Vay nóng Tinvay

Truyện:Bắc Tống phong lưu - Hồi 0609

Bắc Tống phong lưu
Trọn bộ 1753 hồi
Hồi 0609: Đóng cửa thả chó
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-1753)

Siêu sale Shopee

Tuy rằng rốt cục đóng cửa sổ này lại, nhưng giờ cũng không phải là lúc triền miên, sau khi Lý Kỳ trấn an tâm tình của Phong Nghi Nô xong, lại nịnh lên nịnh xuống, mới khiến cho Phong Nghi Nô đáp ứng hắn không cùng hắn về Tần phủ. Ngay lúc đó Lý Kỳ lại tìm Da Luật Cốt Dục đến, bảo nàng dẫn theo Phong Nghi Nô đi tới trang viên của chính mình ở tây ngoại ô, hắn tạm thời cũng không dám đưa Phong Nghi Nô về nhà.

Đã qua canh ba, nhưng tiền sảnh Tần phủ vẫn đèn đuốc sáng trưng.

- Gâu gâu gâu!

- Hắc Mao, ta thật sự là khinh thường ngươi, làm một con chó đực, không ngờ lại tranh thịt ăn với lão bà của mình, hắc, ngươi còn không phục, đợi lát nữa ta ngay cả xương cốt cũng không cho ngươi ăn. Kim Mao, ta biết ngươi yêu Hắc Mao, nhưng ngươi phải biết rằng con người chết vì tiền tài, chó chết vì thịt a!

Chỉ thấy Lý Kỳ đang ngồi xếp bằng ở trên ghế, trong tay bưng một bát thịt heo, trước mặt là hai con chó ngao Tây Tạng to như con cọp, một đen một vàng. Còn Mã Kiều thì đang ngồi ở một bên, một bàn tay cầm lấy dây xích sắt, một tay cầm một vò rượu mãnh liệt rót vào miệng.

Lý Kỳ tùy tay cầm lấy một miếng thịt ném ra ngoài.

Hai con chó ngao Tây Tạng đồng thời nhảy lên, lúc này đây Kim Mao khá là không chịu thua kém, rốt cục cướp được khối thịt kia, hiện giờ nó đã hết thời gian ở cữ rồi, thân mình cũng trở nên mạnh mẽ lên, hơn nữa trước đó không lâu đã sinh tám con chó ngao Tây Tạng nhỏ, đã làm cho Lý Kỳ vui vẻ phát điên rồi.

Mà hiện giờ quan hệ giữa Lý Kỳ và hai con chó ngao Tây Tạng cũng thật sự là không thể tốt hơn nữa rồi, đây hết thảy đều phải quy công cho tay nghề làm bếp của hắn nha!

Mã Kiều uống một ngụm rượu, đột nhiên nhìn nhìn rượu trong vò, một lát, y ngẩng đầu lên nói:

- Bộ Soái, có chuyện ta muốn hỏi hỏi ngươi.

Lý Kỳ vừa đùa với hai con chó ngao Tây Tạng, vừa nói:

- Về tửu quỷ?

- Ừ.

Lý Kỳ thản nhiên nói:

- Bây giờ còn không phải lúc, tuy nhiên ngươi yên tâm, ta sẽ không làm thương tổn lão ta, hơn nữa cuộc sống bên trong phủ Khai Phong ta từ trước đến nay không tệ, lão không đói chết được.

Mã Kiều thoáng nhẹ nhàng thở ra, lại nói:

- Nhưng tửu quỷ kia chỉ yêu rượu.

- Thật có lỗi, ta đây đã thật sự lực bất tòng tâm rồi, qua mấy ngày rồi nói sau. Trước tiên đem việc này giải quyết xong đã.

Lý Kỳ nói xong lại ném một khối thịt bay ra ngoài.

Lúc này, Tần phu nhân đột nhiên đi đến, chỉ thấy nàng khoác một kiện áo khoác, khiến dáng người đẫy đà được chùm kín, từ điểm này cũng đó có thể thấy được, nàng là tìm đến Lý Kỳ đấy.

Lý Kỳ sắc mặt sửng sốt, nói:

- Phu nhân. Ngươi sao còn chưa ngủ?

- Ta nghe được tiếng chó sủa, liền đi ra nhìn một cái.

Tần phu nhân nhíu chặt mày ngài nói:

- Ngươi cũng thật là, bận rộn vài ngày, khẳng định cũng mệt chết đi rồi, tại sao không đi nghỉ ngơi, hơn nửa đêm còn cho chó ăn gì chứ.

Lời này nghe có vẻ khá uất ức. Lý Kỳ ha hả nói:

- Đa tạ phu nhân quan tâm. Tuy nhiên đợi lát nữa khả năng có người tới tìm ta ôn chuyện, ta đang đợi y.

Tần phu nhân hiếu kỳ nói:

- Trời đã qua canh ba rồi, còn ai đến đây nữa?

- Một lão sắc cẩu.

Lý Kỳ nói xong bỗng nhiên khẩn trương nói:

- Phu nhân, ngươi vẫn nên đi vào nhanh một chút, lão sắc cẩu này thấy nữ nhân liền thích nhảy vồ lên trên, nếu nhìn thấy ngươi, phỏng chừng Vương thúc thúc về sau gặp phiền.

Tần phu nhân nghe vậy cũng mơ mơ màng màng. Nói:

- Ngươi đến tột cùng đang nói chuyện gì?

Lý Kỳ nói:

- Ngươi đừng quản ta nói cái gì, ngươi bây giờ trở về đi ngủ, lát nữa mặc kệ có bao nhiêu động tĩnh, ngươi đừng đi ra là được rồi.

- Không được, nếu ngươi không nói rõ ràng, ta sẽ không đi.

Tần phu nhân nói xong sắc mặt căng thẳng, nói:

- Ngươi có phải lại gây ra đại họa gì hay không?

Lý Kỳ gật gật đầu nói:

- Lần này ngươi nói đúng, nếu ngươi không sợ chức quan của Vương thúc thúc khó giữ được. Vậy ở lại đó đi, đến lúc đó cũng đừng nói ta không có nhắc nhở ngươi.

Tần phu nhân sợ hãi nói:

- Ngươi --- ngươi đây là ý gì?

Mã Kiều đột nhiên nói:

- Phu nhân, ngươi cứ yên tâm, Bộ Soái còn có tâm tư ở trong này cho chó ăn, chắc chắn sẽ không có chuyện gì, không phải là Thái đại gia kia sao, có cái gì to tát đâu.

- Thái đại gia?

Tần phu nhân sửng sốt. Lập tức quá sợ hãi nói:

- Chớ không phải là Thái Du kia chứ?

Lý Kỳ cũng không có tính toán giấu diếm Tần phu nhân, bởi vì hắn cũng sợ đến lúc đó nếu chẳng may gây ra động tĩnh gì đến, Tần phu nhân lại nhảy ra, vậy thì thật là hỏng bét. Luận sắc đẹp, Tần phu nhân càng hơn Phong Nghi Nô nha, trời biết Thái Du lão sắc cẩu kia có thể lại nghĩ ra cá trò hư hỏng gì hay không. Nói:

- Phu nhân, ngươi thật thông minh, vừa đoán đã đúng rồi.

Tần phu nhân kinh ngạc nói:

- Nhưng --- nhưng Thái đại gia hôm nay mới hồi kinh mà, tại sao ngươi liền gặp phải ông ta?

Lý Kỳ nhún nhún vai nói:

- Thứ này xem như là duyên phận đấy, cụ thể ta cũng không nói rõ ràng được.

Tần phu nhân chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói:

- Ngươi --- ngươi --- ôi, ta đã nói như thế nào với ngươi rồi chứ, Thái đại gia kia cũng không phải là dễ chọc nha.

Lý Kỳ cười nói:

- Ta biết rồi, nhưng ông ta đã tìm tới tận cửa rồi, ta có biện pháp nào chứ.

- Vô duyên vô cớ, tại sao ông ta lại tới tìm ngươi làm phiền, nhất định là ngươi đắc tội ông ta, giờ biết làm như thế nào cho phải a.

Tần phu nhân lo âu đầy vẻ mặt nói.

Nàng vừa dứt lời, bên ngoài bỗng nhiên truyền đến từng đợt tiếng bước chân, lại nghe đến tiếng gõ cửa bum bum bum.

- Mở cửa, mở cửa nhanh.

Xem ra Triệu nhân yêu này nói không sai nha, Thái Du này thật sự là háo sắc tới cảnh giới nhất định rồi. Lý Kỳ đứng dậy chân thành nói:

- Phu nhân, có cái gì đợi lát nữa rồi nói sau, ngươi bây giờ lập tức vào hậu đường, ngươi ở nơi này chẳng những không giúp được ta, thậm chí còn thêm phiền toái.

Tần phu nhân tức giận lườm Lý Kỳ một cái, phẩy ống tay áo, bước nhanh về hướng hậu đường.

Đợi Tần phu nhân đi vào rồi, Lý Kỳ liền bảo tôi tớ đi mở cửa.

Cửa vừa mở ra, chỉ thấy một đám người tràn vào, đuốc trong tay nhất thời chiếu sáng trưng cả Tần phủ, đi tuốt đàng trước là Thái Uy đưa tay đẩy tên hạ nhân vừa mở cửa:

- Cút ngay!

Hạ nhân kia đặt mông ngồi dưới đất, sợ tới mức sắp khóc rồi.

Con chó ở bên cạnh chủ nhân chính là bất đồng một chút.

Một trận tiếng bước chân ồn ào qua đi, ba bốn mươi tên tay chân xếp thành hai nhóm ở phía trước viện, biến Tần phủ giống như một ổ thổ phỉ.

Rồi thấy Thái Du mặt âm trầm đi đến, cả giận nói:

- Lý Kỳ, Lý Kỳ, tiểu tử ngươi mau lăn ra đây cho ta.

- Gâu gâu gâu.

Nhưng mà, nghênh đón bọn họ chính là một trận tiếng chó sủa điên cuồng, Lý Kỳ cảm thấy dùng chó để đón tiếp bọn họ, thật sự là rất chuẩn xác rồi.

- Ồ! Hóa ra là Thái đại gia nha, thật sự là làm ta sợ muốn chết, ta còn tưởng rằng thổ phỉ đến, hữu lễ, hữu lễ.

Lý Kỳ đi ra, chắp tay ha hả cười nói.

Chỉ thấy phía sau hắn là hai con chó ngao Tây Tạng đang điên cuồng sủa không ngừng, nếu không phải Mã Kiều đang giữ, chỉ sợ hai con chó ngao Tây Tạng này đã sớm nhào tới rồi.

Lũ tay chân kia đột nhiên nhìn thấy hai con chó lớn như vậy, mặt mỗi người đều lộ vẻ sợ hãi.

Thái Du cũng sợ tới mức không khỏi lui về sau một bước nhỏ, nhưng ngay sau đó thân thể chấn động, khí phách chỉ tay vào Lý Kỳ, có vẻ tinh tướng nói:

- Mẹ thằng kia. Thật to gan, dám lấy đao chĩa vào người của ta, món nợ này đợi sau này ta lại tính với ngươi, hiện tại ta lệnh cho ngươi nhanh chóng giao người ra đây.

Lớn lối gớm nhỉ, liền ngay cả Vương Phủ cũng không bằng gã nha.

Lý Kỳ ngáp, ra vẻ mờ mịt nói:

- Người nào nha? Anh quốc công, ngươi đang nói cái gì vậy?

Kia Thái Uy nói:

- Bộ Soái. Mới vừa rồi rõ ràng chính là ngươi đem Phong hành thủ mang đi.

Lý Kỳ ồ một tiếng, nói:

- Hoá ra các ngươi là đến tìm Phong Nương Tử hả.

Thái Du giận không kềm được nói:

- Ngươi ít con mẹ nó vô nghĩa thôi, mau giao người ra đây, nếu không đừng trách ta không khách khí.

Lý Kỳ nắm hai tay nói:

- Không biết Phong Nương Tử phạm vào tội gì, còn phải làm phiền Anh quốc công ông tự thân xuất mã, tuy nhiên cho dù Phong Nương Tử phạm vào tội gì. Đó cũng là chuyện của phủ Khai Phong a.

Thái Du hừ lạnh nói:

- Ta biết tiểu tử ngươi hiện giờ rất được ân sủng, liền ngay cả Vương Phủ đều phải nhường ngươi ba phần, nhưng ta cũng không phải là Vương Phủ, ta cho ngươi thêm một cơ hội nữa, mau giao người ra đây.

Lý Kỳ cười dài nói:

- Anh quốc công, ngươi nửa đêm chạy đến nhà của ta, bảo ta đem nữ nhân của ta giao cho ngươi. Đây có phải có chút khinh người quá đáng rồi hay không.

- Vậy thì như thế nào?

Thái Du cười ha hả, nói:

- Vả lại đừng nói ngươi còn chưa cưới Phong Nghi Nô vào cửa, mặc dù đã vào cửa rồi, ta cũng không để ý, dù sao ta cũng không trông cậy vào nàng là trinh nữ gì đó, ồ, nghe nói gần đây nhất kinh thành lại xuất hiện một ca kỹ tên là Hồng nương tử, nhan sắc cũng không tệ lắm. Ta cũng muốn mở mang kiến thức.

Thằng này thật đúng là vô sỉ tới cực hạn rồi. Lý Kỳ vừa nghe đến tên của Quý Hồng Nô từ trong miệng gã nói ra, lửa giận trong lòng rốt cuộc ép không được rồi, quát:

- Ngươi con mẹ nó đi rửa sạch cái miệng chó của ngươi cho ta.

- Ngươi dám mắng ta?

Thái Du chỉ vào Lý Kỳ, không thể tin nổi nói.

- Ngươi con mẹ nó tự tới cửa tìm mắng, ta không mắng ngươi ta mắng ai?

Lý Kỳ phản môi chế giễu.

- Tốt tốt tốt.

Thái Du nổi trận lôi đình, nói:

- Ngươi dám to gan phạm thượng, người tới, bắt loạn thần tặc tử này cho ta.

- Vâng.

- Ai dám!

Tay Mã Kiều thoáng buông lỏng, Hắc Mao, Kim Mao có vẻ như muốn chồm lên, tiếng kêu cũng càng phát ra làm cho người ta sợ hãi.

Lũ tay chân của Thái Du không khỏi có chút khiếp đảm, nắm chặt cây gậy. Tiến cũng không được, lùi cũng không xong.

- Một khi đã như vậy, cũng đừng trách ta không khách khí.

Lý Kỳ đột nhiên reo lên:

- Đóng cửa thả chó.

Chốc lát sau, tiếng "gâu gâu gâu" bên tai không dứt, đàn chó cùng sủa.

Chỉ thấy hai bên tiền sảnh đột nhiên xuất hiện một số lớn người, trong tay mỗi người đều dắt một con chó săn lớn, mà ngay cả A Manh kia, Tiểu Bát cùng lên một lượt nhảy đến gần đàn chó.

Thế cục nháy mắt đã nghịch chuyển, chỉ thấy hơn mười con chó bao bọc vây quanh đám người Thái Du, tiếng chó sủa điếc tai nhức óc.

Những người này bình thường đều tác oai tác quái đã quen, làm sao gặp qua những trường hợp thế này, không khỏi đều sởn tóc gáy, có mấy người chân cũng bắt đầu run rẩy.

Lý Kỳ cười lạnh nói:

- Anh quốc công, ngươi có muốn thử một chút tư vị bị hơn mười con chó này bổ nhào vào trên người của ngươi hay không.

Cho dù lại cho Thái Du một lần cơ hội, gã cũng thật không ngờ trong kinh thành này ngoại trừ Hoàng thượng, còn có người dám đối với gã như vậy, tức giận đầu choáng não trướng, nhưng trong lòng cũng có chút khiếp đảm, chỉ vào Lý Kỳ nói:

- Ngươi dám?

Lý Kỳ hai tay dang ra, nói:

- Vậy ngươi thử nhìn một chút a! Có lẽ ta thật không dám.

Hay nói giỡn, chó này cũng không so được với người, một khi những hạ nhân kia buông lỏng tay ra, ai cũng không ngăn cản được rồi. Thái Du không khỏi cũng đổ mồ hôi đầy mặt, chỉ cảm thấy đứng trước mặt chính là người điên, nói:

- Lý Kỳ, ngươi dám cãi lời hoàng mệnh, ta nhất định phải tìm Hoàng thượng đến lục soát nơi này của ngươi.

- Cãi lời hoàng mệnh?

Lý Kỳ ra vẻ sợ hãi nói:

- Anh quốc công, chó có thể sủa bậy, người lại không thể nói lung tung nha, ta khi nào thì cãi lời hoàng mệnh rồi, mong rằng Anh quốc công cho biết.

Thái Du cười lành lạnh nói:

- Ngươi chỉ sợ còn không biết đi, Hoàng thượng đã đem Phong Nghi Nô ban thưởng đưa cho ta.

- Phải không?

Lý Kỳ duỗi tay ra, nói:

- Lấy ra đây.

Thái Du kinh ngạc nói:

- Cái gì?

- Thánh chỉ a!

- Thánh chỉ?

Thái Du cả giận nói:

- Tiểu tử ngươi không phải là cố ý chơi ta chứ, việc nhỏ như thế, còn muốn thánh chỉ?

Nói rõ là chơi ngươi nha, thật sự là ngu xuẩn quá rồi. Lý Kỳ ha hả nói:

- Ta đây làm sao biết ngươi có phải cố ý lừa ta hay không, nếu ta chạy đến nhà ngươi đi, nói Hoàng thượng đã đem thê tử của ngươi ban thưởng đưa cho ta, ngươi sẽ đáp ứng sao?

Thái Du hai mắt trợn thật lớn, há mồm thở, mặt cũng biến thành màu tím, chỉ vào Lý Kỳ, nửa ngày nói không ra lời, nếu không có có vài chục con chó tới đây, gã thật sự có khả năng không để ý đến cái gì, cũng muốn đem Lý Kỳ bầm thây vạn đoạn, cắn răng nói:

- Tốt tốt tốt, ngươi nhớ kỹ những lời mới vừa rồi đã nói, chuyện hôm nay, còn chưa xong, ta nhất định sẽ cho ngươi biết, Thái Du ta cũng không dễ trêu như vậy.

Nói xong, gã xoay người liền hướng tới cửa đi ra ngoài.

- Đám chó này, cút ngay cho ta, nhanh đi giúp chủ nhân ngươi chuẩn bị quan tài đi.

Thái Du đang tức phát nổ, đảm lượng cũng lớn lên, không ngờ tuyệt không sợ hãi đám chó săn trước mắt này.

Lý Kỳ vung tay lên.

Những hạ nhân kia tránh ra một lối. Thái Du cùng lũ tay chân của gã cứ như vậy xám xịt rời đi. Đối với Thái Du mà nói, tối nay không thể nghi ngờ là đã bị khuất nhục lớn nhất trong đời.

Đợi Thái Du đi rồi, Lý Kỳ cho những hạ nhân kia về nghỉ ngơi, sau đó hướng tới Mã Kiều nói:

- Mã Kiều, ngươi lập tức đi Long Vệ quân, truyền mệnh lệnh của ta, bảo Ngưu Cao phái chút thân tín lại đây âm thầm bảo hộ Tần phủ, ồ đúng rồi, lại bảo y đi Thần Vệ quân điều vài người đi trang viên tây ngoại ô của ta.

Mã Kiều kinh ngạc nói:

- Bộ Soái, Thái Du kia còn dám tới?

Lý Kỳ thở dài:

- Trên đời này có hai loại người khó đối phó nhất, một loại là ngu xuẩn, một loại là kẻ điên, bởi vì ngươi một khi gặp phải bọn họ, hoặc là chính là ngươi chế phục gã, hoặc chính là bị gã chế phục, rất khó tìm ra con đường thứ ba.

Mã Kiều thấy sắc mặt Lý Kỳ ngưng trọng, biết việc này cũng không, lên tiếng, quay lưng liền đi ra ngoài.

Lý Kỳ đặt mông ngồi ở trên bậc thang, thở dài một tiếng, lẩm bẩm:

- Thái Du a Thái Du, ngươi thật sự là khinh người quá đáng rồi, nếu ngươi lần này không chỉnh chết ta, ngày khác ta nhất định phải làm cho ngươi không chết tử tế được.

Kỳ thật ban đầu hắn vốn không muốn đem sự tình náo đến nông nỗi không thể xoay chuyển này, vì vậy trước mặt hắn vẫn chỉ để cho người giữ chó núp ở phía sau, nhưng Thái Du căn bản không có cho hắn thời gian tự hỏi, hắn trừ những thứ này ra không có phương pháp khác, hơn nữa Thái Du cả vú lấp miệng em, khiến hắn cũng không thể nhịn được nữa, giờ mới tạo thành loại cục diện này.

Hắn mặc dù cùng Vương Phủ vẫn tranh tranh đấu đấu, nhưng đây đều là ở dưới mặt bàn, hơn nữa hắn chủ yếu là cùng Vương Tuyên Ân phát sinh mâu thuẫn, còn chưa từng chính diện với Vương Phủ, bình thường gặp mặt còn có thể hi hi ha ha hai câu, nhưng lần này tình huống lại đã hoàn toàn bất đồng rồi, trong lòng của hắn một chút nắm chắc cũng không có.

Bỗng nhiên, phía sau truyền đến tiếng bước chân nhẹ nhàng, Lý Kỳ cũng không quay đầu lại nói:

- Phu nhân, ta thật sự mệt chết đi rồi, ngươi muốn niệm ta, kính xin ngươi lưu đến ngày mai lại đến niệm, cảm ơn.


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Hồi (1-1753)


<