý Kỳ kích động tới ộc máu ra ngoài, cắn răng nói:

- Tiểu Cửu, trí tưởng tượng của ngươi quả là phong phú, không đi viết tiểu thuyết thì phí quá.

Hồng Thiên Cửu trừng mắt nhìn lên, thoáng suy nghĩ nói:

- Đúng rồi! Đọc tiểu thuyết cũng rất thú vị, viết tiểu thuyết há chẳng phải càng thú vị hơn sao, thử một lần xem sao.

Lý Kỳ xoa xoa đầu, nói:

- Các ngươi nói thẳng ra đi, các ngươi muốn làm gì?

Cao Nha Nội đảo mắt, hiên ngang lẫm liệt nói:

- Rất đơn giản, nhường Phong Nương Tử lại cho ta, ta sẽ không tính toán với ngươi nữa.

Vô sỉ!

Tất cả mọi người đều quăng cái nhìn khinh bỉ về phía y.

Lý Kỳ đau đầu, vừa bước về phía Cao Nha Nội vừa nói với những người khác:

- Các vị, các vị, Cao Nha Nội là đang đùa với các vị, chắc chắn đừng xem là thật. Các vị cũng biết con người Cao Nha Nội, thích đùa, ngồi xuống hết đi, ngồi đi.

Mọi người lúc này mới nhớ tới tên Cao Nha Nội không hề đáng tin chút nào đứng trước mặt, trong lòng liền không chú ý, dù sao con người cũng đều yêu cái đẹp. Ngoài tư cách của Lý Kỳ ra, ai chả mong muốn Phong Nghi Nô và Lý Kỳ chăn lớn ngủ cùng.

Cao Nha Nội vẫn tiếp tục nói, Lý Kỳ liền ôm lấy cổ y, nói nhỏ:

- Mấy người các ngươi đi theo ta.

Nói xong, hắn liền lôi Cao Nha Nội ra ngoài cửa chính.

Hồng Thiên Cửu và Sài Thông cũng vội càng đi theo.

Sài Thông nói với tên bạn bè hư hỏng đó của mình:

- Các ngươi ăn trước đi, ta và Cao Nha Nội lát nữa sẽ tới.

........

Lý Kỳ kéo Cao Nha Nội tới phòng nghỉ ở hậu viện, đóng cửa lại, trầm giọng nói:

- Ta nói Nha Nội, sao ngươi lại trở thành cái dạng đàn bà chanh chua như vậy? Còn nói ngươi tôn kính Phong Nương Tử. Con mẹ ngươi ở bên ngoài trái thì cướp bóc, phải thì thanh bạch, ngươi đây gọi là tôn trọng.

Cao Nha Nội tức giận nói:

- Ta đó là bị ngươi làm cho tức chết, nói hươu nói vượn, ngươi mau thả Phong Nương Tử ra đi.

Thả cái thằng cha mày. Lý Kỳ lườm một cái nói:

- Cái gì mà thả với không thả? Ngươi nói với người ta thế nào? Về phía Phong Nương Tử, các ngươi định thế nào? Nàng ta đã là người phụ nữ của ta rồi, còn nữa, ta khác với ngươi, thích dùng thủ đoạn trọc kê tán bỉ ổi đó. Ta và Phong Nương Tử là hai bên yêu nhau, đương nhiên sẽ đến với nhau. Ngươi còn làm tổn hại danh dự của ta, bằng hữu cũng không làm.

- Ngươi đừng tưởng gạt ta.

Cao Nha Nội không thể chấp nhận sự thực này, tức giận nói:

- Phong Nương Tử ngay cả bổn Nha Nội cũng chẳng xem ra gì, sao lại để ý đến ngươi? Điều này quá là không có đạo lý.

Con mẹ ngươi, nếu không có một người cha làm Thái úy, còn phương diện kia có dị bẩm thiên phú, thiên tài sẽ coi trọng người, nhưng có hai loại, đối với khả năng sát gái còn chưa đủ. Lý Kỳ nản với thằng nhãi này, nói:

- Nếu ngươi không tin, thì hỏi Thái úy đi.

Cao Nha Nội buồn bực nói:

- Ngươi đừng kích ta, ta chính là biết được thông tin từ cha ta. Ngươi biết ta không hỏi sao? Lúc đó ta đã hỏi rồi, kết quả là cha ta suýt chút nữa đã đá ta bất tỉnh. Nhưng vì Phong Nương Tử, ta không cần quan tâm.

Sài Thông bỗng lên tiếng:

- Nha Nội, không đúng, vừa rồi ta còn thấy ngươi đùa giỡn với Trương quả phụ ngoài phố mà.

Cao Nha Nội tức giận, nói:

- Sài Thông, ngươi động nói chuyện đấy, bổn Nha Nội đùa giỡn gì, ta đó là nhiệt tình hiếu khách, mời bà ta tới phủ ngồi chút mà thôi. Ngươi sao lại tà ác như vậy?

Sài Thông trợn mắt nói:

- Vậy sao ngươi không gọi Lưu quả phụ của phố Mã Hành tới phủ ngồi?

Cao Nha Nội nói thẳng:

- Người phụ nữ đó quá béo, bộ dạng cũng bình thường. Nếu ngươi muốn bà ta, ta có thể tìm giúp ngươi.

Sài Thông liền bó tay.

Cao Nha Nội giải quyết công bằng với Sài Thông, lại nước mắt ang ang nhìn Lý Kỳ nói:

- Lý Kỳ, ta cầu xin ngươi, ngươi nhường Phong Nương Tử lại cho ta đi. Ngươi đã có Bạch Nương Tử, Hồng Nương Tử, ta cũng không tranh với ngươi. Dù sao cô ấy là ngươi quen trước, còn có Công chúa Liêu quốc, còn có, còn có Tần phu nhân đó ....

- Dừng dừng dừng. Cái gì Tần phu nhân, ta và phu nhân là trong sáng.

Hồng Thiên Cửu nói:

- Đại ca, chuyện này ca cũng muốn giấu diếm. Trang viên ngoại ô của ca to như vậy, đẹp như vậy, ca cố tình không ở, không phải là muốn chen chúc ở Tần phủ sao? Ca nói chúng ta đều không nhìn thấy, kỹ xảo này ca trước đây có thể dùng không ít đâu. Ta thấy chưa tới 10 ngày, ca ca sẽ tới ở nhà Trương quả phụ kia.

Mắt Cao Nha Nội sáng lên, tay trái theo bản năng vuốt ve tóc mai, ngây người cười, vẫn là Tiểu Cửu hiểu ta.

Sài Thông bất đắc dĩ lắc đầu, bỗng ngồi xuống, vẻ mặt hâm mộ nói:

- Lý Kỳ, Tần phu nhân đó có lẽ là đại mỹ nhân. Trước đây có lẽ là một vị đại tài nữ, còn đẹp hơn Phong Nương Tử vài phần cũng nên. Ca quả là có bản lĩnh, còn mạnh hơn Cao Nha Nội nhiều. Ta phục ca.

Cao Nha Nội đối kỵ hừ một tiếng.

Hắc. Đây quả đúng là càng tô tàng đen, ta quả là oan uổng quá đi! Lý Kỳ nghiêm nghị nói:

- Chuyện này các ngươi nhất định không được nói linh tinh. Ta ở Tần phủ, đó chỉ là vì quen sống, không có lý do nào khác. Hơn nữa, ta và Tần phu nhân thực sự là trong sáng. Điều này ta dám thề với trời đất. Mặt khác lời này nếu để phu nhân nghe được, bà sẽ không thể không tự sát. Chuyện này dù lớn dù nhỏ, dừng lại ở đây, không nói thêm nữa.

- Hiểu rồi, hiểu rồi.

Ba người đồng thời gật đầu.

Được. Ta xem như đã nói trắng ra rồi. Lý Kỳ nhìn vào thần mắt của ba người, buồn bực lắc đầu.

Cao Nha Nội nước mắt ang ang nói:

- Lý Kỳ, có tính Tần phu nhân hay không, ngươi cũng nên biết đủ. Dù phụ nữ của ngươi không bằng một nửa của ta, tình nhân lại càng không nói tới, nhưng phụ nữ đẹp hơn của ta. Chuyện hay ngươi không thể một mình chiếm lấy được, ngươi nhường Phong Nương Tử lại cho ta đi.

Lý Kỳ hỏi lại:

- Nếu ngươi là ta, ngươi có nhường không?

Cao Nha Nội lắc đầu nói:

- Chết cũng không thể.

- Đó chẳng phải đúng rồi sao.

Sài Thông không hề tức giận nói:

- Nha Nội, ngươi đừng nghĩ linh tinh nữa. Trước đây khi Lý Kỳ còn chưa tới kinh thành, ngươi cũng không ít lần đi tìm Phong Nương Tử, lần nào cũng mặt tro mày xám trở về. Xem như Lý Kỳ có đồng ý bỏ thứ mình yêu thích đi, cũng không có chuyện của ngươi.

Mặc dù Cao Nha Nội cũng biết không diễn được nữa rồi, nhưng y vẫn cố thủ chống đỡ:

- Trước khác nay khác, ta bây giờ chính là Cao Thanh Thiên, danh tiếng vượt qua cả Kim Đao Trù Vương Lý Kỳ rồi. Phong Nương Tử sớm đã để ý tới ta rồi.

Sài Thông nói:

- Đừng nhắc tới Cao Thanh Thiên gì với ta, ta nghe danh hiệu này đã thấy phiền rồi.

- Ngươi đây là ghen tị.

- Ta ghen tị với ngươi?

- Điểm đó ngươi không ghen tị với ta, Lý Kỳ có cây nói rất hay, cuộc đời người đàn ông tranh giành hai loại, một là phụ nữ, hai là bản mặt. Hai loại này của ngươi đều không bằng ta.

- Ta ... không thèm chấp với thằng nhãi ngươi.

Hồng Thiên Cửu không để ý gì tới chuyện này, cũng không quản sống chết của Cao Nha Nội, vẻ mặt hiếu kỳ hỏi Lý Kỳ:

- Đại ca, chúng ta không tham như đại ca, ngươi nói cho chúng ta biết hương vị chứ.

Lý Kỳ kinh ngạc nói:

- Hương vị gì?

Hồng Thiên Cửu thật thà nói:

- Chính là hương vị của Phong Nương Tử đó.

Cao Nha Nội nghe thấy mà mắt sáng lên, lau miệng, ngồi xổm lên ghế, nói:

- Tiểu Cửu, tốt xấu gì ngươi cũng e dè cảm nhận của ca ca ta chứ, nhưng lần này coi như xong, lần sau sẽ không ngoại lệ. Lý Kỳ, Phong Nương Tử đó trên giường hình dáng thế nào? Tài ăn nói của ca tốt, nói với chúng ta đi.

Mặc dù Sài Thông biểu hiện rất bình tĩnh, nhưng ánh mắt gấp gáp đó đã bán rẻ y rồi.

Ta là nói những lời ngu ngốc ti tiện này, còn nói các ngươi đơn thuần, Lý Kỳ tức đến sắp khóc, nhắm mắt nói:

- Ta không biết, chúng ta còn chưa phát triển tới bước đó.

Cao Nha Nội là người mừng rỡ đầu tiên, nhưng vừa nghĩ tới Phong Nương Tử sớm muộn cũng đều là thịt trong bát Lý Kỳ, lại cảm thấy thất vọng, đảo mắt nảy ra ý hay, nói:

- Lý Kỳ, ca đừng nói bổn Nha nội ghen tị với ca, hay là ... ta cho ca ít trọc kê tán, ta không yêu cầu gì, trốn ở ngoài cửa sổ xem là được rồi.

Lý Kỳ ngây người ra, đứng dậy hai tay chống lên ghế, rít lên với Cao Nha Nội:

- Con mẹ ngươi còn mời ta xem ngươi và người ta ta sinh hoạt à?

- Điều này không thể.

Cao Nha Nội nghiến răng lại, nhìn như đang giãy giụa khác thường, bỗng lên tiếng:

- Ta cho ngươi xem, ngươi cho ta xem được chứ?

Bịch!

Lý Kỳ ngã nhào xuống ghế, muốn chết đi được.

Có thể khiến cho Lý Kỳ tới mức độ muốn tự sát, trên thế giới này e là cũng chỉ có Cao Nha Nội có ý thức siêu tiến này thôi.


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Hồi (1-1753)


<