Vay nóng Tima

Truyện:Bắc Tống phong lưu - Hồi 0611

Bắc Tống phong lưu
Trọn bộ 1753 hồi
Hồi 0611: Tranh giành lẫn nhau
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-1753)

Siêu sale Lazada

Rất nhanh, Lý Kỳ lại một lần nữa bị ghét bỏ. Sau khi Thái Thao nói xong liền tìm một người đồng liêu khác, hai người bước nhanh vào bên trong, giống như sợ dính líu đến Lý Kỳ vậy.

Trong đại điện, do vì Tống Huy Tông vẫn chưa đến, cho nên các những kẻ mặt người dạ thú đó đều túm năm tụm ba tán gẫu với nhau. Nhưng đề tài luận đàm đều là xung quanh chuyện tối qua. Khi họ vừa thấy Lý Kỳ tới đều nhượng bộ lui binh. Điều này không thể không khiến Lý Kỳ cảm nhận được uy lực của Thái Du.

- Ồ, Kinh tế sử đến rồi.

Lát sau, cuối cùng cũng có một người bước về phía Lý Kỳ. Người này không phải ai khác, chính là đối thủ một mất một còn của Lý Kỳ, Vương Phủ. Lão ta đương nhiên không cần e dè gì Thái Du.

Lý Kỳ chắp tay cười nói:

- Hạ quan đã gặp Vương Tương.

Vương Phủ khoát tay, bỗng ngạc nhiên nói:

- Hả? Kinh tế sử ngươi sao lại có vẻ tiều tụy như vậy? Có phải tối qua không được nghỉ ngơi tốt?

Đồ chó hoang. Ngươi thật đúng là mất mặt người ta. Lý Kỳ thở dài:

- Ôi! Trong nhà có chó cắn bậy, sao mà ngủ ngon được!

Tên tiểu tử này cũng can đảm đấy chứ, dám ví Thái Du với chó. Vương Phủ cười ha hả nói:

- Hóa ra là như vậy, Kinh tế sử giờ có trọng trách lớn, phải chú ý tới sức khỏe của mình mới đúng.

- Đa tạ Vương Tướng quan tâm, nhất định, nhất định rồi.

Vương Phủ lại nói:

- Đúng rồi, ta có chuyện riêng muốn bàn bạc với ngươi.

- Vương Tướng mời nói.

- Là thế này, nhận được long ân của Hoàng thượng và sự ủng hộ của các vị đồng liêu, Phủ mới có ngày hôm nay. Vì vậy ta định tổ chức yến tiệc ở nhà, mở tiệc chiêu đãi Hoàng thượng và các vị đại nhân.

Lý Kỳ cười hỏi:

- Vương Tướng, ngài không phải nhờ ta nấu ăn giúp đấy chứ?

Vương Phủ cười ha hả nói:

- Ta đương nhiên muốn rồi. Nhưng địa vị của ngươi bây giờ đã khác xưa rồi. Ta còn sợ không mời được ngươi ấy chứ, nhưng ta hy vọng cũng giống như lần trước, hợp tác cùng với Túy Tiên Cư các ngươi. Kinh tế sử ngươi giúp ta sắp xếp, về vấn đề tiền bạc dễ thương lượng, không biết ý ngươi thế nào?

Những người còn lại nghe xong đều mỉm cười nhìn về phía bên này. Rõ ràng, Vương Phủ là muốn lấy uy với Lý Kỳ, tốt xấu gì Lý Kỳ bây giờ cũng đã là quan tam phẩm rồi, ngoài Hoàng thượng hoặc bản thân hắn tự nguyện ra ai dám chỉ bảo hắn chuyện nấu nướng?

Ngươi nha cũng trở mặt nhanh quá, hôm qua mới vừa lĩnh hết công, hôm nay lại tới tìm ta ủ rũ rồi. Lý Kỳ cười mà như không cười nói:

- Sự giao phó của Vương Tướng, ta vốn không nên từ chối. Nhưng Vương Tưóng cũng biết, mấy ngày gần đây ta đã quá mệt rồi, e là có lòng mà không đủ lực.

Vương Phủ cười ha hả nói:

- Chuyện này ta đương nhiên là biết rồi, ta có thể chờ ngươi nghỉ ngơi đã.

Lý Kỳ trầm ngâm một lát, bỗng cười nói:

- Vương Tướng như vậy là đã coi trong hạ quan rồi. Hạ quan cũng chỉ có thể cung kính không bằng tuân lệnh. Vậy một tháng sau thì thế nào? Dù sao quý phủ tổ chức yến tiệc cũng không thể tùy tiện được, nếu không sẽ làm mất mặt Vương Tướng, cũng không hay lắm.

- Được! Một lời đã định.

Vương Phủ cười nói.

Bỗng nghe phía sau có người nói:

- Đầu bếp cũng vẫn là đầu bếp, tiểu nhân đắc chí, ai bảo chó có thể bắt nạt được hổ?

Lý Kỳ quay đầu lại nhìn, chỉ thấy Thái Du và mấy con chó săn bước vào, ngạo mạn không chịu nổi.

Những người còn lại thấy Thái Du tới trong lòng nghĩ thầm sắp có trò hay để xem rồi.

Lý Kỳ không cam lòng yếu thế nói:

- Con chuột cuối cùng vẫn là chuột, tầm nhìn hạn hẹp, sao biết cá không hóa thành rồng?

Hắn nói xong quay sang cười với Vương Phủ:

- Vương Tướng, bây giờ ông biết vì sao hôm nay tôi lại tiều tụy rồi chứ.

Ngụ ý vẫn là ngầm so sánh Thái Du với chó.

Các ngươi chửi các ngươi đấy, kéo ta xuống nước làm gì? Vương Phủ gật đầu cũng không được, mà lắc đầu cũng không xong, bật cười ha hả, bỗng chỉ tay về phía Đồng Quán theo vào sau nói:

- Quảng Dương Quận Vương tới rồi.

Nói xong ông liền bước tới.

Thái Du trừng mắt căm tức nhìn Lý Kỳ, cười lạnh đi tới chỗ của mình.

Lý Kỳ vẻ mặt mỉm cười cũng lui về chỗ của mình.

Bạch Thì Trung thấy cảnh tượng này không khỏi nhắm mắt lại, cố gắng đè nén cơn giận trong lòng. Lát sau, lão ta mới thở dài, nhìn sang Cao Cầu bên cạnh nói nhỏ:

- Thái úy ngươi nhìn xem, tên tiểu tử này quả đúng là càng ngày càng vô pháp vô thiên rồi.

Về công, lão đương nhiên không muốn Lý Kỳ và Thái Du là kẻ thù. Về tư, lão càng không muốn Lý Kỳ có quan hệ với Phong Nghi Nô. Dù sao con gái của lão có thể là người phụ nữ của Lý Kỳ, nhưng bây giờ lão ngay cả chuyện giáo huấn Lý Kỳ cũng không có gan, sợ dính líu tới Lý Kỳ, khiến người ta hiểu lầm.

Cao Cầu cười khổ nói:

- Bây giờ chỉ có thể xem tạo hóa của hắn thôi. Chúng ta cũng không giúp được gì nữa rồi.

Lát sau, một tiếng xé cổ họng vang lên:

- Hoàng thượng giá đáo.

- Ngô hoàng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế.

Chỉ thấy Tống Huy Tông mặc long bào, ngồi trên ghế rồng, đưa tay ra nói:

- Chúng ái khanh bình thân.

- Tạ Hoàng thượng.

Tống Huy Tông nhìn quần thần một lượt, ánh mắt dừng lại ở bên Lý Kỳ, bỗng tức giận. Người đứng ở đây đều là những người tinh anh, rất nhanh nhạy nắm bắt thông tin này, vẻ mặt ai nấy đều có vẻ rất kỳ lạ.

Lát sau, Tống Huy Tông bỗng lên tiếng:

- Trẫm từ khi lên ngôi đến nay, vẫn mong cải cách để nước mạnh, nước giàu, nhưng có một số người lại luôn mang điều ác, hòng dựa vào cải cách, mưu cầu tư lợi, Trẫm rất ghét loại người này.

Lời mở màn này đã khiến Lý Kỳ chấn động. Rõ ràng, lời này của Tống Huy Tông là nhằm vào hắn rồi. Nhưng hắn không nhớ mình đã làm sai chuyện gì khiến cho Tống Huy Tông tức giận như vậy? Thầm nghĩ, lẽ nào buổi triều sớm hôm nay để ta tới không phải vì Thái Du, mà là vì chuyện khác?

Lúc này, Hoàng Tín Nhân một trong những đầu sỏ của Tam ti bỗng đứng lên nói:

- Khởi bẩm Hoàng thượng, vi thần có bản tấu.

Tống Huy Tông nói:

- Nói.

Hoàng Tín Nhân nói:

- Vi thần muốn buộc tội Phó kinh tế sử Tần Cối, lạm dụng chức quyền, xúc phạm vô lý, lừa gạt đồng liêu, ép thuộc hạ của vi thần theo thương, trong Tam ti hiện giờ đã oán khí ngập trời.

Tống Huy Tông ồ lên một tiếng, nói:

- Lời này là thật?

Tần Cối? Chuyện này vậy thì hỏng bét rồi! Lý Kỳ nhíu mày, nhìn người đó xem ra đó là đang hét bè với Tống Huy Tông và Hoàng Tín Nhân.

Một người nữa lại đứng lên bước ra:

- Khởi bẩm Hoàng thượng, vi thần cũng muốn buộc tội Phó Kinh tế sử dựa vào thủ đoạn ti tiện không bàn bạc với chúng thần, tự tiện làm chủ, không có tôn ti gì, hoàn toàn không coi đám người vi thần ra gì, tội y có thể giết.

Người này tên là Tào Thư Dịch, chính là Lễ bộ Thượng thư.

Tiếp theo, Tam tỉnh lục bộ hầu như đều có người đứng ra buộc tội Tần Cối. Nhưng đối với Lý Kỳ mà nói, họ hầu như đều có ý né tránh, thậm chí có người còn nói lời hay ý đẹp cho Lý Kỳ.

Lý Kỳ nghe mà thấy buồn rầu, không khỏi liếc mắt nhìn Vương Phủ, chỉ thấy đại gian thần đứng hàng đầu, nhắm mắt không nói, giống như tất cả đều chẳng liên quan gì tới lão. Thầm chửi, hay cho Vương Phủ ngươi, không ngờ lại muốn giết gà dọa khỉ.

Nhưng vấn đề bây giờ là không ai buộc tội hắn, hơn nữa còn dùng lời khéo léo ngăn cản hắn phản biện thay cho Tần Cối. Nếu bây giờ hắn đứng ra phản bác, ngược lại sẽ khiến người ta cảm thấy hắn là một người không đánh mà khai, duy có lo lắng suông mà thôi.

Thái Du hầu như cũng không ngờ tới cảnh tượng như vậy, không khỏi vui mừng, quay sang đồng liêu của mình liếc nhìn ra ý. Lập tức lại có mấy người đứng lên, thuận theo lời của những người trước, buộc tội Tần Cối.

Còn Tống Mặc Tuyền của Hàn Lâm Viện và các đại học sỹ gặp gió thay đổi bất ngờ, liền đứng lên buộc tội Tần Cối.

Bây giờ Tần Cối đã trở thành nơi để mọi người chỉ trích rồi.

Tống Huy Tông nghe mà nổi giận, gập ghế một cái, nói:

- Thật là buồn cười, truyền Tần Cối lên điện.

Lát sau, Tần Cối liền lên điện, hành lễ nói:

- Vi thần tham kiến Hoàng thượng, ngô hoàng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế.

Tống Huy Tông tức giận quát:

- Hay cho một Tần Cối ngươi, uổng công Trẫm tin tưởng ngươi như vậy, không ngờ ngươi lại lấy công mưu tư, ngươi biết tội chưa?

Tần Cối khom cười hành lễ nói:

- Vi thần ngu dốt, không biết đã phạm tội gì? Xin Bệ hạ chỉ rõ.

Kỳ lạ! Lẽ nào y sớm đã có chuẩn bị rồi? Lý Kỳ nhìn Tần Cối không hề có chút hoang mang, trong lòng cảm thấy nghi hoặc. Trầm ngâm một hồi, cũng đã hiểu, hắn còn nhớ hôm qua Tần Cối nói tới Vương Phủ tìm tới cửa, nên y đã có sự chuẩn bị tâm lý rồi.

Tống Huy Tông cầm một xấp tấu chương trên bàn quẳng xuống trước mặt Tần Cối, nói:

- Ngươi tự xem đi.

- Vi thần tuân mệnh.

Tần Cối nhặt tấu chương dưới đất lên đọc kỹ, chờ y xem xong, hành lễ nói:

- Hoàng thượng, vi thần oan uổng ạ!

Tào Thư Dịch bỗng đứng lên, nói:

- Tần Cối to gan, dám nói dối trước mặt Hoàng thượng. Nếu không có ngươi hoang tàn vô lý, nhiều lần phạm thượng, ta và các đại nhân khác sao buộc tội được một quan ngũ phẩm ngươi?

Tần Cối không kiêu ngạo đúng mực nói:

- Tào Thượng thư, ngài nói ta không bàn bạc với ngài. Thật là buồn cười, khi đó ta năm lần bảy lượt đi tìm ngài. Nhưng ngài lại tránh không gặp, ngài muốn ta phải bàn bạc với ngài thế nào? Còn có Hoàng đại nhân, đại nhân nói ta lạm dụng chức quyền, lừa dối đồng liêu, nhưng người của Diêm thiết ti các ngài ngay từ đầu đã nổi giận với ta rồi, từ chối ta ở ngoài cửa, hơn nữa người của ta đi dán cáo thị, các ngài còn xé bỏ tại chỗ. Nếu ta không cứng rắn, vậy làm thế nào để tuyển người?

Nói xong y liền chỉ về phía Công bộ Tiết Thượng thư, nói:

- Tiết Thượng thư, ngài nói hạ quan đã lấy hết nhân tài của Công bộ các ngài, đó là vô căn cứ. Yêu cầu tuyển người của Thương Vụ Cục chúng tôi có chương trình rõ ràng, vi thần chỉ cần mang chương trình lên Hoàng thượng xem qua, ai đúng ai sai, nhìn là biết ngay.

Thái Du bỗng nhiên đứng dậy tức giận nói:

- Tần Cối to gan, Hoàng đại nhân, Tào Thượng thư, Tiết Thượng thư còn có các vị đại nhân đều là trụ cột của Đại Tống ta. Nếu không có ngươi khiến nhiều người nổi giận như vậy, họ sao có thể đồng thời buộc tội ngươi? Ngươi còn không mau làm theo sự thực, hay là có người bày mưu tính kế cho ngươi làm như vậy?

Mí mắt Vương Phủ thoáng nhướn lên, tức giận liếc nhìn Thái Du, thầm mắng, tên nhãi ngươi thành sự không đủ bại sự có thừa rồi.

Do vì trước đó đám người Hoàng Tín Nhân đều chưa đề cập tới Lý Kỳ, mà Tống Huy Tông cũng không có nhắc tới Lý Kỳ, hắn cho dù có muốn vội cũng không tìm được lý do. Bây giờ Thái Du đúng lúc cho hắn một lý do, liền đứng dậy cười nói:

- Anh Quốc Công không phải đang nói hạ quan chứ?

Thái Du cười lạnh nói:

- Ta không nói như vậy. Nhưng, có câu là bình sinh không làm chuyện trái với lương tâm, nửa đêm không sợ ma quỷ gõ cửa. Nếu Kinh tế sử không có ma quỷ trng lòng thì sao phải đứng lên?

Lý Kỳ liền cười, bỗng hành lễ với Tống Huy Tông nói:

- Khởi bẩm Hoàng thượng, vi thần cũng có bản tấu.

Tống Huy Tông liếc mắt nhìn Lý Kỳ, thản nhiên nói:

- Nói.

Lý Kỳ liền cười lạnh nói:

- Vi thần muốn buộc tội Hoàng đại nhân, Tào Thượng thư, Tiết Thượng thư, Tống Học sỹ ... cãi lời hoàng mệnh, lấy công mưu tư, lấy bản thân để vùi lấp Hoàng thượng vào bất nghĩa, lo lắng cho bách tính thiên hạ mà không chú ý, hòng phá hoại minh ước hai nước Tống Kim, xin Hoàng thượng nghiêm trị bọn họ.

- Lý Kỳ, ngươi ngậm máu phun người.

Hoàng Tín Nhân tức giận, chỉ Lý Kỳ mắng.

Phun con mẹ ngươi! Lý Kỳ cười ha hả nói:

- Ban đầu Hoàng thượng đã công bố thánh chỉ, để các nha môn các ngài phối hợp cùng ta tiến hành xây dựng kinh tế. Nhưng, các ngươi lại ngoài mặt thì theo, nhưng bên trong lại ngầm ngăn cản, ý đồ phá giấc mộng nước mạnh, nước giàu của Hoàng thượng. Đây không phải là làm trái hoàng mệnh, lấy công mưu tư thì là gì? Song ta và Phó Kinh tế sử đã vì đại cuộc, cố gắng nhẫn nhịn. Hiện giờ các ngươi lại không biết sai, lại còn trả đũa, vu cáo trung lương, thỏa mãn tư loại của mình, thật đúng là uổng làm thần.

*****

So về phun, họ đâu phải là đối thủ của Lý Kỳ. Đám người Hoàng Tín Nhân ai nấy đều tức đến tím mặt, chỉ vào mặt Lý Kỳ mà không nói được lời nào.

Thái Du tức giận nói:

- Một vụ hãm hại trung lương hay, vậy ngươi nói xem, Hoàng đại nhân hãm hại một quan lại ngũ phẩm thì có lợi gì?

- Anh Quốc Công, người đừng có nói mãi tới quan phẩm chứ, họ rõ ràng chính là muốn phá vỡ sự nghiệp vĩ đại của Hoàng thượng. Phó Kinh tế sử chỉ là một kẻ chết thay mà thôi.

Lý Kỳ cười lạnh một tiếng, liếc mắt nhìn:

- Xin chư vị đại nhân hãy nghĩ xem, giả dụ Hoàng đại nhân nói đúng, vậy mục đích của Phó Kinh tế sử làm như vậy là gì? Vì quyền? Ha ha, mọi người cũng biết, chúng ta là vì tuyển nhận quan lại hành thương, một khi những quan viên đó bằng lòng theo thương, vậy thì họ chẳng còn chút quyền lực nào nữa. Hơn nữa đều là những quan nhỏ thì dù có nhiều hơn nữa, điều đó đối với tiền đồ của Phó Kinh tế sử cũng chẳng có lợi lộc gì. Vì tiền? Điều đó lại càng kỳ quái, chúng ta tuyển người còn phải dụng tiền để tấn công, khiến cho các quan viên đó bằng lòng theo thương, mà những quan viên đó bỏ tiền ra cho chúng ta lời nói chuyện miếng cơm, số tiền này chỉ có chi mà không có thu. Mặt khác, cũng chẳng liên quan gì tới triều đình, muốn tham cũng không thể nào ra tay được. Vậy không phải vì quyền, cũng chẳng phải vì tiền, vậy Phó Kinh tế sử nỗ lực như vậy, thậm chí còn không tiếc đắc tội với một số Vương Công Đại Thần là vì cái gì?

Không ai trả lời. Tần Cối đảm nhiệm chức vụ này duy có một lợi thế, chính là y có cơ hội dựa vào đó dựa vào ngọn núi Lý Kỳ này. Ngoài ra còn có thể có cơ hội trước mặt Tống Huy Tông cũng thể hiện tài năng của mình, mong được Tống Huy Tông xem trọng. Ngoài ra, y còn có thể cầu được gì chứ?

Lý Kỳ thấy không ai trả lời, lại nói:

- Rõ ràng, Phó Kinh tế sử chính là vì Hoàng thượng, vì Đại Tống chúng ta. Người của Thương Vụ Cục chúng ta ai nấy đều thề chết cũng đi theo Hoàng thượng, dùng ý chỉ của Hoàng thượng làm đại sự hàng đầu, dù có mất đầu, đổ máu cũng không tiếc gì, chỉ mong có thể phân ưu với vua. Duy sợ phụ thánh ân, hoặc các vị sẽ nói đó là từ một mặt của ta. Nhưng các vị lại thử không phải là từ một mặt. Kỳ thực muốn biết rốt cuộc ai đang nói dối, thì rất đơn giản. Chúng ta có thể tùy tiện lấy ra vài người trong số quan lại theo thương vụ đó ra, hỏi họ có hối hận không? Hỏi họ có bị ép không? Hỏi họ có hài lòng với cuộc sống hiện tại không? Hỏi họ vì Đại Tống ta mà tạo ra bao nhiêu giá trị? Mỗi người trong Thương Vụ Cục chúng ta đều một lòng vì Hoàng thượng, có thể chiếu nhật nguyệt, không sợ lời các vị nói. Bởi vì chúng ta không phải vì các vị mà cống hiến. Các vị đó không phải là vu cáo trung lương thì là gì? Mỗi người các vị nhận ban ân của Hoàng thượng ban cho, không những không muốn phân ưu với Hoàng thượng, ngược lại còn vì chút lợi lộc cá nhân đó, nhân lúc Hoàng thượng không chú ý liền mượn đao giết người. Ta nói các vị uổng là thần, có sai không?

Lần chửi này quả thực là thậm tệ, miệng lưỡi sắc sảo, có lý có tình, thế cục nháy mắt đã xoay chuyển.

Cao Cầu và Bạch Thì Trung đều ngơ ngác nhìn nhau, khiếp sợ. Luận về tài ăn nói, quả đúng là không ai có thể hơn.

Thái Du choáng váng, lần đầu tiên y lĩnh giáo được tài ăn nói của Lý Kỳ, đã nhanh chóng đánh cho bọn họ thành loạn quốc tặc tử. Trong lòng liền cuống lên, nhưng y vừa trở về, đối với chuyện cải cách gì đó này, căn bản là dốt đặc cán mai, cũng không biết nên phản bác thế nào.

Còn Vương Phủ bây giờ chỉ muốn hùng hổ tới tát cho Thái Du hai bạt tai, người không thể ngu xuẩn tới mức này được. Kỳ thực lão sớm đã sắp xếp xong rồi, hôm nay chỉ tấn công Tần Cối, quyết không động tới Lý Kỳ, ý muốn giết gà dọa khỉ, thậm chí lão còn khiến cho người ta giáng chức của Tần Cối, tán dương Lý Kỳ, hòng chặn miệng Lý Kỳ. Bởi vì lão biết, dựa vào ân sủng của Tống Huy Tông hiện tại đối với Lý Kỳ, muốn động tới Lý Kỳ thì khó ngang với lên trời. Cho nên, lão định trước tiên là tiêu trừ thế lực của Lý Kỳ, sau đó từ từ tính sổ với Lý Kỳ. Ai ngờ Thái Du bỗng nhiên xông ra, kéo Lý Kỳ vào, giờ thì hay rồi, hồ lý chưa bắt, còn rước thêm nợ, thật đúng là oan uổng.

Lúc này, Thái tử Triệu Hoàn bỗng đứng lên, nói:

- Phụ hoàng, nhi thần dù không biết hai bên bọn họ ai nói đúng, nhưng nhi thần đã từng vì nhất thời hiếu kỳ, lén đi xem đám người Phó Kinh tế sử họ làm thế nào để tuyển người. Nhi thần không thấy hắn ta uy hiếp bất kỳ người nào. Nhất cử nhất động của mỗi người trong Cục thương vụ đều chấp hành theo cơ cấu, gọn gàng ngăn nắp, không có chuyện làm bất cứ chuyện gì khác. Nói tới cũng đúng lúc, còn nhớ khi đó chính là ở Lễ bộ, nhi thần vừa đúng lúc thấy Phó Kinh tế sử lệnh cho binh lính của Long Vệ Quân công khai lấy người, nhưng đó chỉ là viên quan Lễ bộ đó liên tiếp làm nhục gây khó dễ cho Phó Kinh tế sử. Nhiều lần phạm thượng, không những không phối hợp, ngược lại còn quấy rối, điều đó mới bị Phó Kinh tế sử bắt lại, nhốt vào Khai Phong phủ.

Lời này của Triệu Hoàn rõ ràng chính là hướng về phía Lý Kỳ rồi, hơn nữa lời y nói hết sức quan trọng.

Đảng Lý Bang Ngạn thấy Thái tử cũng đứng ra rồi, liền vuốt đuôi đứng ra nói đỡ.

Tống Huy Tông vốn nghe xong lời của Lý Kỳ đã có chút biến đổi sắc mặt rồi. Bởi vì ông cũng không nghĩ được Tần Cối làm như vậy rốt cuộc được lợi lộc gì? Hơn nữa lời đó của Lý Kỳ đối với ông mà nói rất lọt tai, ý tứ trong từng câu đều rất trung thành với ông. Trong lòng sớm đã bớt giận Tần Cối rồi, ngược lại còn rất là cảm động. Nhưng, Thái tử bỗng nhiên đứng dậy, điều này khiến ông đối với lời của Lý Kỳ càng tin tưởng hơn, không khỏi tức giận.

Đám người Hoàng Tín Nhân nhất thời luống cuống, kế hoạch mãi mãi không thể theo kịp được, lớn tiếng mắng Lý Kỳ tin lời bậy bạ, vu oan giá họa.

Vương Phủ thấy thế cục đã như bát nước đổ đi khó mà hốt lại được, liền đứng dậy nói:

- Hoàng thượng, vi thần có lời không biết có nên nói hay không?

Tống Huy Tông lạnh lùng nhìn Hoàng Tín Nhân nói:

- Ái khanh cứ nói đừng ngại.

Vương Phủ thở dài nói:

- Vi thần thấy Phó Kinh tế sử trong thành với Hoàng thượng thật đáng khen, không thể dị nghị.

Lời này nói ra, các đồng đảng của lão cũng đều ngây người ra, hoảng sợ nhìn Vương Phủ.

Lý Kỳ nhíu mày, nhất thời cũng không hiểu rốt cuộc Vương Phủ muốn làm gì?

Tống Huy Tông khẽ gật đầu nói:

- Ái khanh nói rất đúng, Trẫm suýt nữa đã trách nhầm trung thần. Tần ái khanh, ngươi đứng dậy đi.

- Tạ Hoàng thượng.

Tần Cối đứng dậy, trong lòng cũng thở dài một cái, cảm kích nhìn Lý Kỳ.

Vương Phủ bỗng xoay chuyển lời nói, lại nói:

- Hoàng thượng, nhưng vi thần thấy rằng, chính vì lòng trung thành của Phó Kinh tế sử đối với Hoàng thượng mới dẫn tới hàng loạt sai lầm này.

- Hả? Hiểu lầm? Lời này của ái khanh là thế nào?

Vương Phủ nói:

- Kinh tế sử trước đó nói rất đúng, nhưng Kinh tế sử có từng nghĩ vì sao mà đám người Hoàng đại nhân lại đồng thời dâng tấu buộc tội Phó Kinh tế sử hay không? Điều này đối với họ mà nói có lợi gì chứ?

Tống Huy Tông nhíu mày nói:

- Trẫm càng nghe càng hồ đồ. Ái khanh cứ việc nói thẳng đi.

Vương Phủ tuân lệnh nói:

- Kỳ thực cả chuyện này đều chỉ là một hiểu lầm. Do vì Phó Kinh tế sử sốt ruột lập công, cho nên đối với bản thân, đối với người đều yêu cầu vô cùng nghiêm khắc. y một lòng chỉ muốn hoàn thành nhiệm vụ mà Hoàng thượng giao cho y. Nhưng, y lại vì vậy mà bỏ qua cảm nhận của người khác. Nên nhớ, thiết lập kinh tế không phải là chuyện nhỏ, cũng không phải một người có thể hoàn thành được, cần mọi người đồng tâm hiệp lực hoàn thành. Cho nên, ngươi không nên đặt chuyện này lên hàng đầu, mà nên đặt con người lên hàng đầu, chỉ có từ từ dần dần, không nóng vội, làm tốt quan hệ với mọi người thì có thể thuận lợi thực thi cải cách.

Không hổ là Vương Phủ, quả đúng là lợi hại. Lý Kỳ không khỏi thầm khen một tiếng.

Tuy nhiên, lời này của Vương Phủ cũng đã cho Tống Huy Tông một lối thoát. Dù sao Hoàng Tín Nhân cũng là người của ông. Ông cũng không biết làm thế nào để trách tội Hoàng Tín Nhân, liền mượn cớ xuống nước nói:

- Tần ái khanh.

- Có vi thần.

- Trẫm biết lòng trung thành và sự tận tâm của khanh, nhưng chuyện này không phải là chuyện nhỏ, khanh phải làm cẩn thận mới được, tránh gây hiểu lầm.

Tần Cối liền xuống nước, với địa vị hiện nay của y, chỉ có bị người ta buộc tội, làm gì dám phản kích trên đại điện, nói:

- Vi thần tuân mệnh.

Tống Huy Tông khoát tay nói:

- Được rồi, chuyện này chỉ là sự hiểu lầm, Trẫm bỏ qua chuyện cũ, nhưng lần sau không được như thế nữa.

- Hoàng ân bao la, vi thần cảm động đến rơi lệ.

Mọi người xung quanh đều hô lên, sau đó liền lui về vị trí của mình.

Cuộc giao chiến đầu tiên này, hai người xem như là ngang tài ngang sức.

Nhưng vẻ mặt Thái Du lại âm trầm vô cùng, bởi vì vừa rồi Tống Huy Tông chỉ xem trọng lời của Lý Kỳ và Vương Phủ, không nói một lời nào với gã. Điều này khiến cho gã càng căm tức.

Lý Kỳ lặng lẽ liếc nhìn gã, thầm than, con người này quả thực là hạng hẹp hòi, cọng lông của ngươi cũng không biết, dựa vào cái miệng nói linh tinh ở đây, nếu Hoàng thượng nghe theo ngươi, vậy chúng ta còn lăn lộn ở đây làm gì?

Một đợt sóng chưa yên, lớp sóng sau lại dâng lên. Vương Phủ bỗng đứng lên nói:

- Khởi bẩm Hoàng thượng, vi thần có bản tấu.

Tống Huy Tông nói:

- Ái khanh lại có chuyện gì tấu?

Vương Phủ cười nói:

- Hồi Hoàng thượng, vi thần dâng tấu lần này cũng liên quan tới việc thiết lập kinh tế.

Thằng nhãi này định chơi chiêu gì thế? Trong lòng Lý Kỳ biết là không tốt rồi, nhưng hắn cũng biết gặp chiêu phá chiêu. Bây giờ Vương Phủ ra tay phản công, hắn phải tránh đi!

- Nói.

Vương Phủ nói:

- Cải cách hiện nay đã thực thi ở các nơi trên cả nước, mà dân gian cũng nổi lên phong trào tòng thương. Điều này chứng minh Kinh tế sử làm việc rất tốt. Tuy nhiên, vi thần thấy còn có một vẫn đề không thể giải quyết.

Tống Huy Tông hỏi:

- Vấn đề gì?

Vương Phủ đáp:

- Đó chính là làm thế nào để cân bằng nông thương? Nông chính là cái gốc của nước ta, tuyệt đối không cho phép dao động. Hiện giờ triều đình đã ban bố tuất thương pháp, giảm thiểu thương thuế quy mô lớn. Nhưng, nông thuế lại không hề giảm. Cứ như vậy, nông phu thiên hạ sao phục được? Họ chăm chỉ làm việc, nhưng thấy các thương nhân khắp nơi vui mừng nhảy nhót, trong lòng khó tránh khỏi buồn rầu. Thậm chí họ còn cho rằng triều đình không coi trọng họ. Hoàng thượng, chuyện này không thể không thận trọng được.

Tống Huy Tông khẽ gật đầu nói:

- Ái khanh nói có lý.

Vương Phủ lại nói:

- Không chỉ như vậy, hiện giờ đất đai ngày càng bị thôn tính nghiêm trọng, rất nhiều địa chủ đều có thể tùy tiện lấy ra mấy trăm mẫu đất. Mà họ lại không dùng đất này để trồng cấy, mà bán lại cho nhau, hòng kiếm chút lợi nhuận. Cứ như vậy, đất sẽ không được canh tác, tạo thành hiện tượng địa chủ có đất không trồng cấy, người dân không có đất trồng cấy. Còn sản lượng lương thực cũng theo đó mà giảm xuống, nhưng đáng ghét là rất nhiều địa chủ vì trốn thuế, không tiếc giấu diếm đất của mình. Nông thuế mặc dù không thay đổi, nhưng thuế thu của triều đình vẫn luôn giảm xuống, đủ loại không liên quan tới việc thiết lập kinh tế, mà liên quan tới gốc rễ của Đại Tống ta. Vi thần cho rằng muốn thiết lập kinh tế, trước tiên phải giải quyết vấn đề này.

Không thể nào, đây là Vương Phủ sao? Lý Kỳ bắt đầu có chút mơ hồ.

*****

Lời này của Vương Phủ vừa nói xong, các đại thần còn lại đều ngơ ngác nhìn nhau, trong mắt họ lộ rõ sự mông lung. Không phải Vương Phủ nói sai, mà là Vương Phủ nói quá đúng. Đất đai chính là gốc rễ của đất nước. Nhưng đối với những Vương Công Đại Thần này mà nói, cảm giác không phải, đó chính là mạng sống của họ. Cho nên, đối với hàng loạt cải cách đất đai đều là vấn đề vô cùng nhạy cảm.

Cũng chính vì như vậy, Lý Kỳ để tránh trở thành nơi để mọi người chỉ trích, ban đầu hắn không dám động tới cải cách quá nhiều đất đai. Nếu quả thực như vậy, hắn rất có thể sẽ bước theo lối mòn của Vương An Thạch rồi.

Tuy nhiên, hắn không ngờ, lời này lại được nói ra từ miệng của Vương Phủ, thực sự khiến người ta khó hiểu.

Tống Huy Tông ồ lên một tiếng, nói:

- Còn có chuyện này sao?

Vương Phủ gật đầu nói:

- Hồi bẩm Hoàng thượng, chuyện này cực kỳ chính xác. Vi thần tuyệt đối không dám nói sai nửa lời. Nếu không giải quyết vấn đề này, sẽ bất lợi với nước với dân.

Tống Huy Tông hỏi:

- Vậy ái khanh có cách giải quyết nào không?

Vương Phủ bỗng liếc sang Lý Kỳ nói:

- Chuyện này động tới việc thiết lập kinh tế, vi thần hy vọng có thể nghe phương pháp của Kinh tế sử trước.

Tống Huy Tông nhìn Lý Kỳ nói:

- Lý Kỳ.

- Có vi thần.

- Ngươi có phương pháp gì về chuyện này?

Tất cả mọi người đều dồn vào Lý Kỳ.

Mẹ kiếp! Chuyện đắc tội với người ta này, ngươi muốn ta nói thế nào chứ? Lý Kỳ ngẩn người ra, vuốt cằm nói:

- Hồi bẩm Hoàng thượng, vi thần tạm thời vẫn chưa nghĩ ra cách giải quyết.

Tống Huy Tông hơi bất mãn nhìn hắn, nói:

- Ngươi là Kinh tế sử, vấn đề này đáng lẽ ngươi phải nhanh chóng giải quyết mới đúng chứ.

- Vi thần không làm tròn bổn phận, xin Hoàng thượng thứ tội.

Lý Kỳ chắp tay nói.

Tống Huy Tông ừ một tiếng, lại quay sang Vương Phủ nói:

- Khanh có cách giải quyết gì?

Vương Phủ mỉm cười nói:

- Vi thần có một cách, không biết có được hay không.

- Ồ, vậy ngươi mau nói đi.

Vương Phủ nói:

- Là bệnh thì phải trị từ gốc, mà chứng bệnh này là ở nông thuế, cho nên vi thần cho rằng phải giải quyết vấn đều này mới cải cách nông thuế.

Mọi ngươi nghe xong sắc mặt căng thẳng, lời này nếu được nói ra từ miệng người khác, họ sớm đã bị phản đối rồi. Nhưng, nên nhớ người trước mặt này là đệ nhất đương triều, họ cũng dám giận mà không dám nói ra!

Lý Kỳ mơ hồ cảm thấy có chút không ổn, nhưng cụ thể vấn đề là ở đâu, hắn lại không nói rõ được, ngẩng đầu nhìn Tần Cối, đúng lúc y cũng nhìn sang. Ánh mắt của hai người giao nhau, đều cảm thấy không ổn.

- Cải cách nông thuế?

Tống Huy Tông khẽ nhíu mày, ông thân là Hoàng đế đương nhiên là biết nông thuế luôn là vấn đề vô cùng nhạy cảm. Hơn nữa, hiện giờ đã cao rồi, nếu lại tăng lên nữa, e là nông dân không gánh nổi. Nhưng, nếu giảm đi, ông lại không muốn, liền hỏi:

- Cải cách thế nào?

Vương Phủ nghiêm mặt nói:

- Thi hành tăng thuế ruộng.

Hóa ra là thế sao? Lý Kỳ trợn trừng hai mắt, vừa nghe tới loại thuế này liền hiểu, thầm nghĩ nếu như vậy thì những địa chủ đó gặp họa rồi. Đối với Vương Phủ cũng rất là bất lợi, ông ta làm như vậy là vì cái gì?

Nhưng ngoài Lý Kỳ ra, những người khác đều không hiểu, chỉ biết tiếp tục xem Vương Phủ diễn.

- Tăng điền thuế?

Tống Huy Tông hỏi:

- Sao lại tăng điền thuế?

Vương Phủ nhếch miệng cười, nói:

- Hồi bẩm Hoàng thượng, tăng điền thuế này rất đơn giản. Đơn giản mà nói, chính là căn cứ theo bao nhiêu đất chiếm để quyết định thuế thu.

Lý Bang Ngạn bỗng lên tiếng:

- Vương Tướng, bây giờ không phải như vậy sao? Không thể nộp thuế một trăm mẫu đất và một trăm mẫu ruộng như nhau chứ.

Xin ngươi, nào có đơn giản như vậy chứ, hành động này của ông ta rõ ràng chính là nhằm vào những đại địa chủ các ngươi. Lần này các ngươi sẽ bị ông ta chơi thảm rồi. Vẻ mặt Lý Kỳ ngày càng nghiêm trọng.

Vương Phủ lắc đầu nói:

- Tả tướng nói sai rồi. Hiện giờ là theo mẫu trưng thuế. Nếu một mẫu đất phải nộp 10 văn tiền, vậy thì 10 mẫu đất sẽ phải nộp 100 văn tiền. Nhưng, nếu tăng theo thuế đất này mà thu, vậy thì một mẫu đất, có lẽ chỉ cần nộp 5 văn tiền. Nhưng, nếu 10 mẫu đất thì phải nộp một quan tiền, thậm chí là nhiều hơn nữa. Hay nói cách khác, chính là phàm thì người có càng nhiều đất đai, thuế thu của mỗi mẫu đất cũng sẽ tăng lên gấp bội. Ngược lại thì sẽ giảm đi. Mặt khác, thuế nhân đinh của nông dân cũng có thể căn cứ theo ngươi có bao nhiêu ruộng đất thì tăng lên hoặc giảm đi.

Mọi người vừa nghe xong, điều này là đúng rồi, ngươi không biết muốn chơi chúng ta sao? Trong điện hôm nay trong nhà ai chẳng có mấy trăm mẫu đất chứ? Nếu cộng lại theo cách này, vậy thì ai mà chịu nổi?

Lý Bang Ngạn bật cười ha hả, thầm nghĩ:

- Nếu như vậy, vậy thuế phải nộp của Vương Tướng e là nhiều nhất.

Vương Phủ lắc đầu nói:

- Không sao, không sao, nếu cách này là ta đưa ra, ta đương nhiên là bằng lòng lấy mình làm gương rồi. Sao mọi người không nhìn xa hơn một chút? Giả dụ đất của ngươi càng nhiều, vậy thì cũng sẽ kiếm được càng nhiều, còn thuế tương ứng đối với ngươi mà nói, đó cũng chẳng đáng là gì.

Lý Bang Ngạn hừ nói:

- Đương nhiên, chút tiền này đối với Vương Tướng mà nói không là gì. Nhưng đối với những người khác mà nói, điều đó rất không công bằng. Dựa vào cái gì mà một mẫu đất của ngươi chỉ nộp 5 văn tiền? Một mẫu của ta lại phải nộp 100 văn thậm chí còn nhiều hơn nữa.

Nói xong ông liền chắp tay về phía Tống Huy Tông nói:

- Hoàng thượng, vi thần nghĩ rằng hành động này tuyệt đối không thỏa đáng.

Vương Phủ cũng chắp tay với Hoàng thượng nói:

- Hoàng thượng, nếu thi hành phương pháp này, có bốn lợi thế. Trước tiên, nó có thể ngăn chặn thổ địa bị thôn tính. Bởi vì rất nhiều địa chủ lớn, trong nhà đều có hàng trăm ngàn mẫu đất. Nhưng, rất nhiều đều hoang phế, điều này tương đương với lãng phí. Nếu thực thi tăng điền thuế, điều đó sẽ ẹp họ khai khẩn đất hoang, hoặc để lại cho người khác. Thứ hai, điều này cũng có thể giảm bớt được gánh nặng của người dân vất vả đó. Một phần trọng trách của họ sẽ được những nhà giàu có năng lực tiếp nhận, rút ngắn khoảng cách giàu nghèo, giải quyết hiện trạng tích bần suy nhược và khác với thiết lập kinh tế của Kinh tế sử. Ba là, đối với triều đình mà nói, điều này đã tăng thêm nguồn thuế. Hiện tại quốc khố trống rỗng, hành động này có thể giải quyết được áp lực quốc khố. Sau cùng, điều đó cũng có thể phối hợp với biến pháp của Kinh tế sử, cân bằng nông thương, ngăn chặn người nông dân chuyển sang thương nhân, vì dân vì nước đều có lợi mà không hề có hại.

Tống Mặc Tuyền bỗng đứng lên, nói:

- Lời này của Vương Tướng dù rất đúng, nhưng những người giàu đó, địa chủ đó chắc chắn sẽ không đồng ý.

Có Lý Bang Ngạn và Tống Mặc Tuyền đứng đầu, bắt đầu lần lượt có những người đứng dậy phản đối. Họ có lẽ đều là đại địa chủ. Hành động này của Vương Phủ đối với họ mà nói, quả đúng là trăm hại mà không có lấy một cái lợi.

Vương Phủ hừ lạnh một tiếng nói:

- Đó cũng không phải là do bọn họ. Đây tất cả đều là vì họ tham lam ích kỷ, tùy ý thôn tính đất đai, đầu cơ đất đai, giấu diếm đất đai mà tạo thành. Nếu lại tiếp tục như vậy, Đại Tống ta sẽ bị mất trong tay họ. Đất đai của bổn tướng còn nhiều hơn các ngươi, theo lý mà nói tiền thuế phải nộp của bổn tướng cũng nhiều hơn các ngươi. Bổn tướng làm như vậy tuyệt đối không vì bản thân, mà là vì Đại Tống ta, vì lê dân thiên hạ. Các ngươi nói như vậy chẳng phải là có tật giật mình ư?

Những lời khẳng khái, chính nghĩa này, các đại thần đó sao còn dám lên tiếng. Dù cho mình có phản đối đương nhiên đã tạo phản rồi. Do đó sự việc xảy ra, không hề có bất kỳ dấu hiệu gì, hơn nữa lại là Vương Phủ nêu lên, vì vậy trong lòng mọi người dù không muốn, nhưng nhất thời cũng không nghĩ ra được đối sách.

Tống Huy Tông bất mãn nhìn đám quần thần, lại nhìn Vương Phủ cười nói:

- Khanh ưu quốc ưu dân, Trẫm cảm kích vô cùng.

Vương Phủ khom người nói:

- Hoàng thượng quá khen, đây chính là bổn chức của vi thần.

- Tốt tốt.

Tống Huy Tông cười gật đầu, lại nhìn Lý Kỳ nói:

- Lý Kỳ, ngươi thân là Kinh tế sử, có suy nghĩ thế nào về phương pháp này?

Lời này nói ra cùng với ánh mắt lạnh như băng nhìn về phía Lý Kỳ.

Mẹ kiếp! Chuyện này quan trọng không phải là ta thấy thế nào, mà là ngươi thấy thế nào? Việc tăng điền thuế này của lão ta còn mạnh hơn điền thuế của Vương An Thạch rất nhiều. Thần Tông Hoàng đế không chịu nổi, ngươi liệu có chịu nổi không? Lý Kỳ như vác trên lưng, cẩn trọng nói:

- Vi thần cũng thấy cách này của Vương Tướng rất khả thi. Nhưng chuyện này rất lớn, cần phải bàn bạc kỹ hơn.

Vương Phủ giơ tay lên nói:

- Ây da, Kinh tế sử, ngươi là người khởi xướng cải cách, sợ bóng sợ gió, sao thành đại sự được? Hiện giờ nông dân đã oán thán rồi, nếu không thay đổi, e là sẽ bất lợi lớn cho biến pháp của ngươi. Ta thấy phải lập tức thi hành ngay.

Ngươi đã quyết định rồi, còn hỏi ta làm gì? Dù sao đây cũng là chuyện tốt, cứ xem như những tài chủ đó phản đối, cũng là phản đối ngươi. Ta đứng bên cạnh thu lợi là được rồi. Lý Kỳ cười nói:

- Vương Tướng nói phải.

Tống Huy Tông cũng thấy phương pháp này rất hay. Một là có thể nhận được sự ủng hộ của những người dân đó. Hai là còn có thể tăng thêm thu nhập cho triều đình, liền gật đầu nói:

- Trẫm cũng thấy phương pháp này rất khả thi. Được rồi, chuyện này Trẫm chuẩn tấu. Vương ái khanh, chuyện này giao cho khanh đi làm nhé.

Vương Phủ hành lễ nói:

- Hoàng thượng, chuyện này nếu giao cho vi thần đi làm, e là không ổn.

Tống Huy Tông nói:

- Lời này là sao?

Vương Phủ nói:

- Nếu chỉ riêng là cải cách nông thuế, vi thần đương nhiên nguyện vì Hoàng thượng phân ưu, không dám có hai lời. Nhưng ở đây còn liên quan tới việc thiết lập kinh tế của Kinh tế sử, cho nên vi thần đề nghị chuyện này giao cho Kinh tế sử đi làm. Như vậy, ông ta cũng có thể nắm được toàn cục, làm việc tuyệt đối không sai sót nhầm lần.

Mẹ kiếp! Ngươi đây là đang làm hại bản thương nhân ta nha. Lý Kỳ giờ đã hiểu, hành động này của Vương Phủ chính là muốn phá vỡ cải cách, lấy lý do lớn để nhiều người ngăn cản một cải cách mới. Có thể thấy, cách này một khi thi hành, người phản đối chắc chắn là tăng lên gấp bội lần. Lý Kỳ cũng thấy rất khó. Lý Kỳ xem như đã hiểu được sự lợi hại của Vương Phủ, cũng hiểu ban đầu vì sao Thái Kinh lại bại trong tay lão ta rồi.

Bỗng một người đứng lên nói:

- Vi thần cũng nghĩ phải làm như vậy. Nếu Kinh tế sử không dám đảm nhiệm trọng trách này, vậy thì giao Cục thương vụ cho Vương Tướng quản lý.

Người này chính là Thái Du.

Thái, Vương hai đảng cũng lần lượt đứng lên ủng hộ hai người.

Cuối cùng thằng nhãi này cũng không kéo chân ta được. Trong lòng Vương Phủ đắc chí, ngoài miệng nói:

- Ây da, Anh Quốc Công cất nhắc rồi, nếu luận về phương diện kinh tế, ta sao bằng Kinh tế sử được.

Tống Huy Tông cười nói:

- Trẫm tuyệt đối tin tưởng và khả năng của Lý Kỳ. Lý Kỳ, chuyện này giao cho Cục thương vụ của các ngươi làm đi, ngươi không được để Trẫm thất vọng.

Mẹ kiếp! Ông mày bị rơi xuống hố chết rồi, Lý Kỳ gượng cười nói:

- Vi thần lĩnh mệnh.

Tần Cối quay đầu nhìn Lý Kỳ, trong ánh mắt lộ rõ sự sợ hãi, không thể không nói chiêu mượn đao giết người này của Vương Phủ quả là quá hiểm. Điều này không nghi ngờ là sẽ dồn Lý Kỳ vào bước đường cùng, tiến thoái lưỡng nan.

Tống Huy Tông miệng vàng mở ra, chuyện này liền như lớp bụi rơi xuống đất.

Cao Cầu và Bạch Thì Trung ngơ ngác nhìn nhau, không khỏi lắc đầu cùng tỏ vẻ chuyện này xem ra không tốt, bởi vì Lý Kỳ sẽ phải chịu áp lực chưa từng thấy bao giờ.


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Hồi (1-1753)


<