← Hồi 36 | Hồi 38 → |
Không ai tưởng Du Bội Ngọc có đủ sức duy trì thêm ba mươi chiêu nữa.
Nhưng chàng vẫn cầm cự được như thường.
Điều đó làm cho mọi người kinh ngạc. Họ không còn kinh ngạc Thập Vân có khí thế hùng mãnh, họ kinh ngạc vì kình lực của Du Bội Ngọc quá dồi dào.
Thập Vân càng hùng mãnh, chàng càng vững, chẳng vì địch hùng mãnh mà chàng núng thế.
Bây giờ, tại thềm đại điện, quần hùng đã tụ tập rất đông. Người nào cũng lộ vẻ khích động.
Lâm Tẩu Các cười khổ:
- Tiểu tử đó xem ra thì bản chất tư văn, chẳng có vẻ gì hùng dũng cả, vậy mà hắn có một thần lực phi thường, chẳng khác nào một con trâu mộng. Nếu một người nào khác, chẳng phải là Thập Vân sư huynh, hẳn đã bị hắn hạ từ lâu!
Vừa rồi y thị bị Du Bội Ngọc đánh gãy kiếm, dù sao thì y thị cũng thẹn với cái bại đó. Cho nên, y thị vờ khen ngợi Du Bội Ngọc để gián tiếp bảo cho mọi người biết rằng y thị không kém, song vì gặp Du Bội Ngọc là tay phi thường, thành ra y thị bại.
Bại nơi tay một bậc cao tài thì có gì đáng thẹn?
Y thị khen Du Bội Ngọc để vớt vát thể diện của mình.
Điền Tế Vân cười nhạt:
- Con trâu nào dù hung hăng đến đâu, vẫn bị người cỡi như thường. Điều cần yếu là biết tìm người chăn. Người chăn giỏi, chế ngự cả trâu điên!
Y thốt rất thấp giọng, chừng như y chỉ nói với mình, ngờ đâu đạo nhân áo lam đang hò hét, đang nhảy nhót quanh cuộc chiến lại nghe lọt.
Lão sôi giận, quát to:
- Được lắm, võ công của ngươi cao! Để ta xem cao đến bậc nào?
Lúc đó, Thập Vân đang cung hai tay đánh vào hai bên sườn Du Bội Ngọc.
Du Bội Ngọc bối rối, chưa biết phải hóa giải bằng thủ pháp nào, bỗng thấy Thập Vân bỏ thế công, tung bổng người lên không.
Thì ra đạo nhân áo lam đã nhảy vọt tới nắm cổ y, vút bổng y lên không, đoạn lão quát:
- Ngươi là một kẻ vô dụng nhất đời! Cút đi, cố mà xem người ta biểu diễn, rồi học hỏi! Người ta nói là chỉ đưa tay ra là tóm được cái gã họ Du ngay, còn ngươi, đánh trọn nửa ngày mà chẳng làm gì được ai? Còn đứng đây làm gì nữa?
Lão mắng đồ đệ, thực ra lão móc xéo Điền Tế Vân. Lão biết rõ còn ai có đủ sức đưa tay ra là tóm được ngay Du Bội Ngọc, như Điền Tế Vân vừa khoác lác.
Du Phóng Hạc, Lâm Tẩu Các cùng nhìn nhau mỉm cười, cả hai thầm nghĩ:
- Không ngờ lão ấy vẫn còn nặng tự ái như thuở nào. Thực cái tật của con người dù đã già cũng khó bỏ!
Điền Tế Vân thầm kêu khổ.
Thập Vân bị lão tung bổng lên không, đảo lộn thân mình thuận thế đáp xuống.
Y nhìn sang Du Bội Ngọc, chấp tay vái chàng:
- Bần đạo thất lễ, xin công tử lượng thứ!
Du Bội Ngọc mỉm cười:
- Đạo trưởng nhẹ tay lưu tình, tại hạ hết sức cảm kích!
Thập Vân mỉm cười.
Họ vui vẻ với nhau như vậy, có ai tưởng được là họ vừa trí mạng với nhau?
Đạo nhân áo lam trừng mắt nhìn Điền Tế Vân, cao giọng gọi:
- Giờ đến lượt ngươi đó! Lão phu muốn xem sư phụ ngươi đã truyền dạy ngươi võ công như thế nào mà ngươi dám khoa trương như vậy! Vào đi, chẳng lẽ ngươi còn chờ lão phu thỉnh ngươi nữa sao?
Điền Tế Vân thở dài, nhếch nụ cười khổ:
- Đạo trưởng muốn cho đệ tử múa may, thì đệ tử phải vâng. Bất quá, xin các vị tiền bối thấy chỗ nào sơ hở, chỉ điểm cho!
Du Phóng Hạc cười nhẹ.
Lão cùng Đường Vô Song đứng ngang nhau, phía sau là Lâm Tẩu Các tay còn cầm đoạn kiếm gãy.
Y theo dõi cuộc đấu đến xuất thần, quên mất là tay còn cầm chứng tích cuộc thảm vừa qua.
Du Bội Ngọc nhận ra ngoài ba người này, chàng không hề biết mặt, biết tên những người khác.
Tuy nhiên, nhìn phong độ của những người lạ đó, chàng biết ngay họ là những cao thủ thượng đỉnh trên giang hồ.
Chàng hết sức lấy làm lạ, không thấy Hồng Liên Hoa đâu cả.
Chàng thầm hỏi:
- Y đi đâu? Y nghe ta đến đây rồi ẩn mặt chăng?
Chàng đếm số người trên thềm điện, chỉ có mười một người, chàng lại nghĩ:
- Du Phóng Hạc đã nói là mười hai người, sao ta chỉ thấy có mười một người, kể cả đạo nhân áo lam, còn người thứ mười hai là ai, ở đâu?
Bỗng chàng tỉnh ngộ:
- Thì ra Thiếu Hải Đường phu nhân! Bà ta không thích đúng chung với đám này, dù có đến đây tham gia cuộc tấn công Phượng Tam!
Chàng nhìn vào đại điện, bất giác giật mình, Hồng Liên Hoa đang ngồi bên chiếc đảnh đồng.
Chàng tự ạ một tiếng với mình.
Bỗng đạo nhân áo lam hét lớn:
- Tiểu tử! Làm gì ngươi đứng đờ ra đó? Người ta cho ngươi là con trâu mộng, định đến xỏ mủi, cỡi ngươi đó! Người ta không tầm thường như đồ đệ ta đâu nhé! Cố mà giữ mình, nếu không thì bị cỡi như trâu đấy!
Lão mắng Du Bội Ngọc, nhưng chẳng khác nào xúi giục Du Bội Ngọc cố thắng Điền Tế Vân. Đồ đệ của lão không thắng chàng thì có lý nào lão muốn cho kẻ khác thắng chàng. Như vậy chẳng hóa ra đồ đệ của lão kém đồ đệ của người khác sao?
Những người hiện diện đều lão luyện giang hồ, tuy nhiên họ hiểu rõ cái ý của lão.
Và ai ai cũng buồn cười, song chẳng ai dám cười.
Điền Tế Vân đã bước ra cục trường nhìn Du Bội Ngọc cười nhạt:
- Các hạ có thần lực kinh khủng, vừa rồi tại hạ có lãnh giáo. Lần này lại muốn lãnh giáo mấy chiêu tuyệt diệu, các hạ chẳng cần phải lưu tình!
Đạo nhân áo lam hét:
- Lưu tình? Thế vừa rồi hắn lưu tình với đồ đệ của ta à?
*****
Điền Tế Vân và Du Bội Ngọc đã trao đổi hơn bốn năm mươi chiêu rồi, mà lão đạo nhân áo lam vẫn còn la hét.
Không ai tưởng nổi lão có tánh nóng nảy như vậy.
Cuộc chiến này khác hơn cuộc chiến trước.
Thập Vân tuy nho nhã, song đánh ra toàn chiêu thực mãnh liệt như gió cuốn, sóng tràn.
Còn Điền Tế Vân thì thân hình khôi vĩ, song lại đánh ra toàn là hư chiêu.
Thuật khinh công của y vô cùng cao diệu, y xoay quanh người Du Bội Ngọc nhanh chóng vô tưởng, thành ra phía nào cũng có bóng y, như y có phép hóa thân thành chục thành trăm. Hàng chục, hàng trăm Điền Tế Vân bao bọc một Du Bội Ngọc vào giữa.
Trong số những người hiện diện có một lão nhân, mặt đỏ như trùng táo, râu dài quá ngực, vận áo màu tím, lão vuốt râu cười nhẹ:
- Điền Thất Gia xưng là Thần Long, cũng xứng đáng lắm! Không ngờ con trai lão ấy luyện được môn khinh công cao diệu vô cùng. Dù cho Phi Ưng trong Thất Cầm Võ Lâm cũng không hơn!
Một người khác mỉm cười thốt:
- Thất Cầm Võ Lâm, thực ra cũng chẳng có công phu gì đáng kể! Tuy Phi Ưng Tôn Xung là thủ lãnh của Thất Cầm, đem sánh với đệ tử của Thần Long cũng còn kém xa!
Người vừa thốt, râu tóc đều bạc, lùn nhỏ, có vẻ linh hoạt phi thường, hiển nhiên lão là một tay khinh công thượng thặng. Tuy lão luận về khinh công của người khác, song chẳng khác nào lão tự khoe mình, hạ người là có ý tôn mình, cho rằng kẻ khác kém có ngụ ý tỏ ra mình hơn.
Điều đó, trong tình đời vẫn thường có.
Lão nói ra chừng như phỏng xem có ai tâng bốc lão một vài câu chăng.
Quả nhiên, Lâm Tẩu Các mỉm cười thốt:
- Lão Phi nói đúng đấy! Nhưng cũng phải nghĩ đến mình với chứ! Trên giang hồ còn ai không biết Mộc Ảnh Tử Đồ Đại gia có thuật khinh công vô song? Giả như lão không bằng Điền Thất gia đi nữa, cái đó chẳng nói làm chi, chứ đem Điền công tử so sánh với lão thì... ha ha...!
Mộc Ảnh Tử Đồ Phi bực tức vô cùng, muốn nghe Lâm Tẩu Các hạ câu như thế nào, song họ Lâm chỉ bật cười ha hả mấy tiếng rồi bỏ dở.
Ai ai cũng biết Lâm Tẩu Các muốn nói gì, song Lâm Tẩu Các lại không tiếp.
Lâm Tẩu Các không nói tiếp, lão nhân áo tím lại tiếp thay:
- Phải! Gừng càng già càng cay, dù Điền công tử có khinh công cao, song so sánh được với Đồ huynh đã luyện thuật đó đến mức hỏa hầu...
Đồ Phi khoan khoái vô cùng, nhưng còn vờ khiêm tốn, chỉnh sắc mặt thốt:
- Hướng huynh nói thế, chứ người càng già thì gân cốt càng bải hoải, sánh nào được hạng thanh niên như Điền công tử. Hà huống, khinh công là môn học thấp nhất, khinh công sánh sao được với quyền pháp. Cho nên, người đáng sợ, phải là Hướng huynh từng nổi tiếng là Thần Quyền Vô Địch!
Thần Quyền Vô Địch Hướng Đại Hồ Tử nở mặt nở mày, bật cười ha hả:
- Đồ huynh quá khen!
Cả ba từ chỗ luận khinh công của Điền Tế Vân, dần dần chuyển câu chuyện về sự tâng bốc lẫn nhau, người này khen người kia để chờ nghe người kia khen lại, họ không còn cố kỵ một ai chung quanh họ.
Đạo nhân áo lam nghe không sót một tiếng, bực quá, lão hét lên:
- Ở đây có kẻ đánh rắm! Thúi quá! Thúi quá!
Nếu chẳng có ai phụ họa, thì cái điều đó rồi cũng qua đi, khổ nổi Thập Vân cao giọng thốt:
- Ở đây có ai đánh rắm đâu?
Đạo nhân áo lam hừ một tiếng:
- Ngươi biết gì? Ta với ngươi đánh rắm bằng lỗ trôn, song cũng có người đánh rắm bằng lỗ miệng. Đánh rắm bằng trôn xem vậy mà ít thúi hơn đánh rắm bằng miệng đấy!
Đồ Phi, Lâm Tẩu Các, Hướng Đại Hồ Tử đỏ mặt.
Cả ba vừa thẹn vừa giận, song họ chẳng dám phát tác. Trên giang hồ, họ chẳng nhượng ai, song ở đây, họ ngán đạo nhân áo lam thấy rõ.
Họ không dám phát tác, song họ thầm mắng:
- Đồ đệ ngươi không thủ thắng nổi trước họ Du, nếu Điền Tế Vân thắng được thì ngươi mất mặt ngay! Chừng đó ngươi còn nhìn ai được nữa chứ, sao ngươi không lo rầu dần đi, lại hạ nhục bọn ta?
Họ cùng nhìn nhau, thầm hẹn nhau sẽ cười khoái trá nếu Điền Tế Vân thắng cuộc.
Đạo nhân áo lam đương nhiên không thể để cho mình mất mặt được.
Thoạt đầu, lão chỉ mong Du Bội Ngọc thi triển thủ pháp của Phượng Tam tiên sanh, để nghiên cứu cái diệu dụng của sở học địch, hầu đối phó với địch vào giờ Tý đêm nay. Chứ lão không muốn chàng thắng, bởi chàng thắng trước mặt lão thì còn gì danh diện lão?
Phượng Tam sợ mất mặt, nên truyền dạy bí học cho Du Bội Ngọc thì lão cũng phải sợ mất mặt, nếu để Du Bội Ngọc thắng.
Nhưng bây giờ thì khác, nếu Du Bội Ngọc bại thì lão sẽ mất mặt. Vì Điền Tế Vân thắng là Điền Tế Vân cao cường hơn đồ đệ lão.
Lão mong Du Bội Ngọc thắng là vì lý do đó. Làm gì lão chẳng biết bọn Lâm Tẩu Các, Đồ Phi và Hướng Đại Hồ Tử mong mỏi Điền Tế Vân thắng cho lão mất mặt.
Nhưng vì không thể sử dụng võ công bổn môn, vì không thể thi triển thủ pháp của Phượng Tam, Du Bội Ngọc càng lúc càng yếu thế.
Tuy nhiên, chàng vẫn còn cầm cự được.
Thắng, chắc chắn là chàng không hy vọng rồi, nhưng bại, chàng cũng chẳng thể bại ngay. Bây giờ, chàng mới biết là trên giang hồ có nhiều tay tài giỏi quá, họ sống âm thầm, họ ít chịu phô tài, thành ra không ai biết đến họ, chỉ khi nào cần họ mới lộ diện.
Từ bao lâu nay, dù có gặp đại địch, chàng không ngán lắm. Nhưng giờ đây, gặp một Thập Vân, rồi đến Điền Tế Vân, cả hai không hơn tuổi chàng, song tài nghệ quá cao, chàng có thể bại nơi tay họ.
Bại như vậy, thì chàng còn danh diện gì nữa?
Cho nên thà chết tại chỗ, hơn là nhận lãnh cái nhục bại, nhất định chống cự đến cùng.
Điền Tế Vân đánh mãi, không thủ thắng, dù thấy rõ mình chiếm ưu thế, cũng bực tức. Y biết, muốn hạ Du Bội Ngọc ít nhất cũng phải trải qua một cuộc đấu lâu dài, mà y thì chỉ muốn thắng gấp. Do đó, y càng tăng gia công lực, quyết kết thúc trận đấu.
Du Bội Ngọc dẻo dai quá, y cố gắng cách nào, cũng không được toại ý ngay.
Bên ngoài, đạo nhân áo lam hỏi Thập Vân:
- Ngươi đánh với Du Bội Ngọc được bao nhiêu chiêu?
Thập Vân đáp:
- Dưới ba trăm chiêu!
Đạo nhân áo lam lại hỏi:
- Còn Điền Tế Vân?
Thập Vân mỉm cười:
- Qua ba trăm chiêu rồi!
Đạo nhân áo lam cười lớn:
- Thế mới biết, nói thì nghe tài lắm, song làm thì chẳng ra quái gì. Cho nên, phàm là danh thiếu niên, nên luyện nghề hơn luyện nói, nói giỏi mà nghê dở chỉ làm cho thiên hạ cười thôi!
Điền Tế Vân biết ngay lão móc xỏ mình, y đỏ bừng mặt, dụ Du Bội Ngọc:
- Trước sau gì các hạ cũng phải bại. Nếu để bại thì nguy hại đến bản thân. Tốt hơn các hạ nên chịu thua đi, để bảo toàn sanh mạng.
Du Bội Ngọc hừ một tiếng:
- Chịu thua?
Điền Tế Vân gật đầu:
- Tại hạ hứa, nếu các hạ chịu thua, tại hạ sẽ không làm gì hại đến các hạ. Trái lại, còn hộ tống các hạ về đến nơi an toàn.
Du Bội Ngọc mỉm cười, không đáp, chỉ đánh tới một chiêu.
Chiêu thức đánh ra thay lời đáp.
Điền Tế Vân nổi giận, hét lên:
- Tiểu tử muốn chết, ta cho chết!
Bỗng y hú vọng một tiếng dài, nhún chân lao vút mình lên không. Y giở tuyệt kỹ ra đối phó với Du Bội Ngọc.
Chiêu thức đó là môn võ công bí truyền của Thần Long môn có cái tên Kinh Long Bái Mạng Đại Tam Thức.
Như cái tên đã chỉ, môn võ công gồm ba chiêu thức, Điền Tế Vân đang sử dụng chiêu đầu.
Môn vô cùng có oai lực hùng mãnh phi thường, có thể bảo là vô địch thiên hạ.
Sở dĩ có cái tên Kinh Long là vì Thần Long sau cơn kinh hoàng, sáng chế ra chiêu đó, chuyển bại thành thắng, từ cái chết trở về cái sống. Đúng là một môn võ công cứu mạng.
Mỗi khi môn hạ Thần Long sử dụng chiêu đó, là đối phương phải táng mạng tại cục trường.
Và chỉ khi nào gặp cảnh tối nguy, người trong Thần Long môn mới được sử dụng bí học đó. Bởi chính là một chiêu trí mạng đánh ra rồi, chẳng khác nào mạng đổi mạng, nếu địch tránh né được là người sử dụng khó tránh tử vong, vì thân thể hoàn toàn trống trải. Địch phản công dễ dàng, đánh vào đâu là trúng đấy.
Nếu không gặp cảnh vạn bất đắc dĩ, quyết chẳng dám dùng.
Giờ đây, Điền Tế Vân bực tức đạo nhân áo lam nên nóng lòng thủ thắng, không ngần ngại đánh ra ngay.
Y chắc chắn là Du Bội Ngọc không thể hóa giải nổi, nên quyết tâm phát xuất chiêu tuyệt mạng đó.
Du Bội Ngọc kinh hãi nhận ra đầy trời muôn vạn Điền Tế Vân ào ào bay xuống, muốn tránh phía nào cũng có Điền Tế Vân ở phía đó, phần áp lực của song chưởng địch chụp xuống đầu chàng cơ hồ làm chàng nghẹt thở.
Bị áp lực đó, chàng không còn đưa tay lên chống đỡ, dù là chống đỡ gượng gạo.
Giả như chàng cố gắng đưa tay lên, thì tay chàng phải gãy lìa.
Trong khi chàng suy nghĩ, thì thiết chưởng của địch đã xuống quá gần đầu chàng.
Chàng nhắm mắt lại chờ chết...
*****
Quần hùng thấy Điền Tế Vân sử dụng tuyệt học, đều tặc lưỡi vừa tán thưởng vừa kinh hãi.
Bọn Lâm Tẩu Các, Đồ Phi và Hướng Đại Hồ Tử khoái trá hơn ai hết.
Họ cầm chắc đạo nhân áo lam phải bẽ mặt với họ.
Họ cùng kêu lên thích thú:
- Kinh Long xuất hiện, chết chẳng oán than!
Chết rồi, còn oán than ai?
Họ nói thế, để tiên đoán là Du Bội Ngọc phải chết, chẳng có cách gì thoát chết được.
Du Phóng Hạc cũng kêu lên:
- Lợi hại thật!
Ai ai cũng cầm chắc Du Bội Ngọc phải táng mạng dưới tay Điền Tế Vân.
Họ hồi hộp chờ đợi.
Bỗng một tiếng rút vang lên, thê thảm.
Họ cùng nhìn Du Bội Ngọc, chàng còn đứng nguyên tại đó, chẳng sao cả.
Nhưng Điền Tế Vân, mọi người thấy đã đáp xuống rồi, lại tung bổng lên không.
Thế là nghĩa gì? Y bỏ giở chiêu công?...
Không, cái thế tung bổng của y chẳng đúng thân pháp nào cả. Y bay như một vật gì bị quăng, bị ném, bay như một vật vô tri giác, một con người bất lực.
Quần hùng kinh hãi, xám mặt chẳng hiểu sự gì đã xảy ra.
Du Bội Ngọc còn đứng nguyên đó, chẳng tỏ lộ vẻ gì là chàng có xuất thủ, mà cũng chẳng ai thấy có người thứ ba nào xuất thủ cứu mạng Du Bội Ngọc.
Nhãn lực của họ phải phi thường chứ, thế mà sự việc xảy ra trước mắt chẳng ai trông thấy chi cả.
Thế thì tại sao Điền Tế Vân bị bắn tung lên không?
Trong khi đó, Điền Tế Vân rơi xuống tàng cây, vướng phải cành lá, cành lá kêu xào xào, rồi một tiếng bình vang lên, y rơi luôn xuống.
Y mở to đôi mắt nhìn đạo nhân áo lam, lẩm bẩm:
- Tiền bối... tiền bối...
Y không nói được nữa, máu đã tràn lên yết hầu y, khẹt khẹt mấy tiếng, ói ra mấy bún máu hồng, rồi ngất lịm.
Quần hùng bất giác nhìn về đạo nhân áo lam.
Bọn Lâm Tẩu Các, Đồ Phi, Hướng Đại Hồ Tử nhìn xoi mói hơn ai hết.
Đạo nhân áo lam nhảy choi choi, hét lớn:
- Các ngươi nhìn gì? Thế các ngươi cho là lão phu xuất thủ tiếp trợ gã họ Du à?
Hừ! Một kẻ vô dụng, bình sanh lão phu có ám toán ai chăng? Huống chi gã họ Điền là một tên tầm thường, có đáng cho lão phu hành động hèn hạ chăng? Vô dụng, hồ đồ!
Hai bàn tay lão còn nằm trong cánh tay áo rộng, như vậy làm sao dám cho là lão xuất thủ.
Chừng như chưa hả giận, lão lại hét:
- Vô dụng! Đến mở to mắt mà trừng trừng, cũng chẳng thấy được gì, lại dám có ý nghi ngờ hồ đồ, vô dụng, hèn!
Lão mắng xong, rũ ống tay áo, bước mạnh vào nhà.
Mọi người đều đỏ mặt, nhưng tất cả đều cúi đầu, chẳng dám tỏ lộ phẫn uất.
Trong lúc đó, Du Bội Ngọc vọt đi chớp mắt đã khuất dạng.
Không ai nghĩ đến việc ngăn chận chàng.
Lâm Tẩu Các nhìn Du Phóng Hạc nhắc:
- Minh chủ...
Du Phóng Hạc cười nhạt:
- Cho hắn đi, bất quá đến giờ Tý đêm nay...
Lâm Tẩu Các bước tới, đỡ Điền Tế Vân lên.
Y đã tỉnh lại rồi, nhếch mép cười nhẹ, lẩm bẩm:
- Dù ngươi thoát được đêm nay, ngươi cũng không thoát được bàn tay của Điền Thất gia! Hừ, ngươi sẽ biết tu vi của bọn họ Điền! Thần Long Truy Hồn! Thượng Thiên Nhập Địa!... Ha ha! Thượng Thiên Nhập Địa!...
*****
Ra khỏi đạo quán rồi, Du Bội Ngọc còn run sợ, con tim vẫn đập liên hồi.
Chàng cứ tự hỏi mãi, ai đã xuất thủ cứu chàng?
Lúc đó, chàng nghe một đạo kình phong như đường tơ vút ngang bên trên đầu chàng, đạo kình phong đó chạm vào ngực Điền Tế Vân.
Nhưng đạo kình phong đó chẳng phải do đạo nhân áo lam phóng ra rồi, bởi lão ở trước mắt chàng, còn đạo kình phong thì từ phía sau phóng tới.
Du Bội Ngọc vô cùng hoang mang, chẳng rõ ai đã cứu chàng. Bình sanh chàng chưa gặp nhân vật nào phóng ra một đạo kình khí mãnh liệt như cuồng phong, do đó chàng không tưởng tượng nổi là ai, bởi những người chàng quen biết, chẳng một ai có công lực tu vi ngang mức độ đó.
Thế thì người cứu chàng là ai?
Tại sao lại cứu chàng, nếu không phải là chỗ quen biết với chàng?
Lúc đó, chàng có quay mặt lại nhìn, song chẳng thấy chi cả, bất quá một vài cành cây dao động nhẹ vậy thôi, chứ tuyệt nhiên chẳng có một bóng người, dù mãi tận nơi xa.
Như vậy, người đó có khí công cao tuyệt. Mà thần công cũng phi thường.
Trên thế gian này, làm gì có bậc tài giỏi như thế.
Du Bội Ngọc thở dài.
Bỗng có tiếng động nơi tàng cây gần đó. Rồi một bóng người xuất hiện, ngăn chận lối đi của chàng.
Người đó, không ai khác hơn đạo nhân áo lam.
Lão bật cười cuồng dại, cười một lúc, quát hỏi chàng:
- Ngươi đã đánh trọng thương con nuôi của Điền Thất gia, rồi bây giờ định chạy trốn phải không?
Du Bội Ngọc trông thấy lão, bất giác sợ hãi, lùi lại một bước.
Chàng lấy lại bình tĩnh, nhếch nụ cười khổ:
- Đạo trưởng có con mắt thần, tưởng đã thấy rỏ, chẳng phải tại hạ xuất thủ chứ?
Đạo nhân giương tròn đôi mắt:
- Vậy ai xuất thủ?
Du Bội Ngọc thở dài:
- Chính tại hạ muốn thỉnh giáo đạo trưởng đấy!
Đạo nhân nổi giận:
- Ai cứu ngươi, ngươi cũng chẳng biết nữa à?
Du Bội Ngọc lắc đầu:
- Đạo trưởng còn không nhìn thấy kịp, tại hạ làm sao thấy nổi?
Đạo nhân càng giận:
- Ngươi dám chê ta à? Những trò ma quái đó ta nhìn làm chi? Những kẻ hành động lén lút, ta xem chúng như ma quỷ, chẳng cần để ý đến!
Lão chụp áo Du Bội Ngọc, vừa giận vừa hỏi:
- Có phải Phượng Tam chăng?
Du Bội Ngọc điềm nhiên:
- Phượng Tam tiên sinh đâu có những hành động ma quái như vậy?
Đạo nhân gầm lên:
- Nếu không phải Phượng Tam thì là ai? Người đó chỉ dùng một cành cây nhỏ, mà đánh Điền Tế Vân đến hộc máu, thế gian này trừ Phượng Tam và ta ra, không còn ai có được bản lĩnh đó?
Du Bội Ngọc cười khổ:
- Tại hạ không tưởng nổi, đạo trưởng!
Đạo nhân áo lam nhìn chàng một lúc lâu, trầm giọng thốt:
- Vô luận thế nào, Điền Tế Vân cũng vì động thủ với ngươi mà thọ thương. Phụ thân hắn sẽ tìm ngươi mà hỏi lại việc này. Trong bảy anh em họ Điền, sáu người già không còn muốn tranh chấp với ai, tuy có Điền Thất thì...
Lão bật cười hắc hắc, rồi tiếp:
- Nếu y muốn sanh sự với ngươi, ta tưởng dù ngươi bay lên trời, chui xuống đất cũng không tránh khỏi y!
Du Bội Ngọc điềm nhiên:
- Tại hạ không bay đi đâu, mà cũng chẳng chui nơi nào cả!
Đạo nhân cười lạnh:
- Không bay, không chui? Ngươi tưởng y chẳng tìm được ngươi, ngươi tưởng y chẳng thắng nổi ngươi?
Du Bội Ngọc lắc đầu:
- Tại hạ không nghĩ đến việc đấm đánh với y.
Đạo nhân áo lam trừng mắt:
- Không trốn mà cũng không đánh, thế ngươi có biện pháp gì? Ngươi tưởng Điền Thất nghe ngươi giảng lý là?
Du Bội Ngọc trầm ngâm một lúc:
- Đến lúc đó, tại hạ sẽ có cách giải quyết sự tình.
Đạo nhân áo lam cười lớn:
- Ngươi còn nhỏ tuổi mà ăn nói như bậc lão thành! Nếu ngươi chẳng có biện pháp, thì ta có biện pháp. Ngươi không tự cứu nổi, ta sẽ cứu ngươi.
Du Bội Ngọc lạnh lùng:
- Xin đạo trưởng chỉ giáo.
Đạo Nhân áo lam vụt thốt:
- Lạy ta làm thầy, ta sẽ bảo đảm an toàn, chẳng một ai dám chạm sợi chân lông ngươi.
Du Bội Ngọc giật mình:
- Bái nhận đạo trưởng làm sư phụ?
Đạo nhân cao giọng:
- Ngươi đừng tưởng ta không thể thu nhận đồ đệ. Chẳng qua ta thấy ngươi là con người khá, có thể trở nên người hữu dụng. Hơn nữa, ngươi có tánh kiên định đáng khen, gã họ Điền từng dụ dẫn ngươi, mà ngươi chẳng chịu làm nhục ta.
Làm nhục lão, là chịu thu Điền Tế Vân, để cho Điền Tế Vân thắng cuộc, có thắng y mới tỏ rỏ hơn hẳn Thập Vân, và đạo nhân sẽ mất mặt.
Du Bội Ngọc sửng sốt:
- Đạo trưởng đã nghe y nói với tại hạ?
Đạo nhân gật đầu:
- Nếu ta không nghe hắn nói, thì dù ngươi có đập đầu lạy, ta cũng chẳng thu nhận ngươi. Đừng tưởng ta hò hét như vậy lại chẳng có ai thích làm đồ đệ của ta?
Chán vạn người yêu cầu ta đấy cho ngươi biết!
Du Bội Ngọc thở dài:
- Đạo trưởng có hảo ý với tại hạ, tại hạ xin ghi ơn trọng, nhưng tại hạ là con người bất tường, trọn đời tại hạ không nghĩ đến việc xin làm đệ tử cho ai cả.
Đạo nhân bừng giận:
- Ngươi không chịu?
Du Bội Ngọc cúi đầu, không đáp.
Đạo nhân cao giọng hơn:
- Ngươi không hối hận?
Du Bội Ngọc im lặng.
Đạo nhân hừ một tiếng:
- Ngu! Ngốc! Điên!...
Lão cần phải phát tiết cái khí uất, nhìn quanh quẩn thấy một cội cây to độ vòng tay, liền vung quyền đánh vào cây đó.
Thân cây gãy trọn lần đổ xuống, bật kêu một tiếng ầm.
Đoạn lão hú vọng một tiếng dài.
Khi Du Bội Ngọc ngẩng đầu lên, lão đã vọt đi, xa ngoài mấy mươi trượng.
Du Bội Ngọc thở dài, bỗng có người thở dài theo chàng, tiếp đó là mấy tiếng tặc lưỡi:
- Rất tiếc! Rất tiếc!...
Một người từ trên tàng cây đáp xuống trước mặt chàng.
Du Bội Ngọc nghe tiếng động, chưa kịp nhìn, đã vội hỏi:
- Ai?
Nhưng hỏi rồi, nhìn ra, thì chính là Bang chủ Cái bang Hồng Liên Hoa.
*****
Hồng Liên Hoa chớp mắt:
- Các hạ nhận ra tại hạ chăng?
Trong phút giây khích động, Du Bội Ngọc cơ hồ tiết lộ tất cả bí mật với Hồng Liên Hoa.
Song chàng nghĩ, đã chắc gì trong cảnh tịch mịch này, chẳng có người nào đó ẩn núp quanh đây?
Chàng trầm trụ khí, điềm nhiên vòng tay hỏi lại:
- Hồng Liên bang chủ có thinh danh chấn dội khắp sông hồ, còn ai chẳng biết?
Hồng Liên Hoa lại thở dài một tiếng, bỗng cười nhẹ:
- Các hạ có biết đạo nhân toan thu các hạ làm đồ đệ là ai chăng?
Du Bội Ngọc cau mày:
- Ai?
Hồng Liên Hoa đáp:
- Các hạ còn nhỏ tuổi quá, chỉ sợ chưa từng nghe ai nói đến Nộ chân nhân...
Du Bội Ngọc thoáng giật mình:
- Nộ chân nhân? Lão đạo ấy là Nộ chân nhân trên Hoa Sơn?
Hồng Liên Hoa gật đầu:
- Phải! Ngoài Nộ chân nhân ra, còn ai có công lực phi thường như thế. Còn ai có tánh nóng nảy như thế?
Du Bội Ngọc thở ra:
- Thảo nào mà thiên hạ chẳng liệt lão đạo vào hàng Thập Đại Cao Thủ trong võ lâm ngày nay. Mãi đến bây giờ tại hạ mới được biết...
Chàng nhìn Hồng Liên Hoa, muốn nói gì đó, lại thôi.
Hồng Liên Hoa mỉm cười tiếp:
- Bây giờ thì các hạ mới biết. Như chúng ta mà cũng xưng là cao thủ thì nghĩ có hổ thẹn trước hạng người như lão ấy chăng?
Y nói lên câu đó, chắc chắn là Du Bội Ngọc không thể hồi đáp cho nên tiếp luôn:
- Lão ấy luyện được khí công rất cao, có thể bảo là tay đệ nhất khí công trong thiên hạ ngày nay. Tánh tình lại cô tịch, bình sanh chẳng hề xem trọng một người nào. Giờ đây, lão muốn thu nhận các hạ làm đồ đệ, các hạ lại chẳng bằng lòng, thì thực là một điều đáng tiếc cho các hạ đó.
Du Bội Ngọc trầm ngâm một lúc, rồi cười nhạt:
- Bang chủ theo tại hạ đến đây, chỉ để nói lên việc đó thôi à?
Hồng Liên Hoa từ từ thốt:
- Tại hạ còn muốn hỏi một chuyện.
Du Bội Ngọc điềm nhiên:
- Bang chủ hỏi đi!
Hồng Liên Hoa vụt quắc mắt sáng rực lên, nhìn trừng trừng Du Bội Ngọc, trầm giọng hỏi:
- Vì lý do gì, Lâm Diêu Bình cô nương có ý định giết các hạ?
Du Bội Ngọc cười thảm:
- Nàng không nói chi với Bang chủ?
Hồng Liên Hoa lắc đầu:
- Tại hạ không có hỏi nàng.
Du Bội Ngọc lạnh lùng:
- Không hỏi nàng, sao Bang chủ hỏi tại hạ?
Hồng Liên Hoa cao giọng:
- Chỉ vì có những sự việc, nữ nhân không thể nói ra được. Là nam nhân, vô luận việc gì, đã có gan làm, tất phải có gan nhận, có gan nói ra việc mình đã làm. Các hạ có nghĩ như vậy chăng?
Du Bội Ngọc thở dài:
- Điều đó còn tùy người, tùy trường hợp, Bang chủ ạ! Chẳng phải mỗi người đều có một khẳng khái như Bang chủ đâu! Biết làm sao khi một người gặp phải khó khăn?
Hồng Liên Hoa vẫn trừng mắt nhìn chàng. Sau cùng, y trầm giọng hỏi:
- Các hạ gặp khó khăn thế nào?
Du Bội Ngọc cười khổ:
- Cái khó khăn của tại hạ không thể tả nên lời!
Hồng Liên Hoa lại trừng mắt nhìn chàng một lúc nữa, đoạn ngẩng mặt lên không, thở ra mấy lượt:
- Hạt châu dù sáng, rơi xuống bùn cũng phải tối tăm! Rất tiếc! Rất tiếc!
Du Bội Ngọc vụt thốt:
- Thực ra thì nên tiếc cho Bang chủ mới đúng!
Hồng Liên Hoa cau mày:
- Tại hạ có gì đáng tiếc?
Du Bội Ngọc nghiêm giọng:
- Bang chủ có cái danh hiệp nghĩa, chấn dội giang hồ. Hôm nay, lại hiệp đoàn cùng bọn ngụy quân tử, lấy cái thế đông bức thế ít, lấy thế mạnh hiếp thế yếu, khi phụ một thiếu nữ cô khổ linh đinh!... Tại sao?
Hồng Liên Hoa biến sắc:
- Cô khổ linh đinh? Các hạ cho là thế?
Y bật cười cuồng dại, rồi đột nhiên ngưng tiếng cười cất cao giọng:
- Các hạ có biết tại sao bọn tại hạ tìm đến được nơi đây chăng?
Du Bội Ngọc điềm nhiên:
- Tại hạ định thỉnh giáo nơi Bang chủ đấy!
Hồng Liên Hoa tiếp:
- Trong mấy năm gần đây, có hơn hai mươi người trên giang hồ thất tung một cách vô cùng thần bí, không ai biết được những người đó họ lạc phương trời nào. Những người đó, hoặc hào kiệt miền Nam, hoặc anh hùng miền Bắc, họ không liên quan với nhau, song theo cuộc điều tra kín đáo, thì họ có một điểm tương đồng...
Du Bội Ngọc hỏi:
- Tương đồng như thế nào?
Hồng Liên Hoa đáp:
- Trước khi thất tung, họ đều có mặt tại Lý Độ trấn.
Du Bội Ngọc kêu lên:
- Ạ!
Hồng Liên Hoa tiếp:
- Họ xuất hiện tại đây rồi, vĩnh viễn không còn ai gặp lại họ nữa.
Du Bội Ngọc thốt:
- Tại hạ chưa hiểu rõ câu đó...
Hồng Liên Hoa giải thích:
- Thiên hạ thấy họ ngày trước, qua ngày sau thì họ mất dạng.
Du Bội Ngọc mơ màng:
- Điều đó...
Hồng Liên Hoa tiếp:
- Dĩ nhiên, nếu chỉ là trường hợp của một vài người, thì chẳng ai lưu ý cho lắm! Song hơn hai mươi người đồng cảnh ngộ thì sự kiện phải đáng được suy nghĩ. Gia quyến những nạn nhân đề cử ba người đến Lý Độ trấn điều tra.
Du Bội Ngọc cau mày:
- Ba người đó là ai?
Hồng Liên Hoa đáp:
- Tại hạ nói tên họ, vị tất các hạ biết được! Các hạ chỉ nên hiểu là đại diện cho bao nhiêu gia đình, hẳn họ phải có võ công cao, trí óc sáng!
Du Bội Ngọc hỏi:
- Họ nói gì?
Hồng Liên Hoa lắc đầu:
- Ba người đó chẳng nói gì cả.
Du Bội Ngọc trố mắt:
- Tại sao? Cuộc điều tra không kết quả?
Hồng Liên Hoa cười khổ:
- Họ có đi, không có về!
Du Bội Ngọc kinh dị:
- Rồi sau đó?
Hồng Liên Hoa thở dài:
- Gia đình nạn nhân phải cầu cứu nơi Minh chủ võ lâm!
Du Bội Ngọc kêu khẽ:
- A!
Hồng Liên Hoa tiếp:
- Lúc đó, Du minh chủ đang đau buồn vì con trai duy nhất mới chết, không thể cứu xét ngay. Do đó, Cái bang mới lãnh trách vụ điều tra. Trách vụ này rất hợp với Cái bang, bởi bọn ăn mày nơi nào mà chẳng có! Sự có mặt của bọn ăn mày, bất cứ ở địa phương nào, cũng chẳng tạo nghi ngờ cho ai cả.
Du Bội Ngọc gật đầu:
- Đúng vậy!
Hồng Liên Hoa lại tiếp:
- Cho nên, từ tháng trước, tại Lý Độ trấn bỗng nhiên bọn hành khất từ bốn phương đổ đến khá đông. Chúng gõ từng nhà xin cơm xin tiền, chúng mở cuộc điều tra đại quy mô mà chẳng sợ ai nghi ngờ.
Du Bội Ngọc mỉm cười:
- Do đó, trên thế gian này chẳng ai dám động chạm đến quý bang.
Hồng Liên Hoa cũng cười:
- Sau hơn mười ngày tra phỏng, chúng tổng kết các điều đã nghe và thấy, mới biết được cư dân thị trấn gồm những phần tử an phận thủ thường, riêng tại tòa tiểu lâu, cạnh Lý gia khách sạn, có hai người lai lịch bí mật, chúng liền dồn mọi nổ lực về mục tiêu đó.
Du Bội Ngọc thở dài:
- Rồi sau đó?
Hồng Liên Hoa tiếp:
- Chúng rình rập trọn một ngày, chẳng thấy động tịnh gì trong tòa tiểu lâu đó.
Trong tiểu lâu có một vị... tiểu cô nương. Tiểu cô nương phát hiện ra chúng. Đêm đó, chẳng hiểu tại sao, năm tên đệ tử Cái bang túc trực canh phòng quanh tiểu lâu, bỗng nhiên phát giác ra những chiếc túi tượng trưng đẳng cấp kết nơi lưng, đều biến mất.
Y dừng lại một chút, rồi trầm giọng tiếp nối:
- Các hạ cũng hiểu chứ, đối với đệ tử Cái bang, những chiếc túi đó quan trọng vô cùng, cho nên ai ai cũng giữ gìn như của báu, chẳng ai dám hơ hỏng. Vậy mà những chiếc túi đó vẫn mất như thường! Lấy được chiếc túi đó, thì cũng lấy được mạng chúng. Bọn đệ tử Cái bang mới biết vị tiểu cô nương là một cao nhân, chỉ cảnh cáo chúng đừng chen vào việc người khác, chứ không muốn giết chúng.
Du Bội Ngọc cười khổ:
- Ngờ đâu, sự tình muốn khéo, thành vụng, phải vậy chăng?
Hồng Liên Hoa gật đầu:
- Đúng vậy!
Y trầm giọng tiếp:
- Mà cũng vì chen vào việc người, nên đệ tử Cái bang mới bảo toàn tánh mạng!
Du Bội Ngọc điềm nhiên:
- Rồi Bang chủ xúc tiến kế hoạch! Bắt đầu từ hôm đó, Bang chủ điều động lực lượng vào Xuyên Trang?
Hồng Liên Hoa gật đầu:
- Đáng lý ra bổn bang phải triệu tập toàn thể đệ tử đến Thái Hành sơn, khai đại hội xử tội phản đồ, song vì việc đó, bổn bang phải dời đại hội đến một ngày nào khác, để kịp thời đến Lý Độ trấn.
Du Bội Ngọc trầm ngâm một lúc, lại hỏi:
- Bây giờ, Bang chủ nhận định vị tiểu cô nương đó có liên quan với sự thất tung của hơn hai mươi người?
Hồng Liên Hoa lại gật đầu:
- Phải. Sau khi nghe báo cáo của bọn đệ tử Cái bang, Du minh chủ phát hiệu lệnh triệu tập một số cao thủ võ lâm, kéo đến đây, trước hết mượn cái cớ chơi cờ, để kéo dài thời gian dò xét, sau cùng đoán ra hai người trên tiểu lầu, chính là Phượng Tam và con gái của Tỏa Hồn cung chủ.
Du Bội Ngọc thở dài:
- Nhiều khúc chiết quá! Tại hạ cứ tưởng là sự tình rất đơn giản!
Hồng Liên Hoa chớp mắt cao giọng:
- Nếu các hạ cho là tại hạ nói phải, thì nên ly khai vòng thị phi, bằng chẳng vậy chỉ sợ phải chuốc lấy họa diệt thân!
Du Bội Ngọc suy nghĩ một lúc, đoạn từ từ thốt:
- Chỉ sợ sự tình không đúng như Bang chủ suy luận!
Hồng Liên Hoa trầm giọng:
- Tại hạ chỉ biết nói lên những lời chân thật, còn nghe hay không là tùy các hạ!
Y nhìn thoáng qua Du Bội Ngọc, chừng như còn muốn nói gì thêm, song lại thôi, rồi bỏ đi.
← Hồi 36 | Hồi 38 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác