Vay nóng Tima

Truyện:Bắc Tống phong lưu - Hồi 0271

Bắc Tống phong lưu
Trọn bộ 1753 hồi
Hồi 0271: Phiền não của nam nhân chưa lập gia đình
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-1753)

Siêu sale Shopee

Mấy người thương lượng xong, Lý Kỳ liền ngựa không dừng vó quay về doanh trại. Buổi chiều huấn luyện vẫn là luyện đội hình đội ngũ. Tới buổi tối, Lý Kỳ vẫn không buông tha nhóm binh lính càn quấy này. Hắn phân phó cho hai mươi lăm tổ trưởng dẫn theo tổ viên của mình tiếp tục tập luyện dưới ánh nến.

Hơn nữa, Lý Kỳ cũng không vì đôi mắt đỏ bừng vì thiếu ngủ của bọn họ làm cho cảm động. Buổi tối làm quen với tập kích là điều không thể thiếu. Việc này có thể giúp bọn họ rèn luyện ra tinh thần thép.

Nhưng đêm nay Lý Kỳ không có ý định tự thân ra mặt. Nguyên nhân rất đơn giản, hắn mệt mỏi. Cung cách làm việc của hắn từ trước tới nay vẫn như vậy, hắn lười biếng không sao, nhưng thủ hạ của hắn mà lười biếng, thì hắn sẽ không sướng. Kết quả là hắn rất sảng khoái giao trách nhiệm này cho Lương Hùng. Khiến cho Lương Hùng thiếu chút nữa buồn bực phát khóc.

Rời khỏi quân doanh, Lý Kỳ đi về hướng quán bar Rít Gào. Bên trong vẫn mơ mơ màng màng. Dưới tiếng đàn nhẹ nhàng, các khách hàng thả lỏng tâm tình, rất là thích ý.

Hiện tại quán bar Rít Gào có thể nói là ngày tiến đấu kim. Bởi vì ở thời này có quá ít nơi để tiêu khiển. Có cũng chỉ là những chiêu bài cũ. Mà quán bar Rít Gào xuất hiện, đã cung cấp cho đám công tử ca rảnh rỗi kia một chỗ ăn chơi rất tốt. Cơ hồ tối nào cũng tới. Lợi nhuận đã vượt qua Túy Tiên Cư, sắp bằng Phàn Lâu. Dù sao rượu và đồ ăn vặt ở trong này khá là đắt. Ngay cả chỗ để ngựa cũng phải mất tiền.

Giờ đây, Cao nha nội, Hồng Thiên Cửu và Sài Thông đang ngồi bên trong cùng của phòng khách quý. Nằm trên ghế sa lon, hai chân gác lên, nghiễm nhiên một bộ lão bản. Bọn họ đàm luận tự nhiên là việc ngày mai chỉnh Hà lang trung như thế nào. Việc như vậy, Sài Thông sao có thể bỏ qua. Phải biết rằng, đây chính là nguyên nhân mà y thích đi theo đám người Cao nha nội.

Tiểu tử Trần A Nam rốt cuộc đã được hưởng tư vị của làm chủ quản. Cậu ta dẫn theo bốn, năm thủ hạ đi xung quanh dò xét, uy phong bát diện. Mấy tên thủ hạ kia là tay chân sai vặt của Cao nha nội. Những người này không làm được việc gì, nhưng dùng để trưng bày thì không ai thích hợp hơn. Từ lúc quán bar khai trương tới này, dù không thiếu những lần cãi nhau. Nhưng vẫn chưa có người nào dám động thủ ở đây.

Lý Kỳ không tới chỗ Cao nha nội, mà tới một góc vắng người, rồi gọi Trần A Nam tới, hỏi thăm tình hình của quán bar trong hai ngày này. Nghe thấy Trần A Nam nói mọi việc đều tốt, trong lòng liền yên tâm. Lại dặn dò Trần A Nam vài câu, sau đó đi ra cửa, lên phòng nữ nhân. Bởi vì quỹ từ thiện thành lập khá vội vàng, nên hắn đã giao phòng nữ nhân cho Bạch Thiển Dạ làm văn phòng tạm thời.

Do giờ đã là buổi tối, nên phòng nữ nhân đóng cửa từ chối tiếp khách. Nhưng đèn bên trong vẫn còn sáng. Lý Kỳ biết, một người ham mê công việc như Bạch Thiển Dạ, khẳng định còn đang làm việc. Lại nghĩ tới đêm đó phiên vân phúc vũ, nhất thời tà tâm nổi lên, vẻ mặt cười dâm đãng đẩy cửa đi vào. Nhưng khi hắn nhìn thấy nữ nhân duy nhất ngồi trong phòng kia, dục hỏa trong lòng như bị dội một gáo nước lạnh. Bởi vì người ngồi bên trong không phải là Bạch Thiển Dạ, mà là mẹ của nàng, Bạch phu nhân.

Chỉ thấy Bạch phu nhân mặc một bộ váy màu vàng, ngồi ở bàn đu dây, đoan trang xinh đẹp, phong thái như cũ.

Bạch phu nhân ngẩng đầu nhìn lên, thấy là Lý Kỳ, thản nhiên cười nói:

- Rốt cuộc ngươi đã tới.

Lý Kỳ nao nao, cười đáp:

- Bá mẫu, đã hai ngày rồi tiểu chất chưa tới đây. Từ 'rốt cuộc' ở đâu ra vậy?

Đang khi nói chuyện, hắn đã đi tới đối diện Bạch phu nhân rồi ngồi xuống, nhìn xung quanh, hỏi:

- Ủa? Thất Nương đâu rồi bá mẫu?

Bạch phu nhân buông cây bút xuống, bóp bóp trán, đáp:

- Hai ngày này, Thất nhi đều thức tới nửa đêm. Hôm nay ta cố ý bảo con bé về nghỉ ngơi sớm. Con bé vừa rời đi không lâu.

Nói xong, nàng lại nhìn Lý Kỳ, oán giận nói:

- Có đôi khi ta thật hối hận giao phó Thất nhi cho ngươi.

Hối hận? Hừ, vậy thì bà hối hận cả đời đi. Dù sao Thất Nương đã là người của ta rồi.

Trong lòng Lý Kỳ rất vô sỉ nói một câu như vậy, ngoài miệng lại nói:

- Bá mẫu nói gì vậy. Hiện tại không phải Thất Nương rất hạnh phúc sao? Có một trượng phu yêu thương nàng, lại có thể làm những việc mà nàng ấy thích. Thử hỏi trong thiên hạ, có nữ nhân nào hạnh phúc hơn nàng ấy?

Bạch phu nhân nghe hắn tự biên tự diễn, cười mắng:

- Tiểu tử ngươi đúng là biết khiêm tốn.

- Ài, đây là bệnh cũ, đã nhiều năm rồi vẫn không sửa được. Đành phải mặc kệ. Đã khiến bá mẫu chê cười.

Lý Kỳ thở dài.

Da mặt của người này thực không biết làm từ cái gì. Bạch phu nhân chẳng muốn dong dài với hắn, nghiêm mặt nói:

- Lý Kỳ, ta không phản đối ngươi để Thất Nương làm hội trưởng của quỹ từ thiện gì đó. Nhưng hiện tại người quyên tiền càng ngày càng nhiều. Ngươi chỉ để Thất nhi và nha đầu Hồng Nô kia quản lý, có phải gây khó khăn cho hai người. Ngày nào cũng phải làm tới nửa đêm mới về. Cho dù thân thể bằng sắt cũng không chịu nổi. Mà ngay mẫu thân như ta cũng nhìn không được. Ta thấy ngươi nên tìm người giúp hai đứa mới đúng.

Nhắc tới mới nhớ, mình đã không để ý tới điều này, thật là đáng trách.

Lời của Bạch phu nhân như điểm tỉnh người trong mộng. Lý Kỳ nhướn mày nói:

- Bá mẫu giáo huấn rất đúng. Tiểu chất nên tìm người giúp các nàng. Nhưng dù sao Thất Nương cũng là nữ nhi, nếu tìm vài người nam nhân tới giúp các nàng, lại có chút không ổn. Còn nếu tìm nữ nhân, thì Tiểu Ngọc là thích hợp nhất. Nhưng giờ nàng ấy còn phải quản lý Túy Tiên Cư, chỉ sợ rất khó chiếu cố hai đầu.

Bạch phu nhân mỉm cười:

- Việc này ta đã sớm suy nghĩ giúp ngươi. Ta nghe nói tiểu thiếp của nha nội, Sài tiểu quan nhân thường xuyên tới nơi này chơi. Phần lớn những nữ oa kia đều là tiểu thư khuê các, tri thư đạt lý, ngươi đại khái có thể bảo các nàng ấy chiếu cố Thất nhi.

Đây là một chủ ý không tồi. Nhìn ra không ra Bạch phu nhân rất có đầu óc kinh tế. Những tiểu thiếp kia không phải lo cái ăn cái mặc. Ngay cả tiền công cũng được giảm đi. Đúng là nhất cử lưỡng tiện.

Lý Kỳ gật đầu, cười nói:

- Tốt, đợi tí nữa tiểu chất sẽ nói với bọn họ.

Nói xong, hắn lại hướng Bạch phu nhân cười hắc hắc, chỉ vào bàn sổ sách, hỏi:

- Phu nhân, những điều này là do phu nhân viết à?

Bạch phu nhân thở dài:

- Thất nhi nói những khoản mục này phải hoàn thành trong ngày hôm nay. Không có cách nào khác, ta đành phải làm giúp con bé.

Lý Kỳ cười nói:

- Phu nhân, người cả ngày ở nhà cũng không có việc gì làm. Không bằng cũng tới nơi này hỗ trợ. Như vậy chẳng phải ngày nào cũng được trông thấy Thất Nương sao?

Tài trí của Bạch phu nhân, hắn đã được trông thấy. Nếu có nàng ta tương trợ, đây tuyệt đối là một việc tốt. Có một trợ thủ tốt như vậy, không dùng thì lãng phí.

*****

Bạch phu nhân sững sờ, lập tức phản ứng, cười nói:

- Cũng được, nếu như ngươi trả được tiền lương, thì ta tới giúp ngươi.

Còn phải trả tiền lương? Mịa, bà chính là phu nhân của thừa tướng, phải bao nhiêu tiền mới trả đủ. Đây chính là công việc của con gái bà, bà ra chút sức có là gì, quá keo kiệt. Lý Kỳ cười ngượng ngùng nói:

- Tiểu chất chỉ tùy tiện nói ra mà thôi, bá mẫu chớ coi là thật.

Bạch phu nhân cười khanh khách một lúc, bộ ngực sữa phập phồng mãnh liệt. Đặc biệt là cái bóng trên tường kia, khiến cho Lý Kỳ cũng phải hoa mắt. Âm thầm đọc tịnh tâm chú. Qua hồi lâu, nàng bỗng chớp mắt, dùng ngữ khí trưởng bối nói:

- Lý Kỳ.

- Dạ?

Bạch phu nhân nở nụ cười phong tình vạn chủng, khiến cho Lý Kỳ cảm thấy có chút chột dạ, cẩn thận nhìn Bạch phu nhân.

Bạch phu nhân khẽ cười nói:

- Có vẻ như dạo này Vương tương không tới tìm ngươi nữa. Ta nghe nói lần trước quán bar khai trương, y còn tới đây chúc mừng. Đúng là việc tốt a.

Có Hoàng thượng bảo vệ, y đương nhiên không dám xằng bậy rồi. Ủa? Bà ta nhắc tới việc này làm gì?

Lý Kỳ cẩn thận đáp:

- Không sai, tuy nhiên là Vương tương nể mặt Cao thái úy nên mới tới, không liên quan gì tới tiểu chất.

- Đều giống nhau, đều giống nhau.

Bạch phu nhân cười gật đầu:

- Hôm qua ta và lão đầu tử có thương lương một lúc. Thất nhi đã qua cái tuổi thành thân, ngươi xem thế nào.

Lý Kỳ kinh ngạc hỏi:

- Xem cái gì?

Lông mày đen của Bạch phu nhân nhíu lại:

- Ngươi là hồ đồ hay giả hồ đồ, đương nhiên là cầu hôn rồi!

- Cầu hôn?

Lý Kỳ trừng mắt, không thể tưởng tượng nổi nhìn Bạch phu nhân.

- Làm sao? Ngươi không muốn à?

Bạch phu nhân trợn mắt hạnh hỏi.

- Đương nhiên là muốn, sao lại không muốn.

Lý Kỳ cười ha hả. Nghĩ bụng, mệnh của mình đúng là khổ. Lúc trước, cứ tới lễ mừng năm mới, ông già bà già lại hỏi chuyện bạn gái, phiền không thắng phiền. Gạ mãi mới kết hôn, kết quả là còn chưa vào động phòng, đã xuyên việt tới nơi này. Không thể tưởng được, tới nơi này rồi vẫn bị người ta thúc hôn. Ông trời a, tha cho con đi. Hắn tức giận nói:

- Bạch tương lão nhân gia cũng đồng ý?

Bạch phu nhân tức giận lườm hắn một cái:

- Ta biết ngươi vẫn còn ghi hận lúc trước lão đầu tử sai người cầm gậy gộc gây sự với ngươi. Nhưng ngươi là một nam nhân trưởng thành, sao lại hẹp hòi như vậy. Hiện tại Thất nhi đã là người của ngươi, ông ấy còn có thể phản đối sao? Ngươi nói xem, ngươi tính toán khi nào thì tới cầu hôn?

- Điều này.

Lý Kỳ lộ vẻ khó khăn. Nếu là lúc trước, hắn đã đáp ứng mà không cần băn khoăn. Nhưng hiện tại có thêm Hồng Nô. Dù cô nàng này rất biết điều, rất hiểu chuyện, nhưng nếu như hắn giống trống khua chiêng cầu hôn Bạch Thiển Dạ, trong lòng cô nàng kia chắc chắn sẽ không dễ chịu. Tay trên tay dưới đều là thịt, việc này còn cần phải bàn bạc kỹ hơn. Dù sao cũng không lo chạy mất. Hắn ho một tiếng, nói:

- Bá mẫu, tiểu chất tuổi còn nhỏ, không cần phải gấp gáp như vậy.

- Ngươi còn nhỏ? Ngươi bao nhiêu tuổi?

- Năm nay vừa tròn mười sáu.

Lý Kỳ ngại ngùng đáp.

Bạch phu nhân cười khúc khích, như giận như nộ lườm hắn:

- Ngươi chớ có ba hoa. Nếu ngươi chỉ mười sáu, thì ta chỉ mới hai mươi.

Lý Kỳ quắt miệng nói:

- Bá mẫu, người nói người hai mươi, cũng quá khoa trương đi. Tiểu chất thấy người ít nhất là 27, 28 tuổi.

Bạch phu nhân phì cười:

- Cái miệng của ngươi, sau này không biết sẽ lừa gạt bao nhiêu thiếu nữ. Xem ra sau này ta phải bảo Thất nhi giám sát ngươi chặt chẽ mới được. Nếu không năm sáu năm sau, chỉ sợ ngay cả chỗ ngồi con bé cũng không có.

Đổ mồ hôi, mình có lợi hại như vậy không? Chỉ hai người mà thôi, không nhiều không ít, một giường lớn, đủ hai tay là được rồi. Thêm nữa ôm sao xuể.

Lý Kỳ cười ngượng ngùng, nửa thật nửa giả nói:

- Bá mẫu thật thích nói đùa. Tiểu chất là người rất chuyên nhất. Tiểu chất luôn khinh bỉ những nam nhân hay thay đổi thất thường. Huống hồ, tiểu chất đối với Thất Nương như thế nào, không phải bá mẫu không biết.

Bạch phu nhân cười nói:

- Ta đúng thực không biết. Ta đã buông xuống tư thái, tới bảo ngươi đi cầu hôn, ngươi lại ra sức khước từ. Ngươi nói xem, ngươi có phụ lòng Thất nhi nhà ta không?

Lý Kỳ vẫn không dám đơn giản đáp ứng, nhãn châu xoay động nói:

- Bá mẫu, thực ra tiểu chất cũng muốn sớm rước Thất Nương về nhà. Nhưng người cũng biết đấy, tiểu chất vừa mới nhậm chức ở Thị Vệ Mã. Mà Thất Nương cũng mới thành lập quỹ từ thiện. Sự nghiệp vừa mới bắt đầu, thực sự rất bận rộn. Nếu không bá mẫu cho tiểu chất thêm thời gian. Đợi sự nghiệp của tiểu chất và Thất Nương ổn định, tiểu chất nhất định cho Thất Nương một hôn lễ khiến nàng ấy khắc sâu trong lòng.

Đối với một thanh niên của thế kỷ 21 mà nói, qua loa tắc trách là sở trường trò hay. Bất kể là giám đốc hay tiến sĩ, chỉ cần ngươi còn chưa kết hôn, bố mẹ hoặc thân nhân gặp mặt lần nào là hỏi lần đó. Trốn đều trốn không thoát. Đối đáp nhiều, cũng nảy sinh kinh nghiệm.

Lông mày đen của Bạch phu nhân nhíu lại, trầm ngâm một lát, nói:

- Ngươi nói cũng có lý. Được rồi, ta cho ngươi thêm chút thời gian. Nhưng ngươi chớ cô phụ một mảnh nhiệt tình của Thất nhi. Bằng không ta nhất định không buông tha cho ngươi.

- Dạ dạ, tiểu chất biết nên làm thế nào, bá mẫu cứ yên tâm. Bắt đầu từ ngày mai, tiểu chất sẽ tuyển thêm người cho nàng ấy, không để cho nàng ấy phải thức đêm. Nói cách khác, cho dù có hủy bỏ quỹ từ thiện này, cho dù việc có lớn đến mấy cũng không bằng sức khỏe của Thất Nương, nữ nhi bảo bối của bá mẫu.

Lý Kỳ thấy Bạch phu nhân nhả ra, vội vàng dáp.

- Ngươi đừng chỉ biết nói lời.

Lý Kỳ gật đầu cười:

- Tất nhiên.

Bạch phu nhân lại đột nhiên hỏi:

- Lý Kỳ, ta nghe Thất Nhi nói, hai ngày này ngươi đều ngủ ở trong Long Vệ Quân?

Lý Kỳ cười hắc hắc:

- Đúng vậy, tiểu chất chưa làm quan bao giờ, cũng chưa bao giờ nghĩ tới việc này. Nay có cơ hội, đương nhiên muốn tìm hiểu thoáng cái.

Bạch phu nhân mắt đầy ý cười:

- Ta thấy người không chỉ là tìm hiểu thoáng qua.

Lý Kỳ cảnh giác hỏi:

- Ủa, ý của bá mẫu là?

Bạch phu nhân cười nói:

- Ngươi có biết, Hoàng thượng cho ngươi tới Thị Vệ Mã đảm nhiệm Phó Đô Chỉ, bổn ý là vì bảo vệ ngươi, mới cho ngươi một hư chức. Nhưng ngươi lại cố ý coi cái hư chức đó là thật.

Lý Kỳ sững sờ, không thừa nhận, cũng không phủ nhân:

- Bá mẫu cứ nói quá. Tiểu chất chỉ là một người rất đơn thần. Cái gì hư hư thực thực, tiểu chất không rõ lắm. Cũng không muốn đi tìm hiểu. Tiểu chất chỉ là không muốn cô phụ thánh ý nên mới thật tâm làm việc, thành thật làm người, an phận kiếm tiền. Hắc hắc, kiếm tiền tất nhiên là để cho Thất Nương tiêu rồi.

- Ngươi đừng mang Thất Nương ra làm lá chắn, ta không tin ngươi.

Bạch phu nhân trừng mắt, không muốn loanh quanh với hắn, nói thẳng:

- Ngươi biết cũng tốt, không biết cũng tốt. Ta chỉ muốn nhắc nhở ngươi một câu. Làm việc không nên quá cấp tiến, bộc lộ tài năng, khó tránh khỏi sẽ khiến cho người khác đố kỵ. Ta biết ngươi có chút tài năng. Cũng biết ngươi rất có dã tâm. Chức Phó Đô Chỉ nho nhỏ khẳng định không thỏa mãn được ngươi. Nhưng nếu ngươi dựa quá nhiều vào Hoàng thượng và Thái sư, có ít người trong lòng sẽ không thoải mái. Đặc biệt là những người đang không ở kinh thành.

Lời này bao hàm ý khác, Lý Kỳ cau mày, trầm ngâm một lát, hỏi:

- Bá mẫu nói chính là Đồng thái úy?

- Ta chưa nói như vậy.

Bạch phu nhân lại dùng tới chiêu Thái Cực, đứng lên nói:

- Tốt rồi, sắc trời không còn sớm, ta phải quay về. Ngươi an phận làm Phó Đô Chỉ của ngươi đi, tạm thời đừng suy nghĩ quá nhiều.

Lý Kỳ sững sờ, thầm nghĩ, lẽ nào ý của bà ta là mình đừng sốt ruột trèo cao?


Đấu Thần Tuyệt Thế

Hồi (1-1753)


<