Vay nóng Tima

Truyện:Bắc Tống phong lưu - Hồi 0208

Bắc Tống phong lưu
Trọn bộ 1753 hồi
Hồi 0208: Hoàng thượng triệu kiến
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-1753)

Siêu sale Lazada

Tách ra Bạch Thiển Dạ, Lý Kỳ đi một mình tới tiền viện. Xa xa đã thấy Ngô Phúc Vinh đi tới đi lui trong phòng, một bộ lo lắng. Trong lòng thở dài một cái. Cũng không biết có phải phần mộ tổ tiên của Tần gia bốc lên khói xanh, lại có thể có được một người làm việc trung thành như Ngô Phúc Vinh. Đã tới tuổi đấy rồi, còn vì Túy Tiên Cư chạy ngược chạy xuôi. Thật không dễ dàng gì.

Đi vào trong phòng, Ngô Phúc Vinh vừa thấy Lý Kỳ, vội đi lên đón chào:

- Lý sư phó, vì sao hôm nay cậu không tới Túy Tiên Cư?

Lý Kỳ tức giận nói;

- Cháu nghỉ ngơi một ngày không được à?

Ngô Phúc Vinh thuận miệng đáp:

- Đương nhiên không được.

- Chú nói vậy là có ý gì?

Lý Kỳ buồn bực.

- À, không phải.

Ngô Phúc Vinh vội lắc đầu:

- Là như vậy, hôm nay Thái viên ngoại lại tới. Y nói hy vọng chúng ta có thể mua thêm năm vạn cân. Cậu không ở đó, chúng ta không làm chủ được.

Lý Kỳ nhíu mày nhìn ông ta:

- Ài, Ngô đại thúc, không phải cháu có ý gì, nhưng sao việc gì chú cũng hỏi cháu vậy. Không có một chủ kiến nào.

Ngô Phúc Vinh ngượng ngùng đáp:

- Không phải ta sợ làm hỏng chuyện lớn của cậu sao. Lúc trước đều là do ta làm chủ, nhưng chẳng phải thiếu chút nữa khiến cho Túy Tiên Cư rơi vào tay người khác còn gì.

Điều này cũng đúng. Lý Kỳ bất đắc dĩ thở dài:

- Năm mươi vạn cân chúng ta còn tiếp được, thêm năm vạn cân nữa có đáng là bao. Chú đi nói với y biết, thịt nhận trước, bạc trả sau.

- Ừ, lão hủ biết rồi.

Ngô Phúc Vinh gật đầu, lại nói;

- Còn có, hôm nay Phàn công tử cũng tới cửa. Y hỏi chúng ta vì sao không tuân thủ hứa hẹn, lén mua số thịt kia.

Lý Kỳ hừ một tiếng:

- Ngô đại thúc, việc đó chú cần gì hỏi cháu? Chúng ta hứa hẹn không mua số thịt đó bao giờ? Cho dù là hứa hẹn, nếu không có giấy trắng mực đen, Phàn Thiếu Bạch y dựa vào cái gì chất vấn chúng ta? Nếu như y muốn, cháu sẽ đẩy hết cho y với cái giá tám mươi lăm văn một cân. Lúc trước Thái viên ngoại cũng tới tìm y, nhưng y có dám tiếp không? Chính mình không có bản lĩnh, còn tới chỗ chúng ta trút giận. Thật đúng là buồn cười mà. Lần sau nếu y lại tới, chú cứ nói với y rằng, là Thái viên ngoại tới phủ thái sư cầu tình, chúng ta không có cách nào mới phải tiếp nhận số thịt đó. Nếu y không tin, vậy thì bảo y tới phủ thái sư mà hỏi.

Ngô Phúc Vinh lắc đầu:

- Ta thấy y không dám tới phủ thái sư hỏi đâu.

- Có mà dám.

Lý Kỳ lắc đầu:

- Đúng rồi, mấy ngày này cháu sẽ không tới Túy Tiên Cư. Có chuyện gì chú cứ giao cho phu nhân làm chủ, đừng có tới làm phiền cháu nữa.

- Cậu có việc gì phải đi ra ngoài à?

- Cháu cũng là người, cũng cần nghỉ ngơi, lý do này đã đủ chưa?

Lý Kỳ tức giận đáp. Hiện tại hắn đang nghĩ, vì Túy Tiên Cư mà hắn thiếu chút nữa đánh mất người con gái hắn yêu. Trong lòng cố nén giận.

Ngô Phúc Vinh nhìn vẻ mặt bất thiện của hắn, không dám nhiều lời nữa, gật đầu:

- Ừ, lão hủ biết rồi.

Lý Kỳ nhìn khuôn mặt già nua của Ngô Phúc Vinh, huống hồ việc nay cũng không thể trách ông ta, trong lòng mềm nhũn, nói:

- Xin lỗi chú. Hôm nay tâm trạng của cháu không được tốt lắm, có mấy lời chú đừng để trong lòng.

Ngô Phúc Vinh thật thà phúc hậu cười:

- Không sao, lão hủ cáo tử đây. Thái viên ngoại chính đang chờ.

Lý Kỳ cười gật đầu:

- Vâng, chú đi đi. Còn có, những việc như vậy, chú sai một tiểu nhị tới hỏi là được, cần gì phải vất vả chạy tới đây.

Ngô Phúc Vinh gật đầu, ừ một tiếng, liền rời đi.

Phàn Lâu.

Phàn Thiếu Bạch vẻ mặt buồn bực ngồi trước giường Phàn Chính, nhìn bộ dáng suy yếu của phụ thân, nói:

- Phụ thân, cái tay Lý Kỳ đó đúng thật là xảo trá. Lúc đầu nói với chúng ta rằng sẽ không mua số thịt kia của Thái Mẫn Đức. Nhưng vừa quay lưng cái đã hợp tác với Thái Mẫn Đức, tiếp nhận thịt chuyển tới rồi. Còn nói là phủ thái sư bảo vậy. Con thấy đích thị là hắn đã có dự mưu sớm. Hừ, khẩu vị của hắn cũng ghê gớm thật. Năm mươi vạn cân thịt cơ mà. Mà còn lại muốn độc chiếm. Dù gì chúng ta cũng đã giúp hắn đối phó với Phỉ Thúy Hiên. Chuyện tốt như vậy sao có thể để hắn hưởng một mình.

Phàn Chính ho khan vài tiếng, mỉm cười:

- Thiếu Bạch, việc buôn bán không phải như vậy sao. Nếu chúng ta có thể nghĩ ra biện pháp tiêu thụ số thịt đó, thì chúng ta cũng làm như hắn thôi. Huống hồ, hắn làm thế cũng không trái với khế ước mà hai nhà ký. Cho nên con đừng để trong lòng. Số bạc đó với chúng ta mà nói, không tính là cái gì.

- Phụ thân, nói thì nói vậy, nhưng hắn làm thế rõ ràng là không coi chúng ta vào đâu. Con sợ sau này hắn còn có thể giúp đỡ Thái Mẫn Đức đối phó chúng ta.

Phàn Chính lắc đầu:

- Tuy tay Lý Kỳ kia có lúc làm việc hơn cực đoan, nhưng hắn có một tính cách tốt, là tri ân đồ báo. Lúc trước Ngô chưởng quầy chỉ cho hắn một miếng cơm ăn, hắn liền tận hết sức lực giúp đỡ Túy Tiên Cư. Đương nhiên, hiện tại Túy Tiên Cư cũng có phần của hắn. Nhưng với năng lực của hắn, muốn đá văng Tần gia chỉ là một chuyện đơn giản. Lần này dù sao chúng ta cũng giúp hắn một đại ân. Phần ân tình này, tin tưởng hắn sẽ không quên. Hơn nữa, con cũng thấy năng lực của hắn rồi đấy. Cho nên sau này không thể bởi vì chuyện đó mà mang lòng khúc mắc với hắn. Hơn nữa còn phải cố gắng giao hảo với hắn, học tập một vài thủ đoạn buôn bán của hắn. Sẽ rất có ích sau này.

Phàn Thiếu Bạch gật đầu:

- Hài nhi đã biết.

....

Một ngày mới bắt đầu từ sáng sớm.

- A...Lý đại ca, huynh làm gì vậy, ưm ưm.

- Hắc hắc, nương tử, đến giờ rồi muội còn thẹn thùng như vậy. Cái này gọi là vận động buổi sáng. Huynh đang giúp muội rèn luyện thân thể đây.

- Không...muội không cần rèn luyện thân thể...Ách.

- Ha ha, muội đừng phản kháng thì tốt hơn.

- Không quan tâm, muội muối rời giường.

- Còn sớm, ngủ thêm chút nữa.

- Huynh như vậy muội làm sao mà ngủ được.

- Hì hì, muội ngủ cứ ngủ, huynh làm cứ làm, hai ta không liên quan tới nhau.

- Muội không...a...

Một tiếng thẹn thùng vang lên từ hậu viện.

Có câu nói là, ôn nhu hương, anh hùng mộ.

Nhưng Lý Kỳ không sợ. Bởi vì từ trước tới này hắn chưa từng coi mình là anh hùng. Huống hồ hắn cũng không muốn là anh hùng gì cả. Ai mà chả biết anh hùng thường chết sớm. Hắn đâu thích là quỷ đoản mệnh.

Liên tiếp mấy ngày, hắn đều một mực ở bên cạnh Bạch Thiển Dạ trong trang viên ngoại thành phía tây. Ban ngày thì ở phòng bếp làm thịt hộp. Ban đêm thì thảo luận vấn đề sinh lý học với Bạch Thiển Dạ. Tinh lực tích súc nhiều ngày, rốt cuộc có thể phóng thích.

Dưới sự dạy dỗ của Lý Kỳ, Bạch Thiển Dạ rốt cuộc cảm nhận được diệu dụng của hoan ái. Nhưng lần nào nàng cũng ngượng ngùng. Khiến cho Lý Kỳ phải rất vất vả ứng phó.

Nguyên bản có thói quen gà gáy là rời giường, mấy ngày nay Bạch Thiển Dạ đều bị Lý Kỳ dày vò tới khi mặt trời lên cao mới thoát khỏi ma trảo của Lý Kỳ.

Lý Kỳ ôn nhu săn sóc cùng nàng ăn xong bữa sáng, mới không nỡ đi ra căn phòng. Tinh thần tỏa sáng, hào hứng mười phần.

Đi ra căn phòng, Lý Kỳ theo thói quen tới phòng bếp. Đi được nửa đường thì đụng phải Mã Kiều. Chỉ thấy y cúi đầu, một bộ cực kỳ buồn bực.

- Lý sư phó, ngươi tới thật đúng lúc, ta vừa vặn có việc muốn thỉnh giáo ngươi.

Mã Kiều thấy là Lý Kỳ, vội vàng đi tới, sắc mặt không vui nói.

Lý Kỳ hiếu kỳ hỏi:

- Chuyện gì?

- Vì sao ngươi không cho phép ta vào phòng bếp?

Mã Kiều buồn bực nói.

Y không nhắc tới việc này thì thôi, vừa nhắc tới, Lý Kỳ liền nổi giận:

- Ngươi còn không biết xấu hổ hỏi câu đấy? Ngươi nói xem ngươi ở phòng bếp làm cái gì? Cà ngày đi theo sau sư muội ngươi, một chút việc nhỏ cũng không giúp được gì. Hơn nữa chỉ cần ai phân phó sư muội ngươi làm chút việc, ngươi liền rống to mắng mỏ. Hiện tại các sư phó thấy sư muội của ngươi đều phải đi vòng để tránh. Người nào cũng có lời kêu ca về ngươi. Đấy, ngươi nói xem, ngươi có làm phiền ta không.

Mã Kiều không phục:

- Lý sư phó, việc này sao có thể trách ta được. Sư muội ta dù gì cũng là một nữ nhân, mà bọn họ đều là nam tử, cứ giao những việc nặng cho sư muội ta gánh. Đây là điều nam nhân nên làm à? Nếu không phải sư muội ta ngăn cản, thì ta đã giáo huấn bọn họ một trận rồi. Thật đúng là buồn cười mà.

Việc này Lý Kỳ cũng biết, nhưng hắn thấy chẳng có gì là bất công. Dù sao, đó là việc nặng với người khác, nhưng đối với Lỗ Mỹ Mỹ, chỉ là việc cỏn con. Cái này gọi là vật tận kỳ dụng. Tuy nhiên, đứng trên lập trường của Mã Kiều, y nói cũng không sai. Hắn liền kiên nhẫn giải thích:

- Ngươi đừng càu nhàu nữa. Mọi người đều là phân công hợp tác, không có ai là cố ý nhằm vào sư muội của ngươi. Huống hồ, không phải sư muội ngươi muốn học trù nghệ đó sao? Nói cho ngươi biết, những sư phó kia, vị nào cũng là cao thủ trong nghề. Sư muội của ngươi được làm việc cùng bọn họ, chính là điều tốt.

Mã Kiều nghiêng đầu nói:

- Đã như vậy, vì sao ngươi không thu sư muội ta làm đồ đệ? Huống hồ thiên phú của sư muội ta cao như vậy, làm người lại thành thật, chăm chỉ. Ngươi thu nàng làm đồ đệ, chính là thiên đại chuyện tốt.

Lý Kỳ cười đáp:

- Chỉ cần sau này ngươi bớt gây chuyện cho ta, ta sẽ đáp ứng thu sư muội ngươi làm đồ đệ.

*****

Trải qua mấy ngày quan sát, Lỗ Mỹ Mỹ quả thực là một trợ thủ đắc lực. Làm việc rất chịu khó, không có một câu oán hận. Lại không kiêu không vội. Có lẽ thiên phú không bằng Ngô Tiểu Lục, nhưng về phương diện tính cách, lại hơn Ngô Tiểu Lục và hai anh em Đại, Tiểu Trụ nhiều lắm. Trong lòng Lý Kỳ cũng đã có tính toán thu Lỗ Mỹ Mỹ làm đồ đệ.

Mã Kiều vui vẻ hỏi:

- Thật không?

Lý Kỳ tức giận nhìn y một cái, nhẹ gật đầu, thở dài:

- Tuy nhiên, trước khi thu sư muội của ngươi làm đồ đệ, phải giúp nàng ta giải quyết xong gánh nặng trong lòng đã.

Mã Kiều sững sờ, nhíu mày hỏi:

- Ý ngươi là muốn báo thù giúp nàng trước?

Lý Kỳ gật đầu:

- Không sai, trong khoảng thời gian này, Túy Tiên Cư có khả năng sẽ mở chi nhánh ở phía nam. Dương Châu là địa phương cần phải tới. Cho nên, ta tính toán đến lúc đó thuận tiện khiến Hoàng....

- Là lão tặc Hoàng Tam Nguyên.

Hai mắt Mã Kiều hiện lên một tia oán hận, cắn răng nói.

- Không sai, ngày khai trương chi nhánh của Túy Tiên Cư ở Dương Châu, chính là ngày giỗ của Hoàng Tam Nguyên.

Lý Kỳ mỉm cười, gật đầu nói. Thu thập một tiểu nhân vật như vậy, chỉ là một chuyện nhỏ với hắn mà thôi. Cho dù tay Hoàng Tam Nguyên kia có trâu hơn nữa, liệu có trâu bằng Thái Mẫn Đức không.

Mã Kiều cau mày:

- Nhưng ngươi không dạy sư muội ta nấu nướng, thì nàng làm sao đối phó được với Hoàng lão tặc?

Lý Kỳ lắc đầu:

- Nấu nướng không phải là công cụ để báo thù. Muốn báo thù, đương nhiên phải dùng vũ lực để giải quyết.

- Lý sư phó, những lời này của ngươi đúng là nói tới tâm khảm của ta. Ta vẫn luôn nghĩ như vậy.

Mã Kiều gật đầu, lại lắc đầu nói:

- Nhưng Hoàng lão tặc kia rất có thế lực ở Dương Châu. Nếu muốn dùng vũ lực để giải quyết, chỉ sợ rất khó.

Lý Kỳ cười tự tin:

- Mãnh long quá giang, nếu ngay cả mấy con địa đầu xà nho nhỏ đều không giải quyết được, thì con rồng đó không bằng chết đuối đi cho xong, còn qua cái rắm giang. Ngươi yên tâm, ta đã đáp ứng thì nhất định giúp được các ngươi.

Cái này đã nhắc nhở Mã Kiều. nhãn châu xoay động, cười ha hả:

- Đó là, đó là, đúng rồi, không phải ngươi có cây quạt quý đó sao. Nếu không cho ta mượn dùng, ta lập tức chạy tới Dương Châu.

Trong lòng đã ảo tưởng, chính mình uy vũ cầm theo thủ cấp của Hoàng Tam Nguyên đi tới trước mặt Lỗ Mỹ Mỹ. Lỗ Mỹ Mỹ thì cảm động lấy thân báo đáp. Nghĩ tới đây, không khỏi cười hắc hắc.

Lý Kỳ nhìn vẻ mặt cười ngây ngô của y, trong lòng cũng đoán được y đang nghĩ gì, tức giận trừng mắt một cái, nói:

- Biến.

- Lý đại ca, Lý đại ca.

- A Nam?

Lý Kỳ quay đầu nhìn, chỉ thấy Trần A Nam chính đang chạy về hướng này. Đợi cậu ta tới gần, kinh ngạc hỏi:

- A Nam, sao ngươi lại tới đây?

Trần A Nam thở hổn hển đáp:

- Lý đại ca, Hoàng...Hoàng thượng tới tiệm chúng ta, rồi bảo muốn gặp huynh. Huynh nhanh trở lại tiệm thôi.

- Cái gì?

Lý Kỳ kinh hô một tiếng, lập tức phản ứng. Hắn biết ở yến tiệc tròn tuổi Trần A Nam đã từng thấy mặt Hoàng thượng, cho nên chắc không nhầm được. Liền hỏi:

- Hoàng thượng tới lúc nào?

Trần A Nam đáp:

- Được một lúc rồi. Hoàng thượng còn cho đệ mượn một con khoái mã, bảo đệ phải đi nhanh lên. Hiện tại con ngựa đó vẫn buộc ở trước cửa. Huynh đi mau đi.

Cũng khó trách Trần A Nam sốt ruột như vậy. Dù sao ở thời này, ai dám để cho Hoàng thượng đợi lâu.

Lý Kỳ buồn bực nói:

- Nhưng ta không biết cưỡi ngựa.

- A?

Trần A Nam thất thần.

Mã Kiều bỗng cười ha hả:

- Ngươi không cần phải lo lắng, không phải còn có ta sao? Ta cũng rất muốn cưỡi ngựa của Hoàng thượng xem thế nào.

Lý Kỳ quay đầu hỏi:

- Ngươi có cách à?

....

- Giá...

- Giá cái mẹ ngươi, đây là biện pháp tốt ngươi nói đấy à?

Trên đường trở về thành, chỉ thấy một con tuấn mã màu rám nắng chạy như bay, để lại bụi đất cuồn cuộn. Trên lưng ngựa ngồi hai nam tử. Một người tiêu sai vung roi ngựa, một người thì như chim nhỏ nép ở sau lưng y, hai tay ôm chặt eo người phía trước, hai mắt đóng chặt, miệng không ngừng mắng.

Lộ trình vốn mất nửa canh giờ mới đi hết, dưới tài cưỡi ngựa thần kỳ của Mã Kiều, chỉ mất mười lăm phút đã chạy tới Túy Tiên Cư.

- Hí...

Tới trước của Túy Tiên Cư, Mã Kiều kéo mạnh dây cương, phanh gấp, hai chân trước của con ngựa hướng lên trên, khiến Lý Kỳ ở đằng sau suýt nữa bị hất ra.

Lý Kỳ xuống ngựa, chỉ cảm thấy đầu váng mắt hoa, lảo đảo vài bước, một lúc mới ổn định lại thân hình. Trong bụng như phiên giang đảo hải. Vừa rồi thiếu chút nữa khiến cho lục phụ ngũ tạng của hắn bị đảo lộn.

Mã Kiều giống như không để ý, còn đang trò chuyện với con ngựa:

- Chậc, chậc, chú ngựa này tốt thật đấy. Đây là lần đầu tiên Mã Kiều ta được cưỡi một chú ngựa tốt như vậy. Thật sự đã nghiền mà.

Lý Kỳ hận không thể một tát tát chết cái tay này. Nhưng hiện tại hắn cũng không có thời gian tính sổ, lắc lắc đầu, hít sâu vài cái, sau đó đi vào bên trong.

- Lý sư phó, cậu rốt cuộc đã tới.

Ngô Phúc Vinh vừa thấy mặt Lý Kỳ, vội vàng đi lên đón chào. Thấy sắc mặt của Lý Kỳ trắng bệch, lo lắng hỏi:

- Ủa, sao sắc mặt của cậu khó coi vậy?

- Đừng nói nữa, nhanh cầm cho cháu cốc nước.

Ngô Phúc Vinh gật đầu, lập tức sai người rót nước cho Lý Kỳ.

Lý Kỳ uống một hơi cạn sạch, thở phào nhẹ nhõm, nhỏ giọng hỏi:

- Hoàng thượng đâu?

Ngô Phúc Vinh nhìn lên lầu ba, đáp:

- Đang trên lầu ba, cậu đi nhanh lên. Hoàng thượng đã phái người thúc dục nhiều lần.

Thúc dục nhiều lần? Đợi được có vài tí đã nóng ruột như vậy rồi. Thôi, ai bảo ngươi là Hoàng thượng, ta không phải.

Lý Kỳ liếc mắt, gật đầu, đi lên trên.

Hai hộ vệ đứng trước nhã gian Thiên Thượng Nhân Gian, thấy là Lý Kỳ tới, một người vội vàng đi vào thông báo. Rất nhanh, người nọ đi ra, mời Lý Kỳ vào.

Lý Kỳ đi vào trong. Chỉ thấy Tống Huy Tông mặc một bộ quần bình thường ngồi ở ghế trước. Bên cạnh thì đứng năm người. Trong năm người này, ngoại trừ Tả Bá Thanh ra, những người còn lại đều không dễ trêu. Có hoạn quan Lương Sư Thành, Cao Cầu, cùng với Vương Trọng Lăng và Bạch Thế Trung.

Bởi vì còn chưa tới giờ ăn cơm, nên trên bàn chỉ bày trà bánh. Còn có một bộ cầu lông làm từ gỗ đàn hương.

Chuyện gì vậy nhỉ? Sao đám tai to mặt lớn đều có mặt ở đây?

Lý Kỳ vừa thấy bọn họ, liền sững sờ. Chợt nghe Vương Trọng Lăng ho khan một tiếng, lập tức phản ứng, vội vàng hành lễ:

- Thảo dân Lý Kỳ bái kiến Hoàng thượng.

Tống Huy Tông có chút không vui:

- Sao đến hiện tại ngươi mới tới?

Mịa, lão tử đã dùng hết tốc độ rồi. Vừa nãy thiếu chút nữa thì ngã chết.

Trong lòng Lý Kỳ oán hận, nhưng ngoài miệng vẫn ngượng ngùng nói:

- Xin lỗi đã khiến Hoàng thượng đợi lâu. Chỉ là nhà của thảo dân cách đây khá xa, cho nên mới tới trễ.

Bạch Thế Trung nghe lời này của hắn, khóe miệng hơi run, run bởi đau lòng.

- Thôi, thôi.

Tống Huy Tông lắc đầu, bỗng chỉ tay về phía bộ cầu lông, hào hứng hỏi:

- Nghe Vương ái khanh nói, trò cầu lông này là do ngươi nghĩ ra?

Lý Kỳ hơi giật mình, gật đầu.

- Không tồi, không tồi.

Tống Huy Tông gật đầu vui mừng, cười nói:

- Môn cầu lông này của ngươi thật là thú vị! Chỉ là...

Lý Kỳ thấy y muốn nói lại thôi, vội hỏi:

- Có phải Hoàng thượng thấy môn cầu lông này có chỗ nào thiếu sót không? Nếu là như vậy, thì mong Hoàng thượng chỉ giáo, thảo dân nhất định sẽ tiến hành sửa đổi.

- Cũng không phải.

Tống Huy Tông phất tay:

- Chỉ là môn cầu lông này của ngươi nhất định phải cần hai người đánh. Nếu thực lực của một bên không được, thì sẽ không thú vị.

Lý Kỳ nghe mà như lọt vào sương mù, không rõ y rốt cuộc đang nói cái gì. Lặng lẽ quăng ánh mắt hỏi thăm về phía Vương tương.

Ai ngờ hành động mờ ám này của hắn không thoát khỏi đôi mắt của Tống Huy Tông. Y cười ha hả, vẻ mặt có chút đắc ý nói:

- Tuy cầu lông là do Vương ái khanh dạy trẫm. Nhưng dù sao tuổi tác của Vương ái khanh đã cao, đánh không được lâu.

Vương Trọng Lăng vội hành lễ:

- Hoàng thượng quá khen, là kỹ thuật đánh cầu của vi thần không bằng Hoàng thượng. Mỗi lần đều bị Hoàng thượng làm cho không có lực hoàn thủ. Khiến cho Hoàng thượng mất đi sự hào hứng, vi thần thật có phụ thánh ân.

Tống Huy Tông lâng lâng nói:

- Vương ái khanh quá khiêm nhường. Trẫm còn phải cảm ơn ái khanh đã hiến cho trẫm trò chơi thú vị như vậy.

Mịa, có lợi hại như vậy không? Học vài ngày đã không có địch thủ rồi.

Giờ Lý Kỳ mới hiểu, thì ra Tống Huy Tông đang muốn khoe khoang. Tuy nhiên hắn cho rằng là Vương Trọng Lăng cố ý nhường Tống Huy Tông.

Tống Huy Tông cười ha hả, lại nói:

- Lý Kỳ, môn cầu lông này của ngươi có rất nhiều chỗ tuyệt diệu. Trẫm thấy có lẽ ngươi còn dấu diếm không ít kỹ xảo. Cho nên hôm nay đặc biệt tới đây lĩnh giáo ngươi. À, đúng rồi, hôm nay trẫm còn muốn nghe văn hóa rượu mới lạ của ngươi.

Điều này mà cũng biết? Quả nhiên không hổ là thiên tài nghệ thuật. Nếu như ngươi chịu đặt sự thông minh tài trí này vào việc quốc sự, thì đã không phải là Tĩnh Khang sỉ nhục, mà là Tĩnh Khang thịnh trị rồi.

Lý Kỳ cười ngượng ngùng nói:

- Thảo dân không dám. Có thể đánh cầu lông với Hoàng thượng, chính là phúc phận của thảo dân. Còn mong tí nữa Hoàng thượng hạ thủ lưu tinh.

Tống Huy Tông không thể chờ đợi được nói:

- Vậy ngươi nhanh tìm chỗ đi. Hôm nay trẫm muốn chơi với ngươi một trận. Nhưng ngươi chớ để cho trẫm thất vọng đấy.

- Vâng.

Lý Kỳ thi lễ một cái, nghĩ bụng, sau không tới luôn hậu viện đánh, còn tìm địa phương nào nữa. Vừa mới chuẩn bị mời Tống Huy Tông di giá tới hậu viện, chợt nghe thấy tiếng vó ngựa dồn dập, sau đó là tiếng kêu của Ngô Phúc Vinh:

- Các ngươi là ai? Muốn làm gì? Mau mau ngăn cản bọn họ lại...Ngăn bọn họ lại...A....


Đấu Thần Tuyệt Thế

Hồi (1-1753)


<