Vay nóng Tima

Truyện:Bắc Tống phong lưu - Hồi 0388

Bắc Tống phong lưu
Trọn bộ 1753 hồi
Hồi 0388: Thiên phú dị bẩm
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-1753)

Siêu sale Shopee

Tiểu Ngọc mới vừa đi chưa bao lâu, Thái Mẫn Đức đã tới cửa, lão lần này đến đương nhiên là vì Nhất Phẩm Hoàn.

Hai người đều là người hiểu nhau, trong lòng sớm tính toán giá quy định của đối phương, dù sao thịt viên này ích lợi không lớn lắm, nên đều chuẩn bị đầy đủ, vì vậy nói đến cũng vô cùng thoải mái, vui vẻ. Rất nhanh hai người liền ký kết hợp đồng, Túy Tiên Cư cung cấp cho Phỉ Thúy Hiên Nhất phẩm hoàn lâu dài.

Kỳ thật Lý Kỳ lúc trước khi nghĩ Tát Niệu Ngưu Hoàn này thì hắn cũng định đem bán cho tửu lâu khác, vẫn là câu nói: người làm ăn nói chuyện làm ăn, buôn bán thì ai cũng bán.

Sau khi tiễn Thái Mẫn Đức đi, Lý Kỳ liền lập tức dẫn Mã Kiều cầm theo thịt hộp đi đến phủ của Cao thái úy.

- Ơ, Lý phó soái đến đây, không từ xa tiếp đón, có lỗi, có lỗi quá.

Viện công nghe được môn đồng thông báo, khẩn trương ra đón, hướng Lý Kỳ chắp tay cười nói.

Lý Kỳ khẽ mỉm cười nói:

- Xin hỏi viện công, Thái úy hiện giờ có ở nhà không?

Viện công xin lỗi nói:

- Lão gia vào triều chưa về, không biết phó soái tìm lão gia nhà ta có chuyện gì?

Chết tiệt! Quên mất Cầu ca còn phải vào triều sớm đấy. Lý Kỳ ngượng ngùng nói:

- Đúng là có chút chuyện nhỏ, tuy nhiên nếu Thái úy không có nhà, ta lát nữa trở lại.

Viện công cũng biết Lý Kỳ hiện giờ là đại hồng nhân của môn hạ Cao Cầu nên không dám chậm trễ cười nói:

- Phó soái, ngài đi tới đi lui phiền phức lắm, như vậy đi, tôi thấy lão gia cũng sắp về rồi, hay là trước tiên mời ngài vào phủ ngồi đợi một lát.

Lý Kỳ nghe y nói cũng có lý nên cười gật gật đầu nói:

- Vậy làm phiền viện công rồi. Đúng rồi, Nha Nội có nhà không?

- Có nhà có nhà. Tôi lập tức liền phái người đi thông báo Nha Nội.

Lý Kỳ xua tay nói:

- Không cần, ngươi dẫn ta đến đó, ta ngồi chờ ở trong phòng Nha Nội là được rồi.

- Vậy cũng được. Phó soái mời.

- Mời.

Viện công dẫn Lý Kỳ đến trước phòng Cao Nha Nội, đang chuẩn bị gõ cửa, chợt nghe bên trong truyền vài tiếng kêu quỷ dị.

- A... a.... a...

- Ba ba ba.

Âm thanh này rõ ràng là của của Cao Nha Nội. Nhưng ngay sau đó lại truyền tới vài tiếng rên rỉ, là thanh âm một nữ nhân.

Ngoại trừ Mã Kiều ra, sắc mặt Lý Kỳ và viện công đều biến đổi.

Chà! Thằng nhãi này quả nhiên là dâm dật, ban ngày mà không e dè gì cải. Thật sự là quá cảm tính. Lý Kỳ cố gắng nhịn cười, để bản thân không cười ra tiếng.

Viện công nhướn mày, thầm nói:

- Kỳ quái, vừa rồi rõ ràng nhìn thấy Nha Nội dậy rồi mà.

Lý Kỳ cười ha hả nói:

- Nha Nội là tính tình từ trước đến nay không câu nệ tiểu tiết, ta có thể hiểu được, ta có thể hiểu được.

Ngươi đã hiểu sao vẫn còn ở đây chưa chịu đi? Viện công thấy Lý Kỳ chẳng những không có ý tránh mà ngược lại còn vểnh tai nghe, thầm mắng Lý Kỳ da mặt quá dầy, trong lòng lại không ngừng kêu khổ. Nếu để cho Cao Nha Nội biết, y chắc chắn sẽ bị xử tội nên ngượng ngùng nói:

- Phó soái. Hay là chúng ta đến tiền sảnh ngồi một hồi, đợi chút nữa hãy đến.

Lý Kỳ đang nghe nghiền, giật mình, ngượng ngùng gật đầu, nói huyên thuyên:

- Cũng được. Nhưng cũng không cần qua tiền sảnh đâu. Chúng ta đến chổ nào gần gần đây cũng được, chắc Nha Nội không bao lâu sẽ ra thôi.

Lời này nghe được có chút quái dị. Viện công không nhịn được liếc nhìn Lý Kỳ.

Ba người mới vừa đi ra. Mã Kiều rất tò mò hỏi:

- Phó soái, Cao Nha Nội rõ ràng ở nhà, vì sao chúng ta không đi vào?

Người này quả nhiên là từ trên núi xuống nên cái này cũng không hiểu. Lý Kỳ cười nói:

- Nha Nội lúc này đang bế quan luyện công nên không thể bị người quấy rầy. Nếu không sẽ làm cho y tẩu hỏa nhập ma, nửa người không cử động được.

Mã Kiều trợn mắt trở nên hiếu kỳ hỏi:

- Nghiêm trọng thế! không biết Nha Nội luyện được là loại công gì?

- Chậc chậc. Loại công này cũng lợi hại, được xưng là Thiên Thượng Địa Hạ Thủy Trung Động Trung Bát Hoang Lục Hợp Duy Ngã Độc Tôn Công!

Lý Kỳ nói như có chuyện lạ.

- Oa! Tên công phu này thật đúng là dài. Chậc chậc, không thể tưởng được Nha Nội lại có bản lĩnh như thế, Mã Kiều ta trước kia cũng thật sự là nhìn lầm rồi.

Mã Kiều thoáng suy nghĩ nói.

Viện công cũng không phải người tốt gì, sao có thể nghe không ra ý Lý Kỳ nói, ho khan vài tiếng, ra hiệu Lý Kỳ có chừng có mực.

Lý Kỳ thấy bị nhìn thấu nên mặt đỏ lên, ngượng ngùng cười, không nói nữa.

Lý Kỳ vốn cho rằng Cao Nha Nội từ nhỏ mà bắt đầu lưu luyến bụi hoa, thân thể sớm đã bị vét sạch rồi, khẳng định nhất khoái thương thủ, ba đến hai lần lên xuống là xong việc, nhưng bọn họ di chuyển một vòng rồi quay lại, mơ hồ còn có thể nghe thấy phòng trong truyền đến tiếng rên rỉ đứt quãng. Điều này làm cho Lý Kỳ kinh ngạc. Hiếu kỳ nói:

- Viện công, Nha Nội không phải là uống thuốc đó chứ.

Viện công hơi sững sờ nhưng lập tức hiểu liền phản bác:

- Nha Nội từ nhỏ liền thiên phú dị bẩm không cần uống thuốc.

Nhưng lời vừa ra khỏi miệng y chợt tỉnh ngộ vội ngậm miệng lại.

Thiên phú dị bẩm? Trong lòng Lý Kỳ vô cùng hâm mộ thiên phú dị bẩm này của Cao Nha Nội, nhưng đồng thời trong lòng cũng có chút buồn bực, nếu là thiên phú dị bẩm vậy phải đợi đến lúc nào đây. Tâm niệm vừa động, tà ác cười nói:

- Xem ra ta phải giúp hắn trợ hứng mới được.

Sắc mặt viện công hoảng hốt khẩn trương nói:

- Phó soái, ngài tính làm chuyện gì?

Ánh mắt người này thật tà ác. Lý Kỳ cả người run lên nổi da gà, ngẩng đầu cao giọng kêu lên:

- Ôi, Phong Hành Thủ, sao cô cũng tới đây vậy?

Vừa dứt lời, chỉ nghe thấy phòng trong mơ hồ truyền đến một tiếng gầm nhẹ.

Một lát, cửa phòng liền mở ra, chỉ thấy Cao Nha Nội áo mũ không chỉnh tề vọt ra, miệng reo lên:

- Phong Nương Tử, Phong Nương Tử ở đâu?

Viện công nhất thời đầu toát mồ hôi lạnh. Tiểu chủ nhân thật đúng là không kiềm nổi sự quyến rũ mà.

Lý Kỳ đứng ở xa chắp tay cười nói:

- Nha Nội, đã lâu không gặp rồi.

Cao Nha Nội định ánh mắt nhìn, ồ lên một tiếng kinh ngạc nói:

- Lý Kỳ, sao ngươi lại đến đây?

Nói xong y liền đi tới chỗ đám người Lý Kỳ, vừa đi vừa buộc dây thắt lưng, vô cùng tự nhiên.

- Ồ, ta nhàn rỗi vô sự, muốn tìm Nha Nội nói chuyện cảm ngộ của nhân sinh.

- Thôi đi. Ngươi nhất định đến là vì cha ta đấy, thấy cha ta không ở nhà mới nghĩ đến tới tìm ta đấy

Quả nhiên nam nhân sau khi trút ra là tỉnh táo nhất đấy.

Cao Nha Nội nhìn chung quanh, lại quay sang viện công nói:

- Đúng rồi. Mới vừa rồi là có người chim nói Phong Nương Tử đến? Phong Nương Tử đâu?

Cái này mà ngươi cũng tin? Viện công không tự chủ nhìn Lý Kỳ một cái. Lý Kỳ cười ha hả nói:

- Là ta nói đấy, Phong Hành Thủ cũng không tới. Chẳng qua ta cũng không phải là cố ý phải lừa gạt Nha Nội đâu, ta cũng chỉ muốn giúp Nha Nội trợ hứng thôi.

- Là ngươi?

Cao Nha Nội hai mắt mở to hỏi:

- Nói như thế, ngươi vừa rồi đều nghe thấy hết?

Mịa! Ngươi rên rỉ lớn tiếng như vậy, ta có thể không nghe thấy sao. Lý Kỳ ngượng ngùng cười nói:

- Không có nghe thấy hết, nghe một chút mà thôi, nhưng ta tuyệt đối không phải cố ý.

Viện công thấy Cao Nha Nội nổi giận nhất thời cảm thấy sau lưng lạnh lẽo. Vừa định giải thích, chợt thấy Cao Nha Nội cười, một tay khoác lên trên vai của Lý Kỳ, cười dâm đãng nói:

- Tuy nhiên Lý Kỳ, biện pháp này của ngươi thật đúng là không tệ, ha hả.

Viện công hoàn toàn si ngốc.

Hừ. Ngươi rửa tay chưa đấy. Lý Kỳ vội vàng đẩy tay Cao Nha Nội ra, trong lòng ghê tởm. Miễn cưỡng nói:

- Nha nội sướng là tốt rồi.

Cao Nha Nội cười ha ha nói:

- Sướng, khá sướng. Oa ha ha. Nhanh vào phòng ngồi - - - ồ, bên này mới phải.

Nhìn thấy được, Cao Nha Nội hôm nay hứng thú khá cao, vậy mà cũng không để mắt đến mấy hộp thịt trên tay Mã Kiều, kéo Lý Kỳ bắt đầu nói tới thuật phòng the. Lý Kỳ cũng không phải chim non gì. Trước kia khi học đại học cũng thường xuyên cùng đám bạn cùng phòng tụ cùng nhau vừa xem nhìn cái gì Võ Đông Lan, xuất tinh ra ầm ầm, vừa tích cực thảo luận. Nói tóm lại, hai người nói chuyện vô cùng kinh khủng.

Đang lúc hai người nói chuyện hết sức ăn ý thì có người đến báo là Cầu ca đã về, lệnh Lý Kỳ ra tiền sảnh.

Lý Kỳ lúc này mới nhớ mục đích lần này tới nên vội vàng đứng dậy theo người đầy tớ đó đến tiền sảnh. Cao Nha Nội tuy rằng khá kiêu ngạo nhưng y rất sợ Cầu ca. Biết Lý Kỳ tìm Cầu ca nhất định là vì việc công cho nên cũng không đi theo.

Vào tới tiền sảnh chỉ thấy Cao Cầu đang mặc quan phủ ngồi ở chính giữa rất uy nghi. Lý Kỳ hành lễ nói:

- Hạ quan bái kiếnThái úy.

Cao Cầu khẽ mỉm cười nói:

- Đến đây lâu rồi à. Ngồi đi.

Đợi Lý Kỳ ngồi xuống, ông lại nói:

- Hôm nay ngươi tới tìm ta là vì chuyện gì?

Lý Kỳ vuốt râu nói:

- Là như vầy, hạ quan gần đây nghiên cứu chế tạo ra một món ăn mới liền nghĩ nhờ Thái úy nếm thử một chút.

Cao Cầu cười ha hả nói:

- Canh bánh bao Nhất phẩm và Nhất phẩm hoàn ta không nói gạt ngươi hôm qua cũng đã thưởng thức rồi. Thật sự là cũng khá. Hôm nay khi vào triều sớm nghe rất nhiều đại thần cũng khen không ngớt đối với đồ ăn nhất phẩm này của ngươi đấy.

- Đa tạ Thái úy khích lệ.

Lý Kỳ chắp tay lại nói:

- Nhưng hôm nay hạ quan đưa tới là một món ăn ngon khác, tên là Nhất Phẩm Quán Đầu.

Hắn nói xong lại hướng tới Mã Kiều vẫy tay.

Mã Kiều vội lấy ra từ trong hơn mười hộp trình lên cho Cao Cầu.

Cao Cầu liếc nhìn từng chiếc bình gốm rẻ tiền kia hiếu kỳ hỏi:

- Nhất Phẩm Quán Đầu? Đây là món đồ ăn gì?

Lý Kỳ đáp:

- Nhất phẩm Quán Đầu, cái tên đã nói lên ý nghĩa, chính là thịt được lưu giữ trong hộp. Nhưng chỗ đặc biệt là thịt trong hộp này có thể giữ một năm mà không hư, hương vị cũng không giảm.

Cao Cầu ngạc nhiên hỏi:

- Nói thật chứ?

- Hạ quan đâu dám lừa gạt Thái úy.

Lý Kỳ khẽ gật đầu, lại hướng về Mã Kiều gật đầu.

Mã Kiều từ bên hông lấy ra một con dao nhỏ. Hộ vệ bên cạnh Cao Cầu khẩn trương lên tiếng chặn lại:

- Làm càn - - -.

Cao Cầu khoát tay cắt ngang lời tên hộ vệ kia nói:

- Không việc gì, các ngươi hãy lui ra sau.

- Tuân mệnh.

Mã Kiều khinh thường liếc mắt nhìn tên hộ vệ kia, sau đó dùng dao bắt đầu hộp. Lập tức từ trong hộp một mùi hương nhẹ nhàng bay ra. Cao Cầu không khỏi ngạc nhiên kêu lên:

- Thơm quá.

Lý Kỳ đưa tay cười nói:

- Thái úy không ngại nếm thử chút rồi cho hạ quan một ít ý kiến với.

- Ta đang có ý đó.

Cao Cầu ha hả cười, một nữ tỳ bên cạnh khẩn trương lấy một đôi đũa đến. Cao Cầu lấy đôi đũa nhìn vào trong hộp, gắp ra một miếng thịt ba chỉ nửa mập nửa ốm, màu sắc óng ánh, mặt trên vẫn còn dính một đậu, mắt nhìn gần hơn làm cho sự thèm ăn càng gia tăng, để vào trong miệng nhai nhai nhấm nuốt, ánh mắt nhìn qua khen:

- Ừ... không tệ, mùi vị đậm đà, xốp giòn mềm, hương nhu nhưng không ngán, hương vị cũng khá đặc biệt, thật sự là ngon.

Lý Kỳ cười nói:

- Không dối gạt Thái úy, kỳ thật Thái úy bây giờ ăn thịt này là hai tháng trước hạ quan đã làm rồi


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Hồi (1-1753)


<