Vay nóng Homecredit

Truyện:Bắc Tống phong lưu - Hồi 0215

Bắc Tống phong lưu
Trọn bộ 1753 hồi
Hồi 0215: Mỹ thực rượu ngon
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-1753)

Siêu sale Lazada

Lừa dối xong Tống Huy Tông, Lý Kỳ lại quay về phòng bếp, bắt đầu làm món Phật Nhảy Tường. Bởi vì món Phật Nhảy Tường phải đun mất mấy giờ, cho nên Lý Kỳ tính toán chuẩn bị xong hết, mới chậm rãi đun. Sau đó thừa dịp khoảng thời gian, dẫn theo Tống Huy Tông tới chỗ cất rượu.

Khi Lý Kỳ đi vào phòng bếp, mấy nguyên liệu như bào sâm, gà vịt, thịt cá, quế viên, hồng sâm, đại tảo đã chuẩn bị xong.

- Lý ca.

Ngô Tiểu Lục và hai anh em Đại, Tiểu Trụ cung kính đứng một bên. Hiện tại ba người bọn họ đã biến thành trụ cột của Túy Tiên Cư, danh khí cũng tăng nhiều. NHưng bọn họ vẫn tôn kính với Lý Kỳ y như trước.

Lý Kỳ chỉ gật đầu, giữa thầy trò bọn họ, thực sự không cần nhiều lời. Hắn cầm dao phay lên, chuẩn bị làm việc.

Cũng không biết tại sao, khi Lý Kỳ cầm con dao phay, trong lòng xuất hiện một thứ tình cảm mãnh liệt đã lâu, đột nhiên hỏi:

- Lục Tử, chúng ta đã bao lâu rồi không nấu nướng cùng nhau?

Ngô Tiểu Lục sững sờ, ngẩng đầu suy nghĩ một lát, đáp:

- HÌnh như cũng không lâu lắm, khoảng hai mươi ngày. Từ lúc mua thịt từ Thái viên ngoại, huynh rất ít khi tới phòng bếp.

Hai mắt Lý Kỳ hiện lên tia cô đơn:

- Sao ta cảm thấy giống như rất lâu rồi chưa từng nấu ăn.

- Lý ca, không phải mấy ngày nay huynh đều làm thịt hộp đó sao?

Ngô Tiểu Lục không hiểu hỏi.

Khóe miệng Lý Kỳ nở nụ cười khổ, lắc đầu:

- Chúng ta bắt đầu thôi.

Ngô Tiểu Lục gật đầu chất phát.

THực ra cậu ta không hiểu ý của Lý Kỳ. Lý Kỳ đang châm chọc bản thận hiện tại ngày càng không giống một đầu bếp, mà giống một chính khách tranh quyền đoạt lợi hơn.

Lúc trước Lý Kỳ đi theo cha học nấu nướng, nhưng không phải vì dưỡng gia hồ khẩu, mà là trong lòng hắn thực sự yêu thích nghề nấu nướng. Từng có một chuyên gia ẩm thực nói rằng, 'Lý Kỳ trời sinh chính là một đầu bếp'. Hắn cũng coi nghề đầu bếp là nghề cả đời của mình.

Chưa bao giờ hắn cảm thấy giống như ngày hôm nay, phòng bếp ngày càng cách xa hắn.

Loại cảm giác này, khiến cho trong lòng hắn sinh ra một sự sợ hãi khó hiểu.

Hắn bỗng rất hoài niệm thời gian hắn và Ngô Tiểu Lục làm chao, làm lẩu trong bếp. Thời gian đó dù vất vả, nhưng thật vui vẻ.

Nhìn thân ảnh bận rộn của ba đồ đệ, hắn thực sự hâm mộ.

Có lẽ chỉ có ở trong phòng bếp, hắn mới có thể gỡ gánh nặng trên vai xuống, làm một đầu bếp chính thức, làm một Lý Kỳ chính thức.

Món Phật Nhảy Tường vốn có hai phiên bản, một là phiên bản bình dân, hai là phiên bản đắt tiền.

Lý Kỳ muốn làm tự nhiên là bản đắt tiền.

So với món Khai Thủy Tùng Diệp, món Phật Nhảy Tường khó làm hơn nhiều lắm. Riêng chủ liệu đã có mười tám loại, phối liệu càng vô số kể, bơi trong nước, bay trên trời, chạy dưới đất, cái gì cũng cần. Hơn nữa chủ liệu phải tươi mới. Nhiều nguyên liệu như vậy, muốn kết hợp được với nhau mà không mất đi hương vị của chúng, không mất đi vị ngon của chúng, đâu phải là điều đơn giản.

Cho nên cách làm cũng hết sức phức tạp. Không phải bỏ toàn bộ mười tám chủ liệu vào chung rồi nấu lên. Mà phải phân biệt điều chế, bức ra hương vị riêng của mỗi chủ liệu. Luộc, xào, nướng, mười tám loại kỹ thuật đồng dạng cũng không thể thiếu. Sau đó mới là nấu hỗn hợp.

Một món ăn nhưng cơ hồ sử dụng toàn bộ các phương pháp nấu nướng, thực sự là ngàn vạn tinh hoa hòa vào một thân.

Cho dù là ở hậu thế, món Phật Nhảy Tường cũng là thiên kim khó cầu.

Thử hỏi một khi làm xong, món ăn đó có thể không ăn sao?

Lý Kỳ từng nghiên món Phật Nhảy Tường này khá lâu. Bởi vì đây là món ăn lúc hắn xuất sư, hắn dùng thân phận đồ đệ nấu món ăn cuối cùng cho cha hắn, cũng là một món ăn hoàn mỹ.

Nếu dùng một món ăn để đánh giá tài năng của một người đầu bếp, thì món Phật Nhảy Tường chính là thích hợp nhất. Bởi vì chỉ cần ngươi không thuần thục một khâu thôi, hoặc là không biết hương vị của một loại chủ liệu trong đó, vậy thì khẩu vị sau khi làm xong tất nhiên sẽ giảm mạnh.

Những nguyên liệu khó xử lý như hải sâm, cá muối, vây cá, ốc khô, môi cá nhám, phải do dích thân Lý Kỳ xử lý.

Mà những nguyên liệu đơn giản như gà vịt, chân giò hun khói, móng heo, thì giao cho mấy người Ngô Tiểu Lục làm.

Bốn thầy trò bận rộn không chút lơ là. Dao phay trong tay giống như cây vợt trong tay Tống Huy Tông, yêu thích không buông. Trên mặt Lý Kỳ cũng lộ ra mồ hôi và nụ cười đã lâu.

Trong lúc bất tri bất giác, hơi hai canh giờ đã qua, món Phật Nhảy Tường cũng tới một bước cuối cùng. Lý Kỳ đầu đầy mồ hôi xử lý xong nguyên liệu, từng tầng từng tầng bỏ vào trong cái nồi sứ, dùng lá sen đóng kín lại, không để hở mùi thơm ra ngoài, hắn mới đặt cái nồi lên bếp lò. Củi đun là gỗ Thực Trầm không bốc khỏi. Hắn thở dài một hơi, hướng Ngô Tiểu Lục, phân phó:

- Lục Tử, chiều nay ngươi không cần làm gì cả, mà cẩn thận trông lửa cho ta. Nhớ kỹ chỉ đun lửa to nửa canh giờ, sau đó dùng lửa nhỏ hầm hai, ba canh giờ. Ngàn vạn lần đừng làm hỏng.

Ngô Tiểu Lục gật đầu:

- Tiểu đệ biết rồi.

Lý Kỳ lại dặn dò ba đứa vài câu, sau đó xuống lầu mời Tống Huy Tông di giá tới Tần phủ.

Đoàn người hạo hạo đãng đãng đi tới Tần phủ.

Nếu tổ tiên Tần gia biết Hoàng đế quang lâm nhà bọn họ, phỏng chừng sẽ nhảy ra quan tài vì mừng rỡ. Ở thời này, đây chính là vinh quang bậc nào a.

Tống Huy Tông tựa hồ chỉ muốn biết bí mặt của Thiên Hạ Vô Song, cũng không muốn rêu rao khắp nơi. Cho nên khi y đi vào Tần phủ, không làm kinh động Tần phu nhân, mà đi thẳng tới tửu trường. Ngay cả đám hạ nhân kia, Tống Huy Tông cũng không hiển lộ thân phận.

Lúc trước Lý Kỳ vì gia tăng số lượng rượu, còn mở rộng tửu trường. Dù sao Tần phủ rất rộng rãi, mà người lại ít. Hiện tại trong tửu trường có hai mươi người nhưỡng rượu vây quanh dụng cụ cất khí.

Hai mươi người nhưỡng rượu này chính là bố mẹ của những tiểu nhị kia. Đều do một tay Lý Kỳ bồi dưỡng.

- Oa, mùi rượu nồng đậm thật.

Tống Huy Tông vừa tới gần tửu trường, đã ngửi thấy mùi rượu rất nồng đậm, nhất thời kinh hô. Đây là lần đầu tiên y ngửi thấy mùi rượu nồng đậm như vậy.

Những người nhưỡng rượu kia vừa thấy Lý Kỳ và Vương Trọng Lăng tới, đều ngừng tay, hướng hai người hành lễ:

- Đại lão gia, Lý sư phó.

Vương Trọng Lăng vội nói:

- Các ngươi nhanh tới bái kiến Triệu đại quan nhân.

Tống Huy Tông khua tay:

- Không cần, các ngươi tiếp tục làm việc của mình đi. Trẫm...hôm nay ta chỉ muốn xem thôi.

Vương Trọng Lăng lại hướng những người nhưỡng rượu kia nói:

- Các ngươi tiếp tục làm việc đi.

Những người nhưỡng rượu kia đều nhìn sang Lý Kỳ, dù sao bọn họ chỉ nghe lời hắn.

Đợi Lý Kỳ gật đầu, bọn họ mới tiếp tục công việc.

Giờ đây Tống Huy Tông giống như một đứa trẻ có lòng hiếu kỳ mạnh vậy. Bước tới gần dụng cụ cất khí, vốn là lò luyện đạn được sửa thành. Đi vòng quanh vài vòng, nhìn trái ngó phải, hướng Lý Kỳ hỏi:

- Lý Kỳ, bọn họ đang luyện tiên đan à?

Luyện tiên đan?

Lý Kỳ sững sờ, cười khổ:

- Đại quan nhân, đây không phải đang luyện tiên đan, mà là nhưỡng rượu. Dụng cụ này dùng để cất khí, cũng là dụng cụ sản xuất rượu Thiên Hạ Vô Song.

- A? Cất khí là cái gì?

Tống Huy Tông hiếu kỳ hỏi.

Lý Kỳ vừa mở miệng, dư quang bắt gặp ánh mắt của Cao Cầu không ngừng đảo quanh, rất giống một gian thương chứng kiến được nguồn lợi lớn. Dừng một chút, giảng giải đại khái cho Tống Huy Tông. Hắn chỉ nói một ít da lông, còn những cái quan trọng, hắn cũng không nói. Mà cho dù hắn nói, phỏng chừng Tống Huy Tông nghe cũng không hiểu.

Tống Huy Tông cái hiểu cái không đi thăm quan, thấy khói bay lên trên cái ống, rồi từ đầu kia của ống chảy xuống một chất lỏng trong như nước, hiếu kỳ hỏi:

- Đây là rượu?

Lý Kỳ vâng một tiếng.

- Ta có thể nếm thử không?

Lý Kỳ lắc đầu:

- Đại quan nhân, rượu này vừa mới được cất, nên độ rượu rất cao, uống vào càng dễ say. Tốt nhất là ngài đừng nếm.

- Ta không tin.

Tống Huy Tông lắc đầu, hướng Lương Sư Thành nói:

- Lương Tứ, ngươi thử xem.

Những lúc y và Lương Sư Thành cải trang, thường gọi Lương Sư Thành là Lương Tư.

- A?

Lương Sư Thành kinh ngạc, lập tức phản ứng, gật đầu:

- Vâng, đại quan nhân.

Trong lòng rất buồn bực, vì sao lại là mình.

Vị Hoàng đế này thật đúng là đểu. Lý Kỳ âm thầm cười trộm, múc một bầu rượu từ thùng gỗ, đưa cho Lương Sư Thành nói:

- Lương Tứ gia, ngài chỉ nên uống một tí thôi, đừng uống nhiều.

Lương Sư Thành chứng kiến bộ dáng trịnh trọng này của Lý Kỳ, trong lòng càng thêm sợ hãi. Nhưng chịu áp lực từ Tống Huy Tông, vẫn nhận lấy bầu, vừa đặt tới miệng, một mùi rượu nồng đậm khiến cho y thiếu chút nữa choáng váng, ngừng thở, uống một ngụm nhỏ, nhất thời kêu lên:

- Cay quá, cay quá, đại quan nhân, rượu này thực sự cay, nước, nước.

Lý Kỳ vội sai người bưng một chén trà cho y.

Lương Sư Thành nhận lấy chén, uống ực một cái.

Tống Huy Tông nhìn bộ dáng này của y, lúc này mới tin lời Lý Kỳ, gật đầu:

- Rượu Thiên Hạ Vô Song có phải được làm từ rượu này?

Lý Kỳ gật đầu:

- Không sai, mời đại quan nhân đi theo tại hạ.

Lý Kỳ dẫn Tống Huy Tông tới một căn phòng phía sau tửu trường. Ở trong chất đầy thùng rượu.

Lý Kỳ lại sai người cầm một ít nước trái cây, lòng trắng trứng, sữa tới.

- Đại quan nhân, thực ra bí mật của Thiên Hạ Vô Song cũng như là nấu ăn, hỗn hợp các nguyên liệu lại mà thành.

Lý Kỳ giải thích

*****

- A?

Tống Huy Tông nhướn mày, chỉ vào những nguyên liệu kia hỏi:

- Ý của ngươi là, trộn những vật này vào rượu kia? Như vậy có thể uống được không?

- Đương nhiên, tại hạ sao dám lừa ngài.

Lý Kỳ mỉm cười, tùy ý đổ một chén rượu từ trong thùng:

- Đây là rượu mà Lương Tứ gia vừa uống, các vị có muốn thử không?

Mấy người đều lắc đầu, đặc biệt là Lương Sư Thành, lắc đầu mạnh:

- Thôi, rượu này thực sự khó uống.

Hai mắt Lý Kỳ hiện lên tia vui vẻ giảo hoạt. Thực ra rượu mà hắn đổ ra đã được qua pha chế. Chỉ khoảng bốn mươi độ. Còn rượu bên ngoài ít nhất cũng phải sáu mươi độ. Càng không cay độc như vậy.

Hắn nói như thế, đơn giản là sợ Tống Huy Tông lại hiếu kỳ hỏi xem rượu này pha chế kiểu gì, vậy thì cũng phiền phức. Không phải lo lắng Tống Huy Tông, mà là Cao Cầu, Lương Sư Thành. Đây là bí phương vô giá, Lý Kỳ sao có thể đơn giản nói cho bọn họ biết.

- Ngươi mau pha chế đi.

Tống Huy Tông thúc giục.

- Vâng.

Lý Kỳ gật đầu, lấy ra năm cái chén, năm cái bát và một cái chụp đặc biệt.

Tống Huy Tông thấy hắn tùy ý cho sữa, lòng trắng trứng và nước trái cây vào chung, lúc thì quấy, lúc thì lắc. Mà tư thế lắc rượu rất dễ nhìn, tốc độ cực nhanh khiến người ta không bắt kịp.

Lý Kỳ giống như ảo thuật, điều chế thành năm bát rượu có màu sắc khác nhau, hương vị hấp dẫn.

Chỉ thấy năm bát rượu, một bát có màu đỏ của lửa, một bát có màu xanh nhạt, một bát có màu hồng phấn. Hai bát còn lại thì có nhiều màu, sặc sỡ lóa mắt, chỉ nhìn thôi đã cảnh đẹp ý vui rồi.

Mấy người Tống Huy Tông không ai bảo ai hít một hơi khí lạnh, hai mắt nhìn chằm chằm vào năm bát rượu, nuốt nước miếng ừng ực.

Lý Kỳ nhìn biểu lộ của bọn họ, khóe miệng khẽ nhếch, đổ rượu từ bát vào chén, đưa cho Tống Huy Tông:

- Đại quan nhân, mời thưởng thức.

Tống Huy Tông khẽ giật mình:

- Cái này...cái này có thể uống được?

Lý Kỳ tự tin cười:

- Đương nhiên.

- Vậy ta thử xem.

Tống Huy Tông ho nhẹ một tiếng, bưng chén rượu có màu đỏ của lửa lên, uống một ngụm nhỏ, chép miệng vài cái, gật đầu nói:

- Rượu ngon, rượu ngon, nồng mà tinh khiết, chỉ uống một ngụm thôi mà cả người đã nóng rực lên rồi, thật là thoải mái.

Nói xong, y lại bưng chén rượu có màu xanh nhạt lên, uống một ngụm, lắc đầu, vẻ mặt hưởng thụ:

- Hương thơm nức lại ngọt ngào, nhẹ nhàng, khác hẳn chén rượu đầu tiên, thật sự là thần kỳ.

Nói xong, y lại không thể chờ được cầm chén rượu có màu hồng phấn, uống một hớp nhỏ, khen:

- Trong veo vừa miệng, giống như nước cam vậy.

Tới chén thứ ba này, Tống Huy Tông coi như phục. Hai chén kế tiếp, càng khiến y thỏa mãn đến không biết nên hình dung thế nào, mặt mũi tràn đầy khiếp sợ, nói:

- Lý Kỳ, những rượu này tên là gì? Cũng là một loại trong Thiên Hạ Vô Song sao?

Lý Kỳ cười nhạt một tiếng:

- Kiến đại quan nhân chê cười, thực ra năm chén rượu này chỉ là tác phẩm ngẫu hứng của tại hạ mà thôi.

- Cái gì?

Tống Huy Tông ngây ra như phỗng, qua một lúc lâu mới phản ứng, thanh âm có chút run rẩy:

- Ý của ngươi là, ngươi còn có thể làm ra nhiều loại rượu ngon như vậy?

Lý Kỳ gật đầu:

- Chỉ cần có đủ nguyên liệu, hẳn là có thể.

Tống Huy Tông bừng tỉnh đại ngộ:

- Đây, đây chính là văn hóa rượu mà ngươi nói?

- Không sai.

Lý Kỳ gật đầu, nói tiếp:

- Nhưng nếu ngài muốn tại hạ lại điều chế ra năm chén rượu giống năm chén rượu này như đúc, chỉ sợ tại hạ không làm được. Bởi vì mỗi lần pha chế lại có kết quả khác nhau. Mỗi lần quấy hoặc lắc, lực đạo cũng không thể giống nhau hoàn toàn được. Còn có, nước trái cây để lâu hay ngắn, cũng ảnh hưởng tới hương vị của rượu. Chỉ cần cẩn thận nhấm nháp đã có thể phân biệt được. Đây cũng chính là hàm nghĩa của Thiên Hạ Vô Song. Nói các khác, không có một chén rượu nào là có hương vị giống nhau hoàn toàn.

- Thảo nào lúc trước ngươi nói, rượu này không có bí phương.

Tống Huy Tông bỗng ngửa mặt lên trời, cười ha hả:

- Thiên Hạ Vô Song, hay cho bốn chữ Thiên Hạ Vô Song, ha ha.

Tống Huy Tông nếm xong, mấy người Lương Sư Thành mới lần lượt nếm thử năm chén rượu cốc-tai.

Hương vị của rượu cốc-tai tương đối đặc biệt. Nghiêm khắc mà nói, nó càng giống đồ uống hơn, rất thích hợp với người Tống. Bởi vì người của thời này thích uống rượu có độ thấp.

Không ngoài bất ngờ, năm chén rượu cốc-tai đều được mọi người nhất trí tán thưởng.

Tống Huy Tông nghe thấy bọn họ tán dương, mỉm cười lắc đầu, nói:

- Các vị ái khanh có lẽ còn không biết, mấy loại rượu này còn chưa coi là cái gì.

Bốn người đều sững sờ.

Lý Kỳ cười ha hả:

- Không phải đại quan nhân đang nói tới Tuyệt Thế Vô Song đấy chứ?

Tống Huy Tông cười gật đầu:

- Ngươi đã nói hôm nay nhất định để cho ta kiến thức rượu Tuyệt Thế Vô Song chính thức.

- Tuyệt Thế Vô Song chính thức?

Vương Trọng Lăng liếc nhìn Lý Kỳ, hơi tức giận nói:

- Lý Kỳ, lẽ nào trước kia ta và Bạch tương uống đều là rượu giả?

Mịa, hai cái lão hàng thích hãm hại người. Lão còn không biết xấu hổ nói câu đó. Hoàng thượng uống rượu còn phải trả tiền, hai người các ngươi thì sao? Ngày nào cũng gọi một mâm, ngay cả một xu cũng chưa trả. Nếu ta có rượu giả, thì lão là người ta tống đầu tiên.

Lý Kỳ âm thầm khinh bỉ cách làm người của Vương Trọng Lăng, ngoài miệng lại cười ngượng ngùng:

- Vương thúc thúc, rượu trước kia các vị uống cũng không thể nói là rượu giả. Chẳng qua là một loại của Thiên Hạ Vô Song thôi.

Tống Huy Tông hừ nhẹ một tiếng:

- Đừng nói là các ngươi, mà ngay cả ta cũng chưa từng được uống.

- Cái gì?

Vương Trọng Lăng giận dữ:

- Lý Kỳ, ngươi to gan thật, dám cho đại quan nhân uống rượu thấp kém, thật sự là buồn cười mà.

Lão ấy à, muốn vuốt mông ngựa, cũng không cần dùng ta làm đá kê chân chứ. Thật là vô sỉ.

Lý Kỳ còn chưa mở miệng, Tống Huy Tông đã phất tay:

- Điều này cũng không thể trách Lý Kỳ. Chỉ là muốn được uống Tuyệt Thế Vô Song, thì phải chờ thêm vài năm.

Vương Trọng Lăng hiếu kỳ hỏi:

- Vì sao?

- Ngươi hỏi hắn ấy.

Tống Huy Tông nhìn Lý Kỳ, cười đáp.

Lý Kỳ cười thần bí, duỗi tay:

- Mời mọi người.

Lý Kỳ dẫn theo mấy người Tống Huy Tông đi xuống hầm rượu dưới mặt đất.

Hầm rượu này đã được xây dựng lại. Diện tích chừng ba thước vuông. Chỉ thấy bên trong đặt chỉnh tề mười giá rượu. các giá rượu cách nhau chừng một mét. Trên giá đặt tất cả đều là thùng gỗ thuần một màu. Hơn nữa các thùng gỗ này đều để ngang.

Tống Huy Tông tiến vào trong, một hồi gió mát thổi vào mặt, cả kinh nói:

- Sao trong này còn có gió?

Lý Kỳ mỉm cười đáp:

- Bởi vì đằng sau có lỗ thông gió.

- Lỗ thông gió?

Tống Huy Tông hiếu kỳ hỏi:

- Vì sao phải thiết kế như vậy?

Lý Kỳ chỉ hướng giá rượu:

- Bởi vì chúng nó.

Tống Huy Tông nhìn số thùng gỗ kia, hỏi:

- Trong thùng gỗ chứa chính là Tuyệt Thế Vô Song chính thức?

- Đúng vậy.

Lý Kỳ gật đầu:

- Tất cả Tuyệt Thế Vô Song trên đời này đều đặt ở đây.

- Tất cả?

Tống Huy Tông nhíu mày, không nhiều lời nữa, nhấc chân đi tới. Lý Kỳ và mấy người Lương Sư Thành cũng vội vàng đi theo.

- Lý Kỳ, vì sao phải đặt ngang thùng rượu thế này?

Tống Huy Tông nhìn những thùng rượu, hiếu kỳ hỏi.

Lý Kỳ giải thích:

- Bởi vì đặt đứng, để lâu sẽ lắng cặn ở dưới. Để ngang như thế này sẽ không phải lo lắng vấn đề đó.

- Nghe ngươi nói có vẻ có đạo lý.

Tống Huy Tông gật đầu.

Tất nhiên, đây chính là kinh nghiệm trải qua vài vị chuyên gia pha chế mới đúc kết được.

Lý Kỳ cười mà không đáp.

Tống Huy Tông lại hỏi:

- Vậy lỗ thông gió mà ngươi vừa nói cũng là vì Tuyệt Thế Vô Song?

- Không sai.

Lý Kỳ gật đầu:

- Phải đặt Tuyệt Thế Vô Song ở chỗ thông gió, tránh ẩm ướt. Nhưng lại không thể để ở những chỗ có quá nhiều ánh nắng, hoặc là quá nóng. Cũng không thể quá lạnh. Như bây giờ là thích hợp nhất. Cho dù thắp đèn, cũng phải khống chế số lượng đèn, để tránh rượu bị hư hại.

- Hư hại?

Tống Huy Tông liếc nhìn Lý Kỳ:

- Có phải ngươi đang nói quá không. Ta thấy chỗ này đặt đèn cách xa giá rượu như vậy, mặc dù có thắp thêm vài cái, cũng không tới mức làm hỏng rượu chứ.

Vương Trọng Lăng gật đầu:

- Đại quan nhân nói rất đúng, tiểu tử này chỉ thích cố lộng huyền hư.

Huyền cái đầu nhà lão, đã không biết gì rồi còn chen vào.

Lý Kỳ vừa muốn mở miệng, Lương Sư Thành bỗng nhiên nói:

- Tiểu nhân thấy Lý sư phó chưa hẳn là cố lộng huyền hư.

- A?

Tống Huy Tông kinh ngạc:

- Làm sao ngươi biết.

Lương Sư Thành lập tức thay đổi sang bộ mặt cười lấy lòng:

- Đại quan nhân, là tiểu nhân thấy hầm rượu này lớn như vậy, cho dù có thắp thêm mười cái đèn dầu, cũng không coi là nhiều. NHưng vừa nãy tiểu nhân có đếm, thấy trong này chỉ có sáu chiếc đèn dầu. Cho nên tiểu nhân đoán rằng Lý sư phó cũng không phải cố lộng huyền hư.

Tay Lương Sư Thành này đúng là có chút bổn sự, quan sát cẩn thận như vậy, khó trách lại được Hoàng đế sủng hạnh.

Lý Kỳ âm thầm gật đầu, nhìn Vương Trọng Lăng, như đang nói, nhìn thấy gì chưa, đây chính là lý do vì sao chức vị của lão không bằng y.

Vương Trọng Lăng bị mục quang nóng rực kia của Lý Kỳ làm cho đỏ mặt, không rên một tiếng.

Tống Huy Tông đảo mắt nhìn xung quanh, thấy Lương Sư Thành nói không sai, gật đầu nói:

- Không thể tưởng được thứ rượu Tuyệt Thế Vô Song này còn khó chiếu cố hơn cả một đứa trẻ con.

*****

Lời của đại quan nhân thật như châu ngọc.

Lý Kỳ mỉm cười:

- Đại quan nhân so sánh Tuyệt Thế Vô Song với đứa trẻ con rất chuẩn xác. Hiện tại rượu Tuyệt Thế Vô Song như những đứa trẻ con đang ngủ say, được chăm sóc một cách cẩn thận. Không chỉ khống chế lượng đèn dầu, hơn nữa nếu không có tất yếu, thì ngàn vạn lần không thể động nào chúng nó. Dù chỉ một lắc lư rất nhỏ, cũng ảnh hưởng tới hương vị của rượu. Mà ngay cả tiếng bước chân và tiếng nói chuyện to, cũng có thể làm ảnh hưởng. Cho nên tại hạ đã từng quy đinh, mỗi một lần vào hầm rượu không thể vượt quá ba người, càng không thể ồn ào trong này.

Tống Huy Tông nghe xong, liền hít một hơi khí lạnh, nhỏ giọng hỏi:

- Vậy vì sao ngươi không nói sớm. Chúng ta nhiều người như vậy, liệu có ảnh hưởng tới rượu không?

Đừng nói giỡn chứ, ngươi xem ngươi dẫn theo những ai, ta đâu dám nỏi ra.

Lý Kỳ cười ngượng ngùng:

- Bất chợt một lần cũng không sao.

Tống Huy Tông sợ hãi than một tiếng:

- Chắc hẳn chỉ dưới những quy định nghiêm khắc này, mới nhưỡng được rượu xứng với bốn chữ 'Tuyệt Thế Vô Song'.

Lương Sư Thành phụ họa:

- Đại quan nhân nói rất đúng. Tiểu nhân đã có chút sốt ruột, chỉ muốn nếm thử rượu Tuyệt Thế Vô Song kia ngay.

Tống Huy Tông rất rõ ràng cách làm người của Lương Sư Thành, trừng mắt nhìn y một cái:

- Lương Tứ, ngươi chớ có làm xằng làm bậy. Rượu trong này, nếu Lý Kỳ nói không thể động, thì ai trong các ngươi cũng không cho phép động vào, biết chưa?

Bốn người vội vàng chắp tay nói:

- Tuân mệnh.

- Nhỏ giọng một chút, đừng quấy nhiễu tới chúng nó.

Tống Huy Tông thấp giọng trách cứ.

Bốn người vội vàng nhỏ giọng:

- Tuân mệnh.

Lý Kỳ nhìn một màn này, trong lòng dở khóc dở cười.

Tống Huy Tông vuốt chòm râu, thoáng nhìn Lý Kỳ:

- Lý Kỳ, ngươi đã từng uống qua Tuyệt Thế Vô Song chính thức chưa?

- Không dối gì đại quan nhân, lúc ở quê, tại hạ từng nhưỡng một ít. Nhưng khi đó gia cảnh tại hạ khá nghèo, cho nên nhưỡng cũng không nhiều lắm.

Lý Kỳ gật đầu đáp.

- Tuyệt Thế Vô Song rốt cuộc có hương vị như thế nào?

Tống Huy Tông vẻ mặt hướng tới hỏi.

Lý Kỳ suy tư một lát, nói:

- Tuyệt Thế Vô Song chính thức giống như một mỹ nữ đang ngủ say trong bình, nhưng vẫn đẹp không sao tả xiết. Khi người ta đổ nó ra từ bình, phải đợi nó một lúc, nó mới có thể chậm rãi tỉnh lại. Thưởng thức nó như một người nam nhân thưởng thức mỹ nữ vậy. Nó còn là một nữ nhân thâm tàng bất lộ. Nó chỉ lộ ra sự phong tình và xinh đẹp trước tri kỷ. Nó có sự ôn hòa như nhân tính, sẽ không nịnh nọt hay lừa dối, cũng sẽ không tiếp nhận cứng nhắc. Nó biết làm thế nào để an ủi, cũng biết làm thế nào bày ra cho người ta sự mềm mại, trìu mến. Có thể nói, Tuyệt Thế Vô Song chính là hồng nhan tri kỷ của những thượng phẩm nam nhân. Khí chất đặc biệt, cao nhã, đẹp đẽ quý giá phát ra rất tự nhiên, nhưng không phiêu miểu tránh xa trần thế. Nó nghiêm khắc mà vũ mị, thoát rời khỏi lỗ mãng cùng phàm tục. Nó không chỉ khiêu vũ trước đầu lưỡi của người uống, hơn nữa nó còn có thể dung hợp hoàn mỹ với tâm linh của người đó.

Choáng váng, tất cả đều choáng váng.

Mấy người đểu vẻ mặt hướng tới nìn những thùng gỗ kia, giống như thấy một mỹ nhân tuyệt sắc vậy.

Tiếng vỗ tay, tiếng vỗ tay đâu?

Lý Kỳ cho rằng lời này của mình ít nhất cũng có thể tranh thủ vài câu tán thưởng. Ai mà ngờ tới mấy người này lựa chọn im lặng không nói. Trong lòng buồn bực không thôi.

Qua hồi lâu, mấy người Tống Huy Tông mới hồi phục tinh thần, hai mắt lóe lên tia sáng gì đó.

- Rượu này có thực sự tốt như lời ngươi nói không?

Tống Huy Tông nuốt nước miếng, hỏi.

Lý Kỳ thở dài, lắc đầu:

- Tại hạ tài học sơ thiển, hương vị của Tuyệt Thế Vô Song chính thức, còn tốt hơn lời của tại hạ nhiều.

Tống Huy Tông tức giận, trừng mắt nhìn hắn một cái:

- Tiểu tử ngươi chớ khiêm nhường. Ngươi đã miêu tả được rượu tới mức ấy, còn nói tài học sơ thiển. Ta chưa bao giờ thấy người này giới thiệu về rượu hay như ngươi. Thưởng thức rượu như thưởng thức mỹ nhân, không sai, không sai, ta rất thích câu này.

Lý Kỳ cười hắc hắc:

- Đại quan nhân quá khen.

Tống Huy Tông liếc nhìn những thùng gỗ kia, mắt lộ vẻ tiếc nuối, cau mày hỏi:

- Tuyệt Thế Vô Song của ngươi đã mất nhiều năm mới được uống, vì sao ngươi không nhưỡng nhiều hơn. Như thế này sao đủ?

Đổ mồ hôi, ta cũng muốn nhưỡng nhiều một chút chứ, nhưng ngươi cho rằng rượu này dễ nhưỡng như vậy à.

Lý Kỳ cười ngượng ngùng, đáp:

- Đại quan nhân có điều không biết, nho để nhưỡng Tuyệt Thế Vô Song đều là nho tốt nhất. Mỗi quả nho đều phải lựa chọn tỉ mỉ. Tại hạ đã dùng hết khả năng của mình, cũng chỉ có thể nhưỡng ra ngần ấy. Hơn nữa mùa thu hoạch nho đã qua. Nếu muốn nhưỡng thêm, phải đợi sang năm.

Tống Huy Tông nghe xong, sự thất vọng hiển thị rõ hai mắt.

Bản lĩnh quan sát nét mặt của Lương Sư Thành đã tới mức đăng phong tạo cực, vừa thấy biểu lộ này của Tống Huy Tông, lập tức hiểu ý, tròng mắt vừa chuyển, cười nói:

- Lý sư phó, vừa nãy có phải cậu nói chỉ có tối thượng phẩm nam nhân mới có thể thưởng thức ra hương vị của Tuyệt Thế Vô Song không?

Mịa, ta nói là thượng phẩm nam nhân, con mẹ ngươi đừng thêm thắt linh tinh được không.

Lý Kỳ sao không biết y muốn nói cái gì, nhưng hắn cũng chỉ có thế gật đầu bất đắc dĩ.

Lương Sư Thành cười nói:

- Đã như vậy, ta thấy trong thiên hạ này chỉ có một mình đại quan nhân là có thề thưởng thức Tuyệt Thế Vô Song. Những người còn lại, chỉ sợ không đủ tư cách.

Cường đạo, một đám cường đạo a, Lý Kỳ sắp khóc, cố nặn vẻ tươi cười:

- Lương Tứ gia nói rất đúng.

Lương Sư Thành nói tiếp:

- Chắc hẳn Lý sư phó sản xuất rượu Tuyệt Thế Vô Song là muốn hiến cho đại quan nhân phải không?

Tống Huy Tông vừa nghe y nói, liền nở nụ cười, quăng ánh mắt tán dương về phía Lương Sư Thành.

Gừng càng già càng cay, tuy nhiên ngươi cũng thật ác độc, không lưu cho người ta đường sống.

Hai mắt Lý Kỳ hiện ra lệ quang, hướng Tống Huy Tông hành lễ:

- Nếu đại quan nhân không chê, tại hạ nguyện ý giao tất cả Tuyệt Thế Vô Song cho ngài.

Tống Huy Tông cười ha hả, đột nhiên nhớ ra rằng không thể lớn tiếng, lập tức ngậm miệng, vỗ bả vai Lý Kỳ, cười nói;

- Ngươi yên tâm, ta tuyệt đối sẽ không bạc đãi ngươi.

Rất rõ ràng, y nhận khoản đại lễ này.

Vổ sỉ mà. Thôi, bán ai mà chả là bán. Bán cho người này còn hơn bán cho hạng người như Vương lão hàng.

Giờ đây Lý Kỳ chỉ có thể an ủi mình như vậy.

Tống Huy Tông chỉ nói vài câu liền được một hầm rượu Tuyệt Thế Vô Song, thật sự là buôn bán lời.

Nhưng khoản mua bán này là thiệt thòi hay lợi nhuận với Lý Kỳ, trước mắt không biết được.

Rời khỏi Tần phủ, bọn họ lại ngựa không dừng vó quay về Túy Tiên Cư, chuẩn bị thưởng thức món Phật Nhảy Tường mà Lý Kỳ tâng bốc kia.

Lúc bọn họ quay trở lại Túy Tiên Cư, thì màn đêm đã buông xuống, khắp nơi là giăng đèn kết hoa, rất là náo nhiệt.

Lý Kỳ cùng Tống Huy Tông nói chuyện một lúc, thấy đã tới giờ, liền đi vào phòng bếp, sai Ngô Tiểu Lục bưng đồ ăn lên.

Bởi vì trong quá trình nấu món Phật Nhảy Tường, không thể để mùi thơm bay ra ngoài, cho nên món ăn vừa bưng ra, cũng không tạo thành bạo động cho thực khách. Nhiều lắm bọn họ cũng chỉ hiếu kỳ nhìn thôi.

Cạch.

Một cái nồi sứ không lớn không nhỏ đặt trước mặt Tống Huy Tông.

Tống Huy Tông hiếu kỳ hỏi:

- Đây là món Phật Nhảy Tường?

- Không sai.

Lý Kỳ gật đầu, sau đó bỏ nắp, gỡ lá sen ra, nhất thời một mùi thơm nồng đậm tràn ngập căn phòng.

- Thơm quá.

Tống Huy Tông kinh hô.

Mùi thơm rất nhanh truyền xuống cả dưới lầu. Thực khách dưới lầu liền xôn xao.

- Món gì mà thơm như vậy?

- Này, tiểu nhị, đây là mùi món gì vậy?

- À, đây là món Phật Nhảy Tường do đích thân Lý sư phó làm.

- Cái gì?

Câu trả lời này đã dẫn tới động tĩnh không nhỏ. Nếu không phải ở cửa ra vào còn có hai hộ vệ cầm đao, thì đoán chừng những thực khách kia đã sớm chạy lên rồi.

Tống Huy Tông nhìn vào nồi, thấy bên trong là hỗn hợp nhiều thứ, nhìn không rõ là thứ gì, liền hiếu kỳ hỏi:

- Lý Kỳ, trong này có tổng cộng bao nhiêu nguyên liệu?

- Hồi bẩm Hoàng thượng, tổng cộng có mười tám chủ liệu, hơn hai mươi phối liệu.

- Mười tám loại?

Tống Huy Tông cả kinh, chỉ vào một miếng thịt đỏ rực, hỏi:

- Đây là thịt gì?

- Đây là đùi dê.

Lương Sư Thành lập tức giúp Tống Huy Tông bỏ một miếng thịt dê vào bát.

Tống Huy Tông kẹp miếng thịt dê lên, cắn một miếng nhỏ, lập tức khen:

- Ăn ngon, ăn ngon, nhừ mà không nát, mùi thịt nồng đậm. Trẫm ăn thịt dê nhiều năm như vậy, lại không biết thịt dê còn có hương vị này. Không tồi, thực sự không tồi.

Lý Kỳ cười đáp:

- Bởi vì thịt dê này đã bỏ đi mùi tanh, nên hương vị rất thuần.

- Thì ra là thế.

Tống Huy Tông gật đầu cười, lại nhìn bên trong, thấy vài thứ sáng sáng, giống như là bánh, hỏi:

- Đây là cái gì?

- À, đây là vây cá.

Lý Kỳ đáp.

- Vây cá?

Tống Huy Tông nhướn mày:

- Vây con cá cũng có thể làm món ăn được sao?

Thời này dù đã có vây cá, nhưng trên cơ bản đều dùng làm thuốc, còn chưa phổ cập vào bữa ăn. Càng đừng nói tới có người biết chế biến vây cá. Nhưng đối với một đầu bếp của đời sau như Lý Kỳ, thì chỉ là một việc như cơm bữa, vây cả giả hay thật hắn đều biết làm.

- Đương nhiên, hơn nữa hương vị của vây cá rất ngon.

Lý Kỳ gật đầu cười.

Lương Sư Thành lại thay Tống Huy Tông đổ ít vây cá vào bát.

Tống Huy Tông thử cắn một miếng, tinh mang trong mắt lóe lên, lập tức xơi sạch số vây cá trong bát, không nói hai lời, vung tay về hướng Lương Sư Thành.

Lương Sư Thành lập tức hiểu ý, một bên nuốt nước miếng, một bên giúp Tống Huy Tông múc thêm một bát.

Tống Huy Tông hai ba miếng đã giải quyết xong vây cá trong bát, dùng khăn lụa lau miệng, như còn đang dư vị, lắc đầu thở dài:

- Không thể tưởng được vây cá lại mỹ vị như vậy, non mềm, lại dai, quả thực quá ngon.

Mấy người Bạch Thế Trung nghe nói như thế, nước miếng nuốt ừng ực, thiếu chút nữa thì nuốt cả lưỡi vào.

Hiện tại trong đầu của Tống Huy Tông chỉ có món Phật Nhảy Tường, ở đâu còn quan tâm tới tâm trạng của bọn họ. Dùng tay múc từng loại vào trong bát, rất nhanh giải quyết, sau đó lại múc, giống như là dành ăn vậy.

Rất nhanh, mười tám chủ liệu đều được y nếm thử. Điều này vẫn chưa xong, những phối liệu như quế viên, đại tảo, y cũng nếm một lần. Cái này có lẽ chính là yêu ai yêu cả đường đi. Như vậy đủ biết, y thích ăn món Phật Nhảy Tường cỡ nào.

- Lý Kỳ à, trẫm rốt cuộc biết vì sao hòa thương kia lại vì một món ăn mà hoàn tục rồi. Nếu trẫm là hoàng thượng kia, chỉ sợ cũng làm như y. Món ăn này của ngươi thật quá mỹ vị.

Tống Huy Tông vỗ vỗ cái bụng tròn, cười ha hả nói.

Lý Kỳ khiêm tốn:

- Hoàng thượng quá khen.

Tống Huy Tông lắc đầu:

- Nếu tổ phụ của ngươi còn tại thế thì tốt. Trẫm nhất định phải nếm thử tài nghệ của ông ấy.

Lý Kỳ cười ha hả, không nói gì. Thầm nghĩ, ngươi muốn nếm trù nghệ của tổ phụ ta, chỉ sợ phải uống rượu như ta, rồi xem có xuyên việt tới tương lai hay không.

- Đúng rồi, vừa rồi trẫm nếm mỗi loại, đều thấy giống như có loại từng nướng qua, có loại từng rán qua, ngươi làm như thế nào vậy?

Tống Huy Tông vẻ mặt hiếu kỳ.

Lý Kỳ giải thích đơn giản:

- Thảo dân xử lý từng nguyên liệu trước rồi mới nấu chung với nhau.

- A, nguyên lai là như vậy, vừa rồi trẫm còn tưởng trẫm nếm sai.

Tống Huy Tông cười ha hả.

Lương Sư Thành vội vuốt mông ngựa:

- Lưỡi rồng của Hoàng thượng sao có thể nếm sai được.

Lúc này Tống Huy Tông mới để ý tới mấy người Lương Sư Thành, mỉm cười:

- Các ngươi cũng nếm thử xem. Trẫm dám cam đoan, đây tuyệt đối là món ngon nhất mà các ngươi từng ăn.

Điều này còn phải nói? Biểu lộ của ngươi đã chứng minh điểm này rồi.

Mấy người Lương Sư Thành vừa nghe có thể ăn, nhất thời rơi lệ đầy mặt. Chính là bọn họ vừa mới cầm lấy đũa, một hộ vệ chợt đi vào, cung kính nói:

- Khởi bẩm Hoàng thượng, Trương đại nhân ở bên ngoài cầu kiến.

Tống Huy Tông sững sờ, cười ha hả, hướng Lý Kỳ nói:

- Lý Kỳ, đồ đệ của ngươi tới rồi đây.


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Hồi (1-1753)


<