Vay nóng Homecredit

Truyện:Bắc Tống phong lưu - Hồi 0476

Bắc Tống phong lưu
Trọn bộ 1753 hồi
Hồi 0476: Bị bao vây
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-1753)

Siêu sale Lazada

Ào ào.

Một tên sai dịch đem theo một thùng nước lạnh, đổ ập vào Tây Môn Phiệt đang hôn mê bất tỉnh.

- A!

Tây Môn Phiệt kia lập tức kêu to lên một tiếng, tỉnh táo lại, nhưng dưới háng truyền đến cảm giác đau nhức, nhất thời lại lăn lộn đau đớn trên mặt đất.

Lương Tùng nhìn bộ dạng này của y, cũng hiểu ra, thầm nghĩ Bộ Soái này cũng thật độc ác, vừa ra tay đã khiến cho người ta tuyệt tử tuyệt tôn.

Sau một hồi đau đớn, Tây Môn Phiệt chợt phát hiện ra mình đang ở trong huyện nha, vừa nhìn thấy Cao Nha Nội, Lương Tùng cũng ở đây, nhất thời vừa vui vừa giận, hô lớn: - Đại nhân!

Bịch.

Lương Tùng gõ thước xuống bàn, quát: - Tội phạm Tây Môn Phiệt to gan, dám mưu đoạt ngựa tốt của Thị Vệ Bộ Đô Chỉ Huy Sứ, hơn nữa còn lộng hành thị phi, nói dối bản quan, nói xấu người tốt, tội thêm một bậc. Người đâu, đem Tây Môn Phiệt ra phạt ba mươi trượng, ngày mai áp giải Tương Châu chờ Tri Châu đại nhân tuyên án.

- Vâng!

Lương Tùng sau khi phán án xong, lại hướng về phía Lý Kỳ cười nịnh: - Bộ Soái, người còn muốn nói gì nữa không?

Lý Kỳ khẽ cười nói: - Ta không hiểu mấy cái này, tất cả do ngươi làm chủ.

- Dạ dạ dạ.

Tây Môn Phiệt hoàn toàn không hiểu tình hình ra làm sao, nhưng Thị Vệ Bộ Đô Chỉ Huy Sứ mà vừa nãy Lương Tùng nói khiến cho y sợ đến nỗi ba hồn bảy vía đều bay mất.

Bịch bịch bịch.

- A Lương Tùng, cái tên vong ân phụ nghĩa nhà ngươi, a, chết không được tử tế a.

Tây Môn Phiệt bộ mặt giận dữ nhìn Lương Tùng, trong mắt ẩn chứa nỗi oán hận vô cùng, nhưng bởi vì y đằng trước đằng sau đều bị thương nặng, đã chẳng còn sức lực nào mà kêu ca, chỉ đành nhìn chằm chằm vào Lương Tùng, lúc đánh hai mươi trượng, y lại ngất một lần nữa.

Lý Kỳ thấy cũng được được rồi, đứng ra nói: - Lương Tri huyện, bản quan còn phải về kinh xử lý chút việc, xin cáo từ trước.

Lương Tùng vội hỏi: - Bộ Soái sao phải đi vội vã thế, hạ quan còn chưa gắng hết sức.

- Miễn đi.

Lý Kỳ khoát tay, thản nhiên nói: - Bản quan cũng không rảnh rỗi ở đây mất thời gian.

Lương Tùng ngượng nghịu gật đầu, nói: - Vậyvậy hạ quan tiễn Bộ Soái.

- Không cần, vụ án người này còn chưa điều tra xử lí xong. Cáo từ.

Lương Tùng thở dài nói: - Hạ quan cung tiễn Bộ Soái.

Cao Nha Nội kinh ngạc nhìn Lý Kỳ, dường như đang nói, bây giờ đã đi rồi à?

Lý Kỳ liếc mắt ám hiệu với y, sau đó đi ra phía ngoài.

Không chỉ là Cao Nha Nội, đến Lương Tùng cũng không nghĩ tới, nhìn thấy Lý Kỳ rời khỏi, trong mắt vẫn còn mơ hồ. Y quay ra nói với Chủ Bạc (chức quan chuyên quản lý công văn): - Việc này thế là xong rồi à?

Chủ Bạc lắc lắc đầu nói: - Bộ Soái này vui buồn không biểu lộ ra sắc mặt, thật sự là khiến cho người ta khó có thể cân nhắc, nhưng nếu hắn đã cứu Nhạc Phi, vì sao không trực tiếp đến, ngược lại còn muốn giở nhiều trò như vậy?

- Đúng rồi.

Lương Tùng cau mày, bỗng nhiên trợn hai mắt, nói: - Chẳng lẽ hắn sợ bản quan?

- Đại nhân, ngựa của người.

Đám người Lý Kỳ vừa mới ra khỏi nha môn, một gã sai dịch liền dắt con ngựa mà Lý Kỳ mượn của Nhạc Phi đến.

Lý Kỳ ừ một tiếng, nói với Nhạc Phi: - Ngươi còn có thể cưỡi ngựa không?

Nhạc Phi cười gật gật đầu, đón lấy ngựa trừ trong tay sai dịch, nói:

- Nhạc Phi đa tạ.

Lý Kỳ ngăn lời của y, nói: - Tốt lắm. Những lời này hãy khoan nói, chúng ta mau lên đường thôi.

- Ồ.

Còn chưa đi được hai bước, Mã Kiều liền nhảy đến trước mặt Lý Kỳ, nói: - Phó soái, ngươi cứ như vậy mà buông tha Tri huyện độc ác đó sao?

Cao Nha Nội vò đầu nói: - Đúng vậy đấy, đúng vậy. Thật là mất hứng. Nha Nội ta còn định đại náo huyện nha, trừ gian diệt ác nữa mà.

Hồng Thiên Cửu cũng vẻ mặt buồn bực nói: - Ca ca nói không sai, ta cũng còn chưa đánh nhau trong huyện nha, vốn dĩ còn tưởng rằng có thể được thử, ai ngờ

Đây đều là những người gì vậy. Lý Kỳ thật sự không thể hiểu những người này nghĩ gì, nói: - Các ngươi cũng không động não nghĩ lại, ta chỉ là thống lĩnh tam nha, cũng không phải khâm sai, dựa vào cái gì mà bắt y, trừ phi đánh cho y một trận như đối với Tây Môn Phiệt. Nhưng nếu như vậy, không biết là Lương Tùng có bị phạt đúng tội hay không, ta đây hồi kinh sẽ có thể bị buộc tội. Có lúc, một chút sơ suất nhỏ, có thể dẫn đến họa sát thân, giống như cái tên Tây Môn Phiệt kia.

Mã Kiều nói: - Vậy ngươi định buông tha cho y sao?

- Đương nhiên là không. Ta đến đây chỉ đảm bảo có thể cứu người ra an toàn, nhưng ta không quản được, có người quản được.

- Ai?

- Tri Châu Tương Châu. Lý Kỳ khóe miệng cười lạnh, nói: - Tri Châu Tương Châu này chính là học trò của Thái Nhị Gia. Thái Nhị Gia đã gửi thư tín cho y, tin là Tri châu ngày mai sẽ tới thôi, mà Thang Âm huyện thuộc về một phần của Kinh kỳ, phủ Khai phong có thể trực tiếp thụ lí, chỉ cần Lương Tùng nắm được phủ Khai Phong, đến lúc đó, chúng ta muốn trị y gì cũng được.

Cao Nha Nội vỗ tay một cái, nói: - Tốt, Lý Kỳ, ngươi nghĩ thật là chu đáo, nếu tới Phủ Khai Phong rồi, ha ha.

Hồng Thiên Cửu vẫn bất mãn nói: - Cũng không thú vị bằng đánh cho y một trận ở trên công đường.

Cao Nha Nội như thoáng chút suy nghĩ, gật đầu nói: - Điều này cũng đúng. Tuy nhiên không sao, Tiểu Cửu, đợi ngày mai Tri Châu cái gì gì kia đến đây, chúng ta sẽ đánh cho y một trận trên công đường là được, chắc Tri Châu kia cũng không dám quấy nhiễu đâu.

Hồng Thiên Cửu cười ha ha nói: - Ca ca, ngươi nói lời phải giữ lời, đừng đến lúc đó lại giống Lý đại ca.

- Yên tâm đi, ngày mai ngươi cứ xem ta.

Lý Kỳ nghe thấy chỉ lắc đầu, nói với Nhạc Phi:

- Nhạc Phi, Lương Tùng này đối với ngươi thế nào, ta chắc chắn sẽ bắt y phải trả giá gấp bội.

Nhạc Phi ngượng ngùng nói: - Bộ Soái, thật ra Nhạc Phi cũng không phải chịu quá nhiều khổ cực.

- Ồ? Thế à? Vậy thì để y phải hoàn trả gấp trăm lần đi. Lý Kỳ cười ha hả.

Đoàn người cưỡi ngựa suốt đêm ra khỏi Thang Âm Huyện, đi tới nhà trọ hẻo lánh kia.

Đợi cho bọn họ đi vào, thấy một phu nhân khoảng chừng bốn mươi tuổi ngồi bên trong, thấy phu nhân hiền lành, đang mặc một chiếc váy dài bằng bông, hai đầu lông mày lộ vẻ lo lắng, Nhạc Phiên đứng một bên.

Nhạc Phi vừa thấy vị phu nhân kia, liền nhanh chóng chạy tới, quỳ xuống dưới đất, nói: - Con bất hiếu, khiến mẫu thân lo lắng cho con.

Phu nhân này là mẹ của Nhạc Phi, Diêu Thị.

Diêu Thị nhìn thấy Nhạc Phi, xúc động, mắt đỏ hoe, vội vàng nâng Nhạc Phi dậy: - Tốt rồi tốt rồi, trở về là tốt rồi. Bà nhìn Nhạc Phi một lượt, thấy Nhạc Phi không làm sao, trong lòng cũng an tâm nhiều, lại ngẩng đầu nhìn đám người Lý Kỳ.

Nhạc Phi vội giới thiệu: - Mẫu thân. Vị này chính là Thị Vệ Bộ Đô Chỉ Huy Sứ, cũng là ân nhân cứu mạng của con.

Diêu Thị không ngờ Bộ Soái này trẻ như vậy, hơi sững sờ, vội vàng hành lễ: - Dân phụ Diêu Thị bái kiến Đô Chỉ Huy Sứ.

- Không dám, không dám. Lý Kỳ vốn dĩ định đỡ bà ta dậy, nhưng rồi thấy không ổn, vội nói: - Nhạc Phi, ngươi mau đỡ mẫu thân ngươi đứng lên.

Đợi Nhạc Phi nâng Diêu Thị dậy xong, Lý Kỳ mới cười nói: - Bá mẫu, việc này do bản thân ta mà xảy ra. Nhạc Phi lúc trước cũng đồng ý với ta, đợi y làm tròn chữ hiếu, sẽ tới Thị Vệ Mã giúp ta, cũng có thể coi là lính của ta. Hơn nữa ta và Nhạc Phi mới quen đã thân, cho nên về công về tư, ta đều nên giúp đỡ.

Diêu Thị khẽ gật đầu, tỏ vẻ biết ơn, nói: - Đại nhân nói những lời đó với tiểu nhi, tiểu nhi đã nói với dân phụ rồi. Dân phụ cảm thấy đại nhân nói rất có lý, là tiểu nhi ngu dốt, phụ ý tốt của đại nhân. Từ xưa đến nay, trung hiếu khó trọn đôi bề, nam nhi vốn nên chinh chiến sa trường, lập công lập nghiệp, sao có thể bị ràng buộc bởi nhi nữ tư tình. Có thể được đại nhân trọng dụng, đó là phúc của tiểu nhi, dân phụ hi vọng đại nhân có thể sớm để Nhạc Phi đầu quân, ra sức vì nước. Trong nhà có chuyện gì đệ đệ nó sẽ lo.

Diêu Thị này thật không hổ là một trong tứ đại hiền mẫu, quả nhiên tư tưởng khai sáng, nhưng ta đích thân đến đây rồi, ngươi liền dùng một đứa con để đuổi ra, cũng không có thành ý. Lý Kỳ cười ha hả nói:

- Nói thật ha ha, trung hiếu có thể vẹn toàn đấy.

Diêu Thị kinh ngạc nói: - Đại nhân nói vậy có ý gì.

Lý Kỳ ho nhẹ một tiếng nói: - Tuy rằng bây giờ Tây Môn Phiệt kia chỉ còn lại có nửa sức lực, nhưng thế lực của y không thể một ngày là trừ hết, ta sợ bọn ta đi rồi, nanh vuốt của y sẽ đến trả thù bà, nếu như vậy, chỉ sợ Nhạc Phi cả đời này phải đeo tội danh bất hiếu, ta cũng sẽ không an tâm.

Diêu Thị gật đầu, cũng có vẻ lo lắng, nói: - Vậy ý của đại nhân là

Lý Kỳ cười nói: - Ta tính như vậy, ba mẫu tử các ngươi đem theo linh vị của phụ thân Nhạc Phi theo ta lên kinh, chỗ ta còn có chút vật nghiệp, cũng không phải không có tiền. Còn nữa, ta thấy khí chất của Nhạc Phiên cũng rất tốt, nếu như muốn đầu quân, ta cũng đồng ý để nó vào Tam Nha. Nếu mà như vậy, các ngươi vừa có thể giữ đạo hiếu với cha, còn được rèn luyện trong quân ngũ. Ồ, lão tướng quân Chủng Sư Đạo mở một lớp học quân sự, định để ta bồi dưỡng một đám tướng quân tuổi trẻ tài cao, ta có nhắc đến Nhạc Phi, lão tướng quân cũng hi vọng có thể học cùng y.

Uy danh của Chủng Sư Đạo không ai là không biết, không ai là không hiểu.

Ba mẫu tử Diêu Thị sau khi nghe xong, vô cùng xúc động.

Một lát, Diêu Thị mới nói:

- Vô cùng tạ ơn ý tốt của đại nhân, nếu đại nhân để mắt đến Nhị Lang nhà ta, nó cũng có thể đi vào kinh với đại nhân, dân phụ sẽ không đi quấy rầy đại nhân, ở trong nhà là xong, chắc bọn chúng cũng không làm khó một người phụ nhân như ta.

Bà ta cũng sợ Nhạc Phiên ở đây gặp phải báo thù, nên cũng muốn Nhạc Phiên đi theo Nhạc Phi lên kinh.

Nhạc Phi vội la lên: - Mẫu thân đại nhân, sao có thể đi được.

Diêu Thị liếc ánh mắt uy nghiêm nhìn Nhạc Phi, Nhạc Phi lập tức cúi đầu, không dám nhiều lời.

Cao Nha Nội bên cạnh nghe vậy sốt ruột nói:

- Ta nói phu nhân ngươi thật không biết điều, Lý Kỳ hắn có ý tốt như vậy, ngươi việc gì mà phải đùn đẩy như vậy, hơn nữa bây giờ Lý Kỳ thắt lưng có vạn quan tiền, thuộc hạ đều sắp đông hơn cả người huyện Thang Âm rồi, có thêm một người như ngươi cũng chẳng đáng gì.

Cái tên vô tích sự này. Thật là thành sự không đủ bại sự có thừa. Lý Kỳ tức giận trừng mắt nhìn Cao Nha Nội, trầm giọng nói: - Cao Tiến, ta nói ngươi có thể bớt hai câu đi được không? Hắn không muốn bại lộ thân phận của Cao Nha Nội, chính là sợ Diêu Thị lo lắng, nghĩ định lừa bà ta đến kinh thành rồi từ từ giải thích.

Cao Nha Nội bĩu môi, ngồi vào một bên, chẳng nói thêm gì nữa. Tuy rằng bình thường lúc hi hi ha ha, y chưa bao giờ để ý đến cảm nhận của Lý Kỳ, nhưng khi nói chuyện chính sự, y vẫn nghe theo Lý Kỳ, đây đều là bởi vì hai ca ca của y lâu lắm không về nhà, cho nên y đã tự cho rằng Lý Kỳ là ca ca của mình, chỉ là bản thân không biết mà thôi.

Sau khi tống cổ được cái tên này, Lý Kỳ lại quay về phía Diêu Thị vẻ mặt xin lỗi: - Thật sự xin lỗi, huynh đệ của ta trước nay đều nói chuyện như thế, bá mẫu đừng trách móc, ta thay mặt y xin lỗi bá mẫu. Nhưng ta cho rằng nếu như để bá mẫu ở nhà một mình, Nhạc Phiên và Nhạc Phi cũng không thể toàn tâm toàn ý chú tâm vào huấn luyện, mong rằng bá mẫu suy nghĩ kĩ.

Khuôn mặt già nua của Diêu Thị đỏ lên, cũng cảm giác mình có chút làm kiêu, vội đáp lễ nói: - Không dám, không dám. Thật ra vị quan này nói không sai, là dân phụ không nhận thức được đại thể. Nếu đã như vậy, vậy thì cứ theo lời đại nhân nói, chỉ là sợ sau này khó tránh khỏi gây phiền toái cho đại nhân.

Toát mồ hôi! Không thể tưởng tượng được tên ngốc kia lại có thể giúp ta. Lý Kỳ mừng rỡ, chuyến này đúng là đáng đến lắm. Hắn nói: - Vậy thì thật không còn gì tốt hơn nữa, như vậy đi, chúng ta cứ ở đây nghỉ ngơi một chút đã, ngày mai đợi giải quyết chuyện Lương Tri huyện, rồi quay về nhà thu dọn hành lý.

- Vâng!

Ước chừng hai canh giờ trôi qua, Lý Kỳ vừa chợp mắt, ngoài cửa bỗng vang lên tiếng gõ cửa dồn dập.

- Bộ Soái, Bộ Soái.

Không thể tưởng tượng được chạy đến tận chỗ này vẫn bị người khác quấy rầy. Lý Kỳ nhướn mày hỏi; - Chuyện gì?

Người ngoài cửa nói: - Bộ Soái, theo thám tử báo lại, có một đội nhân mã đang đi về phía chúng ta.

Lý Kỳ đột nhiên đứng lên, hỏi: - Có điều tra rõ là người nào không?

Người kia nói: - Tạm thời chưa, nhưng không phải người của chúng ta, hơn nữa bọn họ đều mang vũ khí, chỉ sợ là không có thiện ý.

Chẳng lẽ là cường đạo? không thể nào, ở nơi Kinh Kỳ này, làm sao còn có cường đạo? Lý Kỳ cau mày, chẳng nhẽ là y? Hắn hỏi: - Tổng cộng có bao nhiêu người?

- Có khoảng năm mươi sáu mươi người.

- Nhiều người như vậy sao? Lý Kỳ hô lên một tiếng kinh ngạc, kỳ thật đầu tiên hắn nghĩ tới chính là Lương Tùng, nhưng một huyện nha làm gì có nhiều người như vậy, mà tri huyện lại không thể trực tiếp điều động quân đội.

Nhưng bất kể thế nào, thì người đến cũng không có thiện ý, kẻ có thiện ý thì không đến.

Lý Kỳ lập tức dặn dò người đánh thức đám người Cao Nha Nội, chuẩn bị chạy trốn.

Chỉ một thoáng, toàn bọ nhà trọ là một đám hỗn loạn.

- Tên khốn kiếp nào ồn ào phá hỏng giấc ngủ của ta.

Cao Nha Nội trong phòng đi ra, vừa mặc quần áo, vừa ngáp.

- Thế ngươi cứ tiếp tục ngủ đi, đợi ngươi bị người ta giết rồi đừng bảo ta không nhắc nhở ngươi.

- Bị giết?

Cao Nha Nội đột nhiên giật mình tỉnh lại, dụi dụi mắt, sợ hãi nói: - Ê ê ê, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?

- Lát nữa nói cho ngươi sau, mọi người đến đông đủ chưa?

Một người nói: - Mã Kiều đợi người đi lấy xe ngựa, những người còn lại đều đi đầy đủ.

- Vậy thì nhanh đi.

Đang lúc mọi người chuẩn bị xuất phát, Trần A Nam bỗng nhiên chạy vào hét lên: - Không xong rồi, không xong rồi, Lý đại ca, chúng ta bị bao vây.

Lý Kỳ trợn tròn hai mắt nói: - Nhanh như vậy sao?

Chợt nghe bên ngoài vọng đến tiếng ồn ào.

Tùng tùng tùng. Rầm rầm rầm.

Nghe tiếng bước chân, ít nhất có năm sáu mươi người.

Tên Cao Nha Nội kia bỗng nhiên mở miệng nói: - Nhanh đi đóng cửa sổ.

- Mẹ nó, người này thật không có nghĩa khí, lão tử còn chưa đi vào, ngươi đã kêu đóng cửa, có ý gì?

Chỉ thấy Mã Kiều và hai tên binh lính của Thị Vệ Mã dắt toàn bộ xe ngựa vào trong phòng. Mã Kiều đóng cửa kĩ, lau mồ hôi nói: - Phó soái, bên ngoài có nhiều người lắm.

Lý Kỳ đi đến trước cửa sổ của lầu hai, mở một kẽ nhỏ ra, nhìn thấy bên ngoài có ít nhất sáu bảy mươi người. Một nhóm người trong tay cầm đuốc, ai nấy tay cầm vũ khí, trong vòng còn có người cầm cung tên, mục tiêu chỉ thẳng vào quán trọ. Nhưng từ cách ăn mặc của bọn họ có thể thấy, bọn họ không giống như thổ phỉ.

- Kỳ lạ, nơi này làm sao mà có thổ phỉ được? Đôi mắt Lý Kỳ mơ hồ.


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Hồi (1-1753)


<