Vay nóng Tima

Truyện:Bắc Tống phong lưu - Hồi 0600

Bắc Tống phong lưu
Trọn bộ 1753 hồi
Hồi 0600: Chim ngu dẫn đầu
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-1753)

Siêu sale Lazada

Hai người đẹp rất hài lòng về món ăn này của Lý Kỳ. Mặc dù cơm chỉ là một bát cơm bình thường, nhưng lại ăn rất nhiều đồ ăn. Lát sau, Hoàng hậu Trịnh liền đặt đũa xuống, uống một ngụm trà, quay sang nhìn Lý Kỳ, thấy trên mặt hắn rất kiên nhẫn, thầm cúi đầu xuống, nghiêm mặt nói:- Lý Kỳ, tài nấu nướng của ngươi quả thực là không còn lời nào có thể diễn tả được. Chỉ một món ăn đơn giản cũng có thể khiến người ta ăn ngon vô cùng, xứng đáng là Trù Vương. Ngươi không hổ danh chút nào. Nói xong, bà bỗng chuyển đề tài:

- Nhưng ta thấy nếu có thể dùng nguyên liệu đơn giản nhất, nấu ra được món ngon tuyệt vời nhất, đó mới là điều khó làm nhất. Cũng giống như món La Hán toàn trai lần này, nếu chạy theo hương vị cao quý, xa hoa, ngược lại sẽ khiến người ta quên đi hương vị vốn có của món ăn. Không biết lời này của ta ngươi có hiểu không?Cuối cùng cũng đã tới rồi, con mẹ nó nếu không nói, ta cũng sắp ngủ rồi. Lý Kỳ làm bộ kinh ngạc nói:- Không ngờ Hoàng hậu lại hiểu sâu sắc về nghệ thuật nấu ăn như vậy, vi thần cũng nghĩ như vậy. Hoàng hậu Trịnh khẽ mỉm cười, nói:

- Nhưng ta nghe nói Hoàng thượng có ý lệnh cho ngươi phụ trách tiệc mừng công lần này, còn cho ngươi làm món vô tướng đó. Ý gì thì cũng đã quyết định rồi. Lý Kỳ bất đắc dĩ gật đầu nói:- Hoàng thượng có ý này. Hoàng hậu Trịnh nói:- Về món vô tướng đó, ta cũng đã nghe nói. Cụ thể ta cũng không nhớ rõ, ta chỉ nhớ cần bao nhiêu con trâu, bao nhiêu con lợn, bao nhiêu con dê, còn có cái gì là một trăm tám mươi con bào ngư, gà đen, vịt già, hàng chục cân sò khô, hải sâm .... Không biết ta có nói sai không?Lý Kỳ ngượng ngùng gật đầu, nói:

- Tương ... tương đối rồi. Trong lòng lại nghĩ ngươi đúng là sợ nói, chút nguyên liệu ngươi nói này sao đủ được chứ?Hoàng hậu Trịnh khẽ thở dài, nói:- Chuyện này vốn là chuyện vui, Hoàng thượng muốn mở tiệc mừng công linh đình một chút, cũng không có gì đáng trách. Ta vốn không nên nhiều lời.

Nhưng, món ăn này của ngươi giá quá đắt, có lẽ còn rất xa vời. Đúng vậy, đối với thịnh yến hoàng gia mà nói, chút tiền này chẳng đáng là gì. Nhưng, món ăn này đã tiêu tốn hơn một nghìn quan, chuyện này mà truyền ra ngoài, bách tính thiên hạ sẽ nghĩ thế nào? Văn võ toàn triều sẽ nói thế nào? Hơn nữa, ngươi cũng là Kinh tế sứ, cũng nên biết, quốc khố hiện nay trống rỗng. Biến pháp của ngươi càng khiến cho tình hình quốc khố suy yếu. Làm món vô tương vào thời khắc này, quả thực không đáng. Ta và Hoàng thượng phải làm gương cho thiên hạ, không nên phô trương lãng phí, thành công lớn như vậy, kỳ thực chút tiền này là chuyện nhỏ, ảnh hưởng mới là lớn!Trước đây, Tống Huy Tông muốn làm đá hoa cương, bà cũng đã lên tiếng phản đối rồi.

Nhưng, chuyện này dù sao cũng không thuộc về hậu cung, bà cũng không có chỗ đứng ở đây. Nhưng, chuyện yến tiệc này, thường thì đều do bà quản lý.

Mà bà và Tống Huy Tông lại là hai người trái ngược nhau, đặc biệt là về phương diện chi tiêu này. Đây cũng không phải là bà nhằm vào Lý Kỳ. Bà đối với người cũng giống như đối với mình, đã từng có cung nhân làm quan phục cho bà, khi đó quốc khố không nhiều, quan phục lại xa xỉ, do đó bà đã lệnh cho cung nhân sửa quan cũ thời làm Quý phi.

Vì vậy, có thể thấy, bà cảm thấy có thể làm một người vợ hiền biết lo toan, chỉ tiếc là Tống Huy Tông quả thực là hết thuốc chữa rồi. Nếu ngươi muốn tốt cho Hoàng thượng, tiếc là ngươi không đúng rồi.

Kỳ thực ta cũng không muốn làm, nói không chừng còn bị các quan lại buộc tội, đúng là phí sức mà không lấy được lòng. Nhưng ta cũng không còn cách nào khác.

Chồng ngươi đã căn dặn, ta dám không nghe sao? Lý Kỳ vuốt cằm nói:- Lời vàng ý ngọc của Hoàng hậu vi thần thấy lợi ích không nhỏ. Kỳ thực, vi thần cũng đã suy nghĩ tới điểm này, cho nên vi thần đã nghĩ ra hai cách lưỡng toàn kỳ vĩ rồi. Hoàng hậu Trịnh hỏi:

- Cách gì?Lý Kỳ mỉm cười, nói:- Dùng một nghìn quan để làm một món ăn, quả đúng là có chút không thỏa đáng.

Nhưng nếu dùng một nghìn quan tổ chức tiệc mừng công một lần, hẳn là không đủ rồi. Hoàng hậu Trịnh nghi ngờ nói:- Ý ngươi là?Lý Kỳ cười giải thích:- Hoàng hậu có lẽ còn chưa hiểu về món vô tướng đó. Không phải là vi thần ba hoa, kỳ thực món vô tướng này có thể gọi là tinh sâu rộng lớn, tập trung toàn bộ các phương pháp, hương vị độc đáo. Hơn nữa còn có thể kéo theo rất nhiều món ăn, bởi vì nó chri cần một phần tinh hoa của những nguyên liệu đó.

Vì vậy, sau khi làm xong món vô tướng này, những nguyên liệu đó đã qua xử lý đặc biệt một ít, còn có thể dùng làm món khác. Mặt khác, hương vị rất ngon. Vì vậy có thể nói, vô tướng không phải là một món, mà là tên gọi chung của hàng loạt món ăn. - Hàng loạt món ăn?Vi quý phi không thể tin nổi bật cười:

- Vậy, món vô tướng này của ngươi quả là đặc biệt, chưa từng nghe thấy bao giờ. Lý Kỳ cười nói:- Quý phi nói đúng, kỳ thực đó cũng là đặc điểm chính của vô tướng. Hoàng hậu Trịnh hơi ngẩn người ra một lát, liền cười nói:

- Nếu ngươi nói đúng như vậy, vậy thì ta yên tâm rồi. Dừng lại một lát, bà lại nói:- Nếu Hoàng thượng muốn ăn món vô tướng như vậy, vậy thì ngươi cố gắng đi làm đi, để tránh phụ mất sự kỳ vọng của Hoàng thượng. Kỳ thực bà cũng không còn cách nào khác, vì một món ăn mà trở mặt với Hoàng thượng, điều này quả không phải là điều mà Hoàng hậu nên làm. Hôm nay bà gọi Lý Kỳ tới, chỉ là muốn nắn gân Lý Kỳ để hắn có điều kiêng dè, đừng dùng toàn bộ những thứ không thật mà mua vui cho Tống Huy Tông. Bà luôn cho rằng là Lý Kỳ tiến cử món ăn này với Tống Huy Tông, dụ dỗ Tống Huy Tông tổ chức tiệc vô tướng. Bởi vì chuyện này Vương Phủ, Thái Kinh thường xuyên làm, bây giờ lại phần lớn là một mình Lý Kỳ. Bà cũng luôn cảm thấy lo lắng. Đặc biệt là biết Lý Kỳ cũng đang căm tức, trong lòng không hề mong muốn chút nào, quả thực là oan uổng quá. Đây là mã hậu thả pháo, làm lãnh đạo quả thực là nói gì cũng đều có lý. Lý Kỳ hành lễ nói:

- Vi thần không dám phụ sự mong đợi của Hoàng thượng, Hoàng hậu.

Nhưng .... Nói tới đây, hắn liền dừng lại. Hoàng hậu Trịnh khẽ nhíu mày, nói:- Nhưng sao? Ngươi có chuyện cứ nói đừng ngại. Lý Kỳ ngượng ngùng nói:- Nhưng vi thần có chuyện muốn nhờ. Hoàng hậu Trịnh mỉm cười nói:- Không hổ là Kinh tế sử, dù là một món ăn nho nhỏ cũng quyết định không thể làm không công được. Ngươi nói đi. Đây là ý gì? Món chay này còn nhỏ sao? Có cần ta mang cả bồn tới đựng không? Thật là quá bịa đặt. Lý Kỳ lúng túng cúi đầu nói:- Bởi vì chế biến món vô tướng này cần công cụ đặc biệt. Mặc dù công cụ này dân gian cũng có, nhưng duy có trong cung là tốt nhất. Do vì là cống phẩm, vì vậy vi thần chỉ có thể nhờ vả Hoàng hậu. - Cống phẩm?Hoàng hậu Trịnh và Vi quý phi không khỏi nhìn nhau.....

Từ sau khi ra khỏi hậu cung, Lý Kỳ thở phào nhẹ nhõm, lại tới ngự thiện phòng quang minh chính đại làm chút nhân sâm mang về. Mặc dù, hắn đã hiểu vì sao Tả Bá Thanh lại cẩn thận như vậy, có sự tính toán cẩn thận của Hoàng hậu, không cẩn thận không được. Nhưng, hắn vì muốn giúp mẫu thân của Ngu Doãn Văn, chỉ có thể ra tay trước mặt Tả Bá Thanh mà thôi. Ra khỏi hậu cung, Lý Kỳ trở về Tần phủ. Nhưng vừa tới trước cửa Tần phủ, ánh mắt đó xông thẳng tới hắn, khiến hắn bất giác sửng sốt, chỉ thấy bốn người đẹp đang ngồi trong phòng khách. Lý Sư Sư đẹp nghiêng nước nghiêng thành, Tần phu nhân phong hoa tuyệt đại, Lý Thanh Chiếu người đẹp khí chất, còn có Phong Nghi Nô được hàng ngàn vạn người sủng ái. Có thể được một trong số đó đã là vạn hạnh rồi. Nếu có thể được ngủ chung phòng với bốn đại mỹ nữa này, ngoài Hoàng thượng ra, bất kỳ người đàn ông nào cũng đều bằng lòng đoản thọ 10 năm. Lý Kỳ vừa thấy Phong Nghi Nô, trong lòng đã hiểu, ngoài miệng còn cố tỏ vẻ ngạc nhiên nói:- Ồ! Sư Sư cô nương cũng ở đây ư. Các cô là tới tìm phu nhân. Xin lỗi, làm phiền các cô nói chuyện, ta xin lỗi không tiếp chuyện được. Nói xong hắn liền quay lưng bước đi. Lý Sư Sư và Tần phu nhân nhìn nhau, đều lắc đầu. Người này quả đúng là quá xảo quyệt. Tần phu nhân liền lên tiếng:

- Lý Kỳ, Lý Nương Tử và Phong muội muội là tới tìm ngươi. Lý Kỳ quay người lại, kinh ngạc nói:

- Tìm ta? Có chuyện gì?Lý Sư Sư nhìn Phong Nghi Nô. Phong Nghi Nô nắm chặt tay lại, hít một hơi thật sâu, nói:- Lẽ nào ngươi quên chuyện Hoàng thượng đã giao phó?Từ sau tối hôm đó, nàng luôn chờ Lý Kỳ tới tìm nàng luyện nhảy. Nhưng, chờ hai ngày rồi, Lý Kỳ ngay cả mặt cũng không thấy đâu, hình như là đã quên mất chuyện này. Nàng nghĩ rằng Lý Kỳ là cố ý, mục đích chính là muốn trả thù mình, để mình mặt dày tới cầu xin hắn. Vốn nàng đã hạ quyết tâm nếu Lý Kỳ không tới tìm nàng, nàng cũng tuyệt đối không đi tìm Lý Kỳ. Sau đó, Lý Sư Sư khuyên bảo, nàng mới tới đây.

- Ta không quên, chỉ là mấy hôm nay ta đang chuẩn bị vô tướng. Lý Kỳ nói thật.

- Nhưng ... nhưng vũ khúc. Lý Kỳ thư thái nói:

- Chuyện đơn giản này, cô không làm được sao? Chúng ta lại không phải là hợp tác lần đầu. Cô tìm Sư Sư cô nương luyện đi, ta có thời gian sẽ luyện cùng phu nhân là được rồi. Tần phu nhân kinh ngạc, nói:- Lý Kỳ, ngươi nói linh tinh gì thế? Ta đồng ý luyện nhảy với ngươi lúc nào?

Mẹ kiếp! Ta tiện miệng nói thế, bà căng thẳng thế làm gì? Lẽ nào ta lại đáng sợ thế sao? Lý Kỳ cười ha hả nói:

- Ta nói sai rồi, ta thực sự là muốn nói tới Thất Nương. Tần phu nhân lườm hắn một cái, nói:- Con người ngươi sao lại không biết ý tứ thế?Lý Kỳ chậc chậc hai tiếng, nói:

- Phu nhân, người đây là ghét ta đấy, không phải luyện một bài, lại cũng chẳng phải là trộm gà bắt chó gì, xem như ta nói thật đi, đó cũng chẳng liên quan gì. Người ngạc nhiên thế sao?Tần phu nhân hừ một tiếng nói:- Điệu nhảy này ôm ấp lại thành một thể thống nhất gì. Lý Kỳ ồ lên một tiếng, chỉ Tần phu nhân nói:

- Phu nhân, bà đây là chửi chó mắng mèo đấy. Ánh mắt lại nhìn về phía Phong Nghi Nô. Tần phu nhân sửng sốt, liền tỉnh ngộ, biết đã bị mắc lừa Lý Kỳ rồi, trong lòng liền thấy hối tiếc, quay sang nói với Phong Nghi Nô:- Phong muội muội, tỷ tỷ không phải là ý này, muội đừng trách móc. Phong Nghi Nô đương nhiên biết Tần phu nhân không phải đang nói nàng. Nhưng giận là hôm nay nàng đã phải từ bỏ lòng kiêu ngạo, tới đây tìm Lý Kỳ xin nhảy vũ đạo hợp thành thể thống nhất đó, gượng cười nói:

- Tỷ tỷ đừng quá lo lắng, lời của người này ta sao có thể tin được. Lý Sư Sư cũng bất đắc dĩ lắc đầu cười khổ với Lý Kỳ nói:

- Được rồi, được rồi, Phong muội muội một cô gái đích thân chạy tới tìm ngươi tập nhảy, ngươi cũng nên độ lượng một chút chứ. Lý Kỳ nhếch miệng, nói thầm:- Khắp nơi đều là chén trà, ta không muốn dùng tính mạng của mình để nhạy, quá nguy hiểm. Phong Nghi Nô không chịu nổi nữa, đứng dậy quát:- Đủ rồi, nếu không phải hôm đó ngươi nước .... - Khụ khụ khụ.

Lý Kỳ ngắt lời Phong Nghi Nô, nói:- Không phải là nhảy một cái sao, công phu một chén trà, hà tất phải thành thật như vậy, tùy tiện nhảy là được rồi. Trong lòng nghĩ thầm trời ơi, người con gái này đúng là càng ngày càng hung dữ. Chuyện này cũng dám nói, còn có Lý Sư Sư dường như cũng không biết điều đó càng không thể nói ra được sao?Phong Nghi Nô cũng không dám nói, quả đúng là ngậm bồ hòn làm ngọt, không nói ra được, hừ một miếng và ngồi xuống. Lý Sư Sư nhíu mày nói:- Lý Kỳ, tiệc múa cung đình này không thể so được với tiệc sinh nhật của phủ Thái sư, sai một chút cũng không được. Mặt khác phải làm sao để nổi bật, cố gắng làm hoàn mỹ nhất. Nếu không, ta cũng không thể chạy tới đây bày mưu tính kế thay các ngươi được, hy vọng có thể cố gắng hết sức. Lý Kỳ thở dài một tiếng nói:- Ý của Sư Sư cô nương ta đương nhiên hiểu rồi, ta biết cô đang lo lắng cho Phong Nương Tử. Lý Sư Sư sửng sốt, kinh ngạc nói:

- Ta .... Lý Kỳ không cho cô cơ hội giải thích, thở dài:- Đúng, ta thừa nhận, Phong Nương Tử đứng cùng ta so với cô ta đứng cùng với Cao Nha Nội thì quả thực khác xa quá nhiều. Dù là tướng mạo, dáng người, hay bước nhảy đều không thể đẹp bằng ta được. Nhưng, đó là bẩm sinh, cho dù Sư Sư cô nương nhảy độc bước thiên hạ, cũng không thể thay đổi được. Ây da, kỳ thực ta cũng không muốn cướp lấy gió đầy, cho nên mấy ngày này ta cũng đang cố gắng nghĩ cách rút ngắn khoảng cách của hai chúng ta. Không nói là phối hợp xứng, chí ít cũng không nên để Phong Nương Tử quá thảm bại, đúng không?Nếu lời này để Cao Nha Nội nghe thấy thì đau lòng biết bao. Trên đời này sao lại còn có người vô sỉ như vậy.

Tần phu nhân, Lý Thanh Chiếu đều không thể kìm nổi nhìn Lý Kỳ dường như bị lời này làm kinh sợ. Phong Nghi Nô càng tức giận hơn, về mặt ca vũ nàng một đời đều được tán dương, duy có Lý Kỳ nhiều lần nói này nói kia. Trong đôi mắt đẹp của nàng hiện ra hai ánh nhìn đầy lửa hận. Lý Kỳ bình thản nói:- Phong Nương Tử, cô nhìn ta như vậy làm gì? Lẽ nào ta cô không ủng hộ lời ta sao?Lý Sư Sư dở khóc dở cười lắc đầu, sợ hai người bọn họ cãi nhau, liền nói:- Vậy ngươi đã nghĩ ra cách nào chưa?

- Đương nhiên. Lý Kỳ nghiêm túc nói:- Dù kỹ thuật nhảy của Phong Nương Tử rất bình thường, nhưng ta tin với kỹ thuật nhảy cao siêu của ta, có thể bổ sung được điểm này. Ta mệt chút cũng không sao, về phần tướng mạo, khí chất, chỉ có thể dùng cách này để bù lại.

Sau khi ta suy nghĩ kỹ càng, cuối cùng đã nghĩ ra được một cách, đó chính là giày cao gót. - Giày cao gót?Bốn người phụ nữ đều kinh ngạc. Phong Nghi Nô tức giận nói:- Hành động này của ngươi rõ ràng chính là cố ý chơi ta. Lý Thanh Chiếu cũng không nhịn nổi nữa, nói:- Giày cao gót này ta cũng đã thấy, đi vào đi đường cũng đã rất khó, sao có thể đi vào để nhảy được? Ngươi đừng khua môi múa mép nữa, đây cũng không phải là chuyện nhỏ. Mẹ kiếp! Vì sao mỗi lần ta nói thật, họ đều không tin ta? Lý Kỳ ngượng ngùng nói:

- Thanh Chiếu tỷ tỷ, ta quả thực không phải nói đùa. Ta dám dùng nhân cách của mình để thề, phụ nữ đi giày cao gót nhảy rất uyển chuyển, tuyệt đối có thể nâng cao được cảnh giới. Tần phu nhân sớm đã mất lòng tin về nhân cách của Lý Kỳ rồi, nói:- Vậy sao ngươi không đi mà nhảy?Lý Kỳ không hề tức giận, nói:

- Ta lại không phải là phụ nữ, sao đi được? Nếu phu nhân không tin, hoặc lo lắng Phong Nương Tử bị lừa, có thể lấy mình làm gương, đi giày cao gót vào nhảy với ta một lần. Ta đảm bảo phu nhân sẽ tìm lại được niềm tin đã mất, thể hiện được tư thái của người phụ nữ hoàn mỹ. Người này quả thực là cái gì cũng dám nói. Tần phu nhân đỏ mặt lên, đẹp vô cùng, khẽ gắt một câu, không nói thêm gì nữa, thầm nghĩ sao ta lại gặp phải tên quái thai này chứ?Lý Sư Sư bỗng lên tiếng:

- Ta thấy cách này của Lý Sư Phó có thể thử, đi giày cao gót vào nhảy, có lẽ thực sự khiến người ta trở thành điểm nổi bật. Lý Kỳ tán đồng:- Sư Sư cô nương không hổ là đại gia vũ đàn, đều không coi đó là chuyện linh tinh, còn mạnh hơn mỗ nhiều. Lý Kỳ khâm phục, khâm phục.

Ách ... Thanh Chiếu tử tỷ, ta chẳng phải đã nói với tỷ rồi. Lý Thanh Chiếu thẳng thắn nói:- Phương diện này, ta quả thực không bằng Sư Sư. - Lời này của tỷ tỷ nói ra, muội muội quả thực xấu hổ vô cùng. Lý Sư Sư kiêm tốn cười, lại nhìn Lý Kỳ nói:- Hôm nay vẫn chỉ là nói mà thôi, thật sự khả thi chứ? hay là phải thử qua mới biết được.

- Đương nhiên rồi, thực tế luôn luôn là quan trọng nhất. Lý Sư Sư lại nói:- Vậy ngươi định khi nào tập nhảy với Phong muội muội?Lý Kỳ nghiêm mặt nói:- Sư Sư cô nương cũng biết, hôm nay ta còn phải phụ trách cả tiệc vô tướng, tạm thời e là không có thời gian rảnh. Như vậy đi, Phong Nương Tử, trước tiên cô họ làm thế nào đi giày cao gót nhảy đi. Tới khi đó, ta sẽ bố trí thời gian, tập với cô vài ngày. Cô thiên phú bình bình, nhất định phải cố gắng nhiều mới được.

Chim ngốc phải bay trước chứ?Sắc mặt Phong Nghi Nô bỗng nhiên thay đổi, cười quyến rũ nói:

- Đa tạ Phó viện trưởng nhắc nhở, ta nghĩ ta biết niên làm thế nào rồi. Nụ cười này khiến Lý Kỳ bỗng cảm thấy lành lạnh từ lòng bàn chân xông lên tận đỉnh đầu, thầm nhủ, liệu có phải là làm sai ở đâu rồi không?


Stickman AFK: Liên Minh Bóng Đêm

Hồi (1-1753)


<